• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chân Ái ngồi trước bàn trang điểm, cẩn thận thắt tóc. Cô nghe lời Eva, tìm kiểu tóc đẹp trên mạng. Mặc dù thường ngày cô không trưng diện, nhưng năng lực học tập mạnh, nhìn một cái là làm được. Thong thả lại tỉ mỉ làm hơn 10 phút, đại công cáo thành.
Đứng dậy soi gương nhìn hai bên một chút, mái tóc dài đen nhánh mềm mại giống như thác nước đeo một vòng hoa nhỏ, tao nhã lại dịu dàng.
Cô sẽ không trang điểm, chỉ vì thích màu son môi mà thoa một lớp. Cô soi gương, nhìn chằm chằm màu sắc trên môi, nhịn xuống sự kích động muốn liếm nó.
Ngôn Tố lập tức sẽ đến đón cô.
Ngày đó cùng anh đến bệnh viện tháo băng, cô nhìn cửa hàng Swensen’s ở ven đường hơn mấy lần, trái cây màu sắc, những loại kem xanh xanh đỏ đỏ.
Anh thấy thế, dắt cô đi vào.
Anh không thích đồ ngọt, ngồi trước cửa sổ kiểu Pháp im lặng nhìn cô. Dưới ánh nắng hè, gương mặt cô trắng ngần đến gần như trong suốt, vui vui vẻ vẻ.
Lúc đó, trong cửa hàng phát bài “Somewhere I belong” của Linkin Park.
Chân Ái sửng sốt, cô còn nhớ anh trai rất thích.
Ngôn Tố giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô, đưa tay tới vuốt vụn bánh quy trên khóe miệng cô: “Tuần sau Linkin Park có buổi hòa nhạc ở New York, muốn đi không?”
Bây giờ Chân Ái nghĩ đến, bên môi dường như còn lưu lại nhiệt độ hơi lạnh nơi ngón tay anh, cô không khỏi cong cong khóe môi, thay giầy xuống lầu.
Mùa hè đã đến, ánh mặt trời chiếu xuống người từ giữa những tán lá xanh tươi, cô ngẩng đầu nhìn bầu trời loang lổ lá cây, vừa xanh lá vừa xanh thẳm, tâm trạng rất tốt.
Ngồi trên ghế dài ở ven đường, sau một lúc thấy xe của Ngôn Tố, cô vô thức mỉm cười.
Chiếc xe màu trắng dừng trước mặt cô, cô ngoan ngoãn ngồi ở ven đường, thoải mái cười với anh. Gió hè lướt qua nhè nhẹ, góc váy tung bay, đẹp đến mức giống như từ giờ phút này tiến vào trong kí ức của anh.
Ngôn Tố lôi ra một con gấu to béo ú cao như anh từ ghế sau, một tay ôm cái bụng mập mạp của nó, đi hai ba bước trên vỉa hè, đứng vững trước mặt cô.
Chân Ái nhìn con gấu bông lông xù màu hạt dẻ kia, trên gương mặt hiện lên một tia vui sướng.
Ngày đó anh nói với cô: “Mỗi lần gặp nhau, anh tặng em một món quà; mỗi lần gặp nhau, em hôn anh một cái.” Từ đó về sau, hộp nhạc, quả cầu thủy tinh…mỗi lần đều có sự kinh ngạc vui mừng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh, trong đôi mắt đen như mực lấp lánh ánh mặt trời.
Anh khom người 70 độ, cúi người lại gần, giọng nói trong trẻo mà chào hỏi: “Hi!”
Tim cô đập thình thịch, mím môi cười: “Hi!”
Ngôn Tố mặc áo thun trắng quần màu sáng, sạch sẽ thoải mái, trong tay biến ra một cái kẹp tóc bông hoa bảy màu, nhẹ nhàng cài trên tóc cô.
Lông mi cô run lên, rũ mắt.
“Đang đợi ai thế?”
Cô lắc đầu: “Không đợi ai cả.”
“Vậy… đi theo anh đi.” Anh giống như dụ dỗ con nít.
Cô gật đầu: “Được!”
Anh đột nhiên khẽ cười, rũ mắt, rơi trên đôi môi căng mọng của cô, hỏi: “Ừm, son môi là vị gì?”
Cô lắc đầu: “Không biết… Vị ngọt?”
“Nói dối!” Anh lại gần, chạm một cái, “Anh đã nói không có mùi vị.”
Cô quay đầu đi chỗ khác: “Vậy mà anh còn hôn.”
Vừa nghiêng đầu, trông thấy cái đầu lớn của con gấu béo dễ thương. Nó ngoẹo đầu, con ngươi đen nhánh ngoan ngoãn nhìn cô.
Quà mỗi lần anh tặng cô, cô đều thích. Hơi không phù hợp với tuổi của cô, nhưng thích hợp cô. Thật giống như, anh đang lấp đầy từng chút một lỗ hỏng thời thơ ấu và ảo tưởng thiếu nữ của cô.
Cô vui vẻ ôm lấy con gấu bông to béo cao hơn cô từ trong tay anh, cánh tay ôm không hết, lông xù mềm mại lại thân mật, lấp đầy trong ngực cô.
Cô rất thích, không ngừng cọ đầu con gấu bông, giống như gấu con tìm được bạn.
Ngôn Tố thấy cô cọ mười mấy giây, nhắc nhở: “Em nên hôn anh rồi.”
“Moah!” Cô lại gần, dùng sức hít một hơi trên môi anh, cánh mũi khẽ cọ gò má anh, anh lại mỉm cười.
Chân Ái đặt tên Ngôn Tiểu Tố cho gấu bông, Ngôn Tố nghe cái tên đó lại không kháng nghị: “Nếu như anh không có ở đây, em muốn ôm anh thì hãy ôm nó.”
Chân Ái yêu thích nó không muốn buông tay, dọc đường ngồi chen chúc với nó trên ghế phụ, nghe ca nhạc cũng muốn ôm vào. Cô còn nhỏ hơn gấu, vừa nhìn xa xa giống như một đôi gấu cưng.
Lần đầu tiên Chân Ái đi nghe một buổi hòa nhạc, bầu không khí sôi động dâng trào, những người hâm mộ vui sướng nhún nhảy, cổ vũ cho ca sĩ nhạc Rock đang hào hứng trên sân khấu. Cô chỉ đơn thuần bị âm nhạc hấp dẫn, mỗi một bài hát, cô đều có thể tìm được sự đồng cảm trong đó.
Trong bài hát luôn có sự man mác và ưu thương nhàn nhạt, nhưng cũng luôn có sức mạnh và hi vọng phá tan chân trời.
Chân Ái dựa vào ngực Ngôn Tố, nói: “Em có một người rất quan trọng, anh ấy rất thích bài hát của họ.”
Anh vòng qua eo cô từ phía sau, “Ai,” anh khẽ lặp lại lời bài hát khán giả đang hát theo, “Phải chăng em cảm thấy lạnh giá và bất lực, tràn đầy hi vọng nhưng cuối cùng tuyệt vọng. Hãy khắc ghi sự bi ai và chán nản giờ phút này, cuối cùng sẽ có một ngày, nó sẽ bay xa theo thời gian.”
Các khán giả hòa âm theo: Let it go! Let it go! (Hãy buông tay, để nó đi qua đi!)
Chân Ái nghe lời anh nói khẽ bên tai, mỉm cười.
Sự bi ai và chán nản trước kia thực sự sẽ đi qua! Cô run rẩy trong âm nhạc hát vào tâm hồn.
Cô ôm con gấu bông thật chặt, Ngôn Tố ôm cô thật chặt.
#
Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Chân Ái đi vệ sinh, trước khi đi nhét con gấu bông vào trong ngực anh, lúc quẹo quay đầu nhìn lại, gương mặt anh bình tĩnh lạnh nhạt như vậy, một tay xách con gấu bông to, thật đúng là đáng yêu.
Ngôn Tố không hề để ý đến ánh mắt của người xung quanh, nghiêng đầu nhìn con gấu bông: “Nói ày biết, mày tên là Ngôn Tiểu Tố!”
Gấu bông ngoẹo cái đầu lớn phớt lờ anh.
Ngôn Tố: “Mày còn ngốc hơn Isaac!”
“S. A.!” Có người gọi anh, thanh âm này…
Ngôn Tố bỗng sững sờ, quay đầu lại.
Một nữ sinh đội mũ lưỡi trai mặc áo thun rộng quần nhiều màu, ăn mặc rất giống con trai, nhưng không che giấu được vẻ ngoài thanh lệ thoát tục. Nhưng sắc mặt rất xấu, đôi mắt ẩm ướt, giống như đã khóc do tủi thân.
Cô ấy liếc mắt về phía Chân Ái biến mất mấy giây trước, lại nhìn anh;
Ngôn Tố bình tĩnh nói: “Bạn gái.”
Cô ấy ngẩn người, phút chốc cười nhạt: “Đã nhìn ra!”
“L.J., cậu về lúc nào?”
Đôi mắt cô ấy vẫn còn đỏ, nhưng cố gắng cười: “Hôm nay. Cậu biết tôi nhất định sẽ đến buổi hòa nhạc của họ. Tôi có việc tìm cậu.”
“Việc gì?”
“Hôm nay cậu bận, hôm khác đi! Tôi đã biết số điện thoại và địa chỉ của cậu.” Tiếng vọng của cô ấy chưa rơi, biến mất trong đám đông.
Ngôn Tố thản nhiên thu ánh mắt.
Cô ấy đi mấy bước, quay lại nhìn xung quanh.
Cô gái như búp bê tuyết kia chạy như bay nhào vào lòng Ngôn Tố, gấu bông đều bị đè bẹp.
Cô gái mặc váy trắng, mái tóc đen suôn dài như thác nước, cực kì giống nữ thần trong thần thoại Hy Lạp.
#
Đêm đã khuya, Ngôn Tố đưa Chân Ái lên nhà, anh nhìn cô mở cửa đi vào trong, nhưng không bỏ đi, mà lẳng lặng dựa trên vách tường ngoài hành lang, nụ cười dịu dàng lúc nhìn cô vừa rồi hơi thu lại.
Trên đường đi, trên tấm thảm ngay ngắn của khu nhà có vết lõm, trong cây cảnh có dấu vết ấn đè và lục soát… Trong phòng cô có người.
Chân Ái ôm con gấu to vào nhà, bật đèn, nụ cười không còn sót lại một chút nào.
Trong phòng khách có một hàng mấy người đàn ông mặc quần áo đen đứng thẳng, người dẫn đầu là một cô gái 28, 29 tuổi xinh đẹp. Cô ấy lặng lẽ nhìn lướt Chân Ái một cái, rõ ràng cảm thấy kinh ngạc về trang phục của cô: “Cô đi hẹn hò?”
Chân Ái không trả lời, hờ hững: “Có chuyện gì vậy, cô Adams?” Một lúc sau sửa đúng lại, “Không, bây giờ phải gọi cô là bà Van De Bilt.”
“Đều được.” Annie khẽ mỉm cười. Cô ấy là người chịu trách nhiệm phụ trách tiến độ nghiên cứu của Chân Ái, chỉ xuất hiện khi có chuyện quan trọng.
Nhóm đặc công áo đen trầm mặc ít nói. Họ đã sớm lục soát kiểm tra cả phòng. Mỗi một khoảng thời gian họ sẽ đến kiểm tra máy nghe lén, máy theo dõi và các thiết bị khác.
Chân Ái có kiến thức và sự cảnh giác trên phương diện này, hoàn toàn không cần bọn họ giúp đỡ. Dưới cái nhìn của cô, đây là sự giám sát trá hình.
Ánh mắt của Annie rơi trên con gấu trong lòng Chân Ái.
Trong công việc, cô ấy không bao giờ nói chuyện cá nhân. Trong hôn lễ của cô ấy, Chân Ái là bạn thân của Ngôn Tố, lạnh nhạt lại thường ngây người; ở đây, Chân Ái là cấp dưới của cô ấy, một nhân viên nghiên cứu khoa học cẩn thận, có năng lực, bình tĩnh tự kiềm chế. Từ 5 năm trước quen cô lúc 17 tuổi cho đến bây giờ, cô vẫn luôn trong trắng thuần khiết, lặng lẽ âm thầm, vô dục vô cầu.
“Cô thích thứ đồ này?” Cô ấy rất khó tưởng tượng Chân Ái thường ngày kia sẽ có tính cách trẻ con.
Chân Ái không trả lời.
Annie chỉ bệ cửa sổ, ở đó để trứng màu, quả cầu thủy tinh, hộp nhạc, các loại đồ thủ công nhỏ bé: “Đã kiểm tra những thứ đó rồi, không có vấn đề. Nhưng cô đột nhiên mua mấy thứ này, có nghĩ tới sự an toàn không?”
Chân Ái khẽ nhíu mày: “Cô có chuyện gì?”
Annie đứng lên, Chân Ái để con gấu bông xuống, cùng cô ấy đi vào phòng ngủ.
Annie đóng cửa lại: “Việc nghiên cứu chế tạo huyết thanh chống vi-rút Anti-HNT-DL đã thành công, trong thời gian này vất vả cho cô rồi.”
Chân Ái rất bình tĩnh, không có vui vẻ hay không vui.
Nụ cười của Annie thu lại: “Chỉ có điều, trong vụ án nổ mạnh ở ngân hàng đường Maple một tháng trước, cảnh sát phát hiện một người đàn ông có dáng vẻ lúc chết vô cùng thê thảm. Chúng tôi đã phong tỏa tin tức với bên ngoài, nhưng bên trong CIA vẫn muốn điều tra rõ ràng. Chân Ái, cô tự ý mang chất độc thần kinh ra khỏi phòng thí nghiệm?”
Chân Ái lẳng lặng ngước mắt nhìn cô ấy, không hề có sự sợ hãi hay hốt hoảng: “Tôi nghi ngờ người của tổ chức đã tìm được tôi, cần phải phòng thân.”
Nghi ngờ? À!
Annie hiểu rõ tuy cô trẻ tuổi nhưng trong lòng cứng cỏi, mềm không được cứng không xong, chỉ trích vô dụng, dứt khoát nói sang chuyện khác, hỏi chuyện quan trọng hơn: “Cấp trên khá tò mò, trên vách tường hành lang phòng thí nghiệm đều là máy dò tự động, làm sao cô mang chất độc ra ngoài được?”
Chân Ái trầm mặc.
Annie suy nghĩ, nhớ tới Ryan nói có lần Chân Ái tiêm chất độc cho chuột trắng, không cẩn thận bị ống tiêm làm xước tay. Chẳng lẽ cơ thể cô ấy có cơ chế kì quái có thể chứa chất độc?
Cô ấy giơ cây bút ghi âm trong tay lên: “Cấp trên muốn biết kế hoạch công việc tiếp theo của cô, giống như mọi khi, ghi âm giọng nói.”
Chân Ái liền trả lời theo phép: “Nghiên cứu Anti-HNT-LS.”
Ngắn gọn, không nói nhiều một chữ.
Annie truy đến cùng: “Sau khi hoàn thành việc này?”
Chân Ái dừng lại, cô cũng không biết. Vốn tưởng rằng quá trình nghiên cứu hai loại chất độc thần kinh này dài đằng đẵng, nhưng sau mấy ngàn lần thí nghiệm hiệu suất cao, bỗng nhiên thành công một nửa. Nếu tiếp tục như thế, điểm cuối của việc nghiên cứu ở trong tầm tay.
Vậy cô…
Đột nhiên tim đập thình thịch, có phải điều này có nghĩa là, tương lai không xa, cô có thể trở về cuộc sống bình thường không?
Nhưng hi vọng của cô rất nhanh bị Annie đập tan: “Chân Ái, chúng tôi biết, mẹ cô ngoài việc sáng chế hai loại chất độc này ra, còn có ba công nghệ tuyệt mật, một là nhân bản người, hai là dừng cơ chế tử vong của cơ thể người, ba là thay đổi năng lực sinh học của cơ thể người, cũng chính là siêu năng lực.”
Chân Ái không hề dao động: “Cho dù là nhân bản người, ngăn chặn sự tử vong của con người, hay làm cho cơ thể người có siêu năng lực thì cũng đã có rất nhiều nhà khoa học thử nghiệm, nhưng đều không thể vượt qua chỗ hẹp.”
Annie như tin như không: “Nhưng mẹ cô là một thiên tài không ai sánh bằng, cô cũng vậy. Cô… chẳng lẽ không từ chỗ bà ấy…”
Chân Ái nghe bình tĩnh như thường, biểu cảm không hề thay đổi, ngắt lời: “Cô Adams, ở hai phương diện này, tôi cũng bó tay như những nhà khoa học khác.”
Annie nhún nhún vai, không tin,
“Nhưng theo chúng tôi được biết, ít nhất trên phương diện năng lực sinh học, mẹ cô nắm giữ nhiều loại thuốc có thể trao cho cơ thể người sức mạnh như động vật, như cơ chân và tốc độ của báo săn, giống như sức lực của vượn, sức cắn của gấu Bắc Cực, dò sóng siêu âm của dơi, cá heo, còn có sức nhìn đêm, khả năng nghe của những động vật khác…”
Chân Ái liếc thấy ánh mắt tìm tòi của cô ấy, cười nhạt: “Thưa cô, khả năng nghe và khả năng nhìn đêm của tôi là do từ nhỏ bị giam trong phòng tối mà có, không phải dựa vào việc uống thuốc.”
“Vậy là thực sự có thuốc đó?” Annie mỉm cười.
Chân Ái nhìn cô ấy: “Đáng tiếc là tôi không biết.”
“Tôi cho rằng cô nói dối.” Annie không truy đến cùng, ngược lại nói, “Bên trong CIA có mấy người nằm vùng sau khi bị phát hiện, đã uống thuốc động vật, xuất hiện thuộc tính của động vật, cũng không còn cách nào sống như người bình thường được nữa. Chân Ái, cô có cách gì không?”
“Không có. Cô cũng không cần dò xét tôi.” Vẻ mặt Chân Ái lạnh như băng, “Loại thuốc này rất ít, cô không cần lo lắng tổ chức sẽ để nó chảy vào thị trường.”
Annie phản bác: “Cô có thể bảo đảm? Cô khẳng định tổ chức sẽ không sản xuất số lượng lớn bán cho tổ chức khủng bố sau khi đã ổn định việc thí nghiệm tính chất của thuốc?”
Chân Ái hơi mím môi, không nói câu nào. Đương nhiên cô không thể bảo đảm, cô chỉ hi vọng đừng nhưng vậy. Cô bây giờ giống như đà điểu, giống như vùi đầu vào cát thì không cần phải đối mặt.
Virus, thí nghiệm, thuốc, phôi thai, nhân bản người, tế bào, những thứ lạnh như băng đi theo cô từ nhỏ đến lớn này, rốt cuộc lúc nào mới kết thúc!
Cô thực sự không muốn để ý đến những việc này! Tại sao gánh nặng nặng nề như vậy phải đặt hết lên người cô!
Nhưng cô có lý do không thể bỏ mặc, và Annie, người phát ngôn của đám người kia biết rõ điểm này: “Chân Ái, người sáng chế một loạt thuốc mất đi nhân tính này chính là nhà khoa học tà ác nhất thế kỉ này, cũng chính là mẹ cô. Và trên tay cô có năng lực hủy diệt thế giới.”
Chân Ái vẫn yên lặng như trước, nhưng sắc mặt đã trắng bệch.
Annie đi thẳng vào vấn đề: “Chúng tôi yêu cầu cô chế ra thuốc giải cho những thứ thuốc này.”
Chân Ái ngước mắt: “Vậy thì đầu tiên phải chế ra thuốc. Như vậy các người có khác gì tổ chức S. P. A?”
Annie nghe ra sự mỉa mai của cô, giải thích: “Đương nhiên khác nhau. Chúng tôi sẽ không sử dụng chúng trên cơ thể người, nhưng các nhà khoa học của S. P. A cũng đang nghiên cứu, đồng thời thí nghiệm trên thân người. Chân Ái, cô nhất định phải tìm ra thuốc giải.
Đây là sự chuộc tội cho bố mẹ cô!”
Một câu nói khiến Chân Ái hoàn toàn nín lặng.
Cô phải chuộc tội cho bố mẹ cô… Chuộc tội cả đời.
Cô yên lặng nhìn cô ấy, đôi mắt đen nhánh trống rỗng như lỗ đen, không có một tia sáng, đột nhiên chợt lóe lên vẻ tàn nhẫn vô hình.
Annie, nggười quản lý xử lý công việc thành thạo, lại bị đôi mắt im lặng của cô nhìn đến không khỏi lạnh cả sống lưng.
Giây này qua giây khác, cuối cùng Chân Ái thu ánh mắt, không nói câu nào rời khỏi, đi ra cửa phòng, lại bị một màn trước mắt làm cho ngơ ngẩn.
Con gấu bông mập mạp thật to ngã dưới đất, cơ thể màu hạt dẻ biến thành một lớp da, cái bụng phồng lên bị xé thẳng, khắp nơi đều là bông vải trắng. Nó ngoẹo đầu, con ngươi đen kịt gần như bị rơi ra, nhưng vẫn ngây thơ và nhu thuận nhìn Chân Ái.
Cô đột nhiên nắm chặt tay, phẫn nộ lại oán hận, nhớ tới hình ảnh Ngôn Tố ôm nó đi về phía mình, nhớ tới việc nó nghe buổi hòa nhạc với họ, nhớ tới lời anh nói anh không ở đây thì ôm Ngôn Tiểu Tố, cô đau lòng đến mức giống như chính mình bị xé ra.
Đôi mắt cô đều đỏ, nhìn họ chằm chằm gằn từng chữ: “Ai cho phép các người xé mở gấu của tôi?”
Không ai để ý cô, người áo đen chỉ báo cáo với Annie ở sau lưng cô: “Đã kiểm tra, món đồ chơi này không có vấn đề.”
Nó là Ngôn Tiểu Tố, nó không phải là món đồ chơi!
Chân Ái gắt gao cắn răng, không nói câu nào, quỳ xuống nhét bông vải vô cùng mềm mại vào trong bụng gấu. Gấu quá béo, cơ thể trước đó căng tròn. Lần này trên bụng bị vạch một lỗ lớn như vậy, cố sức nhét thế nào cũng luôn có bông vải rớt ra.
Cô gắt gao nén nước mắt, tốn nhiều sức để nhét vào xong, cố gắng ôm ngang gấu đứng lên, xoay người đi ra cửa.
Vừa ra khỏi cửa đã thấy Ngôn Tố cúi đầu đứng ở hành lang đối diện. Anh nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu, nhìn thấy con gấu có cái bụng mở toang bông vải lồi lên xiêu xiêu vẹo vẹo trong lòng cô, hơi sững sờ.
“Xin lỗi anh!” Cô nghẹn ngào, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK