Ngôn Tố ngồi trên xe lăn kéo đàn violon, tiếng đàn nhẹ nhàng chậm chạp du dương, ánh mặt trời buổi sáng chiếu vào từ cửa sổ thủy tinh màu lồng trên gương mặt rõ ràng của anh, yên lặng hạnh phúc như một thiên thần.
Chân Ái nằm bò trên thảm nghịch vỏ ốc, đều là những thứ mang về từ đảo Willing. Vẹt con Isaac đứng trên bả vai cô, mấy ngày gần đây, nó rất quen với Chân Ái.
Một tay Chân Ái nâng má, bắp chân chồng lên nhau lắc lư, thỉnh thoảng hai bên bị lệch, lệch trọng tâm, kéo cả người lật qua, lại lúng ta lúng túng nằm lại, giống hệt một con thỏ phản ứng chậm chạp tay chân vụng về. Vẹt con xiên xiên vẹo vẹo theo.
Ngôn Tố vờ như không nhìn thấy, chờ cô đỏ mặt rũ mắt, anh mới liếc cô và chim một cái, thầm nghĩ: Ngốc nghếch.
Nhưng anh rất thích ngốc nghếch, ngốc nghếch đang cúi đầu nghịch vỏ ốc, những thứ màu sắc sặc sỡ cô rất thích. Mỗi lần mái tóc dài rũ xuống, mỗi lần lấy tay vén ra sau tai, lộ ra lỗ tai trắng sáng bóng loáng.
Tư thế nâng má rũ mắt của ngốc nghếch, ấm áp yên lặng giống như một thiên thần.
Cô đang duỗi ngón tay, sờ “cái bụng” của một cái vỏ ốc màu trắng. Có lẽ xúc cảm của vỏ ốc rất tốt, cô vừa sờ vừa cười trộm, rõ là tự chơi tự cười điển hình.
Ngôn Tố liếc cái vỏ ốc đó một cái, đầu còn lệch qua trên violon, không lạnh không nóng nói: “Cái đó được gọi là ốc tiền*.”
(*) Ốc tiền (Cypraea): tên tiếng Trung là Tử An Bối.
(Ai muốn xem thì lên GG nhé, mong wattpad sớm hỗ trợ đăng hình ảnh.)
“Ốc tiền?” Chân Ái ngẩng đầu lên, khen ngợi, “Tên thật là dễ nghe.”
Ngôn Tố không thể chối từ mà phổ cập khoa học cho cô: “Từ rất lâu trước đây, ốc tiền chính là biểu tượng cho sự sinh sôi và sinh sản của phái nữ. Người ta đưa nó cho cô dâu, chúc sớm sinh quý tử sinh nở thuận lợi.”
Câu trước nghe còn coi được, một câu sau sao là lạ. Trên vỏ ốc có một đường rãnh nhỏ, Chân Ái chọc chọc lại sờ sờ, hỏi: “Tại sao nó có ý nghĩa như vậy?”
Ngôn Tố chậm rãi khiêm tốn trả lời: “Vì hình dạng của nó giống âm hộ của phụ nữ.”
Isaac học được từ mới, liên tiếp vỗ cánh phình phịch kêu to: “Vulva! Vulva!”
Chân Ái quẫn bách dừng lại, nhìn kĩ một chút, một đường rãnh ở giữa, hai bên hai múi trơn mềm, không phải giống như vị trí kia của phụ nữ sao. Vậy mà anh còn nhìn cô mừng khấp khởi sờ tới sờ lui!
Mặt cô trong nháy mắt đỏ bừng, nhỏ giọng lầu bầu: “Kéo đàn của anh đi! Nói cái này với em làm gì!”
Ngôn Tố thính tai nghe được, đặc biệt thành tâm thành ý giải thích: “Ồ, thấy em nghịch cái đó, anh nhớ tới anh đã từng sờ ‘ốc tiền’ của em. Xúc cảm chắc là tốt như em sờ cái này bây giờ.”
Mặt Chân Ái suýt nữa chảy ra máu! Người đàn ông này quả thực có một loại lực phá hoại vinh nhục không sợ hãi trời sinh!
Anh ngược lại chưa phát hiện ra khác thường, thu ánh mắt, tiếp tục kéo violon.
Ánh nắng xuyên qua thủy tinh tỏa chiếu từng chùm ánh sáng rực rỡ trên đàn dương cầm. Ngôn Tố nhìn, nghĩ đến bảy cái iPod Chace để lại cho Chân Ái, bảy màu, nhìn qua rất hoàn mỹ.
Nhưng, silver, thiếu màu trắng bạc. Đó là màu đại diện cho Chân Ái.
Ngôn Tố nghĩ là bị ai đó lấy đi, nếu quả thật là kết quả anh nghĩ kia… Anh phải tìm người đó nói chuyện một chút.
Tiếng đàn violon dừng lại.
Chân Ái ngẩng đầu, ngây ngẩn nhìn anh.
Ngôn Tố để đàn violon xuống, ngồi trên thảm, đột nhiên đề nghị: “Ai, anh kể vi khuẩn cho em nghe.”
Chân Ái ngồi dậy, cất vỏ ốc vào trong lọ thủy tinh giống như xếp bảo bối, không biết tại sao anh nảy sinh ý nghĩ bất chợt, nhưng vẫn đùa giỡn: “Là 7516 loại vi khuẩn em thích sao?”
“Ừm, chúng ta cùng thích 379 loại, một mình em thích 7137 loại.”
Cô hưng phấn gật đầu: “Tốt tốt. Anh đều nhớ?”
“Nghi ngờ trí nhớ của anh?” Ngôn Tố bất mãn, lấy tay chỉ chỉ đầu, “Sắp xếp ở đây, phân loại là ‘Chân Ái’, ‘Vi khuẩn’ và ‘Thân mật’.”
Ba cụm từ nhìn qua không quan hệ chút nào này khiến Chân Ái hơi xấu hổ, nhớ lại chuyện trong ngôi nhà kẹo.
Ngôn Tố chưa phát hiện, nghiêm túc kể vi khuẩn cho cô, “Axit axetic, Bifidobacterium…”
Chân Ái ôm đầu gối, ngoẹo đầu nghiêm túc nghe, thỉnh thoảng bình luận xen vào vài câu:
“Vi khuẩn đại tràng là một đứa béo lùn.”
“Trực khuẩn than là một bé trai tính khí nóng nảy.”
“Bifidobacterium là một cái sừng hươu nhỏ dài đáng yêu.”
…
Hai người ngoại trừ thảo luận đặc tính và bề ngoài của vi khuẩn ra, còn hẹn lần sau thảo luận nghiên cứu nguyên tử điện tử nguyên tố hóa học Chace hiểu rõ nhất. Ngay cả Isaac cũng nhớ kĩ vài từ.
Thế là, một buổi sáng…vui vẻ… trôi qua…
Chân Ái vui vẻ lại hưng phấn, Ngôn Tố cũng rất hài lòng, đến lúc xong việc lại từ từ thu nụ cười, chuyển đổi đề tài: “Ai, ở cùng với anh nhàm chán không?”
“Hả?” Chân Ái còn đắm chìm trong bầu không khí vui vẻ vừa rồi, chưa tỉnh hồn lại.
Vậy thì nhàm chán rồi.
Lòng Ngôn Tố xám xịt mà mím môi, nhịn một chút, nhịn không được, bình tĩnh nói: “Ai, em biết tốc độ ánh sáng là bao nhiêu không?”
“299.792.458 mét trên giây.”
“Ánh sáng cũng có thể chạy nhanh như vậy, tại sao tốc độ phản ứng của em không thể nhanh hơn một chút?”
Anh đột nhiên sao vậy, vừa rồi còn rất tốt mà.
Ngẫm lại những ngày gần đây, hình thức sống chung của họ chỉ là đều chơi riêng.
Anh chơi đàn, đọc sách, thiết kế mật mã nhân tiện giúp CIA và FBI giải mã, cô bận rộn ở phòng thí nghiệm, lúc ở nhà anh thì cũng hơn nửa thời gian là ngồi trên lan can cao trong thư viện đọc sách, chạy lên chạy xuống.
Giữa lúc từng người bận chuyện của mình, nhìn đối phương một cái.
Trái lại trao đổi nhiều nhất là lúc nấu cơm, anh vẫn chê cười cô, cô vẫn thưởng thức anh.
Nghĩ như vậy, chẳng lẽ anh sợ cô ghét, cô nhàm chán, cho nên mới cùng kể vi khuẩn với cô?
Trong lòng Chân Ái ấm áp, trả lời ngay: “Không nhàm chán, rất vui vẻ!”
Sắc mặt Ngôn Tố hòa hoãn một chút, lại hỏi: “Một ngày sẽ không nhàm chán, một tuần thì sao?”
Chân Ái lắc đầu.
“Một tháng thì sao?”
Chân Ái lắc đầu, lần này lại giành trả lời: “Chúng ta quen biết hơn nửa năm, lúc ở cùng anh, chưa từng nhàm chán.”
Mặc dù là do anh dẫn đến, nhưng Ngôn Tố cũng xem lời này như là sự bày tỏ và khen ngợi của cô, trong mắt lóe lên tia sáng đắc ý nhàn nhạt: “Vậy, nếu như sau khi chúng ta đã quen biết rất nhiều năm thì sao?”
Chân Ái vẫn lắc đầu, rất ngoan: “Cho dù ở cùng anh rất nhiều năm cũng sẽ không nhàm chán. Ở cùng người khác mới nhàm chán.”
Ngôn Tố cười.
Chân Ái tự mình cảm khái sự không tự tin rất uất ức nho nhỏ của anh, định khen anh vài câu, không ngờ anh hơi nhướng mày, có phần mang theo vẻ kiêu ngạo: “Ai, anh rất vui mừng, từ sau khi biết anh, chất lượng và trạng thái tinh thần của em đã được nâng cao và nhảy vọt.”
Chân Ái lắp bắp nửa giây: “Nhưng mà, trước khi em chưa biết anh cũng không cảm thấy cuộc sống và công việc nhàm chán.”
Sắc mặt Ngôn Tố cứng một giây, thấp giọng tự nhủ: “Không chú ý đến vấn đề này.”
Chân Ái ngây ngốc ôm lọ thủy tinh xếp vỏ ốc, không hiểu nổi trọng điểm của anh ở đâu.
Vẹt con đứng trên vai cô, nghiêng đầu mổ lông mình, cảm thấy hai người này thật nhàm chán, không thể boring hơn nữa.
“Ai, em có từng nghĩ tới tương lai không?”
“Hả?” Câu hỏi này lại làm khó Chân Ái, tương lai? Từ trước đến nay cô chưa từng nghĩ đến vấn đề này, thân phận của cô, hoàn cảnh của cô, chưa từng có cái tương lai vừa nói kia.
Nhưng Ngôn Tố nói với cô, không hỏi quá khứ, không sợ tương lai.
Cô có thể lập kế hoạch cho tương lai giống như người bình thường?
Cô không biết, rất thấp thỏm, cũng rất sợ hãi.
Lần này, Ngôn Tố không chê cười cô phản ứng chậm.
Anh rũ mắt nhìn cô, yên tĩnh như vậy, thuận theo tự nhiên như vậy, liền hỏi: “Nếu em đã từng nghĩ đến tương lai, có tính anh ở trong tương lai của em không? Nếu em chưa từng nghĩ đến tương lai, vậy anh có thể xin, để em tính anh ở trong tương lai của em không?”
Trên mặt Chân Ái không có biểu cảm, chỉ có đôi mắt mở to nhìn anh chằm chằm.
Một loạt lời nói… tuần tự từng bước một, chặt chẽ nghiêm ngặt này của anh, là muốn làm gì?
Anh cúi người, nâng tay cô lên, đầu ngón cái lơ đãng trượt tới chỗ mạch đập của cô, nhịp tim mạnh mẽ của cô đều ở lòng bàn tay anh.
Đôi mắt trong suốt trong veo của anh đối diện thẳng tắp với đôi mắt trong veo đen nhánh của cô, giọng nói êm tai giống như mê hoặc:
“Ai, em tức giận sao?”
Cô chậm rãi lắc đầu.
“Em muốn phát sinh quan hệ với anh sao?”
Cô lại lắc đầu lần nữa.
Anh cười nhạt, giơ tay lên vỗ vỗ vai cô, một cái, hai cái: “Ai, không cần sợ.”
Con ngươi phóng đại chỉ ba nguyên nhân: Sợ hãi, tức giận, khát khao phương diện tình dục.
Chân Ái nghe nói, trái tim đập mãnh liệt không ngừng lại khẩn trương lập tức thư giản, cô nhìn lại anh thật sâu, nhàn nhạt cười: “Phải, em rất sợ. Lúc một mình, không sợ; sau khi thích một người thì sợ.”
“Sợ cái gì?”
“Sợ anh bị thương, sợ anh sẽ chết.” Cô cười, có chút nghẹn ngào.
Anh không đồng ý: “Biết mỗi năm có bao nhiêu người chết do tai nạn xe cộ, sóng thần, động đất, các loại thiên tai thảm họa con người không? Người bị thương càng nhiều hơn. Bất kể là ai thì cũng có thể gặp chuyện ngoài ý muốn.”
Cô đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, để an ủi cô, anh lại lấy ra lý do lộn xộn như vậy.
Trong lòng Chân Ái vừa chua xót vừa ấm áp, nhưng cố ý tùy hứng mà giãi bày: “Mặc dù có ngoài ý muốn, nhưng người ta đều muốn tránh tai họa không phải sao?”
“Nhưng em không phải tai họa.” Ai cũng không cãi được anh, “Ai, liên quan đến vấn đề sinh mạng dài ngắn và cái chết, trước đây chúng ta đã từng thảo luận.”
Chân Ái nhớ đến, lúc ngồi trên xe đi New York, anh nói: “Nếu như hành trình của cuộc đời tôi kết thúc ở đây, tôi cũng có thể không thẹn với lương tâm mà coi thường cái chết, bởi vì, tôi chưa bao giờ dùng sức lực của mình vào chỗ sai lầm.”
Ngôn Tố biết cô đã nhớ tới: “Ai, anh cho rằng ở cùng em hoàn toàn không phải là dùng sinh lực của anh ở chỗ sai lầm. Chính vì tha thiết yêu thương sinh mệnh, anh mới tha thiết yêu thương em.”
Lòng Chân Ái chấn động, tâm tình khoảnh khắc lúc đó sao chép đến bây giờ.
Cho dù xui xẻo bám theo, cô cũng phải sáng tỏ thông suốt.
Tình yêu của cô không thẹn với lương tâm, cho dù dừng lại cũng không có gì có đáng tiếc nuối.
Về phần anh, mạng sống của anh tình yêu của anh, từ trước đến nay đều như vậy, không lo không sợ, thẳng thắn vô tư.
Cô mím môi: “Được, em không sợ.”
Ngôn Tố lại cúi đầu nhìn tay cô, đầu ngón cái dọc theo ngón áp út nhỏ dài bên tay trái của cô, chậm rãi sờ lên, dừng ở cuối ngón tay, khẽ vuốt nhẹ.
Anh như có điều suy nghĩ, cô thích đồ vật có màu sắc, đi tìm bà ngoại lấy ngọc sapphire của gia tộc Van De Bilt, hay tìm bà nội lấy ngọc lục bảo cổ của Ngôn gia?
Màu xanh dương và màu xanh lá, cô thích màu nào hơn?
Bàn tay nhỏ bé của cô trong tầm tay cứng một chút, dường như nhận ra được điều gì, khẩn trương.
Ngôn Tố ngước mắt, thấy cô rũ tầm mắt, lông mi cong thật dài chớp chớp, bỗng nhiên cười: “Ai, thật đáng tiếc, tay làm thí nghiệm không thể đeo đồ vật.”
Vừa nói như vậy, không phải rõ ràng nói về nhẫn?
Chân Ái càng khẩn trương hơn. Mọi thứ vừa rồi kia, chẳng lẽ là cầu hôn khúc dạo đầu?
Chân Ái cố tự trấn tĩnh, trong tai toàn là tiếng tim đập.
“Chỉ có điều,” anh cúi người, cầm bàn tay nhỏ bé của cô lên, hôn một cái lên cuối ngón áp út tay trái của cô, nhấp một cái, đôi môi anh ấm áp và mềm mại.
Trái tim cô run lên, anh đã ngồi dậy, nhìn cô: “Được rồi.”
Chân Ái nháy mắt mấy cái, cái gì được rồi? Đừng tự quyết định nha!
Chưa kịp hiểu rõ, không khí ấm áp đột nhiên bị phá vỡ.
Chuông cửa vang lên.
Marie sang nói có một cô gái xa lạ đến. Marie nói ngài Ngôn không gặp khách không hẹn trước, nhưng cô gái này khăng khăng không chịu đi, còn nói cô ấy đã từng gặp ngài Ngôn một lần ở ngân hàng đường Maple.
Chân Ái cảnh giác, chẳng lẽ là cô gái điên Amber kia sao?
Đi đến sảnh, Tô Kỳ đứng ở cửa.
Chân Ái có ấn tượng với cô ấy. Cái ngày cướp ngân hàng đó, cô ấy biểu hiện vô cùng bình tĩnh. Chân Ái tự chủ trương mời Tô Kỳ vào, lại bảo Marie rót trà.
Ngôn Tố nhìn cô trong lúc lơ đãng toát ra phong thái của nữ chủ nhân, không có bình luận.
Tô Kỳ giải thích rõ mục đích đến đây. Thì ra ngày đó Ngôn Tố cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho Tô Kỳ, cô ấy cố ý điều tra tư liệu và lý lịch sơ lược của Ngôn Tố, biết được anh rất thông minh, cho nên đến nhà xin anh giúp đỡ.
Tô Kỳ nói không thấy bạn của cô ấy.
Ngôn Tố rõ ràng không có hứng thú, đút hai tay vào túi, dứt khoát đứng dậy: “Uống xong ly trà này thì về đi, tôi không tiếp.”
Tô Kỳ vội vàng kêu: “Hai người đã gặp bạn của tôi.”
Bước chân Ngôn Tố dừng lại.
“Vị tác giả đi đến Silverland cùng hai người.”
Chân Ái khó hiểu: “Anh ta là cảnh sát, không thấy anh ta thì sẽ có cảnh sát tìm cho cô mà.”
Trên mặt Tô Kỳ hiện lên vẻ lúng túng: “Anh ấy đã từng là cảnh sát, nhưng mấy năm trước bị đuổi khỏi vị trí, đã sớm không phải nữa rồi.”
Ngôn Tố: “Nghề nghiệp của cô?”
“Đặc công.”
Chân Ái vô cùng kinh ngạc, nhưng lại hiểu, thảo nào ngày đó ở ngân hàng cô ấy biểu hiện hoàn hảo như vậy, thì ra là người chuyên nghiệp.
Ngôn Tố lùi lại, lại ngồi xuống, tra hỏi thẳng vào nội dung chính: “Cô không báo cảnh sát lại đến tìm tôi, lý do?”
“Mấy năm trước, Miller (tác giả) vì không thể kháng cự lại tác động từ bên ngoài, gây ra tổn thất rất lớn cho đất nước, bị đuổi khỏi vị trí. Mấy năm nay anh ấy vẫn luôn sửa chữa, thu thập tin tức khắp nơi, anh ấy cho rằng phía sau có một tổ chức thần bí, nhưng không có bằng chứng. Rất nhiều lần phản ánh với cấp trên đều bị gạt bỏ.”
Chân Ái rũ mắt không nói, lại nghe Tô Kỳ nói: “Miller tự mình tìm người chỉ điểm, sau đó thăm dò được tổ chức này gọi là Holy Gold, là một câu lạc bộ tình yêu và tình dục.”
Chân Ái hơi sững sờ, không phải là S.P. A?
Miller đã tìm sai hướng? Nhưng tinh tế suy nghĩ một chút, dưới S. P. A. có rất nhiều tổ chức khác nhau, cũng khó trách.
“Đó là một câu lạc bộ đặc biệt làm ra cho đàn ông, bên trong…” Tô Kỳ cân nhắc cách dùng từ, “Tập hợp rất nhiều phụ nữ, đủ loại phụ nữ. Vào câu lạc bộ phải trả chi phí cao, thành viên đều là tầng lớp tinh anh cao cấp trong xã hội này.”
Cô ấy lấy ra một tấm hình: “Đây chính là người chỉ điểm Miller tìm được trước đây.”
Chân Ái nhìn một cái, nhíu mày: Đây không phải là giáo viên sao?