• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Jasmine chất vấn: “Cô Chân, cô nói tiếng Trung, tên cũng là tiếng Trung. Nhưng khuôn mặt và đường nét của cô rõ ràng hơn người phương Đông rất nhiều. Tôi đoán, thân phận của cô là giả, tên giả. Chẳng lẽ cô là châu Âu…”
Sắc mặt Chân Ái vô cùng bình tĩnh. Lại nghe Jasmine nảy ra ý nghĩ bất chợt: “Cô là gián điệp!”
Chân Ái không nói được, thản nhiên nói: “Trí tưởng tượng thật phong phú.”
“S. A. sẽ không giết người. Là cô đang hại anh ấy phải không?” Jasmine không biết suy đoán của mình có căn cứ hay không, nhưng cơn giận của cô ta không có chỗ phát tiết, bất kể có hợp lý hay không, cô ta nhất định phải tìm ra điểm khả nghi của Chân Ái, nhất định phải ngăn cản họ ở chung.
Chân Ái nói: “Tôi sẽ không hại anh ấy.”
“Bởi vì tình tiết vụ án tồi tệ, cảnh sát lo người khác bắt chước phạm tội nên cũng không công bố tình hình vụ án với bên ngoài. Nhưng người thân người chết mất kiên nhẫn, đã tìm giới truyền thông tạo áp lực với cảnh sát. Bây giờ báo chí cũng đang dùng ‘Lạm dụng tình dục biến thái’ để gọi tên sát thủ này, trách mắng cảnh sát không có sức. Chúng ta thực sự nên vui mừng, ở đất nước này còn có quyền riêng tư. Cảnh sát bảo vệ sự riêng tư cho người bị tình nghi, cho dù chịu áp lực rất lớn cũng không tiết lộ Ngôn Tố là đối tượng bị tình nghi với giới truyền thông. Bằng không, anh ấy xong rồi.”
“Ngày qua ngày, người biết Ngôn Tố là đối tượng bị tình nghi sẽ ngày càng nhiều, bây giờ ngay cả tôi cũng nghe nói. Ai biết trong nội bộ cảnh sát có thể có người tiết lộ với giới truyền thông hay không?”
Jasmine càng nói càng hung hăng, “Để tên của S. A. dính dáng đến tên lạm dụng tình dục biến thái hiếp dâm, giết chết phụ nữ, ngược đãi bé gái, cô không thấy đau lòng sao?”
Sắc mặt Chân Ái trắng nhợt. Cô đã sớm đoán được tình hình sẽ ngày càng nghiêm trọng, nhưng cô chỉ muốn làm một con đà điểu.
Đau lòng không?
Đương nhiên cô đau lòng. Anh là cố vấn đặc biệt của FBI và CIA, nhiều năm đơn thuần học tập, sống chính trực như vậy. Cố chấp và nỗ lực như vậy, yên lặng lại trầm tĩnh như vậy, không tranh giành không huênh hoang khoác lác bảo vệ sự công bằng và chính nghĩa trong lòng anh.
Không ai biết, anh cũng cảm thấy không quan trọng.
Mọi thứ anh đã làm không ai từng biết, nhưng “lỗi” anh phạm lại có thể khiến anh nổi tiếng thế giới, mang tiếng xấu.
Mọi người sẽ không biết anh nỗ lực cỡ nào, sẽ không biết thực ra anh là một người đàn ông nghiêm túc đơn thuần lại đứng đắn đáng yêu dường nào, mà sẽ nói nhập anh làm một với những tên biến thái đáng buồn nôn trong lịch sử kia, ví dụ như sát thủ sông Green, con trai của Sam, Zodiac.
Làm sao cô có thể không đau lòng?
Nhưng mà, tuy cô thầm hiểu tất cả những chuyện này có liên quan đến mình, nhưng cô vẫn chọn tin tưởng anh, tin tưởng anh có năng lực vượt qua cửa ải khó khăn, có năng lực loại bỏ trở ngại giữa họ.
Cô tin anh, không được phép nghi ngờ.
Chân Ái không hề rung động, nghênh đón nhìn cô ta: “Những chuyện cô nói có liên quan gì đến tôi? Tôi không phải gián điệp gì đó mà cô nghĩ, may mắn và tai họa của anh ấy, tôi đều sẽ cùng anh ấy vượt qua. Giống nhau, anh ấy cũng sẽ đối với tôi như vậy.”
“Cô…” Jasmine cảm thấy quả thực không thể tưởng tượng nổi. Sức mạnh của người phụ nữ này tới từ đâu mà lại nói ra những lời này.
Nhưng lại là một câu nói này đường đường chính chính tháo cô ta thành mảnh nhỏ. Cô ta biết mình ấm đầu, cô ta không hề biết mọi thứ Ngôn Tố gặp phải quả thực có liên quan đến Chân Ái. Cô ta chỉ cho rằng có lẽ nội tâm Chân Ái mỏng manh, bị cô ta hù thì sẽ lùi bước.
Không ngờ ngược lại để lộ dáng vẻ không thể nói lý của cô ta. Cô ta giận sôi máu, độc ác nguyền rủa oán trách như trẻ con cãi nhau: “Chân Ái, cô là một con ma xui xẻo, ai gặp phải cô cũng xui xẻo. Anh ấy sống gần hai mươi bốn năm đều không sao hết, vừa gặp cô thì luôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn, liên tiếp bị thương nặng, liên tục bị người khác nghi ngờ! Đều là tại cái con ma xui xẻo cô đây.”
Cô ta không khống chế được, con ngươi hung ác đến sắp trừng ra ngoài, “Tại sao cô luôn một mình? Bạn cô đâu? Người nhà đâu? Chẳng lẽ chết hết rồi sao?”
Sắc mặt Chân Ái không còn chút máu. Cô ta biết đoán đúng, càng bừa bãi hơn,
“Bạn cùng phòng từng ở với cô đã chết, người cô gặp ở ngân hàng đã chết, người ở trên đảo Silverland với cô chết hết. Người nhà của cô cũng chết hết rồi sao? Ôi, biết không? Cô chính là cái loại mà người Trung Quốc nói, người phụ nữ ti tiện trời sinh sẽ khắc chết người bên cạnh! Nếu cô kết hôn với S. A., cô cũng sẽ hại chết anh ấy. Không, bây giờ anh ấy đã bị cô hại chết rồi!”
Chân Ái kinh ngạc nhìn cô ta.
Cô ít qua lại với người khác, đời này đều chưa từng gặp qua ác ý cuộn trào mãnh liệt như vậy. Cô không biết rõ, rất mù mờ, trong đầu xoay một vòng lời Jasmine nói, lắc đầu, nghiêm túc nói:
“S. A. không quan tâm. Anh ấy nói, anh ấy chỉ muốn ở cùng tôi.”
Nói xong, lại ngơ ngác bổ sung một câu, “Cô nói tôi là một con ma xui xẻo, những lời này không có căn cứ khoa học, không hợp logic. Tôi cảm thấy, cho dù các cô nói thế nào, tôi và anh ấy vui vẻ ở cùng nhau là tốt rồi.”
Jasmine suýt nữa bị cô làm cho tức chết. Người này sao mềm không được cứng không xong, khó chơi. Cũng không biết thần kinh cô thế nào, nói chuyện luôn không cùng một kênh. Cô ta sắp điên rồi: “Làm sao cô có thể nói lời này? Sao cô ích kỷ vậy?”
Chân Ái đặt mu bàn tay ở sau lưng, lặng lẽ nắm chặt ngón tay. Dừng một giây, rất thản nhiên nói: “Tôi vốn ích kỷ mà.” Cô không đồng ý, “Tôi không giống S. A., tôi vốn không cao thượng. Hơn nữa, anh ấy cũng biết tôi là dáng vẻ gì.”
Câu cuối cùng mang theo sự kiêu ngạo mà bản thân cô cũng không ý thức được.
Bất kể cô là ngôi sao may mắn hay là ma xui xẻo, anh đều không để ý, anh đều thích.
Một điểm này, cô rất rõ ràng, rõ ràng một cách kiêu ngạo.
Jasmine giận đến mức mắt đỏ như máu: Tại sao S. A. thích người phụ nữ này? Tại sao anh không mãi mãi một mình? Cô ta biết S. A. sẽ không thích mình, nhưng ít ra vì quan hệ gia đình, cô ta có thể là người phụ nữ có dính dáng nhất với anh.
Cô ta ghen tị muốn chết, nhưng không hề nhường: “Anh ấy nhất định sẽ vứt bỏ cô, hai người sẽ không có hạnh phúc. Tôi hiểu S. A. rất rõ, người đàn ông như anh ấy, không có người phụ nữ xứng với anh ấy, trái tim anh ấy mãi mãi là của một mình anh ấy. Sự yêu thích của anh ấy với cô sẽ không lâu hơn sách trong nhà anh ấy.”
Chân Ái trả lời một câu: “Cô không hiểu rõ anh ấy bằng tôi.”
“Cô!” Jasmine chỉ cảm thấy mỗi lần nói chuyện với cô đều khiến mình tức chết, hung hăng trừng cô mấy giây, xoay người tức tối đi xuống lầu.
Vậy đi rồi à?
Chân Ái kinh ngạc nhìn cô ta rời khỏi, chậm rãi đi về phòng.
Sau khi vào đóng cửa lại, đỡ chốt cửa, bỗng nhiên chùng xuống.
Cô nhìn chằm chằm hư không, không nhúc nhích. Thực ra rất rõ tình hình bây giờ, thực ra rất lo lắng, nhưng mà…
Cô cúi đầu thật thấp, cong cong khóe môi, hơi bi thương, gần như tùy hứng lẩm bẩm, thanh âm nhỏ như muỗi: “Tôi mặc kệ, tôi sẽ ở cùng anh ấy.”
Lúc này, chốt cửa trong tay chợt xoay xuống một cái.
Chân Ái cả kinh. Bên kia giống như có cảm ứng gì đó, động tác chậm một chút, nhẹ nhàng đẩy cửa ra. Cô trong nháy mắt điều chỉnh cảm xúc, giây tiếp theo, gương mặt tuấn tú như tranh vẽ của Ngôn Tố tiến vào tầm mắt.
Vẻ mặt anh vốn nhàn nhạt, trong nháy mắt thấy cô liền nhuộm một vẻ dịu dàng chỉ đối với cô mới có, tự nhiên bắt chuyện: “Mở cửa cho anh?”
“Đúng vậy.” Cô cười tươi, kéo tay anh lại, “A Tố, em nghe Erika kể rất nhiều chuyện lúc anh còn nhỏ, thật đáng yêu.”
“Thật sao?” Anh đóng cửa lại, nghĩ về cái gì đó, liếc cô một cái, “Ngược lại anh không hi vọng sau này con của chúng ta có thời thơ ấu giống như anh.”
Chân Ái không xấu hổ, trong lòng lộp bộp đau, ôm cánh tay anh chặt hơn, vẽ vòng tròn trên mu bàn tay anh, an ủi làm nũng: “Nhưng mà A Tố, em cho rằng anh bây giờ, rất tốt.”
Ngôn Tố trầm mặc một lúc, nghiêm túc tự kiểm điểm bản thân: “Anh quá quái gở.”
Chân Ái nhạy cảm muốn an ủi anh, trái lương tâm nói: “Nào có? Anh đâu có quái gở, một chút cũng không.”
Ngôn Tố gật đầu, dường như đạt được thừa nhận, lại trở về dáng vẻ không hề tự biết mình: “Thực ra anh cũng không cảm thấy anh quái gở, nhưng mọi người đều nói như vậy.”
Chân Ái: “…” Ạch, thực ra, anh thực sự rất quái gở.
Chính là một ánh mắt im lặng này, Ngôn Tố cười cô: “Ồ, nói dối rồi nhỉ?”
Chân Ái: “…” Lúc này còn có tâm trạng gài bẫy cô…
Tay anh rơi xuống thắt lưng cô, mang theo niềm ước ao dịu dàng, chậm rãi nói: “Ai, chờ sau này chúng ta có con, anh cho rằng, nó sẽ có bố mẹ ân ái, nó sẽ lớn lên khỏe mạnh và vui vẻ, nó sẽ sống rất hạnh phúc.”
Chân Ái hỏi: “A Tố, có phải anh cảm thấy thời thơ ấu rất đáng tiếc không?”
Anh lắc đầu, rất thản nhiên: “Cái đó ngược lại cũng không có. Dù sao, tốt hay không tốt đều có ý nghĩa của nó, đều xem như là ghi chép trân quý và hợp lý trong đường đời.”
Cho nên anh mới từ đầu đến cuối bình thản, không màng danh lợi, không quan tâm thiệt hơn sao?
Chân Ái rung động sâu sắc, chợt nhớ tới lúc nhỏ đi nhà thờ hợp xướng, trong Kinh Thánh có một câu không phải đang nói Ngôn Tố sao.
"He is like a tree planted by streams of water, which yields its fruit in season and whose leaf does not wither.
Anh như một thân cây trồng gần dòng nước, đúng hạn ra quả, lá cũng chẳng héo tàn.”
Tự động như vậy, cùng với thời kì biến đổi, thời gian không gian đổi thay, dựa theo thời tiết đời người làm chuyện anh nên làm. Không hoang mang, không do dự, mãi mãi bình tĩnh ung dung.
Nghe có vẻ đơn giản như thế, làm có biết bao khó khăn.
Cô mỉm cười gật đầu: “Được, giống như anh nói. Sau này, con của chúng ta phải có gia đình rất hạnh phúc. Chúng ta cùng nhau.”
Anh cúi đầu hôn lên trán cô một cái.
Hôn xong chợt nhớ tới cái gì đó, cánh tay dời xuống mông cô, hơi dùng sức, ôm cô đặt trên bàn đá cẩm thạch dài. Chân Ái đột nhiên bay lên, giật nảy mình: “Anh làm gì thế?”
“Kiểm tra em có bị thương không.” Anh không nói lời nào vén váy cô lên đến thắt lưng, vô cùng quen thuộc kéo quần nhỏ bên trong xuống.
Động tác liên tiếp, chỉ có năm giây.
Chân Ái vừa vội vừa xấu hổ ngăn anh lại: “Đừng làm rộn.”
Ngôn Tố đã đẩy hai chân cô ra, thò đầu nhìn, trên gương mặt tuấn tú lại bày ra vẻ mặt nhíu mày nghiên cứu sâu.
Chân Ái vội muốn tránh thoát, anh lại đột nhiên đứng lên, như có điều suy nghĩ.
Chân Ái rơi xuống một hơi, tưởng anh từ bỏ, không ngờ anh lẩm bẩm: “Ánh sáng quá mờ.” Nói xong, ôm cô lên đặt trên giường.
Chân Ái suýt nữa thì điên rồi. Cô mặc quần áo hoàn hảo như vậy, sọc đỏ dưới thân, hai chân mở rộng đối mặt với anh ăn mặc chỉnh tề sẽ bị xấu hổ chết tươi.
Gò má cô nóng lên, liều mạng xoay lung tung, rất không phối hợp khẽ thốt ra: “Em không sao, anh đừng nhìn. Bảo anh đừng nhìn mà.”
“Đừng cử động!” Anh nghiêm túc ra lệnh, hai tay ghì chặt bắp đùi cô.
Trắng hồng, hơi sưng đỏ, nhưng không có vết thương. Ngón tay dài dò xuống, đẩy phần da trơn tuồn tuột ra hai bên, lớp màng bên ngoài có vết rách, trừ cái đó ra những chỗ khác không có tổn thương.
Anh không biết đang nghĩ gì, lại gần, nhẹ nhàng thổi.
Cảm giác tê tê hơi lành lạnh bên dưới chạy thẳng đến đầu quả tim, Chân Ái cả kinh, phản xạ có điều kiện khép hai chân lại, bật từ trên giường lên, mặt đỏ rần trừng anh: “Anh làm gì vậy?”
Ngôn Tố ngẩng đầu lên từ giữa hai chân cô, ánh mắt trong veo lại hết sức chân thành: “Anh sợ em đau, vù vù cho em.”
Chân Ái sững sờ, kinh ngạc, không biết là tức giận hay buồn cười: “Anh học được ở đâu?”
“Anh đã nói với em, anh là một thiên tài.” Anh bình thản trả lời, mang theo vẻ kiêu ngạo trước sau như một.
Chân Ái phì cười ra tiếng.
Hôm qua, cô cũng là sau khi được anh thả vào trong mây, mềm mại ngã vào lòng anh. Cô tóc mai đẫm mồ hôi, đỏ mặt ríu rít ở ngực anh: “A Tố, những thứ vừa rồi, anh biết từ đâu?”
Anh khàn giọng, kiêu ngạo như vậy: “Anh đã nói với em, anh là một thiên tài.”
Mọi thứ xảy ra mấy ngày nay, cầu hôn, quan hệ tình dục, các loại quan hệ tình dục, giống như nằm mơ. Không ai dạy anh, anh thực sự là một thiên tài.
Ngôn Tố vốn định mặc quần vào cho Chân Ái, nhưng một màn vừa rồi kia liên tục lơ lửng trong đầu anh. Trắng mịn mềm mềm, rất đẹp…
Anh đột nhiên rất muốn…
Chưa nghĩ xong, tay đã quen thuộc luồn vào.
“A!” Cả người Chân Ái run lên. Cô chợt bắt lấy tay anh, mặt đỏ lên, kinh sợ nhìn anh.
Anh không ngừng nghỉ, liên tiếp từng bước một vòng một vòng trong cơ thể cô, đầu ngón tay quanh quẩn xúc cảm của cô, mềm mại lại nhỏ hẹp, không hẹn mà hợp cùng ký ức một nơi nào đó cơ thể anh.
Mặt anh ửng đỏ, nhẹ nhàng nói: “Ai, anh cũng cảm thấy, cơ thể em thật thần kì.”
Máu cả người và sự chú ý của cô đều ngưng tụ ở dưới bộ phận tương giao cùng ngón tay anh, đâu còn nghe được lời anh, ríu rít qua loa: “Cái gì?”
Ngón tay anh di chuyển chầm chậm, rất nghiêm túc: “Rõ ràng mềm mại như thế, nhưng thực ra, biểu mô vảy phân tầng ở đây là có sức chống ma sát nhất trong tế bào cơ thể người.”
Sức chống ma sát…
Anh dùng tinh thần ham học hỏi tò mò và thái độ tìm tòi bí mật “Một trăm ngàn cái tại sao” của trẻ em nói lời như vậy, thực sự, thích hợp sao?
Chân Ái kinh ngạc một giây, máu toàn thân lập tức vọt mạnh lên đỉnh đầu, mặt phút chốc biến thành trái cà chua!
Cô muốn cho anh xấu hổ chết, phồng mặt lên đẩy anh. Nhưng tay anh vừa đẩy, cô ngay lập tức liền nhũn ra.
Sau khi thành công thấy được trí tưởng tượng và sức sáng tạo đáng ngạc nhiên của Ngôn Tố trong chuyện cầu hôn, Chân Ái lại thấy được năng lực học tập và năng lực lĩnh ngộ kinh người của anh trong chuyện quan hệ tình dục.
Rõ ràng lần đầu tiên rất không trôi chảy, nhưng mấy lần “giao lưu” sau, anh sờ cơ thể cô vô cùng rõ ràng. Mỗi lần đều tìm được điểm nhạy cảm của cô nhanh hơn lần trước.
Chân Ái bị sức lực và tần số cao trên tay anh giày vò từng đợt sóng tê dại, giống như có triệu cái tay đang cào. Cô ngứa ngáy khó chịu đựng, không biết làm thế nào, gần như sắp khóc, dưới người vừa nóng vừa trượt.
Cô mang theo giọng nghẹn ngào đẩy tay anh: “Đi ra, em không chịu nổi!”
Ngôn Tố không để ý tới, siết cơ thể giãy giụa ngọ ngoạy của cô lại, trong nháy mắt không chớp mắt nhìn chằm chằm tất cả biểu cảm nhỏ xíu trên mặt cô.
Gò má anh ửng đỏ, dần dần hiện ra vẻ mặt khó chịu đựng, cho đến khi cảm ứng cơ thể cô run rẩy bắt đầu co rút, mới chợt thu tay lại.
Sự vui sướng từ từ tích tụ của cô như lâu đài trên không đột nhiên sụp đổ. Cô không khóc cũng không xoay, trong nháy mắt yên lặng, bi thương lại mê mang nhìn anh, cảm thấy anh cố ý, ai oán tràn đầy trong mắt, ngay cả sức tức giận cũng bị mất.
Nhưng anh thực sự không cố ý. Trong nháy mắt ngón tay rời khỏi, nghiêng người, kéo hai chân cô ra, theo chỗ ẩm ướt lao vào trong.
Đầu cô bùng nổ, giống như bị hung hăng đập một cái, cơ thể lại bắt đầu tràn đầy, thoải mái khẽ ưm một tiếng, ngoan ngoãn nâng hai chân mảnh khảnh lên, quấn lấy hông gầy gò của anh.
#
Sáng sớm hôm sau, Chân Ái mờ mịt tỉnh lại, trên gương mặt có vẻ ấm áp lười biếng. Hình như có ánh mặt trời nhàn nhạt đang nhún nhảy, bên tai là tiếng tim đập đều đặn và có lực của Ngôn Tố.
Cô từ từ mở mắt, ánh mặt trời và anh đều ở đây.
Lồng ngực trong nháy mắt được sự ấm áp hạnh phúc lấp đầy, hạnh phúc đến mức sắp bị hòa tan.
Gương mặt anh ngủ vẫn yên lặng và bình yên như vậy, đẹp như một bức tranh.
Bên ngoài rèm cửa voan mỏng, là một mùa hè ở bờ biển, ánh mặt trời sôi nổi lại sáng rực. Thấp thoáng có thể thấy được, trên giàn cây nho, dây leo khẽ đung đưa theo gió sớm, một buổi sáng mùa hè an bình lại ấm áp dường nào!
Mỗi một ngày mỗi một năm, mỗi một lúc mỗi một khắc ở cùng anh, đều sẽ thế này. Sau đó thì già rồi.
Cô rúc trong lòng anh cười khanh khách, khe khẽ che khóe môi cong lên rất lớn.
Tiếng cười vui vẻ đánh thức anh ở bên cạnh. Phải biết rằng anh có sự bực bội lúc thức dậy rất nặng, đương nhiên phải mượn lý do này tìm vỗ về từ chỗ mềm mại đó của vợ chưa cưới của anh, thời gian thức dậy lại kéo thêm nữa.
Ra khỏi cửa phòng mới phát hiện không còn sớm nữa, Chân Ái xấu hổ đến không ngóc đầu lên được.
Hôm nay trong nhà có hoạt động, mời các hàng xóm gần đó ăn trưa sớm. Trên đường, Erika và Hayley nói không thấy Jasmine, tìm khắp nơi không thấy. Mấy người làm ngẫm nghĩ lần cuối cùng thấy Jasmine là tờ mờ sáng hôm nay, cô ta bưng rượu đỏ vào phòng ngủ. Sau khi ở đó, hoàn toàn chưa từng gặp lại người.
Hayley vô cùng kinh ngạc, đến phòng cô ta, vẫn không có ai: “Đứa trẻ này, không nói tiếng nào chạy đi đâu rồi?”
Ngôn Tố đứng một bên, ánh mắt sắc bén quét phòng ngủ một vòng. Di động ở đầu giường, chăn không xếp mơ hồ có vết ố rượu đỏ, lại không thấy ly rượu, cửa sổ đóng lỏng lẻo, không kéo rèm cửa sổ.
Anh hơi nhíu mày: “Báo cảnh sát đi, cô ấy bị bắt cóc rồi.”
“Cái gì?” Hayley sửng sốt.
Ngôn Tố lại đột nhiên không có phản ứng. Trong nháy mắt nói ra lời kia, một suy nghĩ chẳng lành chợt quét qua trong đầu, nhưng không phải liên quan đến Jasmine.
Lòng anh trầm xuống, bất ngờ quay đầu nhìn, người trong nhà đều theo tới, cô vẫn chưa.
Lúc đó cô đi sau cùng, len lén móc lòng bàn tay anh, thanh âm nho nhỏ mềm mại, có chút đáng yêu: “A Tố, anh đi tìm Jasmine với Hayley trước, em đi toilet.”
Trong đầu anh trống rỗng, đẩy đám người liền xông ra ngoài.
#
Chân Ái đi ra toilet, đứng rửa tay trước bồn rửa tay kiểu Âu, cúi đầu, lại mơ hồ cảm thấy trong gương có cái gì thoáng qua một cái.
Cô còn chưa kịp ngước mắt, liền nghe sau lưng có một giọng nói hấp dẫn, mang theo một chút ngả ngớn và ngạo mạn tượng trưng:
“Hi!”
Chân Ái hoảng hốt trong lòng, chợt cứng đờ, hai tay ngưng trệ giữa không trung, nước chảy ảo ào như ngọc trai chảy qua kẽ hở ngón tay cô. Cô lạnh cả người, gần như là nâng tầm mắt lên từng tấc một, nhìn lại người đàn ông trong gương kia.
Hắn có ngũ quan vô cùng sâu xa và khắc sâu, người rất cao, buông tuồng đút hai tay vào túi, nghiêng người dựa vào tường.
Thấy ánh mắt kinh sợ giật mình của cô cuối cùng giao hội với ánh mắt hắn trong gương, khuỷu tay hắn chống một cái, từ bên tường đứng thẳng người, đôi mắt xa thẳm, khóe môi một mang theo một nụ cười nhếch nhạt:
“Hi, Little C!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK