• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tốc độ xe Ngôn Tố lên đến 200km/h, trên quốc lộ vắng vẻ chiều thứ Tư chỉ có một chiếc xe đang bay. Tốc độ xe quá nhanh, lúc anh vòng qua đường trung tâm, suýt chút nữa hất anh ra ngoài.
Chân Ái tắt di động, cô vào phòng thí nghiệm nhất định phải tắt máy gỡ thẻ; nhưng thời điểm khẩn cấp này, di động của Âu Văn cũng không gọi được. Gió tốc độ cao thổi phần phật, sau lưng anh đều là mồ hôi lạnh.
Chẳng lẽ đã muộn, Chân Ái sẽ không đã bị…
Nhưng anh vẫn là Ngôn Tố, cho dù ở thời điểm nguy cấp nhất suy nghĩ cũng có thể chuyển động cực nhanh, lập tức tìm điện thoại của Ryan, trợ lý của Chân Ái.
Sau khi Ryan nghe Ngôn Tố miêu tả với ngữ tốc gần năm trăm từ một phút xong, không có phản ứng. Anh ta nói đây là chuyện cơ mật, vả lại anh ta cho rằng Chân Ái ở trong phòng thí nghiệm rất an toàn, dù sao chỗ đó có nhà máy bình thường làm vật che chắn, còn có rất nhiều cửa mật khẩu. Cửa cuối cùng thông đến phòng thí nghiệm của Chân Ái, ngay cả Ryan cũng không biết mật khẩu, còn có quét hình võng mạc và dấu vân tay.
Ngôn Tố hỏi: “Anh khẳng định toàn thế giới chỉ có một mình Chân Ái biết mật khẩu, anh khẳng định không ai có thể lấy được thông tin võng mạc và dấu vân tay của cô ấy?”
Ryan bị dọa, do dự một lúc, nói cho anh biết điện thoại mã hóa trong phòng thí nghiệm của Chân Ái.
Sau tiếng tút rất dài, cuối cùng đầu bên kia điện thoại được nhận.
Là thanh âm của Chân Ái, xa lạ và lạnh nhạt: “A lô?”
Nghe được cô an toàn, Ngôn Tố cố gắng khiến mình bình tĩnh: “Ai, lập tức rời khỏi phòng thí nghiệm!”
Chân Ái nghe là Ngôn Tố, thái độ hơi thay đổi một chút, nhưng vẫn lạnh nhạt hơn so với lúc họ ở chung thường ngày: “Làm sao anh biết gọi điện thoại vào đây?”
“Có người sẽ đến giết em, bây giờ em rất nguy hiểm.” Anh lái xe như muốn bay lên, “Anh đã báo cảnh sát, nhưng chỗ em quá hẻo lánh, cảnh sát phải mất mười mấy phút mới đến. Anh sẽ đến chỗ em trong vòng mười phút, em lập tức rời khỏi phòng thí nghiệm tìm chỗ an toàn trốn đi, một lúc nữa nghe được tiếng còi xe cảnh sát thì trở ra ngoài.”
“Ồ!” Cô lẳng lặng, không hề hoảng loạn, nói xong cũng không có bất kì phản ứng nào.
Sau mấy giây yên lặng kì dị.
“Ai?”
“Ừm?”
“Ra ngoài ngay lập tức!” Anh gần như ra lệnh.
Lại là một giây yên lặng.
Xe Ngôn Tố lao vụt trên vùng đồng bằng xanh tươi, trong đất trời của anh hoàn toàn yên tĩnh.
Mà thanh âm của cô cực kì bình thản: “Không được.”
Lòng anh trầm xuống, không hỏi tại sao, chờ câu trả lời của cô.
Bên kia là tiếng nhấn nút đâu vào đấy.
Mấy giây sau, cô thản nhiên nói: “Em phải tiêu hủy chất độc và virus trên kệ thí nghiệm trước.”
Trọng lượng ở đây có thể phá hủy một thành phố, nếu để ai đó mang ra ngoài, hậu quả khó mà lường được.
Ngôn Tố há miệng, không còn lời nào để nói.
Giữa gió hè thét gào, đôi mắt anh đỏ.
Rất lâu sau, anh nhắm mắt, nhẹ nhàng nói: “Ai, anh không thể tin tiếp theo anh sẽ nói những lời này, nhưng có trong phút chốc như thế, anh vẫn hi vọng em có thể đi ra ngay lập tức, chỉ…”
Nếu là chính anh, anh sẽ không chùn bước mà chọn ở lại tiêu hủy virus; nhưng, đó là cô, cô còn quan trọng hơn cả bản thân anh.
Chân Ái ở bên kia điện thoại nghe được anh muốn nói lại thôi. Cô thả lỏng ngữ khí, tiếp lấy lời anh chưa nói xong: “Chỉ là anh biết, em không thể đi ngay lập tức. Nếu bỏ chạy như vậy, việc này sẽ trở thành chuyện cả đời em hối hận nhất, đến chết cũng là một thân tội lỗi.”
Cô cầm điện thoại, từng bước một mở trình tự tiêu hủy: “Nếu anh ở đây, cho dù một khắc sau tan xương nát thịt, anh cũng không hề sợ hãi. A Tố, em giống như anh…” Do dự nửa giây, “Ừ, em mong muốn giống như anh.”
Nhịp tim anh rối loạn, cố gắng hít thở sâu: “Không phải mong muốn, em luôn luôn giống như anh. Không, em tốt hơn anh, tốt hơn rất nhiều.”
Cô ở đầu bên kia không nói nữa, chỉ còn tiếng tít tít tít của máy móc.
Từ giây này qua giây khác, một ngày bằng một năm.
Cô không nói câu nào khiến anh khẩn trương.
Anh cố gắng muốn làm dịu bầu không khí: “Ai, kể từ sau khi em làm học trò của anh, càng ngày càng thông minh. Không thể không nói, anh nhìn em bằng cặp mắt khác xưa.”
Chân Ái nhàn nhạt nói: “Không thể không nói, anh lại biến thành cái tên cuồng tự kỉ trước đây.” Cười khúc khích, truyền đến qua điện thoại, dễ nghe như vậy.
Anh ngẩn ra, cũng mỉm cười.
Cô ở bên kia lại trầm mặc một lúc, thở một hơi, lẩm bẩm giống như hoài niệm: “Trời, bỗng nhiên rất thích loại ngữ khí đáng bị đánh đòn lúc mới biết anh.”
Cổ họng Ngôn Tố cứng lên, muốn nói gì đó, Chân Ái bên kia nói rất nhỏ: “Được rồi.”
Trái tim anh rơi một hơi thật sâu, ra lệnh bằng một ngữ tốc cực nhanh: “Lập tức ra khỏi lòng đất, đừng đi đến bãi đậu xe, đừng đi đến các cộng đồng bên ngoài, đi lên nóc tòa nhà bỏ hoang, cảnh sát sẽ đến ngay lập tức…”
Trong ống nghe đột nhiên truyền đến một tiếng “tít~~” chói tai.
Một loại linh cảm chẳng lành dâng lên trong lòng Ngôn Tố: “Ai, sao vậy?”
Thanh âm Chân Ái rất nhẹ rất nhạt: “Có người đến.” Trầm mặc một lúc, có lẽ là không có lòng tin đợi được đến lúc anh đến, cô đổi ngữ khí yên lặng trầm ổn lúc làm việc, quyến luyến thấp giọng gọi anh: “A Tố…”
Anh vừa nghe ngữ khí này, trái tim cũng ngừng đập: “Ai, thực ra hôm nay anh muốn…”
Lời còn chưa dứt, điện thoại ngắt, không còn thanh âm và hô hấp của Chân Ái nữa. Anh nắm tay lái thật chặt, gân xanh trên tay cũng lộ rõ. Gọi lại lần nữa, đã không gọi được.
Lòng bàn tay Ngôn Tố khẽ run, cắn răng, viền mắt ẩm ướt.
Thực ra tối nay anh muốn cầu hôn em…
#
Trong phòng thí nghiệm, Chân Ái nhìn đèn đỏ phát sáng trên các đồng hồ đo, để điện thoại xuống.
Có người đã mở cánh cửa cuối cùng, cánh cửa mà ngay cả trợ lý Ryan cũng không biết mật khẩu. Cánh cửa kia cách chỗ này một hành lang năm mươi mét. Người đến giết đang từng bước một đến gần cô.
Ở lại đây chỉ có chờ chết, đương nhiên cô sẽ không bó tay chịu chết.
Chân Ái rút thẻ dữ liệu máy tính ra một cách gọn gàng, dùng kiềm an toàn cắt dây điện chính.
Phòng thí nghiệm và hành lang bên ngoài trong nháy mắt rơi vào một vùng tăm tối, chỉ có trình tự tiêu hủy hoạt động độc lập phát ra ánh sáng nhạt cuối cùng. Thoáng cái liền tắt.
Cho dù là mắt Chân Ái thì cũng không có cách nào thích ứng với bóng tối kín kẽ không có bất kì tia sáng nào này.
Không nhìn thấy gì cả.
Cô dựa vào trí nhớ, rất nhanh mò mẫm tới cửa phòng thí nghiệm, rón rén mở cánh cửa dày ra. Trước mắt là bóng tối mênh mông vô bờ, không có một chút ánh sáng.
Trước kia, ở đây là một hành lang vô trùng màu trắng rộng năm mét dài năm mươi mét. Bây giờ, ở đây là một vực sâu đen kịt không thấy năm ngón tay, một chỗ có sát thủ rình rập chờ cơ hội hành động.
Giống như một ngôi mộ màu đen.
Hi vọng sống sót duy nhất của cô là vượt qua hành lang tối om, không được đụng vào sát thủ cũng đang mò mẫm đến.
Chân Ái lắng tai nghe, có lẽ sát thủ còn ở đầu kia, có lẽ tấm thảm dày thu hết tiếng bước chân, trong bóng tối mênh mông yên lặng giống như chết. Cô khom người đặt đồng hồ ốc sên điện tử kẹp chặt ở cửa, không nhanh không chậm bước lên con đường đen kịt và mềm mại này, yên lặng không một tiếng động.
Hành lang rộng năm mét.
Cô đi bên trái hay bên phải?
Đối phương có thể đến từ bên phải theo thói quen, cho nên cô cần phải đi tới từ bên phải của mình, như vậy liền có thể tách ra; nhưng nếu đối phương suy đoán được lòng cô, chặn cô ở bên trái của hắn, cho nên cô phải đi bên trái? Hoặc có thể đối phương đoán được cô đủ cảnh giác suy nghĩ nhiều hơn một tầng, đoán được cô sẽ đi bên trái?
Cái chết tuần hoàn.
Đi ở giữa? Không có tham chiếu thị giác, con người không có cách nào đi thẳng.
Chân Ái hơi khẩn trương, ra sức xoa xoa mắt, nhưng trong hành lang dài dưới đất kín mít không hề có ánh sáng, cô không nhìn thấy gì cả. Cả thế giới đều là tiếng tim đập dữ dội của cô.
Mỗi bước đi trong bóng tối, nhịp tim liền tăng nhanh một lần.
Cô không muốn chết, cô và Ngôn Tố đã hẹn sẽ cùng nhau ăn tối.
Vừa nghĩ như vậy, hai chân hơi bắt đầu run lên. Cơ thể không kiểm soát được, trong lòng lại hạnh phúc một cách kì lạ, hạnh phúc đến mức đôi mắt cũng chua xót. Trước đây gặp phải nguy hiểm, cô cũng không hề lo lắng. Đã từng có người kề súng trên cổ cô, nhịp tim cô cũng không hỗn loạn.
Nhưng bây giờ, bởi vì có điều lo nghĩ và không muốn, cho nên biết sợ hãi.
Cảm giác biết sợ hãi, cô lại cảm thấy rất hạnh phúc.
Chân Ái lại xoa xoa mắt lần nữa, lặng lẽ hít thở sâu, cố gắng làm ổn định tiếng tim đập thình thịch, từng bước một, vô cùng nhẹ vô cùng chậm đi trong bóng tối.
Mỗi một bước cực kì dài cực kì lâu, mồ hôi lạnh từ từ thấm ướt sau lưng. Không có ánh sáng, không có tiếng động, không nhìn thấy cũng không nghe thấy gì cả. Cô chưa từng cảm thấy khoảng cách năm mươi mét có thể đi vất vả như vậy.
Giống như trôi qua cả một thế kỉ, cô không biết bản thân rốt cuộc đã đi bao nhiêu mét.
Chắc là hai mươi, ba mươi mét rồi nhỉ?
Trong lòng hơi nhảy ra một tia hi vọng. Lúc muốn bước bước tiếp theo, bên tai truyền đến tiếng hít thở vô cùng nhạt, cô thậm chí nghe thấy tiếng ma sát rất nhỏ trên thảm, gần trong gang tấc.
Hung thủ đang ở ngay trước mặt cô. Nghe thanh âm, khoảng cách không quá nửa thân người!
Chân Ái cứng đờ, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Nhưng đối phương cũng dừng lại, không tiếp tục tiến lên.
Chẳng lẽ hung thủ cảm ứng được cô?
Chân Ái nín thở, không nhúc nhích như một pho tượng.
Cô phản xạ có điều kiện mò tìm kim độc trong túi, nắm một chút lại buông ra. Không phải vạn bất đắc dĩ cô sẽ không dùng nữa; thứ nhất, cái chết của anh trai Amber trước đây quá thảm; thứ hai, Ngôn Tố đang trên đường đến, cô không muốn anh nhìn thấy thủ đoạn giống như ác ma của cô.
Trong bóng tối yên tĩnh, hai người mặt đối mặt, bất động.
Trán Chân Ái đổ mồ hôi, cả người căng thẳng. Một khoảnh khắc, lỗ tai nhạy bén của cô bắt được tiếng sột soạt của thảm dưới chân đối phương. Cô là một người thông minh, di chuyển khỏi trước mặt người vừa đến, cứng người dịch qua.
Sượt qua người!
Chân Ái khẩn trương cao độ, không dám có một chút sơ sẩy. Tai cô thính, nghe được đối phương càng đi càng xa sau lưng cô mới di chuyển qua bên cạnh mò mẫm theo bức tường, nhanh chóng và im lặng đi về phía trước.
Trong lòng đang đếm ngược. Mười, chín, tám…
Đầu ngón tay cô cuối cùng mò tới cánh cửa mật khẩu dày, bàn phím mật khẩu và phân biệt dấu vân tay đều có thể làm trong bóng tối, nhưng quét võng mạc cần kích hoạt ánh sáng, cho dù là tia sáng cực nhỏ.
Chân Ái hít một hơi thật sâu, đếm ngược ba, hai, một!
Trong ngôi mộ màu đen đột nhiên truyền đến tiếng reng reng reng, một vệt sáng xanh nhạt xuyên thấu bóng tối.
Hung thủ ẩn nấp trong hành lang nhào như gió về phía nguồn sáng di động thật thật giả giả kia, thứ nắm được lại là một cái đồng hồ báo thức ốc sên chậm rì. Hung thủ phản ứng cực kì nhanh, lại xoay người chạy như gió cuốn, chỉ thấy Chân Ái đã thông qua quét võng mạc kéo cánh cửa chính vừa dày vừa nặng ra.
Ánh đèn bên ngoài như một cây đao xé tan bóng đêm.
Mắt Chân Ái đau nhói, nhưng không quan tâm mà kéo cửa chạy ra ngoài. Mới bước ra một chân, người phía sau nhào lên như một con sư tử, nắm chặt mắt cá chân cô kéo về phía sau.
Chân Ái ngã “ầm” nằm bò dưới đất.
Người kia nhảy lên rất nhanh, nắm lấy cánh cửa vừa dày vừa nặng tàn nhẫn đóng lại, đâm mạnh ngang hông Chân Ái kẹp cô lại.
Chân Ái kêu thảm thiết tê tâm liệt phế, đau đến mức đầu óc nổ tung, mấy giây mới phục hồi tinh thần lại, hai tay đẩy cửa ra theo bản năng, xoay người lại lấy chân đá văng người kia.
Cô đá trúng đầu người vừa đến, người kia kêu đau một tiếng, là tiếng một người phụ nữ.
Chân Ái sửng sốt. Vừa quay đầu lại, trông thấy gương mặt trắng của Tô Kỳ phản chiếu trong hành lang đen kịt vô cùng kinh khủng. Phản ứng giây đầu tiên của cô là, bất kể gặp phải tình huống gì, cho dù bị đánh chết tươi, cô cũng không được dùng kim độc.
Nếu Tô Kỳ chết ở đây, Ngôn Tố liền xong rồi.
Chỉ một giây này, Tô Kỳ lấy lại trạng thái, nhào tới trước xốc Chân Ái lên, đánh một cú vào đầu cô. Chân Ái lại bị đập mạnh xuống đất lần nữa, nôn ra vài ngụm máu tươi, đầu óc ong ong nổ tung.
Tô Kỳ xuất thân đặc công, đừng nói Chân Ái, cho dù là mấy tên côn đồ đàn ông chuyên nghiệp cô ấy cũng bắt được.
Chân Ái chống đỡ dưới đất, trong miệng đều là mùi máu tanh: “Tô Kỳ, cô…”
Tô Kỳ thấy cô giãy giụa muốn bò dậy, đạp một đạp lên lưng cô đè cô xuống đất: “Ngân hàng đường Maple, tôi đã nhận ra cô đến. Cô và bọn chúng là một phe, cô và người của câu lạc bộ Holy Gold là một phe! Tôi đã từng gặp cô ở đó! Cả đời cũng không quên được!!”
Chân Ái bị đạp dưới đất không thể động đậy, khó khăn lên tiếng: “Tôi chưa từng gặp cô, tôi cũng không đi…”
Sắc mặt Tô Kỳ trầm xuống, lòng bàn chân dùng hết sức, đạp đến mức Chân Ái rên một tiếng nằm bò dưới đất không nói nên lời, có vẻ như chỉ còn hơi thở.
Giọng nói của cô ấy vừa lạnh lùng vừa hung ác: “Cô không cần phủ nhận. Tại sao ngân hàng đường Maple nổ tung cô không chết? Tại sao Miller (tác giả) đến Silverland cô cũng không việc gì? Tôi đã nhìn ra, cô là gián điệp trong đám người kia, thậm chí là kẻ chủ mưu! Cô cũng như Amber, đang chơi trò chơi giết người. Ha ha, cảm giác bây giờ thú vị không?”
Thì ra cô đặc công có thù hận với câu lạc bộ kia, nghi ngờ Chân Ái là người thuộc tầng quản lý câu lạc bộ, trút cơn giận lên đầu cô, nhân tiện lại đứng về phía chính nghĩa dạy dỗ cô.
Chân Ái nằm sấp dưới đất, lại nở nụ cười: “Tô Kỳ, là cô đang chơi. Cô giết những người đó, tôi không có.”
Sự châm biếm trong giọng nói của cô không che giấu được: “Cái kẻ chủ mưu trong miệng cô kia dạy cô giết người có đúng không? Cô hận hắn như thế, tại sao nghe lời hắn giết người? Cô đã là hung thủ giết người biến thái, muốn giết tôi thì cần gì phải tìm lý do chính đáng? Lúc giết chết bé gái trong nhà trẻ kia, cô an ủi mình thế nào? Lúc giết chết bạn trai Miller của cô, cô lại an ủi mình thế nào?”
Tô Kỳ bị cô nói đến chỗ đau, cả người cứng một giây; Chân Ái bắt được cơ hội, đột nhiên cũng không biết sức mạnh bùng nổ từ đâu, nhấc cô ấy từ trên người lên, phản ứng cực nhanh cầm cái ghế sắt ở cửa đập vào đầu cô ấy!
Tô Kỳ lập tức ngã vào trong hành lang tối đen.
Chân Ái dùng cả tay chân bò dậy, nắm tay nắm cửa chạy ra ngoài đóng cửa lại, nhưng Tô Kỳ ở phía sau lại nhào lên lôi cô té ngã, kéo cổ chân cô tàn nhẫn vặn một cái.
“A!!!” Chân Ái kêu thảm thiết, đau đến suýt ngất, nhưng bản năng lại nắm lấy khe cửa muốn bò ra ngoài.
Nhưng sức lực của Tô Kỳ quả thực hơn đàn ông, quấn lấy cô như rong kéo vào trong bóng tối.
Dưới cơn đau nhức, Chân Ái đổ đầy mồ hôi lạnh, cắn răng gắt gao nắm cánh cửa muốn gắng sức, nhưng cơ thể vẫn bị nuốt từng chút một vào trong đầm lầy bóng tối.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK