Ngôn Tố mặc quần áo trắng, nằm sấp trên đàn dương cầm… Bên cạnh để men, dây vàng, sợi bạc và các vật liệu thủ công khác…
Yên lặng.
Sau bảy nụ hôn lễ Phục Sinh, Chân Ái biến mất, còn anh cả ngày đều trầm ngâm.
Không nên thiết kế để hôn cô ấy, nhưng tại sao cô ấy chạy mất? Còn nói: Tôi không thích anh, tôi chán ghét anh.
Tâm trạng anh sa sút, tự an ủi mình, cô luôn luôn phản ứng chậm, có phải vẫn chưa ý thức được mình thích anh không?
Nhưng tỉ mỉ suy nghĩ một chút, cô lúc nào cũng hơi ngơ ngác, không nhìn ra được sở thích; nhìn anh cũng không giống như nhìn thấy kẹo đầy màu sắc, trong đôi mắt xinh đẹp tỏa ra thứ ánh sáng lung linh.
Giống như thực sự không thích.
Ngôn Tố cảm thấy rất chán nản.
Lục tung trong đầu tìm bằng chứng, họ từng kéo tay, từng ôm nhau, tham gia hôn lễ, xem phim, ngủ cùng nhau còn ở chung một chỗ. Trong lúc vô tình đã sớm có rất nhiều sự thân mật vụn vặt. Nhưng tất cả những điều này chỉ có thể chứng minh,
Là anh động lòng…
Trong lòng anh vô cùng yên lặng.
Vô cùng nhẹ vô cùng chậm mà mở mắt, nhìn cửa sổ kính màu trên cao, ánh mặt trời rực rỡ rơi vào đáy mắt anh, sâu thẳm và yên tĩnh. Nhớ lại đêm đó, anh cố làm ra vẻ bình tĩnh hôn cô, cô thì mỗi lần càng khẩn trương hơn…
Cô càng thấp thỏm, vậy thì anh ở trong mắt cô có khác gì những người không hỏi sở thích của cô, giam cầm cô.
Anh thật muốn vả mồm mình một cái thật mạnh.
#
Nửa giờ sau, anh gọi điện cho Eva.
Ngữ khí Eva rất xấu: “9 giờ sáng chủ nhật, cậu không cảm thấy lúc này rất không đúng lúc sao?”
Ngôn Tố tĩnh mịch: “Nghe giọng cậu thì thức dậy hơn một tiếng rồi.”
Đầu bên kia cứng họng.
“Xin lỗi, đã quấy rầy cậu và Danny giao hợp.”
Eva hóa đá.
Ngôn Tố nhớ đến việc Chân Ái nói phải ôn hòa: “Xin lỗi, đã quấy rầy cậu. Chào buổi sáng, nhân tiện chào Danny giúp tôi.”
Eva trực tiếp hóa gió, một lúc sau nghe được thanh âm từ rất xa của Danny: “S. A. morning!”
Eva gắt gỏng: “Ai cho phép anh chào hỏi với cái tên quái thai đó, nằm xuống cho em!” Một giây sau quay về ống nghe, “Tôi muốn đi ngủ, có chuyện gì thì mấy tiếng sau nói.”
“Mấy tiếng?” Ngôn Tố nhíu mày, “Cậu muốn ép nước Danny?”
Eva: “… Hôm nay không cho phép cậu gọi điện cho tôi!”
Ngôn Tố im lặng, cách một giây, giọng nói đều đều như người máy, chậm rãi kêu lên: “E~~Va~~”
Eva nâng mày. Biết cậu ta hơn mười năm, cậu ta mở miệng đều là “Diaz”. Chỉ gọi họ, chưa bao giờ gọi tên.
“Chuyện gì?”
Anh không thể nói anh cắn Chân Ái một cái, rất lắm lời.
Anh đắn đo: “Tôi hôn Chân Ái thì không thấy cô ấy nữa…”
Eva phì cười: “Cậu nói là giống như ma thuật biến hóa, hôn cô ấy một cái thì cô ấy bỗng biến mất?”
Ngôn Tố: “…”
Anh tức giận: “Diaz! Sau khi cậu yêu đương thì chỉ số thông minh đã giảm vô cùng nhanh chóng!”
“Học cậu! Rất nhiều lúc cậu nghe người ta nói thì trọng điểm đều lệch méo sẹo.”
Ngôn Tố nghiêm mặt: “Không cảm thấy!”
(?)
“Chẳng lẽ kĩ năng hôn của cậu không tốt?”
Ngôn Tố một đầu đầy vạch đen: “Khụ, tôi chưa được cô ấy đồng ý, đã dùng cách… dụ dỗ khoa học.”
Bên kia trầm mặc chừng ba giây: “Wow
”
“S. A., tôi cảm thấy trên phương diện tình cảm Ai là một cô gái rất cẩn thận. Nói thế này, tôi thích một người, mặc kệ kết quả ra sao thì cũng hưởng thụ hiện tại tranh thủ hết sức. Nhưng cô ấy thì ngược lại, cho dù cô ấy thích cậu, nhưng nếu như cô ấy cho rằng hai người sẽ không có kết quả, vậy thì cô ấy thà không có bắt đầu, mãi mãi duy trì quan hệ bạn bè. Tình nguyện lặng lẽ thích, cũng không muốn phá hoại tình cảm bây giờ.”
Ngôn Tố ngẩn người: “She is so cute! (Cô ấy thật đáng yêu!)”, nhưng đồng thời lại khiến anh đau lòng.
Eva không hề đùa giỡn: “S. A., cậu hôn cô ấy, vậy tất cả đều làm rõ rồi. Làm bạn bè thì lúng túng. Người yêu? Cậu có sự chuẩn bị về phương diện này? Cậu nghĩ xong chưa? Mặc dù tôi không muốn khen cậu, nhưng người đàn ông như cậu quá tuyệt đỉnh, nhìn thấy nhưng không với tới được. Đầu óc của cậu người bình thường hoàn toàn không có cách gì để hiểu, cậu khẳng định cô ấy là soul mate của cậu? Những vấn đề này tôi cũng đã nghĩ tới, huống chi là Ai?
S. A., nếu những vấn đề này cậu vẫn chưa nghĩ xong đã đi trêu chọc Ai, cậu nhất định sẽ làm tổn thương cô ấy. Cô gái như cô ấy, người bình thường rất khó tổn thương cô ấy, nhưng một khi đã bị tổn thương thì đó sẽ là vết thương trí mạng.”
Ngôn Tố bên này trầm mặc rất lâu: “Chưa từng rõ ràng giống như giờ phút này.”
#
Chân Ái ngồi trong ánh mặt trời trước cửa sổ sát đất, đang cầm một cái ly thủy tinh, hơi nước bay lên chiếu vào gương mặt yên lặng và cô đơn của cô.
Mẹ từng nói, đừng nên yêu, yêu là một nhà tù; ai thích ai thì người đó liền bị nhốt vào tù của người nào đó.
Yêu rồi thì sẽ không còn tâm trạng tự do nữa, sẽ không còn tâm tình vô lo nữa.
Nhưng Chân Ái không hiểu.
Cuộc sống trước kia, không hề yêu, nhưng cũng không tự do vô lo, không có sự nhẹ nhõm thoải mái.
Hơn mấy ngày không gặp Ngôn Tố, hơn mấy ngày vùi mình trong phòng thí nghiệm, nghiên cứu có tiến triển nhưng cô không hề cảm thấy xúc động.
Chuyện lễ Phục Sinh rõ ràng trước mắt. Anh nói đúng, cô thích anh, chính là muốn nhận được anh. Nhưng tại sao cô không dám thừa nhận? Không những không dám thừa nhận mà còn trở nên cay nghiệt vô lễ.
Thực ra, thứ cô mong muốn, anh đều có. Thuần khiết, thông minh, tươi sáng, ngay thẳng. Nhiều ấm áp như vậy, sự ấm áp từ nhỏ đến lớn chưa từng được trải nghiệm.
Thứ cô sợ hãi, anh cũng có. Quá tinh khiết, quá thông minh, quá tươi sáng, quá ngay thẳng, quá ấm áp.
Ánh mặt trời rơi vào trong ly nước chập chờn, khúc xạ ra ánh sáng bảy màu, lời người kia vẫn còn vang bên tai: Little C, mặc kệ em chạy trốn bao xa, dấu vết bọn anh để lại cho em cả đời cũng không xóa được.
Nghiêm túc suy nghĩ một chút, thực ra cô không có quyền yêu và được yêu.
Cô kinh ngạc, vốn không nên còn có ảo tưởng, cô không thể nào làm một cô gái bình thường.
Nhưng lại nghĩ đến Ngôn Tố, đêm đó đứng trước cửa sổ sát đất, hốt hoảng lại ảo não. Lần đầu tiên cô thấy anh hoang mang lúng túng như thế, bất lực muốn bắt lấy cô, muốn nói xin lỗi, muốn giữ lại.
Nhưng cô lại đá cây gậy của anh rồi chạy mất.
Cô cúi đầu, vẫn cảm thấy khó chịu.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đàn vĩ cầm êm ái, là một ca khúc chưa từng nghe, một chút ưu thương một chút sáng sủa, một chút ưu sầu một chút tươi đẹp.
Lòng Chân Ái hóa thành dòng nước, chậm rãi chảy xuôi theo ca khúc từ cây đàn vĩ cầm. Cô nghe đến say mê, không kìm lòng được đứng lên đi mở cửa, là một người không thể quen hơn được nữa.
Cây gậy để một bên, anh nâng cây vĩ cầm màu trắng trên vai, đứng thẳng tắp trong hành lang. Vài ngày không gặp, anh vẫn sạch sẽ lại yên tĩnh thanh nhàn như cũ, cho dù chân phải không thuận tiện nhưng vẫn cao ngất tuấn tú.
Cô mở cửa, anh yên lặng liếc cô một cái, không nhanh không chậm kéo xong mấy nốt nhạc cuối cùng mới lại rũ mắt. Mâu quang màu nâu nhạt sâu kín lẳng lặng rơi trên gương mặt cô, giọng nói trầm thấp lại lưu luyến,
“Hi!”
Khẽ một tiếng, tiếp đó là dư âm réo rắt của đàn vĩ cầm, lộ ra sự nhớ nhung không nói hết.
《Gửi Chân Ái》
Chân Ái dựa bên mép cửa, tiếng lòng khẽ run, con ngươi đen nhánh ngước nhìn anh, không trả lời, cũng không mời anh vào.
Hai người cứ im lặng đứng ở hai bên cửa như vậy, yên lặng nhìn nhau.
Thực ra cái gì cũng không cần nói, nhìn nhau, nói hết tất cả.
Cô mặc quần áo thường ở nhà, áo thun nhỏ màu trắng, quần vải bông mỏng màu xám đậm, tóc dài búi lên một cách tùy ý, toàn thân tỏa ra khí chất buông tuồng không nhiễm một hạt bụi.
Cho dù bây giờ cô đứng trước mặt anh, anh vẫn nhớ nhung.
Mà đã lâu không gặp, cô cũng vui vẻ. Dường như anh có khả năng an ủi lòng người thần kì nào đó, vừa nhìn thấy anh, tất cả sự rầu rĩ thấp thỏm và buồn rầu liền tan thành mây khói.
Bầu trời quang đãng, ánh nắng rực rỡ, cô đột nhiên cảm thấy vui vẻ. Nhưng trong chớp nhoáng này vẫn không nói được gì.
Cho dù có thể thản nhiên nhìn thẳng, nhưng không thể mở miệng.
Cô hỏi: “Anh đến làm gì?”
Anh đi đứng không thuận tiện, đỡ cây gậy đi tới, đưa một bức thư bằng phẳng sạch sẽ.
Chân Ái nhận lấy, bỗng tưởng tượng ra dáng vẻ anh ngồi yên lặng viết thư bên cạnh đàn dương cầm, nghiêm túc và sâu sắc.
Cô nhìn thấy băng vải trên chân anh: “Đưa một bức thư mà còn tự mình chạy tới.”
Anh nhìn thẳng cô: “Vốn định để Isaac đưa, nhưng nó nói nhiều, tôi lo nó bay giữa đường tán dóc với chim khác làm rớt mất thư ngậm trong miệng.”
“Anh thật không giỏi kể chuyện cười, nhạt nhẽo chết đi được.” Chân Ái đang cười trong lòng, nhưng vẫn nói, “Sao không để vào hòm thư?”
“Sợ làm mất, vẫn tự mình đưa tốt hơn.”
“Thư gì quý giá như vậy?”
“Thư xin lỗi.”
Chân Ái sửng sốt: “Tại sao xin lỗi?”
Ngôn Tố lơ đãng nhíu mày, nhìn như tùy ý, thực ra có chút đau buồn: “Cô nói cô chán ghét tôi.”
Nhìn anh hơi đáng thương, Chân Ái mới biết một câu nói lẫy lúc đó, anh như một đứa trẻ ghi nhớ trong lòng. Mấy ngày qua ước chừng nhớ lại hết lần này đến lần khác, có thể mài mòn rồi!.
Chân Ái cảm thấy không đành lòng lại ảo não: “Không có!”
Mi tâm Ngôn Tố dãn ra, nhưng không biết có sự chuyển biến tốt: “Vậy cô nói không thích tôi cũng là giả?”
Chân Ái quay mặt qua chỗ khác: “Hừ, ‘Tôi chán ghét anh, tôi không thích anh’, thuộc về mệnh đề tuyển. Một cái giả không có nghĩa toàn bộ giả. Mệt anh còn là nhà logic học!”
Ngôn Tố ngẩn người, chợt nở nụ cười.
Được cô gái yêu dấu dùng ngành học yêu mến phản bác… á khẩu không trả lời được… Thực sự… rất hạnh phúc.
Anh nhìn gò má yên tĩnh và tinh tế của cô, ánh mắt chậm rãi rơi trên cái cổ như ngọc của cô, vô thức giơ tay đặt lên đó, khẽ nói: “Nhưng anh cho rằng, em thích anh.”
Chân Ái chỉ cảm thấy lồng ngực chợt nóng lên, kinh ngạc ngẩng đầu: “Anh tự kỉ!”
Mâu quang anh sâu thẳm, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm đôi mắt cô, ngón tay thon dài đặt nơi xương quai xanh của cô từ từ sờ lên, nâng cằm của cô: “Phải không, nói lại lần nữa?”
Chân Ái sửng sốt.
Sờ động mạch cảnh, nhìn độ giãn nở của con ngươi, đây là cách phát hiện nói dối đơn giản nhất của CIA. Cô rất sớm đã đề phòng chiêu này.
Với anh, lại không thể.
“Nếu như anh tự kỉ, em có thể giải thích một chút tại sao lúc anh đến gần em, mạch em đập lên tới 147 lần một phút không?”
Tên ngu ngốc này!
Cô vừa xấu hổ vừa tức, muốn đẩy anh, nhưng thấy rõ cảm xúc thấp thỏm lại hồi hộp trong mắt anh. Anh ở trước mặt cô, lại có thể không tự tin, cho nên mới ngây ngốc dùng cách anh quen thuộc nhất không có EQ nhất để chứng thực.
Lòng cô mềm nhũn, không nỡ đẩy anh ra nữa.
Cô nghiêng đầu, đỏ mặt kề sát vào lòng bàn tay nóng rực của anh, hỏi: “Còn anh thì sao?”
Anh không hề do dự: “Anh thích em, thích rất sâu đậm.”
Tim Chân Ái đập thình thịch, cảm thấy xúc động lại sợ hãi, máu cũng sôi trào.
Đây là thổ lộ sao?
Đương nhiên không phải.
Anh lại lên tiếng, lời nói ra rất văn bản:
“Ai, rất xin lỗi ngày đó trong tình huống chưa được sự đồng ý của em, đã dùng cách… lừa gạt khoa học để hôn em. Đối với loại hành vi ngu xuẩn lại không lịch sự của hormone giống đực làm choáng váng đầu óc này, anh bày tỏ sự xấu hổ vô cùng.
Đối với hành vi của bản thân, anh cho rằng mặc dù nó không thích hợp, nhưng hết sức khách quan thể hiện tình cảm sâu sắc của anh dành cho em. Đó không phải là ý nghĩ nông nổi nhất thời, mà là do sự yêu mến em càng ngày càng tăng. Nhưng điều đáng tiếc là, bởi vì anh không hiểu rõ và thiếu kinh nghiệm trong lĩnh vực tình cảm, anh không khống chế tốt hành vi của anh.
Xin lỗi em.
Nhưng mà Ai, em đừng vì vậy mà cho rằng tình cảm anh dành cho em là tùy tiện. Ngược lại, anh giữ vững nguyên tắc thà thiếu không ẩu. Cho dù suốt đời một mình cô độc cũng chắc chắn sẽ không tạm bợ. Anh đã suy nghĩ cặn kẽ, anh rất khẳng định, nếu như trên đời này thực sự có một người tâm linh tương thông tâm hồn phù hợp với anh, vậy thì đó chính là em. Chỉ là em.
Anh đã nói, em là cô gái tốt nhất anh đã gặp; anh biết, em có một quá khứ nặng nề, nhưng anh nguyện ý cùng em đối mặt, nguyện ý đi vào thế giới của em, cũng nguyện ý để em tiến vào thế giới của anh.
Anh nguyện ý nắm tay em, dẫn em ra khỏi kí ức u tối; cũng nguyện ý để em nắm tay anh, dẫn anh ra khỏi thế giới cô độc.”
Lòng cô vừa ấm áp vừa chua xót, không ngờ anh lại nhìn thấu hết suy nghĩ của cô.
Một đoạn chính thức cẩn thận, logic chặt chẽ, kiểu câu phức tạp, mãnh liệt lại đầy tính văn học này hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi chịu đựng của Chân Ái. Cô đã đánh mất năng lực suy nghĩ, hoàn toàn đắm chìm vào trong đôi mắt sâu thẳm của anh.
Gương mặt anh ửng đỏ, nâng cằm: “Ngoài ra, với tư cách là người anh thích, em có thể suốt đời tự do hưởng thụ rất nhiều phúc lợi. Bất kể là trí khôn, tâm lý hay thân thể.
Nếu em uống say hoặc không muốn đi bộ, anh có thể cõng em; vấn đề em không biết, anh sẽ tận tâm tận lực giải đáp cho em.
Nếu em không vui, anh sẽ dỗ em vui. Mặc dù cái này còn phải học nhiều hơn, nhưng em biết, anh là một thiên tài, năng lực học tập của anh rất mạnh, nhất định sẽ học đến khi em hài lòng, à không, yêu cầu của em quá thấp, học đến khi anh hài lòng mới thôi;
Chỉ cần em vui, bất cứ lúc nào em cũng có thể viết chữ vẽ tranh trên băng vải của anh.
Còn có một đặc quyền lớn nhất chỉ dành cho em, em có thể đụng vào bất kì vật gì của anh, kể cả… cơ thể anh.
Khụ, từ bây giờ trở đi, em đã có thể sử dụng quyền lợi của em rồi.”
Anh trầm bổng nói xong, chỉ chỉ bức thư trong tay Chân Ái, vẻ mặt xấu hổ, mang theo sự kiêu ngạo không được tự nhiên:
“Lời anh mới vừa nói chính là nội dung trong bức thư này. À, trong thư có dấu chấm câu. Em có thể xem lại một chút, chữ viết của anh rất đẹp, Ừm, thanh âm cũng dễ nghe.”
Sau đó phát hiện lạc đề rồi, lại đỏ mặt, nói một cách kiêu ngạo, “Ngoài miệng là cam kết, văn bản là lưu trữ. Cuối cùng kí tên, đóng mộc. Song ngữ Trung-Anh.
Nhưng em cũng không cần đặc biệt hồi hộp về bức thư này, cho dù rớt cũng không cần khóc. Anh đã gắn nhãn ‘Chân Ái’, ‘Cam kết’ và ‘Có một không hai’ cho nó, đặt trong đầu nhớ rất rõ ràng.
Anh rất giữ chữ tín, sẽ không nói mà không giữ lời.
Nhưng vậy không có nghĩa là em có thể vứt bỏ nó, không quý trọng…”
“Em sẽ quý trọng thật tốt!”
Ngôn Tố còn chưa nói xong thì cô đã ôm chặt lấy anh.
Lời của anh đã sớm xua tan đi tất cả sự lo ngại và thấp thỏm trong lòng cô, cô vốn cũng không nên nghi ngờ, chỗ nào anh sẽ không suy nghĩ cặn kẽ, chỗ nào sẽ chỉ là vui đùa một chút mà thôi?
Chân Ái nhào qua, dựa trong ngực anh, hai tay hoàn toàn ôm lấy anh. Mùi vị của anh phả vào mặt, dạt dào và an toàn khiến cô yên lòng. Cô nhón chân lên, kề sát vào tai anh, nhỏ giọng nói:
“Ngôn Tố, em cũng thích anh, thích rất sâu đậm.”
Khóe môi anh cong lên, dịu dàng ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên lỗ tai nhỏ trắng hồng của cô: “Thật may mắn.”
#
Chân Ái tiễn Ngôn Tố xuống lầu, đến ven đường, anh đưa cho cô một tờ giấy: “Giải ra được rồi. Một chuỗi chữ và số lộn xộn này không phải là mật mã, mà là kí hiệu phân loại sách trong thư viện bị xáo trộn.”
“Kí hiệu phân loại sách trong thư viện?”
“Nhìn hàng chữ cái thứ ba ở chính giữa.”
98. 23. 15. 85. 85. 74. 66. 93. 78. 96. 87. 65. 86.
C. E. G. P. D. O. R. X. A. U. Q. L. I.
GV. DJK. KWX. QM. RB. BC. HV. NE. UG. LT. AY. PZ. SF
943. 734. 151. 215. 186. 181. 194. 237. 278. 117. 121. 141. 245.
49. 01. 13. 01. 71. 67. 61. 35. 45. 27. 03. 31. 35
Chân Ái bừng tỉnh: “Khung phân loại của Thư viện Quốc hội không có I và O, là sợ lộn với số 1, 0. Năm ở hàng thứ nhất đã bớt đi hai vị trí đầu, hàng thứ hai là chữ viết tắt tên tác giả, hàng thứ ba là kí hiệu phân loại sách, hàng thứ tư là số sách, hàng thứ năm là số thứ tự. Cho nên đây là 13 quyển sách. Khó trách anh trai em nói đọc nhiều sách là có thể giải ra. Ngôn Tố, may mà anh nghĩ được!”
Mặt Ngôn Tố ửng đỏ, lật tờ giấy lại, “Đây là tên 13 quyển sách đó.”
Chân Ái như nhặt được của báu: “Cảm ơn anh!”
“Tiếp theo phải dựa vào em giải tiếp, nhưng Ai, anh hi vọng em đừng một mình mạo hiểm. Nếu như em tin anh, em đi đâu thì anh sẽ đi cùng em.”
Chân Ái sửng sốt.
Sau vụ nổ mạnh ở đường Maple, hai người không đề cập đến sự tranh chấp không vui ngày đó nữa. Mà bây giờ anh giao đáp án cho cô, thực ra là đã thỏa hiệp, làm trái nguyên tắc cẩn thận trước sau như một của anh.
Ngôn Tố nói: “Anh cho rằng, chúng ta là bạn tri kỉ có thể nói thật lòng.”
Bạn tri kỉ?
Trong lòng Chân Ái liền cảm thấy ấm áp lại yên tĩnh, gật đầu: “Nếu như em cần giúp đỡ, nhất định tìm anh.”
#
Sau khi Chân Ái lên lầu, ngẫm nghĩ nhớ lại chữ cái trên bàn tính nhỏ bằng vàng anh trai đưa cho cô. Cái thật đã sớm bị phá hủy, làm một cái giả để trong ngân hàng đường Maple. Nhưng cô đã đọc thuộc làu làu chữ trên hai mặt trái phải tương ứng trên hạt châu của bàn tính.
Cô không dám viết ra, chỉ có thể nghĩ trong đầu. Sau khi thay tên 13 quyển sách thành một đám chữ cái lộn xộn, lại tổ hợp sắp xếp lần nữa.
Mật mã tầng thứ hai anh trai để lại là - Hạ Chí, Silverland, và một bài thơ của Emily Bronte.
Chân Ái đốt tờ giấy, xả tro tàn xuống cống. Lên mạng tìm kiếm, Silverland là một hòn đảo nhỏ gần Bắc Băng Dương. Bí mật của anh trai là ở chỗ đó, cô muốn đi một mình sao?
Nhưng lời của Ngôn Tố vẫn còn vang bên tai: “Chúng ta là bạn tri kỉ có thể nói thật lòng.”
Một từ ấm áp lại yên tâm biết bao!
Cô khẽ mỉm cười, đương nhiên là muốn đi cùng anh.
#
Nắng chiều chiếu vào từ ngoài cửa sổ kiểu Âu, bên trong lâu đài cổ điển là một vẻ yên tĩnh tao nhã.
Một người đàn ông trẻ đứng bên cửa sổ, ánh sáng nhuộm một tầng ánh sáng vàng đỏ trên mái tóc màu nâu đậm của hắn, người đàn ông có thân hình thẳng và cao lớn, ngũ quan tuấn tú, giống như hoàng tử thời trung cổ.
Hắn có gương mặt giống Arthur như đúc, nhưng con ngươi không đen nhánh như Arthur, tròng đen đặc bên ngoài có tầng màu vàng, lại giống như lộ ra màu tím chợt lóe lên.
Hắn có đôi tay thon dài trắng ngần như Arthur, đầu ngón tay cầm mấy tấm hình.
Tấm thứ nhất, cô gái xinh đẹp ngồi xổm trước một giỏ trứng màu, cười vui sướng. Hắn nheo mắt, hơi suy nghĩ, dường như chưa từng thấy cô cười như vậy, vui tươi lại rực rỡ.
“Tôi đã nói, sao A lại đột nhiên chạy đến cái thành phố không ai biết tên đó.” Hắn nhìn cô gái trong tấm hình, khóe môi cong cong, lại ngước mắt: “K, vết thương của anh ta thế nào?”
Kerr nghiêm túc đứng một bên: “Ngài B, vết thương của ngài A không nặng, nhưng tâm trạng vẫn rất xấu.”
Ngài B, Bert rũ mắt, nhìn bộ trứng màu cô gái ôm trong lòng, khóe môi hiện lên một nụ cười kì dị: “Cậu nói cho anh ta biết, bộ trứng màu anh ta đưa, C thích nhất.”
Kerr gật đầu: “Vâng.”
Bert tiếp tục nhìn tấm hình thứ hai. Trong phòng thay quần áo, cô gái mặc trang phục thỏ rụt rè lại dè dặt đứng cạnh gương, trong thủy tinh phản chiếu bóng lưng, hai góc độ đều là đường cong lả lướt, dáng người nổi bật.
Bert nâng mày đầy ý tứ, trong con ngươi như ma quỷ hiện lên thần thái không thể tưởng tượng nổi: “K, Little C của chúng ta đã lớn rồi…” Ngón tay từ từ lướt qua hình, lỗ tai thỏ bằng nhung, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng đỏ, bộ ngực duyên dáng, vòng eo mảnh khảnh, cái rốn khêu gợi, đôi chân dài câu hồn người.
Hắn rất hưởng thụ mà thở ra một hơi, “Con thỏ nhỏ thích hợp cô ấy nhất. Thật đúng là đáng yêu!”
Kerr không dám nhìn hình, rũ mắt nói: “Tiểu thư C từ nhỏ đã đáng yêu, giống như một con búp bê dịu hiền được người ta thích.”
Con ngươi Bert tối sầm lại, Kerr cả kinh, vội nói: “Xin lỗi, tôi nói sai rồi.”
Bert từ trong ánh nắng đi vào bóng tối, lẩm bẩm: “Quả thực, trên đời này không có con búp bê nào đáng yêu hơn cô ấy.”
Trong trí nhớ, cô từng hoảng sợ nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch run lẩy bẩy.
Hắn vừa đụng cô, cô liền sợ thét lên!
“Hi, little C!” Hắn nắm góc dưới tấm hình, trong đôi mắt như yêu quái, lại gần rốn của cô khoa trương hôn một cái, “Miss you, so much! (Nhớ em rất nhiều)”
Tìm kiếm khắp thế giới, hắn vẫn thích nhất tiếng thét chói tai của cô!