• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chân Ái uống nước, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn Ngôn Tố, nhưng ánh mắt anh lại trống rỗng, không biết đang nghĩ gì.
Phân tích đến bây giờ hẳn là anh ta rất rõ ràng.
Đợi đến lúc Ngôn Tố chậm rãi uống xong ly nước, cô mới hỏi: “Anh… đã biết hung thủ là ai đúng không?”
Anh ta thờ ơ “Ừ” một tiếng.
“Vậy anh đang chờ cái gì?”
“Hung thủ làm sao rời khỏi hiện trường?” Ngôn Tố chắp hai tay để bên môi, ánh mắt sắc bén nhìn khoảng không trước mặt.
Đối với vấn đề này Chân Ái cũng thấy rất khó hiểu. Theo lý thuyết, nếu hung thủ đã chuẩn bị sẽ dìm chết nạn nhân, vậy thì sau đó làm thế nào không để ình bị dính máu, hoặc bị máu vấy bẩn nhưng vẫn an toàn trốn đi?
Ngôn Tố ngửa đầu, nhìn hoa văn của cửa sổ kính trên đỉnh phòng đọc sách.
Ngoài cửa sổ là đêm tối vô tận, màu sắc hoa văn trên kính vô cùng sắc nét , đột nhiên anh nói một câu: “Nhớ lúc nhỏ nghe truyện cổ tích, trong thế giới đó thiện ác bao giờ cũng phân biệt rõ ràng, vô cùng đơn giản.”
“Lúc nhỏ anh cũng đọc sách thiếu nhi sao?”
Ngôn Tố mang vẻ mặt “Đây không phải là trọng điểm” bình tĩnh liếc cô một cái, một lát mới giải thích: “Mẹ tôi là một người phụ nữ rất kì lạ. Cho đến tận sau khi tôi có năng lực hành động mới thoát khỏi sự tàn phá từ những câu truyện cổ tích mỗi ngày của bà ấy. Sau hai tuổi, tôi thà nghe học giả diễn thuyết cũng không muốn nghe bà ấy kể truyện.”
“Hai tuổi?”
Trên mặt Ngôn Tố viết “Sao cô vẫn không nắm được trọng điểm”, cứng ngắc nói: “Thật xin lỗi, tôi trưởng thành khá sớm.”
“Sớm đã nhìn ra.”
“…”
Trong đầu Chân Ái hiện lên một bức tranh, người mẹ trẻ đang cầm một cuốn truyện thiếu nhi, giọng nói ôn nhu nhỏ nhẹ giải thích, còn đứa trẻ trong nôi thì bò loạn khắp nơi.
Cô không nhịn được mỉm cười.
Vẻ mặt Ngôn Tố xám xịt: “Lập tức dừng ngay suy nghĩ nhàm chán trong đầu cô đi!”
Chân Ái nín cười, bất mãn: “Anh còn biết đọc suy nghĩ sao?”
Ngôn Tố lạnh nhạt nói: “Nhìn tôi giống người Gypsy sao? Cô đúng là nhiệt tình đối với thứ không khoa học này.”
Chân Ái phản bác: “Nói hai chữ ‘không phải’ là đủ rồi.”
Ngôn Tố quay đầu đi chỗ khác, không đồng ý mà thấp giọng: “Đọc nhiều truyện thiếu nhi quá nên toàn tin những thứ phi tự nhiên.”
Chân Ái: “Cảm ơn anh! Từ nhỏ đến lớn không ai kể truyện thiếu nhi cho tôi cả, truyện đã từng nghe cũng chỉ có hai truyện.”
Ngôn Tố quay đầu lại, liếc cô một cái, thấy cô không nói dối mới chậm rãi nói: “Cái này cũng không khoa học.”
Làm sao có thể có người lớn như vậy mà lại chưa từng nghe hơn trăm câu truyện thiếu nhi? Nếu không những thứ như Anderson, Anh em nhà Grimm, Lange, Wald, Ngàn lẻ một đêm, Mimei Ogawa, thần thoại Trung Quốc, Kinh thánh, Hoàng tử bé, Charlotte's Web là cái gì?
(*) Friedrich Albert Lange (28/9/1828 – 23/11/1875): nhà triết học và xã hội học người Đức.
+) Abraham Wald (31/10/1902 – 13/12/1950): nhà toán học người Mỹ.
+) Mimei Ogawa (1882 – 1961): nhà văn người Nhật Bản.
Chân Ái nhún nhún vai: “Thật đó. Truyện đầu tiên mẹ kể cho tôi là cuộc phiêu lưu trong ngôi nhà kẹo, một câu chuyện rất đáng sợ.”
Ngôn Tố vẻ mặt kì quái: “Cô nói là ‘Hansel và Gretel’?”
“Ừ,” Chân Ái gật đầu, sắc mặt tái nhợt, “Truyện nói về hai anh em bị bố mẹ bỏ rơi, tìm được một ngôi nhà kẹo trong rừng sâu. Dòng sông là sữa tươi, tảng đá là kẹo, hàng rào là bánh bích quy, bức tường là bánh kem, ống khói là sô-cô-la, mái nhà là miếng thịt quay…”
Ngôn Tố dè dặt nâng mày, vô cùng phối hợp nói nhỏ: “Vậy nên… đây là một câu chuyện kinh khủng?”
Không hề nghi ngờ, anh ta thực sự không hiểu nổi phụ nữ đang nghĩ gì trong đầu.
Chân Ái đỏ mặt, khẽ giải thích: “Bà phù thủy trong ngôi nhà kẹo dùng những thứ này để mê hoặc Hansel, nuôi cậu ta mập lên rồi ăn sống.”
Vẻ mặt anh ta giống như là rất nghiêm túc, chậm rãi gật đầu liên tục: “Đúng vậy, thật là dọa người.”
Chân Ái: ...
Đột nhiên rất muốn đem anh ta đi làm chuột bạch!
Ngôn Tố thấy cô rũ mắt không nói, vẻ mặt trắng bệch tay nắm thành quyền, không phải giả. Điều này làm cho anh ta nghi ngờ khó hiểu, tự đánh giá một lúc, trong đầu đột nhiên xẹt qua một ý nghĩ.
Chẳng lẽ,
Lý do truyện cổ tích biến thành cơn ác mộng, là bởi vì sự đồng cảm.
“Không biết cô có anh trai không?” Anh chỉ vừa tùy ý hỏi, hàng mi đen nhánh của Chân Ái khẽ run lên, muốn phủ nhận, nhưng nghĩ đến năng lực phân tích quan sát của anh ta thì nói dối cũng phí công, dứt khoát im lặng không nói.
Ngôn Tố nhìn nét mặt của cô thì biết là nói đúng rồi.
Đi vào phân tích sâu hơn.
“Hơn nữa…” Anh ta vừa muốn nói gì đó, nhưng phần còn lại dừng ở bên miệng.

Chẳng lẽ… đã chết, chết rất không dễ dàng, hoặc có lẽ là rất thảm. Suy nghĩ một chút thế này, người nhà cô ấy rất có thể là người của tổ chức nào đó, chỉ mình cô ấy trốn ra được.
Đối với cô ấy mà nói, chỗ đó không phải là ngôi nhà kẹo gian ác sao?
Lời của Ngôn Tố dừng nửa chừng, im lặng không lên tiếng.
Chân Ái cúi đầu nhìn chằm chằm ly nước trong tay, cũng không biết qua bao lâu bỗng nhiên ngẩng đầu hỏi: “Mật mã lần trước tôi đưa cho anh, anh có nhìn ra cái gì không?”
“Chưa xem.” Ngôn Tố nói thẳng, “Mặc dù tôi cảm thấy hứng thú đối với tất cả các mật mã, nhưng tôi sẽ không để cho năng lực của mình trở thành công cụ lợi dụng của người khác. Những lời này không phải nhằm vào cô, nhưng mật mã kia của cô, rõ ràng không phải là người khác đưa cho cô mà là do cô tự viết.”
Anh dừng một chút, nói: “Nếu như có người uy hiếp hoặc làm phiền cô, tôi sẽ giúp cô giải quyết; nhưng nếu như chỉ là ham thích lúc rảnh rỗi của cô hoặc là giao dịch cá nhân, tôi không có nghĩa vụ phải thỏa mãn cô.”
Chân Ái không hề cảm thấy những lời này trái tai mà ngược lại có chút buồn cười.
Bất kì chuyện gì có liên quan đến việc tìm ra lời giải cũng đều có sức hấp dẫn trời sinh đối với anh ta. Môt chuỗi mật mã đặt ở chỗ anh ta, anh ta chịu đựng không xem nhất định là rất khó chịu. Nếu như có người muốn dùng mật mã làm chuyện xấu, tất nhiên anh ta sẽ không vì để thỏa mãn hứng thú và biểu hiện ham muốn của mình mà tự ý giải đáp.
Cô cười cười: “Có lẽ chờ tôi nghĩ xong nói cho anh biết lý do của nó, tôi lại nhờ anh giúp một tay.”
Ngôn Tố ngước mắt nhìn cô, bỗng phát hiện dường như cô có sự rộng lượng cởi mở hơn so với tưởng tượng của anh, không hề câu nệ tiểu tiết. Thực ra anh có thể tưởng tượng được hoàn cảnh lớn lên tồi tệ và cuộc chiến kinh khủng mà cô đã trải qua, nhưng cô tuy bình tĩnh ung dung, nhưng cũng không hờ hững lạnh lùng, nhìn qua cũng không có u sầu căm ghét.
Người như vậy khiến anh nhìn thật là muốn…
Nghiên cứu.
Anh hỏi: “Còn truyện kia? Không phải cô từng nghe hai truyện sao?”
“À,” cô mỉm cười, rõ ràng câu chuyện này rất hạnh phúc, “Là câu chuyện của Archimedes.”
Ngôn Tố: “… Sao tôi không biết là Archimedes có viết truyện thiếu nhi?”
“Không phải truyện ông ấy viết mà là câu chuyện lấy ông ấy làm nhân vật chính.” Trong nháy mắt vẻ mặt cô biến chuyển,
“Ông ấy rất tự tin nói ‘Hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nâng cả Trái đất lên’. Năng lực của một người có thể thay đổi thế giới, không phải rất có khí phách, rất phấn chấn lòng người sao? Hơn nữa, về sau khi binh lính La Mã phá thành tới giết ông ấy, ông ấy ngồi xổm dưới dất, viết viết vẽ vẽ một chút, dửng dung nói…”
“Chờ tôi viết xong phương trình trước đã.”
“Chờ tôi viết xong phương trình trước đã.”
Cả hai cùng đồng thanh, Ngôn Tố cũng không nhịn được nói ra câu này, nói xong còn chưa thỏa mãn, rất bình tĩnh hít một hơi: “Đúng vậy, bất kì lúc nào khoa học và tri thức cũng không thể khuất phục chính trị và vũ lực. Người có học thức càng không thể cúi đầu trước cường quyền.”
Chân Ái hơi ngẩn ra, rũ mắt, nhàn nhạt mỉm cười: “Đây là câu chuyện hay nhất mà tôi từng nghe.”
Ngôn Tố nhìn nụ cười thỏa mãn của cô, trong lòng khẽ động, đứng dậy đi tới một góc tầng dưới cùng của kệ sách, ôm một đống sách qua đặt hết lên nắp đàn piano, làm như có thật nói:
“Thấy cô đáng thương như vậy, đem Archimedes biến thành truyện thiếu nhi nên tôi đến để bù lại cho cô.”
Chân Ái khó hiểu nhìn.
Ngôn Tố cầm lấy một quyển, rất nhanh đi vào trạng thái kể chuyện:
“Ngày xưa cô một cô công chúa, rất ngốc, cô ăn trái táo độc của bà phù thủy, chết, được một hoàng tử hôn liền sống lại.” Anh không vui nhíu mày, rõ ràng không đọc nổi nữa, “Câu truyện không hợp logic như thế này là do ai viết? Đổi cái khác!”
Anh ném cuốn truyện Nàng công chúa Bạch Tuyết qua một bên, lại vươn người cầm lấy một cuốn,
“Có một cô gái làm người hầu ở trên gác xép, nhảy một điệu nhảy cùng hoàng tử thì liền được gả cho hoàng tử…”
Chân Ái không nghe ra chút nào cảm giác hạnh phúc của truyện thiếu nhi, mà cẩn thận nhìn Ngôn Tố, quả nhiên, trong con ngươi màu nâu nhạt thoáng hiện lên một tia không hiểu ra sao cả, “Cái thứ lộn xộn này nói cái gì ở đây vậy?”
Lại đổi một cuốn.
“Có một nàng tiên cá, dùng giọng hát của mình để đổi một đôi chân con người, muốn ở cùng với hoàng tử, nhưng hoàng tử đã kết hôn với người khác rồi, sau đó cô chết.”
“…”
“Bi kịch?” Ngôn Tố rất bất mãn, thầm buồn phiền vì chưa kể cho Chân Ái nghe câu chuyện nào hay một chút, liền nói, “Hay là đổi qua thế giới động vật đi.”
“Có một con vịt nhỏ, nó vừa xấu xí lại bi thương, cuối cùng nó biến thành một con thiên nga.”
“…”
Sau một hồi im lặng kì quái, Ngôn Tố lắc đầu, lặng lẽ nở nụ cười.
“Quả nhiên Archimedes mới là truyện thiếu nhi.”
Anh khẽ ngẩng đầu, ánh mặt đi dọc theo từng hàng sách yên lặng, không biết dừng ở đâu. Ánh đèn nhu hòa tỏa vào trong đôi mắt anh, ánh sáng lung linh tuyệt trần. Anh nói:
“Chắc chắn đó truyện thiếu nhi hay nhất mà tôi từng nghe.”
Câu thừa nhận này khiến cho lòng Chân Ái thật ấm áp.
Cô hít sâu một hơi, lặng lẽ dời tầm mắt.
Cô nhìn thấy hàng ảnh kia, suy nghĩ một chút: “Trước đó Âu Văn nói anh nhìn ra mật mã kia là đe dọa giết người, anh vẫn còn chưa nói cho tôi nghe. Kết quả mới vừa rồi anh còn nói đó không phải là đe dọa, vậy rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”
Ngôn Tố tiện tay chép lại mật mã, đang cầm bút viết trên giấy.
Chân Ái đi tới, thấy anh ta đang viết mã Morse, đang muốn hỏi nhưng vừa ngước mắt liền rơi vào gương mặt thanh tú của anh,. Vừa rồi không biết chừng mực mà đến gần, trong khoảng cách này cô ngửi thấy hương thơm trong lành trên người anh, giống như rừng cây vào buổi sớm.
Tim Chân Ái nảy lên một cái, dè dặt lùi ra sau một chút, hỏi: “Anh còn nhớ dấu vết trên giấy sao? Có phải anh có khả năng đã nhìn qua là không quên không?”
“Bộ não của con người giống như một thư viện vậy,” Ngôn Tố cũng không ngẩng đầu, vừa giải thích, cũng không dừng tay,
“Sáu giác quan giống như từng cuốn sách, nếu như sắp xếp lộn xộn, bừa bãi, cẩu thả thì tất nhiên có rất nhiều thông tin sẽ bị che đậy, chỉ nhìn thấy bề mặt. Nhưng nếu phân loại, sắp xếp theo thứ tự, bất cứ lúc nào muốn tìm chỉ cần tra mục lục là có thể lấy ra rất nhanh. Ví dụ như mật mã này, tôi dán nhãn cho nó với những từ khóa là ‘Chân Ái’, ‘Morse’, ‘bản sao’, ‘không đáng nhắc tới’, sau đó…”
Anh nghe thấy xung quanh yên lặng, ngay cả tiếng hít thở của cô gái bên tai cũng dừng lại rồi.
Đôi mắt nâu nhạt của anh chớp chớp, nhưng không ngẩng đầu lên, ngón tay hơi dừng lại một chút, không cần suy nghĩ cũng biết vẻ mặt bây giờ của cô ấy là gì ----- hai mắt hơi mở to, không thể tưởng tượng nổi, giống như lần đầu tiên gặp mặt anh nói tay của cô tiết ra dầu mỡ. Nhất định cô ấy sẽ không nói nên lời: Anh dùng câu trả lời “Đúng” là được rồi.
Anh tiếp tục viết mật mã, sau một hồi mới nói: “Đúng, tôi đã nhìn qua thì sẽ không quên.” Im lặng, bổ sung,
“Còn có nghe…
Ngửi…
Nếm qua…
Còn có cảm giác được…
Tất nhiên còn có cảm nhận trong lòng.”
Nói xong, chính anh cũng yên lặng nhíu mày, nói nhiều như vậy làm gì?
Nhưng thực ra Chân Ái cũng không giống lần đầu gặp anh ta, cho rằng anh ta quái đản lại cứng nhắc, ngược lại bây giờ cảm thấy rất đáng yêu. Cô không tự chủ tưởng tượng ra đầu quả dưa nhìn không thấu của anh ta bây giờ giống như thư viện, một thư viện thật cao vươn lên tận trời xanh. Trong đầu anh ta còn có một người bé tí cần mẫn sắp xếp lại trí nhớ của anh.
Đột nhiên có một suy nghĩ quét qua trong đầu cô, như những cơn gió nhẹ trêu ghẹo trên mặt hồ tạo ra sóng gợn lăn tăn, không nói được, không bắt được:
“Vậy rất nhiều năm sau, anh sẽ không quên tôi chứ?”
Ngôn Tố cầm bút bên tay trái trắng trẻo thon dài, dừng lại, cúi đầu rũ mắt, lông mi đen nhánh che đi cảm xúc trong đáy mắt, bình tĩnh nói: “Sẽ không quên… nhưng cũng sẽ không nhớ tới.”
Những thứ mà anh đã từng gặp, sẽ quên đi những thứ không tồn tại, toàn bộ đều dựa vào anh có mong muốn nhớ lại, đi tìm kiếm trong trí nhớ hay không.
Nếu như sau này là người qua đường, tất nhiên sẽ không nhớ tới.
Trong lòng Chân Ái lại bình lặng như trước, khóe môi hiện ra nụ cười: Thật là cái tên ngay cả nói chuyện cũng quá thẳng thắn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK