• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngôn Tố xoay người lại, thấy sắc mặt Chân Ái đã khá hơn nhiều, vẻ mặt còn có chút hồng, đang muốn hỏi gì đó nhưng cô lập tức rút tay về, thấp giọng nói: “Xin lỗi, làm bẩn tay anh rồi.”
Lúc này Ngôn Tố mới phát hiện trên tay cô đều là vết máu sền sệch, tay mình cũng dính một chút máu.
Anh liếc mắt thấy bãi cỏ, liền dắt cô qua đó, kéo cô ngồi xuống bên cạnh vòi nước để rửa tay.
Anh rửa sạch rất nhanh, nhưng máu trên tay cô đã kết thành khối.
Dù sao cũng là máu người khiến cô không khỏi sốt ruột, vừa chà vừa móc, cả hai tay đều là máu đỏ. Ngôn Tố chau mày, lấy khăn tay trong túi ra, không nói gì kéo tay cô qua lau giúp cô.
Chân Ái lại muốn giãy ra, nhưng một lần nữa lại không cưỡng được sức mạnh của anh.
“Không được động đậy!” Giọng anh trầm thấp ra lệnh.
Lúc anh nói cũng không ngẩng đầu lên, chỉ cẩn thận lau lòng bàn tay, mu bàn tay, khe hở ngón tay và móng tay của cô.
Chân Ái không động đậy, ngơ ngẩn nhìn gương mặt cúi xuống của anh. Anh rất chăm chú, động tác nhẹ nhàng và cẩn thận, giống như đối đãi với quyển sách anh yêu mến nhất.
Khăn tay có chất liệu mềm mại hòa lẫn với dòng nước lành lạnh, còn có nhiệt độ ôn hòa từ lòng bàn tay anh, toàn bộ đều tụ tập trong lòng bàn tay Chân Ái, có chút nhột. Cảm giác mát lạnh từ từ lan đến tận đáy lòng lại càng ngứa hơn.
Từ nhỏ đến lớn, không có ai rửa tay cho cô, kể cả mẹ. Khi đó, mẹ cô sẽ khoanh tay đứng bên bồn rửa tay, nhìn Chân Ái nhỏ xíu đi khập khiễng đứng trên ghế chà xát bàn tay nhỏ bé dưới vòi nước.
Cô hoảng hốt nói: “Trước đây khi tôi rửa tay, mẹ tôi đứng bên cạnh nói rằng rửa tay phải rửa 21 giây.”
Ngôn Tố cũng không ngẩng đầu: “Tay của cô rất bẩn, phải rửa mười mấy cái 21 giây.”
Chân Ái im lặng không nói, lại rơi vào trầm tư.
Có lần cô thấy Taylor rửa tay cho Giang Tâm ở trường. Anh ta ở sau lưng vòng tay qua người cô ấy, bàn tay màu đồng nhạt thân mật xoa xoa bàn tay nhỏ bé trắng nõn của Giang Tâm dưới làn nước trong suốt. Hai người cười khanh khách. Bọt nước phản chiếu ánh mặt trời rất đẹp.
Khi đó không biết tại sao cô lại nghĩ, Taylor thường xuyên chơi bóng rổ, bàn tay anh ta nhất định có rất nhiều vết chai, thô ráp nhưng cũng rất có cảm giác. Đó mới là một nam sinh bừng bừng sức sống.
Còn bây giờ, trên bãi cỏ xanh mượt, dưới làn nước chảy nhẹ, đôi tay kia chồng lên tay Chân Ái, thon dài trắng ngần, khớp xương hiện lên rõ ràng và lại cường tráng.
Chân Ái ngẩn ra nhìn anh nâng lòng bàn tay cô, tỉ mỉ lau đi vết máu loang lổ giữa các ngón tay, ngón trỏ của anh và cô chồng lên nhau…
Mặt cô từ từ nóng lên.
Nhưng người này vẫn như thế, động tác như vậy anh vẫn làm rất gọn gàng, không mang bất kì ý xàm xỡ, chỉ có sự chăm sóc và yêu mến đơn thuần.
Trái tim loạn nhịp của cô dần bình tĩnh lại.
Dường như anh luôn có một sức mạnh trấn an lòng người.
Chân Ái bình ổn lại tâm trạng, hỏi: “Làm sao anh phác họa được chân dung của kẻ đánh bom?”
“Có một phần là dựa trên cơ sở của các thế hệ trước.” Anh nói rất chân thành và tha thiết, không hề mang vẻ một mình chiếm lấy công lao hay giành công.
“Ví dụ như những người bị bệnh tâm thần, cuồng ngược đãi, rối loạn căng thẳng sau chấn thương tâm lý (PTSD), kẻ phóng hỏa liên hoàn, kẻ đánh bom, đều dựa vào kinh nghiệm của những người đi trước để phác họa ra chân dung kẻ phạm tội.”
“Thật sao?” Chân Ái nổi lòng hiếu kì, “Nói như vậy thì trong hệ thống cảnh sát đều có chân dung phác họa của các loại hình tội phạm khác nhau, ví dụ như sát thủ liên hoàn?”
“Ừ. Vào những năm 80, Cục Điều tra Liên bang đã đưa ra một phương pháp phân loại, có sát thủ liên hoàn có năng lực tổ chức và sát thủ liên hoàn không có năng lực tổ chức.”
Chân Ái suy đoán: “Người bệnh tâm thần là thuộc về dạng người không có năng lực tổ chức?”
Ngôn Tố đang tỉ mỉ dùng đầu ngón tay cái chùi một khối máu đông trên mu bàn tay cô: “Ngoài người bệnh tâm thần ra thì còn sát thủ có chứng PTSD nghiêm trọng. Hai người này đều thuộc về dạng không có năng lực tổ chức.
Bởi vì lý trí và chức năng xã hội của họ tương đối chậm chạp, rất dễ phán đoán hiện trường phạm tội.
Bị kích động nhất thời, không cố ý tuyển chọn nạn nhân, không tự mang theo dụng cụ gây án, sau khi gây án không dọn dẹp hiện trường.”
“Vậy kẻ có năng lực tổ chức thì sao?” Chân Ái hỏi, “Vì dụ như kẻ phóng hỏa. Không phải hỏa hoạn là khó thu thập bằng chứng nhất sao?”
Ngôn Tố không hề tốn sức mà trả lời: “Ở Mỹ, 94% kẻ phóng hỏa là nam giới, 75% là người da trắng, tuổi không lớn lắm, trong khoảng 17-27 tuổi. Lúc nhỏ tè dầm, từng đặc biệt khó khăn, long tự trọng thấp. Hơn nữa thủ đoạn sẽ thăng cấp, cuối cùng kẻ phóng hỏa sẽ phát triển thành sát thủ liên hoàn.”
Chân Ái im lặng.
Đúng như Ngôn Tố đã nói, phía sau từng mục dữ liệu này là kết quả tích lũy từng chút một của vô số cảnh sát và họa sĩ phác họa chân dung, từng nét bút từng bức ảnh trong nhiều năm khắc họa ra được nét khái quát của tội phạm.
Nghĩ như vậy thì đây chính là sự tập hợp và ngưng tụ của sức mạnh công lý đời đời.
Từ trước đến nay, người giữ vững công lý không bao giờ phải cô độc.
Một sức mạnh ấm áp dâng lên trong lòng Chân Ái, lại quay về đề tài ban đầu: “Vậy kẻ đánh bom thì sao?”
Ngôn Tố đang cúi đầu, lấy nước khẽ lau kẽ móng tay nhỏ nhắn của Chân Ái. Đầu ngón tay Chân Ái hơi ngứa, hơi rụt lại nhưng lại bị anh bắt được.
Một lúc sau anh mới nói: “Kẻ đánh bom thông thường chia làm ba nguyên nhân thúc đẩy, tập kích khủng bố, mục đích chính trị, ân oán cá nhân.”
Chân Ái nghiêm túc suy nghĩ: “Khủng bố tập kích sẽ chọn nơi đông người tụ tập như trên xe điện ngầm hay Quảng trường Thời Đại. Còn mục đích chính trị thì có thể đến các cơ quan chính phủ và tòa nhà quân sự.”
“Thông minh.” Ngôn Tố cong môi, “Tôi rất thích người có suy nghĩ độc lập, mặc dù chỉ là ngẫu nhiên nghĩ ra.”
Chân Ái: …
Cô hỏi: “Cũng có số liệu liên quan đến kẻ đánh bom chứ?”
“Ừ, phác họa của Cục Điều tra Liên bang đối với kẻ đánh bom là -- 98% là nam giới, không hòa đồng, có tiền sử cố ý phá hoại. 50% kẻ đánh bom sẽ làm mình nổ bị thương, còn có một phần sẽ để mình cùng nổ chết lúc đặt bom.”
Chân Ái lập tức đầu đầy vạch đen: “Thật là phí sức còn không được cảm ơn. Loài người ngu xuẩn!”
Ngôn Tố nghe câu này lại cười một tiếng, trở lại bình thường mới nói: “Ngược lại, kẻ đánh bom bình thường khá thông minh. Tất nhiên, ngoại trừ một số không đáng kể những người tùy ý trộn hỗn hợp than chì lưu huỳnh nổ chết chính mình.”
Nói đùa xong anh mới tiếp tục nói về chủ đề trước đó: “Với kẻ đánh bom vì ân oán cá nhân, mục đích của hắn là trút căm phẫn và tìm cách giết người, bom chính là công cụ của hắn. Vì vậy hắn sẽ lựa chọn mục tiêu chính xác. Cho nên, đám đông và địa điểm đặt bom cho thấy ân oán và thân phận của hắn.”
Ngôn Tố liếc mắt nhìn một góc nhỏ trong sân trường hỗn loạn sau khi bị đánh bom, “Hắn sinh hoạt lâu dài trong môi trường này nhưng luôn bị người ở đây coi thường. Nổ tung là sự bùng nổ cảm xúc của hắn, cũng là cách hắn thu hút sự chú ý. Một giây kia,
Hắn nói với những người trong sân trường này: Các người thấy chưa, tôi đã gặt hái được danh tiếng thật lớn ở đây!
Lòng Chân Ái hơi chấn động. Trong lòng người kia có bao nhiêu là méo mó mới lấy phương thức không nên như vậy để chứng minh sự tồn tại của mình?
“Cho nên, anh mới cho rằng kẻ đánh bom là sinh viên hoặc nhân viên của trường này. Vậy… vụ đánh bom này của hắn là lựa chọn ngẫu nhiên sao?"
“Không. Trong những người coi thường hắn luôn luôn có một hoặc hai người kích thích thần kinh hắn.” Ngôn Tố nắm bàn tay nhỏ bé ướt sũng của cô, đột nhiên cảm thấy bàn tay kia mềm mại như không có xương, liên tục trợt nhè nhẹ, sờ thích hơn lúc sờ con vẹt nhà anh, cũng sờ thích hơn lúc sờ Mozart và Elvis.
Anh ổn định tâm trạng, nói ngắn gọn, “Đây là quả bom hắn sử dụng lần đầu tiên. Hắn cần thí nghiệm, cần phải dời sự chú ý của cảnh sát.”
Chân Ái nhíu mày, nghĩ rõ ràng:
“Hắn không chỉ để cảm xúc bùng nổ mà còn là sắp xếp một cách tỉ mỉ để giết người.
Kẻ giết người không phân biệt đương nhiên là an toàn và đảm bảo hơn so với kẻ tập trung giết kẻ thù, lại càng tránh xa được ánh mắt của cảnh sát. Mỗi vụ nổ xảy ra, trong vô số người bị hại luôn luôn có một nhóm người hắn thực sự muốn giết. Nhưng đến lúc đó, cảnh sát làm sao biết được rốt cuộc ai mới là mục tiêu thực sự của hắn? Không tìm được mục tiêu thực sự thì khó có thể tìm được hung thủ thực sự.”
Ngôn Tố như có như không cong khóe môi. Cô thực sự quá thông minh, quá dễ thương.
Cô vẫn nói tiếp, chợt mỉm cười: “Vẫn còn có anh. Anh nhất định có thể ngăn cản hắn, đúng không?”
Ngôn Tố đang suy nghĩ chuyện khác, được cô tín nhiệm và nịnh nọt như vậy, sắc mặt hơi cứng, mơ hồ không rõ “Ừ” một tiếng, lặng lẽ quyết định rửa tay cô lại lần nữa.
Chân Ái hoàn toàn tham gia vào việc suy luận, cũng không cảm thấy bàn tay mình đã sớm rửa sạch, tiếp tục hỏi: “Vậy hắn làm việc có trật tự, chủ nghĩa hoàn mỹ là nhìn ra được từ cấu tạo của quả bom sao?”
“Ừ, quả bom kia đối với kẻ đánh bom bình thường mà nói là đã rất tinh vi rồi. Hắn lại còn dùng cân bằng thủy ngân. À, hắn rất có trí tưởng tượng và sức sáng tạo, biến tác phẩm của mình thành nghệ thuật.”
Chân Ái nghĩ, người có thể xem vũ khí giết người như là nghệ thuật để nghiên cứu, quả nhiên là biến thái và kinh khủng. Người như vậy thực sự không thể giữ lại lâu: “Vậy làm sao anh biết kẻ tình nghi ở trong những tấm ảnh anh chụp?”
“Bom là một loại vũ khí có lực sát thương và lực phá hoại rất mạnh, là sự kết hợp giữa trí tuệ và sức mạnh dị thường. Chế tạo càng nguy hiểm thì vụ nổ mạnh trong nháy mắt sẽ mang lại sự thừa nhận và hưởng thụ không hề tầm thường cho người làm ra nó. Hơn mấy trăm, mấy ngàn tiếng đồng hồ và nguy hiểm cộng lại, hắn sẽ từ bỏ giây phút phát huy tác dụng cuối cùng sao?"
Chân Ái như thấu hiểu gật đầu: “Cho nên hắn sẽ ở hiện trường chờ nhìn mọi thứ nổ tung!”
Câu này khiến Ngôn Tố sững sờ. Anh đã quên một chi tiết!
Anh liền lấy di động ra, cũng không quan tâm tay bị ướt gọi cho Blake: “Thu hẹp phạm vi nghi phạm. Hắn luôn luôn có mặt trên con đường có mấy gian hàng văn hóa kia. Như vậy mới có thể quan sát quả bom trên bậc thềm lại không bị bất kì ai nghi ngờ.”
Nhanh chóng nói xong anh liền cúp điện thoại, trong nháy mắt tiến tới ôm Chân Ái, khen ngợi: “Cô gái thông minh!”
Chân Ái đột nhiên bị anh ôm lấy, chợt cảm thấy trong vòng ngực rộng rãi và cường tráng đều là hương vị của đàn ông, khiến trái tim cô thiếu chút nữa hỗn loạn, cũng may là chỉ ngắn ngủi phút chốc.
Cô cười xấu hổ, rất vui có thể giúp được anh ta.
“Thực ra còn có một khả năng khác.” Ngôn Tố buông cô ra, lại lẩm bẩm: “Có thể là những bác sĩ hoặc cảnh sát muốn thỏa mãn chủ nghĩa anh hùng đóng vai người cứu giúp kia. Nhưng cân nhắc đến 1. Bọn họ không thỏa mãn về thời gian độc lập, 2. Liều lượng thuốc nổ quá lớn, cho nên loại bỏ.”
“Ừ, nếu như là cảnh sát thì cứ trực tiếp đấu súng. Nếu là bác sĩ thì cứ trực tiếp thả bệnh…” Chân Ái nói đến đây, trong lòng chợt run lên, vội vàng ngậm miệng.
Một lúc sau mới dè dặt nhìn Ngôn Tố, nhưng dường như anh ta không để ý, chỉ tắt vòi nước, vắt khô khăn tay, lại hết lòng lau khô tay cho cô.
Lúc này hai người mới đứng dậy đi xem video giám sát.
Đúng lúc chuyên gia phá bom của cục cảnh sát mang theo mảnh vỡ của quả bom đang chuẩn bị đi, Ngôn Tố híp mắt nhìn một chút, đột nhiên kêu ngừng lại: “Chờ một chút!”
Anh cầm lấy một mảnh vụn từ tay chuyên gia, nhìn một lát, hỏi: “Vết khắc ở giữa này là chuyện thế nào?”
Chuyên gia nhìn nó: “Không phải do vụ nổ để lại, chắc là con dấu của người làm ra lưu lại. Bình thường mà nói, người chế tạo bom sẽ xem nó như là tác phẩm nghệ thuật, sẽ lưu lại kí hiệu riêng bên trong. Nhưng thường đều rất đơn giản, không nhìn ra bất kì thông tin nào.”
Ngôn Tố không tỏ rõ ý kiến, cau mày hỏi: “Ghép các mảnh vụn lại thì xuất hiện kí hiệu gì?”
Chuyên gia nói: “Chắc là một hình tam giác, đỉnh có một đường thẳng.”
Ngôn Tố suy nghĩ một chút, tiếp tục đi, vừa ra hiệu cho Chân Ái đi theo anh, vừa lấy điện thoại di động ra bấm số: “Cảnh sát Blake, kẻ đánh bom hôm nay rất có thể mặc quần áo trắng.”
Chờ anh cúp điện thoại, Chân Ái hỏi tới: “Tại sao hôm nay hắn có thể mặc đồ trắng?”
Ngôn Tố đi rất nhanh: “Đỉnh hình tam giác có một đường thẳng, đảo ngược hình này lại xem.”
Chân Ái nhớ tới buổi diễn thuyết mấy tiếng trước của Ngôn Tố, lập tức nói: “Đó là hình cái ly!”
“Thông minh.” Ngôn Tố cười khó phát hiện, rất hài lòng việc cô nghiêm túc nghe bài diễn thuyết của mình, “Đó là hình dạng chén thánh.”
“Ý anh là tôn giáo của hắn?”
“Không nhất định, nhưng ít nhất hắn rất rõ chuyện giáo lý, cũng rất công nhận. Suy xét đến tính cách lặng lẽ, nghiêm khắc vừa cổ quái của hắn thì người như vậy nhất định sẽ tuân thủ quy củ bất thành văn kia.”
“Điều lệ kia…” Chân Ái chợt nghĩ ra, “Sau ngày lễ Lao Động tháng 9 không mặc đồ trắng?”
Ngôn Tố nghiêng người liếc cô một cái, không lên tiếng, nhưng có ý khen ngợi.
Bắt đầu mùa thu không mặc đồ trắng.
Mà bây giờ,
Chân Ái nhìn sắc xanh mới chớm ven đường: “Lập xuân rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK