• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngôn Tố nhìn Chân Ái biến mất ở đại sảnh, mới chậm rãi dịch chuyển bước chân một chút, cố hết sức nghiêng người sang.
Khói dày đặc cuồn cuộn bay khắp bầu trời, ngân hàng này nằm trong một tòa nhà cổ từ thế kỉ trước, chỉ có ba tầng, lớp ngoài là cấu trúc thạch cao gỗ. Theo tốc độ này, chỉ hai phút thì khói dày đặc sẽ chiếm hết toàn bộ đại sảnh. Đến lúc đó mọi người sẽ bắt đầu bị nghạt thở.
Còn tốc độ phản ứng của đội chữa cháy N. Y. T là 3 phút 15 giây, lửa quá lớn, dập tắt lửa phải cần ít nhất mười, hai mươi phút.
Ngôn Tố nhìn thế lửa đầy trời và các con tin run lẩy bẩy, nói với Arch: “Thả bọn họ ra ngoài đi, tôi ở lại đây. Người bảo vệ kia chưa chết, trên tay anh vẫn không có mạng người.”
Arch không trả lời, nhưng cũng không cầm súng chỉ vào Ngôn Tố. Bởi vì đúng như Ngôn Tố nghĩ, hắn chỉ quan tâm đến tiền và trốn đi an toàn. Giết người xác thực không có lợi cho hắn.
Ngôn Tố nhìn hắn rũ mắt, biết đây là biểu hiện hắn đang cân nhắc suy nghĩ, tiếp tục nói: “Anh có thể một mình mang hết tiền rời đi.”
Sau khi Arch được nhắc nhở, lập tức nhìn về phía túi du lịch trên quầy, ra lệnh cho người da đen: “Đi lấy tiền lại đây!”
Người da đen làm theo, xách hai ba túi tiền nặng trịch lại đưa cho Arch. Người sau yêu tiền tài, khom người kéo túi tiền về bên chân mình. Đúng lúc này, người đàn ông da đen đột nhiên dùng sức ôm lấy khẩu súng trong tay hắn, đẩy hắn ngã nhào xuống đất. Arch nổ súng theo phản xạ, nhưng viên đạn bắn vào trong đám cháy,
Trong nháy mắt, các con tin còn lại đều thấy hi vọng sống sót, ba chân bốn cẳng nhào lên chế ngự Arch, lấy súng của hắn vừa tìm dây thừng trói hắn lại.
Cho đến giờ phút này, trên mặt mọi người mới thay đổi vẻ mặt hồi hộp mờ mịt như được đại xá, vui mừng ôm nhau khóc nức nở. Ngược lại Tô Kỳ vô cùng nhanh trí, rất nhanh nhặt khẩu súng dưới đất lên, nhắc nhở: “Trước tiên đừng khóc, nhanh chóng rời khỏi đây đã. Cẩn thận tên biến thái kia lên ngay lập tức!”
Mọi người nghe thế lại khẩn trương tìm đường ra. Nhưng lúc này lửa lớn hừng hực đã bao phủ toàn bộ đại sảnh ngân hàng.
Tô Kỳ lập tức dẫn mọi người đi tìm khăn giấy hoặc khăn mặt trong quầy, dùng nước trong máy nước uống làm ướt để dự phòng. Mọi người đồng tâm hiệp lực dọn đồ bên trong quầy khách hàng bằng đá cẩm thạch ra, chừa lại đủ chỗ trống, sau khi làm các biện pháp tự cứu mình trong khả năng cho phép, thấp thỏm chờ đợi xe cứu hỏa.
Tô Kỳ và mọi người còn kéo thi thể của người đàn ông Nhật Bản và Diana vào trong để đề phòng bị lửa thiêu cháy, coi như là lưu lại một phần tôn trọng cho người nhà họ.
Ngôn Tố lặng lẽ nhìn xong, xoay người rời đi.
Tô Kỳ thấy, gọi anh: “Anh S. A., anh đi đâu vậy?”
Ngôn Tố cũng không quay đầu lại: “Đi xuống dưới.”
“Nhưng anh bị thương rồi, hơn nữa người ở dưới có súng!” Người phụ nữ Nhật Bản lo lắng gọi.
Những người khác cũng phụ họa theo: “Anh đừng đi!”
Lần này mọi người đều tạm thời an toàn, trải qua sự đồng tâm hiệp lực vừa rồi, những con tin còn lại đoàn kết hơn bao giờ hết.
Hơn nữa, người đàn ông cao gầy trước mặt này, mặc dù bước chân cố gắng vững vàng nhưng vẫn lộ vẻ vô cùng khó khăn, vừa rồi một mình vào để đổi lại 19 mạng người, còn lúc nào cũng sâu sắc cố gắng vì an toàn của họ, không hề để ý đến an nguy của bản thân. Người như vậy sớm đã xua tan đi sự nghi ngờ, năng lượng tiêu cực và xấu xí trong lòng họ.
Bây giờ nhìn anh còn muốn đi xuống cứu người, mọi người không đành lòng.
Người đàn ông da đen cắn răng, đứng lên: “Anh S. A., tôi đi với anh.” Sau đó ông ta nắm chặt súng trong tay.
Ngôn Tố dừng một chút, chậm rãi quay đầu lại, nhưng ánh mắt lại rơi trên người đàn ông tóc nâu: “Ông ấy và Tô Kỳ dẫn những người còn lại, anh đi với tôi.”
Câu này khiến ánh mắt của mọi người đều rơi trên người Asa. Anh ta là một thanh niên trầm mặc ít nói nhưng bình tĩnh và tài giỏi, vừa rồi, anh ta vẫn không hề hốt hoảng, giúp mọi người dọn đồ tìm cửa ra.
Người như vậy đi xuống dưới với anh S.A., mọi người đều yên tâm.
Asa khó hiểu nhìn Ngôn Tố mấy giây, nhận lấy súng trong tay người da đen, đi xuống dưới với Ngôn Tố.
#
Lửa lớn đốt đứt dây cáp điện trung tâm, nguồn điện khẩn cấp dưới tầng hầm cũng bị ảnh hưởng. Trên đường đi, đèn trong hành lang lúc sáng lúc tối giống như bệnh nhân co giật và hấp hối.
Hai người đàn ông thân hình cao lớn không nói với nhau câu nào, bóng dáng song song không giao cắt, trầm mặc và chậm rãi đi sâu vào trong lòng đất.
Ánh đèn lúc sáng lúc tối, tỏa chiếu trên gương mặt có đường nét rõ ràng giống nhau, mỗi người đều lạnh lùng và nghiêm túc.
Đường càng ngày càng sâu, càng ngày càng tối.
Người nói chuyện trước là Asa: “Đường anh đi hình nhưng không phải là đến hầm bảo hiểm?”
Trong bóng tối, người phía trước yên lặng nở nụ cười: “Ồ? Làm sao anh biết không phải đi đến đó?”
Asa hơi sửng sốt, khóe môi lập tức lộ ra một nụ cười nhạt nhẽo, không trả lời ngược lại hỏi: “Trông anh rất khó khăn, có cần tôi dìu anh không?” Nhưng thực ra bước chân Ngôn Tố có vẻ vô cùng vững vàng, không hề giống người bị thương nặng.
“Không cần.” Anh cũng không nhìn anh ta, thờ ơ trả lời. Cách mấy giây, hỏi, “Anh tên gì?”
Asa ngừng một giây, nói: “Asa Excalib.”
“Người ở đâu?”
“D.C.”
“Tên thật?”
“…”
Trong hành lang ngầm mờ tối, Asa trầm mặc. Anh ta nhìn thoáng qua người bên cạnh, nhưng anh chỉ bình tĩnh tiếp tục đi.
Hành lang ngầm quanh co khúc khuỷu càng ngày càng hẹp, xung quanh đều là đủ loại đường ống và thiết bị phức tạp, đèn màu trên đồng hồ đo lập lòe, con số chạy tới chạy lui.
Ngôn Tố đột nhiên dừng bước, nhìn những con số chuyển động nhanh chóng trên một cái đồng hồ đo, mỉm cười: “Dùng nước… xe cứu hỏa đến rồi.”
Ánh đèn hành lang lóe lên, rồi lại tối. Gò má anh yếu ớt và tái nhợt giống như một tờ giấy.
Trong lòng Asa thoáng qua một chút tò mò đầy châm chọc. Anh ta cầm súng, còn anh gãy hai xương sườn, thực lực khác xa. Nếu anh đã nghi ngờ anh ta, làm sao còn có gan mà một mình gọi anh ta đi xuống dưới.
Asa nhàn nhạt nói: “Arthur, tên thật của tôi là Arthur.”
Arthur, và cái tên Ngôn Tố biết được chồng chéo lên nhau.
Trong lời nói của Ngôn Tố có sự vui vẻ: “Arthur, người sai khiến chính phía sau của S. P. A., thực sự là vinh hạnh được gặp.”
Arthur không vui nhíu mày, người này biết được quá nhiều. Hơn nữa hắn đã cải trang, ngay cả Chân Ái cũng không nhận ra, Ngôn Tố chưa từng gặp mặt làm sao nhận ra được?
Trong cạnh tranh như vậy, anh nhận ra hắn, hắn liền từ nay coi anh là đối thủ.
Hắn cũng không phải người không dám thừa nhận thân phận của mình, buông tuồng mà cười khẽ: “Ôi ~~ để cho anh nhìn ra rồi.”
Đã làm rõ được mục tiêu của đối phương, nhưng Ngôn Tố vẫn hờ hững như trước, không hề hoảng sợ, giọng nói giống như ôn lại chuyện xưa: “Anh trẻ hơn so với tôi tưởng tượng.”
Arthur nhún nhún vai, “Thừa kế nghiệp cha… Chỉ có điều, là ai nói cho anh biết tin tức của tôi?”
“Nhìn ra được.” Ngôn Tố đút hai tay vào trong túi áo khoác, vững vàng chống đỡ cơ thể mình,
“Đám người của King nếu như không có chỗ dựa lớn mạnh thì không thể nào thiết kế ra được vụ cướp tinh vi như vậy. Trò chơi giết người kia không cần sát thủ, nhưng lại chọn Chân Ái, chứng minh có người muốn tạo áp lực tâm lý cho cô ấy. Cô ấy năm lần bảy lượt không phối hợp lại không bị giết, sau đó thậm chí bị những người khác nghi ngờ. Chẳng qua là để cho cô ấy tự nghiệm thấy, cô ấy không được tín nhiệm trong cái thế giới nhỏ này, đã định trước phản bội và hi sinh.” Anh không khỏi đau lòng, “Tất cả những điều này chỉ có tổ chức có thể giải thích.”
“Anh là một người khó chịu nhất trong trò chơi này. Từ đầu đến cuối đều bình tĩnh, không chìm đắm trong trò chơi như Amber, cũng không bình tĩnh như Tô Kỳ mà lo lắng cho sự an toàn của người khác. Anh rất hờ hững, không quan tâm đến bất kì chuyện gì xung quanh. Anh vốn không để cảnh tượng này vào mắt.
King luôn không dám có trao đổi ánh mắt với anh, thậm chí không dám nhìn anh.
Lúc King muốn xuống tầng hầm, anh hỏi hắn có thể thả con tin đi không. Anh đang ám chỉ hắn không được phép thả tôi đi, cũng ra lệnh hắn bắn tôi. Đây cũng là lý do tại sao đột nhiên King trở nên hung ác và cũng là lần tiên bắn người khác.
Những điều này đủ để chứng minh trong S. P. A, địa vị của anh phải cao hơn King vài bậc.
Nhưng khi đó tôi vẫn cho rằng có lẽ anh là một thành viên có vị trí tương đối cao, không hề nghĩ đến phương diện chính là Arthur."
Ngôn Tố ngừng một chút: “Nhưng sau đó, cháy rồi.”
Arthur sững sờ, cảm thấy không có ý nghĩ mà mỉm cười. Hắn hiểu rồi.
Nói chuyện lâu khiến hô hấp của Ngôn Tố rối loạn, từng cơn đau nhói như đâm qua tim ập tới ngực trái, lưng anh đều là mồ hôi lạnh, nhưng rất bình tĩnh mà chậm rãi điều chỉnh hơi thở, cố hết sức che đậy sự khó nhọc trong giọng nói:
“Khi xảy ra hỏa hoạn, trong con tin chỉ có anh không đổ mồ hôi. Tôi tưởng rằng anh bị bệnh gì đó, nhưng ánh lửa lớn như vậy, chiếu trên mặt anh lại không có bất kì màu sắc ánh sáng nào. Da người sống dưới nhiệt độ cao và ánh sáng mạnh đều sẽ tỏa ra ánh sáng.”
Ánh sáng bốn phía lại tối một hồi. Anh nói,
“Trong ‘Mission: Impossible’, mặt nạ da người của Tom Cruise hóa ra là thật.
À, anh cần mang mặt nạ ngụy trang, chẳng qua là sợ Chân Ái nhận ra anh đến. Cô ấy đã nói với tôi, trong tổ chức cấp bậc nghiêm ngặt, tầng trên tầng, không được vượt cấp. Cô ấy không tham gia nhiệm vụ, người đã gặp rất ít có thể đếm được.”
Gương mặt Arthur lồng trong sắc tối: “Cô ấy lại kể cho anh những điều này?”
Cô ấy lại tín nhiệm anh như vậy!
“Cho dù có tất cả những điều này, tôi cũng không chắc chắn là anh. Nhưng vừa rồi chính anh đã thừa nhận.” Bước chân Ngôn Tố chậm một chút, đôi môi gần như mất đi tia huyết sắc cuối cùng, trong bóng tối trắng đến đáng sợ.
Giọng nói Arthur trở lạnh: “Nếu anh đã biết hết, anh không lo lắng cho sự an nguy lúc này của cô ấy?”
“Anh nói là hai anh em kia?”
“Thì ra anh đã sớm nhìn ra Amber không phải là con tin.”
“Nhiệm vụ của họ là két sắt của Chân Ái, làm con tin nội ứng, đương nhiên cũng phải chọn nghiệp vụ két sắt. Hai người, không nhiều không ít. Hơn nữa số thứ tự của 10 con tin kia là số bí ẩn trên ý nghĩa số học. Con tin cũng không phải là lựa chọn ngẫu nhiên, mà là do Amber đi tới ngân hàng trước, sau khi ghi nhớ số mọi người chọn, lại dựa theo số thứ tự để chọn ra. Cô ta thích chơi như vậy. Lúc chọn con tin, các anh vốn sẽ phải chọn Chân Ái, chọn cô bé kia chẳng qua là một tiết mục xen giữa, các anh lợi dụng sự lương thiện của Chân Ái.
Sự giả vờ của Amber trong mắt tôi là trò trẻ con.
Đặc trưng của anh em họ quá rõ ràng, con ngươi màu xanh lá cây cộng màu hổ phách, hai màu sắc con ngươi hiếm thấy nhất trên thế giới. Mắt phải Amber đeo một kính sát tròng màu nâu nhạt, chính là để che đậy màu con ngươi. Giấu đầu hở đuôi.”
“Rất lợi hại.” Arthur lành lạnh nở nụ cười, gương mặt trái lại lạnh lùng, bình tĩnh hỏi: “Anh không lo lắng cho cô ấy?”
Hai người đàn ông, đương nhiên đều hiểu “cô ấy” chỉ ai.
Không lo lắng là giả, nhưng, “Cô ấy có cách đối phó với bọn họ!”
Arthur nâng mày, khó nén vẻ giễu cợt: “Cô ấy? Tôi không cho là vậy.”
Ngôn Tố không để ý tới nghi ngờ của hắn, trong đôi mắt màu nâu nhạt vô thức chứa đựng một nụ cười dịu dàng, chậm rãi nói: “Cô ấy là một cô gái cảnh giác lại dũng cảm, rất thông minh, có thể tự cứu mình. Tôi tin cô ấy, cũng rất rõ ràng, cho dù cô ấy bị thương thì cô ấy cũng có cách để thoát khỏi nguy hiểm. Hai anh em kia tuyệt đối không phải là đối thủ của cô ấy.”
Arthur trầm mặc.
Cô ấy bây giờ, trở thành như vậy sao?
Trong ấn tượng của hắn, cô là một cô bé hay khóc nhè, mặc váy hoa nho nhỏ màu trắng, nhát gan lại yếu ớt, một con gián giả có thể dọa cô nhảy lung tung chạy tán loạn khắp nhà. Con thỏ chết cô khóc; nắm chặt bím tóc của cô, cô khóc; nhéo mặt cô cô cũng khóc. Cái gì cũng chỉ biết khóc hu hu đi tìm anh trai.
Chờ đến sau đó đưa đến bên cạnh mẹ cô, cô không được phép khóc nữa
Cô về sau thật cẩn thận, cả ngày rũ mày rũ mắt, không cười không ầm ĩ, trêu cô chọc cô đều không hề phản ứng. Thỉnh thoảng trong đôi mắt đen nhánh quét qua một tia mờ mịt, chớp mắt đã biến mất, che giấu kín.
Cho dù vậy, cô cũng là yên phận nghe lời.
Ngày qua ngày, năm qua năm cột tóc đuôi ngựa, từ lúc rất nhỏ bắt đầu mặc áo choàng trắng dài xinh đẹp, qua lại trước đủ loại dụng cụ, làm những công việc rườm rà khô khan mà người bình thường không nghĩ tới.
Không bao giờ nghi ngờ, không bao giờ vi phạm, cũng không bao giờ phản kháng.
Có lẽ, hắn không nên tuân theo lệnh của bố mà giết bố mẹ cô. Có lẽ, hắn không nên lại mắc thêm sai lầm bức chết anh trai cô, khiến cho cô không còn một chút lưu luyến với tổ chức.
Nhưng bọn họ đều muốn đưa cô đi, rời xa thế giới của hắn, làm sao hắn có thể không giết chết bọn họ?
Tất cả những người ngăn cản cô ở cùng hắn, hắn đều phải diệt trừ!
Càng ngày hắn càng khó gặp lại cô. Một lần lại một lần, càng ngày cô càng kiên trì, càng ngày càng xa lạ, phản kháng, chạy trốn, cách hắn càng ngày càng xa. Hắn vốn lớn lên cùng cô, nhưng lại vô tình để lỡ mất sự thay đổi và cuộc sống thường ngày của cô. Không thể cùng cô già đi như mong đợi.
Hắn âm trầm nhìn người đàn ông bên cạnh, hắn ghen tị đến phát điên!
Chốt súng ngắn kéo “coong” một tiếng, Ngôn Tố ở phía trước dừng bước, trầm tĩnh và vô cùng tự tin nói: “Arthur, anh sẽ không muốn nổ súng ở đây.”
Bàn tay Arthur nới lỏng lại siết chặt, siết chặt lại nới lỏng, đương nhiên hắn sẽ không nổ súng ở đây. Một tầng khí hydro mỏng lơ lửng trên đỉnh đầu bọn họ, một tia lửa cũng có thể lập tức dẫn đến nổ tung.
A, đây chính là sức mạnh mà anh ta bình tĩnh như thường dẫn hắn lại đây?
Arthur cong cong khóe môi: “S. A., quả nhiên anh rất lợi hại, lại có thể nghĩ đến được cách bọn Amber chạy trốn.”
“Lợi ích mà IQ ang lại.” Lúc này anh lại có thể không quên kiêu ngạo và tự phụ,
“Một tòa nhà kiểu cũ, cửa ra bị đóng chặt, bốn phía mai phục. Trừ đường ống nước ngầm rộng của thành phố ra thì còn chỗ nào có thể để bọn họ biến mất khỏi thế gian? Không, chắc là rơi xuống.”
Anh nói xong, cảm thấy đau xót nơi đáy lòng. Nếu Chân Ái ở đây, có lẽ sẽ xì anh, trách anh tỉa tót lại câu chữ. Nhưng mà anh không biết còn có thể sống sót ra ngoài hay không.
Trước mắt không khỏi hiện ra dáng vẻ nước mắt lưng tròng, gương mặt trắng bệch đi một bước quay đầu lại ba lần của cô, lưu luyến như vậy. Đột nhiên thật muốn được ôm cô một cái. Trái tim anh lại quặn đau dữ dội, nhưng cũng càng thêm chắc chắn quyết định của anh.
Anh sẵn lòng mạo hiểm vì cô, thậm chí…, còn cô không cần phải biết.
Arthur hơi nheo mắt, ánh mắt đen nhánh như đêm đen không hề cân đối với mặt nạ sáng như ánh mặt trời của hắn. Hắn thu súng, móc một mã tấu cỡ nhỏ từ trong lòng ngực ra: “Anh một mình dẫn tôi xuống đây chỉ để lật tẩy mặt thật của tôi?”
Người đối diện gương mặt khôi ngô trắng ngần, lắc đầu: “Không, tôi muốn bắt anh.”
Arthur sửng sốt, ngay lập tức nở nụ cười: “Anh sẽ không vì bị xuất huyết bên trong mà đầu óc hồ đồ…” Lời còn chưa dứt, dừng lại. Hắn nhìn chằm chằm ngón tay Ngôn Tố, thu chặt con ngươi.
Một cái bật lửa màu bạc lăn trên năm đầu ngón tay thon dài của Ngôn Tố: “Một tòa nhà kiểu cũ, không cần lực phá quá lớn. Tầng khí loãng này là gì? Khí thiên nhiên? Khí hydro? Cũng không đáng kể, thời điểm này, bật lửa và súng ngắn dùng tốt như nhau.”
Arthur thản nhiên nhắc nhở: “Anh không muốn sống nữa à! Lực phá này nhỏ nữa thì cũng không phải thứ cơ thể con người có thể tiếp nhận.”
Đèn điện sáng sáng tắt tắt.
Mâu quang Ngôn Tố lóe lên, im lặng một lúc, khẽ cười:
“Chúng ta hãy đánh cược một ván đi, sau khi nổ mạnh chúng ta đều sẽ bị thương nặng. Nếu như anh tỉnh lại trước, anh có thể dùng súng trong tay giết tôi. Nếu tôi tỉnh lại trước, tôi đưa anh vào tù! Người đứng đầu S. P. A., CIA có rất nhiều tội danh đang chờ anh.”
Arthur u ám, nhưng không hề sợ hãi, lạnh lùng cười: “Đương nhiên tôi sẽ thắng. Đừng quên anh đã gãy mấy cái xương sườn rồi.”
Đối với điều này, Ngôn Tố chỉ gật đầu: “Tôi biết.”
Mạng sống của tôi, tự do của cô ấy, tôi chọn tự do của cô ấy.
Bật lửa bằng kim loại gõ “đùng” một cái, ánh lửa lập lòe nhuộm một màu sắc ấm áp trên gương mặt tuấn tú của anh. Hơi nhấc ngón tay, bật lửa mang theo ngọn lửa bay vào không trung.
Hai người gần như đồng thời lách vào trong cửa thép hai bên hành lang. Ngọn lửa màu đỏ xanh bay vào không trung, giống như giọt mực rơi vào cái ao trong suốt, chợt bùng sáng.
Từng tia sáng màu xanh tinh khiết nhanh chóng lan tràn ra như sóng điện, tia lửa lóe lên.
Trong điện quang thạch hỏa, không gian chật hẹp trong nháy mắt nổ tung.
Dưới sóng xung kích dữ dội, bức tường kiểu cũ ầm ầm sụp đổ, cửa kim loại dọc theo hành lang trong nháy mắt dâng lên theo sóng, từng hàng vặn vẹo nối tiếp nhau…
Ầm ầm,
Thế giới lập tức rơi vào bóng tối.
Sau khi mọi thứ khôi phục lại sự yên lặng, ánh mặt trời yếu ớt xuyên qua bức tường nứt toác, chiếu vào từ đường ống nước của thành phố.
Hai gương mặt đàn ông xuất chúng, sắc mặt tái nhợt, không hề có sức sống nằm trong đá vụn. Một người trong đó, khuôn mặt giống như bị nứt ra, nhưng không lộ da thịt, gương mặt phía dưới lạnh lùng tuấn tú.
Một phần lại một giây, dưới lòng đất yên lặng, chỉ có tiếng nước chảy róc rách.
Từ từ, tiếng nước chảy tí tách từ trên mặt đất rỉ xuống, từng giọt rơi vào trong đống đổ nát. Đó là dòng nước của nhân viên cứu hỏa.
Người đàn ông giữa đá vụn vẫn không có động tĩnh.
“Ngôn Tố!”
Chân Ái chạy tới dọc theo hành lang ngầm nổ tung, đã thấy anh sắc mặt trắng xám, hai mắt nhắm nghiền, không nhúc nhích ngủ say dưới đất. Tro bụi nổ tung và những thứ dơ bẩn phủ đầy áo khoác và tóc anh, cô chưa từng thấy dáng vẻ bẩn thỉu lộn xộn của anh như vậy, anh vẫn luôn rất thích sạch sẽ.
Cô đau thấu tim gan.
“Ngôn Tố!”
Cô nằm dưới đất, cúi đầu ôm anh, kề sát mặt anh, lạnh như băng, gần như không cảm giác được hơi thở .Cô kinh sợ, nước mắt rơi ào ào trên mặt anh.
“Anh nói đều phải sống sót đi ra ngoài mà! Tôi đưa anh ra!” Cô lập tức ngồi dậy, đẩy hết đá vụn đè trên người anh, muốn cõng anh nhưng lo lắng đụng vào xương sườn bị gãy của anh. Hai tay không có sức, nhưng liều mạng níu lấy bả vai anh, kéo từng chút một ra ngoài.
Tay đau đến muốn gãy rời, giống như không phải là của mình nữa, nhưng không dám có nửa phần buông lỏng.
Cô vững vàng kéo anh, di chuyển từng tấc một ra ngoài. Trên hành lang mờ tối, dọc theo chân anh để lại một chuỗi vết máu. Màu đỏ tươi đẹp như lửa thiêu đốt đôi mắt cô.
Cô khóc nức nở, cắn răng lau nước mắt, tiếp tục kéo ra ngoài.
Bây giờ không phải là lúc khóc! Ngôn Tố mới sẽ không chết!
Ánh mắt vô tình đảo qua, lại rơi vào trên một gương mặt khác ở ngay góc. Phía dưới lớp mặt nạ da người rách nát là một khuôn mặt tuấn tú không thể quen hơn được nữa. Chân Ái sợ đến mức cả người run lên, gương mặt đó giống hệt gương mặt trong ác mộng của cô.
Hắn… thực sự ở đây!
Sư sợ hãi trong lòng cô bùng lên như núi lửa, cô sợ hắn tỉnh lại, vừa không dám để Ngôn Tố xuống đi tìm người. Nếu hắn tỉnh trước nhất định sẽ giết Ngôn Tố. Cô gắt gao cắn môi, càng gắng sức kéo Ngôn Tố ra ngoài.
Cô biết rõ tính cách của Arthur, cho nên kiểu nổ mạnh để tự sát này nhất định là do Ngôn Tố làm, anh đang đánh cược mạng sống muốn bắt được Arthur. Cô nhất định phải kéo Ngôn Tố ra, sau đó dẫn cảnh sát tới bắt tên khốn kiếp này!
Cô gái giống như một con sóc nhỏ kéo quả thông yêu mến từng chút một, xào xạc rời đi. Hành lang ngầm đổ nát lại rơi vào yên lặng.
Người còn lại trong đống đổ nát sắc mặt tái nhợt, từ từ mở mắt, con ngươi đen nhánh sâu thẳm như đá vỏ chai, thu con ngươi, mang theo sự căm thù và đau đớn khắc cốt ghi tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK