• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngôn Tố ngã dưới đất, dốc hết sức, trong giọng nói tràn ra một chút âm tiết đau khổ và mơ hồ: “Cô ấy muốn tự sát!”
Bert cùng lúc nhận ra bất thường, chạy vội tới ngăn cản, nhưng ổ khóa nằm trên song sắt, chìa khóa lồng trên ngón tay Chân Ái. Cánh tay hắn duỗi qua hàng rào, chợt bắt lấy. Chân Ái nhanh chóng lùi ra sau một bước.
Đầu ngón tay hắn lướt qua cái chìa khóa nhỏ màu vàng kia, miếng kim loại mang theo nhiệt độ của đám cháy lại khiến lòng hắn dần lạnh lẽo.
“C, đưa chìa khóa cho anh!”
Chân Ái tĩnh mịch nhìn hắn, không đáp lại.
Bert giận đến mức suýt nữa phát điên, hai tay nắm lấy song sắt màu trắng, hung hăng đẩy một cái. Song sắt lung lay một cái rất nhẹ, sừng sững không di chuyển, không hề giống như thường ngày bị hắn dễ dàng đẩy ngã.
Lòng hắn chấn động, chợt nhớ tới hình ảnh Chân Ái cho hắn uống rượu. Năng lượng siêu phàm của hắn bị khống chế, giờ phút này sức mạnh tương đương người bình thường.
Hắn cũng không thể dùng súng trong khoảng cách gần, một đốm lửa nhỏ là có thể dẫn tới bùng cháy lớn. Thảo nào cô tự động đi đổ xăng, thì ra là sớm không muốn sống nữa.
Hành lang xoắn ốc biến thành biển lửa, bởi vì hàng rào sắt có bệ, không đổ bao nhiêu vào lồng giam hai bên, toàn bộ chậm rãi chảy vào trong phòng cuối cùng này. May mà người đi theo dập lửa kịp thời, đào cát đá ngăn lại.
Nhóm phụ nữ trốn trong lồng giam nhìn ánh lửa bên ngoài thét chói tai thảm thiết, mà Chân Ái ở khu vực nguy hiểm nhất lại yên lặng.
Bert hoàn toàn không ngờ cô như vậy, trong lúc nhất thời hận đến mức đau đớn như lồng ngực bị dao khoét, chợt ra sức, hung hăng lắc song sắt: “Đưa chìa khóa cho anh!”
Chân Ái lẳng lặng, cười nhạt: “B, không phải anh rất thích nghe tôi thét chói tai sao? Chờ lửa đốt tới người tôi, tôi liền kêu thảm thiết cho anh nghe, tặng anh món quà cuối cùng.”
“Không!” Bert hung ác ngắt lời cô, không dám tưởng tượng hình ảnh cô bị lửa thiêu chết. Cuộc đời này lần đầu tiên hắn hoảng sợ, trái tim đang không ngừng run rẩy, hết sức kiềm chế, hướng về phía cô mỉm cười,
“C, em ngoan, nghe lời được không? Em ra đây. Có gì không vui, chúng ta ra ngoài rồi nói.” Hắn nói vô cùng chậm vô cùng nặng nề, thành khẩn đến mức hận không thể móc tim ra cho cô xem, “Em không vui, cứ tới đây đánh anh mắng anh, giống như lúc nhỏ vậy. Em ra đây, ra đây rồi nói!”
Chân Ái không nói, trống rỗng mịt mờ. Bert bị ánh mắt của cô nhìn lạnh cả người, ánh lửa nhuộm gò má cô đỏ rực, nhưng hắn chỉ thấy một loại cảm xúc tái nhợt: Không còn hi vọng.
Mùi xăng ở khắp nơi xông vào đầu Chân Ái khiến cô choáng váng, luồng gió nóng cuốn váy cô bay lượn như bướm trắng, cơ thể gầy yếu của cô khẽ lung lay một cái. Bert kinh hồn bạt vía, đưa tay kéo, vẫn bắt khoảng không: “Em đứng vững, đừng ngã xuống.”
Dưới đất đều là xăng, hắn rất sợ cô dính vào.
Chân Ái tĩnh mịch, không lên tiếng. Cô đã sớm đoán được, cô không đi, Bert cũng sẽ không rời khỏi.
Hắn không chịu đi thì sẽ bị bắt.
Trên nóc nhà truyền đến một tiếng nổ vang, là đạn dược bắn phá. Không gian trong lòng đất chao đảo mãnh liệt, bụi bặm vụn gỗ rơi xuống rào rào, làm dơ quần áo tóc tai của mọi người.
Lửa càng cháy càng lớn, K không cần Bert ra lệnh đã sớm phân luồng chặn xăng, lại sắp xếp người dùng vải vụn kề bên song sắt hút xăng trong lồng giam ra.
Cát đá không đủ, K kêu người đào mặt tường ra, dùng đất chắn một pháo đài nhỏ.
Mọi người bận rộn vội vã, K tới nhắc nhở Bert: “Thưa ngài, nhất định phải cứu tiểu thư C ra nhanh một chút. Nhiệt độ không khí đã vượt qua điểm bốc cháy, một chút tia lửa, cô ấy ở đó sẽ biến thành quả cầu bùng cháy trong nháy mắt! Hơn nữa FBI đã xuống, không đi nữa thì sẽ…”
Anh ta không dám nói cái từ “bị bắt” này.
Bert giống như không nghe thấy, ánh lửa ngút trời phía sau đốt đến mức cả người hắn đầy mồ hôi, da bị hơi nóng làm đỏ bừng, hắn trước sau như một sạch sẽ, đời này chưa từng dơ bẩn lộn xộn như bây giờ.
Tóc ướt sũng dính vào gò má, hắn cũng không lo, tay không mãnh liệt đập song sắt từng cái một, chân liên tục vừa đá vừa đạp, chỉ sau chốc lát bàn tay cánh tay đầu gối đều loang lổ vết máu. Hắn không biết đau, không ngừng một giây, thanh âm rất thấp, rất tuyệt vọng: “C, em ra đây! Cái gì anh cũng đồng ý với em, em ra đây!!”
Chân Ái không lên tiếng, mênh mang nhìn hắn. Cuối cùng, chậm rãi ngồi xuống.
Bert sửng sốt một giây, không thể tin trợn to hai mắt, kinh hoảng và sợ hãi: “Không không không… Không!! Không!! Không!!”
Cô không hề biểu lộ cảm xúc gì, ngồi vào trong xăng. Trái tim hắn giống như đang bị triệu móng vuốt sắc nhọn túm lấy, vừa nôn nóng vừa đau, khoét tim đâm phổi, nắm tóc nhìn trời, mờ mịt quay một vòng, đột nhiên xoay người hung hăng đá một cái về phía song sắt, không còn vẻ ung dung bình tĩnh thường ngày nữa.
Hắn hoàn toàn bị cô ép điên, gào thét:
“CHERYL LANCELOT!”
Hắn hung ác nhìn cô chằm chằm, trong đôi mắt đen nhánh là sự điên cuồng và thù hận bất chấp tất cả.
Trong nháy mắt, K cũng không dám tới giục. Nhưng đầu khác của ngọn lửa, cuối hành lang xoắn ốc truyền đến tiếng súng chiến đấu dữ dội, FBI đã xâm chiếm cửa đường hầm câu lạc bộ. Mặc dù có biển lửa ngăn cản và người bị hại chờ cứu, nhưng FBI sẽ tới rất nhanh.
Tình hình nguy cấp, nhưng thái độ thù địch bùng nổ trong nháy mắt Bert gọi tên Chân Ái khiến tất cả mọi người không dám tiến lên, có lẽ ai cũng hiểu, lần này hắn nhất định phải dẫn Chân Ái đi.
Chỉ có Chân Ái, vẫn không hề sợ hắn, tĩnh mịch nói: “B, tôi nhốt mình lại, là muốn chết, thực ra cũng là muốn liên lụy anh. Anh không chịu đi, như thế, người của FBI và CIA có thể bắt anh. Anh rất xấu rất xấu, quá xấu. Người xấu xa như vậy nên bị khống chết, bị trừng phạt.”
Nghe được lời tàn khốc như vậy, khóe môi Bert uốn cong, lạnh lùng cười: “Anh biết.”
Cô ngẩn ra.
Hắn hỏi: “Tại sao phải nói ra?”
Cô quay đầu đi chỗ khác, rất trống vắng: “Rất kì lạ, đến giây phút này, tôi lại không muốn thấy anh chết. Tôi biết, anh dẫu có chết cũng sẽ không đầu hàng. Cho nên, anh đi đi. Không đi nữa thì thực sự sẽ bị bắt giữ.”
Chỉ là sự ấm áp mỏng manh như vậy, lại khiến Bert đỏ cả viền mắt: “Em lại còn lo cho sống chết của anh?” Cười gượng nói xong, hơi nước trong mắt liền bốc hơi: “Em cho rằng anh sẽ vứt bỏ em, để em bị thiêu chết?”
“B, anh buông tha cho tôi đi.” Cô không hề biến sắc, trên gương mặt không có bất kì cảm xúc nào, “Thế giới của tôi đã sụp đổ. Trên đời này, đã không còn bất kì chuyện gì tôi muốn làm, không còn bất kì người nào tôi muốn gặp, cũng không còn bất kì chỗ nào tôi muốn đi nữa. Năm mươi sáu cô gái đáng thương này, là tôi giận lây các cô ấy. Tuy tôi không hắt xăng vào, nhưng nhất định có vài người bị khói dày đặc làm nghẹt thở chết. Rất tốt, ác có ác báo, tôi vốn đã không muốn sống, cứ chết cùng các cô ấy đi.”
Cho dù khoảnh khắc đổ xăng trước đó không lâu kia, cô cũng hết sức tránh bên trong lồng giam. Có thể các cô ấy sẽ bị khói dày đặc làm nghẹt thở, nhưng dù sao cũng tốt hơn mấy người đi theo một mạch thiêu sống họ. Có lẽ trong tiềm thức cô không muốn thấy các cô ấy dùng cách thê thảm như vậy chết đi, nhưng cô càng khẳng định, cô cần có người may mắn sống sót, chứng minh cô mới là hung thủ.
Nhìn cô hời hợt vẽ dấu chấm cho sinh mạng của cô, Bert gần như sụp đổ.
“Em muốn chết! Em lại muốn chết!” Hắn cắn răng, đang cười lạnh, nước mắt lấp lánh lại tràn ra trong mắt, gương mặt tuấn tú đã vặn vẹo, gần như là từng chữ một bật ra từ kẽ môi, trầm thấp và cứng cỏi, “Cheryl! Bella! Lancelot! Em không có lỗi với anh sao? Em không có lỗi với Arthur sao?”
Hắn không nhịn được cơn giận và nỗi tuyệt vọng ngập trời, bùng nổ gào thét một tiếng: “Em cho rằng mạng của em chỉ thuộc về một mình em?” Hắn như một con sư tử nhào tới liều mạng lắc song sắt, phẫn nộ và điên cuồng, tựa như hắn mới là con thú bị nhốt trong lồng:
“Cho dù là em, cũng không có tư cách giết chết chính em!”
“Nhưng tôi đã làm vậy rồi.” Cô thản nhiên nhìn hắn, khiêu khích và không sợ hãi.
Trông thấy sự đau đớn và thất bại trước nay chưa từng có trên gương mặt hắn, cô rũ mi mắt, thấp giọng nói, “B, anh buông tha cho tôi, để tôi rời khỏi đi.”
“Không! Thể! Nào! Tuyệt đối không thể!” Nước mắt trên mặt hắn chảy xuống như sông, tạo thành so sánh rõ ràng với tư thái cứng rắn của hắn. Hắn độc tài lại hung hăng đe dọa: “C, cả đời này em cũng đừng nghĩ khiến anh buông tha cho em!”
Cuối cùng không thể trốn thoát sao? Ngay cả chết cũng không thể trốn thoát?
Cô cúi đầu, hơi chấn động, tựa như có thứ gì tan biến từ trên người cô, dần dần ẩn xuống, không bao giờ nhúc nhích nữa.
Gió nóng mãnh liệt mang theo ngọn lửa tràn lên như sóng biển, thổi mái tóc dài của Chân Ái bay lượn lung tung. Đôi mắt đen nhánh của cô yên lặng lại ẩm ướt, gò má trắng nõn sớm đã đỏ ửng, giống như đóa hoa nở rộ trong ngọn lửa, đẹp đến chấn động lòng người.
Cô giống như thực sự muốn bị dòng hơi nóng dâng lên mang đi.
Sóng nhiệt và hơi độc của xăng thay nhau tập kích, cô đã rất yếu, lại cố chấp liều chết chống đỡ.
Mềm không được cứng không xong, trên đời sao có người phụ nữ quật cường như thế!
Bert không có cách nào khác nữa, thấp giọng, từng câu một: “C, anh xin em! Đi ra đi! Please!”
Hắn nắm song sắt, thấp kém lại hèn mọn: “Little C, hắn tổn thương em, anh dẫn em về nhà. Một ngày nào đó, em sẽ quên đi; một ngày nào đó, em sẽ khá hơn.”
Ánh mắt Chân Ái trống rỗng, làm như không nghe thấy: Nhưng mà Bert, tôi không muốn quên, tôi cũng không muốn khá hơn.
Cô không muốn trở về S. P. A., cũng không muốn quay lại CIA, chết cũng không muốn quay lại. Nhưng ở giữa hai bên, đã không có chỗ sinh tồn của cô.
Thế giới của cô đã sụp đổ, một tia sáng duy nhất cũng dụi tắt, tiếp tục sống, giống như trở lại phòng tối lần nữa, đen kịt, lạnh băng, một mình, cả đời.
Cuộc sống tuyệt vọng như vậy, cô đã không còn dũng khí tiếp tục.
Cuối hành lang truyền tới lời cầu cứu và kêu khóc phát tiết trông đợi của phụ nữ, FBI đã đến gần.
Nóc nhà bằng gỗ đã bốc cháy, bắt đầu đổ sụp liên tục, tiếng thét tiếng kêu cứu vang lên chói tai.
K không nhịn được nữa: “Ngài B, ngài đi trước đi. Tôi ở lại khuyên tiểu thư C.”
B không nghe, nhưng bình tĩnh lại, ngừng khóc, sắc mặt cũng lấy lại vẻ lạnh lùng âm u trước sau như một: “Cậu và Tau rời khỏi, tôi và những người còn lại ở lại.” Vừa nói, đoạt lấy súng bắn đạn ria trong tay K.
K sốt ruột, Chân Ái cả người đầy xăng ở một bên, Bert căn bản không thể nổ súng, hắn sẽ lo đốm lửa nhỏ khiến Chân Ái nổ tung.
“Thưa ngài!”
“Câm miệng!” Bert lạnh lùng gạt bỏ anh ta, một đôi mắt kiên quyết và kiên định yên tĩnh đến đáng sợ, “Muốn bắt tôi, ôi, bọn chúng đánh giá mình quá cao rồi.” Hắn mỉa mai và khinh thường cong khóe môi, lạnh lùng kiêu ngạo đến mức coi trời bằng vung, “K, cậu sợ tôi sẽ chết trên tay chúng?”
K cúi đầu: “Đương nhiên ngài có thể trốn thoát, nhưng…” Anh ta liếc mắt nhìn Chân Ái nhốt trong lồng, lập tức quỳ xuống xin: “Tiểu thư C, cô đi ra đi. Thực sự muốn nhìn ngài B bị bắt sao? Ngài ấy sẽ không cam lòng bị bắt, chúng sẽ giết ngài ấy.”
“Cậu câm miệng!” Bert lạnh lùng ngắt lời anh ta, trầm mặc một lúc, “Cậu và Tau dẫn thành viên cấp một, hai rút lui trước.”
K không nghe, trực tiếp ôm một cây súng bắn đạn ria khác, nhào tới góc xa xa, bắn ra một phát đạn pháo hạng nhẹ, trong hành lang thế lửa mạnh hơn. Tiếng thét chói tai của phụ nữ tê tâm liệt phế. Thera được huấn luyện nghiêm chỉnh dựng công sự che chắn ở cách đó không xa, động tác nhanh chóng giàu kinh nghiệm, cũng không rút lui.
Họ ở bên này địa thế thấp, cát đá đắp công sự che chắn ở đầu khác, trở thành biển lửa trên ý nghĩa thực tế, xăng chậm rãi chảy tới liên tục, tích tụ thành đầm, cháy hừng hực.
Nóc nhà vách tường với kết cấu bằng gỗ cháy vang dội đùng đùng, thế giới lại yên lặng đến đáng sợ.
Bert bỗng nhiên nở nụ cười không rõ ý tứ: “C, anh biết em đang nghĩ gì.” Hắn chậm rãi lắc đầu, tựa như cười tự giễu, trong mắt lại lần nữa hiện lên một tầng nước: “Ngốc quá!”
Cô đưa mình vào tình cảnh nguy hiểm như vậy, trừ bỏ sự cứng cỏi kéo hắn xuống nước của cô, trừ bỏ sự quật cường đốt người đền mạng của cô, trừ bỏ trái tim muốn chết không còn hi vọng của cô, thực ra còn có một ý nghĩ. Có cô ở đây, họ sẽ giữ vững một khu vực cuối cùng. Nếu không, xăng không bị gián đoạn chảy ào tới, đại sảnh vốn đã cháy sẽ bị ngọn lửa nhận chìm trong chốc lát, mà Ngôn Tố liền…
Cô đang đợi cảnh sát bên ngoài tới dập lửa, tới cứu Ngôn Tố, sau đó thì cô có thể yên tâm đi chết.
Bert cười đến thê lương: “Little C à, những việc em làm, hắn biết không?”
Cô thản nhiên rũ mắt, dáng vẻ vô dục vô cầu.
“Đương nhiên tôi biết.” Thanh âm khàn khàn nhưng kiên định.
Ngôn Tố không biết đi tới từ lúc nào, bước đi chật vật, mới đến gần liền dùng sức nắm song sắt nóng, cố hết sức chống đỡ cơ thể, ánh mắt không rời một giây, dính trên người Chân Ái: “Trong lòng cô ấy nghĩ gì, tôi đều biết.”
Chân Ái cúi đầu, không nhúc nhích.
Bert ngưng mày suy nghĩ một giây, nhưng cũng không nói một lời, tuy vẫn hận Ngôn Tố, trong lòng lại tồn tại một tia may mắn khuất phục - lỡ như Ngôn Tố có thể khuyên cô đi ra.
Ngôn Tố cố hết sức vịn song sắt, nhìn Chân Ái yên lặng ngồi trong chất lỏng trong suốt đầy đất, rõ ràng gần như vậy, lại tựa như xa cách chân trời sống chết. Mi tâm anh vặn thành một chỗ, lời nói ra lại dịu dàng, sự dịu dàng chỉ thuộc về một mình cô: “Tiểu Ái ngoan, đừng giận. Em ra đây, anh có lời nói với em.”
“Tiểu Ái ngoan, đừng giận.” Trước đây anh chính là dỗ cô một cách ngốc ngếch như vậy.
Những giọt nước mắt lấp lánh trong mắt Chân Ái, cô chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt quét qua gương mặt tái nhợt và yếu ớt của anh, không hề dừng lại, nhìn không trung.
“Không được!”
“Không được!”
Cô nghe thấy họ la to đầy hoảng sợ. Cô nhìn trời, đầu hơi choáng váng, há miệng, bỏ chìa khóa nho nhỏ vào, hung hăng nuốt một cái, cổ họng đau đớn. Cô đau đến mức chảy nước mắt, theo khóe mắt chảy vào tóc.
Cô đã nuốt chìa khóa! Vẻ mặt Bert trống rỗng mờ mịt thế giới sụp đổ, không thể tin được! Bị tình yêu vứt bỏ, cô lại dứt khoát như vậy!
Đạn pháo mini của tay súng bắn tỉa FBI bắn tới, cách đó không xa, bức tường nổ răng rắc, vụn gỗ đất mang theo tia lửa bay loạn khắp thế giới.
Trên gương mặt yên lặng của Ngôn Tố hiện lên vẻ đau đớn, dần dần lắng xuống, nói với Bert:
“Dùng xe và neo thuyền chuẩn bị để chạy trốn trong con đường bí mật của anh tháo dỡ song sắt ra. Kết cấu 90% gỗ và đất, 10% thép. Mã lực của mấy chiếc xe việt dã đủ rồi!”
Bert như mới tỉnh từ trong mơ, không có thời gian khâm phục năng lực suy đoán của Ngôn Tố, dẫn người đi tới. Sàn đại sảnh đã mở rộng, trên lối đi dốc rộng rãi, mấy chiếc xe việt dã màu đen chờ xuất phát. Cuối đường là bên ngoài.
Hắn sững sờ một giây, mới ý thức được vừa rồi lúc hắn định nhấn mật khẩu, ngón tay chạm qua phím L.
Khi đó Ngôn Tố đã chú ý, tiếp đó đoán ra mật khẩu là LITTLE C.
Ở thời điểm then chốt đó…
Người đàn ông này thực sự rất đáng sợ…
Bert hơi nhíu mày, trong lòng có tính toán chợt lóe lên, không nói gì nhiều, dặn mọi người cột dây thừng vào năm chiếc xe, lại buộc trên song sắt màu trắng.
Những người đi theo bận rộn chạy đi.
Bert lo khoảnh khắc cuối cùng bên kia có đạn tới làm nơi đây nổ tung, tự mình đi qua che chở cho công sự che chắn. Hắn có kĩ thuật bắn súng hoàn mỹ chuẩn xác, mấy viên đạn trước bắn trần nhà và vách tường gãy đổ, hành lang sớm bị ngọn lửa đốt đến mức yếu ớt không chịu nổi sụp đổ toàn bộ, dễ như bẻ cành khô, tất cả vùi vào biển lửa.
Ngọn lửa hừng hực, càng cháy càng lớn.
Ngôn Tố nhìn Chân Ái từ đầu đến cuối không nói, để giữ thể lực, chậm rãi trượt theo song sắt ngồi xuống đất, cố gắng che giấu khó khăn trong giọng nói:
“Ai, anh biết trong lòng em đang nghĩ gì. Ngay từ đầu em giả vờ như giận anh, trách anh hại chết anh trai em, em cho rằng phân chia ranh giới rõ ràng với anh là có thể bảo vệ anh. Nhưng em biết sự ngụy trang của em không lừa được Bert. Sau đó nghe được đoạn ghi âm kia, trong lòng em bị tổn thương, em hận anh, nhưng trong tiềm thức lại vẫn muốn ở trước mặt Bert, dùng sự đau đớn và oán hận chân thật này để bảo vệ anh. Ai, tất cả tâm tình của em anh đều hiểu.”
Chân Ái cúi đầu, nước mắt rơi xuống như mưa. Mỗi lần đều bị anh nhìn thấu, anh hiểu cô như vậy. Đúng thế, anh hiểu cô như vậy, đáng giá. Nhưng Bert vẫn ở đây, cô không thể thừa nhận, chỉ có thể ép buộc mình diễn tiếp: “Anh ít tự cho là đúng đi. Ngôn Tố, nghe được những lời kia, tôi đã nhìn rõ anh. Anh đáng hận nhất. Tổn thương tôi, lại có lý do vì cứu người vô tội vô cùng quang minh chính đại. Anh tốt thật đó, tôi cũng không thể trách anh.”
Cô hừ một tiếng, cười ha ha, nước mắt càng trào ra dữ dội:
“Không phải anh yêu tôi mà chỉ là bố thí. Tại sao anh thích tôi? Trái tim đồng cảm lan tràn? Anh cảm thấy số phận của tôi quá đáng thương, bị toàn thế giới vứt bỏ, ở đâu cũng không có chỗ làm nhà, cho nên đứa con của ánh sáng như anh nảy sinh lòng thương hại, muốn thay mặt thế giới cứu vớt tôi, thu nhận và giúp đỡ tôi. Tôi đáng thương như thế, là đối tượng anh cần cứu giúp phải không?
Có phải thích kẻ xấu như tôi khiến anh rất có cảm giác thành tựu và trái tim đạo đức không, hay là khiến anh mê man, khiến anh không có cách nào giữ vững lương tâm của mình? Được rồi, tôi tác thành cho anh. Tôi đã giết rất nhiều người, tôi chính là thích giết người. Ranh giới của chúng ta đã phân chia rõ ràng, anh cũng không cần khó xử nữa.”
“Ai, đừng nói những lời này.” Mỗi một câu của cô đều đang đâm vào trái tim anh, “Em biết anh không phải nghĩ như vậy. Anh cũng biết mọi thứ em làm đều là vì anh.”
“Một lần cuối cùng, trả lại lòng tốt trước đây anh dành cho tôi.” Cô quay đầu sang chỗ khác, cố nén không nhìn anh, đột nhiên lại cười, “Anh phân biệt thiện ác rõ ràng như vậy, tôi không phân biệt phải trái gian ác trả giá như vậy, có thể khiến anh tán thưởng cảm động không? Không thể. Ngôn Tố, quan điểm đạo đức của anh kì thực là quan điểm chán ghét bài xích!”
Ngôn Tố hung hăng ngẩn ra, đột nhiên phát hiện Chân Ái đã nói ra sự thật nguyên bản, nhưng anh lại không ý thức được, cuộc đời anh lần đầu tiên hoàn toàn bỏ quên giá trị quan trước sau như một của anh.
Mắt anh ẩm ướt, lắc đầu: “Không có. Ai, anh không chán ghét, cũng không bài xích. Anh chỉ đau lòng, đau lòng em. Anh biết, khoảnh khắc em đổ xăng vì anh kia, trong lòng có bao nhiêu hoảng hốt bao nhiêu sợ hãi. Anh cũng biết, em hết sức tránh phòng giam, nếu không phải em, càng nhiều người sẽ bị thiêu sống. Anh còn biết, ngay cả như vậy, những mạng người ngạt thở chết kia cũng vĩnh viễn để lại áy náy trong lòng em. Bởi vì em lương thiện như vậy…”
“Anh đừng nói nữa!” Chân Ái nghẹn ngào thét lên, bây giờ cô hận chết cảm giác cái gì cũng bị anh nhìn thấu.
Nhưng… anh kì thực là người đàn ông tốt như vậy…
“Ai, đừng khóc, sống hay chết, anh đều cùng em.” Anh cố gắng dịch chuyển về hướng cô, điều chỉnh hô hấp một chút, “Chuyện iPod màu bạc không phải những lý do em nghĩ đó. Lúc đầu anh quả thực có giấu em, đó là lỗi của anh. Nhưng trong lòng anh luôn bị giày vò, luôn suy xét cách trả lời thích đáng, anh vốn định chờ vụ án này kết thúc…”
“Thưa ngài, xin nhường một chút.” Người đi theo tới nhắc nhở.
Xe và dây chuẩn bị đâu vào đó.
Ngôn Tố khó khăn đứng lên, đứng một bên.
Năm chiếc xe việt dã cao cấp tăng tốc đến toàn bộ sức mạnh, dây thừng thô giống như năm cánh tay dài, giữ thế bắt đầu kéo căng, sợi dây càng kéo càng chặt, gắt gao co rút lại.
Chẳng mấy chốc song sắt dãn ra, bụi bặm vụn sắt rơi xuống đất, một viên đạn bắn tới, bắn xuyên một dây thừng trong đó.
Đặc công FBI áp sát, viên đạn không có mắt bắn trúng dây thừng cứu Chân Ái. Chiếc xe đứt dây kia chợt lao xuống đường chạy, trực tiếp đụng gãy hàng rào lưng chừng dốc, rơi xuống biển khơi xanh thẳm.
Dây thừng đứt, chỗ viên đạn lao qua nổi lên đốm lửa, chớp một cái, chẳng mấy chốc sắp khiến xăng nồng độ cao đang giữ thế trong không khí bùng cháy.
Ngôn Tố nhào qua, không hề do dự, hai tay gắt gao nắm dây thừng bốc cháy, lại dùng lòng bàn tay dập tắt.
Chân Ái kinh ngạc đến ngây người, đau đến thấu tim, lập tức nhào tới bên song sắt: “A Tố!”
Hai tay Ngôn Tố rướm máu, sắc mặt anh trắng bệch, lại dùng sức kéo dây thừng, gắng sức kéo ra ngoài, ra lệnh: “Tất cả qua đây!” Những người đi theo bên cạnh thấy, toàn bộ tràn lên kéo dây.
“Một! Hai! Ba!”
Hàng rào sắt thép rốt cuộc không chịu nổi gánh nặng, lung lay dữ dội, chợt rung một cái, đổ sụp thẳng xuống, đập mạnh bụi đất tung bay. Xe lao đi, chợt thắng lại.
Ngôn Tố và mọi người đồng thời ngã xuống đất. Anh bị người khác đụng vào vết thương ở ngực, dưới cơn đau, trước mắt toàn tia máu, tai nổ ầm từng cơn, nhưng anh bất chấp tất cả, không biết mình đứng lên thế nào, không nghe thấy không nhìn thấy gì cả, chỉ có Chân Ái. Anh linh cảm được điều gì đó, xông tới ôm lấy cô theo bản năng, chạy về phía lối đi ngầm.
Còn có mấy bước, phía sau đạn bay tới dày đặc, xăng trong không khí bị dẫn nổ, trong nháy mắt, tựa như có dòng điện màu xanh chợt lóe lên, không gian chật hẹp nổ tung như đóa hoa rực rỡ.
Sóng xung kích mạnh mẽ ném họ ra ngoài.
Lúc rơi xuống, anh bảo vệ cô trong lòng, dùng chính mình chèn dưới người cô.
Sự yên tĩnh trong nháy mắt sau những tiếng ầm ầm vang dội, Chân Ái nghe thấy gáy anh đập vào xi-măng, “ầm” một tiếng, khiến người khác sởn tóc gáy, mất hết ý chí.
Gió biển mát lạnh từ ngoài hang động thổi tới, Chân Ái lạnh cả người, cô nhìn thấy máu chảy ra ào ạt từ gáy Ngôn Tố, nhiễm đỏ mặt xi-măng khô xám.
Gió thổi tóc mái đã dính đầy bùn đất và mảnh vụn của anh, nhưng cho dù nằm như vậy, cũng là phong thái hiên ngang như lúc đầu.
Anh mở to mắt, lẳng lặng nhìn cô, đôi mắt màu trà nhạt mệt mỏi nhưng vẫn dịu dàng như trước, sạch sẽ trong veo như vậy, đúng như lần đầu tiên gặp nhau vào mùa đông đó.
Anh há miệng, đôi môi tái nhợt nứt nẻ, muốn nói gì đó, nhưng ngay cả sức lực nói chuyện cũng đã mất.
Máu sau gáy anh vô cùng ấm áp, làm nóng lòng bàn tay cô. Cô ngơ ngác mở to hai mắt, ánh mắt thẳng tắp, nhìn anh chằm chằm: “S. A….”
Nhưng anh chỉ trầm mặc, cố chấp mở to mắt, trong con ngươi chỉ có bóng của cô, nghiêm túc lại chuyên tâm, cố chấp không chịu nhắm lại, yên lặng như vậy, sâu sắc như vậy. Không còn… ánh sáng rực rỡ như vậy.
Cô ngơ ngác, đưa bàn tay đỏ tươi tới, phủ trên ngực trái anh, không cảm giác được gì cả. Cô cứng đờ, cố chấp khom người, kề tai trên ngực anh.
“A!!!” Cô kêu khóc tê tâm liệt phế, “Không được!”
“A Tố…” Nước mắt Chân Ái rơi như mưa, cô nhào qua ôm lấy đầu anh, như phát điên không ngừng hôn môi anh, mũi anh, mắt anh, gò má anh.
“Không được! Không được! Không được, không được, anh không thể…” Cô khóc lớn, giống như đứa trẻ đáng thương mất hết mọi thứ, “Không được!” Cô liều mạng la to, không ngừng lắc đầu.
Đau lòng, như trăm ngàn vết thương.
Nhưng anh chỉ lẳng lặng, dường như đang nhìn cô, nhưng lại không trả lời.
“Không được! Không, không được!” Cô khàn giọng, nước mắt rơi như mưa. Cô khóc hôn anh, nước mắt làm ướt môi anh, “Không!” Nhưng đột nhiên có người nhấc cô lên.
Bert chạy tới từ trong đám cháy, được người che chở, kéo Chân Ái đi.
“Không được!” Chân Ái thét lên vùng vẫy, đột nhiên lại bị một lực cản lại. Tay Ngôn Tố gắt gao nắm mắt cá chân cô, rõ ràng con ngươi anh đều đã tan rã, tay lại theo bản năng nắm lấy cô, không nhúc nhích, giống như máy móc, siết thật chặt.
Nước mắt Chân Ái liên tục rơi xuống, vô cùng mãnh liệt.
Bert cười khẩy: “Vẫn chưa chết sao? Đem ra làm con tin đi.” Sau đó đá văng cánh tay rũ xuống của Ngôn Tố, cúi người nắm vai anh kéo ra ngoài. Hành hạ hơn nửa tháng, anh gầy đi đến mức rất nhẹ.
Chân Ái gắt gao siết Ngôn Tố đã không còn thở lại, khóc lớn: “Bert anh đừng đụng vào anh ấy, anh ấy đã bị thương. Anh đừng đụng vào anh ấy!”
Bert không để ý tới lời kêu khóc của cô, kiềm chặt bả vai cô kéo ra ngoài. Đến vách núi chỗ cua quẹo, Chân Ái thoáng thấy còn có một chiếc xe, đi dọc xuống theo đường núi uốn lượn, không tới nửa phút là có thể đến thuyền trên biển.
Nếu Ngôn Tố trở thành con tin, không nhanh đưa vào bệnh viện, anh chắc chắn sẽ chết.
Chân Ái trong nháy mắt trống rỗng một giây, đột nhiên có một tia hung ác quét qua, cúi đầu hung hăng cắn tay Bert.
Bert bị đau buông lỏng một chút, Ngôn Tố ngã xuống đất, không cử động. Mà Chân Ái không kịp nhìn tình hình của anh, mang theo sức đẩy nhào tới trên người Bert, ngã về phía một bên vách núi.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Bert, họ ngã song song xuống bên vách núi.
Sức của Chân Ái ở trước mặt Bert, quá nhỏ… Không đủ đẩy hắn xuống biển.
Trong mắt Bert xẹt qua một tia âm u, nghiến răng nghiến lợi: “Little C, em vì hắn, muốn giết anh?”
Chân Ái không thể đẩy hắn xuống biển, vừa áy náy vừa đau đớn vừa chán nản, đau đến mức sống không bằng chết.
Nước mắt cô chảy ào ào, toàn bộ rơi xuống mặt hắn: “Bert, tôi và anh rơi xuống biển còn có khả năng sống. Nếu anh ấy bị anh bắt đi, nhất định phải chết. Nếu anh dám di chuyển anh ấy, tôi giết anh! Nhất định giết anh!”
Thấy cô khóc, vẻ mặt hắn hơi hòa hoãn, nhưng vẫn lạnh lùng, trầm mặc giằng co.
Nhưng qua nửa giây, hai người đột nhiên kinh sợ, đều không nhúc nhích.
Có một điểm sáng màu đỏ, rơi ở ngực trái Bert. Trong nháy mắt Chân Ái ngừng khóc, kinh ngạc: “Trên đỉnh đầu có cái gì?”
Cô đẩy Bert ngã nhào vào một bên vách núi, căn bản không biết tình hình trên bầu trời.
Bert nằm dưới đất, hơi híp mắt, trong đôi mắt đen nhánh phản chiếu bầu trời xanh thẳm, rất trong. Nhìn mấy phút, lại cười một tiếng: “Trực thăng quân sự.”
“Lần này tốt lắm, anh chết rồi, em sẽ nhẹ nhõm. Không có người bắt nạt em, cũng không có người gọi em Little C.”
Hắn cười nhạt nói xong, đôi mắt hơi mờ tối,
“Little C, trên đời này, cũng sẽ thiếu một người yêu em.”
Chân Ái không lên tiếng, thân thể chậm rãi di chuyển sang bên phải, chặn điểm sáng màu đỏ kia lại.
Bert sửng sốt, trách cô: “Em làm gì đó?”
Chân Ái rất nghiêm túc rất cảnh giác, cơ thể sợ hãi đang run lên, lại nhẹ giọng bình tĩnh nói:
“Mục tiêu của họ là anh, sẽ không giết tôi. Tôi chặn một lúc cho anh, đợi K đi ra, dùng súng bắn đạn ria phá hủy trực thăng, anh liền có thể an… A!!!”
Chân Ái kêu thê lương thảm thiết, dưới tác dụng của xung lực chợt ngã nhào vào trong lòng Bert, vai phải bị đạn bắn xuyên, máu không ngừng trào ra.
Trong mắt Bert trong nháy mắt nổi lên cơn giận hủy trời diệt đất, đưa tay muốn nắm lấy súng cách đó không xa, lại bị Chân Ái gắt gao ngăn cản. Cô bị trúng đạn, sắc mặt trắng bệch như giấy, nhưng vẫn che cho hắn: “Anh đừng cử động, họ sẽ giết anh.”
“Chúng cũng sẽ giết em!” Bert nhìn chằm chằm ánh sáng đỏ rơi trên đỉnh đầu Chân Ái, trong lòng lạnh run, trong mắt hận đến mức gần như toát ra máu. Mắt thấy ánh sáng đỏ kia dừng lại, hắn không hề nghĩ ngợi, tóm lấy hông Chân ái, chợt xoay người quay một cái, chắn cho cô lăn ra ngoài.
Tiếng súng vang dội chân trời, hắn che chở cô, rơi xuống đáy biển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK