Cơn bão ngoài cửa sổ ngày càng lớn, người hầu gái bưng bánh ngọt, trái cây, trà nóng và cà phê sữa lên.
Lâu đài cổ lạnh lẽo ảm đạm, cô ta thêm chút gỗ sồi vào lò sưởi, nhân tiện kéo rèm cửa dày lại, nhốt đại dương mưa gió và tròng trành bên ngoài.
Trong phòng khách ấm áp nồng đậm, ấm áp như bến cảng trên biển vậy.
Có lẽ ấm áp và mệt mỏi xua tan sự phòng bị của mọi người, những người bạn dọc đường đi chỉ nói chuyện qua loa bắt đầu tán gẫu. Khác với sự đùa giỡn trước đó, mọi người nói về trải nghiệm sống của mình, thỉnh thoảng thêm chút cảm xúc và hiểu biết.
Người mẫu và diễn viên kể lại khó khăn lúc mới vào nghề, giáo viên mầm non nói về việc bố mẹ học sinh nghiêm khắc, tác giả nói về sự cô độc trong sáng tác, luật sư nói khó có thể giữ vững lương tâm, người dẫn chương trình nói mọi việc không theo ý mình mà lựa ý hùa theo.
Ngôn Tố thờ ơ nghe, đang suy nghĩ chuyện khác.
Ba vụ án giết người trước mắt, anh không xác định có phải do cùng một người làm hay không, nhưng ba vụ án có một điểm giống nhau rõ ràng - hiện trường đều đâu vào đấy, người chết gần như không có năng lực phản kháng.
Hung thủ dùng thuốc phụ trợ?
Ngôn Tố không quan sát thấy được sự khác thường từ bề ngoài nạn nhân. Bây giờ không có pháp y và dụng cụ, cũng không kiểm tra ra.
Trong vụ án của bác sĩ, nếu võ sĩ quyền anh và giáo viên mầm non ngồi chỗ cạnh anh ta nói thật, không nhận ra được khác thường, vậy làm thế nào hung thủ giết bác sĩ có cơ thể khỏe mạnh ý thức rõ ràng trong bóng tối mà không khiến người xung quanh cảnh giác?
Cái chết của tay đua cũng rất kì lạ, nếu người hầu gái nói dối, cô ta là hung thủ, làm sao cô ta không để lại dấu vết chế ngự tay đua sau đó trói người đàn ông còn sống vào tuabin?
Nếu người hầu gái nói thật, vậy trong những người này tất nhiên có một người biết tay đua ở trên thuyền. Sau khi hắn từ phòng ăn trở về phòng, đi ra ngoài giết tay đua. Nhưng tại sao cố ý treo tượng sáp lên dây cáp?
Vụ án của võ sĩ quyền anh càng kì lạ hơn. Cửa sổ khóa chặt, mọi người ở ngoài phòng, người chết bị tập kích ngay mặt ngã xuống. Phòng là căn phòng bí mật, hung thủ và hung khí làm thế nào đột nhiên biến mất?
Mọi người cùng lần lượt tìm từng phòng, nhưng không tìm được hung khí.
Đại khái Ngôn Tố nhìn ra ai là cảnh sát, ai là người tổ chức cử tới. Nhưng ba vụ án này dường như không hoàn toàn có liên quan đến họ, hay là, anh nghĩ sai chỗ nào đó rồi?
Phía đối diện, người dẫn chương trình đang nói chuyện cao hứng, nói câu kì lạ: “Mấy người biết không? Võ sĩ quyền anh và bác sĩ đã chết biết nhau từ trước.”
“Biết nhau?” Mọi người đồng thời nhìn anh ta.
Người dẫn chương trình thích được người khác nhìn chăm chú, trong nháy mắt tìm lại kiểu phô bày sở trường nhất, tỏ vẻ vô cùng kì diệu mà giải thích: “Trước đây võ sĩ quyền anh có chút danh tiếng, nắm đấm trên đài thể hiện tốt, nhưng dưới đài nhân phẩm xấu. Trước khi chưa kết hôn, mọi thứ như ăn uống chơi gái cờ bạc đều đã làm.”
Giáo viên mầm non bổ sung: “Tôi từng nghe nói, năm đó anh ta uống rượu lái xe đụng chết một nữ sinh viên.”
“Nhưng cô không biết một tin.” Người dẫn chương trình nhấp một ngụm cocktail, gò má đỏ đến mức phát sáng, “Không phải anh ta bị rượu điều khiển, mà là ngắm trúng cô gái xinh đẹp trong quán bar. Người ta là đi làm bán thời gian, không phải gái điếm, nhưng anh ta cưỡng ép cô gái kia. Cô gái muốn báo cảnh sát, võ sĩ quyền anh quýnh lên, liền lái xe đụng cô ta.”
Tác giả nói chen vào: “Vậy có quan hệ gì với bác sĩ?”
“Cô gái đó không phải bị đụng chết.” Người dẫn chương trình nói, “Cô ta hôn mê rất nhiều ngày trong phòng chăm sóc đặc biệt, gãy xương cột sống, cưa chân. Người nhà cô gái chuẩn bị kiện, yêu cầu võ sĩ quyền anh bồi thường 20 triệu đô-la.”
Diễn viên: “Tôi đoán một chút, võ sĩ quyền anh vì muốn giảm số tiền bồi thường , bảo bác sĩ chữa trị cho cô gái chết?”
Người dẫn chương trình thấy người đẹp mở miệng, lập tức cười niềm nở: “Diễn viên, cô thông minh.”
“Nói như vậy, bác sĩ chữa trị chính của cô gái là bác sĩ đi cùng chúng ta?” Người mẫu tò mò nhìn người dẫn chương trình, không quá tin anh ta, “Làm sao anh biết?”
Người dẫn chương trình không mấy thích sự nghi ngờ của người mẫu, thu lại nụ cười: “Tôi liên quan đến chuyến đi này, đương nhiên tin tức nhanh. Tôi còn biết, anh ta cố ý đụng người ta, nhưng lấy lý do say rượu lái xe để thoát tội. Đương nhiên vẫn bồi thường chút tiền.” Anh ta thở dài, “Từ đó về sau, anh ta cải tà quy chính, bỏ hết tất cả thói xấu, kết hôn, trở thành người chồng tốt. Chỉ có điều, hôm nay nhìn như vậy, bác sĩ và võ sĩ quyền anh cũng xem như là nhiều năm trước đã làm chuyện trái lương tâm!”
Vừa nói chuyện trái lương tâm, mọi người bưng trà lên chậm rãi uống, trầm mặc không nói.
Ngôn Tố và Chân Ái yên lặng nhìn nhau, câu chuyện này là thật hay giả? Có liên quan đến cái chết của hai người kia? Tay đua thì sao? Tại sao anh ta chết?
Sự việc giống như có ánh sáng, lại giống như càng thêm sương mù dày đặc.
Luật sư nhẹ nhàng nói: “Mặc dù không biết tay đua từng làm gì, nhưng chẳng lẽ hung thủ chuyên giết người đã làm chuyện trái lương tâm sao?”
Mọi người nghe nói thế, đều tự khẩn trương suy đoán .
Quản gia nhíu mày, bảo thủ và nghiêm túc: “Cho dù là kẻ ác từng phạm tội, cũng chỉ có Thượng Đế mới có quyền xử phạt. Người lấy tên chính nghĩa xử phạt đều là ham muốn cá nhân, rời xa con đường đúng. Huống hồ, chỉ cần thật lòng sám hối, lòng khoan dung của Thượng Đế sẽ bao dung và cứu vớt mọi tội lỗi.”
Ngôn Tố và Chân Ái không tin giáo lý, đối với việc này từ chối cho ý kiến, nhưng quản gia nói có chút đạo lý họ thừa nhận.
Một hồi lời nói quang minh lẫm liệt này vang vọng trong phòng khách, lòng những người khác ở đó cũng hơi chấn động.
Diễn viên khá cảm động cúi thấp đầu, rất lâu mới ngẩng lên: “Trước đây tôi cũng đã làm chuyện trái lương tâm. Có lẽ hung thủ ở đây đã biết, tiếp theo sẽ giết tôi. Nhưng tôi vẫn muốn những người bạn đồng hành các anh xem tôi như một thành viên trong tổ nhỏ mà giúp đỡ, cùng giúp tôi sám hối… Lúc tôi cạnh tranh một vai diễn đã tìm người dùng tin đồn ác độc hãm hại một nữ diễn viên khác, sự nghiệp của cô ấy bị đả kích mạnh, sau đó… Nghe nói cô ấy đã tự sát. Có lẽ là báo ứng, nhiều năm như vậy tôi vẫn không thành công, cũng không có tác phẩm khiến người ta nhớ tới.”
Người xung quanh đều trầm mặc, nhưng không kinh ngạc.
Giáo viên mầm non cầm tay diễn viên, an ủi: “Chỉ cần thật lòng sám hối, cô sẽ nhận được sự tha thứ.” Những người khác nhao nhao phụ họa.
Những người này, bề ngoài bình tĩnh kì thực trong lòng chịu đủ áp lực tâm lý, đối diện với người xa lạ đi chung đường vô tình gặp nhau sau này không gặp lại nữa, từng người “mở rộng” nội tâm, nhưng đã không nói rõ được thật thật giả giả.
Người mẫu nói cô ta từng hại chị em té xuống từ trên sân khấu chữ T từ đó rời khỏi giới người mẫu;
Tác giả nói sau khi anh ta xem bản thảo của một người bạn, lấy trộm của sự sáng tạo của anh ta rồi công bố, từ đó cắt đứt quan hệ với bạn;
Giáo viên mầm non nói cô ta từng đánh chửi một đứa trẻ;
Luật sư nói anh ta từng giúp công ty trốn thuế;
Người dẫn chương trình nói anh ta từng đưa tin sai, dẫn đến việc người trên mạng công kích cá nhân người có liên quan.
Ngôn Tố rũ mắt lắng nghe, không hề gợn sóng.
Giáo viên mầm non hỏi: “Nhà logic học thì sao? Anh có từng làm chuyện trái lương tâm không?”
Ngôn Tố ngước mắt, bình thản nói: “Không có.”
Hai chữ dễ dàng, không hề do dự.
Sắc mặt mọi người trở nên tế nhị, rõ ràng là không tin.
Diễn viên nhẹ nhàng nói: “Nào có ai không có chuyện có thể sám hối? Nhà logic học, không cần xấu hổ. Làm chuyện sai cũng sẽ không làm giảm sức quyến rũ của anh.”
Chân Ái khó hiểu: “Tại sao không tin? Tôi thì tin anh ấy chưa từng làm chuyện trái lương tâm.”
Lời vừa ra khỏi miệng, ánh mắt mọi người càng tế nhị hơn, giống như đang thở dài, cô gái nhỏ thiếu kinh nghiệm, thật là đơn thuần dễ gạt.
Ngôn Tố thản nhiên, không hề để ý. Lời anh nói là thật, không quan tâm người khác có tin hay không. Chân Ái tin là đủ rồi.
Ý kiến của người khác, ai quan tâm?
Trong lòng diễn viên giống như mèo cào, rất muốn biết người đàn ông mới nhìn qua cực kì đứng đắn này rốt cuộc có từng làm chuyện trái lương tâm hay không. Cô ta duyên dáng khẽ ngậm môi, dựa trên tay ghế sofa, giọng nói quyến rũ, “Nhà logic học, không cần lo lắng! Không phải nói người đàn ông có tì vết càng hấp dẫn hơn sao? Thực ra, người đàn ông tồi từng phạm sai lầm càng khiến phụ nữ thích hơn.”
Chân Ái nhíu mi tâm, càng không hiểu: “Tại sao phụ nữ phải thích đàn ông tồi? Tôi không thích đàn ông tồi!”
Ngôn Tố rũ mắt nhìn Chân Ái, không khỏi khẽ cười, ngước mắt nhìn diễn viên, vẻ mặt lại lạnh nhạt:
“Thật đáng tiếc, tôi sống không phải là để phụ nữ thích.” Lúc nói lơ đãng nắm chặt tay Chân Ái trên sofa.
Anh thích cô, cô thích anh;
Anh tin cái tốt của cô, cô cũng tin cái tốt của anh;
Như vậy là được rồi, ý kiến của người khác, ai quan tâm?
Diễn viên ngượng ngùng, cố cười cười: “Cô học trò thì sao, có chuyện muốn sám hối không?"
Chân Ái nhún nhún vai: “Tôi cũng không…” Lời nói đột nhiên không nói ra được, trong đầu lại hiện ra khoảnh khắc mẹ chết kia, Bert căn dặn bên tai cô: “Little C hận chết mẹ, little C muốn giết chết bà ấy!”
Suy nghĩ nhất thời trống rỗng, cô thực sự không cần sám hối sao?
Diễn viên liếc mắt nhìn ra được sự kì lạ, dịu dàng truy hỏi: “Cô học trò không muốn nói?”
Chân Ái đã sớm hồi phục, vẻ mặt thản nhiên: “Không có.”
Diễn viên vẫy vẫy tay, than nhẹ giống như nửa đùa nửa thật: “Người không sám hối sẽ xuống địa ngục đó!”
Ngôn Tố không vui nhíu mày, nhưng Chân Ái thoải mái nở nụ cười: “Xuống địa ngục hay không không quan trọng với tôi. Hơn nữa, hãy tin tôi, tôi chính là đến từ địa ngục.”
Ngoại trừ Ngôn Tố, người ở đây không ai nghe hiểu lời cô, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi, dù sao cũng không quen.
Diễn viên chưa từ bỏ ý định, ôm tay nhìn một cách sâu xa, phút chốc cong một bên khóe môi: “Quan hệ của hai người thật đúng là khiến người khác hâm mộ, nói như vậy, hai người cũng không có chuyện giấu giếm và sám hối với đối phương?”
Câu hỏi này rất không lễ phép lại vượt quá giới hạn, nhưng Chân Ái vẫn trả lời như đinh đóng cột trước tiên:
“Đương nhiên không có!”
Nói xong, lòng cô bỗng chốc trống rỗng, bởi vì Ngôn Tố không có bất kì phản ứng nào. Anh nắm tay cô hơi buông lỏng, yên lặng rũ mắt, che đi mọi cảm xúc.
Mặc dù bình thường Chân Ái nhìn không hiểu biểu cảm của người khác lắm, nhưng cô đối với Ngôn Tố không thể quen thuộc hơn được, lập tức ý thức được có chỗ nào đó không đúng.
Ngôn Tố buông tay cô ra: “Anh đi toilet.” Dứt lời, ra khỏi phòng khách.
#
Ngôn Tố đứng trước gương, dùng khăn giấy lau nước trên tay. Nước đã sớm lau khô, nhưng anh thất thần, vẫn lặp đi lặp lại động tác tay nhiều lần.
Rất lâu sau, anh liếc nhìn gương, người đàn ông mặc áo khoác đen se lạnh, gầy gò lại cao ngất, chỉ là sắc mặt đặc biệt lạnh lẽo.
Góc dưới của tấm gương trong toilet cũng in gia huy của dòng họ này, bụi gai và thài lài tím, chính giữa là Lancelot, đáy là C&C viết thường.
Anh sớm nên nói cho Chân Ái biết suy đoán trong lòng, chứ không phải đợi đến bây giờ người ngoài đặt câu hỏi anh mới chợt phát hiện anh có điều giấu Chân Ái.
Theo anh, đây là một sự phản bội đối với người yêu.
Anh vô cùng căm ghét cảm giác phản bội Chân Ái lúc này, khó chịu lại tức giận, tự trách lại xấu hổ, anh nhất định phải lập tức nói thật.
Ngôn Tố dùng sức ném nắm giấy vào thùng rác, đi ra ngoài. Cửa toilet mở ra, nữ diễn viên thướt tha đi tới.
Ngôn Tố nhíu mày, lại không vui: “Tôi không đi sai toilet, cho nên… Cô là người chuyển giới?”
Diễn viên sớm quen sự không khách sáo của anh, không hề tức giận.
Cô ta mỉm cười đóng cửa lại, uốn éo người, nghiêng người dựa vào cửa, nhìn qua õng ẹo mềm mại như rắn, “Nhà logic học cảm thấy tôi không đủ nữ tính? Không giống như người bạn nhỏ của anh có mùi vị nữ tính hơn?”
Cô ta ưỡn người lên, thướt tha đi qua: “Nếu ngủ cùng cô ấy, đầu khớp xương cũng đau sao?” Sau đó, lại giơ tay muốn khoác lên vai anh.
Trong mắt Ngôn Tố lóe lên một tia chán ghét ẩn nhẫn, di chuyển từng bước, nhanh chóng nới rộng khoảng cách với cô ta.
Mâu quang anh vắng lặng: “Hóa ra cô không phải là diễn viên, là gái điếm.”
Trong mắt diễn viên lóe lên một tia xấu hổ và giận dữ, nhưng gắng sức nhịn xuống. Người đàn ông này thật đúng là…
Cô ta khẽ cắn răng, giận quá hóa cười: “Diễn viên và gái điếm khác nhau chỗ nào? Cho dù tôi là gái điếm, hợp ý anh, tôi cũng coi như là một gái điếm loại tốt đi.”
“Giống nhau, tôi là một nhà logic học loại tốt,” Ngôn Tố mở cửa ra.
Vừa ra ngoài liền thấy Chân Ái đỏ mặt chạy ra khỏi toilet nữ, sau đó người mẫu và giáo viên mầm non cũng đi ra, còn cười nói với Chân Ái: “Không sao.”
Ngôn Tố: “Sao vậy?”
Chân Ái vặn ngón tay: “Cửa phòng riêng bị hư, em không cẩn thận đẩy nhầm cửa.”
Lúc này, diễn viên đi ra từ toilet nam, mấy người phụ nữ đều kinh ngạc.
Ngôn Tố ngược lại thản nhiên như không, nói với các cô: “Các cô đi trước đi.” Dứt lời bảo Chân Ái đi với anh: “Anh có chuyện nói với em.”
#
Bên ngoài cửa sổ ở hành lang mưa như trút nước.
Anh đỡ bả vai cô, cúi người xuống nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của cô, vô cùng thành kính: “Ai, vấn đề họ nói vừa rồi đó…”
“Không sao.” Cô ngắt lời anh, giơ tay lên nắm lấy bàn tay ấm áp của anh trên vai, nụ cười tràn đầy, “Em tin anh. Hơn nữa, giữa chúng ta không có chuyện có thể giấu giếm!”
Sắc mặt anh rất trang nghiêm, không hề vì nụ cười của cô mà thư giản: “Ai, anh vốn định chờ vụ án kết thúc sẽ nói cho em, nhưng mà…”
Cô khép miệng, con ngươi đen nhánh, chuyên tâm lại tò mò.
“Tòa lâu đài này rất có thể là,” anh cắn cắn môi, hơi khó khăn, nhưng cuối cùng nói, “Là nhà của em.”
Cô sửng sốt, nghi hoặc, không hiểu, không thể tin: “Làm sao có thể? Vậy… câu chuyện quản gia kể kia?” Cô nhớ tới gì đó, run lên,
“Đừng nói cho em biết lời quản gia nói là thật; đừng nói nhà hóa học kia là anh trai em; đừng nói đôi vợ chồng trẻ kia là bố mẹ em; cũng đừng nói người bán vũ khí có tính sát thương quy mô lớn trong Chiến tranh thế giới thứ hai kia là tổ…”
Cô nói quá nhanh quá kích động, cổ họng cứng lên, bỗng chốc nói không nên lời.
Thứ vũ khí mà người xây tòa lâu đài này nghiên cứu giết chết quá nhiều người trong Chiến tranh thế giới thứ hai, họ sợ hãi và áy náy trốn vào đây. Vũ khí gì có thể khiến họ lo sợ, mỗi ngày sống trong sợ hãi như vậy?
Ha,
Một thế hệ tiếp nối một thế hệ, một đời truyền một đời, đây thật là một dòng họ tà ác, đây thật là một dòng họ đáng bị nguyền rủa.
Cô không thể tin, cố chấp nhìn anh, sắc mặt cố gắng bình tĩnh, nhưng không che giấu được đau khổ: “Anh không có bằng chứng. Ngôn Tố, anh đừng nói như vậy! Chỗ tà ác này, người xấu ở đây không có bất cứ quan hệ gì với em. Ngôn Tố, anh đừng nói như vậy!”
Lòng anh đau nhói, gắng sức nắm bả vai cô: “Ai, Lancelot là họ gia tộc chủ nhân cũ của lâu đài. C&C có thể là tên của người kiến lập gia tộc, cũng có thể là tên của ông bà em. Anh đang nghĩ, lúc bố mẹ em đặt tên cho con, có thể bắt chước đời trước bắt đầu bằng hai chữ C hay không.”
Giữa ánh nến, sắc mặt cô trắng không còn chút máu.
“Ai, văn bản rõ ràng của chuỗi mật mã biến thể Caesar kia là NQQDNZHWWTDWLTQWC, nguyên văn được mã hóa là KILL ONE OR BE KILLED. Khóa bí mật của nó là một cái tên, tên cô gái bắt đầu bằng chữ C, Cheryl, ý nghĩa là ‘được yêu mến’, Cheryl là em phải không?”
Chân Ái thoáng run lên, ánh mắt vô hồn: “Cho dù như vậy, mọi thứ chỉ là sự trùng hợp.”
“Đúng, anh vẫn nghĩ như vậy, vẫn giữ sự may mắn trong lòng, cho nên không hỏi em. Ai,” anh khẽ gọi tên cô, không biết tại sao không có sức lực, “Tên của anh trai em cũng bắt đầu bằng chữ C đúng không? Em đừng nói trước, hãy nghe anh nói. L.J tra được nhà của Alex ở đây.”
Cô nhìn lại anh: “Thế thì sao?”
“Alex nói họ của cậu ta là La Courage, anh từng cười cậu ta có họ kì quái, sai ngữ pháp, bây giờ mới hiểu được thực ra là hai chữ cái viết hoa trong gia huy. Ai, L.J còn nói, tên của Alex trong tổ chức là… Chace.”
Cô gái sắc mặt tái nhợt, giống như nước trong nháy mắt đóng băng, lại không có một chút gợn sóng nữa.
Cô lẳng lặng nhìn anh, đôi mắt đen nhánh trước sau như một, không có bất kì cảm xúc nào. Giống như lần đầu gặp nhau, cô vòng qua từ phía sau đàn dương cầm, mang theo sự lạnh lẽo của mùa đông, sạch sẽ lại xa lánh.
Cô gằn từng chữ, hỏi: “Cho nên, là anh, nhấn nút màu trắng, sau đó Alex, không, anh trai Chace của em liền, chết.”
Trái tim Ngôn Tố như rớt vào hầm băng: “…Phải.”
Ánh nến ấm áp trên hành lang chiếu sáng gương mặt cô, nhưng vô cùng cô độc: “Là anh trai em lừa anh, anh ấy nói là nút màu trắng, anh mới nhấn nút màu trắng.”
“Phải.”
Cô khẽ gật đầu, không nhúc nhích nhìn anh chằm chằm: “Anh lúc đó, không nhìn ra anh ấy nói dối.”
Đáy lòng Ngôn Tố rung mạnh: “Không có.”
Anh có sự tức giận trong tích tắc đối với chất vấn của cô, nhưng trong giây lát bị sự hốt hoảng như thủy triều nhấn chìm, đưa tay kéo cô: “Ai, anh thực sự không…”
Cô chợt lùi từng bước ra sau, tránh khỏi tay anh. Lòng bàn tay anh liền bắt được không khí, vắng vẻ, như trái tim anh lúc này.
Chân Ái đứng dưới giá cắm nến ảm đạm, khẽ cười, nhìn rất thê lương, khiến người ta muốn khóc: “Ngôn Tố, em tin anh.”
Trái tim Ngôn Tố giống như bị búa tạ im lặng đánh xuống, đau thấu tim gan.
Cô vẫn mỉm cười: “Ngôn Tố, em không giận, thật đó. Em chỉ là, quá nhiều chuyện, muốn đi một mình. Đừng đi theo em, được không?”
Cô xoay người chạy vào hành lang sâu, lại không còn bóng dáng nữa.