• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng thí nghiệm vật lý cá nhân thứ hai của Jason nằm ở tầng hầm của một tòa nhà thí nghiệm.
Lúc Ngôn Tố và Chân Ái đi tới, cảnh sát đang sơ tán những sinh viên trong tòa nhà. Do vụ đánh bom xảy ra mấy tiếng trước, mặc dù các sinh viên đi ra rất có trật tự và không rối loạn, nhưng rõ ràng rất hoảng hốt.
Ngôn Tố đi lên cầu thang, nghĩ đến việc gì đó, dừng lại, quay người đỡ lấy vai Chân Ái, nhìn thẳng cô. Đôi mắt anh trong veo như bầu trời, hứa hẹn: “Tôi sẽ quay lại ngay. Cô hãy ở đây chờ tôi.”
Lòng Chân Ái chợt trầm xuống, tựa như chìm vào nỗi đau đớn kinh khủng không thể thở nổi.
Ôi, sao mà giống hệt!
Anh trai cũng từng nói với cô, sau đó không quay lại nữa.
Câu nói này đã trở thành câu nói cuối cùng anh nói với cô.
Cô hơi có vẻ ủ rủ, nhìn đôi mắt nâu nhạt của anh. Trong quang cảnh sạch sẽ đó chỉ có một mình cô.
Cô đột nhiên chán nản, không khỏi bi thương nói: “Tôi nhất định phải đi.” Dừng một chút, lại nói, “Người nói câu này đều là kẻ lừa đảo. Mặc kệ tôi đợi bao lâu cũng sẽ không trở về.”
Đáy lòng Ngôn Tố xẹt qua một tia đau đớn không rõ ràng, rất ngắn, rất nhạt.
Đây là lần đầu tiên anh thấy Chân Ái lộ ra vẻ bi ai và bất lực như vậy. Không cần suy nghĩ cũng biết câu vừa rồi nói sai rồi, nhất định đã đụng tới nỗi đau quá khứ của cô.
Anh siết chặt tay, nắm chặt vai cô, lấn người xuống, ánh mắt sáng rực nhìn cô, giọng nói gần như van xin sự tin tưởng: “Tôi đảm bảo, tôi sẽ không có chuyện gì.”
Nhưng cô vẫn cố chấp, gần như là cố tình gây sự, giống như một đứa trẻ không biết lý lẽ: “Anh gạt người.”
Ngôn Tố sững sờ. Hành vi của Chân Ái bây giờ hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi của bất kì ngành học anh quen thuộc, cũng hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi năng lực giải quyết của anh.
Lần đầu tiên anh cảm thấy bất lực, lần đầu tiên không biết trả lời thế nào.
Anh hơi thu lại con ngươi, vẻ mặt khó lường.
Mà cô cũng không hề sợ hãi, hiên ngang khiêu chiến ánh mắt đánh giá của anh.
Không biết giằng co mấy giây, nhìn đôi mắt đen rõ ràng và đôi môi mím chặt của cô, lòng anh chợt mềm nhũn.
Anh gần như bất đắc dĩ khẽ thở dài, nắm bờ vai gầy yếu của cô, thấp giọng nói: “Đi thôi!”
Xuống tầng hầm, cảnh sát Blake có vẻ rất kiềm chế nói với Ngôn Tố: “Hắn đã dùng toàn bộ thuốc nổ. Chuyên gia phá bom đánh giá có thể nổ tung phá hủy cả tòa nhà.”
Ngôn Tố không nói tiếp.
Đi bảy tám khúc quanh đến phòng thí nghiệm, chỉ thấy giáo sư Li ở trần, trên người buộc hàng chục hàng trăm ống thuốc nổ lớn nhỏ, trên ngực là một hộp dụng cụ rất to, có một lỗ nhỏ mở ra, hiện lên thời gian đếm ngược 00:14:59.
Vài chuyên gia phá bom đang khua chiêng gõ mõ ứng phó với thiết bị trên ngực giáo sư, còn tên đầu sỏ Jason bị còng tay đứng một bên, vẻ mặt thản nhiên, nụ cười rạng rỡ.
Một nhóm cảnh sát phòng chống bạo động đang lắp đặt một bức tường chống lửa, ngộ nhỡ xảy ra sự cố, bức tường có thể giảm thiểu lực phá hoại của vụ nổ đối với tòa nhà và môi trường xung quanh. Một nhóm cảnh sát đang dọn dep các loại dụng cụ máy móc, các thứ vật lý và hóa học dùng để chế tạo bom trong phòng thí nghiệm. Còn có một nhóm đang cài đặt màn hình hiển thị.
Trong không gian chật hẹp, mười mấy người đang bận rộn, không ai phát ra âm thanh dư thừa.
Chân Ái nhìn Jason, không quá giống với tưởng tượng của cô. Người đàn ông này rất đẹp trai, thậm chí nhìn qua rất ôn hòa. Hắn đang mỉm cười, nhìn CCTV(*) trong phòng thí nghiệm.
(*) CCTV: truyền hình mạch kín
Đó là một thiết bị đầu cuối có thể thấy khắp nơi trong sân trường, vốn để phát tin tức nhưng trong nháy mắt được chuyển thành video tự chế. Trong video, giáo sư Li ở trần, run rẩy van xin:
“Rất nhiều ý tưởng của Jason Enrique trong lĩnh vực vật lý điện tử thực sự là những ý tưởng chính xác và khả thi. Không phải cấp tiến mà là vượt qua thời đại. Là tôi ghen tị cậu ấy vượt qua tôi. Là tôi lấy cắp một số ý tưởng của cậu ấy,” vị giáo sư trong video nhìn góc trên bên trái một cái, chợt run lên, lập tức thay đổi cách diễn đạt, “Không, rất nhiều, rất nhiều ý tưởng và luận văn. Còn... còn cướp đoạt một phát minh xin được cấp bằng sáng chế của cậu ấy…”
Chân Ái kinh ngạc, đây chính là ân oán giữa Jason và giáo sư Li. Vị giáo sư mình tôn kính, sùng bái nhiều năm xem mình như là vật phẩm để lợi dụng?
Đang suy nghĩ, đoạn video dừng lại.
Màn hình đầy hoa tuyết.
Ngôn Tố lạnh lùng buông phích cắm vừa rút ra, không phải tivi mà là một cái máy trong phòng thí nghiệm.
Anh sờ cái máy có hình dáng không lớn kia, dường như lẩm bẩm: “Điều khiển từ xa? Thật là thấp kém. Đối thủ như vậy luôn làm tôi cảm thấy nhàm chán.”
Nụ cười trên mặt Jason biến mất hoàn toàn sạch sẽ, từ từ lộ ra vẻ u ám.
Ngôn Tố không thèm nhìn hắn, lại nói với Blake: “Nói với người trên đài phát thanh trường, giáo sư Li bị người khác ép nói như vậy, độ tin cậy có thể giảm xuống.”
Blake sững sờ, lập tức hiểu ra liền gọi người đi thông báo.
Chân Ái cũng nhìn ra, Ngôn Tố đang cố ý kích động Jason. Người sau hơi biến sắc, tràn đầy vẻ hứng thú thăm dò nhìn Ngôn Tố chằm chằm. Ngôn Tố vẫn không nhìn hắn, nghiêm túc lật giấy nháp và máy tính xách tay của Jason để trong phòng thí nghiệm.
Tường chống lửa đã xếp đặt xong, chuyên gia phá bom vẫn đang tháo dỡ bom từng chút một.
Thời gian trước khi nổ chỉ còn 11 phút, Blake thông báo để lại một chuyên gia phá bom, tất cả các cảnh sát còn lại đều rút lui, quan sát tình hình qua điện thoại hình ảnh(*).
(*) Điện thoại hình ảnh (video phone): một hệ thống điện thoại có thể chuyển tải hình ảnh và âm thanh.
Sau khi mọi người lên mặt đất, rất nhiều cặp mắt nhìn màn hình hiển thị.
Hai đầu đều im lặng.
Vả lại bất kể lời giáo sư Li là thật hay giả, người bình thường cũng không thể sống yên ổn không có chuyện gì mà nhìn một người đang sống bị nổ thành bột phấn.
Chân Ái nhìn chuyên gia phá bom lạnh lùng bình tĩnh trong video, và giáo sư Li mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, tim không khỏi từ từ bị treo lên, nắm chặt tay.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, chuyên gia phá bom rốt cuộc đã tháo được hai phần ba khối sắt của hộp tính giờ.
Lúc mọi người đang muốn thở phào một cái thì chuyên gia phá bom trong quần áo bảo hộ nặng nề tránh ra, trên màn hình xuất hiện một bàn phím số.
Anh ta bình tĩnh, nói ngắn gọn: “Mật mã! Sáu số! Một cơ hội!”
Ngoài dự đoán của Chân Ái, đây là một giọng nói rất trẻ, nghe không lớn hơn Ngôn Tố là bao. Chuyên gia phá bom này thật hiếm thấy.
Blake lập tức nhìn Jason: “Nói ra mật mã, chúng tôi cam kết sẽ thay anh xin giảm hình phạt.”
Jason thờ ơ nhún nhún vai, rõ ràng không quan tâm.
Có mấy cảnh sát suýt chút nữa xông lên đánh hắn, nhưng bị người khác ngăn lại.
Tất cả mọi người đều có phần nôn nóng.
Con số màu đỏ trôi qua trên đồng hồ tính giờ kích thích thần kinh từng người. Ai cũng không thể trơ mắt nhìn người phía bên kia màn hình bị nổ đến hài cốt không còn.
Jason cười không hề kiêng nể, mang một vẻ kiên định và chờ đợi hủy diệt điên cuồng.
Ngôn Tố từ đầu đến cuối đều ẩn trong góc, lặng lẽ quan sát. Anh thấy được lúc chuyên gia phá bom nói “sáu số”, đáy mắt Jason thoáng hiện lên vẻ chiến thắng kiêu ngạo.
Hiện trường hơi hỗn loạn.
Nhưng lời phát biểu của Ngôn Tố lại đặc biệt ổn định lòng người: “Không phải chữ số, là chữ cái.”
Lúc nói câu này, anh vẫn bình tĩnh nhìn Jason, nắm bắt mọi tia cảm xúc biến hóa trên mặt hắn.
Jason rất sửng sốt, lúc này mới phát hiện người đàn ông trẻ tuổi khinh thường tác phẩm của hắn vẫn đang ở đây.
Vẻ kinh sợ và hoảng loạn của hắn chạy không thoát ánh mắt Ngôn Tố:
“Nhìn qua là bàn phím số, nhưng dạng này hình như quá đơn giản. Lấy sự thông minh và kiêu ngạo của anh thì sẽ cảm thấy khinh thường. Cho nên là chữ cái.”
Anh cũng không nói, điều thực sự khiến anh xác định là cảm xúc của Jason. Và phân tích từ góc độ tâm lý, như vậy thường có thễ dẫn đến sự ác cảm to lớn của người bị phân tích.
Quả nhiên Jason híp mắt lại, trầm mặc và quỷ dị nhìn anh chằm chằm.
Ngược lại Ngôn Tố rất thản nhiên và bình tĩnh, giống như đối xử với đối thủ không đáng nhắc tới: “Là từ gì đây? Thuật ngữ vật lý, cây cối hoa cỏ, địa điểm tên người, phương tiện xe hơi…”
Anh cẩn thận nhìn từng phản ứng rất nhỏ của Jason, kết luận phạm vi,
“Tên người!”
Cả khuôn mặt Jason đều căng thẳng.
Ngôn Tố khinh thường cười một tiếng, giọng nói không dao động:
“Anh cho rằng mình là một nhà khoa học vĩ đại, đương nhiên không dùng tên người hằng ngày. Anh và giáo sư Li không có xích mích cá nhân, cũng không phải là người quen của hai người. Danh nhân trong giới vật lý? Có rất nhiều. Tìm từ đâu chứ? Ừm, đúng rồi. Ban nãy anh chiếu đoạn video của giáo sư Li kia, là anh bảo ông ấy nói. Nó phản ánh tình hình trong lòng anh. Ngẫm lại một chút, hình như tôi nghe được vài từ then chốt rất có ý nghĩa.
Phát minh, cấp tiến, vượt qua thời đại, ghen tị, ăn cắp bản quyền, cấp bằng sáng chế.
Nghĩ như vậy, chỉ có một người.”
Mặt Jason từ từ trắng bệch.
“Theo ý kiến của anh: Cả đời người này có hơn 2000 phát minh, hơn 1000 loại được cấp bằng sáng chế, những phát minh và sự sáng tạo của ông ấy thay đổi quá trình của thời đại. Ông ấy nhỏ mọn, hay ghen tị. Ông ấy giữ các phát minh và sự sáng tạo của các nhân viên dưới quyền trong phòng thí nghiệm như là của riêng mình, có tên mình kèm theo.” Ngôn Tố thản nhiên tuyên bố,
“Ông ấy chính là nhà phát minh nổi tiếng nhất của thế kỉ trước, Edison, vừa vặn sáu chữ.”
Jason hơi trợn mắt, vẻ mặt lạnh lẽo, không thể tin nhìn Ngôn Tố chằm chằm, hai tay không tự chủ được mà run lên.
Ngôn Tố nhìn hắn một lúc, chợt khẽ nhếch khóe môi: “Thật đáng tiếc, cũng không phải Edison.”
Cả người Jason hơi run nhẹ, nắm chặt tay.
“Edison không thể khiến anh thừa nhận trong lòng. Người cho anh cảm giác thừa nhận thực sự có tài năng bẩm sinh, lỗi lạc, vượt qua thời đại, cấp tiến lại gan dạ, có rất nhiều phát minh kỉ lục, nhưng từ trước đến nay chưa từng được lịch sử đối xử và đánh giá công bằng.
Lúc Edison nổi tiếng thế giới nói dòng điện một chiều là tương lai của khoa học, ông phát minh ra điện xoay chiều, đồng thời từ bỏ bằng sáng chế, hiến tặng miễn phí cho toàn nhân loại. Ở trong lòng anh, ông ấy có rất nhiều phát minh sau khi chết mới khiến thế giới kinh sợ khiến loài người sợ hãi. Cả đời ông ấy vất vả, chán nản và thất bại, liên tục bị người cùng ngành nhất là Edison gạt bỏ và chèn ép.
Anh cho rằng đó chính là miêu tả anh, cho nên, anh nhất định sẽ thiết kế mật mã thành nhà phát minh vật lý khác cùng thời với Edison, một thiên tài dưới sự ghen tị và chèn ép của Edison không được ai biết đến -- Tesla.”
Anh nói xong, xung quanh hoàn toàn im lặng.
Một phút rất ngắn, anh lại dễ dàng mở toạt tâm tư của Jason ra rõ như ban ngày, giống như kéo tơ bóc kén.
Đôi mắt Jason hoàn toàn âm u, nhìn Ngôn Tố chằm chằm.
Ngôn Tố không hề động đậy, một vẻ thản nhiên trước sau như một.
Blake khẩn trương: “Nhưng Tesla chỉ có năm chữ cái.”
Ngôn Tố cười nhạt: “Tesla là họ. Ngài Jason cho rằng Tesla là thần tượng của anh ta, đương nhiên anh ta sẽ tự phụ và thân mật mà gọi tên của ông ấy - Nikola!
Nikola Tesla.
Nikola chuyển qua bàn phím là, 645652.”
Ngôn Tố nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Jason, bình tĩnh nói: “Ngài Jason, thật đáng tiếc. Tesla là một thiên tài bị lãng quên, nhưng anh nhất định là một tên tội phạm không đáng nhắc tới.”
Chuyên gia phá bom bên kia màn hình đồng thời nhập mật mã. Một giây nhấn phím xác nhận kia, tim của các cảnh sát đều ngừng đập.
Kết quả,
Không nổ tung, khóa mật mã mở ra an toàn.
Chân Ái thở ra một hơi dài. Gió xuân nhàn nhạt thổi, lòng bàn tay hơi lạnh, lúc này cô mới phát hiện trên tay đầy mồ hôi.
Trong phút chốc, đầu óc vì khẩn trương cao độ lại chợt thả lỏng mà hơi choáng váng, mơ mơ hồ hồ chỉ có một suy nghĩ rất rõ ràng: Ngôn Tố, anh thực sự là một thiên tài!
Cô nhìn về phía anh, chỉ thấy gò má anh tuấn của anh, nghiêm túc chăm chú nhìn màn hình chằm chằm.
Chuyên gia phá bom đang gỡ những đường nhánh còn lại. Trải qua một hồi kia, các cảnh sát cũng thả lỏng một chút, nhưng Ngôn Tố không hề hời hợt, nhìn màn hình, dáng vẻ như có điều suy nghĩ.
Có lẽ là cảm ứng được ánh mắt của cô, ánh mắt như xuất thần của anh chợt lấy lại vẻ trấn tĩnh, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn cô.
Tim Chân Ái nảy lên, không biết nên nói gì.
Gương mặt anh vốn lạnh lẽo vì vụ án chợt dịu lại một chút, nói: “Chờ thêm chút nữa, sẽ tốt ngay thôi.”
Lúc này Chân Ái mới nhớ tới ban nãy anh nói muốn dẫn cô đến bệnh viện, cô khẽ mỉm cười, tỏ ý không cần gấp.
Jason hoàn toàn sụp đổ, hoàn toàn không còn vẻ bình tĩnh dửng dưng trước đó, nhìn Ngôn Tố như nhìn khắc tinh trong đời mình, sửng sờ nửa ngày mới nói: “Tôi chịu thua, tôi phối hợp với cảnh sát, tôi yêu cầu được giảm hình phạt!”
Cảnh sát Blake dữ tợn nguýt hắn: “Bây giờ đã trễ rồi.”
Jason tuyệt vọng nhìn về phía Ngôn Tố. Người sau không kết luận nhanh như Blake. Anh như có điều suy nghĩ nhìn hắn một lúc, lại nhìn màn hình, đồng hồ đếm ngược cho thấy 00:03:43.
Mà chuyên gia phá bom bên kia dừng lại, bình tĩnh nói: “Cái cuối cùng, dây màu đen, còn có dây màu trắng.”
Hoàn toàn im lặng.
Các cảnh sát đột nhiên lại từ nơi hi vọng rơi xuống chỗ tối tăm. Cảnh sát Blake giờ mới hiểu được hàm ý trong câu nói vừa rồi của Jason. Ông không vui, vẻ mặt âm u nhìn Jason, rất không tình nguyện nói: “Anh nói đi.”
Jason giống như bắt được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng nói: “Dây màu trắng. Cắt dây màu trắng là không có chuyện gì. Tôi thích màu trắng, màu trắng cũng có thể đại diện cho tôi.”
Chân Ái đứng một bên, từ lúc bắt đầu sắc mặt trắng bệch.
Vấn đề giống nhau, vậy mà cô lại gặp một lần nữa.
Dây phát nổ luôn luôn đều là màu đỏ và màu xanh, ở đâu sẽ có màu trắng và màu đen?
Ngoại trừ một lần kia, ngoại trừ một lần cô gặp phải kia.
Nhưng bây giờ lại xuất hiện tình huống tương tự, chỉ là trùng hợp sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK