Quản gia đứng giữa hai hàng tượng sáp, lễ phép gật đầu: “Các vị khách quý, đây là quà gặp mặt chủ nhân tôi chuẩn bị ọi người, hi vọng mọi người thích.”
Đêm bão táp, trong lâu đài quỷ dị, tượng sáp đứng thẳng giống mình như đúc, đó không hề là chuyện vinh hạnh gì. Mặc dù mọi người cảm thấy kì lạ, nhưng dù sao cũng từng va chạm trong xã hội, chỉ mấy giây liền rối rít nói lời cảm ơn quản gia.
Bữa tối vô cùng thịnh soạn, không khí trong phòng ấm áp, các vị khách từ từ thả lỏng tâm tình, nhiệt tình trò chuyện.
Luật sư hưng phấn nói: “Khai thác chỗ này thành địa điểm du dịch thực sự quá tuyệt vời, nhìn lâu đài từ bên ngoài thật âm u, giống như chỗ ở của ma quỷ, càng khủng khiếp thì càng hấp dẫn người khác.”
Tác giả nhíu mày, dè dặt nói: “Nhưng tôi thấy tường của lâu đài là màu xanh lá, giống như mắt sói; à không, là màu đỏ, giống như mứt, giống như máu…”
Người mẫu dè bỉu: “Mắt anh bị mất tác dụng rồi sao, lâu đài rõ ràng là màu đen.”
Người dẫn chương trình cũng cười: “Trí tưởng tượng của tác giả quá phong phú.”
Chân Ái hơi nhíu mày, nhìn chăm chú tác giả, chẳng lẽ anh ta cũng thấy?
Giữa trưa đi qua bờ biển, cô thoáng thấy một tòa thành màu xanh nổi trên biển, giống tòa lâu đài màu đen này như đúc, ngoại trừ màu sắc. Chớp mắt lại không thấy, giống như ảo ảnh, lại giống như… ngôi nhà kẹo.
Chân Ái cảm thấy hồi hộp trong lòng, chậm rãi ngước mắt.
Bàn dài 13 người, sữa tươi, cà phê, rượu nho, bánh sừng bò bơ, thịt nướng, phô mai, rau quả tươi; lại lướt nhìn hoàn cảnh xung quanh, đèn thủy tinh vàng rực, giấy dán tường màu cam ấm áp và giá cắm nến cổ điển, thảm Ba Tư mềm mại, khói thơm nhàn nhạt thư thái…
Giống như Hansel và Gretel trong ngôi nhà kẹo bị thức ăn đẹp hấp dẫn, sau đó bị bà phủ thủy nuôi mập rồi ăn tươi.
Ngôn Tố đưa một đĩa xà lách nhỏ đến trước mặt cô, Chân Ái vô thức mỉm cười, tự trách mình suy nghĩ nhiều. Ngôn Tố ở đây, sao cô có thể có chuyện được?
Đối mặt với sự trêu chọc của mọi người, tác giả gấp đến độ đỏ mặt: “Tôi nói thật!”
Quản gia ở cuối bàn nghe nói thế, mặt mày vô cảm: “Tác giả nhìn thấy là thật. Chỗ thần kì của tòa lâu đài này là ở đó, khi bên ngoài khô ráo nó có màu sắc rực rỡ, sau khi gặp phải nước mưa ẩm ướt sẽ biến thành màu đen. Giống như ngôi nhà kẹo xinh đẹp rực rỡ dưới ánh mặt trời, đến đêm mưa dầm rả rích sẽ biến thành ngôi nhà ma quỷ tối đen âm u.”
Đương nhiên những người khác sẽ không bị câu chuyện cổ tích này hù, toàn bộ nghe được mùi ngon, càng tò mò hơn về lâu đài.
Bác sĩ vẫn luôn thản nhiên cũng hỏi: “Quản gia, ông có thể nói cho chúng tôi biết câu chuyện về vị chủ nhân mới của tòa lâu đài này không?”
Những người khác cũng nhao nhao tỏ ý muốn nghe.
Quản gia có vẻ không hài lòng: “Đây là một câu chuyện tà ác, có lẽ tôi không nên nói nữa.”
Mọi người lại càng tò mò hơn, toàn bộ truy hỏi; ngay cả người hầu gái bẽn lẽn cũng phụ họa.
Quản gia không lay chuyển được mọi người, nói một cách tế nhị: “Tôi vốn không nên nói chuyện của chủ nhân, nhưng xét đến việc chủ nhân mới bây giờ bẩm sinh cởi mở, không để ý chuyện vặt vãnh. Tôi nghĩ, tôi nói về câu chuyện truyền kì của ngài ấy chắc là sẽ không gây ra sự bất mãn, cũng không tính là quá giới hạn và vô lễ.”
Mọi người đều gật đầu.
“Chủ nhân mới là một nhà hóa học trẻ tuổi khôi ngô tuấn tú. 5 năm trước, ngài ấy lấy được một khoản tiền bất chính bất ngờ, mua hòn đảo và tòa lâu đài này. Ngài ấy một mình lái thuyền đi lên từ Bắc Băng Dương, giống như nhà mạo hiểm trong truyền thuyết. Trên thuyền có rất nhiều rương bằng da trâu to lớn, nhưng ngài ấy không phép người khác chạm vào, cũng không cho người khác nhìn. Ngài ấy mang theo rương vào lâu đài, không cho phép bất kì ai quấy rầy. Một tháng sau, ngài ấy lại điều khiển thuyền rời đi lần nữa. Lúc đi, trên thuyền trống không.”
Trong mắt mọi người lóe lên ánh sáng giống như sói: Quả nhiên tin tức không sai, một tỉ kia ở trên hòn đảo này!
Nhưng không ai dám đặt câu hỏi trước, cái này chắc chắn là để lộ thân phận.
Nhưng giáo viên mầm non nghe vào say mê: “Bên trong rương là kho báu sao?”
Quản gia đẩy đẩy mắt kính: “Không biết, nhưng khoảng thời gian đó nghe nói tài khoản điện tử và kho bạc của ngân hàng trung ương đồng thời bị mất một tỉ. Chỉ có điều sau khi ngân hàng bị mất trộm một tháng thì ngài ấy mới xuất hiện.”
Mọi người lại vui vẻ trong lòng, đây chính là khoảng thời gian hắn đột nhiên biến mất sau khi nhờ sức mạnh của họ giúp đỡ tránh sóng gió.
Chân Ái cảm thấy hoang mang, đây là câu chuyện của Alex, bạn Ngôn Tố? Không phải anh ấy đã chết sao?
“Sau đó ông có gặp lại anh ấy không?”
Quản gia lắc đầu: “Ngài ấy chỉ dùng điện tín của tòa tháp trao đổi với tôi, thỉnh thoảng hỏi thăm tình hình lâu đài.”
Mọi người đều tự nghi ngờ, có người nghĩ: Nghe nói hắn đã chết, chẳng lẽ hắn giả chết? Có người nghĩ: Nghe nói hắn đã chết, vậy bây giờ là ai đang giả mạo hắn?
Ngôn Tố chậm rãi ăn, không bị ảnh hưởng.
Đại khái anh đã hiểu rõ làm thế nào mà những người này tụ tập tới đây được, không phải như L. J suy đoán họ không tìm được kho báu đến đây bàn bạc mà là bị người khác dẫn tới.
Khả năng lớn nhất là, Alex trộm một tỉ, nhờ vào sức mạnh của những người ở đây vượt qua sóng gió (rất có thể cậu ta hối lộ xúi giục lâu la cấp hơi thấp trong tổ chức). Một tháng sau khi xảy ra vụ án, cậu ta một mình đem tiền giấu đi. Đám người kia không được chia lợi, từ đó đều tìm số tiền này.
Tổ chức cũng đang tìm kiếm. Trong quá trình này, thành viên nhóm trung tâm phát hiện, năm đó Alex trốn chạy thành công là do có kẻ phản bội giúp đỡ. Tổ chức tuyệt đối không cho phép kẻ phản bội tồn tại, cho nên lấy tung tích kho báu một tỉ để làm mồi, tung tin tức đến xung quanh họ, và sau đó hấp dẫn họ tới.
Nhìn như vậy, nơi đây đúng thật là ngôi nhà kẹo tà ác. Trong truyện cổ tích, bà phù thủy dựa vào ảo ảnh thức ăn ngon hấp dẫn bọn trẻ đến ăn tươi, trong hiện thực, tổ chức dựa vào tin tức kho báu hấp dẫn kẻ phản bội đến giết chết.
Người ở đây ngoại trừ một đám thành viên không có số hiệu vị trí hơi thấp ra, còn có ít nhất một thành viên quan trọng địa vị khá cao phụ trách việc thanh trừng.
Anh có thể cảm nhận được rõ ràng tiếp theo là một bữa thịnh yến giết người. Dùng cách gì?
Arthur thích chơi đùa, chắc sẽ không dùng cách nổ súng bắn quét kĩ thuật thấp này. Với lại kẻ đến thanh trừng có mặt ở đây hẳn là nhận được chỉ thị của Arthur, sẽ không chạm vào Chân Ái.
Anh tạm thời không cần lo lắng an nguy của cô.
Nhưng đám người đang an nhàn cười nói trước mặt này, cho dù không hề quen biết thì anh cũng không muốn nhìn thấy họ chết trước mặt anh.
Tác giả hỏi: “5 năm này ông chỉ gặp chủ nhân lâu đài một lần?”
Quản gia gật đầu: “Mọi người đều nói tòa lâu đài này bị nguyền rủa, sau khi chủ nhân nghe nói thế, có lẽ hối hận đã mua chỗ này nên không thấy đến nữa.”
Diễn viên nhíu mày: “Bây giờ còn có người tin lời nguyền?”
Người mẫu cho rằng quản gia đang khoác lác, nghĩ thầm ông ta vì để gây dựng chỗ này thành điểm du lịch, còn muốn cố làm ra vẻ huyền bí, cô ta ngạo mạn hỏi: “Lâu đài này có lời nguyền gì?”
Quản gia không trực tiếp trả lời, lại hỏi: “Chắc là các người đều đã từng nghe về ‘Vua Arthur và các Hiệp sĩ Bàn Tròn’ của thần thoại Celtic, nhưng có lẽ chưa từng nghe truyền thuyết về Silverland. Nghe nói năm đó hiệp sĩ Lancelot phản bội vua Arthur, kiếm lưỡi cong màu bạc của ông ta rơi xuống vùng biển này biến thành đá ngầm và đảo cao chót vót. Pháp sư Merlin của nhà vua từng để lại một lời nguyền đen dưới kiếm của ông ta: Giết chết kẻ phản bội. Cho nên, người đến tòa lâu đài này đều cần phải trải qua một thử thách…”
Chân Ái không nén được nắm chặt dao nĩa, lại nghe thấy cái từ Arthur này, cho dù biết không phải là Arthur cô quen nhưng trái tim cô cũng chợt chạy tán loạn.
Lần gần đây nhất thấy hắn, ở hành lang ngầm trong ngân hàng đường Maple, gương mặt hắn tuấn tú lại tái nhợt, nhắm mắt ngã trong đống đổ nát. Cô rất nhanh gọi cảnh sát, nhưng hắn vẫn trốn thoát thành công. Cô nên biết không thể nào có người bắt được hắn.
Chân Ái cố tự giữ bình tĩnh, nghĩ thầm chẳng qua là thần thoại phương Tây nghe nhiều nên quen, không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng lời kế tiếp của quản gia khiến trái tim cô đột nhiên rơi xuống hầm băng.
“Hễ là kẻ phản bội như hiệp sĩ Lancelot, nhất định bị diệt trừ.”
Sắc mặt mọi người lặng lẽ trắng bệch, trừ Ngôn Tố.
Anh khẽ liếc Chân Ái một cái, thấy cô sững sờ nhìn chằm chằm cái đĩa như có điều bất an, lúc này mới ý thức được có thể lời này ẩn chứa ý gì đó có liên quan đến tổ chức mà anh không biết.
Người hầu gái vẫn ngồi im “A” một tiếng, xấu hổ vỗ vỗ đầu: “Suýt chút nữa thì quên, chủ nhân đã dặn dò muốn mời các vị khách thưởng thức hoa văn trên mặt đĩa trà.”
Mọi người làm theo, nhưng đó hoàn toàn không phải là hoa văn gì mà là một hàng chữ.
NQQDNZHWWTDWLTQWC
Ngôn Tố hơi híp mắt, rõ ràng là mật mã.
Đoán chừng thành viên tổ chức đều có khóa bí mật, cho nên rất nhanh có thể nhìn ra ý tứ trong đó.
Anh mặc dù không có khóa bí mật, nhưng cũng trong vài giây thông qua đại não tần suất cao phân tích ra nguyên mẫu, chẳng qua là đảo ngược bảng mật mã ban đầu trên cơ sở mật mã Caesar. Mật mã dịch ra là –
Kill one or be killed (Giết hoặc bị giết)
Anh thu con ngươi, lặng lẽ tức giận.
Đây chính là cách tổ chức thanh trừng? Thông qua mệnh lệnh và đe dọa khiến cho người ở đây nghi ngờ nhau, tự giết lẫn nhau?
Nếu quả thật như vậy, Chân Ái cũng không an toàn!
Mọi người đều đang giả vờ thưởng thức thực ra là nghiêm túc phân tích mật mã, rối rít thuần thục và khẩn trương duy trì nụ cười.
Một tiếng “cạch” lanh lảnh, ly trà của diễn viên rơi xuống đĩa. Cô ta thoáng sửng sốt, trong khoảnh khắc che giấu đi vẻ hốt hoảng trên gương mặt, mỉm cười: “Tôi cảm thấy hơi khó chịu, xin hỏi phòng của tôi ở đâu? Tôi muốn đi trước…”
Lời còn chưa dứt, ngoài cửa sổ đột nhiên sấm chớp rền vang, tiếng sấm lớn ầm ầm vang vọng khắp chân trời. Người ở đây chấn động, cùng lúc đó dây điện trong phòng bốc cháy, rơi vào một vùng tăm tối.
Trong nháy mắt, tia chớp trắng giống như đao nhọn đâm thủng phòng ăn tối đen không thấy năm ngón tay, lóe sáng lại chợt tối.
Tiếng thét chói tai vang lên.
Một thoáng kia, Chân Ái nhìn thấy tất cả mọi người, tất cả tượng sáp, dưới tia chớp trắng âm u bày ra cùng một vẻ mặt, giống như biến thành cùng gương mặt, sợ hãi và vặn vẹo.
Cô cũng xem hiểu mật mã, lạnh của người, không kịp có bất kì phản ứng gì thì đã bị ai đó chợt nắm lấy cổ tay, kéo một cái, cô lập tức đụng vào lồng ngực ấm áp lại quen thuộc kia.
Trong nháy mắt an lòng.
Trong bóng tối, người xung quanh la hét chửi mắng, chỉ có anh yên lặng ôm cô vào lòng, siết lấy đầu cô, dùng sức hôn mạnh lên thái dương cô.
Anh vững vàng trói buộc cô trong lòng, nụ hôn kia là lo lắng an nguy của cô, là sợ hãi mất đi. Kể từ bây giờ, bất kì khoảnh khắc nào anh cũng sẽ không để cô rời khỏi tầm mắt của anh, tuyệt đối sẽ không.
Cô ôm eo anh thật chặt, vùi đầu vào giữa cổ anh, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Mạch đập của anh bên tai yên ổn và mạnh mẽ, cô bỗng nhiên cảm thấy đau lòng đến muốn rơi lệ: Cô không nên đến, không nên kéo Ngôn Tố bị cuốn vào trong nguy cơ này.
Câu chuyện vua Arthur mà chủ nhân mượn miệng quản gia để kể, cùng với khóa bí mật của chuỗi mật mã Caesar kia…
Người ở đây có lẽ có một phần là tới tìm kho báu, nhưng cô rất chắc chắn ở đây có ít nhất một người biết thân phận thật của cô.
Ngôn Tố nhất định sẽ gặp nguy hiểm, làm sao bây giờ?
Quản gia mở bật lửa. Trong bóng tối ánh lửa nhún nhảy, phản chiếu gương mặt ác nghiệt của ông ta giống như quỷ dữ.
Thanh âm người hầu gái cũng thay đổi: “Quản gia, ông như vậy thật đáng sợ!”
“Ồ, thật xin lỗi.” Quản gia chất phát mà dời cái bật lửa sang bên cạnh, gương mặt người âm trầm hung ác vặn vẹo thoáng khôi phục lại vẻ cứng nhắc lúc đầu.
Người hầu gái lấy đèn cầy, thắp sáng từng cây một.
Quản gia: “Thật ngại quá, hôm nay vì đón khách mà mở tất cả đèn, ước chừng dây điện quá cũ. Đi tắt vài chỗ là tốt thôi.”
Người xung quanh kinh hồn bạt vía, dù sao vẫn cảm thấy việc cúp điện vừa rồi rất kì dị.
Sắc mặt người hầu gái luôn lạnh nhạt tái nhợt như ma.
Diễn viên cười giễu: “Cúp điện cũng khiến cô sợ đến vậy à?”
“Tượng sáp!” Người mẫu cố gắng cười nhưng còn khó coi hơn khóc, “Tượng sáp không đúng.”
Trên bàn ăn, ánh nến chập chờn, chiếu ra hai mươi mấy bóng người lên hai bên vách tường màu đỏ. Lúc này mọi người mới quay người nhìn tượng sáp, tựa như có gió lạnh thổi qua…
Tượng sáp trống rỗng vô cảm vẫn đứng thẳng không nhúc nhích, dưới tác dụng của ánh nến và bóng tối, gương mặt lập thể của chúng càng lộ vẻ kì dị.
Giáo viên mầm non ôm mình, mang theo giọng nức nở: “Tay đua, không thấy tượng sáp của anh ta.”
Ánh mắt mọi người quét qua, vốn là 11 cái, chỉ còn lại 10. Mọi người nhìn chằm chằm tượng sáp, chưa từng cho rằng nghệ thuật sẽ khủng khiếp giống như giờ phút này. Mỗi người đều cảm thấy lạnh lẽo giống như đứng song song cùng một đám xác chết quỷ dị.
“Không,” tác giả cũng run rẩy, “Không chỉ là tượng sáp, còn, còn thiếu một người.”