Quãng thời gian không dài không ngắn này, hai người sống yên ổn cùng nhau.
Phần lớn thời gian Chân Ái đều... đeo bao tay đọc sách trong phòng sách; còn Ngôn Tố, anh ta nói phải đọc lại các cuốn sách mình thích, thế là-
Chân Ái hoặc là nằm trên hành lang vòng cung thật cao, hoặc là ngồi bên lan can đung đưa chân, ngẫu nhiên cúi đầu nhìn sẽ thấy Ngôn Tố đang ngồi trên xe lăn bên cạnh cây đàn piano màu trắng ở giữa phòng, gác đôi chân thon dài lên băng ghế, mười ngón tay đan chéo đặt trước người, nhìn qua giống như đang nhắm mắt nghỉ ngơi.
Sách đều đã ở trong đầu anh. Nếu đọc lại thì chỉ cần mở thư viện sách trong đầu, đọc từng quyển.
Lúc này, cả người anh yên lặng giống như một pho tượng, ngồi dưới cửa sổ kính hoa văn màu, đã ngồi đó là sẽ ngồi cả ngày.
Ánh sáng từ cửa sổ kính trong lâu đài cổ yên bình và trầm lặng đi một vòng, chiếu nghiêng rồi lại thẳng, thẳng rồi lại nghiêng, từ tia sáng mỏng manh lúc sáng sớm đến ánh nắng rực rỡ nặng nề lúc hoàng hôn, từ bức tranh thủy mặc phương Đông tĩnh mịch đến bức tranh sơn dầu phương Tây nổi bật.
Có lúc cô leo lên quá cao, có lúc tiếng bước chân của cô trên cầu thang xoay bằng gỗ phát ra tiếng cộp cộp, một chút bụi bay vào không khí, phá vỡ sự yên tĩnh có thể nghe được tiếng kim rơi. Anh sẽ nhẹ cau mày, thỉnh thoảng mở mắt, im lặng nhìn bóng dáng nhỏ nhắn chạy qua chạy lại giống một con sóc nhỏ trên kệ sách trên cao.
Lặng lẽ nghĩ: Phụ nữ điềm tĩnh đều sẽ là phụ nữ ồn ào. Lại nhắm mắt.
Trưa hôm nay trước khi đi, Chân Ái vẫn nấu ăn theo thường lệ.
Lúc đưa thức ăn đến trước mặt Ngôn Tố, người nào đó vẫn kén chọn nhìn lướt qua dĩa cơm hỗn độn không có hình dạng cùng một đống thịt bò, rau xanh, cà rốt, cau mày:
"Cái tôi cần là thức ăn, chứ không phải... thức ăn gia súc."
"Anh còn khó hầu hạ hơn cả trâu bò dê nữa." Chân Ái nắm tay chống lên bàn, "Bữa cuối cùng, nhường một chút được không?"
Anh nhíu mày, cảm thấy không công bằng, "Mỗi ngày tôi đều hết sức chăm chú làm cơm tối, tại sao bữa cuối cùng mà cô cũng làm không tốt?"
Chân Ái ngoan cố: "...Tôi đã vô cùng cố gắng rồi, Ngôn tiên sinh."
Tiếng gọi "Ngôn tiên sinh" khiến anh nhấc mắt: "Nhưng tôi không nhìn thấy."
Chân Ái hơi giận, cầm nĩa đâm đâm vào dĩa anh ta: "Nhìn qua bọn chúng dính thành một khối, nhưng trên thực tế chỉ là nhiều nước canh mà thôi. Bọn chúng là từng cá thể độc lập."
Ngôn Tố mím môi im lặng, nhìn cô sắp biến cái đống sền sệt trong dĩa của mình thành cháo, hồi lâu mới nói: "Nói cô không cố gắng là lỗi của tôi, xin lỗi cô."
Chân Ái thoáng hài lòng, rộng lượng nói: "Bỏ đi, tôi cũng không để bụng anh..."
"Đây không phải là vấn đề cố gắng, đây là vấn đề năng lực."
"..."
Âu Văn gần như đem mặt mình vùi vào trong dĩa.
Chân Ái nheo mắt, khẽ nghiến răng, hồi lâu mỉm cười, nói: "Nếu như tôi là một con chó nhỏ thì tôi đây cũng là một con chó nhỏ bao dung. Tôi thích thức ăn cho chó, nhưng cũng không ghét tảng đá trong cái hố phân này."
Âu Văn phì cười, Ngôn Tố yên lặng nhìn cô.
Chân Ái thờ ơ nghiêng đầu, tỏ vẻ có thích ăn hay là không.
Lúc này chuông cửa vang lên.
Cửa chính cách phòng ăn không xa, Chân Ái đi đến mở cửa. Người đến là một vị phu nhân da trắng xinh đẹp tao nhã, gương mặt trang điểm tinh tế, ăn mặc sang trọng, cử chỉ thanh cao, nụ cười ấm áp.
Chân Ái chưa kịp hỏi thì đối phương đã thản nhiên mỉm cười tự giới thiệu: "Hayley Van De Bilt, for you record, I am S.A. 's mother. (Hayley Van De Bilt, nhân tiện nói một câu, tôi là mẹ của S.A."
Chân Ái sửng sốt. Mẹ của Ngôn Tố có họ giống Jasmine?
Hayley cởi áo khoác ngoài treo lên móc quần áo, đi cùng Chân Ái vào phòng ăn.
Âu Văn đang ăn cơm, giọng nói không rõ ràng chào hỏi: "Hi, Hayley!" Lại hỏi bà ăn cơm chưa, Hayley nói ăn rồi.
Còn Ngôn Tố thì hoàn toàn không có phản ứng, tự mình ăn cơm.
Hayley nhìn một đống không rõ vẻ ngoài trong dĩa của Ngôn Tố, hơi trợn mắt, rất ngạc nhiên sao đứa con trai kén chọn kia của bà có thể thản nhiên như không ăn cái thứ này. Bà lơ đãng nhìn Chân Ái, người kia đang ngoan ngoãn ăn cơm.
Hayley liền kêu giới thiệu người bạn mới này một chút.
"Đầu bếp của con." Ngôn Tố cũng không ngẩng đầu lên, bổ sung một câu, "Đầu bếp tồi."
Chân Ái: ...
Hayley sửng sốt.
Âu Văn không nhịn được cười, giải thích: "Cô ấy tên là Chân Ái, là bạn của cháu."
Hayley không nói nhiều, ánh mắt nhu hòa nhìn Ngôn Tố ăn cơm. Đợi đến khi anh ta ăn xong, nói: "Honey (cục cưng), không được kén ăn. Ăn cà rốt đi."
Chân Ái liếc mắt một cái, phát hiện Ngôn Tố ăn sạch sẽ thức ăn trong dĩa, gần như không còn một hạt gạo, nhưng còn dư rất nhiều cà rốt.
Cô có chút ngượng ngùng. Cô không biết anh ta không thích ăn cà rốt.
Ngôn Tố từ từ cầm khăn lau môi, nói: "Không ăn."
"Tại sao?"
"Con không phải thỏ."
Chân Ái cố nén cười.
Nhưng Hayley vẫn bình tĩnh khuyên: "Cà rốt tốt ắt."
"Mẹ cho rằng thị lực của con không tốt?" Ngôn Tố hơi chau mày, sau đó lông mi rủ xuống, nhìn mẹ mình một lần, nói một mạch, "Sáng nay mẹ tham gia hội nghị thường kì của nhóm nữ chính trị gia. Sau đó bà Hawkinson phàn nàn với mẹ là chồng của bà ấy ngoại tình, còn bà Charles Wells thì thuyết phục mẹ mua cổ phiếu của Truyền thông AT. Sau hội nghị, mẹ đến nhà anh trai. Ở đó bà ngoại nói với mẹ là nhất định phải để con đến dự lễ đính hôn của anh. Sau đó mẹ đến đây, mang theo thiệp mời."
Chân Ái mở to hai mắt, không chớp mắt nhìn anh ta chằm chằm. Mặc dù suy luận thật thần kì, nhưng mà, ách, đó là trưởng bối mà...
Nhưng Hayley không hề kinh ngạc. Nhiều năm như vậy bà sớm đã quen rồi...
Bà trực tiếp mở túi ra, lấy thiệp mời đưa tới trước mặt Ngôn Tố.
Ngôn Tố cũng không thèm nhìn: "Nhiều người rất nhàm chán, hôn lễ rất nhàm chán. Cả nhà đều ở đó nói chuyện chính trị, quá vô vị."
Hayley đứng dậy, vỗ vỗ vai anh ta, dùng đạo lý thuyết phục đối phương: "Honey, tin mẹ đi. Lần này mọi người nhất định sẽ không nói những chuyện mà con cho là vô vị."
Ngôn Tố hờ hững: "Chính trị gia đều là kẻ lừa đảo."
Hayley lại cười, lấy chân tình làm cảm động đối phương: "Honey, mọi người đều rất muốn gặp con."
Ngôn Tố: "Đã như vậy thì con lại càng không nên cướp danh tiếng của chú rể."
"..."
Hayley phát hiện, bà mãi mãi không thể giành được phần thắng trong những cuộc tranh luận với đứa con trai trong đầu đều là logic này, liền dứt khoát nói, "Honey, nếu con không đi, mẹ sẽ lấy hết sách của mẹ trong thư viện của con về."
Ngôn Tố cau mày: "Nhìn đi, uy hiếp và bạo lực luôn luôn là thủ đoạn của chính trị gia."
Hayley hài lòng ra về, trước khi đi còn không quên tao nhã tạm biệt Chân Ái và Âu Văn.
Hayley vừa đi, Âu Văn liền hỏi: "Việc phân tích vừa rồi là sao vậy?"
Ngôn Tố thản nhiên nói: "Ngực trái trên áo len của bà ấy có dấu vết kim băng đâm qua, vừa nhỏ vừa ngắn, không phải là trâm cài ngực mà là huy hiệu của nhóm nữ chính trị gia. Trên tóc có sương và phấn hoa màu vàng, trong thời tiết này chỗ bà ấy có thể đi là nhà kính của bà ngoại tôi. Còn chuyện của bà Hawkinson và bà Charles Wells, trên mạng có vụ tai tiếng ông Hawkinson quan hệ bất chính, còn Truyền thông AT của nhà Charles Wells gần đây thay đổi lãnh đạo cấp cao, cổ phiếu không ổn định, đương nhiên muốn bên ngoài mua nhiều cổ phiếu rồi."
Nói xong, thấy Chân Ái hầu như không nghe anh nói mà luôn liếc mắt nhìn tấm thiệp mời. Anh đẩy tấm thiệp đến trước mặt cô, giọng nói không tốt lắm: "Cô muốn đi?"
Chân Ái vội vàng nói: "Không có, tôi thấy lễ đính hôn ở Hampton, nghe nói ở đó rất đẹp." Nói xong, người đã đứng lên, "Được rồi, tôi cũng cần phải đi rồi."
Đồ của Chân Ái không nhiều, thu dọn xong một túi nhỏ liền đi ra cửa.
Lúc đi, Ngôn Tố đứng thẳng tắp ở cửa, cũng không cúi đầu mà chỉ ngạo mạn liếc cô một cái: "Thật tốt, đầu bếp tồi hormone giống cái phải đi rồi. Tạm biệt."
Âu Văn ở bên cạnh đập anh ta một cái.
Ngôn Tố đứng lại ngay ngắn, dừng một chút, không hài lòng khẽ vuốt cằm, cử chỉ lễ phép lại tao nhã như một quý ông. Anh dùng giọng nói vững vàng không ngắt quãng như người máy nói: "Thời gian tôi và cô Chân Ái ở chung rất vui vẻ tôi sẽ nhớ cô."
Chân Ái hững hờ đi qua trước mặt anh ta:"Nói dối!"
Ngôn Tố gật đầu: "Đương nhiên!"
Lúc cô thay giày lại nghe anh ta nói rất nhẹ, gần như là lẩm bẩm: "Nhớ rèn luyện thường xuyên."
Lòng Chân Ái chợt ấm áp, nhớ tới mấy ngày nay sáng nào cũng im lặng đi tản bộ với Ngôn Tố, khóe môi ẩn chứa một nụ cười nhạt, khẽ nói: "Ừ, phương pháp tốt để bảo vệ dương khí."
Mở cửa ra, không ngờ bên ngoài vừa lúc có người đến. Là Jasmine. Hai người đứng trong gió bốn mắt nhìn nhau. Chân Ái bình tĩnh không lay động, còn Jasmine thì vô cùng kinh ngạc: "Sao cô lại ở đây?"
Chân Ái im lặng, Âu Văn nói: "Chúng tôi đang chuẩn bị đi."
Ngôn Tố liếc cô ta một cái, không có vẻ hứng thú: "Lại có người chết?"
Mắt Jasmine đỏ lên: "Tôi sắp chết đây."
Ngôn Tố mờ mịt: "Vậy cô còn không nhanh đến bệnh viện đi?"
Bốn người đứng ở lối ra vào chật hẹp, giữa không khí lạnh, quạ đen bay qua...
Chân Ái đứng ở cửa, gió lạnh thổi tóc cô bay loạn lên. Cô theo bản năng kéo căng cổ áo. Đột nhiên trước mặt có người đưa tay qua kéo cánh cửa lại, gió lạnh liền bị chặn bên ngoài.
Cô nhìn theo bàn tay trắng và các khớp tay rõ ràng kia, nhưng Ngôn Tố đã sớm quay đầu lại nhìn Jasmine: "Có chuyện gì nói mau."
Jasmine nhíu mày rất sâu, vừa hốt hoảng vừa sợ hãi: "Sau khi điều tra nhân chứng, trước khi anh còn chưa gọi điện cho tôi, tôi đã nghĩ mực in trong vết máu ở hiện trường có thể là trên thẻ bóng chày. Tôi đoán có lẽ Triệu Hà là hung thủ. Lúc bạn cùng phòng của anh ta đến đồn cảnh sát, tôi để một cảnh sát khác ám chỉ anh ta..."
Jasmine ngước mắt, thoáng thấy ánh mắt lạnh như băng của Ngôn Tố liền xấu hổ cúi đầu, "Khiến cho anh ta nói, xác định thẻ vàng bóng chày của anh ta ở trong tay Triệu Hà, trở thành tang vật hiện trường phạm tội. Còn để đến lúc đó anh ta ra tòa làm chứng."
Âu Văn sửng sốt: "Các cô nói với anh ta những lời đó sớm hơn so với khoảng thời gian lục soát tủ giữ đồ của Triệu Hà. Khi đó cảnh sát còn chưa tìm được tang vật của Triệu Hà. Các cô nói như vậy là lừa gạt nhân chứng, thao túng trình tự lấy bằng chứng!"
Jasmine gấp đến độ giọng nói cũng run lên: "Làm sao tôi biết sau đó có thể tìm được vật chứng quan trọng chứ. Sau khi mở tủ giữ đồ của Triệu Hà thì tôi không có ý định làm như vậy. Nhưng hỏng bét là nhân viên ghi chép đã ghi lại lời của cảnh sát kia và bạn cùng phòng của anh ta, còn không cẩn thận bỏ vào bằng chứng của bên công tố. Kết quả là lúc trình lên tòa án bị luật sư bào chữa phát hiện."
Chân Ái và Âu Văn đều ngẩn ra.
Trên mặt Ngôn Tố vẫn không có bất kì biểu cảm nào, nhìn Jasmine, thản nhiên nói: "Chúc mừng cô, cứu vớt một tội phạm giết người vô cùng hung ác."