(*) Loạn dâm đồ vật (fetishism): là sở thích sử dụng các đồ vật vô tri vô giác làm phương tiện kích thích để đạt khoái cảm trong “chuyện ấy” và sau đó là tự thỏa mãn.
Người loạn dâm đồ vật chủ yếu là nam giới thuộc mọi lứa tuổi khác nhau, rất hiếm khi gặp người bệnh là nữ. Họ thường đánh cắp những đồ vật của những người mà họ thần tượng như quần lót, áo lót, giày dép, lông, tóc, dây lưng, găng tay, khăn tay, điện thoại, bít tất... và sử dụng những đồ vật này mỗi khi họ có nhu cầu.
Những người khác đều không lên tiếng, chỉ có Chân Ái hỏi: “Anh vừa mới nói có liên quan đến nghề của các cô ấy. Ý anh là, bộ phận hắn mang đi từ trên người từng người có liên quan tương ứng đặc biệt với thân phận của họ?”
“Thông minh.” Một bên mắt Ngôn Tố nhìn cô, trong mắt lóe lên tia sáng khen ngợi nhàn nhạt, tiến một bước giải thích, “Đầu tiên là người hầu gái. Cô ấy bị cắt một mảnh da đầu nhỏ có tóc trên đỉnh đầu. Trong tất cả các nền văn hóa, đầu đều có tôn nghiêm lớn nhất.”
Chân Ái nhớ tới quyển sách từng đọc lúc nhỏ, lập tức nói: “Em nhớ người da đỏ trong chiến tranh sẽ cắt một mảnh da đầu nhỏ của tù binh, đây là sự chà đạp và sỉ nhục đối với tù binh.”
Luis nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ý này là hung thủ là người da đỏ?” Thanh âm quá nhỏ, không ai nghe thấy.
Ngôn Tố chỉ nhìn Chân Ái, giống như chỉ nói chuyện với một mình cô: “Đặc điểm lớn nhất của người hầu gái là nghe lời. Cô ấy đại diện tất cả các ngành nghề mặc đồng phục có liên quan với phục vụ: Y tá, tiếp viên hàng không, người phục vụ. Đây là kiểu đàn ông muốn chinh phục phổ biến, cũng là kiểu dễ khơi gợi sự khao khát và khuynh hướng ác dâm của đàn ông. Cắt mảnh da đầu nhỏ của cô ấy, là ác dâm và chinh phục thuần túy, thậm chí vượt qua ý nghĩa tình dục.”
Chân Ái tỉnh ngộ: “Giống như cửa hàng chuyên bán đồ sex, trang phục cosplay bán chạy nhất đều là loại đồng phục phục vụ.”
Nói xong, sắc mặt cô hơi lúng túng. Loại ngữ khí như hiểu rất rõ này là sao vậy. Lúc mới bắt đầu học lên mạng, máy tính sẽ tự động nhảy ra, cô chưa từng mở ra xem nha.
Mâu quang Ngôn Tố chợt lóe lên một cái, có vẻ như trêu chọc: “Ừ, đúng vậy.”
Chân Ái nhìn trộm những người khác một cái, tất cả mọi người không có biểu cảm khác thường. Cô thu suy nghĩ, nói: “Hung thủ chọn bóp chết người hầu gái, đây là cách thể hiện sức mạnh và chinh phục giỏi nhất.”
“Ai, em rất lợi hại.” Anh chỉ nhìn cô, đã hoàn toàn bỏ qua người xung quanh.
Chân Ái đỏ mặt, thúc giục: “Giáo viên thì sao?”
“Đặc điểm nghề của giáo viên là bản năng làm mẹ.”
“Bản năng làm mẹ,” điều này không nói cũng rõ ràng, học thuyết kinh điển của Freud.
“Mặc cảm Oedipus. Đây coi như là nhất…” Chân Ái không tìm được từ thích hợp để hình dung, tình dục sơ khai? Biến thái? Loạn luân? Nguyên thủy? Bản năng? Loại cảm xúc phức tạp này không có cách nào dùng thiện ác để miêu tả, nhưng tồn tại phổ biến và nguyên thủy ở sâu trong nội tâm rất nhiều đàn ông.
* Mặc cảm Oedipus là sự cự tuyệt vô thức và bình thường đối với bố hoặc mẹ cùng giới tính với trẻ, do sự hình thành tình yêu cho bố hoặc mẹ ở giới tính kia, diễn ra giữa độ tuổi từ hai đến bảy. Mặc cảm này sẽ tự mất đi qua quá trình đồng hóa dần với bố hay mẹ cùng giới của trẻ.
Cô hỏi ngược lại: “Có đặc trưng bản năng làm mẹ nhất, khiến đứa trẻ không muốn xa rời nhất là bộ ngực của người mẹ; cho nên hung thủ lấy ngực của giáo viên đi?”
Ngôn Tố gật đầu: “Đó là tình yêu thời thơ ấu; là lần đầu tiên đàn ông và phụ nữ tiếp xúc thân mật. Từ trình độ nào đó mà nói, cũng là mặt yếu đuối và ỷ lại của đàn ông.”
“Đôi môi thì sao?”
“Nụ hôn người mẹ cho con.” Anh nhìn Chân Ái, “Biết tại sao phụ nữ có đôi môi mềm mại đầy đặn, thoa son môi màu đỏ thì dễ dàng kích thích ham muốn tình dục của đàn ông không?”
Chân Ái ấp úng lắc đầu.
“Bởi vì cái đó giống như bộ phận sinh dục nữ sưng lên, có sức cám dỗ trí mạng đối với đàn ông.”
Ngôn Tố nói một cách thản nhiên và học cứu, nhưng Chân Ái trong ánh mắt sáng quắc của anh vẫn đỏ mặt. Trong đầu rất nhanh xẹt qua một ý nghĩ khác: Thảo nào nhiều người đàn ông nói Julia Roberts gợi cảm như vậy. Nhưng cô thì sao, môi rất mỏng, rất nhiều lúc còn hơi lộ ra vẻ tái nhợt.
Cô, không hề gợi cảm.
Ngôn Tố nghiêng người về phía cô một chút, thanh âm chỉ giới hạn ột mình cô nghe được: “Ai, anh rất thích môi của em;” thêm một câu, “Anh chỉ thích môi của em.”
Nói xong, cảm thấy chỗ nào đó không đúng, điều chỉnh trọng âm lại: “Anh chỉ thích môi của ‘em’, không phải nói anh chỉ thích ‘môi’ của em. Em biết, anh thích mọi thứ của em.”
Tuy thanh âm nhỏ, nhưng dáng vẻ hai người thì thầm nói riêng với nhau mọi người thấy trong mắt. Chân Ái thấy Lopez và Rheid liếc nhau, ánh mắt khá tuyệt.
Cô xấu hổ cúi đầu, Ngôn Tố lại không cảm thấy không ổn, sau khi nói xong mấy câu líu lưỡi kia, trở về chỗ một lúc, lại tràn đầy hứng thú nói một câu: “Ngôn ngữ thật thú vị.”
Chân Ái: “…”
Cô quay lại chủ đề chính: “Dùng gối bịt chết cô ấy, là có một loại cảm giác ôm nhau và ấp ủ sao?”
“Ừm.”
“Diễn viên thì sao? Tại sao mất tai?”
Ngôn Tố: “Văn hóa châu Phi cho rằng, tai tượng trưng cho năng lực tình dục của con người.”
Lại trở thành châu Phi? Luis nói xen vào: “Hung thủ muốn cướp đoạt năng lực của cô ấy?”
“Ừ, lỗ tai đại diện cho dã tính không có cách nào khống chế, và sự cám dỗ đối với thân thể.”
Rheid gật đầu đồng ý: “Giống như thần rừng trong thần thoại Hy Lạp cổ.”
Lời này đoán chừng chỉ có Ngôn Tố nghe hiểu.
Chân Ái ngẩn ra nửa giây, hỏi: “Diễn viên đại diện cho cái gì?”
“Không cần chịu trách nhiệm ối quan hệ nguy hiểm.”
Chân Ái bừng tĩnh: “Đích xác là sự cám dỗ lớn nhất. Bất kể là người phóng túng hay người đàng hoàng, có lẽ trong lòng mỗi người đều có một chút ác niệm, đều có sự mong đợi và kích thích đối với nguy hiểm. Khác nhau là, người đàng hoàng có thể kiềm chế. Còn có thể nói, có người không phải lương thiện thật mà là không muốn gánh vác gánh nặng mà ác niệm mang tới. Không cần chịu trách nhiệm là đã mở ra cánh cửa ác niệm.”
Giống như khách của câu lạc bộ trong miệng Tô Kỳ, mỗi người có thân phận vẻ vang, trước người khác là thẩm phán chính nghĩa là đại sứ thân thiện, nhưng đã đeo mặt nạ, không cần chịu trách nhiệm thì liền lộ ra bản chất tà ác.
Chân Ái khẽ than: “Một mặt thích sự tà ác và kích thích không cần chịu trách nhiệm, một mặt lại khinh thường loại cảm xúc này trên đạo đức và chính nghĩa, cho nên mới ngược đãi diễn viên thê thảm như vậy? Cô ấy máu thịt be bét, gương mặt thay đổi hoàn toàn, không phải là sự phủ nhận và phá hủy lớn nhất đối với cô ấy sao?”
Ngôn Tố gật đầu, nói ít hơn một chút.
Anh vô thức từ từ giao quyền nói chuyện cho Chân Ái. Mặc dù trước mặt có vài nhân viên chuyên nghiệp, nhưng anh cũng không nhịn được ưu tiên cùng cô va chạm tư tưởng.
Chân Ái dưới sự khích lệ ngầm của anh, lại quên người xung quanh, chủ động nói: “Có phải bé gái đại diện cho trường hợp ấu dâm, sự khát khao và mong đợi cơ thể trẻ của đàn ông không? Ngoài ra,” cô do dự một chút, “Có lẽ còn có, trường hợp tình yêu phụ nữ?”
“Ừm.” Ngôn Tố nói, “Cách bé gái chết là ôn hòa nhất, là thuốc ngủ, giống như xây dựng một giấc mơ cho cô bé, để cô bé mãi mãi ngủ say đi vào giấc mơ. Đây là biểu hiện bản năng làm cha ở đàn ông, cũng là biểu hiện chủ nghĩa đàn ông là nhất.”
Chân Ái nhíu mày: “Vậy tại sao dùng lễ cắt bao quy đầu với cô bé?”
Ngôn Tố: “Rất nhiều vùng lạc hậu và một số tôn giáo cho rằng, bộ phận sinh dục bên ngoài sẽ khiến người phụ nữ trụy lạc. Và lễ cắt bao quy đầu là để các cô ấy mãi mãi không hưởng thụ được khoái cảm lên đỉnh tình dục, để các cô ấy mãi mãi trung thành với chồng của mình, ngăn chặn tận gốc ngoại tình.”
Chân Ái dựng cả tóc gáy, sờ sờ cổ: “Hung thủ mong đợi bé gái cho hắn tình yêu và tình dục trung thành nhất thuần túy nhất. Đây là ham muốn chiếm giữ mà đàn ông đều có sao?”
“Ừm.” Ngôn Tố tổng kết một cách ngắn gọn, “Ham muốn chinh phục của đàn ông trong phương diện tình yêu và tình dục, yếu đuối, tham vọng, bản năng làm cha, đàn ông là nhất và chiếm giữ đều biểu hiện ra.”
Mặt Chân Ái xám xịt, nói như vậy không sai, bình thường nói cũng không có việc gì, cũng có người phụ nữ cảm thấy những đặc tính này của đàn ông rất quyến rũ. Nhưng đến giờ phút này, vừa phân tích như vậy luôn cảm thấy u ám dọa người.
Lopez xoa xoa trán, than thở: “S. A., cảm ơn anh, làm thành viên phác họa mười năm, tôi chưa bao giờ thất vọng về đàn ông giống như bây giờ vậy.”
Ngôn Tố hơi gật đầu: “Không khách sáo.”
Chân Ái: “…”
Đồ ngốc, người ta không có khen anh!
Nell tổng kết: “Cho nên tên hung thủ này của chúng ta, hắn ngoại trừ có đặc trưng cơ bản về ngược đãi và lạm dụng tình dục ra, còn tương đối nắm vững nhiều kiến thức khoa học và kí hiệu học. Hiểu rõ thậm chí hết sức có nghiên cứu đối với nhiều nền văn hóa. Rất có thể trong quá trình trưởng thành hắn đã tiếp xúc nhiều nền văn hóa, phát triển, kém phát triển.”
Ánh mắt Ngôn Tố ngưng một giây, nói: “Phải.”
Lopez nói: “Vậy trong chân dung của chúng ta còn phải thêm một cái, có kinh nghiệm cuộc sống, phục vụ, làm việc ở nước kém phát triển.”
Luis nhìn Ngôn Tố một cách kì lạ, những thứ uyên thâm và rộng khắp này, sao Ngôn Tố nghĩ ra được? Anh và nhân vật không rõ lai lịch kia là sinh đôi hay thế nào?
Ý nghĩ này rất thú vị, nhưng ông ta chỉ hỏi: “Người đàn ông bị hại thì sao? Anh ta đại diện cho cái gì?”
Ngôn Tố trầm tư một giây, Cooper lại tiếp lời: “Tình yêu cùng giới. Một nửa là đọ sức, một nửa là sự tán thưởng của đàn ông đối với bản thân đàn ông. Lấy tim của anh ta đi xem như là tôn trọng và mến mộ đối với người cùng giới khác.”
Ngôn Tố vẫn nhíu mày. Không đúng, lấy trái tim đi không phải là ý này. Vị trí trái tim đó hẳn phải có tình cảm mãnh liệt hơn, nhưng không may tình cảm là điểm yếu của hắn!
Cooper nói xong, đứng dậy: “Mọi người tự chuẩn bị một chút, năm phút sau tuyên bố chân dung.”
“Chờ một chút,” Ngôn Tố chậm ngữ tốc lại, đưa ra một vấn đề khác vẫn luôn quấy nhiễu anh, “Trên cơ thể năm người này có đủ loại dấu vết ngược đãi, nhưng thiếu một loại.”
Mọi người đưa mắt nhìn nhau: “Thiếu một loại?”
“Loại có thể đại diện ám chỉ tình dục nhất, dấu răng.” Ngôn Tố đứng lên, “Sự bén nhọn và sức xuyên thấu của răng có thể đại diện cho ý nghĩa xâm lược tình dục nhất, tại sao trên cơ thể người bị hại của một kẻ cuồng lạm dụng tình dục lại không có dấu răng?”
Rheid tỉnh ngộ: “Phải, trước kia đều có, quá khác thường.”
Tô Kỳ không nhịn được nhíu mày: “Chẳng lẽ răng hắn không tốt, có răng sâu hoặc răng rụng?”
Đây chính là một chi tiết rất quan trọng. Cooper trầm tư trong chốc lát, dẫn mọi người ra ngoài.
Chân Ái đi một bên sau cùng, chậm rãi đi theo Ngôn Tố, nhỏ giọng nói: “A Tố, điều vừa rồi anh nói, đàn ông đều không đáng tin.”
“Đều?” Ngôn Tố khẽ nhướng mày, kiêu ngạo nói, “Người đàn ông khác đều không đáng tin có ảnh hưởng với em sao?”
Chân Ái cúi đầu cười khẽ, bĩu môi: “Anh phân tích ảo tưởng tình dục của đàn ông nhiều như vậy, bây giờ muốn nói anh không phải như vậy?”
Ngôn Tố rũ mắt nhìn cô, khẽ cười:
“Nếu bây giờ anh nói cho em: Nhìn từ logic học, phạm trù logic phân tích vừa rồi của anh là ‘Phần lớn đàn ông’, khái niệm này và ‘Tất cả đàn ông’ không ngang nhau.
Nếu anh nói như vậy, hình như giả dối lại cố ý không theo quy ước, cố chấp lại ngu xuẩn. Nhưng mà,”
Anh khẽ than, “Cũng không biết tại sao, từ nhỏ đến lớn, anh thật giống như không có nhiều khao khát như vậy, cũng không có nhiều mong muốn như vậy.”
Chân Ái ấm áp trong lòng, biết anh nói đều là lời thật từ đáy lòng. Đúng vậy, tiền tài, danh lợi, địa vị, danh hiệu, tầm nhìn… anh đều không quan tâm, cái này xem như là không muốn lại được sao?
Cũng khó trách, cho dù được khen ngợi nịnh nọt, hay nghi ngờ thách thức, anh chưa bao giờ tức giận, không sốt ruột, không đố kị, không hận thù, không tùy tiện, không lướt qua, sống vô cùng kiên định, vô cùng an ổn trong thế giới của mình, mãi mãi bình tĩnh ung dung như vậy.
Cô đi lên, nhẹ nhàng nắm tay anh.
#
Chân Ái rửa tay ở bồn rửa tay, Tô Kỳ cũng đến, sắc mặt rất xấu.
Chân Ái biết cô ấy đang đau lòng chuyện của tác giả, nhưng cô không biết an ủi người khác, lúc đầu không nói tiếng nào, suy nghĩ một chút, lại hỏi: “Cô Tô Kỳ, S. A. bảo tôi hỏi cô, cấp trên làm sao có thể để cô điều tra vụ án này? Nghe nói anh Miller là bạn trai cũ của cô, hẳn là cấm kị mới phải.”
Tô Kỳ hơi lộ ra vẻ u ám nhưng bình tĩnh cười một tiếng: “Chia tay rất nhiều năm, quan hệ không gắn bó lắm, cho nên không có quan hệ.”
Chân Ái “Ồ” một tiếng, chậm rãi bổ sung: “Cô, nén bi thương.”
Tô Kỳ thở dài thật sâu: “Nếu không thì phải làm thế nào đây? Cũng tốt, người của FBI nhất định sẽ bắt được hung thủ.”
Chân Ái đi ra ngoài, đi chưa được mấy bước liền trông thấy Âu Văn. Sau khi cô từ Silverland về, Âu Văn đã thay đổi kiểu bảo vệ trước đây, luôn âm thầm đi theo. Ngược lại Chân Ái thích, không phản đối.
Cô tưởng anh ta vẫn đang bảo vệ cô, liền đi tới: “Không cần chờ tôi, tôi ở cùng S. A. là được rồi.”
Âu Văn hơi lộ ra vẻ xấu hổ, cười cười: “Không phải, vừa rồi tôi có chuyện tìm S. A. và Eva.”
“Ờ.” Chân Ái nhún nhún vai, tinh tế nhìn anh ta, “Âu Văn, gần đây hình như anh rất mệt mỏi, chú ý nghỉ ngơi nhé.”
Anh ta sửng sốt một giây, cười cười: “Được.”
#
Bây giờ, Ngôn Tố đang lấy nước bên máy nước uống.
Nell đi lên: “S. A., ảo tưởng tình dục anh vừa mới nói kia thực sự khiến tôi được mở rộng tầm mắt. Đàn ông các anh, ý nghĩ thật đúng là nhiều.”
Ngôn Tố chưa kịp mở miệng, Rheid ở bên cạnh đã chất phác nói: “Không có, tôi không có nhiều ý nghĩ như vậy.”
Nell trợn mắt: “Tôi sai rồi, không nên nói cái này với hai quái thai các anh!” Lại hỏi: “S. A., Rheid, hai anh đã từng nghe cái đề lựa chọn kia chưa? Một người phụ nữ, hoặc ban ngày là thiên thần ban đêm là ma quỷ, hoặc ban ngày là ma quỷ ban đêm là thiên thần, các anh chọn cái nào?”
“Ban ngày ma quỷ ban đêm thiên thần.” Rheid nhún nhún vai, “Tôi nhìn câu hỏi này thành bên ngoài và bên trong, tôi nghiêng về trao đổi bên trong hơn.”
Ngôn Tố cầm ly nước, chậm rãi uống, trước mắt hiện ra dáng vẻ của Chân Ái, cô có thể chậm chạp, có thể chất phác, có thể cầm súng, cũng có thể đánh người…
Anh cười nhạt: “Đều được, xem cô ấy thích cái gì.”
Nell nhướng mày: “Câu trả lời của hai anh thật đúng là sảng khoái. Bạn của tôi chưa từng nghĩ rõ vấn đề này trong vòng năm phút.” Cô ấy lắc đầu, lẩm bẩm, “Nếu là tôi, thà đều không muốn.”
Sau năm phút, mọi người tập hợp.
Cooper lần đầu tiên chính thức tuyên bố chân dung với vài trạm cảnh sát địa phương:
“Người không rõ lai lịch chúng ta muốn tìm có dáng người cao lớn, thể chất rất tốt, tuổi tâm lý từ giữa hai lăm đến hai mươi tám tuổi, bởi vì chỉ số thông minh của hắn cực cao, tuổi thật có thể thấp hơn hai tuổi.
Biết về súng, có chướng ngại đối với phụ nữ, thiếu tự tin trong quan hệ nam nữ, giao tiếp với người không tốt. Hắn là người bên cạnh anh S. A., có mối quan hệ gần gũi với bố, gần gũi nói ở đây không phải là thân mật. Hắn làm việc đáng kính trọng, đứng trên đỉnh cao đạo đức, đại diện mặt chính nghĩa của xã hội này, có vẻ như là một người đàn ông chính trực biết thương hại biết tha thứ.
Có thể hắn có tuổi thơ không hạnh phúc, bố mẹ ly hôn, quan hệ tồi tệ, hắn lầm lì không hòa đồng.
Nhưng hắn có sự tự tin mạnh mẽ trong phương diện học thức, luôn thể hiện ra thái độ kiêu ngạo, có hai tính cách. Hắn rất có trật tự, có năng lực tổ chức lập kế hoạch rất mạnh. Làm việc không hề do dự, có thủ đoạn không sợ hãi.
Hắn rất thông thái, có kiến thức khoa học khá phong phú, rất có nghiên cứu đối với nhiều nền văn hóa. Hắn có kinh nghiệm cuộc sống, phục vụ hoặc làm việc ở nước kém phát triển. Răng hắn có vấn đề, hẳn là bị thương…”
Chân Ái nghe một nửa, từ từ không thoải mái lắm, thậm chí hơi tức giận. Dưới cái nhìn của cô, cô (trừ giới tính ra), còn có anh trai đều cơ bản phù hợp với chân dung kia.
Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà người lúc nhỏ trải qua những điều không tốt thì có tiềm chất trở thành biến thái!
Cô vô thức nắm chặt quả đấm, đột nhiên tay anh phủ lên, dịu dàng nắm lấy.
Cô mờ mịt một chút, ngẩng đầu nhìn anh.
Ánh mắt Ngôn Tố trong veo: “Ai, mệnh đề ngược không thành lập.”
Anh luôn có thể liếc mắt liền nhìn ra tâm tư của cô, không biết dịu dàng an ủi, chỉ biết dùng logic cứng rắn lại vụng về như vậy để vạch trần ý nghĩ không hợp lý của cô. Rõ là, đáng ghét chết đi được.
Cô cắn môi, không vui nhìn anh.
Anh vỗ vỗ vai cô: “Tiểu Ái ngoan, đừng giận.”
Cô bình tĩnh, vẫn không nói.
Ngôn Tố sờ sờ mũi: “Ừm, anh đã chỉ ra sai lầm logic của em. Ai, nếu em lại giận, anh sẽ nghi ngờ chỉ số thông minh của anh.”
Chân Ái bĩu môi: “Ngốc, cái này thuộc về phạm trù chỉ số tình cảm.”
Anh khẽ nhếch đuôi mày: “À, vậy hả. Vậy thì không thành vấn đề. Ừ, em tiếp tục giận đi.”
Chân Ái phì cười.
Bên kia, cuối cùng Cooper tổng kết: “Mọi người, nhân vật không rõ lai lịch này có năng lực nắm giữ rất mạnh, hắn ở ngay trong chúng ta, nhìn chúng ta hành động. Hắn là một thành viên trong chúng ta, rất có thể đã tham gia vào trong quá trình lục soát lúc này…”
Bên cạnh, Luis khẽ đẩy Nell: “Cô có phát hiện không, trong chúng ta ở đây, có người hoàn toàn phù hợp với phác họa này.”
Nell bối rối, nhìn sang theo ánh mắt ông ta,
Âu Văn cúi đầu, đang nói chuyện với Eva;
Cùng một hướng, Chân Ái cúi đầu, có vẻ như hơi lơ đãng yếu đuối làm nũng; Ngôn Tố, người luôn lạnh nhạt xa cách, đút hai tay vào túi, di chuyển tại chỗ cúi người xuống, khẽ nói mỉm cười với cô, đưa tay xoa đầu cô.