Đứng ở vị trí cao nhìn ra xa, đèn trong tòa thành phụ đã tắt hết. Chỉ có nửa sau tòa thành chính sáng đèn.
Chẳng lẽ trên đường họ để lỡ mất, Chân Ái đã đi về rồi?
Ngôn Tố xoay người chạy về. Trí nhớ anh tốt, lập tức quen đường cũ trở về phòng khách. Lần này đẩy cửa vào, lòng anh lại trầm xuống một lần nữa.
Mọi người đều ngồi trong phòng khách uống trà nói chuyện phiếm, ngoại trừ Chân Ái.
Mọi người tụ tập chung một chỗ vốn là để hung thủ hành động khó lại càng khó hơn, nhưng vừa rồi lúc mọi người phân tán, hung thủ không tiếp tục giết người? Hay là đã…
Mọi người đã trở lại, chẳng lẽ có nghĩa là, hung thủ đã ra quân thành công… Có thể Chân Ái đã bị giết hại trong một góc tối tăm lạnh lẽo nào đó trong tòa lâu đài lớn này.
Đáy lòng anh chợt lạnh buốt, cũng không biết là đi như thế nào đến trước mặt họ, gằn từng chữ hỏi: “Có ai thấy cô ấy không?”
Tiếng nói chuyện trong phòng khách dừng lại.
Mọi người quay đầu khó hiểu nhìn anh, sắc mặt anh lúc này tái nhợt và mênh mang trống rỗng rất đáng sợ. Mặc dù mọi người đều biết “cô ấy” anh nói là ai, nhưng không ai nói tiếp.
Diễn viên nhìn ra sự khác thường, có chút hả hê: “Không phải cô ấy vẫn luôn đi theo anh sao?”
Ngôn Tố lạnh lùng nhìn sang, diễn viên không khỏi giật mình, không nói nữa.
Quản gia nhíu mày: “Vừa rồi chúng tôi có gặp cô ấy.”
Người hầu gái cũng nói: “Đột nhiên cúp điện nên cô ấy đi trước. Chúng tôi vẫn cho rằng cô ấy đã về rồi. Đến đây không thấy anh và cô ấy ở đây, chúng tôi còn tưởng là hai người ở với nhau nữa!”
Ngôn Tố vừa nghe hai chữ “cúp điện”, càng cảm thấy không ổn: “Lập tức dẫn tôi đến chỗ vừa rồi cô ấy biến mất!”
Quản gia đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, lập tức đứng dậy: “Tôi đã nói vừa rồi ở bên kia nghe được âm thanh kì lạ mà, chúng ta mau đi tìm người!”
Ngôn Tố và quản gia cùng người hầu gái chạy tới phía tây, quản gia vừa đi nhanh vừa cố gắng nhớ lại tiếng “bịch” vừa rồi rốt cuộc là tiếng gì. Cho đến một khoảnh khắc ông ta bỗng kinh sợ: “Nguy rồi, cái tiếng kia là cửa hầm băng, chỉ có thể mở từ bên ngoài.”
Ngôn Tố nghe nói, chỉ cảm thấy lạnh đến xương tủy: “Nhiệt độ hầm băng là bao nhiêu?”
“Âm một độ F.” Âm mười mấy độ C.
Đầu Ngôn Tố trống rỗng, thanh âm cũng không phải của mình nữa: “Bao lâu rồi?”
Quản gia: “Lúc tôi nghe thấy âm thanh đó là đang đi về phía tòa thành chính, một hai phút!”
“Chúng tôi vừa trở lại là anh đến.” Người hầu gái chạy rất nhanh, cũng nóng lòng nói xen vào, “Chắc không lâu đâu.”
Ba người rất nhanh chạy đến cửa hầm băng, quản gia và người hầu gái hợp sức kéo cánh cửa dày ra, hơi lạnh màu trắng phả vào mặt.
Ngôn Tố cúi đầu liền thấy Chân Ái cuộn tròn, không nhúc nhích ngồi cạnh cửa, vùi đầu ôm lấy mình, băng sương bao trùm trên dưới toàn thân giống như một búp bê tuyết.
Chỉ vừa liếc mắt, trái tim anh cũng rỉ máu, lập tức tiến lên ôm cô ra. Cô vẫn duy trì tư thế cuộn tròn, không còn ý thức. Ngôn Tố nhanh lên tiếng hỏi quản gia: “Trong phòng nào có nước nóng?” Mà người hầu gái đã sớm nhanh chóng mở cửa phòng bên cạnh.
Cô sắc mặt trắng xanh dựa trong ngực anh, không nhúc nhích, giống như đã chết, lại giống như một tượng điêu khắc bằng băng không tan chảy, toàn thân tỏa ra hơi lạnh, lạnh đến thấu xương, toàn bộ ập vào trái tim Ngôn Tố, đau đến mức trái tim anh co rút lại.
Anh không thể tin được, anh lại có thể để cô đợi lâu trong hoàn cảnh nhiệt độ thấp như vậy.
Người hầu gái nhanh chóng mở vòi nước điều chỉnh nhiệt độ trong phòng tắm.
“Nhiệt độ ổn định 35 độ!” Ngôn Tố bế Chân Ái vào bồn tắm, cởi áo khoác và quần vải của cô ra, cầm vòi sen giội xuống từ đỉnh đầu Chân Ái. Thân thể cô trắng xanh và lạnh buốt, nước ấm vừa chạm vào cô chợt nguội lại, hơi lạnh chảy xuống.
Anh trông thấy, hai mắt cô nhắm nghiền, trên lông mi còn phủ băng, cô đã khóc…
Lúc đó cô một mình ngồi xổm trong hầm băng là tâm tình tuyệt vọng và sợ hãi như thế nào, anh không dám nghĩ, lòng đau như dao cắt, không hề đúng mực lại luống cuống tay chân kéo áo khoác ngoài và áo sơ mi trong của mình ra, ôm chặt cô lạnh buốt thấu xương vào trong bộ ngực lộ ra ngoài của anh.
Nước ấm chảy ào ào, người trong ngực vẫn lạnh đến thấu tim.
Những người khác không biết theo tới từ lúc nào, thấy vậy đều kinh hãi trợn mắt há mồm.
Tác giả thấy sắc mặt Ngôn Tố trắng bệch, vội vàng đến kéo anh: “Bây giờ nhiệt độ cơ thể cô ấy quá thấp, ngâm dưới nước là được rồi, anh ôm cô ấy như vậy sẽ khiến mình bị tổn thương do giá rét…” Luật sư và người dẫn chương trình cũng đến kéo Ngôn Tố.
“Cút ngay!” Ngôn Tố tức giận la lên một tiếng, hất họ ra, cơn thịnh nộ bùng nổ trong nháy mắt khiến mọi người sợ ngây người.
Ngôn Tố áo quần xốc xếch, nước ấm nhỏ từng giọt lại chật vật quỳ trong bồn tắm, ôm Chân Ái đang hôn mê trong lòng, cực kì giống một con thú bị thương nặng cùng đường bị nhốt. Tuy sắc mặt tái nhợt, chồng chất những vết thương vô hình nào đó, nhưng cố chấp, không thể xâm phạm, mang theo sự thù hận chạm vào là bùng nổ, giống như một con sói bảo vệ đồng bạn.
Tuyệt đối không thể rời xa.
Đôi mắt lạnh nhạt trước sau như một của anh lại lộ ra sự hung ác, nhìn mọi người ở trước mặt, gằn từng chữ, gần như là nghiến răng nghiến lợi: “Vừa rồi, nhất định có một người trong các người đã gặp cô ấy, cũng làm tổn thương cô ấy.”
Khóe môi anh tái nhợt, gương mặt tuấn tú u ám, có một loại mỹ cảm kì quái, “Tại sao phải xuống tay với cô ấy? Cho rằng cô ấy đã phát hiện bí mật của anh? À, bởi vì anh xuống tay với cô ấy, ngược lại tôi biết anh là ai! Lần này anh có thể yên tâm chờ đợi, tôi tuyệt đối sẽ khiến anh trả giá thật lớn!”
Mấy câu nói trầm thấp này khiến lòng người ở đây lạnh buốt, nhưng lại không biết ánh mắt trống rỗng của anh rốt cuộc là nhìn người nào.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Ngôn Tố đã thu ánh mắt, nhìn về phía người hầu gái: “Ấm lên 40 độ.”
Người sau lập tức làm theo.
Quản gia để lại người hầu gái, dẫn mọi người đi lấy chăn và túi chườm nóng.
Mực nước chậm rãi dâng lên, Ngôn Tố ngồi trong bồn tắm ôm chặt Chân Ái của anh.
Kề sát gương mặt cô, vẫn lạnh buốt khiến anh đau lòng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút. Thân thể cô từ từ mềm lại, liên tục lành lạnh, nằm trong lòng anh. Mặc dù vẫn còn hơi lạnh nhưng rõ ràng đã có dấu hiệu ấm lại.
“Ấm lên 43 độ.”
Người hầu gái làm theo.
Hơi lạnh thấu xương từ từ tan đi, nhưng nỗi sợ hãi vẫn quanh quẩn trong lòng anh. Anh sợ đến mức hàm răng run lên, cho đến tận một khoảnh khắc…
Cô ở trong lòng hơi cử động, ý thức vẫn mơ hồ, nhưng thì thào gọi anh:
“A Tố…”
Đáy lòng Ngôn Tố chấn động mạnh, không nói rõ được là loại cảm giác vui mừng như thế nào, sợi dây kéo căng trong đầu đứt phựt một cái. Nhưng cúi đầu nhìn cô, cô lại mê man nhắm mắt lại.
Anh đỡ lấy đầu cô, ngâm toàn bộ người cô trong nước nóng, lại nói: “Nước sôi!” Người hầu gái lập tức đưa ly thủy tinh.
Anh nhẹ nhàng thổi cho nguội bớt, ngậm một ngụm nước nóng, kề bên miệng cô, đưa vào trong miệng cô từng chút một. Nước nóng chậm rãi chảy vào cơ thể cô, ấm áp như gió xuân làm tuyết tan chảy lướt nhẹ qua khắp nơi, từ từ len lỏi toàn thân.
Chân Ái lại chậm rãi mở mắt lần nữa, mặc dù ý thức mơ hồ, nhưng biết mình đã trở lại một nơi ấm áp. Cô ngâm mình trong nước ấm, còn có vòng tay anh; sự giá lạnh xâm nhập trong cơ thể cũng từ từ bị xua tan, từ từ được thay thế bằng một loại cảm giác ấm áp.
Trước mắt là gương mặt gần trong gang tấc của anh, tái nhợt và anh tuấn. Anh hôn cô, như thường ngày, hương thơm sạch sẽ, hơi thở ấm áp.
Lúc Ngôn Tố cho cô uống xong nửa ly nước nóng, cảm thấy lông mi của cô khẽ cử động trên mặt anh, vừa nhẹ vừa ngứa.
Anh chợt ngước mắt, thấy con ngươi đen nhánh như đá vỏ chai ngâm trong nước của cô thuần túy và chăm chú nhìn anh. Đôi môi vẫn tái nhợt, nhưng khẽ cười: “A Tố, đừng lo cho em.”
Anh ngơ ngác, nhìn cô một giây, vui mừng như điên như nhặt được của quý, lại ôm cô thật chặt vào lòng, cắn răng nửa ngày không nói nên lời. Cách không biết bao nhiêu giây, nói lại là:
“Nhiệt độ ổn định, 47 độ.”
Cô gái trong lòng không nhịn được khẽ cười, hô hấp rất ngắn rất chậm, thanh âm ngắt quãng và yếu ớt: “Em sẽ không có chuyện đâu.” Cô ngẩng đầu khoác lên vai anh, khẽ cười: Anh lo lắng như vậy, làm sao em sẽ có chuyện chứ?
Anh nâng gáy cô, vẫn không quên ngâm cô trong nước ấm, cảm xúc vô hình ẩn nhẫn trong lồng ngực, giọng nói nghẹn ngào: “Ai, hãy gọi anh một tiếng nữa, tên của anh.”
Cô sửng sốt.
Không thấy được gương mặt anh, nhưng lại nghe được tiếng khóc?
Trái tim cô giống như bị ai đó tàn nhẫn xé một cái, rất ngoan mà làm theo, chỉ là thanh âm vẫn còn hơi yếu:
“A Tố!”
“Ừ!”
“A Tố!”
“Ừ!”
“A Tố!”
“Ừ!”
Cô dựa trong lồng ngực ấm áp của anh, cảm thấy băng trong đôi mắt giống như tan chảy, ê ẩm tràn đầy hốc mắt.
Anh mới sẽ không không đến tìm cô;
Anh không bao giờ vứt bỏ cô;
Có anh ở đây, làm sao cô có thể có kết cục thê thảm?
Quản gia và mọi người mang chăn và túi chườm nóng tới, giáo viên mầm non còn rất cẩn thận lấy quần áo khô giúp họ.
Ngôn Tố cũng không quá cảm kích, sa sầm mặt nhận lấy mọi thứ đồ, không nói câu nào nhốt mọi người ngoài phòng tắm.
Mặc dù Chân Ái đã tỉnh, nhưng nhiệt độ cơ thể rất thấp, tứ chi cũng không làm gì được. Lúc Ngôn Tố cởi quần áo lau người cho cô, mới đầu vẫn không cảm thấy, chỉ cho rằng đây là một cách cứu người hợp lý.
Bởi vì sách giáo khoa nói, bước kế tiếp để giảm bớt tổn thương do giá rét là cởi quần áo lau khô người, sau đó ngủ trong một cái túi ngủ ấm áp.
Nhưng nhìn thấy người phụ nữ mình yêu mến cởi từng cái quần cái áo, trần truồng phơi bày trước mắt anh, tay cởi quần áo cho cô của Ngôn Tố không tự kiềm chế được mà run lên, gương mặt cũng từ từ ửng hồng. Tầm mắt lơ lửng khắp nơi, giống như phòng tắm lớn như vậy không tìm được chỗ để.
Chân Ái ngồi trong nước, lúng túng lại ngây ngẩn trừng mắt nhìn tường. Bây giờ ở đây vẫn rất nguy hiểm, cô nhất định phải mau chóng khôi phục nhiệt độ, mau chóng chui vào trong chăn để đầy túi chườm nóng.
Nhưng mặc quần áo ướt rõ ràng là không thể.
Áo và vớ đã cởi hết, cô bây giờ giống như cô nàng mặc quần áo lót ngồi trong bồn tắm. Tim cô đập rối loạn, tiếc rằng nhiệt độ cơ thể còn thấp, mặt không đỏ lên được, rõ là da mặt dày…
Hai người đều lúng túng không nói lời nào, Ngôn Tố liếc cô một cái cực ngắn, cơ thể cô gái mảnh khảnh lại hấp dẫn có lẽ khắc thật sâu trong đầu không xua đi được.
Anh không được tự nhiên ho khan một cái: “Nếu không thì, tự em cởi hai cái nhỏ còn lại…” Cách chọn từ này hình như có chút kì quái, anh nhìn trời, nhanh chóng sờ sờ mũi, “Quần áo nhỏ bị ướt còn lại.”
Chân Ái cúi đầu từng chút một: “Được.”
Cô đau nhức nâng cánh tay lên, áo ngực kiểu móc cài phía trước không khó cởi, khẽ buông tay, áo nhỏ rơi ngoài bồn tắm. Ngôn Tố cúi đầu nhìn cái áo ngực màu trắng tròn trịa bên chân, tâm tình lúc đó thực sự là… khó có thể diễn tả.
Nhưng lúc cởi quần lót, Chân Ái gặp phải phiền toái. Cô hoàn toàn không ngồi dậy nổi, cũng không có sức bay lên, hai tay vụng về xoa xoa nửa ngày cũng không kéo quần lót nhỏ xuống được.
Anh đứng nghiêng người, cũng cảm giác được sự khó khăn của cô, đột nhiên cúi người xuống, một tay nâng mông cô lên, một tay cầm mảnh vải nhỏ cuối cùng trên người cô, khẽ kéo một cái, quần lót màu trắng liền rơi xuống chỗ đầu gối.
Cô phản xạ có điều kiện khép hai chân ở trong nước lại, vội vã lấy tay che, tay kia nhanh chóng chắn trước ngực. Nhưng cho dù là một giây ngắn ngủi, anh đã nhìn khắp người cô…
Quang cảnh trước ngực và giữa hai chân đều đã bảo lưu trong tủ hồ sơ…
Anh kéo một cái khăn tắm trải trên thảm, lại ôm cô từ trong nước đặt trên khăn tắm khô ráo.
Ra khỏi nước, cô bỗng rùng mình. Anh biết cô lạnh, nhanh chóng dùng cái khăn lớn bọc lấy cô, xoa xoa tóc cô, lại bắt đầu lau người cô, giống như lau một con chó nhỏ ướt sũng.
Nhưng cô không giống con chó nhỏ, cánh tay dè dặt ôm hai luồng sáng trắng trước ngực, vòng eo mảnh khảnh, nước da trắng mịn, đôi chân thon dài khiến người khác không dời tầm mắt sang chỗ khác được.
Cô cúi đầu, mái tóc dài mềm mại rũ xuống trước ngực, giống như một con cá trắng nhỏ trần truồng. Trắng nõn, mềm mại, yếu ớt, trơn nhẵn. Máu trong người Ngôn Tố vọt thẳng lên não, vừa rồi ôm cô toàn thân lạnh buốt, bây giờ lại nóng cả người. Nhất là phần bụng, giống như bị sâu róm chích, vừa ngứa vừa nhức.
Anh hết sức kìm chế, lau khô phần thân trên của cô, cầm khăn lông bọc lấy, lại lau eo cô, cái mông và chỗ đó. Bàn tay anh cách khăn lông, rất nhẹ rất cẩn thận xẹt qua bắp đùi và chỗ riêng tư giữa hai chân cô.
Cô sợ đến mức cả người khẽ run, vùi đầu vào ngực anh, cũng không dám ngẩng đầu.
Anh lẩm nhẩm kiềm chế vô số lần, dùng khăn lông che vòng eo cô, lại dùng một cái khăn lông khác chậm rãi lau khô hai chân cô.
Lúc anh cúi người lau chân cô, làn da cô vẫn còn hơi lạnh, giống như viên ngọc được nhặt lên từ trong khe suối mùa đông, nhưng lòng bàn tay anh nóng đến mức như mặt đường nhựa dưới nắng gắt mùa hè.
Trong tiềm thức anh rất lưu luyến sự lạnh lẽo thấu tim trên da thịt cô, còn cô khát khao nhiệt độ nóng như lửa từ lòng bàn tay anh, trái tim hai người đều đang lặng lẽ đập nhanh.
Bàn tay anh nắm chân cô, ngay cả giọt nước giữa những ngón chân cũng lau hết lòng.
Cô cảm thấy nhột, hơi co lại, bàn chân nhỏ như cá thoát khỏi lòng bàn tay anh.
Ngôn Tố chậm rãi thu tay về, cầm khăn lông quấn lấy Chân Ái, cẩn thận ôm cô đặt vào trong chăn lót túi chườm nóng. Cô trượt từ khăn lông chui vào trong chăn, ngoan ngoãn không động đậy nữa.
Anh lại sờ sờ gò má tái nhợt của cô, cảm thấy vẫn còn hơi lạnh, liền đổi một cái khăn lông khô khác xoa tóc cho cô.
Cô an nhàn nhắm mắt lại, có một loại ngứa ngáy thoải mái và dễ chịu. Cô rất thích cảm giác được anh âu yếm vuốt ve.
Cho đến lúc lau tóc cô khô một nửa, anh mới đứng dậy thay quần áo ình.
Bốn phía quá nóng, lúc Chân Ái lờ mờ muốn ngủ, sự vỗ về dịu dàng trên đầu dừng lại.
Anh đi rồi?
Cô cố tỉnh táo lại, hơi khó khăn ngẩng đầu nhìn lên, nhưng thấy anh cởi hết quần áo đang dùng khăn lau nước trên người.
Từ góc độ của cô, anh đứng dưới ánh đèn mờ giống như một pho tượng khỏa thân thời kì văn hóa Phục Hưng, vai rộng thắt lưng hẹp, đường cong lưu loát, cái mông… vô cùng hấp dẫn.
Anh đưa một bên lưng về phía cô, nghiêng đầu, chỉ là động tác lau tóc đơn giản, nhưng tác động đến đường cong cơ bắp toàn thân, căng chặt và không phô trương, giống như ẩn chứa sức mạnh tích lũy chờ thời cơ hành động nào đó.
Lòng Chân Ái nóng lên, cảm giác sâu sắc tác phẩm nghệ thuật khiến người khác kiêu hãnh này là của mình, thế là hài lòng lại xấu hổ thu ánh mắt. Không ngờ anh lơ đãng hơi nghiêng người qua, tầm mắt cô vừa lúc lướt qua bên hông anh, một cái gì đó màu da thô thô, phía trước mang theo thứ màu hồng rất nhạt, ngạo nghễ và phách lối đứng thẳng, giống như dã thú ẩn nấp chờ đi săn nào đó.
Trái tim cô giống như đột nhiên bị một cái trống đập một cái, suýt nhảy ra khỏi miệng, cô vội vàng lùi về nhắm mắt lại.
Mặc dù bình thường lúc hôn môi thân mật cùng anh sẽ chạm phải, nhưng chính mắt nhìn thấy là lần đầu, cô thật muốn đâm chính mình.
Từ từ, trên mặt bắt đầu có nhiệt độ rồi.
Lại không biết qua bao lâu, anh thay quần áo khô, ngồi xuống bên cạnh cô, lẳng lặng coi chừng; mà cô cũng bình phục tâm trạng giống như ăn trộm, thấy anh chỉ mặc quần áo mỏng, hơi đau lòng, nói: “Anh đến nằm với em đi, trong chăn ấm lắm.”
Ngôn Tố nghe xong, phản ứng đầu tiên lại là có chút ảo não, sao anh mặc quần áo nhanh vậy chứ?
Nhưng anh vẫn biết tranh thủ phúc lợi lớn nhất ình, cho nên rất nhanh chui vào ôm cơ thể bạn gái yêu dấu của anh.
Chân Ái thấy sắc mặt anh không đúng, hỏi: “Anh sao vậy?”
Ngôn Tố không biết che giấu, nói thật: “Tại sao chúng ta lúc nào cũng không đồng thời ngủ khỏa thân cùng nhau?” Giọng nói kia còn có chút oán trách tức tối.
Chân Ái: …
Cô dời ánh mắt, nhỏ giọng nói: “Bên ngoài còn có người, ở đây không thích hợp.”
Ngôn Tố nhíu mày, không hiểu: “Anh nói cùng ngủ khỏa thân là trên ý nghĩa thuần túy, không phải là cùng em xảy ra quan hệ tình dục. Em cho rằng anh sẽ không có thưởng thức như vậy, để cho lần đầu tiên của chúng ta xảy ra trong phòng tắm của tòa lâu đài cổ quái lạ này?”
Chân Ái nháy nháy mắt lườm anh. Ai nói muốn cùng anh gì gì gì, anh đừng tự mình đa tình được không?
Cô mới vừa muốn nói gì đó, anh chăm chú nhìn gò má cô, nhìn nửa giây, rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm thật dài, vô cùng vui vẻ và hài lòng nói: “Ai, rốt cuộc em đỏ mặt rồi.”
Thực ra ý của anh là rốt cuộc cô đã khôi phục huyết sắc.
Nhưng Chân Ái đã lúng túng đến mức muốn độn thổ cho xong. Cái tên ngu ngốc Ngôn Tố này, cô đỏ mặt thực sự chỉ là vì khôi phục huyết sắc sao?
Chân Ái nghiêng qua bên cạnh anh, khẽ nói: “Mặc dù bên ngoài rất ấm, nhưng em luôn cảm thấy trong cơ thể vẫn lành lạnh, rất khó chịu.”
Lúc đó, anh ôm cô trong lòng, ngón tay ấm áp đang khẽ vuốt tới vuốt lui bên hông cô, giống như rất lưu luyến cảm xúc trên cơ thể cô. Nghe xong lời cô, trong đầu anh thoáng qua một ý nghĩ kì quái, hình như sau khi đã trải qua sự tuyệt vọng và mừng rỡ mất mà lại được, anh mất đi sức phán đoán, chỉ muốn dựa theo cảm xúc trong lòng để làm một số chuyện không đúng lúc lại điên cuồng. Anh đột nhiên vô cùng khát khao được vuốt ve cô, cơ thể cô, anh nói: “Có lẽ anh có cách.”
“Hả?” Cô nghi ngờ nhìn anh.
Anh không nói lời nào, kéo chặt chăn, chỉ lộ ra đầu với nhau. Nhưng bàn tay dò đến trước ngực cô, nắm một khối mềm mại, ngón cái thô ráp vuốt nhẹ qua đỉnh. Chân Ái run lên một cái, giống như nhiệt độ nơi lòng bàn tay anh chạy thẳng đến trái tim. Đầu óc trong nháy mắt nóng lên, gần như khó có thể nói rõ tình hình.
Anh nắn bóp rất nhẹ một hồi, cuối cùng buông ra, ngón tay lại dao động đến eo cô, trượt vào mông cô giống như đánh đàn dương cầm. Cơ thể Chân Ái căng lên, còn chưa kịp phản kháng, ngón tay thon dài của anh liền đi từ bắp đùi hoa vào trong, dừng ở cửa động, chạm một cái như chuồn chuồn lướt nước.
Chân Ái vội vàng cắn môi mới không phát ra âm thanh, ánh mắt hoảng loạn và kháng cự, nhưng lại mang một chút chờ mong.
Ngôn Tố ôm cơ thể đang muốn tránh của cô, cúi đầu nói: “Đừng nhúc nhích, anh chỉ sờ một cái.”
Cô thật không cử động, đỏ mặt quẫn bách lại lờ mờ nhìn anh.
Lòng bàn tay anh đều là sự mềm mại, ngón cái chậm rãi vuốt ve hạt trân châu nhỏ phía trước, ngón trỏ lại thăm dò qua cửa nhỏ, mới đi vào trong gần phân nửa đầu ngón tay, liền cảm giác cơ thể Chân Ái chợt cử động một cái, bàn tay nhỏ bé nắm chặt cánh tay anh, mặc dù cắn môi nhưng giữa hàm răng vẫn bật ra một chút nghẹn ngào rất nhỏ.
Hơi thở anh cũng dồn dập không yên, vốn chỉ muốn chạm cô một chút là được, nhưng cảm xúc mềm mại mỏng manh nơi đầu ngón tay khiến anh không thoát ra được, cuối cùng không nhịn được từ từ chen vào, cẩn thận vuốt tới vuốt lui.
Chân Ái căng thẳng, kinh ngạc nhìn anh chằm chằm, con ngươi đen nhánh ướt sũng, giống như nai con sợ hãi. Mà gò má anh mặc dù đỏ, nhưng đôi mắt lại cực kì yên lặng trong suốt, chuyên chú nhìn vào trong lòng cô.
Hơi nóng bốc lên liên tục trong chăn, cô nóng đến đổ mồ hôi.
Cô không thể nén được mà uốn tới ẹo lụi nơi đầu ngón tay anh, trong lòng ngứa muốn chết, cũng sắp không nhịn được khẽ kêu thành tiếng. Mấy lần muốn kéo tay anh ra, nhưng anh vẫn không hề nhúc nhích.
Cho đến một khoảnh khắc nào đó, cảm giác vui sướng kì lạ trong cơ thể đạt tới đỉnh, nóng đến cực hạn, phía dưới cơ thể tràn ra chất lỏng ướt át, anh mới dừng tay.
Chân Ái sửng sốt một lúc, xấu hổ đến mức lập tức chui vào trong chăn.
Anh bắt cô lại, hỏi: “Ồ? Vẫn lạnh sao, có muốn một lần nữa không?”
Chân Ái: …
Cô thật muốn cắn anh một cái cho chết!
Cô thở phì phì một tiếng nói lên sự bất mãn, mới vừa muốn xoay người đi, lại bị anh ôm chặt lại: “Ngoan, đừng lộn xộn, hơi nóng sẽ chạy mất hết.”
Thanh âm anh rất thấp, giống như đang dỗ một đứa trẻ;
Chân Ái lập tức mềm lòng, ngoan ngoãn dựa trong lòng anh, yên lặng nhắm mắt lại.