Ngôn Tố tắm xong, thay quần áo trắng sạch sẽ, ngồi trong bồn gội đầu cho cô.
Cô lười biếng nằm, thảnh thơi đến suýt ngủ, chợt tỉnh táo, ngước mắt nhìn Ngôn Tố chằm chằm.
Anh cuộn tay áo, lộ ra cánh tay gầy gò trắng ngần, trong sự dịu dàng mang theo sức dãn. Một tay nâng đầu cô, một tay xoa tóc cô nặng nhẹ có chừng mực.
Bọt màu trắng ở đầu ngón tay anh nhún nhảy giữa tóc cô, trơn tuồn tuột, tỏa ra mùi thơm vô cùng nhạt. Là dầu gội đầu của anh, mùi rất dễ chịu, không mang theo một chút tính chất xâm lược, nhưng vẫn thanh nhã hời hợt, giống như anh.
Đầu ngón tay thon dài của anh xẹt qua sợi tóc da đầu cô, tê dại ngứa đến đáy lòng. Ý thức cô phân tán, mơ hồ cảm thấy họ giống như hai con vật không thể nói chuyện, chỉ có thể dùng ngôn ngữ tay chân để biểu đạt tình yêu. Ngồi dưới mặt trời, thu móng vuốt nhọn, dùng ngón tay giúp đối phương chải lông một cách vụng về và thân mật.
Rất nhiều loài động vật dựa vào mùi để hấp dẫn và phân biệt người yêu. Anh bây giờ thoa mùi của anh lên đầu cô, vừa rồi cô còn dùng xà bông thơm của anh để tắm. Bây giờ, từ đầu đến chân cô đều là mùi của anh. Ừm, cô còn ở trong tổ của anh.
Thực sự hào nhoáng xa xỉ, cô lại không xấu hổ vì suy nghĩ này.
Ngôn Tố hết lòng tắm xong, lấy nước ấm dội cho cô. Dòng nước âm ấm dưới sự dẫn dắt của ngón tay anh xuyên qua sợi tóc cô.
Chân Ái nhắm mắt lại hưởng thụ, giống như mèo lười ngủ dưới mặt trời mùa đông, đáy lòng vô cùng thoải mái hài lòng, lười biếng động một cái.
Cô xoay vai qua, đưa tay ôm eo anh, không biết vừa di chuyển này, mái tóc dài khẽ phất qua làm ướt ống quần anh. Anh không để ý, cẩn thận che tai cô, chậm rãi dội nước.
“Anh nhớ, Chace là tóc quăn màu nâu.” Anh nói.
“Ừm.” Cô nhắm mắt, “Màu tóc anh ấy giống mẹ em, mắt màu xanh đậm cũng giống.” Mà cô không giống bố mẹ chút nào, mắt đen như mực, tóc cũng đen, nghe nói giống bà nội.
Tắm xong, Ngôn Tố lấy khăn lông lớn khoác lên vai cô, đỡ cô dậy, lại dùng một cái khăn khác bọc lấy đầu cô khẽ chà xát.
Cô là một con chó nhỏ mới vừa tắm xong, lười nhác giũ giũ người, dứt khoát xiêu xiêu vẹo vẹo hưởng thụ sự cưng chiều sạch sẽ của anh. Anh xoa tóc cho cô, cô thoải mái đến mức xương cũng mềm nhũn, ngồi không vững, giống như con sâu, xiêu vẹo ngã vào lòng anh.
Ngực Ngôn Tố bị cô cọ ướt, không thể làm gì khác hơn dỗ: “Lau khô tóc trước có được không? Sẽ cảm lạnh.”
Lúc này cô mới chậm rãi ngồi thẳng.
Ngôn Tố lau cho cô đến một nửa, thấy mắt cô hơi lim dim như sắp ngủ, vòng cái khăn dài ra sau cổ cô, hai tay kéo một cái, trọng tâm cô chợt nghiêng về trước đụng vào ngực anh, trợn mắt, sững sờ nhìn anh.
Khăn lông trắng trong tay anh vòng một nửa mái tóc đen ẩm ướt và gò má xinh xắn của cô, vốn chỉ muốn trêu cô, lúc này lại không nhịn được cúi đầu xuống, cổ tay vòng một chút, kéo khăn lông tới trước mặt mình, mút một cái.
Suy nghĩ phân tán của cô hoàn toàn tụ lại, con ngươi đen nhánh mở to, trong nháy mắt không chớp mắt. Giống như đứa trẻ vừa thức dậy, lờ mờ hồ đồ.
Anh buông môi cô ra: “Trước đây em nói anh không hiểu tình cảm? Bây giờ anh đang biểu hiện, em thấy không?”
Cô bị những lời nói nhẹ nhàng và mờ ám của anh khiến trong lòng bình bịch, gật đầu.
“Rất tốt.” Anh hài lòng sờ sờ đầu cô, kéo cô đứng dậy, “Hơi trễ rồi, anh cho em xem một thứ, sau đó ngủ ngon, được không?”
“Thứ gì vậy?”
“Đến thì sẽ biết.” Anh cố ý không nói.
Đi qua hành lang, vẹt con Isaac ở một bên kêu lên: “Ring! Ring!”
Ngôn Tố chột dạ, nghe nó nói nhẫn, ngay lúc đó mặt liền xám xịt, một tay tóm vẹt con trên giá lại, nhét vào lồng, ra lệnh: “Nhốt mày lại, không cho phép nói chuyện.”
Vẹt con vỗ cánh phành phạch, đau lòng nghiêng đầu vùi vào lông, không lên tiếng nữa.
Chân Ái thấy nó thật đáng thương, nói giúp: “Không phải Isaac nói điện thoại reo sao, anh xử phạt nó làm gì?”
Ngôn Tố ngẩn ra, quả thực ring còn có nhiều ý, anh đây có tính là có tật giật mình không?
Nhưng anh quyết định tiếp tục mặt dày: “Điện thoại không reo, nó nói dối. Nói dối là một thói quen xấu.”
Chân Ái không phản đối, lên lầu với anh. Đến sảnh nhỏ, anh đột nhiên đưa tay che mắt cô.
Cái gì bí ẩn vậy?
Chân Ái phản xạ có điều kiện đi nắm tay anh, lại nghe anh thì thầm bên tai: “Ai, em tin anh không?”
Cô sững sờ, tay nâng lên chậm rãi rơi xuống.
Ngôn Tố ôm lấy cô, đi từng bước một về phía trước.
Chân Ái rơi vào bóng tối. Tay anh che rất chặt, không có ánh sáng, cũng không có âm thanh. Cô bắt đầu hơi thấp thỏm, tò mò anh tạo điều bí ẩn thế nào, tò mò đến mức nhịp tim cũng rối loạn.
May mà sau lưng dính sát vào cơ thể vững chắc và khỏe mạnh của anh, cô yên tâm.
Cuối cùng, Ngôn Tố đứng vững, buông tay ra từng chút một, cánh tay trượt tới eo cô, dùng sức siết lại, nhẹ giọng nói: “Ai, mở mắt.”
Chân Ái chậm rãi mở mắt, đột nhiên đáy lòng rung mạnh, dường như ngừng đập một giây, hai tay lơ đãng chợt nắm cánh tay anh ở thắt lưng, nín thở.
Trời, cô lại đứng giữa vũ trụ!
Không có bầu trời, không có mặt đất. Đỉnh đầu và dưới chân, bốn phía đều là bầu trời sao mênh mông. Trong vũ trụ màu đen mênh mông vô bờ điểm xuyến rất nhiều ngôi sao sáng chói.
Kích cỡ, hình dạng khác nhau, cực kì giống kim cương vỡ mới vừa khai thác, chưa gọt giũa trên tấm vải nhung đen.
Cô làm sao đột nhiên ra ngoài không gian?
Chỗ nhìn lên, có hằng tinh đang lẳng lặng bốc cháy, bắn ra ánh sáng đủ mọi màu sắc, giống như từng viên đá quý lớn màu sắc cổ điển, có hành tinh mang theo quầng sáng xoay quanh hằng tinh, giống như cô công chúa nhỏ mặc váy lụa mỏng, hoạt bát chơi ném khăn tay; có sao Song Tử xoay quanh nhau, giống như đứa trẻ vui vẻ nắm tay xoay vòng vòng; có sao chổi kéo cái đuôi dài, giống như yêu tinh nhỏ nghịch ngợm cưỡi cây chổi;
Đỉnh đầu còn có mưa sao băng lấp lánh!
Chân Ái đứng trên cao bầu trời sao, bốn phía yên lặng không có một chút tiếng động. Ngoại trừ sao, không có ánh sáng dư thừa, giống y như thật đến mức cô cũng lo không biết có thể hít thở được không khí hay không.
Cô dè dặt cúi đầu, lòng bàn chân cũng là vũ trụ vô tận, sao kéo cây chổi bay qua dưới chân.
Cô trôi lơ lửng trong vũ trụ, chỉ có Ngôn Tố ôm cô.
Quá đẹp!
Quá rung động!
Cô không nhịn được khe khẽ run. Một ngôi sao chổi bay qua bên người cô, giống như đang ở trước mắt. Cô lấy tay bắt, lại không mò được dấu vết của nó. Ngôn Tố kề sau lưng cô, khẽ cười, một tay nâng cằm cô lên: “Thấy ngôi sao kia không?”
Ánh mắt cô di chuyển lên: “Sao Thiên Lang!” Ngôi sao cách Trái đất 8,6 năm ánh sáng lúc này gần trong gang tấc, trong tầm tay, giống như viên kim cương to lớn.
Anh đẩy cằm cô: “Ngôi bên cạnh.”
Đó là ngôi sao chổi kéo theo cái đuôi um tùm, giống như cánh chuồn chuồn trong suốt, chậm rãi đến gần sao Thiên Lang, nhưng cô biết, thực ra tốc độ của nó vô cùng nhanh.
Cô không biết: “Nó là ai?”
“Nó gọi là Isai, là ngôi sao chổi nhà thiên văn học phát hiện mấy năm trước, gần đây mới đi vào tầm nhìn của người Trái đất. Nó đã phiêu bạc một tỉ năm trong vũ trụ, một mình.”
Ngôi sao chổi lẳng lặng, thanh âm Chân Ái thấp xuống: “Một mình sao? Thực sự là một quãng hành trình bi thương.”
“Anh lại cảm thấy, có lẽ nó tự vui vì điều đó.” Cằm Ngôn Tố kề sát thái dương cô, “Nhà thiên văn học nói, hôm nay quỹ đạo chuyển động của nó sẽ cắt giao với sao Thiên Lang. Sau một tiếng, có lẽ nó sẽ gặp thoáng qua sao Thiên Lang, có lẽ nó sẽ bị sao Thiên Lang hòa tan mà rơi xuống. Như vậy, hành trình cô độc một tỉ năm đến đây kết thúc.”
Chân Ái nhìn chằm chằm hai ngôi sao kia, không thể tự đè nén mà kích động, tay hơi run, nắm Ngôn Tố thật chặt: “Hi vọng nó được sao Thiên Lang hòa tan, không thì nó tiếp tục một mình phiêu bạc trong vũ trụ một tỉ năm khác sao? Rất khổ sở.”
“Phải xem ý nguyện của nó. Nếu nó không thích sao Thiên Lang, anh nghĩ nó sẽ không hề dừng lại mà tiếp tục đi về phía trước.” Ngôn Tố không nhanh không chậm nói, giọng nói thanh nhàn và dịu dàng, giống như ngọc trong nước suối trong veo,
“Một tỉ năm, một mình nó trôi dạt, chịu đựng cô độc. Có lẽ nó có lựa chọn và tín ngưỡng của mình, hoàn toàn sẽ không tùy ý chịu thiệt hoặc dừng lại.”
Chân Ái cảm thấy bất ngờ, không nghĩ anh sẽ nói lời cảm tính như vậy. Trong nháy mắt cô hiểu ý của anh, khẽ cười: “Đây là một quãng tìm kiếm tình yêu một tỉ năm.”
“Ừm.” Anh thấp giọng nói, “Thà thiếu không ẩu, cho dù cô độc một tỉ năm.”
Đáy lòng Chân Ái chấn động. Đây, không phải chính là Ngôn Tố?
Sau lưng, anh cúi đầu, đôi môi mỏng chạm vào dái tai cô: “Ai, trước khi gặp được em, anh chưa từng nghĩ tới tình yêu, thậm chí tình cảm. Anh giống như cái tên tự vui vẻ này, dựa theo quỹ đạo mình đặt ra, định một mình đi hết cả đời.”
Chân Ái nín thở, tinh thần hoàn toàn tập trung đến lỗ tai, cẩn thận nghe lời anh. Mỗi một chữ, mỗi một dấu chấm câu, đều là phát ra từ đáy lòng anh để biểu đạt sự quan trọng của cô đối với anh.
Cô cố chấp mở to mắt, sự chua xót lan tràn trái tim, lại ấm áp.
Cô tốt vậy sao? Chắc là có.
Anh không biết nói dối.
Anh nói có thì là có. Bởi vì là anh, những lời này mới càng có sức nặng, càng khiến cô tin tưởng hơn.
Thực sự.
Cô rất thích anh, cô rất thích bản thân cô lúc ở cùng anh.
Ngôn Tố khẩn trương, bóp eo cô rất chặt: “Ai, bởi vì có em, bởi vì có tất cả hiểu biết và đồng cảm thần giao cách cảm không cần nói cũng biết với em, cuộc sống của anh đã biến thành gấp đôi. Có lẽ, nói thành ‘viên mãn’ càng chính xác hơn. Nếu bây giờ và sau này không có em, anh sẽ rất không tốt, rất không tốt! Ai, yêu em, không bỏ được cũng không thể lại mất đi. Bởi vì,”
Anh hôn một cái lên dái tai cô, hôn vào trong trái tim run rẩy của cô:
“Ai, em chính là thà thiếu không ẩu của anh, dù cho cả đời cô độc.”
Cơ thể Chân Ái cứng đờ, duy nhất chỉ có cảm xúc rung động và cảm động gột rửa nơi ngực mãnh liệt đến mức không thể hơn được nữa.
Cô nhìn ngôi sao chổi trắng xóa trước mặt, đó chính là Ngôn Tố sao? Một mình anh cô độc đi một tỉ năm, vũ trụ mịt mờ, mênh mông bát ngát, chỉ có một mình cô có thể hòa tan anh, để anh dừng lại hành trình cô độc.
Đây chính là ý của anh?
Giờ đây, cô cảm thấy mình là người quan trọng nhất trên đời này! Chưa bao giờ cảm thấy giống như lúc này, con người cô, quãng sinh mạng này của cô, có ý nghĩa phi thường và không thể đo lường được như vậy!
Phía trước có một ngôi sao màu xanh bay tới, dừng trước mặt cô, bất động.
Cô tập trung nhìn, không phải sao mà là một chiếc nhẫn sapphire, đặt trong bàn tay trắng ngần của anh, khúc xạ toàn bộ ánh sao vũ trụ. Màu xanh thuần túy và thông suốt, hào quang lấp lánh, còn cao hơn bầu trời, còn xa hơn đại dương.
“Ai, chúng ta kết hôn đi! Chúng ta ở cùng nhau cả đời đi!”
Ngữ khí của anh nghiêm túc như vậy, “Em không cần một mình nữa, anh sẽ đau lòng; anh cũng không cần một mình nữa, anh sẽ nhớ em.”
Cổ họng Chân Ái đau nhức, nước mắt tràn ra vành mắt từng chút một. Thực ra, cô làm sao không phải là một ngôi sao cô độc, nhiều năm như vậy, một mình sống cô tịch và lặng lẽ, không có vui buồn.
Nhiều năm như vậy, chỉ có anh có thể cho cô ấm áp, hòa tan sự bất an và đề phòng của cô. Vũ trụ này, chỉ có một mình anh.
Đôi mắt cô đẫm nước mắt mịt mù nhìn chằm chằm chiếc nhẫn sapphire trong lòng bàn tay anh, nhỏ giọng nghẹn ngào: “A Tố, em rất thích màu sắc này.”
Anh nâng tay phải cô lên: “Anh đeo cho em, sau đó, em gả cho anh, có được không?”
Cả người cô đều đang run rẩy, tay cũng đang run: “Em, có thể sao?”
Anh hiểu lo lắng của cô, trấn an nói: “Ai, quá khứ thuộc về tử thần, tương lai thuộc về em.”
Cô đờ đẫn một giây, tất cả hiểu thông suốt. Rất nhiều lời không cần nói nữa, quá khứ đã biến mất, tương lai chỉ thuộc về mình, thuộc về nhau.
Đối mặt với vũ trụ mênh mông như vậy, sự thấp thỏm và hoang mang của cô nhỏ bé đến dường nào.
Nhớ lại lời anh nói trên đường đi, thư anh viết, sự lo lắng của cô hoàn toàn xóa bỏ.
Cô hạnh phúc mỉm cười, đặt tay trái vào lòng bàn tay anh.
Trong quá trình cầu hôn, Ngôn Tố hết sức bình tĩnh, đến giờ phút này ngược lại hơi rối loạn, hơi có vẻ vụng về đeo nhẫn vào ngón áp út tay trái của cô.
Chân Ái cúi đầu nhìn. Một chiếc nhẫn sapphire rất to trên ngón tay tinh tế, thật xinh đẹp, đó là màu cô yêu.
Ngôn Tố theo bản năng ép chặt nhẫn trên tay cô, xác định vững vàng quấn lấy cô, mới lặng lẽ thở một hơi, trong thanh âm ẩn nhẫn vui vẻ và xúc động: “Ai, anh rất yêu em.”
Một câu không đầu đuôi lại đột nhiên thốt ra như vậy, khiến cô lại xúc động lần nữa.
Tay cô được bao bọc trong lòng bàn tay anh, an toàn lại kiên định. Cảm xúc ấm áp và hài hòa chậm rãi tràn vào lòng cô. Cô hơi nhắm mắt lại, con đường tương lai có lẽ sẽ còn nhấp nhô, nhưng có anh ở đây, cô cũng sẽ không bao giờ hoang mang nữa.
Cô muốn cùng anh đối mặt, cả đời.
Ngôn Tố ôm eo cô, rất lâu không lên tiếng. Một lúc sau, chợt bật ra một câu: “Ừm, sớm hơn dự đoán.”
Chân Ái quay đầu: “Hả?”
Ngôn Tố thành thật giải thích: “Anh sợ em không nhận lời anh, trước đó còn chuẩn bị nói ‘Ai, chúng ta đánh cược, nếu Isai đụng vào sao Thiên Lang, chúng ta liền kết hôn có được không’. Nhưng không nghĩ tới…”
“Làm sao anh có thể đánh cược?” Cô kinh ngạc, “Lại đặt xác suất cầu hôn thành công lên ngôi sao này.”
Ngôn Tố nhướng mày, vẻ đắc ý không nói ra được: “Đương nhiên anh không ngốc như vậy. Ai, Isai đã đụng vào sao Thiên Lang 8,6 năm trước rồi. Chỉ có điều, từ Trái Đất đến hôm nay mới quan sát và đo đạc được.”
Cho nên, anh đã tính toán xong, chuẩn bị lừa hôn sao… Ngay cả cầu hôn cũng là thiết kế khoa học…
Bỏ đi, không so đo nữa, dù sao cũng là cô tự nguyện.
Cô xoay người, nhào tới liền hôn lên môi anh. Cánh tay cô vòng qua đầu anh, khắp thế giới đều là mùi của anh, khiến trong lòng cô ngứa ngáy. Cô chủ động tiến đầu lưỡi vào, ôm lấy lưỡi anh.
Cô kéo cong người anh, tự mình nửa ngước, được đôi chân dài và lồng ngực anh bao quanh toàn bộ, giống như hai cây cung lấn lên nhau.
Tư thế rúc dưới người anh như vậy khiến một tình cảm khác thường chớm nở trong lòng cô, tăng sự cọ sát cùng môi lưỡi anh, cô bắt đầu hút cắn sâu hơn. Tựa như cơ thể cô đột nhiên bị đào khoét, trống vắng, hận không thể hút toàn bộ anh vào, làm đầy tràn trái tim cô cơ thể cô, chết no luôn đi.
Ngôn Tố chiều theo cúi người, để mặc cho cô làm xằng làm bậy. Nhưng cô nhóc vô cùng nhiệt tình, hút đến mức lưỡi anh, sợi tóc anh cũng đau. Cả người anh giật mình một cái, dường như bị cô trêu chọc, trong đầu có cây cung kéo căng lên, hai cánh tay trượt xuống chân cô, hơi dùng sức liền ôm thẳng cô lên.
Cơ thể đột nhiên treo lơ lửng giữa trời, trái tim Chân Ái run lên, thoáng chốc chìm vào trong một loại cảm giác kích thích bồng bềnh. Cô lên cao, ngồi ở lòng bàn tay nóng bỏng của anh, cúi đầu hôn anh.
Từ từ, cơ thể truyền đến một hồi xúc cảm thân mật xa lạ, sức mạnh vận sức chờ phát động nào đó dần dần thức tỉnh, xuyên qua cái váy rộng hơi mỏng sát vào cơ thể cô.
Người cô cứng lại, buông môi anh ra, cúi đầu lẳng lặng nhìn anh.
Ngôn Tố cũng nhìn thẳng cô, không lúng túng.
Đôi mắt cô yên tĩnh đen nhánh trong veo, môi hơi sưng, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn ửng đỏ, bầu trời sao rực rỡ mênh mông tỏa sáng sau lưng cô, đẹp không thể tả.
Mà ánh mắt cô, vô cùng nguy hiểm: “A Tố, anh đang nghĩ gì?”
Anh bị đôi mắt đen nhánh của cô hút vào, ăn ngay nói thật, giọng hơi khàn: “Lần trước em nói với anh, thích yêu tinh thần; cho nên, không cần lo lắng, cho dù chúng ta kết hôn, chỉ cần em thích, anh sẵn sàng nói yêu tinh thần cả đời cùng em.”
Lời đùa giỡn của cô anh lại tưởng thật; cô vừa buồn cười vừa cảm động, không nóng lòng giải thích.
Cô dính sát cơ thể anh. Máu trên người đang từng chút một hướng về đỉnh đầu, một luồng ngứa ngáy xa lạ khiến suy nghĩ cô tan rã.
Cô không tin anh không có suy nghĩ khác, liền nhỏ giọng hỏi: “Không có gì khác?” Giống như mong đợi điều gì đó.
Ngôn Tố rũ mắt do dự một lúc: “Ừm, vẫn còn.”
“Cái gì?”
“Cảnh đẹp thiên nhiên có thể nâng cao độ nhạy cảm của cơ thể phụ nữ. Ý anh là, độ nhạy cảm trong quá trình quan hệ tình dục.” Mặt anh ửng đỏ, ho khan một cái, “Anh cũng không biết tại sao suy nghĩ này đột nhiên nhảy ra trong đầu, rất không khoa học. Ngoài ra, cái này cũng không có nghĩa là anh không giữ lời về chuyện liên quan đến yêu tinh thần anh mới vừa nói.”
Chân Ái lẳng lặng nhìn anh chằm chằm, không nháy mắt. Dưới người, dường như có thứ gì đó giống như cũng khẩn trương, đột nhiên run lên một cái, cảm giác vui sướng xa lạ giống như điện giật cuốn sạch toàn thân, cô không tự kìm hãm được rụt một cái.
“A Tố.” Thanh âm cô rất nhỏ, giống như muỗi.
“Ừm?”
“Con ngươi anh phóng đại.”
“… Ừm… Thật sao?”
Cô cúi đầu, mái tóc dài vén qua mặt anh: “Em đoán, thực ra anh muốn thân mật với em phải không?”
Chân Ái ngồi ở lòng bàn tay anh, ánh mắt trong veo, hô hấp chậm rãi, cái bụng bằng phẳng kề sát cơ bụng anh, tất cả ngôn ngữ tay chân đều tràn ngập sự ám chỉ mê hoặc.
Cô nhìn anh chằm chằm, đợi trả lời.
Qua mấy giây, tim cô không khỏi đập rộn lên lại xấu hổ. Cô quá mạo muội?
Làm sao bây giờ? Nói là nói đùa? Giống như trước đó anh hỏi vậy?
Đương nhiên Ngôn Tố hiểu ý cô. Anh cũng không luống cuống, ngược lại, đầu óc anh vận chuyển cực nhanh. Dừng mấy phút, vô cùng ảo não thở dài: “Trước đó, anh cho rằng em muốn nói yêu tinh thần với anh nên không có chuẩn bị phương diện này.”
Ý lại rõ ràng, anh lo lần đầu tiên giữa họ sẽ không trọn vẹn.
Người tự tin cũng có lúc thấp thỏm nha! Anh thực sự đã hao hết tâm tư vì mọi thứ của cô.
Chân Ái không nhịn cười được, mặt dày: “Nhưng không phải anh nói hoàn cảnh mơ mộng sẽ nâng cao độ nhạy cảm của cơ thể phụ nữ sao? Bây giờ, khụ, không nên lãng phí hoàn cảnh như vậy. Rất đáng tiếc đó.”
Trời!
Cô ngây ngốc trợn mắt. Cô nói cái gì vậy?
Có thể đổi ý không?
Nhưng không có cơ hội. Giọng nói cô chưa rơi, Ngôn Tố đã ôm cô chậm rãi quỳ xuống, để cô ngã trên bầu trời sao.
Lưng cô dán vào mặt vải lạnh buốt, mà cơ thể cúi người xuống của anh đã chặn tất cả ánh sao trên đỉnh đầu cô.
Vũ trụ yên tĩnh, chỉ có tim cô đập thình thịch. Cô tự nhủ: Cô yêu anh, anh yêu cô, đây là chuyện không thể tự nhiên hơn nữa, cô nên yên tâm.
Nhưng sự khẩn trương và bối rối mãnh liệt xông lên đầu, hòa hợp với sự chờ mong xa lạ và kì dị, đủ loại cảm xúc chặn cổ họng cô. Răng cô suýt run lên, luống cuống đến cắn môi.
Bình thường anh quá mức lạnh nhạt xa cách, không nhìn ra, bây giờ mới phát hiện, trên người mỗi một tấc da bắp thịt đều căng mịn và tinh tế. Cảnh như vậy, trái tim cô đã sớm không thể khống chế run lẩy bẩy.
Chân Ái ngẩn ngơ, tai nóng tim đập.
Ngôn Tố cúi người nhìn cô, đôi mắt yên lặng và âm u, ẩn nhẫn điều gì đó.
Chân Ái thấy được một loại khát khao xa lạ và nguyên thủy trong ánh mắt anh, trái tim cô nhảy “đùng” một cái, cứng đờ. Cô đột nhiên phát hiện, cô rất có thể không biết sống chết mà mở ra khát khao nào đó thuộc về đàn ông của anh.
Anh không nói một lời nhìn cô vài giây, tay mới hạ xuống cởi quần áo.
Chân Ái không dám nhìn, chợt ngước mắt lên trên, nhưng một góc ánh sáng sao chổi trên đỉnh đầu cũng không có cách nào phân tán sự chú ý của cô.
~~“Ai?”
“Ừm?”
“Em sợ sao?” Anh hỏi.
“Em không hoang mang.” Cô trả lời.
“Em hoang mang sao?” Anh lại hỏi.
“Em không do dự.” Cô lại trả lời.
“Em do dự sao?” Anh hỏi lại.
“Em không sợ.” Cô lại trả lời.
“Em, muốn anh sao?”
“Em, chờ anh chủ động.”