Cô nhìn chằm chằm ngón tay màu đồng của người kia trên cánh cửa, tim như bị treo lên cổ họng. Lúc người đó lộ mặt, tim cô suýt chút nữa nhảy ra ngoài, nhưng rồi lại rơi xuống.
Là Triệu Hà.
Triệu Hà không ngờ ở đây có người, thấy Chân Ái cũng hơi sửng sốt. Một lúc sau khẽ mỉm cười, đóng cửa lại, trong lúc không chú ý làm rơi chìa khóa.
Chân Ái lập tức lấy lại cảm xúc vừa bị xáo trộn ban nãy, lạnh lùng nhìn. Nguyên nhân anh ta quay lại hiện trường phạm tội, liếc qua là thấy ngay. Giống như Ngôn Tố nói, đó là tên biến thái. Cái chết của Giang Tâm đã mở ra hộp đen trong lòng anh ta.
Triệu Hà đứng ở cửa nhìn Chân Ái đứng trước phòng vệ sinh, hỏi: “Ở đây có người chết, cô không sợ sao?”
Chân Ái không thèm để ý.
Triệu Hà cười lạnh mấy tiếng, lấy ra một thỏi son môi, viết lên tường, vừa viết vừa nói: “Không ngờ lần này còn có thể gặp được bạn của cô ấy, tôi thực sự không cô đơn rồi.”
Chân Ái nhận ra thỏi son trong tay anh ta là của Giang Tâm, chữ anh ta viết trên tường cũng chính là chữ viết trên gương trong phòng vệ sinh.
Chân Ái thử thăm dò: “Anh rất thích câu này?”
“Cô ấy rất thích.” Triệu Hà cười quái dị, “Lần đầu tiên tôi chạy marathon vì cô ấy, nhận được tiền thưởng mua cho cô ấy một sợi dây chuyền, cô ấy có thể không thích sao?”
Chân Ái không nói, nhìn nét chữ trên tường rồi lại nhìn gương, giống nhau như đúc. Thì ra câu này cũng có thể hiểu thành, chạy hàng ngàn dặm vì em.
Nhưng son môi và gương chính là kí hiệu của người kia, chẳng lẽ cái này chỉ là sự trùng hợp?
Cô gái trong gương, sắc mặt trắng bệch.
Triệu Hà viết xong, quay đầu nhìn cô: “Đối với tôi mà nói thì nơi đây là một chỗ rất đáng nhớ, cô biết tại sao không?” Giọng anh ta vừa nhẹ nhàng lại vừa kì quái, còn mang theo chút hồi hộp giống như kể truyện ma, dường như muốn hù dọa cô gái trước mặt.
Nhưng Chân Ái rất không phối hợp, vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí còn mang theo chút giễu cợt: “Quả nhiên hung thủ đều thích trở lại hiện trường phạm tội. Thật vô vị!”
Anh ta hơi sững sờ, một lát sau lại cười: “Cô khẳng định tôi là hung thủ?”
Chân Ái lạnh nhạt liếc anh ta, lười giải thích: “Anh sinh ra đã có bộ mặt của hung thủ giết người.”
Ánh mắt Triệu Hà lộ ra vẻ hung ác: “Cái gì là mặt của hung thủ giết người?”
“Khiến cho người ta chán ghét không cần lý do.” Chân Ái trả lời rất ngắn gọn, giống như nói với anh ta nhiều hơn một từ thì sẽ chết.
Trong mắt Triệu Hà hiện lên sự căm hận sâu nặng. Bản thân là kẻ giết người, nhưng cô ta không hề có một chút sợ hãi hay hoảng hốt nào! Đến mức độ này mà anh ta vẫn không thể thu hút được sự chú ý của cô, thậm chí chỉ là vẻ sợ sệt khác thường!
Điều càng làm anh ta chịu không được là, cô lại nói mặt anh ta khiến cho người ta vừa nhìn đã thấy chán ghét.
À, đây chính là lý do Giang Tâm đùa giỡn tình cảm của anh ta sao?
Anh ta luôn là người cô độc và hướng nội, mà người con gái tên Giang Tâm trong nhóm cổ động kia rực rỡ hoạt bát, giống như ánh mặt trời từng chút từng chút sưởi ấm tâm hồn anh ta. Lần đầu tiên anh ta ôm cảm giác thấp thỏm tặng cô một chuỗi ngọc trai nhỏ, vậy mà cô lại vui vẻ hôn gò má anh ta.
Đây là một tình yêu tuyệt vời sao?
Đây là một tình yêu mù quáng sao?
Cho dù cô lần lượt cặp với những người đàn ông khác, nhưng chỉ cần một nụ hôn, một cái ôm của cô thì sự tức giận của anh ta sẽ tan ngay. Anh ta biết đồ vật quý giá có thể khiến cho cô vui vẻ, đều cố gắng mua cho cô. Dây chuyền vàng lần đó còn khiến cô vui đến nỗi ở chung một đêm với anh ta, còn rất nhanh nhận lời sẽ chia tay với bạn trai.
Nhưng điều đợi được lại chính là sự đoạn tuyệt và trở mặt không hề báo trước.
Giang Tâm vô tình biết được gia cảnh thực của Taylor, không bao giờ cô có thể chia tay với Taylor được nữa. Chẳng những như vậy, thậm chí cô còn không chịu tiếp tục tình cảm không công khai với Triệu Hà.
Cái này đối với ước mơ được quang minh chính đại ở cùng với Giang Tâm của Triệu Hà chắc chắn là sấm sét giữa trời quang.
Từ trước đến nay anh ta chưa từng gặp gỡ nữ sinh. Nắm tay, hôn môi, vuốt ve, phát sinh quan hệ với Giang Tâm, toàn bộ đều khiến anh ta kích thích và điên cuồng. Chỉ cần nghĩ tới sự tuyệt vời vốn nên thuộc về anh ta lại bị một người đàn ông khác hưởng thụ thì anh ta hoàn toàn phát điên.
Và khoảnh khắc giết chết Giang Tâm kia, anh ta nhìn cô suy yếu trong tay mình, nhìn sinh mạng của cô bị cướp đi từng chút một, giữa hai chân anh ta lại trở nên cứng rắn, lại như đám mây rũ xuống cuồn cuộn mãnh liệt, thân thể biến hóa đạt đến cao trào.
Ôi, ông trời ơi, cảm giác giết người thật quá tuyệt vời!
Lúc này, anh ta nhìn Chân Ái, cái khoái cảm nóng rực trong cơ thể kia liền bất ngờ tập kích tích tụ ở bụng dưới.
Trước kia anh ta khẩn cầu tình yêu hèn mọn, chịu đựng sự sỉ nhục, bị phản bội, sự tức giận bị bỏ rơi, tất cả đều nổ tung vào lúc này. Cơ thể của anh ta, tình cảm của anh ta, toàn bộ đều cần được phóng thích!
Anh ta gần như không thể khống chế cảm xúc trên mặt, nụ cười vô cùng vặn vẹo, “Chỗ này thật là đáng nhớ, nó cũng là nơi tôi giết người lần thứ hai.”
Chân Ái hờ hững dựa vào cửa.
Quả nhiên là tâm lý biến thái tự tin đến mức tự ti trong miệng Ngôn Tố, thực sự sẽ phát triển thành sát thủ liên hoàn. Cô còn nhớ Ngôn Tố rất cương quyết nói: “Lần sau tôi vẫn sẽ bắt được anh ta.”
Chân Ái nghiêng đầu, đôi môi mỏng khẽ cong, cười nhạt: “Người đàn ông không có bản lĩnh và không đáng nhắc tới như anh vậy, tôi vẫn chưa muốn lãng phí thời gian của anh ta.”
Mặc dù Triệu Hà không biết “anh ta” trong miệng Chân Ái là ai, nhưng anh ta biết rất rõ “anh” trong miệng cô là ai. Cô lại dám nói anh ta không có bản lĩnh và không đáng nhắc tới!
“Cô cũng giống như Giang Tâm, cho đến nay đều không để tôi vào mắt. Nói tôi không có bản lĩnh, tôi đã giết người còn có thể đứng ở đây, tôi không có bản lĩnh sao?” Anh ta lộ ra vẻ hung ác, đột nhiên nhào tới chỗ cô, “Hôm nay cô chết ở đây, tôi vẫn có thể toàn thân mà…”
Một tiếng động nhỏ vang lên.
Triệu Hà đứng lại, kinh ngạc mở to hai mắt. Anh ta không thể tin được cúi đầu xuống, chỉ thấy máu trào ra bên ngực trái. Anh ta không kịp lên tiếng, còn chưa hiểu gì, cứ thế ngã thẳng tắp ra sau.
“Ai, mở cửa!” Âu Văn bất ngờ đập cửa. Sau một giây, đá ầm một cái đá văng nó ra.
Anh xông vào thì thấy Chân Ái vẻ mặt vô cảm đang cầm súng ngắn, họng súng còn vết khói xám lượn lờ đối diện hướng của mình. Còn gương mặt trắng nõn của cô bị máu bắn tung tóe.
Âu Văn liền đóng cửa lại, đi tới không thèm nhìn tình huống của Triệu Hà mà vội vàng cầm lấy súng trong tay Chân Ái, rút một cái, không có động tĩnh. Ánh mắt cô trống rỗng, không biết đang nhìn gì nhưng nhất định không buông tay.
Âu Văn nắm tay cô: “Ai, không sao rồi. Đưa súng cho tôi.”
Ánh mắt Chân Ái vẫn trống rỗng nhưng vô cùng tỉnh táo nói: “Anh ta muốn giết tôi, tôi chỉ tự vệ. Nhưng tôi cố tình kích thích anh ta. Từ góc độ này mà nói thì chính là tôi đã dẫn dắt anh ta.”
Âu Văn có vẻ không hiểu, gần như thở dài: “Có lẽ cô không dẫn dắt anh ta thì anh ta cũng muốn giết cô. S.A. nói có thể Triệu Hà sẽ quay lại hiện trường, bảo tôi chú ý một chút. Tôi liền chạy ngay từ bãi đậu xe tới.”
Chân Ái từ từ lấy súng về, ánh mắt lạnh như băng đến đáng sợ: “Lúc anh ta vừa vào đây thì tôi chỉ muốn giết anh ta.”
Âu Văn sững sờ, căng thẳng nhìn cô, nhưng cô lại ngẩn ra nhìn chằm chằm bức tường sau lưng anh. Âu Văn quay đầu lại, nhìn thấy chữ trên tường, lại sửng sốt.
Cô không muốn anh ta lo lắng, bình tĩnh nói: “Là trùng hợp thôi, tôi đã hỏi rồi.”
Âu Văn không hỏi nhiều, đi qua một bên gọi điện thoại, lại cầm khăn tay đi đến phòng vệ sinh, nhưng vừa nhìn thấy dòng chữ tiếng Anh màu đỏ tươi trên gương thì không khỏi cau mày.
Anh biết, mặc dù Chân Ái nói đó là trùng hợp, nhưng chắc chắn những chữ này đã kích động cô.
Lúc Âu Văn đi ra, Chân Ái đang ngẩn người ngồi dưới đất, trên người đều là vết máu bắn tung tóe, một chút giống như hoa mai hồng nhỏ bé. Anh đi tới ngồi xuống, dùng khăn ướt lau mặt cho cô.
Cô ngoan ngoãn không động đậy, giống như đứa trẻ không tìm được phương hướng giật mình nhìn anh, con ngươi đen nhánh giống như nho đen ngâm trong nước. Anh bị ánh mắt yên lặng của cô làm cho trong lòng rối loạn, vội vàng rũ mắt.
Anh chợt nhớ tới câu hỏi kia của Ngôn Tố: Âu Văn, nếu như có một ngày cô ấy giết người thì cậu sẽ làm thế nào?
Anh im lặng nhắm hai mắt. Ai, nếu như cô phóng hỏa giết người, tôi sẽ giúp cô hủy xác không để lại dấu vết.
Lau sạch khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, anh lại giúp cô lau vết máu trên cổ. Làn da cô mịn như sứ, trắng nõn, sạch sẽ. Anh lại di chuyển tầm mắt, nhẹ nhàng lau đi vết máu trên quần áo cô.
Vài phút sau, trong phòng đột nhiên có mấy người ăn mặc giống như thợ sửa ống nước đến. Tất cả đều im lặng vô cảm, mang găng tay, trang bị đầy đủ, tìm một cái ghế đặt ở giữa phòng, dời Triệu Hà từ dưới đất lên, để cây súng ngắn hãm thanh trong tay anh ta rồi quay vào ngực bóp cò…
Chân Ái ngồi dưới đất lẳng lặng nhìn. Bóng người tăm tối dao động trong con ngươi đen nhánh của cô, nhưng không hề rung động.
Sau khi làm xong, có một người áo đen đeo mặt nạ đi tới, chỉ Chân Ái, nói với Âu Văn: “Mặc dù cô ấy có quyền miễn trừ trách nhiệm, nhưng dựa theo thông lệ, chúng tôi phải dẫn cô ấy về thẩm vấn.”
Chân Ái mặt mày trống rỗng đứng dậy.
Nhưng Âu Văn ngăn lại, cứng rắn nói: “Anh ta muốn giết cô ấy, đây là tự vệ, không cần phải thẩm vấn gì cả.”
Người kia cũng rất kiên trì: “Đây là thủ tục phải làm.”
Âu Văn đi từng bước đến chặn trước mặt Chân Ái, gằn từng chữ: “Tôi nói, tôi sẽ không để cho bất kì người nào trong các anh dẫn cô ấy đi.”
Hai bên cứ giằng co như vậy hơn mười giây. Sau một lúc im lặng nặng nề, những người mặc áo đen cùng nhau thay quần áo, lấy lại dáng vẻ thợ sửa ống nước rồi đi mất.
“Ai, không sao rồi.” Âu Văn thở phào nhẹ nhõm, quay đầu nhìn Chân Ái, trong lòng chợt nổi lên bi thương.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Chân Ái trắng bệch, cố chấp ngước nhìn anh, trong đôi mắt như trăng lưỡi liềm tràn đầy cảm xúc kích động chưa từng có, cắn răng nhẫn nhịn rất lâu nhưng vẫn run giọng nói: “Bọn họ, không, các anh, chính là chết lần thứ hai như vậy sao?”