• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chân Ái ngồi trên ghế nhỏ cao cạnh bàn cẩm thạch trong phòng nghỉ, nâng má lắc chân.
Trong phòng thí nghiệm đối diện cửa sổ thủy tinh, thuốc thử AP3 nổi bọt bong bóng màu tím còn đang chế tạo. Chân Ái ngẩn ngơ thất thần, L. J? Cô nghe Ngôn Tố nói là viết tắt của tên đầy đủ Lea Jan. Trước kia cảm thấy quen tai, bây giờ nghĩ một chút, thì ra là bạn gái của anh trai.
Có lẽ L. J không xuất đầu lộ diện là do vụ án trộm cắp của anh trai.
Nhưng bây giờ theo Chân Ái, quan hệ giữa hai cô rất đơn giản, L. J bị nhiễm chất độc động vật mẹ do mẹ nghiên cứu chế tạo, cô có trách nhiệm loại bỏ sự đau đớn cho cô ấy. Trừ cái đó ra, cô không có ý nghĩ tìm tòi khác.
Bây giờ, suy nghĩ của cô là…
Khoảng cách vừa rồi ăn chocolate, đồng hồ bàn hình ốc sên mới đi mười phút. Nhưng Ngôn Tố đã từng quy định, ít nhất ít nhất cũng phải mỗi nửa tiếng mới có thể ăn một viên.
Sao ốc sên chậm như vậy?
Chân Ái cắn cắn môi, thở phì phì một tiếng quay đầu đi chỗ khác.
Nhìn chằm chằm bong bóng màu tím, nhìn một hồi, Chân Ái quay đầu lại, rầu rĩ nhìn đồng hồ ốc sên.
Lúc cô nói đồng hồ trong phòng thí nghiệm bị hư phải mua cái khác, Ngôn Tố lại chỉ vào con ốc sên bằng kim loại kia nói: “Ai, nhóc phản ứng chậm, đo ni đóng giày cho em.”
Bây giờ, Chân Ái trừng ốc sên mấy lần, cầm nó lên: “Xì, mày còn chậm hơn tao!” Nói xong, nhấn cái nút sau mông ốc sên mấy cái, thời gian thoáng nhảy qua nửa tiếng.
“Đã đến giờ!” Cô nhảy xuống ghế, vui vẻ đi ôm bình chocolate, chỉnh một lần ăn một viên, chỉnh hai lần ăn hai viên…
Rất nhanh “một ngày” trôi qua, trước mặt Chân Ái là một đống giấy thiếc vàng óng ánh bạc lấp lánh, cô thò tay sờ sờ trong bình, ôi, chạm đáy rồi… Lại sờ sờ, nắm được một tờ ghi chú nhỏ, trên mặt có chữ viết xinh đẹp của Ngôn Tố: “Tên lừa đảo tham ăn không giữ chữ tín, ốc sên khinh thường em.”
Chân Ái nhìn chằm chằm tờ giấy, lông mi nháy nháy, giống như bị bắt, bỗng chốc đỏ mặt.
Cô đứng bên cạnh bàn suy nghĩ một chút, thả tờ giấy lại xuống đáy bình, lại vò toàn bộ giấy thiếc thành từng quả cầu nhét vào, đậy nắp kín, chột dạ nhỏ giọng lẩm bẩm: “Mình không thấy gì hết.”
Làm việc xong ra khỏi phòng thí nghiệm, Âu Văn theo thường lệ đến đón cô về.
Mùa hè thấm thoát đã qua, Chân Ái cũng phải tốt nghiệp trên danh nghĩa. Từ trước đến giờ cô luôn không tham gia công việc trong trường, vốn định làm thủ tục lặng lẽ bỏ đi, nhưng Daisy hẹn cô đến chụp ảnh tốt nghiệp. Ngôn Tố cũng nói theo cô ấy nên Chân Ái đã đồng ý.
Trên đường đi về, Chân Ái nghiêng qua bên cửa sổ xe, nhìn cây cối rậm rạp và ánh nắng chảy qua hai bên đường, khẽ hát.
“Ai, kể từ sau khi ở cùng với S. A., cô trở nên vui vẻ rất nhiều.” Âu Văn nói.
Nghe được “ở cùng”, Chân Ái sửng sốt một chút, nghĩ mình thật là ngu, ngay từ đầu cô cho rằng đến tòa thị chính đăng kí mới là ở cùng, còn nói với Ngôn Tố: “Chúng ta làm hạng mục thí nghiệm cũng phải nộp hồ sơ đăng kí trước, chờ cấp trên thông qua mới có thể bắt đầu.”
Lúc đỏ mặt Ngôn Tố đỏ rần.
Chân Ái xấu hổ cười: “Ừ.”
Âu Văn cũng cười nhạt, nói: “Gần đây không có chuyện gì, sau này sự bảo vệ của tôi với cô sẽ chuyển thành bảo vệ ngầm.”
Chân Ái không có ý kiến, nằm bò bên cửa sổ hóng gió.
Âu Văn trầm mặc rất lâu, lại nói: “Nếu như có ngày cô trốn đi, có thể thiết kế một mật hiệu chỉ có Ngôn Tố có thể hiểu không?”
Chân Ái quay đầu lại: “Cái gì?”

#
Khắp nơi trong sân trường đều là hoa tươi, tiếng vỗ tay và sinh viên tốt nghiệp. Chân Ái xuống xe liền chạy về phía Ngôn Tố, anh đứng dựa vào xe, thấy cô, thẳng người đi tới.
Mới đến gần, trong con ngươi của anh hiện lên một nụ cười, khóe môi uốn cong, biến ra một bó hoa lớn đủ mọi màu sắc từ sau lưng: “Cô gái nhỏ, tốt nghiệp vui vẻ!”
Tim Chân Ái đập thình thịch, không hiểu tại sao mỗi lần thấy anh thì tim đều đập thình thịch giống như lần đầu tiên hôn nhau vậy.
Trong ngực cô ôm đầy một bó hoa tươi to, vui vẻ tỏa ra như bong bóng.
Ngôn Tố luôn biết, cô thích quà tặng một tay ôm không hết nhất, đầy ắp, sẽ cho cô cảm giác hạnh phúc không chứa nổi muốn tràn ra.
Mùi hoa nhàn nhạt vấn vít bên người, Chân Ái cúi đầu nhìn màu sắc ôm trong lòng, cảm thấy kể từ sau khi ở cùng anh, bản thân giống như trở lại thời thơ ấu bị thiếu sót, tất cả mong muốn trở thành sự thật, không buồn không lo, còn có thể làm nũng tùy hứng.
Cô thật giống như một cô gái nhỏ bị anh chiều hư.
Anh lẳng lặng nhìn cô đứng dưới ánh nắng hè, ôm bó hoa mím môi cười khẽ, đẹp đến mức khiến trái tim anh đập lệch vài nhịp. Anh chợt nhớ tới một nghiên cứu khoa học, nói rằng càng thích một người, càng yêu sâu đậm một người thì cô ấy trong mắt bạn càng xinh đẹp.
Anh nghĩ: Ngày qua ngày, cô càng ngày càng xinh đẹp. Đến khi già đi, cô sẽ là cô gái đẹp nhất toàn thế giới.
Anh nhướng người, theo thói quen hôn trán cô; cô lại nhanh chóng lùi ra sau, xòe lòng bàn tay về phía anh, kiêu ngạo hất cằm: “Quà đâu?”
Nhóc kia mang một dáng điệu đòi nợ ngang ngược, anh thực sự còn thiếu cô.
Anh bĩu bĩu môi: “Hoa này không phải à?”
“Anh vừa mới nói đây là quà tốt nghiệp.” Cô phân chia rõ ràng, “Không phải quà mỗi lần gặp mặt.”
Anh đã hứa, gặp nhau một lần, tặng một món quà.
Anh khom người, kề sát bên tai cô: “Đương nhiên không quên, lát nữa sẽ đưa cho em. Bây giờ không nhìn ra hiệu quả.”
Thanh âm trầm thấp lại gợi cảm, rơi vào trong tai Chân Ái ngứa mãi không ngừng, cô mong đợi gật đầu một cái, lại hỏi: “Ngôn Tiểu Tố đâu?”
Ngôn Tố kéo con gấu to từ trong xe ra, cô lập tức nhào tới ôm lấy.
Rất nhanh, Chân Ái liên lạc với Daisy.
Đa số các sinh viên tốt nghiệp có bố mẹ người nhà đi cùng, hầu như trong tay mỗi người đều có hoa tươi, có búp bê.
Chân Ái nhìn một vòng, bó hoa của người khác đều không to bằng cô, búp bê của người khác thì cái lớn nhất cũng chỉ bằng một nửa Ngôn Tiểu Tố. Cô vui vẻ lại kiêu hãnh, ôm Ngôn Tiểu Tố chặt hơn.
Lúc Daisy đến bị dọa giật mình, nhìn chằm chằm Chân Ái bị con gấu to và bó hoa che phủ không thấy bóng dáng: “Đây là ai vậy?”
Chân Ái chậm rãi chui đầu ra, giới thiệu: “S. A. Junior.” Ngôn Tiểu Tố.
Đầu Daisy đầy vạch đen: … Còn nổi lên tên nữa…
Chân Ái đi chụp hình cùng các bạn học, Ngôn Tố và Âu Văn đứng nhìn cách đó không xa.
Cô khá nhút nhát, trước ống kính không sao tự nhiên được, nhiều nhất chỉ biết ngơ ngác giơ chữ V. Các bạn học muốn bày tư thế hấp dẫn khoa trương, cô vừa lắc đầu vừa xua tay, liều mạng chạy trốn sang bên rìa ống kính.
Ngôn Tố nhìn thấy buồn cười, vừa xót xa trong lòng.
Âu Văn ngồi trên nắp capo, nhìn một hồi, ngẩng đầu hỏi: “S. A., mật mã anh trai Chân Ái để lại kia, tôi đã điều tra rồi, 13 mã số sách đó không tồn tại.”
“Ừ, trước khi đi Silverland tôi đã kiểm tra hệ thống thư viện Quốc hội, một quyển cũng không có, cho nên mới bảo cậu điều tra, không ngờ vẫn là kết quả này.” Ngôn Tố hơi híp mắt, “Lúc 9 tuổi, vì để rèn luyện trí nhớ nên tôi đã nhớ tên sách và mã số tương ứng trong thư viện Quốc hội một lần. Tôi rất chắc chắn 13 mã số kia xác thực đã từng tồn tại.”
Âu Văn nhíu mày: “Chắc cậu nói đúng, nếu không thì giải mã bước thứ hai của Chân Ái sẽ bị lỗi, không ra Silverland.”
Ngôn Tố trầm mặc, nhìn Chân Ái ở xa xa.
Anh đã sớm đoán được, mật mã là cách anh trai bảo vệ Chân Ái.
Chace đã thiết kế một mật mã hoàn toàn không liên quan đến một tỉ đô-la Mỹ, nhưng nói đáp án là khoản tiền kia, nói mật mã là hồi ức giữa anh em họ, nói chỉ có Chân Ái có thể giải.
Chính phủ và tổ chức đều vô cùng cần. Cho nên chỉ cần một ngày không công bố đáp án, Chân Ái sẽ có thể tiếp tục sống yên ổn.
Anh cũng đoán được, 13 mã số sách đột nhiên biến mất, iPod màu bạc biến mất, là do có ai đó đã giải được mật mã nên cố ý phá hủy. Loại trừ dấu vết, từ trước đến nay luôn là thứ CIA am hiểu nhất.
Nhưng anh không biết nên nói tất cả những việc này với Chân Ái thế nào.
Còn đang suy nghĩ, Chân Ái ôm con gấu lớn nhảy đến trước mặt anh, một người một gấu ngẩng đầu, thần khí như thật. Toàn bộ suy nghĩ phức tạp trong đầu anh đều phân tán.
Mỗi một biểu cảm trên gương mặt cô, anh đều thích.
Anh cúi đầu, khẽ hôn môi cô một cái. Cô ngoan ngoãn nhắm mắt rồi lại mở ra, yên lặng dịu dàng nhìn anh.
Anh phất mái tóc dài bị gió thổi làm rối trên vai cô: “Không chơi sao?”
“Không thú vị, em không thích chụp hình.” Cô bĩu bĩu môi, “Không có kỉ niệm gì hay.”
Ngôn Tố tâm niệm khẽ động, lấy di động trong túi ra, kéo cô vào lòng, kề sát gò má cô: “Nếu cùng anh thì sao?”
Chân Ái sửng sốt. Di động của anh đã được giơ lên cao. Cô nhìn thấy trong màn hình lắc lư, cô ôm con gấu lớn ngây ngẩn nhìn; còn anh ôm cô, cằm kề bên thái dương cô.
Ừm, bình thường không cảm thấy; vừa nhìn thế này, quá thân mật…
Cô hơi đỏ mặt.
Trong màn hình, gương mặt anh thật đẹp, đẹp đến mức khiến cô muốn cắn một cái.
Ngôn Tố giơ di động, điều chỉnh góc độ hình ảnh trong màn hình, vô thức ôm cô chặt hơn.
Cô nhìn, nhỏ giọng nói: “Còn Ngôn Tiểu Tố nữa!”
Anh khinh bỉ: “Đầu nó to, để lộ một cái tai là được rồi.”
“Được.” Chân Ái nhìn màn hình, không xấu hổ lắm nhích lại gần, hơi ngẩng mặt lên, kề sát vào cằm anh, mím môi cười.
Răng rắc, vô cùng xinh đẹp, cực kì xứng đôi.
#
Sau khi Âu Văn ăn tối ở nhà Ngôn Tố xong, theo thường lệ đi dạo trong núi.
Lúc về, trong lâu đài nửa sáng nửa tối, anh ta định lên lầu ngủ, lại loáng thoáng nghe thấy một bài hát chầm chậm nhẹ nhàng truyền đến từ thư viện.
Ở đó không mở đèn.
Anh ta nhẹ nhàng đến hành lang.
Trong thư viện yên tĩnh, không sáng đèn. Nhưng cảnh đêm cuối hè rất đẹp, trong bầu trời đêm sao lốm đốm đầy trời. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ thủy tinh màu, tỏa chiếu từng chùm ánh sáng lờ mờ và nhiều màu sắc.
Âu Văn thấy, dưới ánh trăng, Ngôn Tố và Chân Ái đang khiêu vũ, họ ôm nhau, đi chân đất, kề mặt, yên tĩnh ấm áp và bình yên.
Vẻ mặt Chân Ái say đắm, ngửa đầu kề vào lòng anh; Ngôn Tố cúi đầu, ôm eo cô, chậm rãi khiêu vũ cùng cô.
Bàn chân trần của cô thỉnh thoảng sẽ cố tình đạp phải chân anh.
Bé gấu cưng thật to ngồi trên đàn dương cầm nghiêng đầu nhìn họ, giống như bị cảm động.
Bài hát của cô gái trong máy hát nhẹ như bông, thích hợp nhất trong buổi tối với ánh trăng mờ thế này. Don’t worry, I’ll be there for you, I’ll catch you if you would fall. Đừng sợ, có anh ở đây; nếu em té ngã, anh sẽ đỡ lấy em.
(*) Bài hát là giọng nữ, nhưng tớ dịch theo giọng nam nhé.
Đây là lời Ngôn Tố muốn nói với cô ấy?
Âu Văn nhàn nhạt mỉm cười, xoay người đi ra ngoài, lái xe rời đi.
#
Cô vẫn đi chân trần chậm rãi khiêu vũ cùng anh dưới ánh trăng.
Cô ngẩng đầu, mắt khép hờ, thì thầm: “Nhảy đến lúc nào thế?”
Dưới ánh trăng, gương mặt cô càng trắng nõn, ôm lấy cô, buông tuồng thấp giọng: “Đừng nghĩ gì cả, cứ ôm thế này thôi.”
Cô liền im lặng.
Cứ ôm nhau không nói câu nào như vậy, cảm giác thực sự rất tốt. Tựa như ánh trăng trên người cũng có nhiệt độ mềm mại.
Đến bài hát cuối, anh ngồi trên thảm dựa vào giá sách, không biết lấy từ đâu ra một cái hộp đưa cho cô: “Quà tặng.”
Lúc đó cô chỉ nói đùa, không ngờ anh chuẩn bị thật. Nhận lấy nhìn một cái, là một cái trứng màu Phục Sinh! Còn tinh xảo hơn cái lúc trước cô từng thấy.
Trứng màu đại khái lớn chừng nắm tay đàn ông, chất liệu men, phục cổ lại tao nhã, trắng là màu chủ đạo, trên vỏ có hoa hồng đỏ, bươm bướm màu xanh dương, nhánh cỏ nhỏ màu xanh lá.
“Thật là đẹp.” Trong đôi mắt đen nhánh của cô lấp lánh ánh sao.
“Mở ra nhìn một chút xem.”
Cô quay đầu nhìn anh, vẻ mặt hưng phấn: “Có thể ăn sao?”
Ngôn Tố tức giận: “Trả lại cho anh!” Anh mới sẽ không nói ngày lễ Phục Sinh đó, biểu cảm sáng lên trong mắt cô lúc nhìn trứng màu, anh vẫn luôn ảo não lại tự trách mình mà ghi tạc trong lòng.
“Không cho.” Chân Ái vội vàng rụt lại, che trứng màu trên bụng: “Chọc anh thôi.”
Ngang trứng màu là một vòng kim tuyến và một cái khóa nhỏ, cô có ngốc mới không nhìn thấy.
Chân Ái cẩn thận mở ra, trong nháy mắt, ánh sáng màu vàng tỏa ra từ khe hở của vỏ trứng.
Một “loại” hoa khắc rỗng trong vỏ, ở giữa là một viên pha lê trong suốt, hoa nhỏ xoay quanh, pha lê tỏa ra ánh sáng, từng vòng một, màu vàng thấu suốt xoay quanh rất nhanh như sao băng, rắc đầy cả thư viện.
Cô nhìn ánh sáng trôi lơ lững trên tường, thán phục: “Thật xinh đẹp!”
Anh ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô: “Sa hoàng Alexander Đệ Tam và Nikolai Đệ Nhị đều thích tặng trứng màu cho hoàng hậu. Người nhận được trứng màu sẽ hạnh phúc. Truyền thuyết nói rằng thợ thủ công Nga đã từng làm một bộ sưu tập trứng màu hình ảnh gia tộc Sa hoàng. Anh không có kĩ thuật lợi hại như vậy, chỉ có thể tặng em cái đơn giản nhất. Nhưng mà,”
Anh đặt cằm trên bả vai cô, “Sau này mỗi năm anh đều tặng em một viên trứng màu, đảm bảo mỗi lần càng tinh xảo hơn. Có lẽ đến bảy mươi tám mươi năm sau, anh có thể tặng em một truyền thuyết. Lúc em mở nó ra, ánh sáng xoay chuyển trên tường, phản chiếu những việc cả đời chúng ta đã trải qua, có được không?”
Chân Ái nhìn ánh sao vàng đầy trời, cảm động đến rối tinh rối mù, cô xoay người lại, lập tức ôm cổ anh, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Ngôn Tố, anh thật quá tốt với em!”
Anh ngẩng cao đầu, kiêu ngạo nói như chuyện đương nhiên: “Anh chỉ thích một mình em, đương nhiên phải tốt với em!”
“Em cũng chỉ thích một mình anh!” Cô hôn gò má anh, “Em rất thích món quà này!”
“Ồ, bởi vì hôm nay là kỉ niệm 100 ngày chúng ta ở cùng nhau.”
Chân Ái cứng đờ, sau này còn ai dám nói người đàn ông nhà cô EQ thấp!!!
Anh thấy ánh mắt kinh ngạc của cô, hất cằm, kiêu ngạo nói: “Anh là một thiên tài. Trên đời này không có chuyện anh không biết, trong phương diện yêu đương cũng thế.”
Cô phì cười một tiếng, vùi đầu vào lòng anh, lại ngẩng đầu nhìn anh, đáng thương nói: “Xin lỗi anh, em không chuẩn bị quà kỉ niệm 100 ngày cho anh.”
Anh nhìn gương mặt nhỏ nhắn trắng nõn gần như trong suốt dưới ánh trăng của cô, muốn nói, “Tặng em cho anh đi”, nhưng cuối cùng không nỡ, chỉ nói: “Hôn một cái được rồi.”
Chân Ái ngoan ngoãn kề sát hôn môi anh.
Yêu nhau 100 ngày, cô và anh dần dần tập được kĩ năng hôn. Cô mút anh không nặng không nhẹ, đầu lưỡi nghịch ngợm quét qua môi và răng anh, hôn đến động tình, bàn tay nhỏ bé lại luồn vào trong tóc anh, nắm lấy gáy anh.
Cả người Ngôn Tố run lên như bị điện giật, cảm giác khẩn trương lại kích thích xa lạ, dường như trái tim bị tay cô lặng lẽ nắm chặt, ngưng trệ không đập nữa. Anh ôm chặt cơ thể cô theo bản năng. Cô khó thở, nhưng vô cùng say đắm mùi vị trên người anh, giống như thế nào cũng hút không đủ. Có lẽ bởi vì bóng tối, giác quan còn lại càng nhạy cảm hơn. Cơ thể nhỏ của cô bắt đầu run rẩy, không kiềm được đứng lên, quỳ xuống giữa hai chân anh, hai cánh tay dùng sức vòng lấy đầu anh, hôn anh từ góc độ mắt nhìn xuống.
Tay anh càng siết cô chặt hơn, ngước nhìn giữ lấy gáy cô, tựa như cô là nữ thần của anh.
Dưới ánh trăng, hai người quấn chặt lấy nhau, giống như hóa thành một thể thống nhất.
Cô hôn quá lửa, cuối cùng không chống đỡ nổi, dán vào cơ thể anh trượt xuống.
Cái trượt này, ngồi giữa hai chân anh, cái mông thoáng ngồi lên một thứ đồ cứng rắn nào đó. Chân Ái cả kinh đến hồn bay phách lạc, lập tức nhảy lên: “Á, đè hư rồi!”
“Không có!” Anh vừa nhấc tay, tóm cô lại, chắn trong lòng, khẽ mỉm cười, mặt lại rất đỏ: “Khụ, không phải. Là hộp quà.”
Chân Ái sửng sốt, hít thở vỗ vỗ ngực: “Làm em sợ muốn chết… Em tưởng là…” Sau đó liền bắt đầu nắm cái hộp cứng rắn đó. Vừa nắm, còn chưa cầm lên, sắc mặt Ngôn Tố đã thay đổi, cứng một giây giống như mèo bị sờ lông.
Mặt anh càng đỏ hơn, chậm rãi giơ tay lên, lòng bàn tay cầm hộp quà, mu bàn tay cọ cọ mũi, ho khan một cái: “Ừm, lần này… là thật.”
Thứ trong tay Chân Ái cứng rắn, dường như khẽ khẽ động mà nóng lên, nhưng không nóng bằng gò má cô lúc này, cô gần như là buông từng đầu ngón tay một, lúng túng đến muốn độn thổ cho xong, xấu hổ đến mức mặt đỏ đến mang tai: “Đều tại anh, ai cho anh…” Cô cúi đầu liếc nhìn quần anh, “Ai cho anh… Nó…”
Câu kế tiếp làm sao cũng không nói ra được.
Ngôn Tố cũng rất ngượng: “Hormone giống đực quấy phá, không phải anh. Có lẽ mỗi lần hôn em quá 20 giây thì sẽ có, ừm, phản ứng.”
Chân Ái cắn anh: “Vậy sau này anh hôn em phải tính giờ!”
“Em không nói lý lẽ!”
Chân Ái cũng không giải thích: “Không phải anh có thể một lòng đa dụng sao?”
Ngôn Tố: “…”
Thời điểm như vậy anh quyết tâm được chỗ nào? Toàn tâm toàn ý cũng không đủ dùng.
Dưới ánh trăng, gương mặt trắng hồng của cô vô cùng dịu dàng thanh tú, anh nhìn cô: “Được, thử lại lần nữa!”
Hôn rồi, tính giờ hay không cũng không phải anh định đoạt.
Đĩa trong máy hát phát một bài hát rất cũ, I’ll send you all my love everyday in a letter, and seal it with a kiss. Anh sẽ gửi cho em tất cả tình yêu của anh mỗi ngày trong một lá thư, và niêm phong bằng một nụ hôn.
Chân Ái dựa vào ngực anh, lẳng lặng cảm thụ nụ hôn sâu đậm của anh, ánh trăng nhún nhảy trên lông mi cô, cô hạnh phúc giống như được anh nâng ở đầu quả tim. Cô không biết anh có tính giờ trong lòng hay không, nhưng cô hạnh phúc đếm giây, 19, 20!
Di động chợt vang lên.
Ngôn Tố buông cô ra, đứng dậy đi sang bên cạnh lấy di động, dưới ánh trăng, gương mặt thanh tú anh tuấn bắt đầu nặng nề nghiêm túc.
“Đã xảy ra chuyện?”
“Sắp rồi.” Ngôn Tố dừng một chút, mi tâm chưa giãn ra, nhưng vẫn dịu dàng với cô, “Không phải em tò mò về BAU sao? Đi xem một chút không?”
Sự dung túng và làm thỏa mãn của anh đối với lòng hiếu kì của cô, thực sự đã đến một loại cảnh giới coi trời bằng vung.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK