Cô đang nghĩ, chìa khóa nhà anh dường như cho cô một loại lòng trung thành thần kì. Nắm miếng sắt nhỏ suy nghĩ một chút, lại mặc áo khoác đi ra ngoài.
Muốn trở về lâu đài của Ngôn Tố, như vậy, sáng mai có thể ăn sáng cùng anh.
Chân Ái ra khỏi mặt đất, đi qua vùng cộng đồng bỏ hoang trong rừng này.
Dưới ánh trăng, kiến trúc đổ nát phát ra ánh sáng trắng u ám, hơi kinh khủng. Cô lại đã sớm quen.
Cô đi trong rừng lá rụng rất nhiều, ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời sao mùa hè rất rực rỡ, giống như cảnh trong mơ tĩnh mịch lại cao xa. Gió rạng sáng cũng mát lạnh, bên cạnh cái cây đen như mực phía trước, có một chiếc xe đậu cạnh xe cô.
Là Âu Văn.
Cô đã nói với anh ta, cô sẽ làm việc liên tục đến sáng ngày kia, bảo anh ta không cần bảo vệ. Bây giờ đi ra ngoài là ý muốn nhất thời, không ngờ anh ta chờ suốt bên ngoài.
Cô hơi áy náy, chạy đến bên cạnh xe, gõ gõ kính: “Âu Văn.”
Cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt Âu Văn yên tĩnh, không nhìn ra một chút dấu hiệu mệt mỏi.
Cô cúi người: “Không phải nói bảo anh không cần bảo vệ tôi sao?”
Âu Văn cười cười: “Cô xem, còn không phải là cô đột nhiên muốn ra ngoài?”
“Đến lâu đài sao?” Anh ta hỏi.
Chân Ái hơi đỏ mặt, cúi đầu “Ừ” một tiếng, vuốt tóc đi đến ghế phụ.
Dọc đường đi hai người đều không nói.
Trong vô thức, Âu Văn nói mỗi ngày càng ngày càng ít. Trước đây là cô trầm mặc, bây giờ cô cởi mở, anh ta lại không nói chuyện, giống như hai người đổi cho nhau.
Xe hơi chạy khỏi khu rừng, đi lên đường cao tốc trong đêm, Chân Ái tìm chuyện để nói: “Đã bắt được Tô Kỳ chưa?”
“Chưa.” Việc này không phải là phạm vi trách nhiệm của Âu Văn, nhưng anh ta cũng đang chú ý.
Chân Ái à một tiếng: “Chuyện đã qua không đến hai ngày, không nhanh như vậy.”
Âu Văn nhìn ánh sáng đèn trước xe tỏa ra, hơi híp mắt: “Cô ấy làm đặc công mười năm, cô ấy hiểu rõ cách giải quyết công việc của CIA nhất. Sẽ không bị bắt dễ như vậy.”
“Âu Văn, lấy kinh nghiệm của anh để nhìn, Tô Kỳ còn có thể tiếp tục giết người không?”
“Thông thường mà nói, có thể.” Anh ta nhìn thấy mi tâm nhíu chặt của cô trong kính chiếu hậu, “Ai, cô đang lo lắng việc gì đó?”
Chân Ái lắc đầu: “Không có.”
“Lo cho S. A.? Cậu ấy sẽ không có chuyện đâu, có người coi chừng cậu ấy.”
Chân Ái sững sờ. Coi chừng? Ngôn Tố bị giám sát?
“Họ đang nghi ngờ S. A.?”
“Tôi không biết,” Âu Văn nói, “Cho dù có nghi ngờ hay không, S. A. cũng không thể là hung thủ phía sau. Đây là một đất nước nói bằng chứng, cho nên cô không cần lo.”
Quả thực nghi ngờ không thể nói rõ bất cứ chuyện gì.
Chân Ái nhớ tới vụ án của Triệu Hà trước đây, trong lòng bình tĩnh hơn một chút, lại nhìn về phía gò má kiên nghị trầm ổn của Âu Văn, mãi mãi chính trực và tận tâm, bất kể là đối với cô hay đối với đất nước này.
Cô quay đầu nhìn đồng bằng màu đen ngoài cửa sổ, không nói chuyện.
Nửa tiếng sau đến lâu đài, ánh đèn ngủ trong lâu đài hơi mờ.
Trước cửa có một ngọn đèn đường, muỗi và các loại côn trùng nhỏ mùa hè khác bay lượn trong chùm tia sáng.
Âu Văn đưa cô tới tận cửa. Cô bối rối lấy chìa khóa nhà Ngôn Tố ở trong túi ra mở cửa, anh ta hoàn toàn không nói gì, ngược lại Chân Ái hơi xấu hổ, mời: “Âu Văn, trễ lắm rồi, anh ở lại đây nhé?”
Nói ra lời này, phong thái nữ chủ nhân càng rõ ràng hơn.
Âu Văn từ chối, nói đưa đến đây là yên tâm rồi.
Cô vào nhà, nhìn xung quanh trước khi đóng cửa, không nhìn ra vẻ có người theo dõi, hoặc có lẽ cô không nhìn ra được mà thôi.
Chân Ái rón rén đi lên lầu hai. Isaac vùi cái đầu nhỏ trong lông chim ngủ, cô khẽ cười, dọc theo hành lang dài đằng đẵng đến phòng Ngôn Tố. Trong lòng suy nghĩ dáng vẻ bình yên lúc ngủ của anh, nửa đường lại nhìn thấy phòng sách lầu hai sáng đèn.
Anh vẫn chưa ngủ?
Chân Ái đi tới, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng sách ra, muốn lén nhìn anh, nhưng không ngờ không có ai.
Năm tấm hình đặt trên bàn làm việc, nội dung theo thứ tự là cây nến tắt, đồng hồ cát khung gỗ, hoa diên vĩ khô héo, quả địa cầu bốn màu, rượu đỏ uống còn dư.
Chân Ái nhớ Tô Kỳ từng nói, người nhà của giáo viên và tác giả phát hiện đồng hồ cát và quả địa cầu không thuộc về họ, xem ra mấy cái khác là ở nhà người bị hại khác.
Vừa mới cầm tấm hình lên, cửa phòng sách bị đẩy ra.
Giây tiếp theo, Ngôn Tố xuất hiện ở cửa, khoác áo choàng ngủ, bưng khay, trên khay có một đĩa sandwich nhỏ, một chén bột yến mạch, một chén trái cây nhỏ. Thì ra là đi làm bữa khuya.
Vừa đi một lúc, trong phòng sách có thêm một Chân Ái. Ngôn Tố mỉm cười: “Trễ như vậy, đến đây không mệt sao?”
Chân Ái lắc đầu, sờ chìa khóa nhà Ngôn Tố trong túi, trong lòng rất có tinh thần. Đây là lúc rời khỏi đồn cảnh sát hôm trước, anh đặt vào lòng bàn tay cô. Như vậy, bất kì lúc nào cô vào nhà anh cũng không cần Marie đến mở cửa.
Giống như bây giờ, đêm hôm khuya khoắc, cô muốn tới thì tới, giống như trở về nhà mình.
Rạng sáng, ánh đèn trong phòng sách ấm áp lại sáng rực.
“Hôm nay có thời gian? Không cần làm việc?” Anh đặt cái khay lên bàn làm việc.
“Không phải, sáng sớm hôm nay em lại đi.” Chân Ái nói xong dừng một lúc, hơi xấu hổ. Chỉ mấy tiếng nữa là trời sáng, cô còn cố ý chạy tới nhìn anh một cái, thực sự là…
Ngôn Tố đi vòng qua một bên sau bàn, kéo cô ngồi trên chân mình. Chân Ái chưa từng được anh ôm như vậy, cảm giác giống như đứa trẻ được ôm. Cô hơi ngượng, nhưng càng cảm thấy thân mật, nhích lại gần trong lòng anh.
Vừa nhích lại này, vô thức quẹt phải làm áo choàng ngủ của anh mở ra, da cánh tay chạm vào lồng ngực lộ ra và hơi nóng của anh. Tiếng lòng cô khẽ run, lại vờ như không phát hiện, quay mặt sang chỗ khác chỉ tấm hình trên bàn: “Sao vẫn còn xem mấy cái này? Có ý gì khác?”
Ngôn Tố vòng quanh eo cô, chống cằm trên bả vai cô: “Có thể là số thứ tự.”
“Số thứ tự?” Cô nổi lên hứng thú, nâng tấm hình lên.
Thực ra Ngôn Tố đã xếp thứ tự xong.
Tay Ngôn Tố dài, cầm lấy bột yến mạch, múc một muỗng đưa đến bên miệng cô. Cô ngậm lấy, lẩm bẩm, “Ồ? Chẳng lẽ cây nến này là số một?” Nói xong chính mình cũng không tin, cười quá đơn giản.
Ngôn Tố nói: “Anh cũng cho rằng là một.”
Chân Ái kinh ngạc nhướng mày: “Thật sao? Cái còn lại anh đừng nói, để em xem. Ừm, đồng hồ cát có hai đoạn, là hai; hoa diên vĩ khô héo có ba cánh hoa; quả địa cầu dùng định lý bốn màu; rượu đỏ…”
Anh đưa quả việt quất tới bên miệng cô: “Ước lượng có năm ml.”
Chân Ái há miệng cắn một cái, đầu răng nhẹ nhàng chạm qua ngón tay anh: “A Tố, tiếp theo có thể có sáu, bảy, tám, chín không?”
Anh không trả lời, anh rũ mắt liếc nhìn đàn tỳ bà và ốc anh vũ trong ngăn kéo, lặng lẽ đóng ngăn kéo lại.
Ai, sẽ không, cái cuối cùng là số bảy.
Mọi thứ, anh đã hiểu.
Anh nhớ một họa sĩ Hà Lan Ô Mã Đề Tư Nại Vưu* đã từng vẽ một bức tranh tĩnh vật phong cách hư ảo, không có tên, mọi người quen gọi nó là: Đàn tỳ bà và ốc anh vũ.
* Tên tiếng Trung của họa sĩ này là 乌马提斯 • 奈尤, tớ tìm không thấy tên tiếng Anh nên tớ để tạm phiên âm Hán Việt.
Trong bức tranh không chỉ có đàn tỳ bà và ốc anh vũ, còn từng xuất hiện - đồng hồ cát, quả địa cầu, rượu đỏ, hoa cỏ khô héo, bộ xương khô…
Chỗ thú vị của bức tranh tĩnh vật phong cách hư hảo là, từng vật thể đều có ý nghĩa sâu xa riêng, đa số đại diện thời gian qua nhanh, sinh mạng hư ảo, cái chết phủ xuống.
Ngôn Tố nhận được đàn tỳ bà, ý là: Chết trẻ. Phía sau khắc một dấu cộng nhỏ, đó không phải là kí hiệu mà là phương pháp đếm của Trung Quốc thời xưa, số bảy.
Cho nên anh sớm đoán được, mình là mục tiêu của người bí ẩn.
Còn ốc anh vũ của Chân Ái đại diện cho sự hoàn mỹ và vĩnh hằng hiếm có.
Bảy là sự hoàn mỹ tương thông giữa trời và người trong tôn giáo, cây Thánh giá là nghi lễ cúng tế. Năm người chết trước đều là đồ cúng tế. Ngôn Tố chính là đồ cúng tế thứ bảy trong vụ án này.
Giết anh, người bí ẩn mới có thể chào đón ốc anh vũ đại diện cho sự hoàn mỹ và vĩnh hằng trong lòng hắn trở về.
Tất cả đều là để có được Chân Ái, có được sự hoàn mỹ và vĩnh hằng trong lòng hắn.
Vậy, người sắp chết thứ sáu là ai?
Ngôn Tố rũ mắt, anh linh cảm cuộc chiến lớn sắp bắt đầu, nhưng bất kể như thế nào, anh sẽ bảo vệ Chân Ái, tuyệt đối không buông tay.
Chân Ái yên tâm ăn anh đào, lại nghĩ đến Âu Văn, không biết Ngôn Tố có phát hiện có người đang theo dõi anh không.
“A Tố, Luis bọn họ đang nghi ngờ anh.” Cô ôm cổ anh, vùi đầu vào cổ anh, “Anh có thể cảm thấy oan uổng lại khó chịu không?”
“Không thể.” Anh thoáng ngẩn ra, cười tính trẻ con bất ngờ của cô, “Ai, anh không sao. Hơn nữa sự nghi ngờ của cảnh sát Luis là nhất định phải lại chính đáng. Chuyến đi này của họ càng không thể xử trí theo cảm tính. Lúc những người khác tin tưởng anh, ông ta dựa vào manh mối khách quan nghi ngờ anh, anh cho rằng đây là sự nghiêm ngặt và chính trực.”
Chân Ái nhắm mắt lại không nói. Thực sự cô chưa từng gặp một người đàn ông như anh. Người khác nghi ngờ anh là cuồng ngược đãi, kẻ giết người liên hoàn, biến thái tình dục, anh còn như trẻ em đánh rắm mà cảm thấy vui vẻ vì loại tình huống này. Đồ ngốc!
Cô vốn không lo anh bởi vì vậy mà bị bắt thật, mà là lo danh tiếng và tâm tình của anh. Nhưng bây giờ xem ra, cô rõ là lo bò trắng răng. Anh rộng rãi như vậy, nào sẽ quan tâm?
Ngôn Tố nghĩ đến chuyện chính, hỏi: “Hôm nay phải làm việc đến khi nào?” Liếc mắt nhìn đồng hồ báo thức trên bàn, “Bây giờ bốn giờ sáng, lần sau nhìn thấy em sẽ không phải là rạng sáng mai chứ?”
Chân Ái lắc đầu: “Không biết. Có việc gì sao?”
“Muốn ăn tối với em.” Thanh âm của anh đột nhiên dịu dàng xuống khiến bên tai cô nóng lên. Gần đây hai bên luôn là đủ loại chuyện, thực sự rất lâu không cùng ăn một bữa tối thật ngon.
Cô gật đầu: “Ừ, được.”
Ngôn Tố nhìn cô một cái, bỗng quên mất vừa rồi mình đang nghĩ cái gì.
Quả anh đào nho nhỏ hồng hồng dính vào môi cô, vẻ yêu kiều không có cách nào miêu tả. Anh ôm chặt vòng eo mềm mại của cô, thấp giọng: “Ai, sau này chúng ta đi qua cuộc sống của mình, chỉ hai người chúng ta, có được không?”
Cô ngậm quả anh đào, phát âm không rõ “được” một tiếng.
Vốn nên như vậy, chỉ hai người họ.
Không cần suy tính thiệt hơn, quý trọng hiện tại là được.
Anh khẽ cười, không mang theo bất kì đoạn mở đầu nào, đột nhiên hỏi: “Ai, em muốn giao hợp cùng anh không?”
Chân Ái cứng đờ, nuốt thẳng một quả anh đào lớn.
Đề tài này chuyển đổi cũng quá…
Cô quay đầu, kinh ngạc nhìn anh.
Vừa rồi Ngôn Tố nói bằng tiếng Anh, không phải là make love mập mờ, không phải là have sex thông thường, không phải là do bình thường, không phải là văn nói hook, không phải là fuck thô tục, cũng không phải là take thấp kém, mà là dùng intercourse vô cùng học thuật.
* Make love, have sex, hook, fuck, intercourse đều chỉ quan hệ tình dục, sự giao hợp.
Cái này, thật đúng là phù hợp phong cách của anh.
Chân Ái quên cả đỏ mặt, chuyên tâm xem xét cách dùng từ của anh đi.
Tay anh đặt trên đùi cô, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, nhắc nhở: “Ai, khoảng thời gian em phản ứng, ánh sáng cũng chạy từ chỗ chúng ta ra hệ Mặt trời rồi.”
Chân Ái để cái chén thủy tinh nhỏ xuống, dời ánh mắt đi: “Tại sao đột nhiên hỏi như vậy?”
Ngôn Tố không hề xấu hổ, rất chân thành: “Tinh thần của chúng ta đã hết sức kết hợp, tại sao thể xác không kết hợp chặt chẽ, theo kịp tiết tấu tinh thần?”
Anh mặt không đỏ tim không đập mạnh, còn vô cùng trang trọng nghiêm túc, làm giống như Chân Ái không kết hợp thể xác cùng anh thì không chuyên nghiệp không học thuật vậy.
Chân Ái nháy nháy mắt, lại cảm thấy anh nói rất có lý. Cô lại phản ứng vài giây, mới xua tan tâm tình suýt tí nữa mơ mơ màng màng tắm sạch sẽ một cái rồi leo lên giường anh nằm xuống.
Cô cúi đầu nắm chặt ngón tay: “Híc, nếu không thì cũng vẫn tốt mà. Em không biết.”
“Khụ,” anh sờ sờ mũi, “Trước đây anh cũng giữ thái độ xa cách với hành vi làm tình, nhưng gần đây anh đã nghiêm túc nghiên cứu một chút,” người nào đó đặc biệt có tinh thần nghiên cứu, “Hành vi làm tình vừa phải có thể cải thiện tâm tình, thúc đẩy cơ thể khỏe mạnh, còn có thể điều chỉnh trạng thái, nâng cao tốc độ phản ứng của con người.”
Anh chào hàng xong, bổ sung một câu: “Đương nhiên, những thứ này anh đều không cần, nhưng em rất cần.”
Mặt Chân Ái xám xịt: “Loại tinh thần hi sinh bản thân vì em phục vụ này của anh thật vĩ đại.”
Ngôn Tố: “Ừm, đây không phải là trọng điểm của anh. Trọng điểm là nếu hành vi làm tình có thể mang đến nhiều phúc lợi như vậy, tại sao chúng ta không vui vẻ mà hưởng thụ chứ?”
Tại sao không vui vẻ mà hưởng thụ chứ???
Chân Ái: “…”
Nhà logic học cấm dục, anh, anh, anh nói những lời này thực sự thích hợp sao?
Có lẽ anh vì để biểu đạt ý khắp chốn mừng vui, đầu óc cũng không biết xoay chuyển thế nào, nói ra câu enjoy happily rất không hợp ngữ pháp.
Không những enjoy, còn phải enjoy happily.
“A Tố, biểu đạt từ ngữ của anh có sai lầm, enjoy đã có nghĩa happy. Anh lặp lại.”
Ngôn Tố ngây ngẩn, lại bị cô nắm chặt sai lầm rồi. Nhưng bộ óc anh xoay chuyển cực nhanh, không tới nửa giây liền ngụy biện: “Là hai người, đương nhiên phải vui vẻ gấp đôi.”
Da mặt người này thực sự là… quá mạnh mẽ rồi…
Chân Ái đột nhiên muốn trêu anh, thế là mím môi cười: “Nhưng em thấy chúng ta nên từ bỏ ham muốn thông thường. Em không hề quan tâm sự vui sướng và hưởng thụ thân thể. Giao lưu tinh thần cùng anh, em cho rằng đã đủ vui vẻ và rung động.”
Ngôn Tố nghe cô nói xong, sửng sốt mấy giây, một lúc sau lại “Ồ” một tiếng. Qua tiếp vài giây, gật đầu giống như thấu hiểu triệt để, sắc mặt sạch sẽ như được siêu độ.
Anh ôm cô, thật chặt: “Ai, anh tôn trọng suy nghĩ của em. P/s, anh thực sự rất thích em.”
Cái ôm này xuất phát từ đáy lòng, những lời này không liên quan đến ham muốn tình dục.
Chân Ái lại bị rung động lần nữa, nhưng sau khi rung động là ngẩn ra rất lâu.
Cô chỉ thuận miệng nói, anh thực sự thất bại tan tác mà quay về sao?
Lần này cô biết rõ. Anh yêu trái tim cô vượt xa yêu cơ thể cô, vừa rồi cô đánh lừa đưa ra kiểu mẫu tình yêu, mà anh lại vui vẻ tiếp nhận.
Lần này, anh nghe lọt lời cô, chẳng lẽ thực sự nói tình yêu tinh thần cả đời cùng cô, sau này sẽ không sử dụng suy nghĩ muốn chạm vào cô nữa sao?
Loại cảm giác vô lực xúc động lại ảo não này là sao vậy? Cô cũng không thể tự mình chủ động nhào tới!
Chân Ái mềm nhũn dựa vào trong lòng anh, đau buồn nhắm mắt lại.
#
Chân Ái vùi trong lòng và trên giường Ngôn Tố, ngủ ba tiếng vô cùng an ổn. Buổi sáng thức dậy cùng anh, được cùng ăn sáng như mong muốn.
Anh chiên trứng gà, cô nướng bánh mì. Anh làm sandwich, cô hâm nóng sữa.
Bữa sáng trôi qua trong bầu không khí nhẹ nhàng. Sau khi hai bên cho nhau một nụ hôn chào buổi sáng, Chân Ái đi ra ngoài.
Ngôn Tố đưa cô tới cửa. Marie đang dùng chữ kí của Ngôn Tố để lấy đồ chuyển phát nhanh, nhân viên chuyển phát nhanh khuân đồ vào trong, mười mấy cái thùng hình chữ nhật rất to.
Chân Ái khó hiểu: “Cái gì thế?”
Ngôn Tố không thay đổi sắc mặt: “Phòng trên lầu ba phải đổi kệ sách.”
Chân Ái cũng không suy nghĩ nhiều, lại nhón chân lên hôn mặt anh một cái, đi ra ngoài.
Ra khỏi lâu đài đi xuống dốc núi nhỏ, Chân Ái ngồi lên xe Âu Văn, lấy một hộp giữ tươi đựng sandwich và trái cây từ trong túi ra đưa cho anh ta. Âu Văn nhận lấy nói cảm ơn. Khác với vẻ dè dặt ngại ngùng thường ngày, lần này anh ta vừa lái xe vừa ăn, là đói thật.
Chân Ái nhỏ giọng: “Âu Văn, sáu giờ tối nay tôi lại về. Trong thời gian này, tôi thực sự sẽ không chạy lung tung. Anh có thể về nghỉ trước, tôi đảm bảo giữa đường sẽ không ra ngoài.”
“Ừ, tôi biết.” Anh ta trả lời ngắn gọn, nhưng rõ ràng sẽ không nghe lời cô.
Nhưng lúc gần đến đích, Âu Văn nhận được một cuộc điện thoại, nghe nội dung anh ta trả lời đại khái là cấp trên có chuyện tìm anh ta, mà anh ta kiên trì nói phải có ít nhất hai đặc công tới thay thế mới có thể rời đi.
Chân Ái nghe, nhíu mày, không biết có phải hiểu sai hay không, mấy ngày nay Âu Văn có vẻ như khẩn trương rất nhiều so với trước kia.
Nhưng cô không hỏi, để lại Âu Văn ở tại chỗ chờ giao ca, tự mình đến phòng thí nghiệm trước.
#
Một giờ chiều, Ngôn Tố cơ bản bố trí căn phòng trên lầu ba xong, cùng một màu trắng thuần khiết.
Anh đứng trong một vùng trắng lóa như tuyết, sau khi kiểm tra bốn phía vô cùng hài lòng. Mới vừa chuẩn bị thử nghiệm hiệu quả, di động reo lên, là Rheid hỏi anh có nhìn ra thông tin khác ngoài số thứ tự từ năm tấm hình kia không.
Ngôn Tố đã sớm định giấu: “Không có, nhưng tôi linh cảm, tiếp theo sẽ còn có người người chết.”
Rheid lại nói: “Tôi cho rằng vòng giết người thứ nhất của hắn đã kết thúc.”
“Vòng thứ nhất?” Ngôn Tố ra khỏi phòng, kéo cửa lên, “Tại sao nói như vậy?”
“S. A., trong lúc vô tình tôi vẽ địa chỉ của năm người bị hại lên bản đồ, thu được một ngôi sao năm cánh. Bản thân hình vẽ này ổn định, cho nên tôi cho rằng nhóm đầu tiên mà Tô Kỳ làm đao phủ tàn sát đã kết thúc. Nhưng người bí ẩn phía sau chắc chắn sẽ không dừng lại, tiếp tục điều khiển con rối giết người nên tôi mới nói vòng thứ nhất đã kết thúc. Nhưng vòng thứ hai, vòng thứ ba, sau đó sẽ còn tiếp tục.”
Ngôi sao năm cánh?
Đối với Tô Kỳ mà nói, người vốn muốn giết chính là bốn người phụ nữ, cái chết của tác giả là sự cố đột ngột, tại sao địa chỉ người chết lại vừa khéo nối thành ngôi sao năm cánh?
Người bí ẩn đã thiết kế Tô Kỳ?
Ngôn Tố đứng trên hành lang, nhìn rừng cây vô biên ngoài cửa sổ:
“Rheid, Tô Kỳ sẽ không ngoan ngoãn nghe lời người bí ẩn dừng giết người. Là đặc công CIA, cô ấy có tính độc lập và sáng tạo của mình. Sở dĩ cô ấy nghe lời người bí ẩn ngược đãi những người phụ nữ này là vì chính trong lòng cô ấy đã có sự căm phẫn mãnh liệt. Lần phát tiết này đã mở ra cái hộp bóng tối của cô ấy. Cô ấy sẽ tiếp tục, vả lại lần giết người tiếp theo, cô ấy không cần chỉ thị và giúp đỡ của người bí ẩn, cô ấy sẽ đơn độc hành động.”
Rheid đáp: “Tôi biết, cho nên tình huống chúng ta đối mặt bây giờ là, người bí ẩn bắt đầu chọn sát thủ tiếp theo giết người cho hắn; còn Tô Kỳ có thành tựu học được từ chỗ người bí ẩn, lột xác thành một sát thủ độc lập và đáng sợ. Người chúng ta muốn bắt biến thành hai nhóm.” Anh ta dừng một chút, “Đáng sợ nhất là, hành động dạy học của người bí ẩn sẽ tiếp tục, hắn sẽ bồi dưỡng được nhiều sát thủ biến thái giống Tô Kỳ hơn.”
“Đúng, đây là một trường đào tạo sát thủ. Một ngày chúng ta không bắt được hắn, học trò của hắn sẽ càng ngày càng nhiều mỗi ngày.” Thanh âm Ngôn Tố rất thấp, “Giống như virus nhân lên.”
Lời này khiến hai người đều trầm mặc, nhưng Ngôn Tố vẫn quả quyết: “Chúng ta tìm được Tô Kỳ trước, còn sống. Từ chỗ cô ấy có lẽ có thể tìm ra manh mối người bí ẩn.”
Rheid nói: “Muốn tìm được cô ấy, chúng ta phải tìm được người cô ấy sẽ giết kế tiếp.”
Học sinh mới vừa tốt nghiệp từ trường ma quỷ, lần đầu tiên tự chủ tuyển chọn người bị hại, cô ấy sẽ chọn ai? Học sinh mới vừa tốt nghiệp luôn có không khí học viện, càng khát khao chứng minh bản thân, phô bày vị trí quan trọng và trung tâm của mình.
Trong đầu Ngôn Tố lóe lên một vệt sáng: “Rheid, ngôi sao năm cánh kia là ngôi sao năm cánh đúng sao?”
“Phải.”
“Năm đỉnh của ngôi sao năm cánh đúng ở trên một vòng tròn, tâm vòng tròn trên bản đồ ở đâu?”
Bên kia truyền đến tiếng lật giấy rất nhanh: “May mà tâm vòng tròn là rừng cây đồng hoang, không có người ở. Dãy núi Prince.”
Mấy chữ cuối cùng đánh vào đầu Ngôn Tố như búa tạ, bên tai vang lên lời Âu Văn nói với anh ở đồn cảnh sát ngày đó: “S. A., phòng thí nghiệm của Ai ở dưới lòng đất khu tạm trú của căn cứ di truyền học Prince bỏ hoang, ngụy trang thành nhà máy bình thường của FDA. Nếu như tôi có chuyện ngoài ý muốn không thể bảo vệ cô ấy, cậu phải biết tìm cô ấy ở đâu.”
Trái tim anh đột nhiên rơi vào hầm băng.
Tô Kỳ không phải là thành viên tổ chức, cô ấy sẽ không nương tay với Chân Ái. Nếu cô ấy bắt được Chân Ái, cô ấy thực sự sẽ giết cô, sẽ lấy cách thức thê thảm hơn bốn người chết kia.
Còn Chân Ái của anh sẽ không ra tay giống như đối với Triệu Hà, King, Thera, thậm chí sẽ vứt bỏ phản kháng. Bởi vì cô biết, nếu người bị tình nghi lớn nhất là Tô Kỳ chết trong tay cô thì Ngôn Tố, người chịu đủ nghi ngờ sẽ càng khó thoát khỏi liên quan.
Cái đồ ngốc kia, tuy rất nhiều lần anh nói với cô là anh không quan tâm, nhưng cô nhất định sẽ vì bảo vệ anh mà chấp nhận mọi thứ, ví dụ như, bỏ mạng.