• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Nhân chứng thứ nhất Taylor, tôi thực sự không ngờ nhà họ giàu như vậy. Thường ngày anh ta ở trường trông rất bình thường, giống như…” Chân Ái nói đến một nửa liền im lặng.
Ngày thường cô hay đi một mình, cũng rất ít gặp gỡ bạn bè, tất cả chỉ là ấn tượng qua loa đại khái. Cô cũng không biết có đúng hay không.
“Cũng giống như sinh viên nói chung, không có bối cảnh.” Ngôn Tố tiếp lời của cô.
Chân Ái hơi sửng sốt: “Anh nhìn ra được?”
Chiếc xe thể thao Porsche kia.
Từ nhà họ tới trường phải đi qua trạm thu phí NYT. Trên bàn điều khiển trong xe có rất nhiều giấy tờ nhưng lại không có vé của trạm thu phí, hơn nữa cũng không có giấy phép đậu xe thời gian dài của trường học, chứng minh chiếc xe này không phải là phương tiện đi học. Không lái chiếc xe thể thao lóa mắt như vậy đến trường, anh ta thực sự rất khiêm tốn. Điểm này cũng có thể nhìn ra từ cách ăn mặc của bố mẹ cậu ta.”
Chân Ái giống như được nhắc nhở, cố gắng nhớ lại: “Có một lần, tôi nghe thấy Giang Tâm nói chuyện với một cô gái khác, nói là rất ganh tị với bạn trai của người kia giàu hơn Taylor. Mà phong cách ăn mặc sau này của cô ấy quá lộ liễu, bạn trai sẽ không mua cho bạn gái loại quần áo như vậy để cho đàn ông khác nhìn.”
Cô nói xong, mơ hồ cảm thấy đáng tiếc.
Nhưng Ngôn Tố không quan tâm: “Ừ, nguyên nhân cãi nhau xuất hiện rồi.”
Chân Ái không hiểu: “Tại sao Taylor phải giấu Giang Tâm hoàn cảnh gia đình của mình chứ? Sợ cô ấy vì tiền mới quen anh ta?”
“Có lẽ ngay từ đầu nạn nhân không phải vì tiền. Cô cũng thấy đó, trong ga-ra nhà Taylor để rất nhiều cúp, ở trường đại học sinh viên nam giỏi thể thao đều rất được hoan nghênh.” Ngôn Tố nói đến đây, dừng lại một chút, trên mặt thoáng hiện lên chút khó chịu, mới nói tiếp: “Nhưng sau đó thì lại biến chất.”
Chân Ái nhạy cảm nắm được sự khác thường của anh ta bèn hỏi: “Lúc anh học đại học, thể thao được không?”
Mặt Ngôn Tố u ám, không nói lời nào.
Chân Ái “À” một tiếng, vẻ mặt bừng tĩnh đại ngộ.
Ngôn Tố: “Lúc đó tôi mới 13 tuổi!”
Chân Ái “À” một tiếng, vẻ mặt thương cảm đồng tình.
Ngôn Tố: “…”
Chân Ái cười cười, chuyển chủ đề: “Chiếc nhẫn kia là anh ta mua sao?”
“Đúng vậy.” Ngôn Tố trả lời ngắn gọn, lại khẳng định, “Đốt ngón tay thứ hai ngón áp út bên tay trái của Taylor có một vết trầy mới, là vết thương do sau khi đeo chiếc mới rút vội ra. Anh ta luôn ôm hộp giấy là để che bàn tay.”
Chân Ái sửng sốt. Lúc đó Ngôn Tố đi khắp nơi quan sát, xem xét chính là để nhìn những chi tiết này.
Sẽ là Taylor sao? Chân Ái không dám nghĩ bậy.
Vì vậy tiếp tục: “Nhân chứng thứ hai Văn Ba. Lúc anh hỏi anh ta về tờ giấy, tôi cũng đã hiểu. Anh chỉ nói tờ giấy chứ không nói đến mật mã, nhưng câu trả lời của anh ta lại để lộ ra rằng anh ta chắc chắn biết rõ.”
“Đúng.” Trên khuôn mặt lạnh nhạt của anh đều là sự ung dung hạ bút thành văn, “Anh ta nói dối. Đó không phải là mật mã tử vong, anh ta nói như vậy là để dối gạt chúng ta. Bởi vì anh ta chính là người đã viết mật mã trao đổi với nạn nhân.”
Không phải là uy hiếp giết người?
Chân Ái khó hiểu, nhưng không hỏi ngay mà cố gắng sắp xếp những chi tiết khác: “Làm sao anh biết anh ta bán cây gậy bóng chày?”
“Tủ kính trong tiệm sách đặt rất nhiều vật dụng thể thao, trên bức tường có một vết đậm hình gậy bóng chày, đó là do ánh sáng mặt trời làm phai màu nước sơn trên tường, bị gậy bóng chày che một phần, nhìn rất mới, cũng chứng tỏ gậy bóng chày treo rất lâu và không phải ngay từ đầu đã muốn bán. Gần đây anh ta thiếu tiền.
Mặt khác, khi tôi đi tới cạnh quầy thu tiền thấy trong hộp tiền lẻ có mấy cuống vé xe taxi, cho thấy sáng sớm anh vẫn còn ở bên ngoài, địa điểm là khu phố sống về đêm nổi tiếng. Tôi nghĩ, anh ta dùng mật mã trao đổi với nạn nhân, có lẽ có liên quan đến bọn người bất hảo ở khu phố đêm.”
Bọn người bất hảo ở khu phố đêm?
Chân Ái không khỏi mâu thuẫn, hỏi ngược lại: “Nhân chứng thứ ba Triệu Hà?”
“Bộ thẻ bóng chày kia không phải của anh ta,” Giọng Ngôn Tố trầm xuống, “Anh ta cầm sách mật mã học, nhưng trên kệ sách không hề có những cuốn sách về mật mã khác, cũng không có chỗ trống cho quyển sách trên tay anh ta. Chỗ anh ta ngồi không phải là bàn của anh ta, cái bàn chỉnh tề bên cạnh mới đúng. Nhưng mà,”
Anh ta dừng lại, mâu quang nhàn nhạt nhìn Chân Ái,
“Khát nước.”
“Hả?” Chân Ái nghe đang nghe say mê, bỗng nhiên bị cắt đứt, ngây người nhìn anh.
Ngôn Tố nhìn vẻ mặt ngơ ngác của cô, đột nhiên hỏi: “Biết vận tốc âm thanh là bao nhiêu không?”
Chân Ái lắp bắp: “346m/s.”
Ngôn Tố gật đầu: “Lời tôi mới vừa nói cũng chạy đến chân núi rồi, cô vẫn còn chưa phản ứng kịp.”
Lại bị anh ta chê cười phản ứng chậm…
Không nghĩ tới anh ta còn thêm một câu: “346 là khi nhiệt độ là 25 độ, bây giờ buổi tối nhiệt độ khoảng 15 độ, chỉ có 340m/s… nhưng vẫn nhanh hơn cô.”
Còn bị chê không giỏi vật lý…
Chân Ái đứng dậy đi rót nước cho cái người tự cho là “ngũ hành thiếu thủy” kia, cũng tự rót ình một ly.
Hai người mặt đối mặt, mỗi người tự cầm một ly chậm rãi uống.
“Có điều thẻ bóng chày vàng bị mất là thật.” Ngôn Tố hạ tầm mắt, xoay ly nước trong tay ngắm nhìn, “Cả bộ thẻ đều là thẻ vàng quý hiếm nhất, nếu sưu tập đủ bộ thì sẽ không tùy ý để trên bàn vật quý giá như vậy.”
Chân Ái nghiêng đầu, cân nhắc một lát: “Thực ra tôi phát hiện một vấn đề.”
“Cái gì?” Ngôn Tố mâu quang hờ hững nhìn cô.
“Tấm bảng tìm đồ trong kí túc xá có hai dạng, trên bàn của bạn cùng phòng anh ta cũng có. Thật giống như…” Chân Ái do dự một chút.
Ngôn Tố chăm chú nhìn cô: “Thật giống như cái gì?”
Chân Ái cắn răng một cái: “Bạn cùng phòng của anh ta trực tiếp sửa lại nội dung các mục trên bảng mẫu điện tử trước đây, nhưng quên không đổi ngày. Bạn cùng phòng của anh ta thường xuyên bị mất đồ.”
Ngôn Tố hàm ý sâu xa nhìn cô, màu sắc ánh sáng trong mắt lặng im mà nở rộ: “Không phải là luôn bị mất đồ mà là thường xuyên bị trộm.”
Lần này Chân Ái rất dễ dàng tiếp nhận: “Phòng của sinh viên nam gọn gàng sạch sẽ như vậy, người có sở thích sắp xếp sẽ không dễ để mất đồ, chỉ có thể là do người bên trong làm.”
Ngôn Tố rất hài lòng đối với sự tham gia của cô: “Hơn nữa, anh ta nhìn qua rất thật thà, quá thật thà. Có những người khi nói dối không có ánh mắt lảng tránh vấn đề như bình thường, mà bọn họ càng cần trao lưu ánh mắt hơn để đoán xem người khác có tin lời nói dối của họ hay không.”
Anh ta cong khóe môi, tựa như đang nhìn một đối thủ không dễ bị tổn thương,
“Giống như nhân chứng thứ tư, tên gì quên rồi. Lúc tôi hỏi cô ấy, cô ấy gần như trả lời không cần suy nghĩ. Cũng không phải là cuộc thi kiến thức, thi đua, tranh đoạt, người bình thường đều sẽ suy nghĩ một chút.”
Chân Ái hơi toát mồ hôi. Lảng tránh, đối mặt, ánh mắt, thời gian, mỗi một thay đổi với thông số rất nhỏ cũng có thể đoán được một người có nói dối hay không. Anh ta thực sự là thành tinh rồi.
Cô vô ý thức cắn ly nước: “Tôi cũng cảm thấy cô sinh viên kia là lạ… À, cô ấy tên Dương Chân.”
Ngôn Tố vừa ngước mắt, thấy hàm răng nhỏ của cô đang cắn ly nước nhà anh ta, nhíu mày trầm mặc, rất muốn nói “Tôi cảm thấy cô sinh viên cô đây là lạ… À, cô tên là Chân Ái.”
Nhưng cuối cùng anh ta vẫn nhìn chỗ khác, không thèm để ý việc làm mờ ám kì quái của cô, tiếp tục thảo luận về Dương Chân: “Cô ấy không có bạn trai, nhưng có người thích; cô ấy nói không có tính sạch sẽ, nhưng có tính sạch sẽ.”
“Tính sạch sẽ tôi nhìn ra được. Phòng cô ấy rất gọn gàng không giống như một sinh viên bình thường. Nhưng bạn trai là thế nào?”
“Có bạn trai hay không là một câu hỏi rất đơn giản, nhưng cô ấy lại do dự, chứng minh cô ấy có người thích, rất vui nên lúc người khác hỏi tới cô ấy đều mong muốn có thể trả lời yes. Hơn nữa quần áo đồ trang điểm của cô ấy chẳng hạn, cô không có cảm giác đã từng nhìn thấy trước đó?”
Chân Ái nhớ lại, trong lòng trầm tĩnh: “Giống phong cách của Giang Tâm?”
“Phụ nữ bắt chước một người phụ nữ khác, hoặc là yêu mến, hoặc là đố kị.” Ngôn Tố nói xong, đột nhiên lại hỏi: “Có có chú ý tới đồ đã mua trong túi giấy trên bàn của cô ấy không?”
Chân Ái cố gắng nhớ lại: “Hình như đều là khăn lông, các loại đồ dùng hàng ngày.”
“Trí nhớ không tệ.” Ngôn Tố cong môi, tựa như rất thích cùng cô chậm rãi đối thoại như thế này, “Nhưng cô có chú ý hay không, trong nhà tắm không hề có khăn lông cũ, trong giỏ rác cũng không có.”
Chân Ái chỉ cảm thấy có nhiều thứ dần rõ ràng: “Đúng vậy, không ai vứt bàn chải đánh răng cũ đi trước khi mua bàn chải đánh răng mới. Tương tự như vậy, người bình thường cũng sẽ không mua khăn lông mới trước khi vứt cái khăn cũ, trừ phi cái cũ kia đã lau cái gì đó không nên lau.” Trong đầu cô chợt lóe lên,
“Hiện trường có một vết máu bị lau.”
“Thông minh.” Ngôn Tố không hề keo kiệt khen cô.
Chân Ái mím môi, đột nhiên phát hiện vô tình cô lại được anh ta dẫn dắt tham gia rất nhiều, mà việc tham gia này cũng khiến cô rất vui. Nhưng không biểu hiện ra ngoài mặt, chỉ là trong lòng có chút sóng gợn lăn tăn.
Sau một lúc, nhớ tới gì đó, ngước mắt nhìn anh ta chằm chằm.
Ánh mắt Ngôn Tố đảo qua, vẻ mặt cứng đờ: “Làm sao thế?”
Cô rất kinh ngạc: “Vậy anh không cần suy đoán tính cách gì gì đó của họ sao? Ví dụ như Taylor không cởi mở lắm; Văn Ba cẩn thận dè dặt; Triệu Hà mọi việc đều thuận lợi; Dương Chân cá tính xảo quyệt.”
Con ngươi Ngôn Tố tối sầm, khinh bỉ nói: “Loại phân tích hành vi này của cô, nói ra sẽ bị người ta đánh chết.”
Chân Ái nhún nhún vai.
Ngôn Tố hơi cúi đầu, đôi mắt nâu nhạt lại trở nên sâu thẳm:
“Có thể dựa vào chứng cứ để kết luận sự thật, nhưng tự ý khắc họa chân dung tâm lý của người khác là rất khiên cưỡng. Đây không phải là vụ án giết người liên hoàn, mơ mơ hồ hồ không phân biệt được nhân vật. Bốn người bọn họ là những người rất bình thường đứng trước mặt chúng ta, thậm chí gọi là người bị tình nghi phạm tội cũng không được. Lấy kiến thức chuyên môn của mình đi bí mật dò xét tâm lý của người bình thường cũng kết luận là một loại xâm phạm tinh thần. Chắc chắn đây không phải là mục đích tôi học ngành này.”
Chân Ái hơi ngạc nhiên, bị sự kiên cường, chính trực, bình tĩnh phong ba không chuyển lúc này đây của anh làm cho chấn động.
Có khí thế cũng có tư thái tiếp nhận, đây mới là một người đàn ông chân chính đáng tin, có thể tin đúng không?
Khó trách tuổi trẻ như vậy đã là cố vấn đặc biệt của FBI và CIA. Người có chuyên môn, kĩ thuật như thế cũng không ít, nhưng người có ranh giới rõ ràng như anh ta mới là người đáng ngưỡng mộ!
Tất nhiên Ngôn Tố không biết Chân Ái đang nghĩ gì trong đầu, lại lẩm bẩm bổ sung: “Phân tích hành vi không phải là môn học đơn độc, cũng không có điều thần kì như các cô tưởng tượng ra. Rất nhiều lúc cũng cần đến trợ giúp tâm lý, điều tra, giám định pháp y. Phải biết rằng có đôi khi ngay cả chứng cứ cũng có thể là giả.”
Giọng anh trầm thấp, trong đêm có một sự tinh khiết không nói ra được.
Lòng Chân Ái bỗng nhiên tĩnh lặng.
Cứ yên lặng như vậy không biết bao lâu, Chân Ái mới nghĩ đến mình vẫn bỏ sót một điểm quan trọng, “Mật mã trên tờ giấy kia. Lúc đầu anh nói thiếu mất ba thứ, tôi biết một cái là hộp trang sức, một cái là hộp nhẫn. Nhưng sao anh có thể khẳng định hiện trường khi đó có tờ giấy kia?”
Ngôn Tố vươn tay lấy một tấm hình trên sợi dây, đưa tới trước mặt Chân Ái.
Là bàn trang điểm sau khi bị nước mưa hắt vào để lại hai dấu vết rất đặc biệt, một dấu vết hình chữ nhật, một cái hình vuông. Mà trên cái dấu hình chữ nhật có một hình tam giác nhỏ nhô ra, được anh ta dùng bút đánh dấu màu đỏ khoanh tròn, vô cùng rõ ràng.
Chân Ái thực sự phục rồi. Cô biết lúc ở hiện trường anh ta đã nhìn ra rồi.
Năng lực quan sát của một người sao có thể nhạy bén như vậy?
Bây giờ Chân Ái cũng hiểu: “Nói như vậy, thì ra là tờ ghi chú bị hộp trang sức đè lên để lộ ra một góc. Nhưng bây giờ hộp trang sức rớt xuống đất nhưng lại không thấy tờ ghi chú kia.”
“Ừ, tôi kêu người đặc biệt kiểm tra chỗ đó, quả thật có dấu vết keo dán. Là keo dán trên tờ ghi chú.”
Chân Ái liền hỏi: “Có phải là hung thủ đã lấy đi không?”
“Khả năng không lớn.” Ngôn Tố cầm ly thủy tinh đặt lên đàn piano, thản nhiên như thường nói,
“Hộp trang sức bị rớt là do có người rút tờ ghi chú kia. Sở dĩ phải rút là do người kia đứng ở vị trí không tiện, không muốn đạp phải vết máu. Đứng quá xa, không thể cầm hộp trang sức lên để lấy tờ giấy.
Có một số món trang sức rơi vào vũng máu nhưng lại không bị dính máu, chứng minh lúc người kia lấy tờ ghi chú thì máu trên đất đã bắt đầu khô lại.
Tôi không quá cho rằng hung thủ quay lại lấy. Suy cho cùng, một người bị dính nhiều máu như vậy nhưng có thể đi ra an toàn, nếu ngay từ đầu muốn lấy thứ gì đó thì cũng sẽ không quên.”
Ngôn Tố chậm rãi dựa vào lưng ghế: “Cho nên, trước khi chúng ta phát hiện hiện trường thì đã có người đến đó trước.”
Chân Ái không còn gì muốn hỏi, cứ như vậy nhìn thẳng anh, trong đầu thoáng mất đi sự chủ động, toàn bộ đều đi theo suy nghĩ của anh ta nước chảy bèo trôi.
Vừa rồi anh ta giống như một phù thủy, hoàn toàn khống chế suy nghĩ của cô.
Đầu cô trống rỗng, chỉ có thể nghe được giọng nói thanh trầm lại thuần nhã, ung dung điềm tĩnh giống như một loại đàn dương cầm tao nhã. Suy nghĩ trong đầu anh ta như những tia lửa, quay tơ bóc kén mà phá vỡ vụ án này.
Đây là điều cô chưa bao giờ được tiếp xúc. Chứng cứ, suy luận, tình tiết, tất cả đều căng thẳng lại kích thích, mỗi một khám phá rất nhỏ đều có thể rút dây động rừng. Thu thập từng chút một, và từng khoảnh khắc trong tương lai, biến đổi về lượng dẫn đến biến đổi về chất.
Đó là một chuyện chấn động lòng người!
Cô chăm chú nhìn anh, bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ kì lạ. Không biết đầu anh ta hoạt động thế nào, thật là muốn giải phẫu ra nhìn một chút.
Mà Ngôn Tố mâu quang vừa chuyển liền đụng ngay ánh mắt lẳng lặng của Chân Ái. Vẫn giống như trước, rất sạch sẽ, cũng rất tĩnh lặng, không tiết lộ bất kì cảm xúc gì, không thể dựa vào bất kì lý luận hành vi học tâm lý học nào.
Dường như là, kể từ lần đầu tiên gặp nhau, sau khi anh ta nhìn ra phần lớn thông tin của cô, sau mỗi lần ở chung, ngược lại càng không nhìn ra được cô đang suy nghĩ cái gì, càng không còn tin tức mới có thể bổ sung.
Trong lòng Ngôn Tố hơi suy nghĩ. Thật là một cô gái kì lạ, càng tiếp xúc trái lại càng nhìn không thấu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK