• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Miếng vải đen dày không trong suốt, buộc quá chặt, đầu Ngôn Tố đau âm ỉ.
Trong tai nghe phát bản dạ khúc cung Đô thăng thứ của Chopin, anh không biết âm nhạc hay chính anh, nghe vào lúc to lúc nhỏ, đứt quãng, đầu càng đau hơn.
Tốc độ xe lúc nhanh lúc chậm, tới tới lui lui lượn quanh không ngừng.
Cho dù là Ngôn Tố, cũng không có cách nào suy đoán ra được vị trí cụ thể của anh bây giờ. Chỉ biết sau khi xe chạy ba giờ một phút, tốc độ xuống rất chậm.
Trong bóng tối, vẫn chỉ có âm nhạc của Chopin.
Anh bị dẫn xuống xe, miếng vải đen và tai nghe đều không được lấy xuống, trong không khí có mùi thơm của nến, nước hoa, còn có mùi tanh vô cùng nhạt, giống như cá, lại giống như máu.
Thảm trải sàn rất mềm, anh đi trong một hành lang hình vòng. Không tới mười phút, dừng lại.
Anh biết, đây là đã đến ba giờ đường xe, N. Y. T. chu vi 200km.
Rất nhanh có người đến lấy tai nghe xuống cho anh, tiếng nhạc rời xa, thế giới liền yên tĩnh.
Người đó lại tháo miếng vải đen trên đầu anh, có lẽ người không cao lắm, lúc đưa tay không cẩn thận khẽ xẹt qua tóc mái anh. Ngôn Tố lơ đãng nhíu mày, dường như rất không vui. Từ chiều cao có thể cảm giác được, là một người phụ nữ.
Cô Tau, Thera đã từng đóng giả diễn viên trên đảo Silverland, suýt chút nữa chết trong tay Chân Ái, ấn tượng đối với Ngôn Tố khi đó không tệ, vốn thấy gương mặt tuấn tú của Ngôn Tố che miếng vải đen càng lộ vẻ trắng ngần, tim cô ta đập thình thịch, nhưng thoáng cái đã bị mi tâm nhíu chặt của anh đả kích.
Cô ta tháo miếng vải đen xuống, chào hỏi bằng giọng điệu kì quái: “Đã lâu không gặp, nhà logic học.”
Đột nhiên trở lại ánh sáng, Ngôn Tố hơi nheo mắt, thích ứng một chút, thấy Thera cách anh quá gần, lùi ra sau từng bước, kéo khoảng cách với cô ta. Thera không vui lắm, di chuyển sang một bên.
Ngôn Tố đứng trong đại sảnh sáng trưng, xung quanh có mấy hàng người cầm súng đang đứng.
Ngay trước tầm mắt là một người đàn ông, chân dài vắt chéo, ngồi trên sofa một người rộng lớn, nhìn anh, vẻ mặt khó lường. Tâm trạng người đàn ông có vẻ không tốt lắm, nhưng tư thế ngồi vô cùng thoải mái.
Gương mặt nổi bật, dáng vẻ nhàn rỗi hờ hững, trong con ngươi đen nhánh có một màn màu vàng kì dị, chắc chắn là Bert.
Bert chậm rãi ngước mắt, gằn từng chữ: “Bonsoir! S.! A.! Yan!”
Ngôn Tố thờ ơ cong môi: “Bonsoir!” Chào buổi tối.
Bert cảm thấy bất ngờ với nụ cười của anh, gương mặt sáng sủa nhìn anh chằm chằm mấy phút, khóe miệng hiện ra một nụ cười nhàn nhạt. Một lúc, thu nụ cười, liếc Amber một cái, người sau ném một đống thiết bị nhỏ xuống đất trước mặt Ngôn Tố.
Chính là máy nghe lén, webcam, máy định vị, máy theo dõi họ thu được trên người Ngôn Tố lúc ở ngân hàng đường Maple vừa rồi.
Bert chậm rãi lắc đầu: “Một đám cảnh sát ngu xuẩn… Kể cả anh. Ngay cả chút cảnh giác và chỉ số thông minh này cũng không có, xem tôi là đứa ngu sao?”
Ngôn Tố cười nhạt không rõ ý tứ: “Tôi cho rằng cái này là họ dùng để theo dõi tôi. Đương nhiên, toàn bộ nhờ anh tặng cho.”
Ánh mắt Bert sâu thẳm: “Tôi cho rằng anh không ngu xuẩn như vậy.” Cài mấy thứ này, anh lại không biết?
Ngôn Tố nói thẳng: “Tôi không xấu xa như anh.” Tôi tuân theo kỷ luật tuân thủ luật pháp, đương nhiên tuân theo sự theo dõi của cảnh sát.
Lời của anh, Bert hoàn toàn không tin, nhưng không ảnh hưởng việc hắn cảm thấy anh rất thú vị.
Ngôn Tố rất bình tĩnh quét hoàn cảnh xung quanh một vòng, người ở đây anh chỉ biết hai người, Thera và Amber. Mà cô gái mặc váy trắng cột trên cây Thánh giá ban nãy, không thấy bóng dáng.
Gương mặt đó, anh cho rằng thấy ảo giác. Nhưng lúc đó anh không chạm vào cô ấy, không xác nhận.
Bert dường như nhìn ra suy nghĩ của anh, đút túi thoải mái đứng dậy, tầm mắt thẳng vào anh: “Đi theo tôi gặp cô ấy nhé.”
Ngôn Tố không từ chối.
Người hầu khom lưng, cung kính kéo cửa chính bên đại sảnh ra, trên hành lang hình cung màu trắng dài vài bước một giá cắm nến, không còn một vật nào nữa.
Bert dẫn khách tham quan, khách sáo lại lễ độ: “Anh là người đầu tiên tham quan người tôi sưu tập, cũng là người cuối cùng.”
Ngôn Tố không câu nệ trả lời: “Vinh hạnh của tôi.”
“S. A., anh quả nhiên thích.” Khóe môi Bert uốn cong, “Tô Kỳ hẳn đã nói cho anh biết, ở đây sưu tập thứ gì.”
Ngôn Tố không giải thích, thản nhiên hỏi ngược lại: “Theo tôi được biết, thực ra ở đây không phải bộ sưu tập của anh, phải nói là bản sao bộ sưu tập của anh.”
Một bên con ngươi Bert nhìn qua, con ngươi phủ ánh sáng, rất đen: “Ngay cả những thứ này cô ấy cũng nói với anh?”
Anh vẫn không trực tiếp trả lời: “Tôi cho rằng, đồ anh sưu tập, chưa hẳn sẵn lòng lấy ra chia sẻ với người khác, đừng nói chi là chia cho người đàn ông khác trong câu lạc bộ.”
Bert chậm rãi nở nụ cười, ngạo mạn lại nhàn hạ: “Anh rất hiểu suy nghĩ của tôi, giống như anh liếc mắt nhìn ra ảo tưởng tình dục trong đoạn video kia. Đầu óc thông minh, tư tưởng tà ác, luôn là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, tia lửa va chạm cực kì tuyệt vời. S. A., có thể thấy một mặt này của anh, tôi rất vinh hạnh, nhưng cũng rất…thương tiếc. Thương tiếc cho anh sắp chết trẻ.
Nói thật, Arthur từng nghĩ để anh gia nhập S. P. A., cho anh một vị trí rất cao. Nhưng mà,” ánh mắt hắn u ám xuống, “Anh chạm vào vật anh ấy trân quý nhất, không thể tha thứ.”
Ngôn Tố tự động bỏ qua lời sau của hắn, không nhanh không chậm nói: “Tôi có thể hiểu suy nghĩ của anh, không hề đại diện cho việc có đồng tình trên mặt tình cảm với anh, chỉ liên quan đến trí lực. Ngoài ra, S. P. A. không thích hợp với tôi, cảm ơn ý tốt của anh A.”
Giữa gương mặt ngạo mạn kiêu căng của Bert hiện lên một vẻ chế nhạo chắc thắng: “Tôi lại cho rằng, chẳng mấy chốc anh sẽ phát hiện mặt tối tăm nhất bẩn thỉu nhất trong cơ thể anh.”
Ngôn Tố không tỏ rõ ý kiến, thản nhiên nhìn thẳng ánh mắt hắn.
“Đương nhiên, trước tiên mời khách tham quan bộ sưu tập của tôi.” Bert cười, dùng tay làm dấu mời, quý phái lễ độ.
Họ đã đến cuối hành lang hình cung, người hầu trang nghiêm kéo một cánh cửa gỗ nặng nề ra, ánh sáng cầu vồng neon ấm áp đổ vào.
Cảnh tượng trước mắt giống như Carnival trong truyện cổ tích, lại giống như đoàn xiếc thú trong thực tế. Hai bên hành lang hình cung là vô số căn phòng có thể nói là nhà tù. Khác biệt duy nhất là toàn bộ hàng rào sắt được sơn màu. Mỗi phòng trang trí một cảnh, giam một người phụ nữ.
Bên trái Ngôn Tố, sau hàng rào màu vàng xanh trang trí căn phòng phong cách Ireland, để cối xay gió màu trắng, một cô gái trẻ tóc nâu mắt xanh lá cây mặc váy ca-rô ngẩn người ngồi trên giường, có người đi qua cũng không hề hay biết. Cô gái Latinh vóc dáng bốc lửa sau hàng rào màu tím đậm; trong căn phòng màu hồng là một cô gái Nhật Bản mặc kimono…
Hội tụ sự đặc sắc… và con gái đẹp tuyệt trần các nơi trên thế giới.
Phong cách trong phòng khác nhau, bố trí lại cơ bản giống nhau, giường, bàn trang điểm, bồn tắm và bồn cầu không có rèm.
Có một cô gái Đông Nam Á da trắng xinh đẹp đứng tắm trong bồn tắm, thấy người tới cũng không xấu hổ không tránh né, sớm đã quen với cuộc sống trong cửa sổ trưng bày.
Ở đây, xấu hổ sớm đã bị mài mòn.
Khác với nhà giam, lồng giam ở đây sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, trước “khuê phòng” thậm chí có bảng họ tên của cô gái.
Có người lạnh nhạt, có người mỉm cười; có người đan xen giữa thuần phục và giãy giụa, chỉ nhìn thẳng.
Ngôn Tố không có cách nào mô tả đó là loại ánh mắt như thế nào, không giống như chờ đợi ân huệ, cũng không giống như chờ đợi trốn chạy, không hề nháy mắt, bi ai lại trống rỗng. Giống như đang khẩn cầu, nhưng không nói một lời.
Dường như hành lang rất dài, đi rất lâu lại không có cuối cùng, chào đón anh luôn là một cái lồng trang trí tinh xảo khác, giam một búp bê Barbie người sống không có biểu cảm, cung cấp cho người khác đùa giỡn.
Bert: “Có kiểu anh thích không?”
“Không có.”
“Tôi tin phẩm vị của anh.” Một câu nói dễ dàng coi rẻ tất cả phụ nữ số khổ ở đây, hắn chuyển đề tài một cái, “Đã lấy được kiểu tốt nhất, đương nhiên không nhìn được thứ khác nữa.”
Ngôn Tố mím môi không đáp.
Bert: “Anh rất yêu cô ấy?”
“Đúng.”
“Chết vì cô ấy, bằng lòng không?”
“Giống như không có sự lựa chọn.”
Phía trước đột nhiên có tiếng thét chói tai truyền đến, có người ra sức đập lồng sắt: “Thả tôi ra! Mấy tên khốn kiếp các người!” Mấy người phụ nữ trong lồng sắt đối diện cô ta thờ ơ nhìn một giây, mỗi người làm chuyện của mình, sớm thành thói quen.
Lòng Ngôn Tố hơi trầm xuống. Jasmine.
Đi tới, thấy trên bảng tên đó viết Jasmine Van De Bilt.
Bert: “Em gái anh rất không nghe lời!”
Ngôn Tố im lặng nhìn, tình trạng của cô ấy tốt hơn anh tưởng tượng, thay bộ lễ phục dạ hội quý giá, không bị thương không đau đớn, nhốt sau hàng rào màu vàng đậm.
Trông thấy Ngôn Tố, Jasmine ngơ ngẩn, gần như là sợ ngây người, nước mắt đầm đìa nhào tới sau song sắt, khóc đầy thê lương: “S. A., cứu em. Em không muốn đợi ở đây, một giây cũng không muốn.”
Bert trào phúng chế giễu: “Cô cho rằng anh ta cứu được cô?” Nói xong, không hề dừng lại tiếp tục đi tới trước.
Bước chân Ngôn Tố dừng một chút, nước mắt Jasmine chảy xuống ào ào, cô ta đã được trang điểm, lông mi bị nước mắt làm ướt thành đen thui. Thanh âm rất nhẹ, không cuồng loạn: “S. A., anh biết chúng sẽ đối xử với em thế nào không? Nếu như vậy, em thà chết, thà chết. Nếu anh không thể cứu em ra ngoài, anh hãy giết em đi.”
Ngôn Tố không mang theo bất kì cảm xúc nào thu ánh mắt, trầm mặc đi về phía trước.
Góc cong nhanh hơn, mới mấy bước đã đến điểm cuối –
Căn phòng màu trắng trang trí giống như phòng công chúa trong lâu đài, giường rèm rũ bốn góc kiểu Âu, bàn trang điểm bằng gỗ hình bầu dục, để hộp kẹo và con thỏ nhỏ. Cô gái váy trắng ngồi chải tóc bên cạnh gương, gương mặt trắng nõn lại xinh đẹp.
Ngôn Tố nhìn dung mạo tuyệt đẹp của cô ấy trong gương, lơ đãng híp mắt.
Chuyện cho tới bây giờ, anh phải đánh giá lại độ biến thái của Bert lần nữa.
Cô ấy yên lặng, đôi mắt màu tối vừa ngước, đụng vào ánh mắt anh, chợt ném cái lược đứng dậy chạy tới, bàn tay nhỏ bé nắm hàng rào, bi thương nhìn anh.
Ngôn Tố vẫn lạnh nhạt, không có phản ứng.
Bert: “Cái này thì sao? Là kiểu anh thích?”
“Không phải.” Thanh âm Ngôn Tố lạnh lẽo, thản nhiên nói, “Cô ấy là không thể sao chép. Bert, cho dù anh phẫu thuật thẩm mỹ ra mấy trăm người phụ nữ có gương mặt thân hình giống cô ấy như đúc, tôi cũng có thể liếc mắt là nhìn ra, người đó của tôi, ở đâu.”
Thera và Amber cùng Jasmine cách đó không xa phía sau đều ngơ ngẩn, người phụ nữ đúc ra cùng một khuôn với Chân Ái cũng sửng sốt, một lúc sau, thu dáng vẻ giả vờ vừa rồi lại.
Ngôn Tố đi tới, lật bảng tên để ngược lại: Cherry Lansport, tên cũng là tên bắt chước: “Ngay cả một cái tên thật anh cũng không cho cô gái này.”
Tên là do Bert đặt, nhưng người gọi tên này đã đổi bao nhiêu nhóm? Giống như làm thí nghiệm, làm ra một Cherry, mấy ngày nữa hắn không hài lòng, phá hủy người cũ thay người mới.
Không có một người có thể khiến hắn hài lòng, bởi vì vô số Cherry cũng không phải là Cheryl hắn muốn.
“Trên đời này chỉ có một Cheryl Lancelot.” Bert duỗi tay vào sau song sắt, cô gái có gương mặt Chân Ái đó lập tức vâng theo quỳ xuống, nâng tay hắn, hôn như người hầu.
Gương mặt đó… Nhìn kì dị không nói ra được, Ngôn Tố di chuyển tầm mắt.
Bert nhẹ nhàng vuốt ve môi và gương mặt cô ấy, tự lẩm bẩm, “Cheryl ~ Bella ~ Lancelot, tên của cô ấy, mỗi một phần đều êm tai.”
Hắn liếc người phụ nữ quỳ dưới chân, trên mặt bỗng hiện lên một tia chán ghét, chợt rút tay lại, lấy khăn giấy khử trùng mang bên người ra hung hăng lau một lần, mặt âm trầm: “Thứ mười lăm, vẫn không đủ tốt.”
Giấy vo lại nện trên người cô ấy, Cherry sợ đến mức co rúm lại.
Thera và Amber ngược lại không dám xem thường Cherry, dù sao người phụ nữ này còn có thể gần người đụng vào Bert.
Bert không vui nhìn cô ấy một cái, hỏi Ngôn Tố: “Hôm nay là chủ nhật, những người khách của câu lạc bộ đều đang đợi. S. A., anh nói chọn người phụ nữ nào ra ngoài? Jasmine hay Cherry?”
Mấy người phụ nữ đều kinh sợ, Cherry cũng phải mở ra cho bên ngoài? Cô ấy từ trước đến nay chỉ đi theo bên cạnh Bert xem trò vui!
Cherry kinh ngạc yếu ớt dưới đất, thừ ra mấy phút, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ngôn Tố, không nói lời nào, chỉ không ngừng rưng rưng nước mắt. Đến giờ phút này, cô ấy vẫn nhớ rõ, không được phép nói chuyện với người đàn ông khác.
Ngôn Tố nhìn “Chân Ái”, vẻ mặt không thay đổi.
Jasmine đờ người ra, trợn thẳng con ngươi: Chọn Cherry, S. A. là anh trai cô ta, anh không thể chọn cô ta, anh phải chọn người phụ nữ khác.
Nhưng Ngôn Tố nói: “Tôi sẽ không chọn đưa bất kì ai trong hai cô ấy đi chịu hành hạ.”
Jasmine nghe nói gần như sụp đổ, điên cuồng đập song sắt, khóc lớn: “S. A., làm sao anh có thể không chọn cô ta? Tại sao anh không cứu em? Là vì bề ngoài cô ta giống người phụ nữ kia nên anh muốn cứu cô ta? S. A., anh điên rồi! Làm sao anh có thể không chọn cô ta?”
Hành lang trong nháy mắt tràn đầy tiếng phụ nữ kêu khóc thê lương.
Ngôn Tố không lên tiếng.
Jasmine không biết, cái này và Chân Ái không có liên quan. Bất kể Cherry lớn lên thành dáng vẻ gì, anh cũng sẽ không làm việc lựa chọn này.
Ngón tay Bert khẽ móc hàng rào trắng: “Tôi tưởng ngài đây sẽ cứu cô đó. Cherry, thật đáng tiếc, tuy tôi ghét Jasmine ồn ào kia, nhưng tôi đã hứa với tiểu thư C không ngược đãi cô ta. Tôi muốn lấy niềm vui của tiểu thư C, cho nên buổi yến tiệc cuối cùng của Holy Gold, lấy cô làm nữ nhân vật chính.”
Jasmine kinh ngạc, Chân Ái từng xin cho cô ta? Cô ta đột nhiên như được đại xá, cũng không dám lên tiếng “ồn ào” nữa.
Cherry ỷ vào việc bình thường Bert đối xử với cô ấy không tệ, cho rằng hắn nói đùa, bây giờ nghe lời này, cả người đều sụp đổ. Cô ấy ngước gương mặt nhỏ nhắn tuyệt đẹp, nhìn hắn khóc thút thít bi ai: “Đừng mà, thưa ngài, xin đừng.”
Thanh âm của cô ấy không hề giống Chân Ái.
Bert thản nhiên nhướng mày: “Thật kì quái, rõ ràng là gương mặt giống vậy, nhìn lại không đau lòng chút nào.”
Người đi theo mở song sắt kéo Cherry ra, cô gái bất lực khóc lớn: “Thưa ngài, van xin ngài, sau này tôi ngoan ngoãn nghe lời, tôi nhất định ngoan, ngài đừng như vậy. Van xin ngài, đừng mà!”
“Xin tôi? Quả nhiên một chút cũng không giống.” Đôi mắt Bert u ám, nụ cười nơi khóe môi chậm rãi mở rộng, “Cherry số mười lăm, trước đây lúc cô cùng tôi xem biểu diễn, không phải cô rất vui, cười nói thú vị sao? Hôm nay sẽ để cô chơi một lần.”
Cô gái số mười lăm kinh ngạc trợn to hai mắt, giống như sau khi phẫu thuật thẩm mỹ không định hình, mặt mũi vặn vẹo đột nhiên không giống Chân Ái, thét lên giãy giụa, nhưng không thoát khỏi số mạng bị kéo đi đài xử phạt.
“Anh không cần phải đối xử với cô ấy như vậy.” Trên gương mặt Ngôn Tố đã là giá lạnh không nói ra được.
“Đặc biệt chuẩn bị cho anh. Khách tới, đương nhiên phải xem một vở kịch.” Bert cười gian xảo, dẫn anh ra khỏi hành lang dài dằng dặc, dọc theo thềm đá đi lên, dừng trước lan can màu trắng.
Đây là một đại sảnh hình tròn, trên đầu là mái vòm thật cao.
Nhóm Ngôn Tố đứng trên hành lang hình tròn giữa trời, nhìn xuống phía dưới.
Phía dưới một màu đen kịt, Cherry một bộ váy trắng, tay chân cố định trên cái bàn màu đen. Ánh đèn quá chói mắt, gần như không thấy rõ gương mặt cô ấy, cô ấy thay đổi huyền ảo thành công chúa Bạch Tuyết. Nhưng công chúa không ngủ, vẫn luôn khóc, vẫn luôn giãy giụa.
Kêu khóc như vậy chỉ khiến mười mấy người đàn ông đeo mặt nạ mặc áo choàng đen vây quanh cô ấy càng thêm hung phấn.
Gương mặt đó…
Ngôn Tố lặng lẽ siết chặt nắm đấm.
Bert lại xoa tai, chê ghét: “Thật khó nghe!” Hắn bất đắc dĩ thở dài: “Tôi không muốn đụng vào các cô ta, tôi chỉ muốn tìm thanh âm dễ nghe, nhưng tại sao khó như vậy?”
Khác với video của giáo viên, lần này không có người dạy. Từng người đàn ông che kín bưng đã học thành lão luyện từ lâu, tụ lại trước bàn, vài cái xé rách, cái váy nát thành bông tuyết, cơ thể con gái trắng như ngọc.
Dụng cụ trên tường lóe ánh sáng bạc, từng người chọn cái mình thích nhất. Có người tháo ràng buộc trên tay chân Cherry, cô gái bỗng chốc bật ngồi dậy, chạy trốn xuống dưới bàn, lại bị vô số đôi tay to lớn bắt trở lại.
Cô ấy thét chói tai, giãy giụa, lại khơi gợi thú tính và ham muốn tà ác mãnh liệt hơn trong lòng đàn ông.
Rất nhanh, tiếng thở dốc của mấy người đàn ông gào thét và phát tiết liên tục không ngừng, ngay cả cô gái kia, tuy khàn cả giọng cũng bi thương khuất phục đồng thời không chịu khống chế mà rên rỉ. Trong không khí đều là mùi nước hoa xa xỉ, còn có mùi tanh chất dịch trong cơ thể đàn ông và phụ nữ.
Có người đi theo không chịu nổi sự kích thích của hình ảnh và thanh âm lã lướt, đỏ mặt phát sốt, vật cứng rắn giữa quần bắt đầu căng lên.
Bert quay đầu nhìn một cái, ý vị sâu xa cười: “Thích người nào? Đi đi.” Một đám người giống như được ban ơn, che quần, chạy thật nhanh đến hành lang hình cung.
Bert quét quần tây Ngôn Tố một cái rất ít không thể phát hiện, thẳng tắp đâu vào đấy, không có bất kì khác thường nào.
Ngôn Tố cắn cằm, ánh mắt cực kì u ám, nhưng vẫn cứ không thu ánh mắt, vẫn luôn nhìn.
Bert dường như hài lòng, cười khẽ: “Tôi biết anh sẽ thích.”
Ngôn Tố không để ý tới, gương mặt tuấn tú nghiêm túc lạnh lẽo, chăm chú nhìn mỗi một chỗ không bình thường trên người đám người kia.
Có gót giày của một người đàn ông dính lá xanh vàng – cây bạch quả? Trong đầu, anh vẽ một vòng tròn trên bản đồ, cây bạch quả ở đâu trong khu vực này có thể vì các loại nhân tố khí hậu đất đai mà ố vàng vào tháng Chín?
Có người không cẩn thận lộ ra cổ áo trong áo choàng, bột phấn trên đó là - phấn hoa cây ngải? Vùng hoang vu, sườn núi, ven đường, bờ sông…
Có người lúc làm động tác mạnh lộ ra tóc, lông chim chen lẫn giữa mặt nạ và tóc là – chim hét cánh đỏ? Đầm lầy, vùng nước cạn…
Mùi kì lạ lúc vừa xuống xe – phosphine?
Anh đã biết anh đang ở đâu.
Ngôn Tố thu ánh mắt: “Trong kế hoạch ban đầu của anh, cô ấy vốn chính là phải chết, cần gì phải để cô ấy chịu hành hạ nữa?”
Khách không xem trò vui rồi, Bert cũng tiếp: “Ồ? Kế hoạch ban đầu của tôi là gì?”
“Anh muốn gài chứng cứ đổ tội trong nhà tôi, không đúng lúc là nhà tôi bị FBI theo dõi, không có cách nào ra tay. Bây giờ CIA nhìn chằm chằm câu lạc bộ này rất chặt, anh muốn giết tôi, giết tất cả phụ nữ trong Holy Gold. Không chỉ vụ án Silverland và ảo tưởng tình dục, còn muốn đổ tội danh người xúi giục đứng đằng sau câu lạc bộ lên đầu tôi, để danh tiếng của tôi mất sạch.”
Ngôn Tố đoán trước kết cục vô cùng thê thảm của mình, vô cùng bình thản, “Anh cần thứ chắc chắn hơn để buộc tội cho tôi. Anh đã nói, ‘S. A., are you listening? S. A., are you enjoying?’ Anh muốn để tôi, sám hối giống những người bị hại kia.”
Ngón tay Bert gõ nhẹ lan can, ý cười trong mắt dần dần phóng đại: “S. A., tôi thích đối thủ như anh.”
“Tôi không thích đối thủ như anh.” Gò má Ngôn Tố trắng ngần anh tuấn, không hề nhìn hắn.
Bert rời khỏi lan can hình tròn, dẫn anh đến trạm tiếp theo. Ngôn Tố rất nhanh thấy được căn phòng màu trắng và cây Thánh giá đen trong video.
Bert dùng tay làm dấu mời, vẻ mặt Ngôn Tố bình tĩnh: “Tôi không có gì cần sám hối.”
“Tôi không cho là vậy.” Bert lễ độ mỉm cười, lại từ từ thu lại, vấn đề đã nhịn một buổi tối, đến cuối cùng, không thể không hỏi, “Cô ấy ở đâu?”
“Chỗ an toàn.”
“Trên đời này, không có chỗ an toàn cho cô ấy.” Bert cười hừ, mỉa mai lại khinh miệt, “Cái đứa tên Âu Văn, là bạn của anh? Quá ngây thơ, cho rằng hắn có thể bảo vệ cô ấy, cho rằng có thể giấu cô ấy đi? Bây giờ anh cũng giống như vậy. S. A. Yan, bất kể cô ấy thay đổi thân phận, trốn bao nhiêu lần, tôi cũng đều tìm được cô ấy!”
“Không tìm được.” Anh kiêu ngạo và vắng lặng, không được nghi ngờ.
“Sao? Bởi vì ngay cả anh cũng không tìm được cô ấy?”
“Bert, tôi đã tìm được cô ấy, đưa cô ấy đến chỗ an toàn rồi.” Ngôn Tố nói lưu loát, “Sở dĩ mỗi lần anh đều có thể tìm được cô ấy, là vì FBI có gián điệp của anh. Tôi đã tìm được cô ấy, vừa rồi giả vờ đi đường Maple là để bắt nội gián của anh.
May mà người của anh mai phục tôi, Bert, may mà, kế hoạch và nghi ngờ của tôi do đó mà thành công.”
“Không phải anh vừa hỏi tôi, có yêu cô ấy đến sẵn lòng chết vì cô ấy không sao?” Trong đôi mắt màu trà nhạt của anh lóe lên nụ cười nhàn nhạt, “Dùng một mạng của tôi đổi tự do của cô ấy, nghĩa vô phản cố.”
* Nghĩa vô phản cố: vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại.
Bert nhìn anh chằm chằm, con ngươi đen nhánh càng ngày càng âm u, đột nhiên lóe lên một hồi ánh sáng màu tím, đúng như ánh mắt L. J. lúc nổi giận.
Ngôn Tố chợt hiểu, né tránh đã không kịp.
Hắn tàn nhẫn đập mạnh vào ngực anh, Ngôn Tố chợt đâm vào vách tường, cơ thể giống như nổ tung nứt ra, vách tường phía sau đang dao động dữ dội.
Đây là một loại sức mạnh thế nào!
Máu tươi bỗng tràn ra theo khóe môi trắng bệch của Ngôn Tố, dư chấn sau khi xé rách ngực càng phá vỡ phổi người hơn, anh đau đến mức đầu nổ tung ầm ầm, trong nháy mắt không nghe thấy gì cả.
Đôi mắt Bert giống như bung ra bông hoa violet, cười lạnh: “Đau không? Cái này trả lại ày!”
“Vụ nổ ở đường Maple, Arthur vì mày và cô ấy, ốm đau hai tháng.” Bert thâm trầm nhìn về phía Amber sớm đã bị dọa đến hai chân run cầm cập bên cạnh, “Không phải cô muốn gia nhập S. P. A. sao? Bây giờ, móc xương sườn tôi vừa đánh nát của hắn ra!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK