• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chân Ái dựa bên cửa sổ xe hóng gió ngắm cảnh.
Hampton nằm trên bờ biển phía Đông, mùa xuân đến sớm.
Cây cối hai bên đường đã sớm nảy mầm, trên những cành cây màu gỗ phủ một tầng xanh lá nhạt, bầu trời quang đãng xuyên qua chiếu xuống một màu xanh da trời, lan ra trên đường, quả thật giống như một bức tranh màu nước khiến lòng người rộng mở tinh thần vui vẻ.
Xe chạy trên con đường ven biển, sau những tán cây chính là biển cả, dưới ánh mặt trời xinh đẹp như ngọc bích, rực rỡ lấp lánh.
Tâm trạng Chân Ái cũng thoải mái theo.
Chỗ rẽ cuối đường là đại lộ Palm. Gió xuân thổi vù vù qua những tán lá, ven đường đậu đầy xe hơi đắt tiền và nổi tiếng, cách đó không xa là một tòa trang viên lớn.
Chân Ái biết đây chính là điểm đến.
Ngôn Tố đậu xe ở ven đường, cùng Chân Ái đi bộ qua.
Gần đến cổng, lại thấy phía trước có không ít phóng viên đang vây quanh.
Chân Ái khó hiểu: “Bọn họ đến làm gì?”
Giọng Ngôn Tố hoàn toàn là vẻ không đáng nhắc tới: “À, quên nói cho cô biết, Spencer sớm sẽ tranh cử chức Thượng nghị sĩ bang New York.” Cách vài giây, “Cô dâu Annie là người thuộc dòng họ Adams.”
Chân Ái há miệng, nói không nên lời.
Cô vốn tưởng đây là một hôn lễ nhỏ và ấm áp, nhìn như vậy thì có vẻ như quy mô không nhỏ. Cô lập tức thận trọng hơn, nhỏ giọng oán trách: “Tôi đã nói phải mặc váy, anh nhất định không chịu.”
Một bên mắt Ngôn Tố nhìn cô: “Hôm nay nhiệt độ giảm, cô muốn chết cóng sao?”
Chân Ái cãi lại: “Nhưng anh cũng mặc âu phục chỉnh tề còn gì!”
Ngôn Tố: “Nếu cô mặc âu phục thì tôi không ngại đâu.”

Ách, giọng điệu như liếc mắt đưa tình vừa rồi là như thế nào vậy?
Chân Ái đỏ mặt, lập tức lái sang chuyện khác,
“Thực ra, ít nhất anh nên tham gia bữa tiệc tối diễn tập hôn lễ, chỉ có người nhà với nhau.”
Anh rũ mắt liếc cô, giọng nói kiêu ngạo: “Cô Chân Ái, cô đang chỉ bảo tôi về việc giao thiệp với người khác sao?”
Chỉ bảo?
Chân Ái luôn cảm thấy lời này của anh hình như có ý riêng, nhìn ánh mắt anh cũng đều là vẻ ẩn ý rất phong phú, nhịp tim cô không khỏi không ổn định, thu ánh mắt không trả lời.
Lại đợi mấy giây không có phản ứng, Ngôn Tố ghét bỏ: “Nói cô phản ứng chậm mấy lần, cô liền dứt khoát cam chịu không phản ứng?”
Cái gì mà cam chịu… Từ anh ta dùng thật đúng là…
Chân Ái nhất thời không nhịn được, lườm anh một cái.
Đây là lần đầu tiên cô lườm anh, bất mãn lại oán trách, nhưng làm thế nào cũng đều có vẻ đáng yêu ấm áp.
Anh hơi sững sờ, sau nửa giây lại lặng lẽ cong cong khóe môi, không nói nữa.
Anh đi theo bước chân của cô, chậm rãi đi một lúc, lại nói: “Diễn tập chính là từng người trong gia đình phát biểu những bài diễn thuyết đa cảm và khuấy động sự thương cảm, vô cùng không phù hợp với phong cách của tôi. Nếu tôi mở miệng, nhất định sẽ phá hỏng không khí ấm áp.”
Chân Ái nhếch nhếch chân mày: “Anh thật là tự biết mình.” Cô nhanh chóng nói xong, cảm thấy rất hả giận, tự mình hài lòng mỉm cười.
Anh vốn muốn phản bác gì đó, nhưng vừa cúi đầu thoáng thấy khóe miệng cô có nụ cười thoải mái đắc ý, lời muốn nói liền dừng ở đầu lưỡi, không bệnh mà chết.
Đến gần cổng, phóng viên thấy Ngôn Tố, cảm thấy bất ngờ, rất nhanh như ong vỡ tổ chạy đến hỏi: “Ông Parker nhắc lại vụ án cậu Parker bị giết năm đó, anh vẫn kiên quyết cho rằng cậu ấy tự sát sao?”
“Anh không cảm thấy chứng cứ cậu Parker tự sát rất gượng ép sao?”
Lúc Ngôn Tố thấy phóng viên tràn lên liền dựng thẳng cổ áo, lập tức kéo cái nón lớn trên áo khoác ngoài màu trắng của Chân Ái lên che đầu cô, đồng thời kéo cô vào trong lòng.
Một tay anh ôm eo cô, một tay ấn đầu cô, dùng một loại sức mạnh gần như là bá đạo và cưỡng chế mà bao bọc cô thật chặt, gương mặt lạnh cúi xuống, đi qua các ánh đèn lóe lên và những câu hỏi sắc bén.
Chân Ái còn chưa kịp phản ứng gì đã bị anh che kín kẽ, đầu bị nhấn giữa cổ anh, trong mắt chỉ có thể nhìn thấy cái mũ trắng bằng nhung của mình và cổ áo dựng cao của anh.
Khuôn mặt cô chống trên cổ anh, trong không gian chật hẹp kín kẽ đều là hơi thở lạnh lùng nhưng nóng rực đầy nam tính của anh, xa lạ và quen thuộc. Cô khó thở, gò má nóng lên.
Nhưng cô không muốn giãy ra, mà mặc cho anh vững vàng siết chặt lấy cô. Cô không nghe thấy những âm thanh xung quanh, bên tai chỉ có tiếng tim anh đập, xuyên qua động mạch cảnh mạnh mẽ có lực mà truyền tới.
Sau mấy giây ngắn ngủi lại rất dài, anh dẫn cô vào trang viên, lúc này mới buông cô ra.
Sắc mặt Ngôn Tố không tốt lắm, mang theo chút mây mù, không biết là đang giận ai. Anh như có điều suy nghĩ cau mày mấy giây rồi mới nhìn Chân Ái, ánh mắt có chút sắc bén.
Mà mặt cô hồng hồng, cứ đứng ngây ra tại chỗ, vẫn đội cái nón lông thật to trên đầu, làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn mềm mại như phấn lớn chừng bàn tay, đáng yêu như búp bê tuyết ngơ ngác.
Anh đột nhiên nguôi giận, ngược lại có chút buồn cười nhưng không thể hiện ra trên mặt, vẫn lạnh nhạt hỏi: “Nóng sao?”
Lông mi Chân Ái rung rung hai cái, chậm rãi bỏ nón xuống: “Không có.”
#
Trên bãi cỏ có rất nhiều khách khứa đang trò chuyện.
Trong đó có ông Parker, lúc thấy Ngôn Tố, hai người nhìn thẳng nhau hơi gật đầu, lại không nhiều lời.
Chân Ái cảm thấy kì lạ, vì ông Parker cũng không lộ ra nửa câu oán giận. Theo lý thuyết, ông ấy nên căm thù Ngôn Tố mới phải. Nhưng có thể là người trong giới chính trị đều giỏi ngụy trang.
Một số người biết Ngôn Tố đến chào hỏi anh, nhưng đều không bắt tay hay hôn má anh.
Riêng chỉ có lúc anh thấy bà ngoại, cúi người kề sát lên gương mặt bà.
Hayley không được hưởng thụ sự đãi ngộ này, cũng không để ý, ngược lại có vẻ hứng thú nhìn Chân Ái một lúc. Dù sao thì đến tận bây giờ bà đã gặp cô gái ở cạnh con trai bà trong khoảng thời gian dài nhất.
Chân Ái quýnh lên, ánh mắt không có chỗ để. Ánh mắt vừa chuyển, vừa lúc trông thấy anh trai Spencer của Ngôn Tố. Anh ta khẽ cười với cô, hạn chế và có giới hạn.
Chân Ái đã nghe Âu Văn nói, Spencer là con riêng của Hayley lúc học đại học, tính cách rất tốt, không lập dị như Ngôn Tố. Bây giờ nhìn, vẻ ngoài của anh ta đúng là rất sáng sủa khôi ngô tuấn tú, ngũ quan có bốn, năm phần giống Ngôn Tố.
Hayley sau khi tốt nghiệp đại học liền kết hôn với bố Ngôn Tố, nhưng cuộc hôn nhân xuyên quốc gia này chỉ kéo dài ba năm. Quyền nuôi dưỡng Ngôn Tố thuộc về bố, Hayley nhớ con nên nhận nuôi một cô gái người Trung Quốc, đặt tên là hoa nhài, chính là Jasmine.
Jasmine là một trong những phù dâu, trước đó đang giúp đỡ cô dâu, lúc sau phát hiện hàng rào bên cạnh bục tuyên thệ là màu gỗ thô, liền vội vàng đến tìm mẹ.
Cô thấy Ngôn Tố từ xa, mới vừa vui mừng thì lại thấy Chân Ái bên cạnh anh. Cô chào hỏi Ngôn Tố rất thân mật, nhưng không cười mà quan sát Chân Ái từ trên xuống dưới một lần.
Chân Ái im lặng không phản ứng.
Jasmine suy nghĩ việc chính, gác lại sự không vui trong lòng trước, nói với Hayley và Spencer là cô dâu yêu cầu màu hàng rào tre là màu trắng tinh, không phải màu gỗ.
Mà hôn lễ chỉ còn nửa giờ.
Spencer hi vọng cho Annie một hôn lễ trong mơ hoàn hảo, quyết định hoãn lại trước, gọi người đi đổi. Nhưng Hayley không đồng ý.
Lúc này, bà ngoại chậm rãi nói: “Đừng lo, trong nhà có nước sơn trắng, để S.A. đi sơn.”
Chân Ái nghe cảm thấy kì lạ, không ngờ Ngôn Tố không nói nhiều, thực sự cởi áo khoác ngoài, xắn tay áo đi sơn.
Chân Ái đi cùng, nhìn anh khom người ngồi xổm bên hàng rào tre, nhúng cái cọ trong tay vào nước sơn, sơn lên gỗ một cách nhanh nhẹn lại thuần thục, chỗ cọ đi qua xuất hiện một màu trắng phẳng lì tinh tế. Nước sơn đồng đều, bóng loáng bằng phẳng, giống như thợ sơn chuyên nghiệp.
Chân Ái vô cùng kinh ngạc: “Anh học được từ đâu vậy?”
Ngôn Tố chăm chú nhìn chằm chằm cái cọ trong tay, trong đôi mắt nâu nhạt phản chiếu ánh sáng trắng như tuyết: “Mùa hè lúc còn nhỏ, hàng rào nhà bà ngoại đều là do tôi sơn.”
Trong đầu Chân Ái liền hiện ra một bức tranh vùng ngoại ô yên tĩnh.
Trang viên kiểu Âu cổ kính, bóng cây rậm rạp, trăm loại hoa đầy khắp tường, dưới trời xanh ánh mặt trời rực rỡ, một bé trai xách thùng sơn nhón mũi chân sơn hàng rào. Cả người thợ sơn nhỏ dính đầy vôi, giống như một búp bê tuyết.
Ngôn Tố quét sơn, giọng nói êm ái: “Kể từ sau khi đọc Tom Sawyer thì không còn sơn hàng rào cho bà nữa.”
“Khi đó bà ấy nói cái gì mà sơn hàng rào không phải ai cũng có thể làm tốt, chỉ có thiên tài mới có thể làm tốt thôi. Kẻ lừa đảo.” Ánh sáng trắng in trên khuôn mặt anh, trắng ngần xinh đẹp, Ngôn Tố cong cong khóe môi, “Bà lão nham hiểm kia chỉ biết lừa gạt con nít.”
Chân Ái không nhịn được khẽ cười, nâng má ngổi xổm bên cạnh anh.
Gió mùa xuân thổi đến từ ngoài biển, hơi lạnh nhưng rất tốt.
Jasmine đứng trong phòng nghỉ, vén màn che cửa sổ sát đất nhìn.
Hai đứa trẻ lớn xác ngồi xổm cạnh hàng rào, trò chuyện lúc có lúc không, trên mặt phản chiếu ánh sáng nước sơn trắng, liên tục mỉm cười.
Cô dâu Annie trông thấy Ngôn Tố và Chân Ái bên hàng rào, nở nụ cười: “Không ngờ S. A. sẽ dẫn bạn gái đến, vẻ đẹp châu Á thật xinh đẹp.”
Jasmine không nói lời nào, giống như giận dỗi kéo cửa sổ sát đất lại, đi lên bãi cỏ gọi: “Chân Ái, sang đây chơi với chúng tôi!”
Chân Ái quay lại nhìn cô ấy, sững sờ, không trả lời ngay.
Phản ứng chậm như vậy là sợ cô ăn hiếp cô ấy sao?
Jasmine tự dưng thấy bực bội trong lòng.
Nhìn đôi mắt xinh đẹp lại tĩnh lặng nhàn nhạt của Chân Ái, Jasmine làm rất nhiều công tác tư tưởng mới tích tụ được nụ cười đã giảm đi mấy phần. Cho dù trong lòng cô ghen tị thì cũng phải thừa nhận vẻ đẹp của Chân Ái.
Chân Ái mới vừa muốn trả lời, Ngôn Tố dùng khuỷu tay khẽ đẩy cô một cái: “Không muốn đi thì đừng đi. Ở đó không có người mà cô biết.”
Chân Ái nói: “Ở đây vốn không có người mà tôi biết.”
Ngôn Tố chậm rãi quay sang, ánh mắt không tốt: “Tôi không phải người à!”
“Tôi không phải ý này,” Chân Ái méo miệng, “Hôn lễ hôm nay, chẳng lẽ tôi đều dính bên người anh?”
“Tại sao không được?” Ngôn Tố cảm thấy là chuyện đương nhiên, “Nếu cô không thích chơi với người lạ thì cô đi theo tôi là được rồi. Hai chúng ta cùng chơi.”
Chân Ái cúi đầu, tim đập bình bịch.
Cô nắm chặt ngón tay từng chút một, đắn đo có nên nói “Được thôi” hay không, nhưng Jasmine lại gọi cô: “Chân Ái, sang đây gặp cô dâu một chút đi!”
Tiếng kêu này, Hayley và bà ngoại đều liếc về bên này.
Chân Ái không tiện từ chối, lên tiếng đáp lại.
Lúc đứng dậy, còn làm ra vẻ đắc ý vỗ vỗ cánh tay Ngôn Tố: “Hừ, tôi có nhóm bạn nhỏ mới không chơi với anh đâu!” Nói xong câu cuối chính mình cũng không nhịn được phì cười.
Cô cũng không biết tại sao tâm trạng bây giờ tốt như vậy, tốt như ánh mặt trời chói lọi trên bãi cỏ.
Ngôn Tố phớt lờ cô, khóe môi cong lên, tiếp tục sơn hàng rào.
Chân Ái chạy đến trước cửa sổ sát đất, nhìn vào trong. Annie mặc áo cưới kiểu dáng mùa xuân trắng như tuyết, rất đẹp. Bảy phù dâu mặc váy dài kết hợp với áo khoác ngắn bảy màu, giống như những viên kẹo sống động.
Cô thận trọng và chân thành chúc mừng Annie. Annie giống như Spencer, rất biết chú ý đến người khác, lập tức đến ôm lấy Chân Ái tỏ ý cảm ơn.
Lần này, Chân Ái thả lỏng người.
Jasmine đứng một bên, rất không thân thiện nhìn Chân Ái chằm chằm. Hôm nay luồng không khí lạnh trở lại, mặc dù có mặt trời nhưng nhiệt độ hơi thấp. Chân Ái mặc áo khoác trắng, cái nón rộng xếp trên bả vai, làm tôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn lấp lánh rất xinh đẹp.
Jasmine nhớ Ngôn Tố đã nói “Lạnh giá sẽ làm yếu đi sự đề phòng trong lòng người”, khóe môi cô cong lên: “Chân Ái, khách nữ đều mặc váy đấy, tôi tìm một cái váy cho cô nhé?”
Chân Ái vốn cảm thấy mặc quần không thích hợp, còn rất cảm ơn Jasmine.
Đi vào phòng thử quần áo, mở túi áo mới phát hiện không phải là kiểu dáng mùa xuân mà là kiểu mùa hè, chất liệu tơ sợi rất mỏng. Chân Ái hơi do dự, cũng không nói gì.
Dù sao cũng là hôn lễ của người lạ, cô chỉ biết Ngôn Tố, không dễ chọn ba lựa bốn. Hơn nữa áo khoác của cô có thể gỡ nón ra, nhìn qua giống như váy ngắn, mặc vào cũng ấm hơn.
Nhưng mới ra khỏi phòng thử quần áo, không cẩn thận đụng phải Jasmine, chút rượu nhỏ trong ly cô ấy toàn bộ đều hắt vào áo khoác của cô. Jasmine vội nói xin lỗi, vội vàng gọi người đến lấy áo khoác của Chân Ái đi giặt, lại dặn người đem một cái áo khoác ngắn giống của phù dâu đến.
Chân Ái nghe nhưng cũng không để ý. Chỉ cảm thấy lần đầu tiên mặc váy trễ ngực, luôn cảm thấy trước ngực trống không, luống cuống hơi xấu hổ.
Jasmine cười: “Chân Ái, vừa rồi chúng tôi đang nói về các rể phụ, trước đó cô đã thấy họ ở bên ngoài rồi nhỉ?”
Chân Ái gật đầu.
“Chúng tôi đều cho rằng cái người tóc vàng mắt xanh đẹp trai nhất, cô nói sao?”
Chân Ái liếc nhìn, lại gật đầu.
“Anh ấy tên là William, là bạn học với Spencer ở đại học Cambridge. Đến từ Anh, tên giống như tên hoàng tử vậy.” Jasmine còn muốn nói nữa, có một phù dâu cười: “Jasmine, cô lại muốn ghép đôi nữa sao? Nhưng cô Chân Ái là bạn gái S. A. dẫn tới, không cần cô giới thiệu.”
Jasmine giấu đi một tia không vui trong mắt, trả lời: “S. A. chỉ nhân tiện dẫn Chân Ái đến thôi. Các cô không biết S. A. sao? Người anh ấy thích không phải là dạng cô gái giống như Chân Ái.”
Mấy cô gái kia suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy Ngôn Tố trong ấn tượng không phải như vậy, liền nhún nhún vai, không nói chen vào.
Mâu quang Chân Ái lóe lên, sắc mặt trắng bệch.
“Hơn nữa, anh ấy lập dị như vậy, Chân Ái cũng sẽ không thích anh ấy, có đúng không?” Jasmine nhìn Chân Ái chằm chằm, lời nói dịu dàng, ánh mắt hùng hổ dọa người.
Lòng Chân Ái vô cùng chấn động.
Vấn đề này bất thình lình đẩy cô vào một khía cạnh lúng túng và kì quái, cô không thể không xem xét kĩ trái tim mình.
Thực ra, cô chưa hề cho rằng anh lập dị.
Ngày qua ngày, ngược lại cô cảm thấy anh chính trực ngay thẳng, chân thật đáng tin, có nguyên tắc có giữ vững, tràn trề tình cảm chủ nghĩa nhân văn, rất ấm áp rất thân thiết.
Người như vậy, tại sao cô không thể thích?
Người như vậy, thực ra cô đã thích rồi.
Tim Chân Ái đập dữ dội, cô không lảng tránh, trực tiếp đón ánh mắt của Jasmine.
Người sau thấy cô lại thản nhiên nhìn thẳng, trong bụng thầm cảm thấy không xong rồi. Mắt thấy Chân Ái muốn trả lời, lập tức di chuyển ánh mắt, làm ra vẻ hiểu ra mà giành nói trước:
“Xin lỗi, suýt tí nữa thì tôi quên mất. William là hiệp sĩ của gia đình Cavendish ở nước Anh. Cô biết đó, những gia đình quý tộc cổ điển này rất coi trọng xuất thân và giáo dục. Với cô nhất định là không có kết quả. Suy cho cùng thì không phải ai cũng giống như Annie. Cũng chỉ có xuất thân như Annie mới có thể giúp Spencer trong cuộc sống và sự nghiệp!”
Giọng Jasmine rất thấp, chỉ để một mình Chân Ái nghe được.
Chân Ái chậm chạp thế nào đi nữa thì cũng nghe ra được ý của cô ta.
Gia đình Ngôn Tố, bất kể là từ phía bố hay mẹ thì cũng đều có xuất thân cao quý. Giống như anh trai Spencer của anh, chỉ có Annie thuộc dòng họ Adams mới có thể kết hợp.
Jasmine tốt bụng đến gần an ủi Chân Ái: “Nhưng không sao đâu, William đẹp trai có mẫu mực, có thể chơi đùa một chút với anh ấy cũng rất tốt. Chân Ái, cô sẽ không thiệt thòi đâu.”
Mặt Chân Ái không còn chút máu, không nói được câu nào.
Cuộc đời này, sự giao thiệp giữa cô và người bình thường quá ít, cũng không hiểu lắm việc phải qua lại với người bình thường như thế nào. Dù cho trước đó cô gặp phải sóng gió lớn hơn nữa, mà Jasmine “miệng nam mô, bụng bồ dao găm” mưu ma chước quỷ nham hiểm như vậy cũng là lần đầu tiên gặp trong đời.
Ngoài sự thờ ơ ra, cô không biết nên đối đáp ra sao.
Vả lại trong lòng cô quả thực thiếu tự tin. Một người ngay cả danh tính cũng là giả thì cô nên nói thích như thế nào?
Thời điểm này, cô thật muốn lập tức biến mất khỏi buổi hôn lễ này, trốn vào trong phòng thí nghiêm của cô, ai cũng không gặp, không bao giờ ra ngoài nữa. Nhưng chung quy thì cô không phải là người tùy hứng như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, cô đều không phải là người tùy theo ý muốn của mình.
Cô lẳng lặng ổn định lại tâm trạng khó chịu vừa đau thương mơ hồ trong lồng ngực, cười nhạt với Jasmine: “Tự tôi biết, không cần cô bận tâm.”
Jasmine nhún nhún vai, nghịch ngợm cười cười, cùng các phù dâu khác giúp đỡ cô dâu đi ra ngoài.
Hôn lễ sắp bắt đầu, trong phòng nghỉ chỉ còn lại một mình Chân Ái lẻ loi.
Người tìm áo khoác cho cô cũng không đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK