Vick sửng sốt: “Không suy nghĩ về việc bỏ chạy? Tại sao bọn chúng phải làm như vậy?”
Ông Diaz thở dài: “Mặc dù rất ít khi tôi gặp phải, nhưng không thể không thừa nhận trên đời này có một số người lấy việc giết người và ngược đãi làm thú vui.” Nói xong nhìn về phía Ngôn Tố, hi vọng anh có thể cho nhận xét.
Nhưng Ngôn Tố không nghe, đang cẩn thận nhìn chằm chằm màn hình.
Cái này không chỉ là ngược đãi bình thường mà còn là ngược đãi tâm lý. Thủ đoạn tạo áp lực của tên cầm đầu khá đặc biệt.
Trên màn hình đen trắng không thấy rõ vẻ mặt của mọi người, cũng không nhìn thấy mọi người nhắm mắt. Cho nên lúc King đứng dậy đi quanh mười người bị bắt, Lily tràn đầy sự nghi hoặc trong lòng: “Hắn đang làm gì?”
King vỗ Chân Ái một cái, trở lại tại chỗ.
Ngôn Tố nhíu mày rất nhẹ. Anh thấy Chân Ái giơ tay lên chỉ hướng King, còn súng của Jack chuyển tới trước mặt Chân Ái. Nhưng người xung quanh không hề có phản ứng.
Đây là trò chơi giết người?
Ngôn Tố không hề suy nghĩ muốn đi lấy điện thoại, nhưng Jack thu hồi súng.
Chân Ái tạm thời không có nguy hiểm.
Chờ không kịp nữa!
Ngôn Tố nhìn máy theo dõi, ngữ tốc cực nhanh:
“Chuyên gia đàm phán, cô hãy nghe cho kỹ! Tên lãnh đạo trong ba người, 31 đến 33 tuổi, áo thun ngắn quần rộng, ống quần bó vào trong giày ống, trang phục quen thuộc điển hình của quân đội. Khẩu súng là súng tiểu liên M10 đã sửa đổi, chuyên dụng của bộ đội đặc chủng. Quân nhân sẽ không tàn sát dân chúng, hắn là người bị đuổi khỏi quân đội. Hắn oán hận xã hội và nhà nước, cảm thấy bị lợi dụng bị phản bội, đáy lòng chết lặng, sức kiềm chế mạnh, rất thông minh, xem nhẹ việc ngược đãi thể xác khắc nghiệt bình thường, thích sự tàn phá về mặt tinh thần.
Hắn đang chơi trò chơi giết người. Người này cô không cần đàm phán, bởi vì hắn tuyệt đối sẽ không chấp nhận.”
Lily nhìn anh, cảm thấy khâm phục lại kinh ngạc.
“Nhưng cô có thể bắt đầu từ hai tên khác. Tên đóng giả bảo vệ, hắn chỉ bắn một phát súng, không trúng vị trí hiểm yếu, hắn không muốn giết người, cũng không chủ động giơ súng. Ngay từ đầu để con tin vây thành bức tường người, hắn chú trọng sự an toàn. Mục tiêu của hắn chính là cướp tiền, sau đó rời đi;
Chàng trai trẻ tuổi kia, bốc đồng nóng nảy, xem việc cướp bóc là niềm vui, một khi hắn ý thức được nguy hiểm thực sự thì hắn cũng sẽ trở thành tên bùng nổ đầu tiên. Cho nên, nhiệm vụ của cô chính là làm cho hắn ý thức được việc bây giờ hắn làm không giống với việc hắn tưởng tượng.”
Vừa nói xong, Vick ở một bên bất mãn: “S. A.! Anh không phải là cảnh sát và đặc công, anh không có cách nào chịu trách nhiệm cho bất kì lời nào anh mới vừa nói. Nếu như chọc giận…”
“Bất cứ lúc nào, tôi cũng có thể chịu trách nhiệm ọi lời nói của tôi!” Ngôn Tố lạnh lùng ngắt lời anh ta, mâu quang âm trầm nhìn anh ta. Giờ phút này, dường như anh mất đi phong độ trước sau như một.
Vick giận đến run người: “Anh…”
“Lời anh ấy nói đều đúng!” Một thanh âm xa lạ truyền đến từ phía sau, là đặc công Nell của FBI chạy tới. Cô ấy và Ngôn Tố từng hợp tác nhiều lần, gặp mặt không cần phải giới thiệu lại.
Cảnh sát trưởng Vick muốn tự giới thiệu mình, nhưng Nell rất nhanh tập trung tinh thần, trực tiếp nhìn về phía Ngôn Tố:
“Chúng tôi truy đuổi bọn tội phạm cướp bóc giết người này đã gần một năm. Phác họa của hắn là lính xuất ngũ, đánh cắp trang thiết bị rất cao, được người ta thuê, xem việc cướp bóc là thách thức và niềm vui, không có sự thương hại, coi mạng người là trò đùa. Ngoài ra, nguồn tài nguyên dồi dào.”
Ngôn Tố nắm được trọng điểm, lập tức hỏi: “Cô nói là ‘hắn’! Một người.”
“Đúng vậy. Biệt hiệu của hắn là King, hai người đi theo hắn sẽ thường xuyên thay đổi, vì vậy nhóm này sau hàng chục vụ cướp ngân hàng, người có biệt hiệu A và biệt hiệu J thì có tên bị bắn chết, có tên bị bắt, chỉ có hắn vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật. Mặc dù đã đoán ra hắn là quân nhân, cũng thu được hình ảnh hơi mờ của hắn, nhưng không thể tìm được kết quả phù hợp trong cơ sở dữ liệu.”
Ngôn Tố im lặng nghe, nói ra vấn đề thứ hai: “Tại sao dùng từ ‘nguồn tài nguyên dồi dào’ để hình dung?”
“Rất có thể hắn được người ta thuê, mỗi lần đi cướp ngoại trừ lấy tiền thì còn hoàn thành một số nhiệm vụ được chỉ định đặc biệt. Mỗi lần hắn đều chuẩn bị chu đáo, để đồng bọn đóng giả thành bảo vệ và khách hàng, bắt hàng loạt con tin, bảo đảm sự an toàn cho bản thân. Nhưng sau tháng 12 năm ngoái hắn lại không xuất hiện nữa, cho đến hôm nay.”
“Vụ cướp cuối cùng tháng 12 có xảy ra chuyện gì bất ngờ không?”
“Theo quan điểm của chúng tôi thì không có bất kì khác thường nào, và như thường lệ có con tin chết và bị thương. Hai đồng bọn của hắn bị cảnh sát làm bị thương, sau đó chết, bị hắn ném ven đường.”
Ngôn Tố không nói nữa, nhìn về phía màn hình giám sát.
Nell cũng nhìn sang: “Mỗi lần hắn đều chơi trò chơi với con tin, cách thức cũng không giống nhau. Lần trước hắn bắt các con tin chơi trò bỏ khăn, người chạy thua bị bắt thì sẽ bị bắn chết.”
*Trò chơi bỏ khăn: Mọi người ngồi thành vòng tròn, một người tình nguyện cầm khăn đi quanh vòng tròn và bất chợt bỏ khăn sau lưng một người nào đó. Người được khăn lập tức rượt đuổi người bỏ khăn. Nếu người bỏ khăn có thể chiếm được chỗ người bị bỏ khăn mà không bị khăn đập trúng, người bị bỏ khăn phải cầm khăn tiếp tục trò chơi.
“Quá tàn nhẫn!” Bình thường Lily rất ít khi thấy tội phạm kiểu này ở N. Y. T, nghe nói thế thì rất tức giận: “S. A nói bọn chúng đang chơi trò chơi giết người, vừa rồi King chọn một cô gái, chính là người này.”
Cô ấy chỉ vào bóng dáng Chân Ái góc dưới màn hình, cảm thấy khâm phục: “Lúc ‘giết người’, cô ấy chỉ King, thật dũng cảm.”
Trái tim lạnh băng của Ngôn Tố chợt run lên. Đúng, cô nhóc kia luôn luôn rất dũng cảm. Anh thích cô gái dũng cảm như cô.
Rất thích, thích nhất.
Chờ cô ra ngoài, anh nhất định phải chính miệng nói cho cô biết.
Nell nhìn, lại nhíu mày: “Kì lạ!”
Câu này khiến Ngôn Tố lấy lại tinh thần, là rất kì lạ. Tại sao King không giết Chân Ái?
Trong video, King lại đứng lên đi vòng quanh mọi người.
Lần này, hắn không chọn sát thủ. Có lẽ hắn thích nhìn mọi người vì sự nghi ngờ và nghi kỵ trong lòng mà chém giết lẫn nhau hơn. Ngôn Tố yên lặng nhìn, sự nghi ngờ trong lòng lại tăng thêm một bậc. Đã như vậy thì tại sao lần đầu hắn lại muốn chọn Chân Ái? Người thuê hắn sẽ là…
Mấy giây sau, King cầm lấy một tấm thẻ, cùng lúc đó, trong ngân hàng vang lên một tiếng súng.
Trong video, người đàn ông Nhật Bản ngã vào trong vũng máu.
Chuyện sau đó càng khiến mọi người không nói nên lời, con tin trong vòng tròn cãi nhau kịch liệt.
Lily vô cùng kinh ngạc mà che miệng: “Bọn họ đang làm gì?”
Ngôn Tố âm trầm nhìn chằm chằm màn hình, kêu Lily: “Lập tức gọi điện thoại!”
Lily run rẩy đi cầm điện thoại, nhưng không còn kịp nữa. Năm cánh tay giơ lên rất nhanh, lại một tiếng súng vang lên! Một nữ sinh viên ngã vào trong vũng máu.
Tay Lily dừng lại, từng giọt nước mắt rơi xuống.
Ông Diaz cũng run giọng: “Không, người bên cạnh chúng ta không phải như vậy.” Là cảnh sát trưởng tiền nhiệm, ông ấy đã chạy khắp các ngõ ngách trong thành phố này, cũng quen rất nhiều người ở đây. Bây giờ thấy mọi người trở mặt thành thù, như thế nào ông cũng không thể tin.
Ngôn Tố trầm mặc, hơi thu con ngươi, nhìn chằm chằm bóng lưng Chân Ái trên màn hình.
Tay trái của cô vẫn luôn đặt ở bên tai, giống như đang vuốt tóc, nhích tới nhích lui. Không phải, giống như đang gõ cái gì đó hơn. Dừng lại, một cái, hai cái, dừng lại…
Ý của cô là… mật mã cơ số hai!!! Cô vậy mà đang trao đổi với anh!!!
Cô đang nói: Tiếng Nhật của King rất chuẩn.
Ngôn Tố nhịn xuống cảm xúc đột nhiên xông lên trong lòng, trầm giọng nói với Nell: “Lúc các cô so sánh hình ảnh của King, có bao gồm quân đội đóng ở nước ngoài, ví dụ như Nhật Bản không?”
Nell ngẩn ra: “Tôi lập tức gọi cho Palin.” Palin là thiên tài máy tính trong nhóm nhỏ của bọn họ, am hiểu việc tìm kiếm thông tin nhất.
Trong video, mồi nổ khiến con tin lục đục là cái chết của thiếu niên người Nhật Bản, mà cái chết của anh ta là sự lựa chọn của King.
Ngôn Tố nghĩ đến điểm này, mới vừa muốn mở miệng thì Nell đã nói trước:
“Lúc hắn chọn người bị hại, trong tiềm thức sẽ thêm vào sự lựa chọn cá nhân. Cho dù là một quân nhân, hắn có khả năng chống trinh sát cơ bản, nhưng hắn vẫn sẽ vô tình lộ ra tâm tính của hắn thông qua một số hành vi và động tác…”
Nói như vậy, một hành động vừa rồi của hắn trong video vô cùng kì lạ.
Hai người đồng thanh: “Trong con tin có một người là…”
“Điện thoại đến.” Vick cắt ngang lời họ, “Tên thật của King là Jo Rains-Loo. Họ vô cùng kì quái.”
Nell không thể tin nói: “Trời! Trong vụ án cướp ngân hàng tháng 12, có một nữ con tin bị thương, cô ấy chơi trò bỏ khăn không cẩn thận trượt té bị bắt, bị biệt hiệu J bắn, cô ấy tên là Jo Rains-Loo.”
Tên Jo này thông dụng cho nam nữ.
Nhưng đột nhiên cô ấy nhớ đến chuyện gì đó, vô cùng hối hận mà ngẩng đầu: “Lúc đó cô ta bị gãy xương sườn, bị thương nặng hôn mê, bác sĩ hỏi tên cô ta, không phải cô ta đang trả lời mà là đang gọi người, Trời ạ, khó trách hai tên đồng bọn kia chết, là bị King giết chết. Bởi vì bọn họ bắn lầm làm cô ta bị thương. King biến mất hơn nửa năm là vì đồng bọn thực sự duy nhất của hắn bị thương!”
Ngôn Tố: “Cô nhớ được mặt mũi của cô ta không?”
Nell lắc đầu: “Máy theo dõi trong ngân hàng đều bị đập nát, mà lúc cô ta được cứu ra ngoài trên mặt đều là máu. Nhưng cô ta cho tôi cảm giác rất rõ ràng, nếu gặp lại lần nữa chắc chắn tôi có thể nhận ra…”
Ánh mắt cô ấy rơi vào trên màn hình giám sát, ngón tay gần như chọc vào đó: “Là cô ta!”
Ngôn Tố nhìn sang, lập tức sửng sốt.
Nell chỉ vào Chân Ái, “Chính là loại cảm giác này! Giống như bây giờ…” Cô ấy nhìn Chân Ái một mình bình tĩnh trong màn hình vô cùng hỗn loạn, “Cô ta quá bình tĩnh. Thời điểm người đàn ông Nhật Bản kia chết, thời điểm nữ sinh viên chết, mọi người thấy không, cô ta rất hờ hững, rất máu lạnh, rất vô tình, rất…”
“Không phải cô ấy!” Ngôn Tố lạnh lùng ngắt lời cô ấy, trong giọng nói không che giấu được sự tức giận, cứng như gạch.
Nell ngơ ngẩn.
Nói thật, đã từng hợp tác với Ngôn Tố nhiều lần như vậy, đây là lần đầu tiên thấy vẻ mặt tức giận của Ngôn Tố. Trong ấn tượng của cô ấy, mặc kệ gặp phải tội phạm cùng hung cực ác đến cỡ nào, tình huống gian nan cực khổ đến cỡ nào, anh đều bình tĩnh trước sau như một.
Ngôn Tố nhìn cô ấy nửa giây, lạnh lẽo cứng rắn mà thu ánh mắt: “Đặc công Nell, cô không thấy sao? Trong quá trình chơi, nhân vật của King rất hạn chế. Hắn chỉ đang duy trì trật tự, kiềm chế nhưng lại lạnh nhạt. Cô hãy suy nghĩ kĩ, trong phạm vi hoàn toàn do hắn khống chế, tại sao hắn không khoe khoang nhiều một chút?”
Nell tỉnh táo suy nghĩ trong chốc lát: “Thay vì nói chơi trò chơi thì không bằng nói hắn đang chơi với mọi người. Hắn làm quan tòa, nhìn hung thủ của hắn giết người, mà hắn coi thường pháp luật, không quan tâm đến đạo lý thế tục mà bảo vệ cô ta. Giống như một sự cưng chiều điên cuồng lại sai trái.”
Ý lời này là King đã chọn Chân Ái làm hung thủ đầu tiên.
Ngôn Tố lại không vui mà nhíu mày:
“Nhưng tôi cho rằng, kể từ sau sự cố ngoài ý muốn xảy ra trong trò chơi lần trước, lần này bọn chúng chọn cách càng cẩn thận hơn. Nếu không, ngộ nhỡ những người khác đoán đúng hung thủ thực sự, biệt hiệu A và biệt hiệu J không cẩn thận nhanh tay bắn chết cô ta thì sao? Cho nên lần này không có hung thủ, chỉ có giết người. Nhìn người xung quanh sợ hãi hoang mang nghi kỵ lẫn nhau, thấy nhân tính vặn vẹo, bọn chúng cảm thấy đây mới là trò chơi tốt nhất.”
Ngôn Tố chỉ một chỗ đối diện Chân Ái, có hai nữ sinh ngồi ở đó: “Trong trò chơi, hắn chỉ nhìn hướng này. Người hắn muốn lấy lòng ở đây.”
Nhưng tại sao lần đầu tiên King phải chọn Chân Ái, câu hỏi này nén vào trong lòng.
Lời còn chưa dứt, trong màn hình lại xảy ra biến hóa.
Trong con tin bên ngoài có một nam sinh viên xông tới, anh ta quỳ trước mặt nữ sinh bị bắn chết khóc nức nở, cảm xúc vô cùng kích động, điên cuồng mà gào thét người cầm súng. Đổi lấy lại là một tiếng súng vang lên. Một phát này bắn vào vai phải anh ta, cũng không phải là vết thương trí mạng.
Mọi việc đến quá nhanh, Lily và Vick đều trở tay không kịp. Nhưng Ngôn Tố và Nell chăm chú nhìn phản ứng của những người khác, các con tin đều đang ôm đầu khóc lóc.
Chân Ái xông lên đầu tiên, tháo dây thừng của nam sinh, hai tay ấn lên vai anh ta, lại gọi hai nữ sinh theo tới nhìn ấn giúp.
#
Chân Ái giao nhiệm vụ ấn đè vết thương cho Amber và Tô Kỳ, đứng lên nói với King: “Cho bác sĩ vào đi!”
Những người sợ hãi xung quanh cảm thấy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô.
King nhún nhún vai, thờ ơ: “Tại sao?”
“Anh đã nói chỉ có mười người chúng tôi chơi trò chơi. Sống chết cũng trong mười người này. Nếu như anh ta chết thì anh không tuân theo quy tắc.”
King bị cô khích không còn lời nào để nói, gật đầu: “Được. Mày nói ai là hung thủ trước, mặc kệ đúng sai, mày nói xong thì tao sẽ cho bác sĩ vào.”
Những người khác lập tức cầu xin tha thứ: “Đừng nói là tôi, không phải tôi, thực sự không phải là tôi!”
Chân Ái tinh tế nhìn phản ứng của mọi người xung quanh, ánh mắt lẳng lặng rơi trên người King: “Là…”
“Không bao gồm ba người bọn tao.” King nhìn ra mục đích của cô, ngắt lời.
Chân Ái trầm mặc.
Cô đang nghi ngờ, ngoại trừ ba người A, K, J bọn chúng ra, trong mười người chơi này còn có một người là đồng bọn của chúng. Cô dường như nhìn ra được manh mối, nhưng lại không dám khẳng định. Có cần phải đánh cược một lần không? Nếu như cô chỉ đúng, bọn chúng thực sự sẽ nổ súng sao? Nhưng nếu cô chỉ sai thì chẳng phải là giết người sao?
Lúc này, điện thoại lại vang lên.
#
Lily đợi không bao lâu thì Jack nhận điện thoại. Lily nhìn bảng hướng dẫn trong tay Ngôn Tố, khẽ nói: “Chơi lâu như vậy rồi, King có nói cho anh biết cách để chạy trốn không?”
Thanh âm của đối phương yếu một chút: “Bọn tao tự có cách, vả lại làm sao mày biết biệt hiệu của hắn?”
“Bởi vì hắn đã cướp mười mấy ngân hàng, còn bắn chết ba cảnh sát.”
Jack ngẩn ra, giết hại cảnh sát là khái hiệm hoàn toàn khác biệt.
Lily tiếp tục nhìn hướng dẫn của Ngôn Tố: “Hắn không nói cho anh biết lịch sử huy hoàng trước kia của hắn à. Có phải hắn không cho phép các anh đặt biệt hiệu của mình, mà ép buộc các anh gọi là Jack và Arch không? King vẫn luôn là hắn, nhưng J và A bao giờ cũng luân phiên thay đổi, bởi vì mấy người trước đều chết hết, trong đó còn có người bị hắn giết. Các anh chỉ là công cụ của hắn.”
Jack giữa màn hình giám sát chớp chớp mắt mấy cái, quay đầu nhìn King, lại cúi đầu căm hận nói vào điện thoại: “Tao không tin lời của mày.”
Ngôn Tố lại viết một hàng chữ, Lily hỏi: “Anh không nghi ngờ tại sao cảnh sát đến sớm như vậy sao? J, 5 phút trước vụ cướp chúng tôi đã nhận được báo động, còn nói có hai người chết. Anh cho là ai báo cảnh sát? Trong ba người các anh, ai là người ra lệnh, ai có thể khống chế được số người chết?”
“Anh tin hắn như vậy, nhưng hắn tin anh không? Hắn huấn luyện các anh thành tội phạm cướp bóc hiệu suất cao, chắc chắn các anh sống rất lâu. Anh biết tên thật của hắn chưa?”
Jack không trả lời, sờ một chút mồ hôi trên trán.
Hắn đã bắt đầu nghi ngờ.
Sự nghi ngờ quả nhiên là vũ khí tốt nhất.
Lily tiếp tục công kích: “Hắn tên là Jo Rains-Loo, là lính Mỹ đóng quân ở nước ngoài, từng giữ chức thiếu tá, tai phải không nhạy, chân trái có vết thương. Những chuyện này chắc là anh đã nhìn ra.”
Đương nhiên Jack biết những chuyện này.
Muốn làm ột người nghi ngờ tin lời cô nói, cô nhất định phải nói ra một phần sự thật mà hắn biết trước. Một khi hắn bắt đầu tin một phần thì sẽ nhanh chóng bắt đầu tin tất cả.
Ngôn Tố rất chắc chắn cách của anh đã có tác dụng. Anh nhìn ánh mắt hốt hoảng rõ ràng của Jack giữa màn hình, lại viết hướng dẫn cho Lily.
“Để bác sĩ của chúng tôi vào trong trị thương ọi người đi, càng có nhiều người được cứu sống thì gánh nặng trên người anh sẽ giảm bớt một chút. Hắn không nổ súng làm tổn thương người khác, toàn bộ đều để cho anh nổ súng. J, bây giờ anh phải tự cứu mình.”
Jack đột nhiên quay đầu gọi King: “Để bác sĩ vào đi, chúng ta phải nhanh chóng nghĩ cách để ra ngoài.”
King nheo mắt lại, cảm thấy kì lạ nhìn hắn, còn chưa ra lệnh thì Jack đã tự chủ trương với điện thoại: “Được, chúng mày có thể cho bác sĩ vào.”
Cảnh sát biết y học đã sớm đóng giả thành bác sĩ, chuẩn bị đi vào trong. Lúc này cảnh sát trưởng Vick bỏ một khẩu súng vào trong cái hộp của bác sĩ, dặn dò: “Sau khi vào thì nghe chỉ thị của tôi.”
Ngôn Tố mới vừa định tiến lên, Nell đã làm trước một bước, nắm lấy cây súng kia: “Không được! Anh có biết hậu quả sau khi bị bọn chúng phát hiện không?”
Uy nghiêm của Vick lại bị khiêu khích, anh ta không thể chịu đựng được nữa: “Anh ta có thể giết chết tội phạm!”
“Trong đó có ba tội phạm, ít nhất sáu cây súng, còn có một con tin ngụy trang.” Ngôn Tố lạnh lùng, thấp giọng, “Cảnh sát Vick, đầu óc anh bị nước vào!”
Vick càng tức giận hơn, còn muốn nói gì nữa, ông Diaz đột nhiên phát uy, nói với bác sĩ: “Brook, đừng mang theo súng, lập tức đi cứu người.”
Bác sĩ cảnh sát lập tức cầm hộp thuốc đi vào trong.
Ông Diaz nhìn Vick, mới vừa muốn mở miệng, lại nghe thấy Ngôn Tố đột nhiên quát lên: “Câm miệng!”
Người đàn ông luôn luôn nho nhã lịch sự kia chưa từng lớn tiếng mà gào lên giống như một con sư tử phát điên như vậy. Ông Diaz giật mình nhìn sang, mới phát hiện không phải anh nói mình mà là nói Lily.
Mấy giây trước, Lily nói với điện thoại: “Đồng bọn thực sự của King ở ngay trong con tin, đó là Queen của hắn. Hai người bọn chúng đang chơi trò chơi, các anh chỉ là công cụ. Vừa rồi bọn chúng vẫn luôn trao đổi, anh không thấy đươc…”
Jack ở giữa máy theo dõi ngẩng đầu lên, giơ súng “pằng” một tiếng, màn hình máy theo dõi nổi lên bông tuyết.
#
Jack nả một phát súng, trong ánh mắt giật mình của những người ở đó bao gồm đồng bọn của hắn, đột nhiên hắn đeo súng bắn tỉa lên lưng, rút súng ngắn ra sải bước đi tới. Nhưng không phải đi về phía King mà là lập tức tóm lấy cổ áo Chân Ái, để họng súng ở cổ cô, xách cô lên.
Chân Ái không giãy giụa, lo lắng chọc tức hắn.
Vì vậy Jack càng chắc chắn hơn, để sát vào bên tai cô cười lạnh: “Quả nhiên là mày.”
Lời này vừa ra, các con tin còn lại đều thét chói tai: “Thì ra cô ta mới là hung thủ!”
“Hèn gì chỉ có cô ta dám chống đối bọn chúng!”
“Cô ta còn tự nguyện đổi cho cô bé kia, bởi vì bọn chúng là một phe!”
“Vừa rồi cô ta đi đè vết thương của người kia đều là giả, cô ta là hung thủ!”
Điện thoại trên quầy lại vang lên, nhưng lần này không ai đến nhận.
Các con tin Chân Ái muốn bảo vệ bây giờ đều đang công kích cô, cô không hề quan tâm, nhưng vẫn lạnh thấu trong lòng. Bọn họ lại nghi ngờ cô, cảnh sát bên ngoài cũng sẽ nghi ngờ chứ?
Còn tên ngốc Ngôn Tố kia nữa, có thể nghi ngờ không?
Jack hung dữ mà uy hiếp: “King, mày đã nói có cách để chúng ta rời đi an toàn. Bây giờ tao không muốn chơi nữa, mày hãy để cho tao ra ngoài. Nếu không thì tao bắn chết cô ta. Mày đừng lộn xộn, nếu dám cầm súng thì tao sẽ bắn chết đồng bọn của mày trước.”
Sau đó, hắn lôi kéo Arch về phe mình: “Hắn lừa chúng ta. Người đàn bà này mới là đồng bọn thực sự của hắn. Hắn hoàn toàn không có ý định dẫn chúng ta ra ngoài. Chúng ta đến cướp tiền, không phải đến giết người. Kết quả thì sao, hai chúng ta đều giết người, nhưng hắn không làm gì cả!”
“Jack, có gì thì từ từ nói!” Arch ứng phó, nhưng cũng không cầm súng hướng vào Jack. Dù sao, so với King tương đối khó dò thì hai người họ quen hơn. Hơn nữa, cứ chơi cái trò chơi giết người gì mà chậm chạp không chịu thoát ra, Arch đã sớm phàn nàn trong lòng.
“Jack,” King không hề lung lay, lạnh lùng ra lệnh, “Mày không nghe lời?”
“Tao nói bây giờ tao muốn rời khỏi đây!” Jack nóng nảy mà kéo chốt, để ở cổ Chân Ái, “Tao thực sự sẽ giết cô ta. 1, 2…”
#
Gọi liên tục ba lần vẫn không có người nhận điện thoại.
Tay cầm ống nghe của Ngôn Tố bắt đầu run lên.
Lily chưa nói rõ là giao lưu ánh mắt, nếu như Jack hiểu thành giao lưu ngôn ngữ thì bây giờ hắn nhất định sẽ để súng trên cổ Chân Ái, dùng cô để uy hiếp King.
Anh không nhúc nhích đứng trước điện thoại, hơi lạnh từ lòng bàn chân từ từ dâng lên.
Anh nghe từng tiếng “tút tút” trong điện thoại giống như hồi chuông báo tang thê lương. Chết tiệt, lần đầu tiên anh hoàn toàn mất kiên nhẫn, vứt điện thoại, chạy như bay tới ngân hàng.
Nell kinh sợ, vội vàng gọi: “Ngăn anh ta lại!”
Cảnh sát hàng đầu tiên vây quanh ở cửa xông tới ngăn anh lại, cảm giác tuyệt vọng trong lòng Ngôn Tố đột nhiên dâng lên mãnh liệt.
Dường như anh bỗng nhiên thấy được gương mặt của Chân Ái, trắng nõn và yên lặng, đỏ mặt, rất ít cười, một cô gái vô cùng đáng yêu!
Anh gần như sắp sụp đổ, nhưng tất cả mọi cảm xúc bị ngăn trong cổ họng, không nói được một câu. Chỉ trầm mặc, dùng sức đẩy tất cả sự ngăn chặn ở phía trước.
Cho đến lúc lại có một tiếng súng vang lên đến tận chân trời, anh bỗng nhiên cứng đờ, đứng ngơ ngẩn rất lâu, đôi mắt từ từ đỏ lên.
Anh lập tức hất mạnh các đặc công đang lôi kéo anh ra, xoay người đi từng bước, giống như một người không nhận ra được phương hướng xoay tại chỗ, lại quay lại.
Anh nhìn cửa kính đối diện nửa con đường, không hề chớp mắt, cố chấp và vô vọng, cắn răng, không thể nói được gì, nước mắt rơi xuống.