• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“S. A. Yan, sám hối đi!”
“Tôi không có bất kì điều gì cần sám hối.” Ngôn Tố cúi đầu, cổ họng đang bốc khói, trên trán trên lưng đều là mồ hôi.
Lúc thì bị trói trên cây Thánh giá, lúc thì được cởi xuống.
Mơ hồ nhớ lại, hình như đã một ngày một đêm? Anh cảm thấy buồn nôn lại choáng váng, toàn thân trên dưới giống như đang phát sốt nhẹ, cổ họng khô đến mức toàn lửa và khói.
Mọi thứ trước mắt đang xoay tròn không biết mệt, anh rõ ràng không có một chút sức lực, đầu óc thỉnh thoảng tỉnh táo, nghĩ, thân phận của Nell hẳn là đã bại lộ.
May mà tổ trưởng Cooper tin anh, phối hợp diễn kịch cùng anh.
Trước khi Nell “giúp” Ngôn Tố thoát khỏi đồn cảnh sát, Cooper và Rheid nói với cô ấy: “Chúng tôi đoán được Ngôn Tố muốn chạy trốn, thật đúng lúc! Lén để thiết bị nghe lén và theo dõi trên người anh ta, chờ anh ta tìm được Chân Ái thì có chứng cứ phạm tội rồi.”
Nell không biết mình bị thiết kế, đương nhiên đồng ý.
Lái xe chạy trốn đến đường Maple là Ngôn Tố tạm thời nghĩ đến. Lúc ở trên xe nói Chân Ái trốn ở đường Maple, Ngôn Tố nhất thời tắt thiết bị nghe lén. Nhưng Nell không biết, tưởng thiết bị được đặc công ở chỗ khác nghe. Cho dù cô ấy mật báo tin cho Bert, tất cả mọi người cũng sẽ cùng trở thành đối tượng bị tình nghi. Nhưng thực ra, chỉ có một mình cô ấy.
Bây giờ, cô ấy nhất định đã bị bắt.
Nghĩ như vậy, anh yên tâm hơn một chút, mạch suy nghĩ lại tan rã. Thần kinh hoạt động hưng phấn khác thường, theo thời gian, anh cảm giác được Chân Ái đang hôn anh, đầu lưỡi của cô rất mềm, đang liếm tai anh, liếm cổ anh.
Cô vừa liếm vừa khẽ cười khanh khách, hai chân trắng nõn vòng thắt lưng anh thật chặt, hàm răng nhỏ bé cắn bả vai anh, rất ngứa, ngứa đến chui thẳng vào buồng tim.
Nhưng mở mắt, Chân Ái của anh lại giống như người đẹp sương khói trong tranh tầm sâu, lã lướt lóe lên, không thấy nữa.
* Tranh tầm sâu: Một biểu hiện ba chiều của một cảnh vật được tạo ra bằng cách để những vật thể, những hình ảnh, v.v... ở phía trước của một bối cảnh hai chiều.
Tầm mắt dần dần rõ nét, gương mặt Bert vắng lặng và nghiêm nghị: “Cô ấy ở đâu?”
Ngôn Tố nặng nề thở một hơi, không trả lời.
Bert mắt lạnh nhìn gương mặt tái nhợt của anh, mỉa mai: “Nhìn thấy ảo tưởng tình dục của anh rồi?”
Mồ hôi Ngôn Tố chảy nhễ nhại, vẫn không đáp.
“Rất khó chịu phải không? Hừ, cô ấy không phải người phụ nữ anh nên đụng vào, đương nhiên,” hắn có chút khinh bỉ, “Cô ấy cũng không phải người phụ nữ anh có thể bảo vệ được. Anh sẵn lòng chết vì cô ấy, vậy thì cứ từ từ chết đi.”
Bert liếc mắt nhìn người bên cạnh, có người tiến lên, ống tiêm lạnh như băng chợt đâm vào mạch máu Ngôn Tố.
Bắp thịt trên cánh tay Ngôn Tố căng chặt, người bị trói trên cây Thánh giá, hai tay nắm thành nắm đấm, không nhúc nhích. Piston từng chút một đẩy đến cùng, anh từ đầu đến cuối cúi đầu, dưới mái tóc đen nhánh, sắc mặt tái nhợt đến dọa người.
Bert lạnh lùng nhìn, xoay người đi.
Ngôn Tố rơi vào một thế giới nhiều màu sắc sặc sỡ, lại nhìn thấy Chân Ái. Lần này, cô không mặc quần áo, thân thể trắng nõn mềm mại, ngoẹo đầu, sóng mắt như nước, tràn đầy cảm xúc dịu dàng nhìn anh, thậm chí mang theo một chút ý tứ mê hoặc.
Thân thể cô đẹp đến mức khiến người ta không dời ánh mắt sang chỗ khác được.
Anh thở dồn dập, cổ họng khô đến bốc khói. Rốt cuộc cô đi tới, vô cùng lạnh lẽo, ôm lấy anh hôn điên cuồng. Cô giống như rắn quấn lấy thân thể anh, anh và cô quấn quýt dây dưa thành một chỗ, nhưng không thể dừng khát khao, thân thể và trong lòng giống như bị vô số con kiến gặm nhắm, ngứa đến mức khiến người ta phát điên, lại không tìm được chút đau đớn.
Xương của anh dường như cũng co rúm lại, buồn nôn đến thấu xương lột da. Cả người anh mồ hôi lạnh đổ ra, run rẩy đến ngay cả hàm răng cũng đang run, đang giãy giụa, không tới mấy phút, cả người mệt lả.
Thera coi chừng ở cách đó không xa, thấy người đàn ông cao thẳng tuấn tú trước sau như một kia giờ đây mái tóc đen ướt đẫm, quần áo mỏng thấm mồ hôi dính vào người, giống như mới vớt từ trong nước ra, cơ thể không ngừng co rút, cô ta hơi lo lắng, lẩm bẩm: “Có phải tiêm quá nhiều rồi không, anh ta sẽ không chết chứ?”
Amber thản nhiên nhướng mày: “Quần áo anh ta ướt hết rồi, nhìn như vậy, dáng người quả là không tệ.” Không lâu sau khi Ngôn Tố tới đây, mấy câu nói ngắn, cô ta đã nhìn ra tình cảm sâu đậm của người đàn ông này với Chân Ái, cố chấp, quật cường, ẩn nhẫn, trầm mặc.
Mà cô ta, hận chết Chân Ái.
Thera nghe nói, quan sát Ngôn Tố một cái. Người đàn ông trên cây Thánh giá, cánh tay dang ra thon dài, thắt lưng hẹp căng gầy, chân dài thẳng tắp… Dưới mái tóc ẩm ướt, ngũ quan tinh xảo,đầu cúi thấp, nhìn thấy trước hết là sống mũi thẳng tắp và trắng ngần.
Thera không khỏi tim đập tai nóng.
Amber liếc cô ta một cái, chợt cười: “Bây giờ anh ta là tù nhân, lát nữa lúc họ cởi anh ta xuống đưa về phòng, cô để chút đồ trong nước của anh là được rồi?”
Thera không lên tiếng.
Amber nhún vai: “Tôi còn tưởng cô thích anh ta đó! Cô không muốn, vậy lát nữa tự tôi lên, đến lúc đó cô đừng quấy rầy chúng tôi.”
Thera mắt lạnh trừng cô ta: “Anh ta là của tôi, cô vẫn không có tư cách đụng vào.”
#
(Hai mươi bốn giờ trước, ba người Nell vừa kết thúc tra hỏi Ngôn Tố.)
Trong phòng họp cỡ nhỏ, các luật sư tranh nhau tranh luận kế hoạch tự cứu. Ngôn Tố giống như không nghe thấy, ngồi bên cửa sổ sát đất nhìn đường phố cuối hè đầu thu.
Rheid đẩy cửa đi vào, đi đến bên cạnh Ngôn Tố ngồi xuống:
“Trước đó anh nói cách nói ‘Thiên thần và ma quỷ’ Nell kể cho chúng ta, anh cũng từng nghe Tô Kỳ nói, tôi cũng không tin lắm. Nhưng vừa rồi tra hỏi, quả thật Nell có khác thường… Nhưng mà S. A., cô ấy là đồng nghiệp nhiều năm của tôi. Là cô ấy dẫn tôi vào FBI, cô ấy giống như thầy của tôi.”
Ngôn Tố nhìn xe buýt ngoài cửa sổ, không quan tâm tình cảm làm việc cùng nhau của anh ta: “Cô ấy có vài vấn đề. Đầu tiên, cô ấy hỏi tôi tại sao công tắc băng chuyền có dấu vân tay của tôi, tôi nói tôi cố gắng tắt băng chuyền, cô ấy hỏi ngược lại ‘Anh cứu một người muốn giết người của anh?’ ”
Rheid gật đầu: “Tôi đã chú ý tới, lúc đó vẻ mặt cô ấy nghi ngờ lại khinh thường. Nhưng đặc công chính trực sẽ không thấy chết không cứu với bất kì người nào.”
Thực ra anh ta khâm phục Ngôn Tố, người này ngay từ đầu chỉ thấy kì lạ tại sao mỗi lần Chân Ái đổi thân phận đều có thể bị tìm được, mới bắt đầu chú ý mỗi một đặc công từng tiếp xúc với Chân Ái, kể cả Nell, người tự mình đến trong vụ án ngân hàng đường Maple.
Nếu không phải vì đã xác định, Ngôn Tố căn bản sẽ không đồng ý để họ thẩm vấn, càng sẽ không trả lời chuỗi câu hỏi riêng tư kia.
Mà thiết kế anh hết lòng đã có kết quả.
“Thứ hai, sau khi tôi luôn chấm dứt đủ loại nghi ngờ và chứng thực các anh nhằm vào tôi, ba vị đặc công á khẩu không trả lời được. Lopez rất lúng túng, ngay cả Luis cũng không được tự nhiên, nhưng Nell, người nhiều lần hợp tác với tôi quan hệ rất tốt không có một chút mất tự nhiên, ngay cả ánh mắt cũng không lảng tránh.”
Rheid: “Đúng, đây không phải là phản ứng bình thường của người có tình cảm.”
“Thứ ba, chuỗi câu hỏi phát hiện nói dối cô ấy thiết kế kia, hỏi người thần bí đặt bom có phải để cho hả giận không. Câu hỏi này vô cùng cá nhân và chủ quan. Làm người thiết kế đề mục, từ đầu đến cuối cô ấy không hỏi tôi, có cho rằng Chân Ái còn sống hay không. Bởi vì cô ấy rất chắc chắn Chân Ái không có nguy hiểm.”
“Cuối cùng, lúc cô ấy lén trao đổi với tôi, an ủi tôi nói: ‘Đừng lo lắng, Chân Ái sẽ không có việc gì.’”
Rheid rũ mi mắt, vô lực nói tiếp: “Dù thế nào bất cứ lúc nào, cảnh sát cũng chỉ có thể nói ‘Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức’, mà không thể nói ‘Chúng tôi bảo đảm không có việc gì.’”
“Âu Văn sớm nghi ngờ Tô Kỳ của CIA tiết lộ cơ mật, phía tiếp nhận là Nell của FBI.” Gương mặt tuấn tú của Ngôn Tố lạnh lẽo, “Cậu ấy nói rất trực tiếp trong đoạn ghi âm cuối cùng, nói lúc Chân Ái chơi đánh chuột chũi phản ứng rất nhanh, ‘Chuột chũi’ chính là từ thường dùng cho nội gián. Cậu ấy biết đặc công sau khi chết, ghi âm trên người sẽ bị phân tích, cho dù Nell cản trở từ trong cũng không thể ngăn cản.
Cậu ấy nghi ngờ Nell, nhưng không có bằng chứng, chỉ có thể dùng cách ngốc nhất thiết kế trận chiến cuối cùng, dùng tính mạng đánh cược một lần, giấu cô ấy đi, để lại tin tức, giao chuyện còn lại cho tôi.”
Rheid nhớ tới cái chết bi thảm của Âu Văn, thương xót: “S. A., chúng ta không có bằng chứng. Tất cả chỉ là suy đoán, không có cách nào tra hỏi Nell.”
“Cô ấy muốn tìm Chân Ái, lại muốn bắt tôi lại, đã như vậy, tôi có thể làm mồi dụ, dẫn cô ấy mắc câu.”
“Không được, quá nguy hiểm.” Rheid lập tức gạt bỏ, “Tình hình bây giờ đã rất bất lợi cho anh, anh còn muốn tiếp tay làm việc xấu! S. A., anh có thể suy xét làm thế nào để cứu mình trước không? Người bí ẩn muốn phá hủy danh dự của anh, muốn giết anh. Kế hoạch của hắn là…”
Ngôn Tố nói tiếp: “Hoặc sớm hoặc muộn, hắn sẽ bắt được tôi đến Holy Gold, giết tất cả tù nhân ở đó, còn có tôi.”
“Vậy anh càng không thể đi.”
“Gần đây anh và Smith đang điều tra Holy Gold. Rheid, anh không muốn cứu hết phụ nữ ở đó ra?”
“Cho dù phải nằm vùng, cũng là cảnh sát đi, không tới phiên anh.”
Ngôn Tố dựa vào ghế, sắc mặt bình tĩnh không hề gợn sóng: “Nhưng các anh không có sự lựa chọn, chỉ có tôi có thể đi. Bắt nội gián, cứu người, một công đôi việc.”
Rheid chấn động, giờ phút này, anh ta không phân biệt rõ người đàn ông trầm mặc lại cố chấp này đến tột cùng là vì công bằng hay vì tình yêu.
Anh ta không có cách nào quyết định, phản hồi tình hình lại cho tổ trưởng Cooper, cuối cùng bàn bạc quyết định, để Ngôn Tố rời khỏi với đầy đủ trang bị, cảnh sát phối hợp diễn một vở kịch đuổi bắt, đưa Ngôn Tố vào miệng cọp. Giấu kín kế hoạch với Nell.
Nhưng trước khi thực hiện kế hoạch, Ngôn Tố đưa ra một yêu cầu.
Trước khi anh đua xe “chạy trốn”, tìm được Chân Ái, bảo đảm an toàn của cô.
#
Bốn giờ chiều hôm đó, Ngôn Tố ngồi sau chiếc SUV màu đen, bưng máy tính xách tay, Chân Ái mặc áo trắng trong hình hướng về phía kính hiển vi nói: “Clostridium botulinum giống như E. Coli, là một đứa béo lùn, đây là vi khuẩn mình thích thứ sáu.”
Sai.
Cô không thích Clostridium botulinum, mà E.Coli là vi khuẩn cô thích thứ năm.
Lúc trước thảo luận ở thư viện, Chân Ái nói nó béo lùn rất đáng yêu, Ngôn Tố phản xạ có điều kiện đáp “Nó rõ ràng là mập dài, cũng như tên lửa, súng lục, xe đua, giống như bộ phận sinh dục nam. Em cảm thấy nó đáng yêu, chứng minh trong tiềm thức em cảm thấy bộ phận sinh dục nam rất đáng yêu.”
Lúc đó Chân Ái đỏ mặt, tức giận đánh anh.
Những thứ này chính là nội dung Ngôn Tố diễn thuyết ở đại học Columbia, năm và sáu là mật mã chuyển đổi khoảnh khắc cuối cùng.
Thực ra Chân Ái bị trói trong phòng thí nghiệm dưới đất của giáo sư Li trong vụ đánh bom ở đại học!
Ngôn Tố, Rheid và đặc công CIA mới đã đổi một chiếc xe sạch sẽ, đi vào thần không biết quỷ không hay.
Chủ nhật, trong phòng thí nghiệm sạch sẽ trắng toát không có một bóng người. Mọi người yên lặng và thấp thỏm, rón rén kiểm tra toàn bộ, tìm từng chỗ có thể ẩn náu.
Trái tim cố trấn tĩnh của Ngôn Tố đến giờ phút này quy luật rối loạn, đập thình thịch lộn xộn. Anh biết suy đoán của mình không sai. Anh luôn luôn tràn đầy tự tin, nhưng bây giờ anh không thể chịu đựng nguy hiểm của việc tính sai.
Ngón tay khẽ run kéo một cánh cửa tủ ra, bỗng nhiên cảm nhận được sức cản rất nhỏ, bàn tay nhỏ bé của ai đó không để cho anh mở?
Trái tim anh trong nháy mắt ngừng đập, cong thắt lưng từ từ quỳ xuống, hướng về phía cửa tủ màu trắng khẽ gọi: “Ai.” Sức lực bên kia cửa dừng một chút rồi đột nhiên biến mất.
Anh từ từ mở cửa ra, Chân Ái lộn xộn bẩn không chịu nổi, không kịp thấy rõ hình dáng, liền “Oa” một tiếng khóc lớn nhào vào trong lòng anh: “A Tố, Âu Văn chết rồi, Âu Văn chết rồi!”
“Là em bắn chết anh ấy, xin lỗi, xin lỗi anh! Em trốn trong một cái hang khác, từ khe hở nhìn thấy Bert tra hỏi anh ấy em ở đâu, anh ấy không nói, trúng nhiều phát như vậy anh ấy cũng không thể chết. Bert muốn tiêm chất độc cho anh ấy, em sợ anh ấy đau, em sợ Âu Văn sẽ đau… Xin lỗi anh, xin lỗi anh.” Cô gắt gao túm cổ áo anh, gương mặt đẫm nước mắt lạnh như băng, chôn giữa cổ anh,
“Em nổ súng liền chạy suốt trong rất nhiều hang động, vẫn luôn trốn, nghe thấy tiếng xe cảnh sát em cũng không dám đi ra, vì Âu Văn nói trong cảnh sát có chuột chũi, bảo em chạy theo tuyến đường anh ấy đưa, không được phép quay đầu. Em mới không đi tìm anh. Xin lỗi anh.”
Cô giống như được vớt ra từ trong ác mộng, khóc đầy thương tâm tuyệt vọng, giống như đứa trẻ chịu hết oan ức.
“Ai…” Ngôn Tố dùng sức kề sát vào thái dương của cô, mới gọi một tiếng liền nói không nên lời. Chỉ mấy tiếng, nỗi nhớ nhung và sợ hãi điên cuồng kiềm nén trong lòng toàn bộ hậu tri hậu giác tràn ra như mở cống.
Cô run rẩy khóc trong lòng anh, anh tự mình cảm nhận mới dám tin cô thực sự đã trở lại bên cạnh anh.
Anh siết bả vai gầy yếu của cô thật chặt, bàn tay nắm thành nắm đấm, khẽ cắn môi, nước mắt ấm áp tràn ra.
Một lúc lâu, Ngôn Tố cúi đầu dùng bả vai cô nhấn lên mắt, vải vóc chậm rãi hút khô nước mắt anh. Anh không ngẩng đầu, ôm cô, đè trên vai cô, giọng khàn khàn, chậm, trầm, nói kế hoạch của anh.
Sau hội nghị khẩn cấp CIA quyết định, đổi đặc công và nhân viên quản lý cấp cao hoàn toàn mới cho cô, mời cô đi các nhà khoa học thực nghiệm ở khu vực trung tâm, đến lúc đó cô sẽ không một mình, có đồng nghiệp, có bạn cùng chung chí hướng. Họ sẵn sàng coi cô là nhân tài dự bị, coi như là một nhà khoa học cùng nhóm, chứ không phải phần tử đối nghịch cô lập lợi dụng.
Ngôn Tố tránh không nói việc anh tạo áp lực với Annie, cũng không nói thực ra anh muốn bắt nội gián bảo đảm cho cô không còn nỗi lo về sau, chỉ nói muốn đợi sau khi giải quyết việc kiện tụng trên người anh lại đi tìm cô.
Khi đó sẽ nghe sự lựa chọn của cô, cô muốn ở lại CIA hay rời khỏi, anh đều đi cùng.
Chân Ái hơi ngạc nhiên, sau đó lắng xuống, đáy mắt nhuộm một tầng giá lạnh bi thương, chẳng mấy chốc biến mất, nhìn trời liền mỉm cười: “Được.”
Lúc này Ngôn Tố mới ngẩng đầu, lòng bàn tay ấm áp phủ trên gương mặt lạnh buốt của cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Đôi mắt cô ẩm ướt, nhưng lại cười: “A Tố, em biết anh gạt em. Anh muốn đi Holy Gold đúng không?”
Lòng anh chấn động, lẳng lặng, không trả lời.
“Anh có nắm chắc cứu hết các cô gái ở đó ra chứ?” Cô kiêu hãnh sửa sang cổ áo bị nhăn do vừa rồi nắm chặt lại, “Anh muốn đi thì đi đi, em không ngăn cản anh.”
Bởi vì em yêu anh, cho nên không muốn ràng buộc anh đi làm bất kì chuyện gì anh muốn làm.
“Ai…”
“Những điều anh nói vừa rồi thực ra là sắp xếp cho em? Lo anh không trở về được, cho nên làm cho em kết cục tốt nhất an toàn nhất? Nhưng em hi vọng anh quay về bên em cơ.” Cô cúi đầu, nhẹ nhàng xoắn lòng bàn tay anh, tự an ủi mình, “Người của FBI sẽ bảo vệ anh, đúng không.”
“Ừ.” Anh đỡ cô đứng lên, cúi đầu chống lên trán cô, “Đương nhiên anh sẽ quay về tìm em, chúng ta sẽ còn kết hôn, sẽ còn… sinh con.”
“Thật sao?” Cô phối hợp vui mừng, thanh âm lại rất nhỏ, không xấu hổ mà nói nhỏ, “Chờ em có con của anh, em nhất định ôm con mỗi ngày, đến đâu cũng không nỡ buông tay.”
Viền mắt Ngôn Tố thoáng chốc liền ẩm ướt.
Thời gian gấp rút, anh không thể nói quá nhiều với cô, trên đường đi tới hầm đậu xe, thái độ Chân Ái khác thường, nói nhiều một cách kì lạ: “Nhưng nếu như sau này anh đi tìm em, họ giấu em đi thì làm sao?”
Anh biết cô cố hết sức che giấu nỗi thấp thỏm bất an, nói: “Ai, em không tin trí thông minh của anh sao?” Sự tự tin và kiêu ngạo theo thói quen của anh luôn có một sức mạnh trấn an.
“Vậy chính là anh nhất định sẽ tìm được em rồi.” Cô lẩm bẩm, nhắc lại xác nhận một lần nữa, để bản thân yên tâm.
Lại hỏi, “Bây giờ em đi liền sao?”
“Phải đợi vài ngày, có một số thủ tục vẫn chưa làm xong.” Anh đã nói dối, thực ra là họ chưa khép tội Nell nhanh như vậy, còn cần mấy ngày cắt tỉa manh mối xung quanh cô ấy một chút, bảo đảm dọn dẹp hoàn toàn chuột chũi, tuyệt đối không thể sai sót nhầm lẫn.
“Em đến nhà anh ở vài ngày trước, Marie đã đồng ý bảo vệ rời khỏi rồi, em đóng giả thành cô ấy.”
Cô nghe xong, vui vẻ: “Vậy chẳng bao lâu nữa anh sẽ về nhà sao?”
“Cũng sẽ không.” Anh nói xong, thấy cô thất vọng, lại nhẹ giọng nói, “Cũng có lỡ như, hơn nữa anh đã để lại một bức thư cho em trong thư viện. Trước khi em rời nhà, nhất định nhớ đọc.”
“Ở đâu?”
“Trong quyển truyện thiếu nhi em thích nhất.”
Dần dần đến gần hầm đậu xe, suy nghĩ của Chân Ái bắt đầu hỗn loạn, không khỏi sợ hãi sẽ không còn được gặp lại anh, cô vẫn còn rất nhiều lời chưa nói với anh. Các đặc công của CIA mời cô lên xe.
Đáy lòng cô, nỗi bi ai và không muốn đột nhiên lan tràn giống như thủy triều, đi về phía trước từng bước, lại lui về, bàn tay nhỏ bé nắm vạt áo Ngôn Tố, cúi đầu không chịu di chuyển.
Đặc công nhìn đồng hồ đeo tay, khẽ thúc giục cô: “Nếu anh S. A. về đồn cảnh sát quá trễ sẽ bị nghi ngờ.”
Cô buồn bã hé miệng, tay nắm càng chặt hơn, túm áo anh nhăn nhúm, vẫn cứ không buông.
“Cho chúng tôi thêm một phút.” Ngôn Tố nắm vai cô, dẫn cô ra ngoài mấy mét. Anh cúi người nhìn cô, thực ra tâm trạng cũng rất nặng nề không muốn, “Ai…”
“Em vẫn còn rất nhiều lời chưa kịp nói với anh, thật hối hận trước đây nhiều thời gian như vậy không dùng để nói chuyện với anh.” Cô nghẹn ngào ngắt lời anh, cảm xúc ủ rũ đến thấp nhất.
Trong nháy mắt, tất cả lời mang tính an ủi của anh đều không nói nên lời.
Cô nói năng lộn xộn, rất vội vàng, “A Tố anh biết không? Anh trai em kể cho em, Ireland có một truyền thuyết, cậu bé gặp được vào ngày 29 tháng 2 năm nhuận sẽ là tình yêu chân thành của em.”
“Anh biết.”
Ngày 29 tháng 2 anh đi vào thế giới của em. Từ đó, thay đổi cuộc đời em.
Cô vội vàng nói xong, càng suy sụp, sự ảo não và ủ rũ không nói nên lời: “Còn có rất nhiều rất nhiều, nhưng bây giờ đã không kịp nói nữa rồi.”
Cô bỗng ngẩng đầu: “A Tố, anh sẽ không chết, đúng không?”
Anh rất chậm rất chậm gật đầu một cái: “Đúng.”
Cô lại xác nhận lần nữa: “Chúng ta chỉ xa nhau một khoảng thời gian ngắn, chờ những việc này kết thúc, bất kể có người ngăn cản anh hay không, anh cũng sẽ tìm được em, đúng không?”
“Đúng.” Anh gật đầu, ánh mắt không rời khỏi gương mặt cô nửa giây, thực ra rất muốn ôm cô một cái, nhưng lại không thể. Sợ cô sẽ khóc, sợ cô tùy hứng, sợ cô không chịu đi.
Cuối cùng, Ngôn Tố đưa tay vỗ bả vai cô, một cái, hai cái, như bắt đầu lúc ban đầu.
Cô cũng rất biết điều, kiêng dè ánh mắt sáng quắc của người xung quanh, không nhào vào lòng anh. Cô chỉ lưu luyến nghiêng đầu, kề gò má sát vào mu bàn tay anh, cọ xát lại cọ xát. Nước mắt, liền tràn đầy viền mắt.
“A Tố, mẹ em luôn nói với em: ‘Đời người, chính là không có được những gì mình muốn.’ Nhưng mà, điều em muốn chỉ có vậy, chỉ như vậy. Em chính là muốn, làm sao bây giờ?”
Nước mắt trong suốt rực rỡ, như viên ngọc lưu ly chảy xuống từ gương mặt mềm mại của cô, đập vào mu bàn tay anh, bung ra đầy ẩm ướt.
Nhìn những giọt nước mắt lấp lánh tràn ra trong mắt cô, đáy mắt Ngôn Tố hoàn toàn vắng lặng, dặn dò:
“Nhớ kiên cường.”
Chân Ái gật đầu.
“Nhớ dũng cảm.”
Chân Ái gật đầu.
“Nhớ mỉm cười.”
Chân Ái gật đầu.
“Nhớ tự do.”
Chân Ái gật đầu.
“Nhớ… anh.”
Nước mắt cô đều rơi xuống, gò má dính sát mu bàn tay anh, cọ xát đầy quyến luyến, cũng không chịu ngẩng đầu lên nữa, giống như đứa trẻ lưu luyến viên kẹo cô thích nhất.
“A Tố, nếu anh chết, em sẽ sợ hãi sống tiếp.”
Lòng Ngôn Tố đau nhói, vành mắt lại ướt một lần nữa. Bàn tay khẽ lật lại, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mềm mại đẫm nước mắt của cô lên, tựa như không muốn buông ra nữa.
Nhưng một phút đã hết, đặc công dẫn cô rời khỏi. Cô đi ba bước quay đầu lại một lần, quay đầu nhìn anh, mơ hồ có một loại dự cảm chẳng lành, giống như cô cuối cùng là, thời gian sai lầm, gặp được đúng người.
Cô vẫn sợ hãi, lại hướng về phía anh la lên: “A Tố, anh nhất định sẽ tìm được em.”
Anh nhàn nhạt cười, trong đôi mắt màu trà nhạt lấp lánh ánh nước: “Nhất định sẽ tìm được.”
Xe của Chân Ái rời đi trước. Cô nằm sấp ở ghế sau xe nhìn anh, chiếc xe từ từ di chuyển. Ngôn Tố đút hai tay vào túi, đi theo sau xe, nhìn cô, không cười, cũng không nói.
Tốc độ xe nhanh dần, anh cũng đi nhanh hơn, rất cố chấp, rất trầm mặc.
Luôn đi theo, cho đến lúc ra khỏi nơi đó mới dừng lại.
Cổ họng Chân Ái đau đến mức không nói nên lời, thế giới trong nước mắt cô trở nên trong suốt lấp lánh.
Rừng cây bên đường trong trường, lá xanh tươi tốt bắt đầu ố vàng. Bóng dáng anh cao ngất se lạnh, đứng trong một thế giới lá rơi màu vàng, cô tịch vắng lặng như vậy, đúng như mùa đông đó lần đầu tiên cô gặp anh.
Xe vừa quẹo, bỗng nhiên không thấy cái bóng cao gầy màu đen của anh nữa, lòng cô run lên bần bật, chậm rãi ngồi ổn định, nước mắt lại tiếp tục rơi.
Rất nhanh, cô lau nước mắt, cố gắng mỉm cười. A Tố nhất định sẽ tìm được cô, nhất định sẽ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK