Đúng lúc người hầu gái mở cửa phòng khách ra, vừa thấy Ngôn Tố, kinh ngạc tới chào: “Nhà logic học, lúc anh ở trong phòng đã xảy ra rất nhiều chuyện. Người mẫu đã chết, mọi người tranh cãi ầm ĩ. Trời, cô ấy chết rất thảm, đông thành băng vỡ trong hầm băng.”
Người hầu gái nhớ lại, lại khóc hu hu không ngừng, cầm khăn tay liên tục lau nước mắt: “Luật sư nói là do tôi giết, tôi chỉ là người làm công, làm sao có thể giết người?”
Lời nói tuy lộn xộn, nhưng giống như điều Ngôn Tố nghe được lúc ở trong phòng cách đây không lâu, người hầu gái đáng thương thực sự đã bị dọa sợ hãi rồi.
Có hai người đi ra từ trong phòng khách, chính là tác giả và giáo viên mầm non.
Ngôn Tố: “Những người khác đâu?”
Người hầu gái lau nước mắt: “Sau khi người mẫu chết, giáo viên mầm non đề nghị mọi người tụ tập trong phòng khách chờ cảnh sát. Nhưng nửa đường luật sư đi vệ sinh, sau đó thì không thấy nữa. Diễn viên khăng khăng muốn đi tìm anh ta, cũng không quay lại. Còn lại bốn người chúng tôi ở phòng khách. Vừa rồi có một tiếng súng vang lên ở tòa thành phụ bên kia, quản gia cũng đi kiểm tra nên chỉ còn lại ba người chúng tôi.”
Ngôn Tố thu con ngươi. Anh biết rõ diễn viên là sát thủ tổ chức cử tới, diễn viên rời khỏi là để đi giết luật sư. Nhưng giết người không phải là tiếng súng vừa rồi kia.
Một tiếng kia, mục đích không phải giết người mà là dụ anh đi ra. Diễn viên giết tất cả mọi người, lại giết chết diễn viên thật để thay thế là có thể gán mấy mạng người ở đây lên đầu anh.
Anh không hề quan tâm cái gọi là danh dự và mưu hại, nhưng anh tuyệt đối không muốn vì Arthur hãm hại mình mà khiến cuộc thanh trừng kẻ phản bội của tổ chức mở rộng tổn thương người bình thường. Bất kể là ai, chỉ cần có thể chết ít đi một mạng, anh cũng sẽ dốc hết toàn lực.
Cũng may anh rất khẳng định, sau khi người mẫu chết, người trong lâu đài chỉ còn cảnh sát, người bình thường và sát thủ. Những người này cũng sẽ không tạo thành uy hiếp với mạng sống của Chân Ái, đây cũng là nguyên nhân anh có thể yên tâm để Chân Ái lại một mình.
Ngôn Tố cúi đầu nhìn người hầu gái đang khóc thút thít, nhíu mày an ủi: “Đừng khóc.” Lời nói ra lại rất lạnh, giống như ra lệnh. Người hầu gái nhát gan bị dọa cho giật mình, thật không khóc nữa.
Tác giả chất vấn: “Không phải anh dặn dò là đợi trong phòng đừng chạy lung tung sao? Sao ra ngoài rồi?”
Giống như kế hoạch của Arthur, anh ta nghi ngờ Ngôn Tố.
Ngôn Tố không trả lời, thản nhiên nói: “Cảnh sát, xin anh lập tức dẫn hai cô gái này rời khỏi đây.”
Ba người kinh ngạc. Tác giả sửng sốt: “Làm sao anh nhìn ra được?”
Ngôn Tố không có hứng thú trả lời: “Bây giờ trong lúc nguy cấp này, các người muốn dọn bàn bưng trà nước xem suy luận sao?”
Trong lòng tác giả không quả quyết, Ngôn Tố có vẻ như biết rất nhiều tình hình bên trong, có thể anh là người của tổ chức. Nhưng sắc mặt Ngôn Tố tái nhợt đến đáng sợ, kiên cường chống đỡ, nhưng rất suy yếu.
Điều này tác giả đoán ra được, ở tòa thành phụ số 7, anh ta nhìn thấy mũi tên gỗ rải rác dưới đất, suy đoán là có thể đã đâm trúng anh.
Vậy rốt cuộc anh là người bị hại hay là đồng phạm?
Tác giả hỏi: “Tại sao phải đi?”
Ngôn Tố nói ngắn gọn: “Có người muốn giết các cô ấy.”
Người hầu gái và giáo viên mầm non kinh sợ, tác giả hỏi lại: “Anh có ý gì?”
Ngôn Tố không kiên nhẫn: “Lời tôi nói là tiếng Anh cổ điển, hay anh thi SAT chỉ được 100 điểm?”
Tác giả bị giọng châm biếm của anh làm cho hơi hòa hoãn: “Ý của tôi là, ai muốn giết các cô ấy? Tại sao anh biết có người sẽ giết các cô ấy?”
Tràn đầy ý nghi ngờ.
“Bởi vì hung thủ sẽ giết tất cả mọi người ở đây, ngoại trừ tôi.” Ngôn Tố nói, “Anh có thể nghi ngờ tôi là hung thủ, nhưng xin anh hãy cân nhắc an toàn của hai cô gái này trước, đưa các cô ấy đến chỗ khác. Tạm thời tôi sẽ không rời khỏi lâu đài, anh không cần lo đến lúc đó không bắt được tôi.”
Tác giả vẫn đang suy tư, Ngôn Tố quay đầu nhìn người hầu gái: “Cô có sơ đồ mạch điện của lâu đài không?”
“Có. Mấy ngày nay cúp điện mãi, tôi lục ra được.” Người hầu gái chạy đến phòng khách ôm một chồng giấy dày cho Ngôn Tố. Người sau lật từng tờ rất nhanh, dưới ánh mắt ngơ ra của người hầu gái, mười mấy giây nhìn xong, trả lại cho cô ta, xoay người rời đi.
Tác giả gọi: “Anh đi đâu vậy?”
“Tìm người.” Giống như nói nhiều một chữ sẽ lấy mạng anh.
Tác giả đuổi theo: “Tôi đi cùng anh.”
“Không được.” Ngôn Tố dừng bước, nếu như tác giả đi cùng, Arthur sẽ giết anh ta. Dù sao, Arthur không cần một cảnh sát chứng minh Ngôn Tố không phải là hung thủ.
Tác giả thấy anh cố chấp như vậy, tính khí cũng thay đổi: “Tôi không tin anh, có thể anh là hung thủ, bây giờ anh muốn đi giết người.”
Ngôn Tố thản nhiên nói: “Tôi không cần anh tin, nhưng xin anh hãy nghĩ kĩ một chút, tại sao luật sư muốn ở một mình? Bởi vì anh ta tập trung được phạm vi sát thủ, biết có người muốn giết anh ta. Anh ta biết người muốn giết anh ta không phải là tôi đang ở trong phòng, mà là người ở cùng các anh. Tại sao diễn viên đi tìm luật sư? Cô ta quan tâm anh ta như vậy? Không, bởi vì cảnh sát sắp tới, nếu cô ta không đi giết anh ta thì sẽ không hoàn thành nhiệm vụ.”
Tác giả rất bình tĩnh, không hề kinh ngạc.
Ngôn Tố quan sát anh ta nửa giây: “Xem ra anh đã sớm nhìn ra. Chỉ có điều anh không xác định được hung thủ có mấy người. Hơn nữa hai cô gái ở đây, anh sợ không bảo vệ được các cô ấy, đúng không.”
Tác giả bị anh nhìn thấu tâm tư, lộ ra một chút bất đắc dĩ.
Ngôn Tố nói: “Xin ghi nhớ tâm tình vừa rồi của anh, là một cảnh sát, bắt hung thủ và bảo vệ mạng sống của người bình thường, cái nào quan trọng hơn, trong lòng anh hiểu rõ. Nếu tôi là anh, tôi sẽ dẫn hai cô gái này rời khỏi ngay lập tức, lái thuyền ra biển, sẵn sàng để chạy trốn bất cứ lúc nào. Ngoài ra,” thanh âm anh chậm lại, “Tác giả, có thể nhờ anh…”
Ngôn Tố dừng lại, có thể nhờ tác giả đi dẫn một cô gái khác không? Cô học trò của anh.
Cuối cùng Ngôn Tố không nói ra, bởi vì không thể.
Chân Ái rất an toàn, nhưng nếu tác giả dẫn cô đi, vậy thì mạng sống của tác giả liền gặp nguy hiểm, liên lụy đến an toàn của hai cô gái còn lại cũng sẽ mất đi sự bảo vệ.
Anh không có tư cách yêu cầu anh ta làm như vậy. Trách nhiệm dẫn Chân Ái đi không ở tác giả mà là ở anh. Chỉ cần anh bắt được Arthur, Chân Ái sẽ không bị mang đi.
Nhưng nếu như thất bại, Chân Ái biến mất…
Ý nghĩ này khiến trái tim Ngôn Tố đột ngột bị cái gì đó kéo một cái.
Nếu cô biến mất, anh sẽ lục khắp thế giới tìm cô trở về, cho dù dùng thời gian cả đời.
Anh lẳng lặng rũ mắt, một giây sau lại nâng lên, mặt không biến sắc: “Nhờ anh bảo vệ tốt hai cô gái này. Ngoài ra, tôi cãi nhau với bạn gái, tôi đi tìm cô ấy. Các anh có thể rời bờ chờ chúng tôi.”
Những lời phía sau xoa dịu sự nghi ngờ của tác giả.
Anh rất chân thành: “Chờ tôi tìm được cô ấy thì đi vào bờ tìm các anh ngay. Tôi không hi vọng vì chúng tôi mà làm chậm trễ người khác chạy trốn.”
Tác giả cân nhắc một chút, quyết định bố trí ổn thỏa người hầu gái và giáo viên mầm non trước.
Ngôn Tố lại nói: “Đợi một chút, tôi cần anh ượn một thứ.”
Tác giả nghe món đồ anh nói, do dự: “Cái này không thể tùy tiện cho người khác mượn.”
Ngôn Tố sờ sờ mũi: “Anh yêu rồi nhỉ, chắc là biết lúc con gái nổi lên tính khí đùa giỡn… Không dễ chế ngự.”
“Xử lý trường hợp đặc biệt bằng cách đặc biệt,” tác giả thở dài, đưa đồ cho anh, “Sau khi tìm được cô học trò, lập tức xuống dưới, chúng tôi ở trên thuyền chờ hai người.”
Ngôn Tố xoay người đi đến tòa thành số 7.
Sáng sớm, trong tòa thành vô cùng yên tĩnh.
Trong không khí có mùi vị cổ xưa, còn có gió biển ẩm ướt. Bởi vì trên người bị thương, bước chân của anh chậm rất nhiều.
Tiếng súng vừa rồi kia, nghe vào kì lạ, có thể là tiếng nổ của phòng thí nghiệm, có thể là thiết bị hẹn giờ. Mô phỏng tiếng súng, có thể làm chứng cứ vắng mặt ột số người.
Đi không bao lâu, gặp quản gia ở trước mặt.
Vẻ mặt ông ta giống như bình thường, cứng nhắc, giáo dục rất tốt khẽ gật đầu: “Nhà logic học cần giúp một tay không? Nhưng mà không phải anh nói phải đợi suốt trong phòng chờ cảnh sát đến sao?”
Ngôn Tố nói ngắn gọn: “Diễn viên là người đóng giả, cô ta là hung thủ, tôi phải đi tìm diễn viên thật. Tôi đoán nữ sát thủ ở một nơi nào đó gần đây, lập tức sẽ đến giết diễn viên thật.”
Quản gia sa sầm mặt, không hiểu ý anh lắm.
Ngôn Tố hơi dừng lại, tiếp tục, “Trước đó, tôi có một câu hỏi. Quản gia, nghe thấy tiếng súng, làm sao tác giả bọn họ lại để một mình ông qua đây kiểm tra? Không sợ ông xảy ra nguy hiểm?”
Mâu quang quản gia hơi cứng lại, giải thích: “Ngay lúc đó tôi nghe ra âm thanh kia không phải là tiếng súng, là vụ nổ gas nhỏ trong phòng thí nghiệm. Có thể vị khách nào đó lại gây rối, tôi thu dọn hơn nửa ngày.”
Ngôn Tố nhìn chằm chằm gương mặt ông ta một lúc, như có điều suy nghĩ cười cười: “Tôi cũng nghĩ như vậy.”
Quản gia nghe ra trong lời nói của anh có ý khác, hơi dừng một chút, hỏi: “Anh định đi tìm diễn viên thật trong miệng anh ở đâu?”
Ngôn Tố đi chậm rãi về phía trước: “Tôi đã xem sơ đồ mạch điện của lâu đài, đường dây đã từng được củng cố rất nhiều lần, đường dây cáp ở tầng hầm. Gần đây lâu đài luôn bị cúp điện, không phải là do đường dây không tốt, mà là có người kẹt ở tầng hầm, vô tình hay cố ý đụng phải mạch điện lân cận.”
Quản gia nghiêm mặt, dáng vẻ không đồng ý, nhưng người lại đi theo anh qua hành lang lác đác ánh mặt trời: “Nếu tên sát thủ anh nói kia trói diễn viên thật dưới tầng hầm, vậy cô ta làm thế nào trốn vào được? Ngày đó các anh đến chỉ có một con thuyền tới đây.”
“Đương nhiên không phải là đến cùng chúng tôi, mà là đã bị trói lại từ rất nhiều ngày trước.”
Quản gia lạnh lùng, không nói lời nào.
Ngôn Tố rất nhanh đi đến đích, là một cầu thang rất cao.
Anh nhìn hư không, suy nghĩ nửa giây.
Lúc tìm Chân Ái, anh chạy khắp toàn bộ lâu đài cổ, bây giờ bản đồ ba chiều lập thể của lâu đài hiện ra rõ ràng trước mắt anh. Sơ đồ mạch điện gần trăm tờ người hầu gái đưa cho anh xem, từ mặt phẳng biến thành lập thể trong đầu, bắt đầu xâu chuỗi chồng lên nhau kết hợp từng điểm một cùng kết cấu ba chiều của lâu đài
Tất cả mạch điện đều sáng lên ánh đỏ ở trước mặt, từng đường một xen kẽ chằng chịt phức tạp.
Anh nhẹ giọng nói: “Lần đầu tiên, cúp điện toàn bộ, người hầu gái mở mạch điện dự phòng trong tòa thành chính, lâu đài sáng một nửa;” sơ đồ mạch điện trong đầu tắt một nửa.
“Lần thứ hai, Chân Ái xảy ra chuyện, chỉ có tòa thành số 7 bị cúp điện;” lại tắt vô số mạch điện.
“Sau đó, quản gia và người hầu gái tắt hết đèn, chỉ có nửa phần dưới của tòa thành chính sáng độc lập;” lại tắt vô số;
“Lần thứ ba, quay lại tìm Chân Ái, quản gia và người hầu gái mở điện dự phòng ở tòa thành số 7.”
Lâu đài tưởng tượng đang xoay tròn, vô số đường dây giao nhau, hàng loạt mạch điện mắc song song, tắt toàn bộ dây điện không liên quan, ánh đỏ chảy xuôi tụ tập đến một điểm…
Anh nhìn tầng hầm, vô cùng khẳng định: “Chỗ mấy lần mạch điện xảy ra sự cố, ngay tại đây.”
Phía trước chỉ có một cầu thang đi lên, anh đi một vòng, sàn nhà rất chắc, gõ dọc theo vách tường một hồi, chỗ nào đó truyền đến tiếng vọng.
Quản gia đã hiểu: “Anh đang tìm tầng hầm? Ở đây có.” Ông ta ấn cái nút bên cạnh, bức tường dày mở ra, xuất hiện một cầu thang ngắn.
Bên dưới quả thực có tầng hầm, nhưng vô cùng sạch sẽ, trống không.
Quản gia thản nhiên nói: “Thưa ngài, ở đây không có gì cả.”
“Đã từng có.” Ngôn Tố rất khẳng định, anh nhìn lướt qua tầng hầm trống không, như có như không cong cong khóe môi, “Một tầng hầm bỏ trống lại quét dọn sạch sẽ như vậy, không hề có bụi bặm tơ nhện?”
Quản gia hơi sững sờ, nhìn về phía tầng hầm trống không nhưng vô cùng sạch sẽ.
Ngôn Tố ngồi xổm xuống, cơn đau nơi ngực đột nhiên khuếch đại, anh vô thức nắm tay chịu đựng, liếc nhìn phía trên một cái, giống như anh nghĩ, rất nhiều đường dây điện lộ ra trên trần nhà đổ nát. Anh ngồi dậy, nhấn nút, cửa tầng hầm chậm rãi đóng lại.
Ngôn Tố đi đến hành lang, nhìn biển cả vô biên ngoài cửa sổ, lặng lẽ điều hòa hơi thở, nói: “Giải thích duy nhất là có người muốn che đậy dấu vết từng nhốt người ở đây, cho nên đã quét dọn sạch. Trái lại để lộ.”
Quản gia đi lên, đứng bên cạnh anh, nhìn bầu trời xanh nhạt bên ngoài: “Anh nói, người vốn bị nhốt ở đây?”
Ngôn Tố mím môi, rũ mắt nhìn cỏ mềm trên bệ cửa sổ, lại ngước mắt, mâu quang rất sâu nhìn biển cả: “Vấn đề này, anh còn phải hỏi tôi sao, anh Arthur?”
Quản gia nhìn ngoài cửa sổ, đuôi lông mày khẽ nhếch, một giây sau, gương mặt nghiêm khắc cứng nhắc thả lỏng một chút, khóe môi mím chặt thời gian dài hiện lên một nụ cười trầm ngâm:
“Anh S. A., không thể không nói, anh là một đối thủ rất thú vị.”
Họ chia ra đứng trước hai cánh cửa sổ nhỏ bên cạnh, nắng sớm chiếu vào từ ngoài cửa sổ, tỏa ra hai bóng người vắng lặng và cao gầy giống nhau lên hành lang và vách tường sau lưng.
Ngoài cửa sổ, đá lởm chởm, cỏ mềm lắc lư.
Ngôn Tố cười nhạt: “Vẫn chậm một bước. Nhưng người bị chuyển đi rồi, chứng minh anh chưa kịp giết chết quản gia và diễn viên thật.” Nói xong, con ngươi bên nhìn hắn.
“Anh Arthur, kế hoạch của anh xảy ra vấn đề gì?”
Arthur cũng nhìn về phía anh, bĩu môi giống như rất thất vọng: “Sát thủ bị một cô bé đáng yêu ném xuống biển rồi.” Giọng nói kia rõ ràng tự hào.
Ngôn Tố thoáng sững sờ, đã hiểu.
Đôi mắt màu hổ phách của anh hơi híp lại, nhìn về phía mây trắng xa xa, khóe môi lơ đãng cong lên, nở nụ cười.
Lúc đi anh nói với cô: “Cô gái tốt dũng cảm, thay anh bảo vệ tốt chính mình.” Xem ra, cô nhóc kia bảo vệ anh đây!
“Tại sao không giết diễn viên và quản gia thật? … Bởi vì anh thật lòng thật ý đóng nhân vật quản gia, không mang vũ khí trên người?”
“Anh nói cũng đúng,” Arthur cúi đầu xoa thái dương một chút, “Nhưng, rất lâu trước kia, tôi từng hứa với một cô bé… bỏ giết người.”
Môi Ngôn Tố giật giật: “Cho nên, không ‘tự mình’ giết người.”
Mà là sắp xếp người khác tàn sát.
Arthur hơi sững sờ, nói: “Có thể nói như vậy.”
Hắn nhìn chằm chằm gia huy phức tạp chạm trổ trên bệ cửa sổ cổ xưa, hơi thất thần.
Hắn từng dẫn Cheryl đi đường, không may gặp phải tập kích, hắn ôm cô đang run lẩy bẩy, giết rất nhiều người, máu nhuộm khắp người cô. Sau khi về cô mỗi ngày gặp ác mộng thét chói tai, vừa nhìn thấy hắn liền trốn tránh. Hắn dỗ mấy tháng mới dỗ cô lại được.
Sau đó, hắn giết người nhà cô, hắn không biết phải dỗ bao lâu, cô mới có thể trở về.
Ngôn Tố khẽ hít một hơi, cơn đau nơi ngực nghiêm trọng hơn anh tưởng tượng. Chỗ bị thương lần này chính xác ngay giữa hai xương sườn anh bị gãy trong vụ đánh bom ở ngân hàng lần trước, không thể không nói, mũi tên kia của hắn thực sự có sáng tạo.
“Diễn viên và quản gia thật ở đâu?”
Arthur trở lại bình thường: “Ở chỗ cảnh sát lục soát hết tòa lâu đài cũng không tìm được,” hắn chậm rãi quay đầu, “Sự mất tích của họ không làm trở ngại việc anh trở thành người bị tình nghi lớn nhất.”
Ngôn Tố thản nhiên như thường nở nụ cười: “Nếu tôi là người bị tình nghi lớn nhất, hai chúng ta cùng làm đồng phạm đi!”
Một tiếng cạch lanh lảnh, khóa còng tay tiên tiến nhất vòng một vòng lạnh ngắt trên cổ tay phải Arthur, một bên một cái, vững vàng quấn lấy cổ tay của hắn và Ngôn Tố.