Chân Ái ngủ trưa xong tỉnh lại đi xuống lầu, đi qua hành lang, nghe thấy vẹt kêu đầy vui vẻ: “Egg, egg, Isaac loves it! (Trứng, trứng, Isaac thích trứng nhất!)”
Chân Ái quay đầu, thấy trên bàn trà dài có một cái giỏ mây để trứng gà đầy màu sắc, vẽ hình màu sắc rực rỡ, cầu vồng, hoạt hình, vẽ tay, màu nước, mực in, màu xanh da trời, màu hồng nhạt, màu vàng tươi, màu xanh lục, rất nhiều cái trứng nho nhỏ chen chúc nhau, vô cùng đáng yêu.
Vẹt con đứng trên giỏ, rất happy mà vỗ đôi cánh trắng phành phạch.
Chân Ái luôn luôn thích đồ vật có màu sắc, thấy quyến luyến không rời, nhỏ giọng hỏi vẹt: “Đây là cái gì thế?”
“Miz Jen, habby easder! (Cô Chân, lễ Phục Sinh vui vẻ!)” Marie nói tiếng Anh vùng Đông Nam Á.
Đây là một giỏ trứng màu Phục sinh.
Sao Ngôn Tố biết mua những thứ này? Anh ấy chưa bao giờ quan tâm đến các ngày lễ. Chân Ái bối rối, cùng vẹt con tò mò lục lọi trong giỏ.
Sau lưng đột nhiên có một tiếng mắng nổi giận đùng đùng: “Ai cho phép cô đụng vào đồ của tôi!!”
Chân Ái bị hù, suýt làm đổ trứng màu, vẹt cũng bay lên, nhảy đến trên bả vai cô, nghiêng đầu nhìn.
Phía sau, Jasmine cắn răng, tức giận nhìn cô chằm chằm.
Chân Ái cúi đầu nhìn hai quả trứng màu trong tay, bị bắt quả tang rồi, cô vội vàng bỏ lại trong giỏ, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi cô, tôi tưởng là Ngôn Tố mua.”
“Cho dù là của anh ấy thì cô có thể tùy tiện đụng vào sao?” Sắc mặt Jasmine rất xấu, giọng điệu cũng không tốt, “Thật không biết lễ phép, mẹ cô dạy cô thế nào?”
Chân Ái không phản ứng. Thần kinh cô thô, Jasmine nói gì cô cũng không hề có cảm giác, nhưng cô rất tò mò, sao Jasmine lúc nào cũng tức giận vậy?
Mà không sao, dù sao cô cũng không cần cô ấy thích.
Cô yên lặng bình tĩnh, khuôn mặt cũng không đỏ. Jasmine chợt cảm thấy như đánh vào không khí, càng bực bội hơn, nhưng cuối cùng cô ta cho rằng mình là người biết lí lẽ, muốn tiếp tục châm chọc nhưng lại nhịn xuống.
Thật bực mình, mẹ Hayley lại có thể cho phép cô ta ở nhà Ngôn Tố, thật buồn cười! Cô gái này ngoài mặt ngơ ngác, nói không chừng trong lòng đạo đức giả đầy nham hiểm đây.
Chân Ái không nhìn ra ý nghĩ của cô ta, không nói nhiều, xoay người đi đến thư viện.
“Ai!” Jasmine gọi cô lại.
Chân Ái quay đầu.
“Hôm nay là lễ Phục Sinh, Ngôn Tố và tôi phải về nhà ăn tối, mẹ, bà ngoại, còn có Spencer và Annie đều ở đó. Cô thì sao, muốn đi đâu?”
Cô ta là đang nhắc nhở cô, chúng tôi là người nhà ăn cơm với nhau, cô đừng nghĩ đến việc đi theo góp vui.
Nhưng đây là làm điều thừa, Chân Ái vốn không nghĩ tới chuyện đó, cô cảm thấy khó hiểu mà trả lời: “Tôi ở nhà đọc sách.”
Jasmine nâng nâng lông mày: “Cô nói là về nhà cô sao?”
Chân Ái nghĩ, cũng có thể về nhà mà, dù sao cơ thể cô cũng khỏe rồi, không cần ở trong núi điều dưỡng. Cô gật đầu: “Ở đâu đọc sách không phải đều giống nhau sao?”
Jasmine lại cảm thấy không thoải mái. Người này thế nào vậy? Thực sự xem nhà Ngôn Tố là nhà mình sao? Mới vừa muốn nói cô thì di động của Chân Ái vang lên.
Nhận điện thoại, là một giọng nữ rất vui vẻ: “Ai, đã lâu không gặp, cô đang làm gì thế?”
Chân Ái nhớ lại một lúc: “… Daisy?”
“Không phải bảo cô liên lạc với tôi sao? Tại sao không gọi cho tôi? Có phải chữ viết trong lòng bàn tay bị phai rồi không?” Daisy cố gắng tự ình một cái bậc thang.
Nhưng Chân Ái thành thật nói: “Không có. Tôi nhớ được số.”
Daisy: “…”
Bậc thang trực giác cô ấy mới vừa bày xong đã bị Chân Ái dỡ xuống, bản thân ngã nhào.
Cô ấy cũng biết Chân Ái không giống cô gái bình thường, cho nên cảm thấy không có vấn đề, cười ha ha nói chuyện chính: “Ai, thì ra chúng ta học chung trường. Hôm nay có party lễ Phục Sinh, đến đây chơi đi!”
Chân Ái lắp bắp: “Party? Không thú vị đâu…” Thực ra cô chưa từng tham gia.
“Có vẽ trứng màu, hóa trang thành con thỏ nữa.”
Chân Ái có chút mong đợi: “Ừ, được rồi… Ồ, có điện thoại đến, không nói nữa… A lô? Âu Văn… Nhà anh? Không, Daisy nói muốn tôi tham gia party, anh mừng lễ với người nhà anh đi… Không cần lo lắng… Cái gì trứng màu?”
Âu Văn nói tặng cô một giỏ trứng màu.
Chân Ái đang tò mò thì chuông cửa vang lên, Marie ở cửa kêu: “Miz Jen, oh my Jesus! Eggs! Doo many! (Cô Chân, ôi trời! Trứng! Rất nhiều trứng!)”
Nhân viên chuyển phát nhanh đem đến mấy giỏ trứng màu, đầy đủ kích cỡ, thật giả, vẽ đủ hình xinh xắn. Còn có chất liệu sô-cô-la và kẹo.
Không phải nói một giỏ sao, sao nhiều vậy?
Chân Ái cảm thấy vui vẻ, ngồi xổm dưới đất nhìn xung quanh. Trên một bộ trứng màu cô thích nhất vẽ 13 cô bé xinh đẹp, mỗi mặt ngược lại của trứng viết một chữ, tạo thành một câu:
AI HAPPY EASTER!
Ai, lễ Phục sinh vui vẻ!
Marie cũng vui vẻ vào giúp vui, nói cô bé trên trứng màu lớn lên giống Chân Ái, xinh đẹp lại được người ta yêu mến. Vẹt con vung cánh bay qua bay lại: “Trứng! Trứng!”
Jasmine nén giận trong lòng, nhất thời không nhịn được, chất vấn: “Này, đây cũng không phải là nhà kho của nhà cô, ôm trứng của cô về đi!” Sau đó không nhịn được lấy chân đẩy.
Chân Ái vội vàng đỡ lấy, ngăn chân của cô ta, ôm mấy cái giỏ màu sắc sặc sỡ qua một bên.
“Này, Chân Ái! Chưa từng có ai mừng lễ Phục sinh với cô sao?”
Chân Ái cảm thấy rất bình thường: “Không cần đâu, tôi cũng không phải là người theo đạo.”
Giọng điệu lại có thể giống Ngôn Tố như đúc, Jasmine cảm thấy đau răng: “Cô không có bố mẹ sao? Bị thương cũng không có người thăm hỏi. Cho dù bố mẹ không quan tâm thì dù sao cũng có bạn học chứ? Bạn học không có, vậy bạn bè thì sao? Trừ Âu Văn và Eva ra, cô không quen ai sao?”
Chân Ái không hiểu thái độ hùng hổ dọa người của cô ta, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ một vòng, trả lời: “Không có.”
“Cô!” Jasmine thấy cô không hề khó chịu thì tức giận muốn chết.
Vẹt con bay lên, vỗ cánh phành phạch: “Bully! Bully! (Đồ tồi!)”
Jasmine vô cùng tức giận, đưa tay muốn chụp lấy nó, không ngờ nó lướt qua đầu cô ta, bay qua đậu trên bả vai Ngôn Tố. Vẹt con thu cánh lại, con ngươi đen như hạt đậu xoay tròn.
Ngôn Tố không biết đến đây từ lúc nào, chống cây gậy màu trắng, vẻ mặt hờ hững nhìn Jasmine một cái, không có biểu cảm dư thừa, cũng không hề dừng lại, ánh mắt liền rơi vào trên người Chân Ái.
Cô yên lặng, rũ mắt. Nhưng vừa nhìn đã biết cô đang chia suy nghĩ đếm trứng màu. Cô khẽ mím môi, lại là cảm xúc vui vẻ ẩn nhẫn.
Ngôn Tố không nói gì. EQ của cô ấy thực sự là thấp đến vô cùng thê thảm! Thật ngốc! (Ách, những lời này không thích hợp anh nói đâu.)
Anh cầm cây gậy đẩy đẩy lưng cô: “Sẽ đi đâu?”
“Đến trường. Daisy nói có party. Tôi có thể vẽ trứng màu, còn có thể hóa trang thành con thỏ!” Trong đôi mắt cô lấp lánh vẻ vui mừng hiếm thấy, ánh mắt không ngừng lượn lờ trên trứng màu.
Ngôn Tố nhìn nét mặt của cô, không khỏi cảm thấy chán nản.
Anh biết cô thích đồ vật có màu sắc tươi sáng, nhưng không nghĩ đến việc tặng trứng màu, quá thất bại mà. Việc tặng quà trên mạng nói vẫn có chút đáng học hỏi, tại sao ngay từ đầu anh lại khinh bỉ cộng thêm phủ nhận chứ?
Anh rầu rĩ không vui: “Tôi cũng muốn đi!”
Chân Ái sững sờ, muốn nói gì đó thì bị Jasmine cắt ngang: “S. A., mẹ nói bảo anh về nhà mừng lễ Phục Sinh.”
Ngôn Tố rất lạnh nhạt: “Không cần, tôi cũng không phải là người theo đạo!”
Lời này Chân Ái mới vừa nói, bây giờ Ngôn Tố lặp lại lần nữa khiến Jasmine suýt tí nữa nhồi máu.
Chân Ái quan sát anh từ trên xuống dưới: “Nhưng chân của anh…”
“Tôi muốn đi!”
#
Chân Ngôn Tố có vẻ bình phục khá nhanh, với lại hình như anh từng có kinh nghiệm gãy xương, cho dù quấn băng chống gậy cũng hoàn toàn không có một chút cảm giác trói buộc vụng về, ngược lại thân hình vẫn thẳng tắp, bước đi vững vàng.
Đi đến party, Daisy từ xa thấy Chân Ái, vui vẻ chạy tới: “Ai, cô quá xuất quỷ nhập thần. Trong trường lại không có ai biết số điện thoại của cô, tôi còn hỏi cảnh sát Jones đó!”
Cô ấy nhìn thấy Ngôn Tố, rất kinh ngạc: “Anh vậy mà cũng đến à!”
Ngôn Tố thản nhiên nâng mày: “Daisy, quần áo của cô thật khó coi!”
Chân Ái: “…”
Bộ đồ Daisy mặc là một bộ trang phục thỏ gợi cảm, phần trên là một cái quấn ngực màu hồng rất ngắn, khó khăn lắm mới che kín ngực, hai bên có lông tơ trắng như tuyết tô điểm; phần dưới là váy ngắn màu hồng ngang đùi có đường viền lông màu trắng.
Phía sau váy có một cái đuôi thỏ ngắn bằng lông xù, cô ấy còn đeo một đôi tai thỏ trắng dài trên đầu.
Phối hợp với bộ trang phục này, cô ấy trang điểm màu hồng nhạt.
Chân Ái sợ Daisy xấu hổ, vội vàng nói: “Rất đẹp mà, tôi cảm thấy rất đáng yêu.”
Ngôn Tố khinh bỉ cô: “Đáng yêu sao? Tôi cảm thấy thật đáng thương cho sự thưởng thức của cô…”
Chân Ái ở sau lưng hung hăng chọc anh.
Ngôn Tố im miệng, rất lâu sau nghiêm mặt nói: “Ừ, thật đáng yêu… FYI, độ đáng tin của lời này là số không.”
Daisy không để ý: “Ai, không phải cô muốn hóa trang thành con thỏ sao? Tôi đã giữ lại một bộ cho cô, chúng ta đi thay quần áo đi!”
Ngôn Tố sững sờ, lần này nghiêm túc quét quần áo của Daisy một cái, lại rất bình tĩnh quét Chân Ái một lần… Ừm, anh rất muốn nhìn.
“Cái này là con thỏ??” Chân Ái có vẻ lúng túng, lùi về sau, lắc đầu như trống bỏi, hai tay đồng thời lắc, “Không không không, tôi không muốn hóa trang thành cái này!”
“Đi nào đi nào! Nữ sinh đều phải hóa trang thành cái này!” Daisy không phân bua thêm lôi Chân Ái đang hốt hoảng lúng túng đi.
Ngôn Tố thấy vậy, khẽ cong môi, mỉm cười với mình.
Đi vào bên trong, thấy quầy bar có chỗ vẽ trứng màu, liền lấy propylene, hết sức chuyên chú vẽ lên. Mới vẽ xong một cái, nghe thấy có nam sinh khẽ hô: “So cute! (Thật đáng yêu!)”
Ngôn Tố không có hứng thú, cẩn thận tỉ mỉ nhìn chằm chằm trứng màu, chờ thuốc màu khô.
Có người nói: “Chưa từng thấy, người mới đến à! Nếu trước đó tôi đã gặp thì nhất định theo đuổi được cô ấy.”
Trong lòng Ngôn Tố thoáng qua một tia khác thường, vừa ngẩng đầu nhìn, nhịp tim bỗng chốc ngưng trệ.
Chân Ái vặn tay, rất dè dặt đi theo bên cạnh Daisy, cúi đầu rũ mắt đi tới.
Cô mặc một bộ trang phục con thỏ, mái tóc dài mềm mại, dưới ánh đèn bả vai trắng tinh khiết giống như ngọc Dương Chi thượng hạng, xương quai xanh xinh đẹp rõ ràng, vô cùng gợi cảm. Áo ngực hơi thấp để lộ ra một bóng mờ nhấp nhô, vòng eo nhỏ nhắn mềm mại, tinh xảo yêu kiều, giống như cầm nhẹ sẽ gãy mất. Bên dưới váy ngắn là một đôi chân mảnh và thon dài, trắng ngần đều đặn, duyên dáng rực rỡ, thấy mê hoặc lòng người lại vô cùng thanh khiết.
Cô trang điểm màu hồng nhạt, trên mắt thoa một lớp phấn mắt hồng nhạt làm tôn lên sự tĩnh mịch đen nhánh của đôi mắt. nhìn một cái liền câu mất hồn người; trên gương mặt vốn có má hồng rất ít, nhưng cô xấu hổ mặt đỏ tới mang tai đã sớm che mất hiệu quả trang điểm, gương mặt trắng đến trong suốt, giống như bóp một cái thì có thể nổi trên mặt nước.
Riêng vẻ mặt cô ngây thơ lại khẩn trương, kết hợp với đôi tai thỏ lông xù kia, thực sự là ngứa đến tận trong lòng người.
Thật là một vẻ đẹp đầy mê hoặc!
Cô như vậy cực kì giống búp bê Barbie, khiến người ta nhìn liền muốn ôm vào lòng, không còn muốn buông tay nữa.
Ngôn Tố nhìn cô không chớp mắt. Cô ấy… thực sự… rất đáng yêu!
Nhưng cô còn chưa đến gần đã có rất nhiều người đi tới bắt chuyện, Ngôn Tố lặng lẽ trầm sắc mặt. Để ọi người nhìn như vậy, anh… thực sự… rất tức giận!
Chân Ái không thích nói chuyện, cũng không thích bị bắt chuyện, thế là không hề để ý đến ai, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Ngôn Tố đứng ngay ngắn, khẽ thở ra một hơi, giống như lần này mới cảm thấy an toàn thỏa đáng.
Ngôn Tố thấy cô không đáp lại ai, hoang mang rối loạn chạy đến bên cạnh mình, trong lòng hơi đắc ý.
Chân Ái lại nhíu mày: “Ngôn Tố, thực ra tôi cũng không thích, nhưng tôi sẽ mặc thế này một lần.”
Ngôn Tố sửng sốt: “Ai nói tôi không thích?”
“Anh mới vừa nói bộ quần áo này khó coi.”
Ngôn Tố sờ mũi một cái: “Khụ, chỉ có cô mặc đẹp.”
“Thật sao?” Chân Ái thở phào nhẹ nhõm.
Ánh mắt của anh hướng qua sau lưng cô, “Thực sự có cái đuôi thỏ à?” Anh đưa tay nắm nắm lông thỏ sau váy của cô, bóp một cái.
Trong nháy mắt, cả người Chân Ái giống như bị nhiễm điện, rõ ràng chỉ là sờ cái đuôi, nhưng cô lại cảm thấy thân mật giống như sờ mông vậy.
Mặt cô bỗng chốc đỏ bừng, xung quanh âm nhạc ồn ào, cô nghe thấy nhịp tim mình vang dội trong lồng ngực.
Một lúc lâu sau, cô mới bình tĩnh lại, làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra mà dời ánh mắt, nhìn về phía trứng màu trước mặt Ngôn Tố.
Ngôn Tố: “Đoán xem, cái nào là tôi vẽ?”
Chân Ái: “…”
Trong một đống trứng màu, có một cái, ạch, trứng màu trắng đen… Nền đen chữ trắng, vẽ đủ loại kí hiệu kì quái, hoàn toàn khác với đám trứng màu đầy màu sắc xung quanh.
Giống như con người anh…
Lần đầu tiên cô cảm thấy, đồ vật không có màu sắc cũng đáng yêu quyến rũ như vậy; trên thế giới có nhiều màu sắc như thế, cô vẫn cứ thích cái trứng màu trắng đen này.
Cô chọc đầu quả trứng một cái.
Ngôn Tố chỉ vào kí hiệu kì kì quái quái phía trên, mang theo vẻ kiêu ngạo: “Này, đây là mật mã tôi vừa thiết kế, có đẹp không?”
Chân Ái: “…”
Nhìn không hiểu thì làm sao?
Cô nhíu mày, vô thức cắn cắn môi.
Anh nhìn đôi môi cô, đột nhiên tim đập chậm một nhịp. Trên cái miệng nho nhỏ thoa son môi, yêu kiều như nước mềm mại căng mọng… Anh đột nhiên muốn… hôn cô…
“Ai! Qua đây chơi trò chơi đi! Tiếng kêu của Daisy cắt đứt ý nghĩ trong lòng Ngôn Tố, anh thoáng giật mình.
Một đám sinh viên rất nhanh tụ tập một chỗ chơi trò chơi. Quy tắc rất đơn giản, nữ sinh tùy chọn một con số từ 1 đến 150 viết trên tấm thẻ. Nam sinh rút ra 3 số tùy ý trong từ 1 đến 40, dùng cộng trừ nhân chia, hoán vị và các phép tính khác tính được con số ứng với số trên thẻ của cô gái thì có thể hôn một cái. Cách tính một người đã dùng thì người khác không được dùng, nhưng mình có thể dùng lại.
Trước khi chơi, Chân Ái nhỏ giọng hỏi Ngôn Tố: “Tôi không muốn bị người khác hôn, làm sao bây giờ?”
Ngôn Tố không hề suy nghĩ: “123, số này rất khó tính ra.”
Chân Ái viết xuống 123.
Chơi một vòng, có người dùng 40 cộng 39 cộng 38 ra 117, sau đó hôn Daisy viết số 117 một cái, vì vậy người khác không thể dùng lại phép cộng.
Đến lượt Ngôn Tố, anh rút được 3, 15, 25.
Chân Ái nghĩ, căn 25 cộng 15 chia 3 bằng 10, ở đây vừa khéo có cô gái viết số 10. Ạch, Ngôn Tố sẽ không hôn cô ấy chứ?
Cô nhíu mày, có chút không vui.
Ngôn Tố xếp số xong, rất bình tĩnh: “Một số chẵn, bốn số lẻ, tổng cộng năm số, được số 145. Trong 145, một số chẵn, hai số lẻ , tổng cộng ba số. Ừm, thu được 123.”
Chân Ái vừa nghe, chợt cảm thấy giống như bị ai đánh một gậy vào đầu.
Cô ngây ngẩn nhìn Ngôn Tố, người sau rất bĩnh tĩnh lại như là chuyện đương nhiên: “Ồ, hình như cô là 123!”
Chân Ái lắp bắp. Không phải anh ấy chỉ cô viết 123 thì sẽ không bị hôn sao?
Cô còn chưa phản ứng thì Ngôn Tố đã lấn người sang, cô phản xạ có điều kiện muốn tránh, nhưng anh nhanh hơn cô, hôn một cái trên môi cô giống như chuồn chuồn lướt nước.
Tim Chân Ái cũng cứng lại rồi!
Đôi môi anh mềm mại, hơi thở tươi mát đầy nam tính phả vào mặt, cô ngồi vững dưới đất, trời đất quay cuồng. Tim đập mãnh liệt không ngừng, trong đầu vô cùng hỗn loạn.
Trong ánh mắt ngơ ngác sửng sờ lại kinh ngạc của cô, anh trông ra dáng mà ngồi xong, tiếp tục bình tĩnh chơi trò chơi, giống như vừa rồi hôn một pho tượng.
Nhưng trái tim cô đã níu thành một chỗ, lỗ tai bị đốt đến gần như trong suốt.
Sau đó, Ngôn Tố rút được 24, 38, 17, thế là, “Ba số chẵn, ba số lẻ, tổng cộng sáu số. 336, một số chẵn, hai số lẻ, tổng cộng ba số. Ừ, 123.”
Kết quả, cho dù rút được bất kì số nào thì anh cũng có thể sử dụng cách giống nhau tính ra 123, sau đó hôn Chân Ái. Vừa mới bắt đầu thì khẽ hôn, càng ngày càng dùng sức, đến lần thứ 7, anh lại có thể cắn cô một cái.
Chân Ái từ đầu đến cuối đều mờ mịt: “…”
Sao lại có cảm giác bị lừa?
Đến tận lúc bị anh cắn một cái, Chân Ái cũng không ngồi yên được nữa, mím môi, sắc mặt đỏ bừng: “Không chơi nữa, tôi muốn đi vẽ trứng màu!”
Ngôn Tố không hề tiếc nuối, bình tĩnh đi theo cô.
Lúc vẽ trứng màu, Chân Ái đều cúi đầu. Bảy nụ hôn không giải thích được vừa rồi, bây giờ không nghĩ ra được là chuyện gì xảy ra. Hết lần này đến lần khác, cô cảm thấy hoảng loạn lại luống cuống.
Cô nhớ lại cảm xúc mềm mại và nóng rực nơi đôi môi anh, nhớ lại hơi thở đầy nam tính lúc anh đến gần, bây giờ tim cô vẫn còn đập thình thịch, tay cũng đang run lên, nhưng anh vẫn yên lặng bình tĩnh như trước.
Thực sự chỉ là trò chơi sao?
Cô cảm thấy đau xót, lạnh lẽo lại thê lương, tâm trạng rối loạn.
Đang suy nghĩ thì bên cạnh có một cái tay con thỏ duỗi tới, là một con búp bê thỏ bằng vải nhung lông rất lớn. Nó vui vẻ chào hỏi Chân Ái, còn kéo cô đứng dậy quay một vòng.
Ngôn Tố thấy con búp bê, rất kính trọng mà đứng lên, gật đầu với nó: “Chào con thỏ, tôi là Ngôn Tố.”
Chân Ái cảm thấy kì lạ, con thỏ cũng sửng sốt. Cái đầu thỏ thật to lẳng lặng, gật một cái: “Chào Ngôn Tố, tôi là con thỏ.”
Chân Ái: “…” Đây là tình huống gì?
Sau khi một người một thỏ quy củ chào hỏi nhau xong, con thỏ đi, Ngôn Tố cảm thấy rất hài lòng mà ngồi xuống.
Chân Ái tò mò: “Con thỏ kia là Taylor đó, không ngờ hai người tốt như vậy.”
Sắc mặt Ngôn Tố thoáng chốc liền biến đổi, không sao tin được: “Trong đó là do người hóa trang?”
Chân Ái nghĩ một vòng, bật cười, cảm thấy anh thật đáng yêu: “Anh sẽ không phải còn dừng ở giai đoạn trẻ em, cho rằng con thỏ bằng vải nhung lông có thể di chuyển, có thể nói chuyện chứ?”
Ngôn Tố sa sầm mặt: “Cô tưởng tôi bị thiểu năng sao?”
“Vậy anh khó chịu cái gì?”
“Tôi cho rằng đó là người máy mô phỏng giống sinh vật…” Anh rũ mắt, sau khi cảm thấy hơi mất mác, khinh bỉ, “Những nhà khoa học thông minh học cơ khí điện tử suốt ngày đang làm cái gì vậy? Tôi thật cảm thấy xấu hổ vì họ!” Hình ảnh con búp bê to lớn hoàn toàn sụp đổ, “Hừ, từ nay về sau con thỏ bằng vải nhung mất đi sự tôn trọng chỉ số IQ của tôi với nó.”
Chân Ái: “…”
Trong phòng rất náo nhiệt, mọi người tụm lại chơi với nhau. Chỉ có Chân Ái và Ngôn Tố im lặng ngồi đối diện, vẽ trứng màu hết cái này đến cái khác. Vẽ rất lâu, lại đi đến cửa sổ sát đất nhìn sân trường yên tĩnh bên ngoài.
Chân Ái đứng bên bãi cỏ, nhớ đến chuyện vừa rồi, tim đập nhanh hơn, quay đầu nhìn Ngôn Tố: “Con số kia là thế nào vậy?”
Ngôn Tố không suy nghĩ nhiều, ăn ngay nói thật: “Đó gọi là số lỗ đen… Bất kể là số nào, dựa theo phép tính vừa rồi của tôi thì cuối cùng đều có thể tính ra 123. Số như vậy còn có rất nhiều, ví dụ như…”
Anh nói đến giữa chừng, nhìn thấy vẻ kinh ngạc trong ánh mắt của Chân Ái, nhận ra được sự bất thường, thế là, từ từ ngậm miệng.
Chân Ái ngơ ngẩn nhìn anh chằm chằm. Anh ấy cố ý… Tại sao?
Anh giống như tên trộm bị bắt tại chỗ, trong lòng hồi hộp đến mức tim đập thình thịch. Nhưng vừa nhìn cô, lại đột nhiên bình tĩnh im lặng.
Một bên cửa sổ sát đất là party ồn ào, một bên là sân trường yên tĩnh. Trong màn đêm, cô mặc bộ đồ con thỏ trắng trẻo mũm mĩm, đôi mắt trong veo như đầy ánh sao lấp lánh, xinh đẹp không thể tả.
Thế giới hai bên, bất kể là phồn hoa hay vắng lặng, chỉ có họ với nhau, là tâm linh tương thông mà hiểu nhau.
Trong nháy mắt trong đầu anh không có ý nghĩ, chỉ còn lại bảy nụ hôn cô vừa rồi, mềm mại ngọt ngào, giống như một loại thuốc gây ghiện. Anh vẫn nhớ rõ, mỗi lần một nụ hôn vội vã rơi trên đôi môi cô, cô sẽ khẽ run lên, mà trái tim anh cũng sẽ run theo.
Anh đột nhiên không muốn suy xét cách thức theo đuổi tình yêu gì đó, cũng không muốn chờ cái gì nước chảy thành sông, trong đầu chỉ còn lại một ý nghĩ. Không có logic, không có lý trí, chỉ còn lại bản năng.
Anh gần như cố chấp mà nhìn cô, trong đôi mắt màu nâu nhạt chỉ có hình bóng cô, hỏi một cách khẳng định: “Em có thích anh không?”
Chân Ái trợn to hai mắt, cứng đờ.
Anh không thể chờ được, ngữ tốc rất nhanh: “Tại sao viết chữ ‘Quà tặng cho Chân Ái’ trên băng vải của anh? Em thích anh sao? Em hi vọng nhận được anh sao?”
Cô kinh ngạc há miệng, đôi mắt ẩm ướt lại trong suốt, nhưng hết sức lạnh lẽo và thê lương: “Cho nên, anh coi như là trò chơi vui đùa một chút sao?”
Sự việc hoàn toàn chạy theo quỹ đạo ngược lại, lòng Ngôn Tố đột nhiên trầm xuống, tỉnh táo lại, có chút hối hận.
Anh quá đột ngột rồi.
Anh bỗng cảm thấy bối rối, rất cố gắng nhưng hoàn toàn không nghĩ ra được biện pháp để trả lời. Cho đến tận một khoảnh khắc nào đó, anh chợt hiểu, Chân Ái là con gái, phải do anh nói anh thích cô trước!
Nhưng không kịp, Chân Ái đã dùng sức đẩy anh ra: “Ngôn Tố, anh sai rồi!”
Cô lẳng lặng nhìn anh mấy giây, đôi mắt đỏ lên vì tức giống như một con thỏ.
Cô run rẩy, hít một hơi thật sâu: “Tôi không thích anh! Tôi chán ghét anh!”
“Chân Ái, anh…” Anh luống cuống, lập tức đưa tay kéo cô. Cô đá cây gậy của anh, xoay người chạy vào trong bóng đêm.