Blake nhìn Jason: “Anh xác nhận là dây màu trắng? Đừng đùa giỡn giở trò gian trá với tôi!”
Sắc mặt Chân Ái không tốt lắm, nhìn Ngôn Tố. Cô chợt có một niềm tin mà trước nay chưa từng có, anh nhất định có thể nhìn ra được Jason có nói dối hay không!
Ngôn Tố đút hai tay vào túi, mím môi, lạnh nhạt và bình tĩnh nhìn Jason.
Jason cũng không nhìn màn hình mà hứng thú nhìn Ngôn Tố, khóe môi nhếch lên cười đầy khiêu khích và phách lối.
Lúc này, giáo sư Li ở bên kia màn hình mở miệng nói. Lời nói ra khiến ọi người đều chấn động, bao gồm cả Jason.
“Chàng trai, hãy đưa cây kéo cho tôi đi.”
Giáo sư Li nước mắt đầy mặt: “Quốc gia đào tạo một chuyên gia xử lý bom tốn mấy triệu đô-la Mỹ, tâm huyết và tình cảm bố mẹ cậu bỏ ra để nuôi dưỡng cậu lại càng quý giá hơn. Chàng trai à, hãy dùng kĩ thuật chuyên nghiệp của cậu ở nơi cần cậu đi. Hôm nay cậu đã làm rất tốt rồi, đừng nên lãng phí sinh mạng trẻ tuổi của cậu ở chỗ tôi. Chàng trai, hãy đưa cây kéo cho tôi.”
Gió xuân vù vù thổi qua mặt đất, lạnh thấu người.
Trong màn hình, bóng dáng của chuyên gia phá bom trẻ tuổi đình trệ một giây, nhưng không quay người. Giọng nói anh ta ngây ngô mà khàn khàn: “Người lính không thể lùi về sau, thưa giáo sư.”
Chính câu nói bình tĩnh như vậy làm cho Chân Ái ở màn hình bên này gần như rơi nước mắt.
Cảnh sát Blake cau mày, lẩm bẩm một câu: “Nếu thực sự sẽ nổ thì chúng tôi không thể làm liên lụy đến một gia đình khác.”
Chân Ái nghe được, ông ấy không nói một người khác mà nói một gia đình khác. Vì bi kịch luôn luôn đi đôi với nhau, phá nát toàn bộ gia đình.
Ông nâng cao âm lượng ra lệnh: “Morgan, lập tức rút lui. Đây là mệnh lệnh của cấp trên!”
Nguyên tắc cao nhất của người lính là tuân thủ mệnh lệnh, không được chống lại.
Lúc này chuyên gia phá bom có họ Morgan kia mới đưa cây kéo cho giáo sư Li, rút lui ra ngoài.
Thời gian trên đồng hồ tính giờ trôi qua từng chút một.
00:03:16
Ngôn Tố hơi híp mắt, tốc độ nói đột nhiên nhanh gấp ba:
“Tính cách của anh, kiêu căng lại không cho phép bị nghi ngờ. Từ lúc bắt đầu, tôi dùng đủ loại hành động để kích thích anh. Trong tiềm thức anh xem tôi là đối thủ, chủ động nói “dây màu trắng” là nói cho tôi nghe. Đối với anh mà nói, đi tù mấy chục năm cũng không bằng cho nổ tung một trận kinh thiên động địa. Suy cho cùng, đây rất có thể là tác phẩm hoàn mỹ một lần cuối cùng trong đời anh. Tự tôn và niềm kiêu hãnh của anh không cho phép anh chịu đựng kết quả phải vào tù, và việc theo đuổi sự hoàn mỹ và cá tính kích thích của anh khiến anh không thể chờ đợi nhìn nó hủy diệt tất cả.”
“Cho nên, anh nhất định sẽ gạt tôi.”
Jason không nhúc nhích. Bất kì bộ phận nào của cơ thể, bao gồm lông mi, con ngươi, ngón tay cũng không nhúc nhích. Hắn đã sớm cảm thấy người này không đơn giản, tâm trạng của hắn chắc chắn không thoát khỏi ánh mắt anh ta.
Cho nên bây giờ, hắn căng thăng đến nỗi đầu óc cũng ngừng chuyển động.
Chân Ái cũng sốt ruột chưa từng có, tựa như giao chiến giữa trời với người. Cô nắm chặt tay, cắn môi tái nhợt.
Blake ra lệnh về phía màn hình: “Vậy đó chính là dây…”
“Chờ một chút!” Chân Ái đột nhiên không kiểm soát được hét lớn, nhưng nói xong lại bối rối. Ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cô, cô mới phát hiện mình đã thất thố.
Phản ứng đầu tiên của cô là luống cuống nhìn Ngôn Tố, nhưng lại đụng phải đôi mắt lạnh tanh nhưng lóe lên chút vui vẻ của anh.
Không hề nhìn lầm.
Anh đang cười.
Thật giống như nếu cô không la lên câu kia thì anh cũng sẽ ngăn cản như vậy.
Ngôn Tố chuyển tầm mắt, lại nhìn Jason.
Khoảnh khắc Chân Ái vừa mới la lên, mi tâm của Jason hơi rung động, nhưng không trốn được ánh mắt của Ngôn Tố. Giống như Blake nói, để cho hắn tham gia lễ đếm ngược và Chân Ái cắt đứt pháo hoa của buổi lễ.
Anh nói: “Xin lỗi, tôi vẫn chưa nói hết. Anh rất thông minh, đoán được tôi sẽ nghi ngờ anh gạt tôi, đoán được tôi sẽ chọn kết quả ngược lại. Cho nên, cái anh nói là đáp án chính xác.”
“Đáp án chính xác là sự hoàn mỹ. Dùng đáp án chính xác để gạt tôi khởi động vụ nổ, cái này mới là hoàn mỹ nhất!” Nụ cười trên khóe môi Ngôn Tố mang theo toàn bộ khí thế, “White!”
Dây màu trắng!
Mặt Jason không còn chút máu.
Trên màn hình, giáo sư Li hai tay run rẩy, lặng lẽ cầu xin ông trời phù hộ. Cây kéo đặt vào dây màu trắng, nhắm mắt lại. Một nhát cắt.
Đồng hồ tính giờ hoàn toàn dừng lại.
Lúc này mọi người mới thở phào, vẻ mặt vui vẻ, chúc mừng lẫn nhau.
Chuyên gia phá bom lại đi xử lý những quả bom còn lại.
Đám cảnh sát muốn qua chúc mừng Ngôn Tố, bắt tay gì gì đó, không ngờ gương mặt anh lạnh lùng, lùi về sau rất xa: “Đừng truyền vi khuẩn qua đây!”
…
Jason bị áp giải đi. Lúc đi qua Ngôn Tố, không thể tin mà nhìn anh: “Sao anh… Anh là ai?”
Ngôn Tố cũng trực tiếp trả lời: “Lấy dây màu trắng làm đáp án chính xác là vì anh nghĩ mình là ánh sáng giác ngộ?”
Jason sửng sốt. Hắn đã bị anh phân tích đến trần trụi.
Ngôn Tố than nhẹ: “Nhưng mà nó đã bị kéo cắt đứt rồi!”
Jason chấn động, tiếp đó lại cười gượng: “Không ai trên thế giới này hiểu rõ tôi như vậy, có lẽ vốn có thể làm bạn.”
“Tôi không làm bạn với tội phạm.” Ngôn Tố rất lạnh nhạt xa cách, “Hơn nữa, tôi không biết rõ anh. Tôi chỉ đang suy luận.”
Jason hồn bay phách lạc bị đưa đi.
Chân Ái vốn định hỏi Jason, hắn nghĩ như thế nào mà dùng dây trắng và đen để thay thế cho dây đỏ và xanh, nhưng không có cơ hội đến gần.
Trên đường đến bãi đậu xe, cô nghĩ về đoạn đối thoại giữa Ngôn Tố và Jason, chợt nổi lên ý muốn quậy phá, đến gần cố tình trêu chọc anh: “Jason nói anh hiểu anh ta đấy!”
Vẻ mặt Ngôn Tố xám xịt: “Hiểu là một từ mang theo sắc thái tình cảm. Không được dùng lung tung.”
Chân Ái: “Vậy người mà anh hiểu nhất định là rất ít.”
Ngôn Tố suy nghĩ một chút: “Ừ, đúng là rất ít.”
Chân Ái đi bên cạnh anh, liếc nhìn đóa hoa trên bãi cỏ, như có như không hỏi một câu: “Vậy... anh hiểu tôi không?”
Cô nói xong liền quay đầu đi không nhìn anh, giả vờ thưởng thức phong cảnh ven đường, giả vờ như chỉ thuận miệng hỏi mà thôi.
Mâu quang Ngôn Tố lóe lên, một bên mắt nhìn cô.
Nhưng cô lại quay đầu nhìn những chồi non mới nhú ven đường, trên mái tóc dài rối tung còn dính bụi và vết máu. Anh không cảm thấy lộn xộn dơ bẩn, ngược lại còn có một loại thôi thúc muốn thay cô phủi đi vết bẩn không thể giải thích.
Anh thu ánh mắt, nhìn con đường trước mặt, thản nhiên nói: “Không hiểu lắm… Nhưng rất muốn hiểu.”
Anh nói xong, nhưng cô không quay đầu, bước đi nhanh về phía trước.
Khi đó, cây cối hai bên đường đều nhú nụ non nớt. Gió xuân nhẹ nhàng thổi, dưới một màu xanh biếc dày mỏng, cô áo trắng tóc đen, bàn tay nhỏ bé để sau lưng, kiêu ngạo ngẩng đầu.
Ngôn Tố nhìn ở phía sau, chợt cúi đầu cười.
Hôm nay, không biết tại sao tâm trạng thật tốt…
#
Trên đường lái xe đến bệnh viện, Ngôn Tố nhận được một cú điện thoại. Bởi vì quên đem theo tai nghe bluetooth, mà luật lệ giao thông quy định lúc lái xe không được nghe điện thoại bằng tay, cho nên anh trực tiếp mở loa ngoài.
Ngôn Tố còn chưa kịp nói thì phía bên kia đã mở lời, mang theo vẻ nghiêm khắc và trách mắng: “Hôm nay cậu đã làm cái quái gì hả!”
Giọng nói giận dữ như thế khiến Chân Ái giật nảy mình. Lại có thể có người dám nói chuyện như vậy với Ngôn Tố sao?
Phản ứng đầu tiên của cô cho rằng đó là bố của Ngôn Tố, nhưng người này nói tiếng Anh.
Cô cẩn thận thò đầu qua liếc một cái, trên màn hình hiển thị “Professor Hill (Giáo sư Hill)”.
Cô chưa từng nghe qua.
Mà phản ứng tiếp theo của Ngôn Tố lại càng dọa Chân Ái hơn.
Anh chăm chú nhìn xe, vẻ mặt rất bình tĩnh nói: “Em sai rồi.”
Trong điện thoại, giọng giáo sư Hill hơi dịu lại, nhưng rõ ràng vẫn còn rất giận dữ: “Sai chỗ nào?”
“Vụ đánh bom tại đại học Columbia, em không nên tự ý tiến hành phác họa tâm lý của nhân vật không rõ lai lịch.” Tốc độ nói không nhanh không chậm, đâu còn nửa điểm ngạo mạn thường ngày.
Chân Ái cứng đờ ngồi trên ghế phụ, đoán giáo sư Hill chỉ sợ là thầy giáo của Ngôn Tố. Ách, xem thầy giáo dạy bảo học trò, chuyện này thật quá xấu hổ.
Nhưng lén nhìn Ngôn Tố qua kính chiếu hậu, anh lại không hề bất mãn hay xấu hổ, ngược lại vẻ mặt rất chân thành: “Cái sai của em là quá phóng đại tác dụng của tâm lý học trong việc điều tra tội phạm. Dưới tình huống không có bất kì manh mối dư thừa nào, em hoàn toàn ỷ lại vào tâm lý học tội phạm. Hơn nữa, em tự mình phác họa trước khi tổ phân tích hành vi của FBI tới, không hề tiến hành trao đổi hay tham khảo với bất kì người nào. Việc này rất nguy hiểm và không khoa học.”
Anh thành tâm thành ý nói xin lỗi, nhưng giáo sư sư Hill lại càng giận dữ, khiển trách gần như khắc nghiệt: “Đã biết mà còn làm sai! Tôi thấy cậu hưởng thụ quá nhiều tiếng vỗ tay rồi, kiêu căng tự mãn! Càng học càng lùi!”
Mặt Ngôn Tố, đỏ rồi. Anh im lặng rất lâu, nói: “Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối…”
Còn chưa nói xong, giáo sư Hill trực tiếp cúp điện thoại.
Ngôn Tố bình tĩnh lái xe, khẽ mím môi, mặt càng đỏ hơn.
Chân Ái chưa từng thấy anh đỏ mặt vì xấu hổ, đột nhiên cảm thấy quá bối rối, quá khó xử, hận không thể nhảy ra khỏi xe để lại cái không gian này ột mình anh mới phải.
Trời ạ, vừa rồi cô nên giả vờ ngủ chứ. Nghe cái cú điện thoại xấu hổ chết người này làm gì!
Mười mấy phút lái xe sau đó, bên trong đều im lặng.
Anh luôn ủ rủ và im lặng, nhìn như nghiêm túc lái xe, gương mặt tuấn tú còn lạnh hơn so với bình thường. Anh dường như đang tức giận, nhưng là tức giận chính mình.
Chân Ái vốn định không nói gì, nhưng cô đợi mười mấy phút, cho rằng anh đã hơi nguôi giận, lại cảm thấy vừa rồi giáo sư Hill trách mách anh như vậy, anh nhẫn nại chịu đựng, bây giờ cảm thấy oan ức thay cho anh.
Cuối cùng cô vẫn muốn an ủi anh, liền nhỏ giọng nói:
“Là nhờ anh mới bắt được Jason, ngăn cản vụ nổ thứ hai.”
“Có 10% vận may.” Ngôn Tố rất bình tĩnh nói tiếp.
“Hả?”
“Vụ án hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa, phá án rất thuận lợi. Như vậy, có lẽ tôi sẽ không nghĩ lại sai lầm mà tôi đã phạm hôm nay. Như thế rất nguy hiểm.”
“Sai lầm? Ý của anh là,” Chân Ái nhớ tới đoạn đối thoại ban nãy của anh và giáo sư Hill, tự nhiên buột miệng nói, “Không chờ tổ phân tích hành vi của FBI, quá ỷ lại vào tâm lý tội phạm?”
Nói xong mới cảm thấy thật bất lịch sự.
Anh không để tâm, lại còn có tâm trạng đùa giỡn: “Năng lực tổng quát không tệ!”
“Vẫn may còn có giáo sư Hill dạy dỗ tôi một trận. Nếu không, tôi sẽ vô tình nuôi dưỡng thói quen này, về sau sẽ hại chết tôi, cũng sẽ hại chết người khác.”
Lòng Chân Ái chấn động.
Chịu một trận trách mắng không nể mặt kia, cảm xúc của anh với giáo sư Hill là hoàn toàn cảm kích?
Trái tim của anh phải có bao nhiêu là cởi mở!
Cô chợt rất muốn tham gia vào đó, nhỏ giọng nói: “Có thể… nói một chút cho tôi hai điều sai lầm không?”
Vẻ mặt Ngôn Tố hơi thả lỏng, nói:
“Điểm thứ nhất, lúc phác họa hiện trường khi đó, tôi đã nói giữ lại quyền hạn một hai điều sai lầm. Nếu như lúc đó có một tập thể đầy đủ và chuyên nghiệp thì các đội viên có thể bổ sung và sửa chữa cho nhau. Thông tin không đầy đủ có thể làm lỡ thời gian hoặc bắt sai người.
Mặc dù tất cả mọi thứ phía sau Jason đều khớp với miêu tả của tôi, nhưng chúng ta không thể xác minh tính chính xác của kết quả của quá trình nghiệm chứng.
Hôm nay tôi thực sự quá kích động.
Điểm thứ hai, tôi quá ỷ lại vào tâm lý tội phạm và phác họa hành vi.”
Chân Ái không hiểu: “Nhưng tôi cảm thấy rất thần kì, rất chính xác!”
Anh nói rất ngắn gọn: “Trong xã hội hiện nay, rất nhiều người bình thường vô hại cũng sẽ thường xuất hiện tâm lý khác thường, hoặc hành vi dị thường.”
Chân Ái sửng sờ, lúc này mới phát hiện vấn đề.
Lúc nghe được miêu tả phác họa của Ngôn Tố, cô đã nghĩ tới anh trai mình. Thực ra nghĩ kĩ lại thì mình cũng thế. Nhưng cô sẽ vì trả thù xã hội mà cho nổ tung người vô tội sao?
Cô sẽ không.
“Miêu tả của bên tâm lý chỉ có thể thu hẹp phạm vi, không thể tập trung tội phạm. Trong quá trình phác họa thực tế của tổ phân tích tâm lý hành vi FBI , cũng phải dựa vào một loạt các thông tin pháp y, pháp luật và chính trị, tin tức điều tra để phác họa sửa chữa nhiều lần. Chưa từng có vụ án nào chỉ giải quyết trong chốc lát.
Yêu cầu của tổ phân tích hành vi FBI đối với tổ viên là trên 10 năm kinh nghiệm. Cô cũng biết FBI rất thận trọng đối với ngành học thần kì này.”
Ngôn Tố trình bày rất quy củ, gương mặt đỏ từ từ nhạt đi, nhưng lại nhuộm một chút vẻ xấu hổ tự trách.
“Giáo sư Hill luôn nói với tôi, trong lĩnh vực truy bắt tội phạm chưa từng có một ngành học thần kì riêng lẻ, cũng không có đơn độc một loại tội phạm khắc tinh như thần. Cái có chính là sự cố gắng chung của mọi người. Ông ấy đúng. Nhưng hôm nay tôi lại quên.”
Chân Ái nghe đến đó, hít một hơi thật sâu.
Cũng may, luôn có những người cẩn thận tỉ mỉ không vụ lợi này. Cho nên thế giới này, không có nhiều anh hùng nhưng cũng không có quá nhiều bất công.
“Tôi cũng không biết hôm nay tôi bị sao nữa?” Anh như cười tự giễu, không nói nữa.
Chân Ái hơi hồi hộp. Cô quay đầu sang chỗ khác, nhìn cảnh vật di động ngoài cửa sổ, khẽ cau mày.
Là do lời hứa hẹn của anh với cô sao?