(*) Lasagna, hoặc Lasagne, (phát âm là [lazaɲɲa], số nhiều [lazaɲɲe]) là một loại mì ống phẳng, rất rộng (đôi khi có các cạnh lượn sóng). Nó thường được phục vụ dưới dạng xếp lớp chồng lên nhau xen kẽ với pho mát, nước sốt, và thường là các thành phần khác như thịt hoặc rau quả.
Lúc bưng đến trước mặt hai người, vẻ mặt Âu Văn hơi kì lạ nhưng ngoài miệng không nói gì; còn Ngôn Tố trực tiếp nhíu mày: “Cái đống bùn lớn này là thứ gì vậy?”
“Lasagna đó!”
“Lasagna mà nghe thấy câu này của cô thì sẽ tự sát. Hình dáng của nó là hình chữ nhật xếp lớp chứ không phải như thế này…” Anh nhìn chằm chằm cái đống kì quái trong dĩa, vắt óc cả nửa ngày để tìm tính từ hình dung nhưng cuối cùng vẫn thất bại, mặc kệ phong độ chỉ vào cái đống nhỏ kia, “Bây giờ nó giống như một đống cà chua màu sắc sặc sỡ bị người ta hành hạ một trận.”
Chân Ái cũng biết mình làm rất thất bại, dỗ anh ta: “Tôi nếm thử rồi. Mặc dù hình dáng hơi khó coi nhưng mùi vị rất ngon. Anh chịu tủi thân một chút đi.”
Ngôn Tố nghiêm mặt: “Tại sao tài nghệ nấu ăn của cô quá tệ mà tôi phải chịu tủi thân?”
“…” Chân Ái thoáng có ý muốn đập chết suy nghĩ của cái tên nhóc xúi quẩy này. Anh ta không nói chuyện thẳng thắn thì sẽ chết hả!
Âu Văn rất phối hợp cầm muỗng múc một miếng cho vào miệng, hoàn toàn sửng sốt: “Ăn rất ngon, S.A. Thực sự ăn rất ngon.”
Chân Ái cảm kích nhìn anh. Nếu mấy đứa nhóc trong nhà trẻ đều ngoan ngoãn giống Âu Văn thì tốt rồi.
“Sao có thể ăn ngon được?” Ngôn Tố vô cảm nhìn đống bùn như ngọn núi nhỏ trong dĩa, lại nhìn Âu Văn, “Cậu là tên lừa đảo.”
Chân Ái đi tới cầm cái muỗng của Ngôn Tố múc một miếng, đưa đến bên miệng anh ta: “Nhìn không đẹp nhưng mùi vị không tệ đâu. Anh nếm thử một chút rồi sẽ ăn hết thôi."
Ngôn Tố rũ mắt nhìn thoáng qua cái vật thể không xác định được bên mép, lặng lẽ quay đầu đi chỗ khác, rất không chịu khuất phục cường quyền nói một chữ: “Không!”
“Tại sao? Anh thử một chút đi. Nếu tôi lừa anh thì tôi chính là con chó nhỏ.”
Ngôn Tố vẫn không nhúc nhích, giọng trầm xuống: “Những lời này của cô không có hiệu quả, không có bất kì tác dụng bảo đảm nào. Cho dù cô lừa tôi thì cô cũng không thể nào từ một loại động vật linh trưởng biến thành động vật họ chó.”
Ngừng một lúc, thấp giọng bổ sung một câu, “Tên lừa đảo xảo quyệt và không có logic.”
Chân Ái nhíu mày: “Làm sao anh biết tôi lừa anh?”
Ngôn Tố quay đầu lại nhìn cô: “Theo lý thuyết mà nói, món Lasagna của cô không hề cân nhắc đến trình tự, độ lửa, thời gian, hình dáng và một loạt các yếu tố khác. Nó không thể nào ngon được…”
Chân Ái trực tiếp cầm muỗng mì kia nhét vào miệng anh ta. Ngôn Tố sửng sốt, nháy mắt một cái, ngậm cái muỗng không nói tiếng nào.
Chân Ái buông tay ra, cười cười: “Thế nào? Tôi không có lừa anh chứ?”
Ngôn Tố cầm cái muỗng, tinh tế nếm một chút. Cái miếng bùn nhỏ đó cho vào miệng liền tan ra thơm thơm ngọt ngọt, thực sự rất tốt. Anh có vẻ kì lạ lại múc một muỗng cho vào miệng.
Chân Ái càng thêm đắc ý: “Thế nào, bây giờ công nhận tôi làm món Lasagna ăn ngon rồi chứ?”
Trên mặt Ngôn Tố thoáng qua một tia không được tự nhiên, nháy mắt biến mất.
Ngôn Tố lắc đầu, vẻ mặt vô cảm: “Cô làm cái này căn bản cũng không phải là món mì ngàn tầng mà là bùn ngàn tầng, cho nên tôi chỉ công nhận cô làm món Lasagna mùi vị không tệ.”
#
Sau bữa trưa, Chân Ái đến phòng đọc sách tìm Ngôn Tố.
Ngôn Tố ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt vô cảm nhìn khoảng không trước mặt, cô đi tới trước mặt anh ta cũng không có phản ứng, đôi mắt cũng không chớp.
Ngôn Tố không có việc gì thì sẽ ngồi ngẩn người ra như vậy, bộ não hoạt động thật nhanh những chuyện người ngoài không biết. Chân Ái mới biết anh ta mấy ngày nhưng đã sớm quen với trạng thái này của anh ta.
Chân Ái ngồi xuống, hỏi: “Có phải anh đã biết hung thủ làm thế nào rời khỏi hiện trường rồi không?”
Ngôn Tố vẫn nhìn khoảng không trước mặt nhưng suy nghĩ đặt về phía cô, nói rất nhanh: “Đúng.”
“Vậy…”
“Tôi muốn uống nước.” Ánh mắt anh trống rỗng nhưng tư duy rất nhạy bén ngắt lời cô.
Chân Ái đứng dậy rót nước cho Ngôn Tố, nhìn anh ta đang chơi di động trong tay, hỏi: “Cho nên anh ở đây chờ qua giờ nghỉ trưa…”
“Đúng.” Anh nhận lấy ly thủy tinh trong tay cô, chậm rãi uống.
Chân Ái còn chưa hỏi xong đã thấy không còn cần thiết hỏi nữa.
Nhưng trong lòng lại còn một vấn đề khác, “Anh tìm được bằng chứng rồi?”
“Ừ.” Anh ta dựa vào ghế, gõ đầu gối từng cái một rất có quy luật. Có thể nhìn ra anh ta rất nhàn hạ cũng rất đắc ý.
Chân Ái giật mình. Hiện trường vụ án ngoài nạn nhân, bạn trai và một số lượng nhỏ dấu vân tay cùng một ít tóc còn sót lại của Chân Ái thì không còn bằng chứng quan trọng khác. Nhà tắm và trên con dao gọt trái cây có liên quan đến vụ án cũng không có dấu vân tay. Dấu giày trên mặt đất cũng bị lau đi.
Anh ta tìm được bằng chứng từ đâu?
Trước mắt mà nói, Chân Ái vẫn chưa biết rõ ràng ai là hung thủ.
Nhân chứng thứ hai Văn Ba và Giang Tâm xảy ra tranh cãi về ma túy? Nhân chứng thứ ba Triệu Hà đi trộm đồ? Nhân chứng thứ tư Dương Chân vì ghen tị nên sinh hận?
Cô nghĩ đến nhức đầu, nhìn Ngôn Tố. Đôi chân dài của anh gác lên ghế, nhàn hạ rảnh rỗi uống nước.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của cô, anh chậm rãi quay đầu, ánh sáng tĩnh trong đôi mắt sâu kín như viên ngọc đen chìm dưới đáy nước, cùng cô nhìn nhau một lúc, mở miệng: “Có ý kiến với tôi sao?”
Câu hỏi bất thình lình này là sao?
Chân Ái khó hiểu: “Tại sao hỏi như vậy?”
Anh không hề dừng lại, giọng nói bình thản nhưng lại nhanh gần như hùng hổ dọa người: “Vậy cô cứ nhìn tôi làm gì?”
“…”
Cho dù mới vừa rồi nhìn nhau mấy giây, Chân Ái cũng không cảm thấy xấu hổ, nhưng anh ta hỏi thẳng một câu như vậy khiến cô có chút lúng túng.
Chân Ái phát bực với việc nói chuyện thẳng thắn của anh ta, dứt khoát cười cười: “Bởi vì anh xinh đẹp đó.”
Cứ tưởng là anh ta sẽ bối rối, may mắn hơn thì có lẽ sẽ đỏ mặt, không ngờ anh ta mặt mày vô cảm nháy mắt một cái, quay đầu đi: “À, vậy cô nhìn nhiều chút đi.”
Chân Ái: …
Bây giờ Ngôn Tố đang chờ thời điểm, cầm điện thoại di động trong tay, ngón tay khéo léo xoay điện thoại thật nhanh khiến cho người ta nhìn thấy lo lắng liệu giây kế tiếp có bay ra ngoài bể hư hay không.
Chân Ái nhìn chằm chằm ngón tay anh ta, hoa cả mắt, không ngờ điện thoại đang xoay hơi chậm lại, thoáng cái nằm trước mặt cô.
Chân Ái hơi sửng sốt.
Vẻ mặt Ngôn Tố nhàn nhạt, giơ điện thoại màu đen trong tay lên một chút: “Nhìn say mê như vậy, có muốn tự chơi một chút không?”
Chân Ái mù mịt, do dự một chút, đang muốn cầm nhưng anh ta lập tức lấy lại, nhàn nhạt cười: “Trăm lần thử đều chính xác.”
Chân Ái lắp bắp: “Thử cái gì?”
Anh ta tiếp tục dùng một tay quay điện thoại thật nhanh, trong miệng còn nói: “Đã biết cung thần kinh phản xạ của cô dài.”
Chân Ái: …
Một lúc sau, đột nhiên anh ta đứng lên: “Quá nhàm chán.” Nói xong cất điện thoại vào túi, cúi đầu nhìn cô, “Có muốn quay lại hiện trường không?”
#
Phòng của Chân Ái và Giang Tâm vẫn còn dây chắn của cảnh sát, bài trí bên trong cũng giống như trước đây, nhưng sàn nhà đã được dọn dẹp, vết máu phai nhạt rất nhiều, giữa sàn nhà dùng sơn trắng vẽ tư thế của Giang Tâm lúc chết.
Quần áo của cô ấy vẫn được treo như thế, lịch trên bàn thì mãi mãi dừng lại ở ngày 29. Lần này Chân Ái cẩn thận nhìn, quả nhiên trên lịch có bút tích ghi chép nhưng ngày 29 đó thì không có.
Cô nhìn về phía nhà tắm, đột nhiên nghĩ tới ngày đó xảy ra vụ án, có lẽ Taylor đứng ở vị trí này, im lặng nhìn nhà tắm, không đi vào trong. Lúc ra khỏi cửa lại chính là vĩnh biệt.
Cô quay đầu nhìn Ngôn Tố: “Nếu Taylor biết anh ta đã bỏ lỡ thì nhất định rất đau khổ.”
Ngôn Tố không khỏi cảm thấy khó chịu với những lời này của cô. Anh nhìn khuôn mặt cô lẳng lặng suy nghĩ một lúc, chợt khóe môi cong lên. Ban đầu là anh muốn phân tích từ Taylor trước, nhưng bây giờ thì không muốn nữa.
“Chúng ta đến diễn một lần đi.” Đột nhiên anh bước đến gần cô.
Chân Ái thấy anh ta khí thế bức người đi qua đây, theo phản xạ có điều kiện trốn về phía sau, nhưng không ngờ tay anh ta dài nắm được bả vai của cô, mâu quang u ám: “Trước đó cô không biết tôi đến để giết cô, tại sao phải trốn?”
Chân Ái giật mình, chậm rãi khôi phục tinh thần, làm cho bản thân lập tức đi vào trạng thái của Giang Tâm, nói: “Ừ, tôi mở cửa cho anh, nhưng không biết chuyện sẽ xảy ra tiếp theo, cho nên không kêu la cũng không giãy giụa.”
Không kêu la, cũng không giãy giụa…
Vẻ mặt Ngôn Tố hơi cứng lại. Tại sao lời này phát ra từ miệng cô nghe thật yên lặng, có loại ung dung thản nhiên mê hoặc lòng người?
Gương mặt cô mang theo ánh sáng, hư ảo và xanh xao. Anh thu hồi suy nghĩ, nhìn cô thật sâu, giọng nói trầm thấp: “Hôm nay em rất đẹp, lát nữa muốn đi đâu sao?”
Tim Chân Ái nảy lên một cái, ngây ngẩn nhìn gương mặt anh tuấn của Ngôn Tố nhưng lập tức tỉnh ngộ lại. Anh ta đang nói Giang Tâm hôm đó.
Chân Ái thấy anh ta đóng kịch cũng nghiêm túc như vậy, đương nhiên mình không thể gây cản trở. Cô cúi đầu, vẻ mặt thờ ơ: “Taylor hẹn tôi đi ăn tối, anh ấy còn mua cho tôi một món quà quý giá nữa!”
Nói đến đây, Chân Ái sửng sốt, tất nhiên Taylor sẽ không phải là hung thủ. Giang Tâm trang điểm ăn mặc xinh đẹp như vậy thì cũng đã muốn giảng hòa với anh ta rồi. Taylor là người ngu mới có thể lấy chiếc nhẫn nhét vào miệng cô ấy sau khi giết chết.
Ngôn Tố đi tới, nghiêng người dựa vào bàn học, nhìn cô đứng trước bàn trang điểm, ánh mắt trống rỗng, giọng nói khẽ hàm chứa ưu sầu: “Cho nên em mặc kệ tôi?”
Chân Ái nhìn gương mặt lộ ra vẻ rất chán nản của anh ta trong gương, trong lòng lại run lên. Vẻ mặt cô lạnh lại, cố gắng quyết tâm đi vào nhà vệ sinh: “Tôi phải rửa mặt trang điểm, anh đi đi.”
Cô đi tới nhà vệ sinh mở vòi nước, tay sờ trên bục, lạnh cả người cúi đầu xuống. Trong gương, Ngôn Tố từ phía sau đi từng bước một đến gần cô, đứng vững, gần như dán vào sống lưng cô. Chân Ái không khỏi cảm thấy lòng bàn chân lạnh buốt.
Lần này, vẻ mặt người trong gương rất lạnh, hơi cúi xuống, giống như đang thôi miên: “Ý của em là, chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa?”
Nước trong bồn rửa mặt ào ào dâng lên, tay Chân Ái nắm bên mép bồn, không nhúc nhích. Cô nên sớm nghĩ đến cũng không phải là Dương Chân. Cô ấy lấy từ đâu sức mạnh lớn như vậy?
Cô nuốt cổ họng một cái: “Đúng, đừng gặp lại nhau nữa.” Lời còn chưa dứt, cả người cô run lên bởi vì bàn tay hơi lạnh của anh ta đã nắm gáy của cô. Anh ta đè thấp người xuống, trọng lượng đều đặt trên người cô, “Tôi tặng em nhiều đồ như vậy…”
Chân Ái phản bác: “Những thứ trang sức rẻ tiền đó trả lại cho anh.”
“Đây chính là cách cô suy tính. Chỉ có những thứ đó sao? Cái tôi bỏ ra cho cô chỉ có một chút như vậy sao?” Tay anh ta hơi dùng sức, Chân Ái run lên, biết phần mình đang diễn bây giờ là bị dìm xuống nước.
Cô khẽ cắn môi, không nói thêm gì nữa.
Thế giới hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn tiếng nước chảy ào ạt.
Nhưng đột nhiên anh ta nới lỏng tay.
Trở về trước. Ngay sau đó Chân Ái “nghe” tiếng điện thoại di động, là Taylor “gọi” tới.
Giây kế tiếp, Ngôn Tố không hề báo trước bịt miệng cô lại, Chân Ái bất ngờ không kịp đề phòng bị anh ta nửa ôm nửa kéo tới cửa nhà vệ sinh, rất nhanh khóa cửa lại .
Anh ta ôm Chân Ái đứng ở cạnh cửa, một tay che đi gương mặt lớn chừng bàn tay của cô, một tay khẽ “bóp” cổ cô.
Đột nhiên cả người Chân Ái nóng lên. Tay anh ta hơi lạnh nhưng cơ thể lại rất nóng, kề sát khiến cô khó chịu muốn chết. Hơn nữa, bàn tay to rộng của anh ta còn che mặt cô như vậy, tất cả đều là mùi hương đàn ông nhàn nhạt, khiến cho lòng cô rối loạn, trống ngực đập loạn lên.
Cô khẽ giãy một chút, nhưng anh không hề buông tay, khuôn mặt sáng sủa và rõ ràng.
Chân Ái nóng mặt, ngượng ngùng nhắm hai mắt. Bỏ đi, dứt khoát phối hợp đến cùng.
Lúc này đây cô chính là Giang Tâm, cô cần phải bị dìm xuống nước không còn chút ý thức phản kháng, nghe thấy Taylor đứng ở ngoài cửa nói chuyện với cô, xin lỗi cô, xin cô đi ra ngoài. Cô cũng cực kì bi ai hi vọng anh ta có thể xông vào. Nhưng trước kia cô quá tùy hứng, mỗi lần đều là anh ta nhường cô, lần này cũng vậy. Cô nghe Taylor nói anh ta để chiếc nhẫn ở trên bàn.
Hung thủ bị kích thích, lực tay càng lúc càng lớn, bịt miệng khiến cô không thể thở nổi. Cô càng ngày càng sợ hãi. Cuối cùng Taylor cũng đi mất, cô hoàn toàn tuyệt vọng.
“Muốn khóc sao? Cậu ta đi rồi, không ai tới cứu em đâu.” Ngôn Tố kề sát bên tai cô, gằn từng chữ, lời nói ra bi thương lại ngầm oán hận: “Tại sao em không yêu tôi?”
Chân Ái chớp chớp mắt, hoàn toàn choáng váng. Gương mặt nho nhắn trong nháy mắt biến thành trái cà chua.