Ngôn Tố có vẻ kì quái nhìn cô từ trên xuống dưới.
Chân Ái nghểnh cổ, tức giận: “Nhìn cái gì mà nhìn?”
Anh cau mày, khó hiểu: “Tại sao cô giống một con tôm bị nấu chính vậy?”
Chân Ái: …
Táo, cà chua, đào, dưa hấu đủ các loại miêu tả, sao anh ta lại chọn tôm?
Chân Ái hơi tức giận quay đầu, không nói tiếng nào.
Ngôn Tố suy nghĩ một hồi, nhô đầu tới, hỏi: “Cô bị dọa sao?”
Chân Ái không nói gì nhìn trời. Phương diện quan hệ cá nhân và tình cảm của người này thật đúng là ngốc mà!
Ngôn Tố suy nghĩ một chút, bỗng vỗ vỗ vai cô hai cái, an ủi: “Tôi sẽ không giết cô đâu, tôi không có động cơ giết người.”
Chân Ái: …
Cái này xem như là an ủi sao?
Cô hoàn toàn không còn lời nào để nói, quay người: “Nói chuyện vụ án đi!”
Ngôn Tố vô cùng thích thú liếc nhìn cô môt cái, đi đến bên bàn trang điểm, tiếp tục nói: “Hung thủ hận Taylor, hận chiếc nhẫn kia nên đem nó nhét vào miệng nạn nhân. Nhưng hắn không cam tâm mình đã bỏ ra nhiều như vậy nên mới lấy hết đồ mua cho cô ấy. Đương nhiên không thể mang quần áo và mỹ phẩm đi, nhưng có hộp trang sức.”
Chân Ái cũng đi tới trước bàn, nhìn đồ đạc đầy trên bàn, sửng sốt: “Có hai hộp, hắn ta không biết hộp nào là đồ nữ trang, hộp nào là trang sức bình thường. Hơn nữa,”
Cô hít sâu một hơi, “Từ góc độ này, hắn nhìn thấy tờ giấy gì đó bị kẹp dưới hộp trang sức. Có lẽ hắn đã nhìn thấy, nhưng cho dù đọc ra thứ viết trên giấy là đe dọa giết người hay mua bán ma túy thì cũng không lấy đi. Bởi vì như thế sẽ trở thành bằng chứng thay đổi tầm nhìn của cảnh sát.”
Tất cả đều đã sáng tỏ.
Cũng không phải người viết mật mã, Văn Ba.
Nghĩ như vậy, tim Chân Ái lại đập rộn lên, nhưng không giống với sự lúng túng như lúc nãy ở trong lòng Ngôn Tố. Lần này là vì xúc động và vui mừng. Cô ý thức được khi trao đổi thế này, cô đã vô tình tiến vào thế giới hoạt động rất nhanh nhưng được tổ chức rõ ràng ngăn nắp trong đầu anh ta.
Chân Ái nói: “Chỉ có Triệu Hà.”
“Phản ứng lần này cũng nhanh thật, còn có sự chính xác hiếm thấy.” Khóe môi Ngôn Tố hơi cong, giống như đang khen cô.
Chân Ái lúng túng: “Nhưng thực sự tôi không nhìn ra được là anh ta thích Dương Chân.”
Ngôn Tố liếc cô một cái: “Phòng của Triệu Hà cho cô ấn tượng gì?”
Chân Ái nhớ lại: “Rất sạch sẽ, rất gọn gàng. Anh ta rất giỏi thể thao, rất nhiều môn thể thao đều đoạt được giải thưởng.”
“Làm sao cô biết?” Ngôn Tố cười một cái.
Chân Ái ngẩn người, tự mình cũng cảm thấy khó hiểu: “Tôi nhớ lúc đó thấy ảnh trên tường đều là một mình anh ta cầm giải thưởng…” Nói tới đây, Chân Ái bừng tĩnh, “Anh ta rất kiêu ngạo, không hòa đồng, không có bạn bè. Sinh viên thường không để nhiều ảnh của mình như vậy trong kí túc xá. Huống chi còn không chụp với bạn bè. Không, có một tấm.”
Chân Ái tập trung tinh thần, cảnh tượng lúc đó liên tục hiện ra: “Ảnh chụp chung với người trong nhóm giải mã. Anh ta và Giang Tâm đứng chung một chỗ.”
Trong mắt Ngôn Tố là nụ cười tĩnh lặng: “Không tệ, rất đáng khen.”
Chân Ái mím môi cười, trong lòng rất vui vẻ: “Tôi cũng không biết tại sao lại nhớ tới.”
Ngôn Tố giải thích: “Khi đến một môi trường xa lạ, tất cả những thứ ở đó đều sẽ vô tình để lại ấn tượng cho cô, mấu chốt là cô có chịu bỏ công suy nghĩ hay không.” Anh dừng một chút, nói: “Tiếp tục.”
Chân Ái cắn môi, lại suy nghĩ một lúc: “Anh ta có vẻ rất tiết kiệm, quần áo gì đó đều rất bình thường.”
Ngôn Tố chậm rãi nói: “Cô nói, một người đàn ông tham gia N trận đấu thể thao có rất nhiều tiền thưởng, không mua đồ xa xỉ, không sống về đêm, không sưu tầm, không yêu thích ăn uống, mặc quần áo hết sức tiết kiệm, còn trộm đồ của người khác, vậy tiền của anh ta đi đâu hết rồi?”
Chân Ái hỏi: “Do vậy nên anh nhìn ra anh ta thích Giang Tâm?”
“Anh ta nói anh ta từng cãi nhau với Giang Tâm, là do Giang Tâm đá cửa phòng thay quần áo.”
“Câu này có vấn đề gì?”
“Trên phương diện thể thao Triệu Hà là người ‘có chút thành tích’, sẽ vì chuyện nhỏ như vậy mà cãi nhau với con gái?” Ngôn Tố khẽ nâng mày, “Mặc dù nguyên nhân không đúng, nhưng câu này cũng có một phần thật. Đúng là Giang Tâm đã đến phòng thay đồ, cũng có thể đã đá cánh cửa.”
Chân Ái nhíu mày không hiểu.
Ngôn Tố đổi cách hỏi khác: “Nếu như lát nữa về, Âu Văn hỏi tại sao mặt cô lại đỏ như vậy? Cô sẽ nói thế nào?”
Chân Ái rất lúng túng, lập tức nhỏ giọng nói: “Ngôn Tố dẫn tôi đi tái hiện hiện trường, hệ thống sưởi trong kí túc xá quá nóng.” Nói xong Chân Ái sửng sốt.
“Cô cảm thấy chuyện này không thể gạt được Âu Văn.” Ngôn Tố hứng thú liếc cô một cái, mới nói, “Triệu Hà chính là như vậy, vì để cho lời nói dối của mình đáng tin hơn nên anh ta sẽ kết hợp với sự thật. Anh ta muốn giấu đi một phần tình cảm với Giang Tâm nên mới nói dối ở đây, nhưng nhân vật và địa điểm còn lại đều là thật.”
Anh nói xong, khẽ mỉm cười: “Phần lớn mọi người đều là nói dối như vậy,” liếc cô một cái, “Kể cả cô.”
Mặt Chân Ái ửng đỏ không thèm để ý. Anh ta mới vừa nói “Triệu Hà muốn giấu tình cảm với Giang Tâm”, sao anh ta có thể dùng việc đó liên tưởng đến cô và anh ta chứ? Ý là cô nói dối Âu Văn là vì muốn giấu một phần tình cảm với anh ta?
Cái tên ngu ngốc này!
Vừa rồi bọn họ chỉ là diễn thôi, căn bản không có tình cảm!
Nhưng, ách, tại sao phản ứng đầu tiên của cô lại là nói dối chứ?
Hơn nữa làm sao anh ta biết chắc chắn cô sẽ nói dối? Rốt cuộc người đàn ông thẳng thắn này là vô tình hay cố ý?
Chân Ái nháy nháy mắt, hoàn toàn ngẩn người.
Mấu chốt là Ngôn Tố còn vô cùng vui vẻ nhìn cô, một lúc sau lại như không có gì mà quay lại vấn đề chính: “Sinh viên nữ sẽ tùy tiện chạy đến phòng thay quần áo của đàn ông?”
Chân Ái lấy lại suy nghĩ. Cô không có ấn tượng quá sâu sắc với Triệu Hà, mơ mơ hồ hồ cho đó là một người chơi thể thao lòng dạ đơn giản. Cô nào có nghĩ đến anh ta ngu ngốc và cố chấp như vậy, dùng tiền để xây dựng tình yêu? Mà Giang Tâm dùng những thủ đoạn gì trong đó cũng sẽ không biết được.
Ngôn Tố tiếp tục: “Anh ta cầm hộp nữ trang rời khỏi hiện trường. Sau đó Taylor quay lại lần thứ hai, thấy cảnh tượng kinh hoàng liền nhặt hộp nhẫn rỗng rồi bỏ chạy.”
Đầu óc Chân Ái hoạt động thật nhanh: “Sau đó Văn Ba tới, anh ta rút lấy tờ giấy mật mã khiến hộp trang sức rơi xuống đất.”
Ngôn Tố hơi nhíu mày, nhưng tạm thời không quấy rầy cô: “Ừ, Taylor không quay lại lần thứ ba, vậy dấu chân của anh ta đâu?”
“Được người khác lau sạch.” Chân Ái hít sâu một hơi, “Lúc Taylor hoảng hốt chạy khỏi kí túc xá vừa vặn bị Dương Chân nhìn thấy. Cô ấy cho rằng Taylor giết người. Cô ấy muốn bảo vệ anh ta, còn rất vui vẻ lấy khăn lau sạch dấu chân trên đất.”
“Phân tích không sai,” Ngôn Tố cúi đầu thấy cô im lặng hưng phấn, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, lòng anh khẽ lung lay nhưng vẫn nói, “Nhưng còn một vấn đề.”
Chân Ái lập tức ngẩng đầu, rất nghiêm túc nhìn anh, giống như một học sinh mắc sai lầm đang đợi phê bình.
Giọng nói Ngôn Tố chậm lại, là một sự dịu dàng mà chính mình cũng không nhận ra: “Sau khi Taylor chạy ra ngoài thì Dương Chân đã tới rồi.”
Chân Ái bối rối: “Vậy thì sau khi chờ Dương Chân đi, Văn Ba mới quay lại cầm tờ giấy.”
Ngôn Tố thấy cô có chút rối loạn, không nhịn được cong môi: “Vậy dấu chân Văn Ba đâu? Anh ta đoán trước được có người bị giết nên mang theo khăn để lau?”
Chân Ái xấu hổ cười cười.
Lần này Ngôn Tố không cười cô: “Nếu như đúng là Văn Ba lấy tờ giấy đi thì ngay từ đầu anh ta sẽ không nói. Hôm đó anh ta cố tình nói dối chúng ta cái đó là đe dọa giết người, chính là vì lo lắng mật mã ở hiện trường.”
Chân Ái vỗ đầu một cái: “Đúng vậy, lúc anh hỏi Dương Chân về tờ giấy, cô ấy phản ứng rất nhanh. Cô ấy biết.”
“Ừ, cô ấy đọc thành đe dọa giết người, tưởng là do Taylor viết nên mới lấy đi.”
Sau khi tất cả đều theo trình tự thì suy nghĩ của Chân Ái vô cùng rõ ràng: “Tôi nghĩ đến một bằng chứng, là một giọt máu từng bị đè lên, mặt trên còn có mực in lạ, có lẽ là trên thẻ bóng chày. Anh ta đưa thẻ vàng cho Giang Tâm, sau khi giết cô ấy lại lấy đi. Nhưng không cẩn thận làm rơi xuống đất.”
Đôi mắt nâu nhạt của Ngôn Tố lóe lên một vệt sáng, trong lòng vui vẻ: “Thông minh.”
Chân Ái thoáng nghiêm mặt, rất nhanh trở lại bình thường, nhỏ giọng nói: “Nhưng tôi không biết làm thế nào anh ta rời khỏi kí túc xá mà không bị ai chú ý.”
Ngôn Tố: “Không phải Taylor thường ở lại kí túc xá sao?”
Chân Ái hiểu ngay lập tức: “Anh ta thay quần áo dự phòng của Taylor! Vậy vấn đề bây giờ là túi quần áo dính máu kia của anh ta đâu? Không thể đốt, anh ta không có xe cũng không thể ném lung tung, mang về giặt trong kí túc xá cũng quá nguy hiểm. Vậy…”
Ngôn Tố lại đi đến trước kệ sách của Chân Ái, quan sát sách của cô, vừa nói một mình: “Mỗi buổi chiều anh ta làm gì?’
“Đội thể thao phải tập luyện.” Chân Ái chợt lóe lên, “Khu thể thao có tủ giữ đồ cá nhân. Phản ứng đầu tiên của anh ta nhất định là để đồ vào đó, sau đó cuối tuần sẽ xử lý.”
“Ừ, bảng tìm đồ rõ ràng là của anh ta nhưng lại nói là của bạn cùng phòng. Cột đồ bị mất chỉ viết chữ cái đầu K, không có chút quan hệ nào với thẻ vàng. K chính là chữ cái đầu của KEY.”
“Anh ta làm mất chìa khóa tủ giữ đồ trong khu thể thao.”
Ngôn Tố khẽ mỉm cười: “Chìa khóa mất thì hoàn toàn có thể tìm nhân viên quản lý để mở, cần gì phải rầm rộ hoảng hốt đi làm bảng thông báo tìm đồ, trừ khi trong đó có thứ không thể để người khác nhìn thấy.”
Chân Ái kích động nói: “Thật quá tốt! Cuối tuần ở trường không có người, sẽ không ai thấy thông báo tìm đồ của anh ta.” Nói xong rất bội phục Ngôn Tố, có thể kết thúc vụ án nhanh như vậy.
“Khu thể thao có camera, có thể thấy hình ảnh anh ta mặc quần áo của Taylor mang theo một túi thể thao.” Ngôn Tố vừa nói xong thì điện thoại di động vang lên, là Jasmine.
Anh nói thật nhanh tất cả suy luận và phân tích cùng vị trí bằng chứng cho Jasmine, cuối cùng thêm một câu, nói: “Đúng rồi, có thể nhân tiện kiểm tra một chút tủ kính trưng bày vật dụng thể thao trong phòng truyện tranh của Văn Ba, có thể cô sẽ phát hiện chút đồ thú vị.”
Chân Ái nghiêng đầu, im lặng nghe xong, trong lòng nghi hoặc.
Đóng cửa lại đi xuống lầu, Chân Ái vẫn còn suy nghĩ.
Đi xuống tầng một, Ngôn Tố trực tiếp hỏi: “Cô muốn hỏi phòng truyện tranh của Văn Ba?”
Chân Ái không biết làm thế nào anh ta nhìn ra, trong lòng còn từ từ suy nghĩ: Sao cái người này nói chuyện lúc nào cũng trực tiếp như vậy? Ít nhất hỏi trước một câu cô đang nghĩ cái gì đi.
Ngôn Tố thấy cô cả buổi không có phản ứng, khinh thường: “Kiếp trước cô là ốc sên hả?” Vừa nói lại còn thò đầu nhìn sau lưng cô, “Để tôi nhìn một chút xem, có phải vỏ trên lưng nặng quá hay không.”
Chân Ái chợt nhớ tới vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh ta, liền vội vàng gật đầu.
Ngôn Tố hừ cười một tiếng: “Quả nhiên là đúng.”
Chân Ái sửng sờ, lại lập tức giải thích: “Tôi gật đầu ý là tôi muốn hỏi chuyện phòng truyện tranh chứ không phải là nói vỏ trên lưng tôi quá nặng.”
Nụ cười trên môi Ngôn Tố khẽ nâng lên, trong mắt có điểm vui vẻ.
Chân Ái hơi bối rối, lại bị anh ta đi quanh người, tức giận nói: “Trên lưng tôi không có vỏ!”
Ngôn Tố chậm rãi thu lại nụ cười, từ từ đi xuống bậc thang: “Ma túy của anh ta không thể để ở nhà và ở trường, để trong tủ kính đồ thể thao là tốt nhất, trưng bày không phải để bán.”
“Lỡ như không đúng thì sao?” Chân Ái thắc mắc. Lời còn chưa dứt, dáng người bên cạnh thoáng cứng đờ, thẳng lưng đi ra ngoài.
Cô lại có thể nghi ngờ anh phạm sai lầm?
Thời gian qua Ngôn Tố không thèm để ý đến nhận xét của bọn người “ngu ngốc”, nhưng rõ ràng lần này anh không mấy vui vẻ.
Chân Ái cũng phát hiện ra không đúng, lúng túng đi theo.
Rốt cuộc, anh nhịn không được mở miệng: “Cô nghi ngờ tôi?”
“Không phải.” Chân Ái giải thích một chút, đây là nước Mỹ, nếu như sai thì Văn Ba có thể kiện chết anh ta.
Ừm, nghe có vẻ như nghi ngờ là quan tâm.
Ngôn Tố: “Có cuộc điều tra cho thấy, 76% người thích vận động không thích truyện tranh, 65% người mê truyện tranh đều không thích vận động. Người thường xuyên đến phòng truyện tranh đều là con mọt sách.”
Chân Ái cười: “Nói như vậy thì bình thường anh luôn đến phòng truyện tranh nhỉ!”
Ngôn Tố cứng ngắc nhìn cô: “Phần lớn người đến phòng truyện tranh là con mọt sách, đây là một mệnh đề tương đối, nghịch đảo loại mệnh đề này là không đúng. Đến phòng truyện tranh suy ra anh ta là con mọt sách là phạm vào lỗi logic cơ bản nhất."
Chân Ái nhìn bầu trời xanh trên cao, chắp tay sau lưng nhẹ nhàng lắc đầu: “À à à, tôi không có nghe.”
Ngôn Tố: …
“Khụ, trừ lần đó ra, tôi không phải là con mọt sách.”
“À à à, tôi vẫn chưa nghe.”
Ngôn Tố bước chậm lại, nhìn cô.
Cô vẫn đi tới trước, bàn tay nhỏ bé ửng hồng đặt sau áo khoác trắng, khăn choàng đỏ trong tuyết vô cùng lóa mắt. Đôi chân kiền tinh tế, giày đi tuyết nâu, đạp trên tuyết vang lên lộp bộp.
Cô ngước đầu nhìn trời, tâm tình dường như không tệ.
Anh cũng ngẩng đầu nhìn. Bầu trời cuối đông, rất cao, rất xanh.