Trước mắt anh đột nhiên hiện ra hình ảnh kia, anh vén tấm vải trắng dưới đất lên, tượng sáp của Chân Ái lẳng lặng nằm bên cạnh thi thể bác sĩ. Lúc đó rõ ràng đã hạ quyết tâm không để cô rời khỏi tầm mắt anh.
Trái tim trong nháy mắt vừa đau đớn vừa hoảng sợ giống như hàng ngàn mũi tên xuyên qua.
Ngôn Tố dừng bước, bắt mình tỉnh táo lại. Mù quáng đuổi theo như vậy, ngược lại càng nguy hiểm hơn.
Chân Ái cần yên tĩnh một mình, tuy anh đau lòng, nhưng sẵn sàng cho cô không gian. Chỉ cần bảo đảm những người còn lại đều ở trong phòng khách, Chân Ái sẽ không xảy ra chuyện.
Anh nhìn hành lang trống rỗng phía trước, không yên tâm, nhưng dứt khoát xoay người trở về phòng khách. Lúc đi qua đại sảnh, cố ý nhìn một cái, tượng sáp của Chân Ái không có bất kỳ vấn đề gì.
Nhưng anh tuyệt đối không nghĩ tới, mở cửa ra, phòng khách lúc đi vẫn ấm áp nồng đậm chỉ còn lại hai người, quản gia và luật sư. Vả lại quản gia cũng đứng lên muốn đi ra ngoài.
Lòng Ngôn Tố chợt trầm xuống: “Những người khác đâu?”
Luật sư: “Người dẫn chương trình nói trời lạnh, muốn về phòng ôm chăn sang, những người khác cũng đi rồi.” Nói xong, khó hiểu, “Ơ? Cô học trò không ở cùng anh?”
Ngôn Tố không nói nên lời, trong lòng không biết là loại cảm xúc bi ai thế nào, chỉ biết xoay người đi ra ngoài.
Chạm mặt người hầu gái đi vào, cô ta ôm chăn, tầm mắt vượt qua phía sau anh: “Quản gia, gần 1 giờ rồi, tôi đến tòa thành phụ tắt đèn nhé.” Lại nói, “Vừa rồi không biết là ai mở cửa sổ ở đại sảnh, thổi ngã tượng sáp của cô học trò rồi…”
“Damn it! (Mẹ kiếp!)” Ngôn Tố cắn răng, nhất thời không khống chế được nói một câu thô tục.
Người hầu gái ôm chăn, kinh ngạc nhìn chằm chằm bóng lưng vội vàng rời đi của anh, nhà logic học đứng đắn nhất cũng mắng chửi người sao?
#
Sau khi Chân Ái đi qua vườn hoa ở giữa, bị cơn mưa to làm ướt.
Đi lung tung không có mục đích trong lâu đài một hồi, cô theo mật mã anh trai để lại tìm được căn phòng phía cực tây ở tòa thành phụ số 7.
Trong phòng bài trí đơn giản, yên tĩnh vắng vẻ, đèn trên tường chiếu sáng ấm áp. Cô đi qua tấm thảm mềm mại đến trước cửa sổ.
Bên ngoài hết sức huyên náo, bên trong nghe được cả tiếng kim rơi.
Cô đứng ở ranh giới của sự yên tĩnh và ồn ào, mở chốt cửa, nắm lấy cạnh cửa sổ dày bằng gỗ, dùng sức đẩy ra.
Tiếng gào thét bên tai, gió biển đến từ Bắc Băng Dương ào ào mãnh liệt như thác lũ, lạnh lẽo vỗ mạnh lên mặt cô. Trong gió xen lẫn nước mưa đắng chát và cứng rắn, đập đến mức gò má cô đau đớn. Gió lớn thổi cửa sổ gỗ lắc lư dữ dội.
Ánh đèn trong phòng yếu ớt đi vào màn đêm ngoài cửa sổ, tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, rất nhanh lại bị bóng tối nuốt chửng. Nơi tầm mắt có thể đạt tới, đá ngầm lởm chởm, cây cỏ hỗn độn bị gió mưa thổi tán loạn.
Xa hơn nữa là biển cả trong đêm tối mênh mông vô bờ, không thấy được ánh sao, không thấy được ánh đèn thành phố, chỉ có bóng tối, bóng tối không nhìn thấy bờ bến.
Giọt nước mưa bay vào trong đôi mắt đen như mực của cô, lạnh buốt lại đau nhói. Nhưng cô cố chấp mở to, hốc mắt từ từ đỏ lên, từng giọt nước trong suốt như hạt châu chảy xuống gò má lạnh đến tái nhợt của cô.
Trong bài thơ nói: Mặt trời hạ xuống… Bốn phía hoang vắng… Tôi không nhìn thấy, cũng không nghe thấy.. Chỉ có một tiếng thở dài…
Anh ơi, trong lòng anh rất đau khổ sao?
Tại sao phải chọn cái chết? Biết rõ anh không còn nữa, trên đời này em lại lẻ loi một mình. Anh biết rõ, tại sao còn muốn chọn cái chết?
Cô nhìn đêm tối nghiêng ngả phía trước, nước mắt rơi đầy mặt, lồng ngực bắt đầu dâng trào cảm giác đè nén và đau khổ không thể giải tỏa, muốn điên cuồng hét vào bóng tối sâu không lường được kia. Nhưng cửa sổ chợt bị người khác đóng lại, mưa to gió lớn bỗng chốc biến mất.
Thế giới quay lại vẻ ấm áp và yên ổn.
Giữa những giọt nước mắt lấp lánh, cô nhìn thấy một hình bóng đàn ông xa lạ lại thẳng tắp.
Người hầu gái vội khóa cửa sổ.
Quản gia nhìn thấy nước đọng dưới đất, nhíu mày, kìm nén cơn giận nói: “Nước mưa vào sẽ làm ướt sàn nhà trong lâu đài, những thứ gỗ này sẽ sinh ra mọt!”
Ông ta nghiêm khắc lại không hài lòng, quay đầu nhìn Chân Ái, trông thấy cô nước mắt đầy mặt, lập tức sửng sốt, trên mặt xẹt qua vẻ hơi lúng túng.
Người hầu gái đóng kĩ cửa sổ, vừa quay đầu cũng bị dọa cho giật mình: “Cô học trò, cô sao vậy?”
Quản gia quanh năm sống một mình trong lâu đài, không giỏi qua lại với người khác, thấy Chân Ái khóc, rất không được tự nhiên dịch chuyển từng bước sang phía người hầu gái, ý muốn nới rộng khoảng cách và trách nhiệm với Chân Ái.
Nhưng ông ta vẫn xấu hổ, nhỏ giọng nói với người hầu gái: “Tôi nói cô ta một câu, kết quả cô ta không nói tiếng nào liền khóc thành dáng vẻ như vậy.”
Người hầu gái không nói gì nhìn quản gia, đi tới: “Có phải cô cãi nhau với nhà logic học không? Vừa rồi anh ấy chạy trong lâu đài, hình như đang tìm cô.”
Chân Ái sững sờ, quay đầu sang chỗ khác lấy tay áo tùy tiện lau nước mắt trên mặt: “Không có.”
Quản gia nhíu mày, nói: “Trời mưa đừng chạy lung tung. Mau về đi! Đừng đi từ vườn hoa, sau khi ra cửa quẹo trái. Bất kì ngã rẽ nào cô gặp phải cũng đều quẹo trái thì có thể trở về tòa thành chính.”
Nói xong, quay sang người hầu gái: “Tắt đèn nhanh một chút, chúng ta cũng về thôi. Thật không yên tâm từng người họ chạy lung tung trong lâu đài.” Hai người đi ra ngoài, quản gia còn lẩm bẩm: “Quản lý khách thật phiền phức, chạy lung tung như chuột vậy.”
Mấy thế hệ liên tiếp của người quản gia nghiêm khắc này đều phục vụ tòa lâu đài này? Chân Ái rũ mắt suy nghĩ một chút, cô rất muốn biết câu chuyện về tòa lâu đài này, nhiều hơn, cặn kẽ hơn.
“Chờ một chút!” Cô theo sau, “Tôi đi cùng hai người.”
Chân Ái đi theo quản gia và người hầu gái trong hành lang dài, nhìn xung quanh.
Cũng như kết cấu phòng trong tòa thành chính, phòng trong tòa thành phụ số 7 cũng không nằm trên mặt phẳng nằm ngang. Phòng bên cạnh trông giống như từng nấc thang trên một cầu thang xoắn ốc khổng lồ, chỉ là không quá dốc đi phía trên không dễ phát hiện, chỉ khi đứng ở cuối nhìn lại mới thấy được.
Chân Ái nhìn gia huy có thể thấy khắp nơi, hỏi: “Không có người ở trong tòa thành phụ?”
Quản gia liếc cô: “Làm sao cô biết?”
“Kết cấu không quá giống nhau, không có lỗ thông gió, rất khép kín kín gió, lại rất lạnh, rất ít thiết bị sưởi ấm.”
“Cô cảm thấy lạnh là do quần áo cô ướt.” Quản gia thu ánh mắt, chốc lát lại nói, “Nhưng tòa thành này lạnh nhất cũng là sự thật. Đây là nơi chủ nhân trước kia làm thí nghiệm.”
Thí nghiệm?
Chân Ái đắn đo: “Quản gia, tôi cảm thấy những gì chủ nhân lâu đài này trải qua giống như một truyền thuyết. Tôi rất có hứng thú. Lần trước nghe ông kể một phần, còn có thể kể một chút cho tôi không?”
Quản gia rất hài lòng với thái độ thành kính của cô, gương mặt đóng băng dịu đi một chút, kiêu hãnh nói: “Nói đi, cô muốn nghe cái gì?”
“Nguồn gốc gia tộc ở đâu?”
“Châu Âu. Sau đó từ từ có quan hệ với các nơi trên thế giới. Gia đình Lancelot có quá nhiều chi, cụ thể phải tra gia phả. Hãy nói một chi cách chúng ta gần nhất đi, người xây tòa lâu đài này là vợ chồng Clark&Chiao Lancelot. Vợ là người Trung Quốc trong Chiến tranh thế giới thứ hai, tiểu thư khuê các thông minh thanh nhã.”
Chiao? Nghe cái tên dịch sang tiếng Anh này, chắc tương tự “Kiều”.
“Không phải nói vũ khí có tính sát thương của họ giết chết rất nhiều người trong chiến tranh sao? Là loại vũ khí gì?”
“Thứ còn hữu hiệu hơn đạn.” Có vẻ như ông ta không muốn nói rõ, “Trong lịch sử gia tộc Lancelot có rất nhiều nhà khoa học, vợ chồng xây tòa lâu đài này là thiên tài trong lĩnh vực hóa học và sinh học.”
Không cần suy nghĩ, nhất định là khí độc hóa học và bom vi khuẩn… Ông bà lại là người trục lợi trong chiến tranh… Mỗi một phân tiền đều dính liền với linh hồn oán hận của những người chết thảm… Khó trách họ muốn xây mê cung này để trốn…
Lòng Chân Ái từ từ trầm xuống, chỉ cảm thấy trên người đè ép gánh nặng ngàn cân, nặng đến mức khiến cô khó thở, hít thở không thông. Trái tim giống như chìm vào nước sâu, ngột ngạt đến mức khó chịu, nhưng không tìm được không khí.
Trước kia, lúc cơ thể chịu một loạt tra tấn và hành hạ, cô cũng không cảm thấy mệt mỏi; nhưng lúc này đây, cô cảm thấy sống thực sự quá vất vả, vất vả đến muốn khóc!
Quản gia: “Lúc đầu đôi vợ chồng đó sinh mấy người con thiên tài, nhưng bọn trẻ cảm thấy lâu đài u ám nên lớn lên liền rời khỏi. Chỉ có cô ba quay lại, dẫn theo một người đàn ông mang dòng máu lai Trung Quốc anh tuấn cao lớn, nói là chồng cô ấy. Họ đã trải qua một khoảng thời gian tươi đẹp ở đây, đứa con trai đầu tiên chính là ra đời trong tòa lâu đài này.”
Chân Ái cúi đầu, trái tim đã chết lặng. Bố cô là người đàn ông Trung Quốc anh tuấn, mẹ cô mang dòng máu lai Á Âu xinh đẹp, cô không thể vờ như đây là trùng hợp nữa. Một lúc sau, nhỏ giọng hỏi: “Về sau cậu bé đó có từng quay lại không?”
Quản gia lắc đầu: “Không biết, lúc cậu ấy được bố mẹ dẫn đi vẫn còn nhỏ, cho dù cậu ấy trở về tôi cũng không nhận ra.”
Chân Ái nghĩ thầm, có thể năm năm trước lúc Chace quay về mua hòn đảo này, quản gia không nhận ra anh là chủ nhân đời thứ ba. Nhưng Chace đã chết, bây giờ là ai đang giả mạo anh ấy?
Cô và quản gia cùng người hầu gái đi dọc theo hành lang tắt đèn. Trên tường đá dày vẽ hoa văn phức tạp, cũ kỹ lại cổ điển. Vách tường treo đủ loại tranh, hoa hướng dương, khuông nhạc, ruộng hoa, mặt trời…
Đều là cảnh tượng rực rỡ lại ấm áp, như vậy thì có thể thay đổi bầu không khí nặng nề trong lâu đài cổ?
Chân Ái nhìn màu sắc rực rỡ tươi đẹp trên vách tường lạnh lẽo ảm đạm, cảm thấy hoảng hốt, thì ra người nhà cô cũng thích màu sắc sặc sỡ giống như cô.
Cái này xem như là một loại di truyền dị thường sao?
Hay là nói, bởi vì máu của họ đều là cô độc và tội ác, cho nên mới không hẹn mà gặp vô cùng khát khao sự tươi sáng và chói lọi? Qua nhiều năm như vậy, nhiều thế hệ như vậy, sao chép hoàn chỉnh trên người bố mẹ cô, anh trai và cô?
Đây mới là lời nguyền chân chính của tòa lâu đài cổ này sao?
Hễ là người gây tội như Lancelot, nhất định không hạnh phúc.
Ôi, lúc mọi người làm chuyện ác, thực sự chưa từng nghĩ tới sẽ tạo ra ảnh hưởng cho đời sau sao? Thực sự chưa từng lo lắng sợ hãi vòng báo ứng tuần hoàn, tai ương sẽ rơi xuống đầu con cháu?
Cô bi ai đến cực hạn.
Quay đầu sang chỗ khác, lặng lẽ lau nước mắt. Anh ơi, tại sao anh không còn sống nói cho em biết, chuyện này đều là vì sao?
Đột nhiên, đèn trên hành lang tắt hết, bốn phía ngay lập tức rơi vào bóng tối.
Người hầu gái khẽ hô: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Có lẽ cành cây gãy trúng dây điện.” Quản gia trầm giọng nói, ngữ khí lo lắng, lại dặn dò người hầu gái, “Tôi đi kiểm tra, cô và cô học trò cùng vào phòng tìm giá cắm nến.”
Người hầu gái “Dạ” một tiếng, lấy một cái bật lửa từ trong ngực ra. Tách, ngọn lửa nho nhỏ nhún nhảy trong bóng tối. Cô ta cả kinh: “Cô học trò đi đâu vậy?”
Quản gia nhìn bốn phía, phát hiện Chân Ái đã chạy tới phía trước. Người hầu gái và quản gia chưa kịp mở miệng gọi cô, bóng dáng cô đã chậm rãi chuyển qua một ngã rẽ u ám, không thấy nữa.
Quản gia có vẻ không hài lòng: “Sao gọi cô ấy cũng không trả lời mà đã tự mình đi rồi?”
Người hầu gái: “Có lẽ cô ấy muốn tự mình về trước.”
Quản gia cũng lười quản: “Đi thôi, đi tìm nến.”
Chân Ái phục hồi tinh thần, phát hiện mình đang ở trong một chỗ hẹp dài và u ám. Trên hành lang tối như mực, tất cả đèn đều tắt. Vừa rồi nghĩ quá xuất thần, hơn nữa cô vốn có khả năng nhìn ban đêm rất tốt, hoàn toàn không chú ý tình hình xung quanh.
Mà bây giờ trong vô số hành lang giao thoa chỉ có một mình cô.
“Quản gia?” Cô sờ tường, dè dặt lùi về sau từng bước một, “Người hầu gái?”
Trong hành lang đen kịt, tiếng thăm dò nhẹ nhàng của cô vang vọng một chút trên hành lang dài, ngay lập tức bị bóng tối nuốt chửng không còn dấu vết.
Cô nhìn xung quanh một chút, càng đi về, ánh sáng càng yếu, cho dù đối với cô cũng quá tối. Dần dần không thấy rõ xung quanh, cô dò dẫm vách tường, đụng phải lan can, bắt đầu lo lắng, chỗ vừa rồi đi qua không có lan can.
Đi sai đường rồi!
Cô xoay người, lại thấy phía sau một cái cổng tò vò hình như thoáng qua một bóng đen.
Hung thủ?
Trong lòng cô cả kinh, sẽ có người đến giết cô? Cô vội vã rời đi, không hề có manh mối mà chạy trong bóng tối, bây giờ cô sẽ không lên tiếng gọi người. Cô có thể nhạy bén và chuẩn xác cảm giác được, trong bóng tối, có kẻ nguy hiểm đang đến gần cô.
Thực sự sẽ bị giết chết sao?
Cô cố gắng chạy trốn, tim đập thình thịch giống như muốn lao ra khỏi lồng ngực. Làm sao bây giờ? Nếu cô chết, Ngôn Tố sẽ khổ sở!
Ý nghĩ dừng lại.
Trong bóng tối đột nhiên có một bàn tay duỗi tới, gắt gao bịt miệng cô lại, vô cùng mạnh mẽ. Cô phản xạ có điều kiện nắm lấy, nhưng phía trước đột nhiên xuất hiện ánh sáng, rất chói mắt, giống như một cánh cửa mở đèn đuốc sáng rực.
Cô bị đẩy mạnh vào. Cánh cửa dày trong nháy mắt đóng lại, người phía sau cũng không thấy.
Chân Ái trong phút chốc thoát khỏi trói buộc, nhìn cảnh tượng trắng xóa trước mặt, nhìn trân trân.
Phía trước bao phủ trong làn áo bạc, sương mù lượn lờ, giống như thế giới pha lê trong truyện cổ tích.
Bên dưới từng tầng “pha lê” màu trắng che phủ đủ loại dụng cụ thí nghiệm, chai chai lọ lọ, còn có con thỏ không nhúc nhích, chuột trắng, ếch, bộ phận động vật…
Từng cái một được bọc trong thủy tinh thể trong suốt, dưới ánh đèn tỏa sáng lấp lánh.
Cả người cô bỗng run lên, hàm răng phát run, hơi lạnh mãnh liệt chui lên từ lòng bàn chân ướt đẫm, khuấy động trong cơ thể như băng đao. Trên đồng hồ đo bên cạnh viết --1°F (-18,3℃).
Cô bị người khác nhốt vào hầm băng.
#
Đèn đã tắt hết.
Quản gia và người hầu gái cầm giá cắm nến đi trong hành lang tối đen yên tĩnh, một ánh nến yếu ớt di chuyển theo họ quét qua tường đá trong lâu đài cổ, để lại một vùng tăm tối sau lưng.
Quản gia đi mấy bước, chợt dừng lại, xoay người nhìn, phía sau là hành lang không thấy đầu cuối, vô số cửa phòng đóng chặt và ngã rẽ.
Người hầu gái: “Sao vậy?”
Quản gia như có điều suy nghĩ: “Cô có nghe được âm thanh gì kì lạ không? Giống như bịch một cái.”
Người hầu gái lắng tai nghe, lắc đầu: “Không có, không nghe thấy gì cả.”
Quản gia không nói nữa, lẳng lặng đứng thẳng. Nhưng phía sau cũng không có một chút âm thanh nào nữa, thậm chí không có cả gió ở ngoài.
“Có lẽ tôi nghe lầm!” Quản gia lẩm bẩm, cầm nến tiếp tục đi về phía trước, “Đến tòa thành chính đi!”
Ánh nến nho nhỏ từ từ di chuyển về phía cuối hành lang, quẹo một cái, hành lang dài trong tòa thành số 7 chợt rơi vào bóng tối.
Mà lúc này trong hầm băng, Chân Ái co tròn dưới đất, lạnh đến mức run lẩy bẩy. Quần áo và đầu tóc ướt sũng từ từ kết băng, móng tay cóng đến không còn màu sắc.
Trong hầm băng yên lặng, chỉ có tiếng hàm răng cô đánh nhau lộp cộp, cô cảm thấy cằm sắp đông rớt rồi.
Giá rét giống như kim nhỏ dao nhọn xâm nhập toàn thân từng chút một, đau thấu tim gan. Thần kinh cô bị xé rách, chợt nhớ tới cách đây không lâu cô nói với Ngôn Tố: Đừng đi theo em.
Anh nhất định sẽ không tới.
Cô từng nghĩ tới vô số kiểu chết, nhưng chưa từng nghĩ sẽ chết cóng trong hầm băng cất giữ tư liệu thí nghiệm chưa tiêu hủy của người thân mình.