• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay là ngày cuối cùng trong sự nghiệp sĩ quan cảnh sát địa phương N. Y. T của ông Diaz, bố của Eva Diaz.
Là người sinh ra và lớn lên ở N. Y. T, ông ấy yêu thương thành phố nhỏ tiếp giáp New York này tận đáy lòng. Không náo nhiệt phồn hoa bằng New York nhưng hơn xa về sự thân mật và ấm áp. Dân số không nhiều, cảnh vật xinh đẹp, trên đường phố mãi mãi đều là cảnh tượng thoải mái và an ninh.
Gần trưa, cách giờ về hưu còn mấy tiếng thì còi báo động vang lên. Ngân hàng đường Maple xảy ra vụ cướp có súng. Hai người chết, ba mươi mấy người bị uy hiếp.
Đây là vụ án lớn tồi tệ xưa nay chưa từng có trong lịch sử N. Y. T. Ông Diaz đi theo đội cảnh sát ra ngoài thi hành nhiệm vụ lần cuối cùng, nhiệt huyết và cảm xúc mạnh mẽ sớm đã mất lúc còn trẻ, chỉ còn lại trách nhiệm và không khuất phục lắng đọng quanh năm suốt tháng. Và một lần cuối cùng, khát khao và chờ đợi sự an toàn trở về.
Sau khi đến hiện trường, Vick, cảnh sát trưởng mới nhậm chức ngày đầu tiên liền lập tức hành động, chỉ huy phân công, phong tỏa đường phố, xin điều động lực lượng SWAT, mọi công việc gọn gàng ngăn nắp.
*SWAT: viết tắt của cụm từ Special Weapons And Tactics - Đội chiến thuật và vũ khí đặc biệt, là một thuật ngữ dùng để chỉ một đơn vị chiến thuật ưu tú trong các cơ quan thi hành pháp luật.
Mà ông Diaz nhìn thấy Ngôn Tố trong tầng tầng lớp lớp cảnh sát.
Anh cầm điện thoại di động, lại có thể đứng trên xe cảnh sát dẫm lên chiếc còi hiệu. Anh giống như không tự biết, còn đang chụp hình vô cùng nghiêm túc.
“S. A.!” Ông Diaz lớn tiếng gọi anh.
Ngôn Tố quay đầu theo tiếng gọi, nhảy xuống xe đi về phía ông ấy, người còn chưa đến gần đã ra lệnh cho ông Diaz: “Lập tức xin giúp đỡ từ tổ phân tích hành vi FBI.”
Ông Diaz nói: “Chúng tôi đã xin rồi. Vừa lúc có vài nhân viên FBI đang nghỉ phép ở đây có thể đến ngay lập tức. Những người khác phải mất một tiếng đi máy bay.”
Vick đứng ở một bên nhìn, cảm thấy khó hiểu về thái độ cung kính của ông Diaz với người thanh niên này, khẽ ho khan một tiếng: “Ông Diaz, làm sao anh ta biết được chuyện nội bộ cảnh sát chúng ta muốn mời tổ phân tích hành vi FBI?”
Ông Diaz còn chưa kịp nói thì Ngôn Tố đã lạnh lùng quay sang nhìn Vick: “Đóng giả thành bảo vệ và khách hàng, mang theo ít nhất ba loại súng, gọi trước cho cảnh sát… Các loại dấu hiệu cho thấy đây không phải là lần đầu tiên bọn chúng gây án. Mà tôi xem tin tức biết mấy tháng trước FBI đã từng điều tra vụ án cướp ngân hàng với thủ đoạn tương tự ở mấy bang miền Đông. Cho nên anh hiểu rồi chứ?”
Vick ngẩn ra, lại hỏi: “Nhưng rốt cuộc anh là ai?”
Ông Diaz vội vàng giới thiệu: “S. A. Yan, cố vấn phân tích hành vi và giải mã của FBI và CIA, đã từng giúp chúng tôi phá rất nhiều vụ án ở N. Y.T.”
Vick hết sức ngạc nhiên. Đương nhiên anh ta đã nghe tiếng tăm của Ngôn Tố, nhưng bất kể thế nào cũng không nghĩ tới người này lại trẻ như vậy. Trước khi anh ta đến nhậm chức cũng biết N. Y. T ngọa hổ tàng long, còn từng nghĩ nếu có cơ hội nhất định phải thăm hỏi Ngôn Tố. Nhưng người thanh niên này đang đứng trước mặt anh ta, trong lòng cảnh sát trưởng 38 tuổi Vick dâng lên sự khó chịu.
Anh ta do dự lần đầu tiên gặp mặt có cần bắt tay hay gì đó không, nhưng người trước mặt không hề chủ động. Mà lúc này,
“S. A. Ngưỡng mộ đã lâu!” Một người đẹp tóc vàng mặc đồ thường không biết chui từ đâu ra đưa tay về phía Ngôn Tố.
Ngôn Tố không kiên nhẫn mà nhíu mày. Sao hôm nay có nhiều người không có nhiệm vụ mà anh không biết vậy? Đều là đánh trống lảng sao? Hai tay anh vẫn không nhúc nhích đút trong túi áo khoác, sắc mặt lạnh như băng.
Người đẹp ngẩn người, đưa tay có chút lúng túng.
Mâu quang Ngôn Tố nhàn nhạt quét qua cô ta: “Chuyên gia đàm phán?”
“Tôi tên là Lily.” Người đẹp mở to hai mắt đầy kinh ngạc, “Làm sao anh nhìn ra được?”
“Phiền cô có phẩm đức nghề nghiệp một chút!” Ngôn Tố không đếm xỉa đến câu hỏi của cô ta, lấy di động ra cúi đầu quẹt một cái, nhắm ngay màn hình cho cô ta, “Đây là điện thoại trong quầy tiếp khách của ngân hàng, gọi vào trong kêu bọn bắt cóc thả người bảo vệ bị thương ra trước. Nếu có thể thì nhân viên y tế của chúng ta đi vào khiêng.”
Vick cau mày, bất mãn về thái độ tự chủ trương của Ngôn Tố, nhưng lại không thể không thừa nhận phương pháp và tốc độ phản ứng kinh người của Ngôn Tố.
Lily thu lại thái độ ngượng ngùng, vội vàng cầm lấy điện thoại trên bàn điều khiển tạm thời.
“Chờ một chút!” Ngôn Tố đột nhiên dán mắt vào màn hình trên bàn điều khiển, trong đó kết nối với một máy theo dõi còn sót lại trong ngân hàng, những cái còn lại đều bị bọn cướp đập hư, chỉ còn một cái này nằm ở bên trong quầy, khá khuất, nhưng vừa đủ có thể thấy được toàn cảnh đại sảnh ngân hàng phía sau.
Trong video đen trắng, ba người cầm súng kéo con tin làm thành một vòng tròn lớn, mỗi người đều đang liều mạng mà giãy dụa.
Lily nhìn chằm chằm màn hình giám sát rồi lại nhìn về cao ốc ngân hàng phía bên kia đường, che miệng lại: “Trời, bọn chúng muốn làm gì?”
Ngôn Tố không nói câu nào, ánh mắt nghiêm túc tìm kiếm.
Chân Ái ngồi xổm dưới góc phải màn hình, tay bị trói, không nhúc nhích. Anh kiềm chế mà liếc nhìn bóng dáng nhỏ nhắn của cô, lần đầu tiên trái tim đau như bị dao cùn cắt qua.
Tên tội phạm bắt đầu đi đến cướp đứa bé trong tay một người phụ nữ, đột nhiên Chân Ái cử động một chút. Chắc là cô nói gì đó, bởi vì ánh mắt của mọi người trên màn hình đều tập trung vào cô. Súng bắn tỉa trong tay tên trẻ tuổi nhất chỉ hướng Chân Ái.
Ngôn Tố bỗng nhiên lạnh thấu cả người.
Nhưng tên kia chỉ cầm nòng súng vỗ vỗ gò má Chân Ái, quay lại nói gì đó với người đàn ông ở giữa. Rất nhanh, hắn kéo Chân Ái lên, cởi dây thừng phía sau tay cô, đẩy cô vào giữa đại sảnh. Lại ra lệnh cho những người còn lại bên ngoài quay lưng lại, không được phép nhìn vào giữa.
Thật giống như… tiếp theo sẽ là một hồi tàn sát long trọng.
Ngôn Tố đứng trong làn gió hiu hiu, lúc này mới phát hiện một giây kia cả người anh đều là mồ hôi lạnh, lạnh vào trong tim.
#
Mười người đã ngồi xổm giữa đại sảnh, xếp thành một vòng tròn nhỏ. Jack và Arch lục soát bằng lái của mọi người đặt trước mặt King, sau đó đứng sau lưng hắn giống như hai người cùng xử quyết.
King không nói nhiều, ngoại trừ đôi mắt thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng quỷ dị ra thì nhìn có vẻ hòa nhã, là một người đàn ông tướng mạo xuất chúng. Chỉ tiếc nụ cười của hắn không thể khiến cho bất kì người nào cảm thấy thoải mái.
Hắn ngồi xếp bằng dưới đất, ngón tay gõ từng cái một lên mười tấm bằng lái dưới đất. Mỗi lần gõ một cái, nâng con ngươi, tìm đúng chủ nhân tương ứng của nó. Ánh mắt âm u nhưng tràn đầy sự vui vẻ.
Sau khi hắn nhìn xong, khẽ cười: “Trò chơi giết ngưới bắt đầu!”
Mười người đưa mắt nhìn nhau, lúc đang hoảng hốt lại bất an,
“Chờ một chút!” Một người đàn ông tóc nâu kêu lên, “Đưa anh ta ra ngoài đi. Anh ta ở ngay cửa, cảnh sát cũng không cần vào đây.” Anh ta chỉ chỉ người bảo vệ đang không ngừng chảy máu nằm ở cửa.
King rũ mắt, nhìn tấm bằng lái dưới đất: “Asa Excalib.”
Người đàn ông tên Asa nhỏ giọng đáp lại.
King cúi đầu, có vẻ như có điều suy nghĩ. Cả người Chân Ái đều căng lên, lo lắng hắn có thể đột nhiên bùng nổ mà giết người thanh niên “nói nhiều” này hay không. Nhưng ngay lúc đó, điện thoại trên quầy vang lên.
#
Ngôn Tố chăm chú nhìn màn hình giám sát.
Khoảnh khắc điện thoại vang lên, King ngẩng đầu, ra dấu tay với Jack. Người sau lập tức đến nghe điện thoại. Vị trí của hắn cách máy theo dõi rất gần, một gương mặt trẻ khoảng chừng hai mươi tuổi rất rõ ràng.
Trong ba người này, hắn có vị trí thấp nhất.
“Tôi là Lily Dett, chuyên gia đàm phán của đồn cảnh sát thành phố N. Y. T. Có thể nói cho tôi biết các anh cần gì không?”
Jack cảm thấy nhàm chán mà quát vào điện thoại: “Kêu người của mày rút hết đi!” Nói xong, quay đầu nhìn King, thanh âm lại không nóng nảy như vừa rồi, nói: “Bọn tao không muốn bất kì cái gì cả.”
Lily không hề tức giận, mềm mỏng lại hòa nhã nói: “Nhưng chúng tôi muốn giúp anh.”
Dù sao Jack cũng còn trẻ, ấp ủ chủ nghĩa anh hùng, buột miệng nói: “Làm cái gì?”
Thanh âm Lily vô cùng ổn định: “Chúng tôi có thể đưa người bị thương ở cửa ra ngoài không? Anh ta sắp chết rồi, chúng tôi sẽ không vào đại sảnh, chỉ cho nhân viên y tế đưa anh ta ra ngoài chữa trị.”
Jack không hề quan tâm đến loại chuyện này, nhưng vẫn nói: “Cô chờ một chút.” Để điện thoại xuống đi xin ý kiến của King.
Lúc này, Chân Ái đưa lưng về máy theo dõi đột nhiên quay lại, nhìn theo hướng này. Ngôn Tố sững sờ, màn hình rất nhỏ, anh rõ ràng không thấy rõ nhưng anh vẫn cảm thấy đôi mắt đen nhánh của cô đang nhìn mình.
Nhưng giây tiếp theo, cô lại tĩnh mịch quay đầu đi.
Mấy giây sau, Jack quay lại, cầm điện thoại lên nói vô cùng lạnh lùng: “Bảo bác sĩ đợi một chút đi, lát nữa còn có mấy người để các cô mang cùng ra ngoài!”
Dứt lời trực tiếp cúp điện thoại.
#
Lời này khiến cho tinh thần mười người ở giữa lại căng thẳng. King thờ ơ cười cười: “Đừng lo, trò chơi kết thúc rất nhanh thôi. Chỉ cần chúng mày đủ thông minh tìm được hung thủ đầu tiên.”
Người xung quanh đưa mắt nhìn nhau, nhìn vẻ sợ hãi trong mắt nhau, lại càng thêm hoảng loạn.
“Trò chơi này tên là “Ai là hung thủ”! Tao là quan tòa.” Vẻ mặt King nghiêm túc, “Trò chơi bắt đầu. Trời tối, mời nhắm mắt!”
Mười người đều hóa đá. Hắn đang muốn chọn một “hung thủ” trong bọn họ, sau đó giết người!
“Chúng tôi sẽ không tự giết lẫn nhau, anh đừng có mơ được như ý!” Nữ sinh ngồi đối diện Chân Ái lạnh lùng phản đối.
King rũ mắt, lại nhìn cô ấy: “Amber Smith.”
Nữ sinh tên Amber cắn môi, nhắc lại: “Chung tôi sẽ không làm hung thủ của anh!”
Sắc mặt King tối sầm: “Ồ, không tuân thủ quy tắc trò chơi thì phải chết!” Jack đứng sau lưng hắn lạnh lùng nâng súng lên.
Chân Ái mới vừa muốn ngăn cản thì nữ sinh bên cạnh Amber vội vàng ngăn lại, cố sức nói: “Chúng tôi sẽ tuân thủ quy tắc!” Đây chính là nữ sinh vừa rồi trói tay Chân Ái lại thắt một nút thòng lọng.
“Susie (Tô Kỳ), tôi rất thích sự thức thời của cô.” King lẳng lặng thu ánh mắt, Jack cũng dời nòng súng.
“Đừng tái diễn lại với tao. Trời tối, mời nhắm mắt!”
Trải qua một vòng tranh chấp này, phòng tuyến tâm lý của mọi người đã bị kéo căng đến tận cùng, từng người một tuyệt vọng và bất lực nhắm mắt lại. Chân Ái nhìn nữ sinh đại học bị tách khỏi bạn trai kia, cô ấy nhắm chặt hai mắt, gương mặt đầy nước mắt, đôi môi vì sợ mà tái nhợt, run rẩy giống như sắp rớt xuống.
Chân Ái lẳng lặng nhắm mắt lại, một vùng tăm tối.
Cô nghe thấy King đứng lên, chậm rãi đi lại quanh vòng tròn nhỏ, bước đi đều đặn và trầm ổn, đi vòng qua phía sau cô, không nhẹ không nặng vỗ vai cô một cái.
Cả người Chân Ái đột nhiên chấn động.
Mấy giây sau đó kéo rất dài, cuối cùng King về chỗ ngồi xuống, chậm rãi nói: “Sát thủ, mời xuất động.”
Chân Ái ngồi trong một vùng tăm tối thuộc về mình, tiếng tim đập bên tai, vang dội khắp thế giới. Một giây sau cô mở mắt, bình tĩnh nhìn về phía King. Lúc này trong đại sảnh cũng chỉ có cô và mấy ma đầu này mở mắt.
Trong mắt King lóe lên một tia sáng vui vẻ, tiếp tục ra lệnh: “Sát thủ, mời giết người.”
Chân Ái yên lặng nhìn thẳng hắn, không hề nhúc nhích.
Một giây, lại một giây, yên tĩnh như chết.
King cười lạnh, lại ra lệnh: “Sát thủ, mời giết người.”
Chân Ái liếc mắt thấy họng súng đen ngòm hướng về mình, cả người cô căng thành một cây cung, nhưng bản năng vẫn là không có cách nào chọn người khác đi chết.
Cô cắn chặt răng, chậm rãi cứng nhắc giơ tay phải lên - chỉ thẳng vào mắt King.
Nụ cười bỡn cợt trong mắt người đàn ông có danh hiệu là King trong nháy mắt biến mất hầu như không còn, trống rỗng đến mức không có một chút cảm xúc.
Jack nhìn qua, trong mắt lóe lên một tia khen ngợi đối với vẻ ngoài xinh đẹp của cô. Mấy giây sau, cuối cùng vẫn nghiêng đầu nheo mắt ngắm.
Máu cả người Chân Ái đều đông lại, vẫn không nhuc nhích chỉ vào King. À, không phải nói chỉ ai thì giết người đó sao? Mày không tuân thủ quy tắc trò chơi rồi! Đồ nhát gan!
Cô chỉ vào hắn, đột nhiên cảm thấy buồn cười, cũng không nghĩ nhiều, khóe môi hiện lên một nụ cười trào phúng. Thách thức lại mỉa mai, giống như muốn nhấn chìm ba người đàn ông to cao bọn chúng vào bùn.
King dường như thấy rõ nụ cười của cô, trên mặt thoáng qua một chút kì lạ vô cùng nhạt, nhưng ổn định lại, nói: “Tạm thời tăng thêm một quy tắc, sát thủ không được phép chọn quan tòa, cũng chính là tao. Hủy ván này. Sát thủ, mời nhắm mắt.”
Chân Ái sững sờ, hoàn toàn không ngờ hắn vẫn còn chút không chịu khuất phục. Cô cảnh giác nhìn hắn, lại liếc súng trong tay Jack. Người sau tuân theo ý King, lạnh lùng thu hồi.
Lúc này Chân Ái mới nhắm mắt lại.
Sau khi lại rơi vào bóng tối, lòng cô lập tức kinh hoàng, cảm xúc sợ hãi tràn khắp cơ thể như thủy triều, xương nhũn ra như miếng xốp ngâm trong giấm.
King đã chọn được sát thủ, lần này không phải là Chân Ái.
“Sát thủ, mời xuất động.”

“Sát thủ, mời giết người.”

Trái tim mới ổn định của Chân Ái lại rơi vào sự hồi hộp, sát thủ mới sẽ làm gì? Có khả năng cô không giết người mà người khác lại chọn giết cô hay không? Nghĩ như vậy cô lại hoảng hốt.
Trong bóng tối yên lặng truyền đến thanh âm cay nghiệt đến mức không hề có nhiệt độ của King: “Sát thủ đã giết người, mời nhắm mắt!”
Chân Ái hồi hộp trong lòng.
“Trời sáng, mời mở mắt!”
Mọi người hoảng hốt lo sợ mở mắt, cảnh giác và sợ hãi mà nhìn người bên cạnh.
“Người bị giết là…” Thanh âm của King mang theo sự phán quyết, hấp dẫn ánh mắt cầu xin sự sống của mọi người. Hắn rút ra một tấm bằng lái dưới dất.
Chân Ái ở gần, thấy đó là một chàng trai châu Á rất trẻ. Chàng trai trên tấm thẻ cười rất rạng rỡ.
Tay phải của King bóp một cái, tấm bằng lái gãy thành hai rơi xuống đất.
Hắn tuyên bố: “Ko Nakamura.”
Người đàn ông Nhật kiều bị chỉ đích danh cảm thấy kinh ngạc, ánh mắt mọi người hoặc cảm thấy may mắn hoặc thương xót mà chuyển đến trên gương mặt anh ta, chỉ nghe thấy “pằng” một tiếng súng vang lên, trong nháy mắt trán anh ta xuất hiện một chấm đỏ, máu tươi giống như yêu ma che kín nửa gương mặt của anh ta đầy dữ tợn.
Anh ta vẫn kinh ngạc trợn mắt, há miệng, nhưng đã không kịp tranh cãi hoặc van xin tha thứ, ngã thẳng xuống trong ánh mắt không thể tin của mọi người ở đây.
Hiện trường im lặng như tờ, mọi người đều không thể tin sự thật là họ cứ trơ mắt nhìn một người bị giết như vậy.
Sau một giây yên lặng,
“Anh ấy là bạn của tôi!” Một cô gái người Nhật Bản khóc thét lên, hét chói tai đến tê tâm liệt phế, “Là ai? Là ai trong các người chọn giết chết anh ấy!!! Đứng ra! Đứng ra mau!!!”
Một câu này đánh thức những người còn lại. Đúng vậy, ngay trong chúng ta có một hung thủ ẩn hình, hắn đã chọn thiếu niên người Nhật Bản này làm vật tế. Người kế tiếp cũng sẽ chọn tôi sao!
Những người còn lại cảm thấy hoang mang sợ hãi, run lẩy bẩy, nhưng rồi lại giữ bình tĩnh bắt đầu quan sát người khả nghi xung quanh.
Chân Ái nhìn thấy cứ tiếp tục như vậy thì trong lòng mọi người lập tức sẽ bị sự nghi ngờ thôn tính. Cô suy nghĩ một chút, quyết định dời mục tiêu, khéo léo nói với cô gái kia: “Cô tỉnh táo một chút, coi chừng tên Jack kia nổ súng bắn cô.”
Lời này rất hiệu quả, cô gái lập tức ngậm miệng.
Lúc này, nữ sinh viên cũng khóc: “Đúng, kẻ giết người là Jack, không phải bất kì ai trong chúng ta. Bọn chúng mới thực sự là hung thủ, là ác ma đích thực.”
King đã nhận ra ý đồ của Chân Ái, cười lạnh, không nhúc nhích mà ra lệnh: “Bây giờ các người có thể bắt đầu chỉ ra và xác nhận ai là hung thủ!”
Không ai mở miệng, nhưng mỗi người đều đang suy nghĩ trong lòng. Vừa rồi gặp nhau một lần ở ngân hàng, hoặc chưa từng gặp mặt, rốt cuộc ai là hung thủ.
King thấy không ai trả lời, rất thoải mái mà nhún nhún vai: “Đã như vậy thì chúng ta bắt đầu vòng thứ hai. Trời tối, mời nhắm mắt. Hung thủ, mời tiếp tục giết người.”
Cuối cùng, hắn cười đầy lạnh nhạt: “Tiếp theo là ai sẽ bị giết? Các người không muốn tranh thủ vì mạng sống của mình sao?”
Lời của ác ma giống như virus sinh sôi trong lòng mọi người, vì một tia hi vọng sinh tồn, ranh giới cuối cùng của con người bắt đầu tan rã.
Nữ sinh viên cũng không nhịn được nữa, đột nhiên lồi con ngươi lên giống như bị điên, chỉ vào người da đen trước đó nói thả phụ nữ và trẻ em ra ngoài trước: “Hung thủ là ông ta! Lúc vào ngân hàng, cặp đôi người Nhật Bản kia xì xào bàn tán nói về da của ông ta. Chỉ có ông ta có thù oán với người Nhật Bản, nhất định là do ông ta giết. Ông ta là hung thủ!”
Người da đen kinh hoàng nhìn chằm chằm cô ta, lên án kịch liệt: “Tôi không có.” Vừa nói vừa hoảng hốt nhìn súng trong tay Jack, vội vàng giải thích, “Tôi vốn không nghe được họ nói cái gì, là cô ta bịa đặt. Cô ta đang vu khống!”
Tô Kỳ thấy mọi người bắt đầu lộn xộn, vội vàng hỏi người phụ nữ Nhật Bản: “Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?”
Người phụ nữ kia cúi đầu: “Chúng tôi nói về ông ấy. Ông ấy… ông ấy còn trừng chúng tôi,” đột nhiên cô ta ngẩng đầu, chỉ vào người da đen, “Ông ấy nhất định nghe thấy. Ông ấy đang nói dối!”
Vào khoảnh khắc này, bất kì lý do không đáng kể nào cũng có thể trở thành nguyên nhân giết người.
King hài lòng nở nụ cười: “Các người xác định là ông ta?”
Nữ sinh viên nghiến răng: “Chắc chắn!”
Người da đen cảm thấy tuyệt vọng mà gầm lên: “Tại sao cô phải hại tôi? Cô mới là hung thủ. Mọi người, cô ta mới là hung thủ! Cô ta là người đầu tiên xác nhận người khác. Cô ta là hung thủ!”
Hiện trường vô cùng hỗn loạn, ánh mắt mọi người đều đang dao động trên hai người này, trong tiềm thức đều đang tập trung vào hai người này, cũng mặc kệ canh bạc này không phải trò chơi mà là mạng người.
“Đúng!” Người đàn ông tóc nâu tên Asa quay đầu nhìn về phía nữ sinh viên, cười lạnh: “Nếu như nói có thù oán với người đàn ông Nhật Bản đã chết, tôi nhớ lúc các người lấy số đã tranh chấp một chút, cậu ta còn chửi cô bitch.”
Lời này vừa dứt, mặt nữ sinh viên không còn chút máu. Mà một cô gái tóc vàng cũng lên tiếng phụ họa: “Phải, tôi thấy được. Thiếu chút nữa anh ta đánh nhau với bạn trai cô ấy.”
Sự tranh chấp này rõ ràng dụ nhiều người chú ý hơn, nhiều người phụ họa hơn: “Tôi cũng nhìn thấy.” Trong nháy mắt mọi người điên hết lên, đều đang góp một viên gạch đẩy nữ sinh viên vào chỗ chết.
Nữ sinh viên sắc mặt trắng bệch, chỉ vào người da đen la hét khóc lóc: “Không phải tôi, hung thủ là ông ta, chính là ông ta!”
Chân Ái sững sờ nhìn đám người đầy căm phẫn đang chỉ chỉ trỏ trỏ trước mặt, bỗng nhiên cảm thấy khuôn mặt mọi người đều trở trành khuôn mặt ác ma vặn vẹo, đầy dữ tợn và kinh khủng. Amber ở đối diện kêu gọi mọi người tỉnh táo, nhưng thanh âm sớm đã bị lấn át.
Trong đám người không biết có ai kêu lên: “Vừa rồi cô còn nói hung thủ không ở trong chúng ta mà là người nổ súng Jack. Những lời này chứng tỏ sự hổ thẹn trong lòng cô!”
Đầu Chân Ái giống như bị ai đó tàn nhẫn đánh một gậy. Tại sao một lời nói thật lại trở thành chứng cứ phạm tội?
Nhưng mọi người đều điên hết rồi, vô cùng chắc chắn nữ sinh viên là hung thủ.
King cười nhạt: “Cho rằng cô ta là hung thủ, mời giơ tay!”
Một bàn tay, hai bàn tay… chậm rãi giơ lên.
Chân Ái rất muốn giải thích thay cho cô ấy, nhưng đám người trước mặt đều là ác ma, chỉ cần cô nói một câu bảo vệ thì cô cũng sẽ bị phán định là hung thủ. Có cách nào mới có thể làm ọi người tỉnh táo lại? Rốt cuộc cô nên làm như thế nào?
Nhìn từng người một giơ tay bỏ phiếu, nữ sinh bị dọa đến mức không thể chảy nước mắt nữa. Cô ta nhào vào mà quỳ mọp giữa vòng tròn, kêu khóc thảm thiết: “Không phải tôi, thực sự không phải tôi. Các người đừng giơ tay, đừng bỏ phiếu nữa! Cầu xin các người, đừng bỏ phiếu nữa! Không phải tôi, tôi không phải là hung thủ!”
Đã có bốn người giơ tay bỏ phiếu.
Chân Ái, Amber, Tô Kỳ và Asa đều không có ý giơ tay, ánh mắt tuyệt vọng của nữ sinh trong nháy mắt rơi vào người da đen còn đang suy nghĩ. Cô ta lập tức quỳ bò qua, nắm lấy tay ông ta: “Xin lỗi ông, xin lỗi ông! Tôi tin ông, đừng giơ tay, đừng giơ tay! Tôi không phải hung thủ, không phải!”
Trên mặt người da đen hiện lên một tia thống khổ, nước mắt lấp lánh trong đôi mắt đen kịt: “Tôi thực sự không phải hung thủ.”
Nữ sinh gật đầu liên tục, gắt gao nhìn ông ta: “Không phải ông, không phải ông.”
Người da đen lắc đầu, nước mắt lưng tròng càng thêm trong suốt: “Nhưng ngay từ đầu cô đã chỉ tôi. Chỉ có hung thủ thực sự mới có thể nghĩ hết cách để dối gạt mọi người giết chết người bình thường. Cho nên chính là cô.”
Cả người nữ sinh chấn động, há miệng, không nói gì được, mắt mở trừng trừng nhìn nước mắt người da đen rơi xuống, giơ tay lên.
Ông ta nói: “Xin lỗi cô. Tôi phải cứu chính mình.”
King thu mày, cầm tấm bằng lái lên, hình ảnh cô gái có lúm đồng tiền tươi như hoa trên đó trong nháy mắt bị bẻ gẫy: “Diana Martin, 5 phiếu hành hinh.”
Diana thét lên xông ra ngoài, nhưng một tiếng súng vang lên, cô ấy liên tục ngã vào trong vũng máu rồi lại không có động tĩnh nữa.
Ánh mắt người may mắn sống sót đều dại ra. Vừa rồi bọn họ vì sợ hãi mà nổi điên, mà nguyền rủa hung thủ đi tìm cái chết. Nhưng một tiếng súng vang lên này lại đánh thức mọi người, sinh mạng trẻ tuổi như vậy là do tay họ hủy hoại.
Là chính tay họ đưa cô gái này lên đoạn đầu đài.
Không ai cảm thấy vui mừng hoặc được cứu vớt. Nhưng đồng thời, trái tim đã chết lặng đến mức không còn sự áy náy và thương xót.
Mà tin tức hủy diệt hơn vẫn còn ở phía sau.
King mỉm cười: “Giết lầm người thường, trò chơi tiếp tục.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK