Eva liếc nhìn Chân Ái trong gương, nở nụ cười: “Ai, gặp cô nhiều lần như vậy, cô không bao giờ trang điểm sao?”
Chân Ái lắc đầu: “Ừ.”
Eva tiếp tục cười: “Ai còn trẻ nên không cần trang điểm.”
Eva là bạn thời đại học của Ngôn Tố. Cô ấy đã quá xuất chúng rồi, nhưng vẫn lớn hơn Ngôn Tố bốn, năm tuổi, đương nhiên cũng lớn hơn Chân Ái.
Chân Ái nhìn khóe mắt chân mày của Eva đều tràn đầy ý cười, tò mò lại nghiêm túc hỏi: “Eva, cô rất vui sao?”
Eva đang tô son môi, nghe lời này, vẻ tươi cười càng nhiều hơn: “Đương nhiên rồi.”
Nói đến đây, con ngươi chuyển động, “Hừ, cái tên quái thai S. A. kia xem như là nói đúng một câu, tôi dẫn cô đến chính là muốn hỏi ý kiến của cô một chút.” Giọng nói hưng phấn, “Cô cảm thấy Danny thế nào?”
“Tôi cảm thấy rất tốt.” Chân Ái gật gật đầu, lại ngượng ngùng nói, “Cụ thể thì tôi cũng không biết, chỉ là cảm giác thôi.”
“Vậy là đủ rồi.” Eva cười đến mức ngọt ngào, bỗng nhiên dang tay ôm lấy Chân Ái: “Ai, cảm ơn cô!”
Chân Ái sững sờ, nhất thời cảm thấy ấm áp.
Thực ra phải là cô nói cảm ơn mới đúng. Cô chưa từng có kinh nghiệm giúp bạn bè tham khảo về đàn ông, nhưng Eva tín nhiệm cô, cho cô cơ hội này. Cô phải cảm thấy điều đó là vui vẻ nhất.
Nếu là bạn bè, Chân Ái quyết định nhiều chuyện một câu: “Vậy.. tôi thấy hình như cô rất thận trọng với Danny, hai người muốn…”
“Tôi muốn làm bạn trai bạn gái với anh ấy.” Eva rất vui, vô ý ngắt lời Chân Ái.
Chân Ái lặng lẽ ngậm miệng, nghi hoặc, cô còn tưởng bọn họ muốn kết hôn chứ.
Eva soi gương: “Lần này tôi muốn duy trì quan hệ ổn định với Danny. Những mối quan hệ trước kia đều chỉ là quan hệ sinh lý và cơ thể. Là hợp tác, không phải bạn trai.” Tư tưởng người Mỹ rất điển hình.
Chân Ái giật mình sửng sốt, bối rối. Hợp tác sinh lý → bạn trai → chồng chưa cưới → chồng, nhiều thủ tục vậy à, cùng một người đi thẳng một mạch không phải thuận tiện hơn sao.
Nhưng cô chỉ nghĩ, không nói gì thêm.
Cô rất rõ ràng mỗi người đều có cuộc sống và cách yêu của riêng mình, không có ưu điểm khuyết điểm cũng không có ai cao cấp hơn ai.
Sự chú ý của cô rất nhanh bị son môi lấp lánh trong tay Eva hấp dẫn. Lúc Eva dọn túi trang điểm thoáng thấy ánh mắt thẳng tắp của Chân Ái, mỉm cười đưa son môi cho cô: “Cô cũng tô son một chút đi.”
Chân Ái lắc đầu, nghiêm túc trả lời: “Tôi sợ sẽ nhịn không được liếm môi, ăn nó vào bụng.”
Eva phì cười, bỏ son môi vào trong tay cô: “Thử một chút đi, chắc chắn xinh đẹp!”
Chân Ái nhìn màu sắc giống như trái cây đông lạnh, trong lòng muốn thử. Do dự mấy phút, cầm lên nhìn gương rồi tô từng chút lên môi.
Eva đứng bên cạnh bồn rửa tay nhìn, đột nhiên hỏi: “Ai, cô và S. A. thế nào?”
Tay Chân Ái run một cái, ngay lập tức son môi màu hồng vẽ một vệt trên gương mặt trắng nõn của cô, giống như một khuôn mặt cười toét miệng.
“Hả?” Cô kinh ngạc nhìn chằm chằm Eva.
Eva nhìn bộ dạng lúng túng của cô, cười càng thoải mái, rút khăn giấy đưa cho cô: “Hai người rất thân thiết còn giả vờ không biết?”
Chân Ái vừa há hốc mồm, gương mặt vừa nóng lên nhanh chóng.
Eva cũng rút khăn lau tay mình: “Lúc chúng tôi lên đại học, tôi 16 tuổi cậu ta 12 tuổi, đến bây giờ tròn 11 năm.” Eva hơi nheo mắt, có chút xúc động,
“Tôi cũng không cảm thấy là đã quen nhiều năm như vậy. Qua một Bush con, một Obama, lại một Obama, thế giới đều thay đổi, cậu ta cũng từ nhóc quái thai năm đó lớn lên thành… tên quái thai.”
Chân Ái bị kiểu nói chuyện này của cô ấy chọc cười, Eva vẻ mặt phong phú khoa trương mà nhếch nhếch mày: “Thật đó. Tôi là bạn học cũ nhiều năm với cậu ta như vậy mà cũng chưa từng tiếp xúc cơ thể dù chỉ một lần…”
Chân Ái đang lau mặt, nghe lời này, mắt cũng suýt tí nữa trừng ra ngoài.
“Kể cả bạn học nam. Cậu ta không tiếp xúc cơ thể với bất kì người nào. Trừ Âu Văn ra thì bạn của cậu ta cũng rất ít…” Eva bỗng nhiên dừng lại, dường như nhớ tới gì đó, nụ cười trên mặt thu lại một chút, “Suýt tí nữa thì quên Alex. Cậu ta cũng là một thiên tài.”
Alex?
Chân Ái chưa từng nghe Ngôn Tố nhắc qua.
“Hình như là bạn lúc cậu ta học tiến sĩ.”
Chân Ái hồi phục tinh thần. Ngôn Tố đã từng nhắc, là cái người dùng dây trắng lừa Ngôn Tố.
“Cậu ta chưa từng nói một câu với rất nhiều bạn học. Tôi xem như là khá ‘may mắn’,” Eva liếc mắt, “Lời này là tên quỷ tự kỉ kia nói, nguyên văn của cậu ta là, ‘Diaz, cho dù chỉ số thông minh của cậu chỉ có 143, tôi cũng không ghét bỏ cậu, cậu không cảm thấy vinh hạnh sao’…”
Chân Ái nghe, khẽ cười thành tiếng. Quả nhiên là phong cách của anh ta mà.
Cô bỗng nhiên rất vui. Nếu có thời gian cả ngày, có thể đặc biệt nghe Eva kể chuyện trước kia của Ngôn Tố thì tốt quá. Cô rất muốn biết bộ dạng lúc anh đi học.
Nhưng Eva chuyển đề tài: “Ai, cô suy nghĩ kĩ một chút, cậu ta dẫn cô chạy khắp nơi là bình thường sao?” Cô ấy cười híp mắt, “Mặc dù S. A. trao đổi với cô giống như những người bình thường chúng tôi, nhưng nghĩ đến việc cậu ta chưa bao giờ bình thường, cho nên cô biết đối với cậu ta mà nói cô có bao nhiêu đặc biệt không?”
Lời nói này của cô ấy khiến tai Chân Ái nóng lên, tim đập mạnh, vội vàng lấy lý do rửa son môi mở nước rửa mặt.
Eva không ngừng theo sát: “Vả lại, hôm ở trường trung học Warton tôi thấy cậu ta nắm tay cô.”
Chân Ái cả kinh. Tối hôm đó, đâu phải anh kéo tay cô, anh nắm ngực cô có được không? Chân Ái quay đầu đi chỗ khác, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Là do tôi suýt tí nữa thì bị ngã.”
Eva nghe xong lời giải thích của cô, sắc mặt lập tức xám xịt: “Năm ngoái tôi cũng trượt chân như vậy, kết quả cậu ta đứng ở trên cầu thang, phản ứng đầu tiên không phải kéo tôi mà là lấy di động ra bấm 911 gọi xe cứu thương.”
Chân Ái phì cười một tiếng, vội vàng nhịn xuống.
Eva cũng không hề gì: “Cầu thang chỉ có 10 bậc, không hề bị trầy da. Nhưng cái tên quái thai cậu ta, tôi hận cậu ta suốt đời!”
Chân Ái lại nhịn cười không được.
Lúc sắp ra ngoài, Chân Ái chợt nhớ đến cái gì đó, vội hỏi: “Đúng rồi Eva, có thể cho tôi mượn điện thoại của cô để lên mạng không? Tôi quên mang di động theo.”
Eva đưa điện thoại của mình cho cô.
Trong lòng Chân Ái vẫn nghĩ đến Harvey, nhưng di động khẩn cấp cô mang theo không thể lên mạng, lại không tiện tìm Ngôn Tố mượn sợ anh nghi ngờ. Lần này cầm di động của Eva liền lập tức tìm các từ khóa trên BBS, thousand miles, my medicine.
Nhanh chóng tìm được rất nhiều diễn đàn có bài viết, tiêu đề “Tips to impress your girl” (Làm sao để lấy được trái tim của cô gái), bên trong đưa ra rất nhiều lời tỏ tình. Trong đó bao gồm nhiều từ Chân Ái quen thuộc, cô xem thì tất cả đều là uy hiếp.
Bài viết ban đầu là 5 năm trước, xuất hiện ở trường trung học Chân Ái từng che giấu thân phận học tập, sau đó thì truyền ra khắp nơi.
Chân Ái nhìn những nội dung được người khác đăng lại hơn ngàn lần kia, không biết là vô vọng hay là thả lỏng. Những lời này hắn cũng đã nói từ N năm trước, hắn lại có thể đưa lên web để bọn học sinh học. Dùng phương thức này để hù dọa cô nhắc nhở cô, thực sự là nhọc lòng.
Nhưng nghĩ lại một chút, mấy chuyện này có thể nào chỉ là trùng hợp không?
Nhưng vẫn không có cách nào giải thích dây trắng đen của Jason.
Mặc dù bây giờ Chân Ái không thể nói nơm nớp lo sợ, nhưng cũng không hiểu rõ lắm. Nếu không phải là trùng hợp, hắn tìm được cô rồi, tại sao không trực tiếp tới bắt cô giống như trước kia?
Cô nghĩ không ra, lặng lẽ trả di động lại cho Eva, đi ra ngoài với cô ấy.
Trong nhà vệ sinh vô cùng yên lặng, sau mấy phút vang lên tiếng bước chân. Có người đi tới đứng trước gương, con ngươi đen u ám. Cánh tay thon dài nhặt lên một tờ giấy trong sọt rác cạnh bồn rửa tay, trên đó còn dính son môi màu hồng nhàn nhạt.
Hắn nâng lên trước môi, hít một hơi thật sâu, khóe môi giống như nếm được thứ không khí ngọt ngào nhất, nổi lên sự tùy ý và cuồng nhiệt.
Mấy phút sau, cánh tay kia của hắn lấy ra một cây son từ trong ngực, chậm rãi viết một dòng chữ lên tấm gương trong nhà vệ sinh: For you, a thousand miles!
#
Chờ Chân Ái trở lại chỗ ngồi, Ngôn Tố rất hài lòng việc mình hoàn thành nhiệm vụ một cách xuất sắc. Anh thu ánh mắt, chớp chớp mắt, cảm thấy nhìn chằm chằm lâu nên hơi mỏi, lại đưa tay lên xoa xoa.
Chân Ái kinh ngạc: “Anh bị đau mắt?”
“Không có.” Ngôn Tố ngước mắt, hoàn toàn đụng vào gương mặt đỏ bừng do xấu hổ của Chân Ái. Anh thấy kì lạ một lúc, hỏi: “Tại sao mặt cô trông giống sốt cà chua vậy?”
Chân Ái: “…”
Có thể không thêm cái từ sốt phía sau không…
Chân Ái không trả lời, vẻ mặt xấu hổ. Eva lại lộ ra vẻ khá là đắc ý, khóe môi cong cong.
Ngôn Tố nhíu mày suy tư một hồi, trầm giọng hỏi: “Có phải Diaz đánh cô không?”
Chân Ái: “…”
#
Sau khi dùng cơm xong, tạm biệt Eva và Danny, Chân Ái bỗng nhớ đến việc cô và Âu Văn nói 10 giờ tối đến phòng thí nghiệm. Bây giờ đã 9 giờ rưỡi.
Di động của Chân Ái hết pin, vẫn không mượn di động của Ngôn Tố, đi nhanh đến buồng điện thoại ven đường gọi cho Âu Văn. Đợi đến lúc điện thoại thông, nhỏ giọng nói: “Âu Văn, anh không cần đi đón tôi.”
“Cô ở New York?” Anh ta nhìn màn hình điện thoại.
“Ừ, tôi đã giao phần còn lại của chương trình nghiên cứu cho Ryan rồi.” Trong thanh âm của Chân Ái thiếu sự tự tin. Cô chưa từng bỏ làm việc chạy lung tung giống như hôm nay, cảm thấy không làm tròn nhiệm vụ, hổ thẹn trong lòng.
Âu Văn nghe được sự luống cuống của cô, thanh âm mềm lại, an ủi: “Không sao đâu. Ai, cô có thể làm những gì cô muốn.”
Chân Ái đỏ mặt, thanh âm càng nhỏ hơn mà giải thích: “Tôi không chạy lung tung. Tôi chỉ là,” lúc nói dối, đầu óc con người luôn xoay chuyển nhanh chóng, “Tôi đến đây là vì ngày mai phải chịu xét xử, chuyện đụng xe cảnh sát lần trước.”
Âu Văn mỉm cười: “Nếu cô không muốn ra tòa, tôi có thể giúp cô giải…”
“Không cần đâu.” Cô nhìn bóng dáng màu đen cao cao gầy gầy đợi cô ngoài buồng điện thoại, cầm điện thoại xoay chuyển người, vừa cúi đầu thì thấy cái bóng của Ngôn Tố được ngọn đèn đường kéo thật dài, bờ vai anh liền dựa ở bên chân cô.
Trong lòng cô rạo rực một thứ tình cảm vô hình: “Không cần đâu, tôi không muốn trở nên đặc biệt, cứ giống như người bình thường đi. Hơn nữa… Ngôn Tố cùng đi với tôi.”
Nói xong câu cuối cùng tai cô lại nóng lên.
Sự chú ý của Âu Văn lại đặt ở từ “người bình thường”, tiếng lòng giống như bị kích thích nảy sinh sự xúc động. Đúng vậy, nếu như Chân Ái trở thành một cô gái nhỏ bình thường, không buồn không lo mà đến trường đi làm, cười ha ha không hề kiêng kị thì thật tốt biết bao.
Có lẽ đây cũng là điều cô mong đợi.
Âu Văn không ngăn cản nữa, muốn cổ vũ cô nhưng không thể, đành phải ngu ngốc mà lại lập lại một câu: “Ừ, cô có thể làm những gì cô muốn.”