Tô Kỳ làm thế nào nghênh ngang vào đây được? Còn không kích động cảnh báo?
Cánh cửa nặng nề từ từ khép lại, Chân Ái bất lực nhìn ánh sáng dần dần hẹp đi, đột nhiên không có gì cả, chỉ có một ý nghĩ.
Có phải sẽ không còn được gặp lại Ngôn Tố nữa không?
Trong tay cô nắm một chùm sáng rất hẹp, cắn răng không chịu buông tay. Nhưng cuối cùng sức lực đã đến cực hạn, bị ép buông lỏng, lại rơi vào một lòng bàn tay nóng rực và ướt đẫm mồ hôi.
Trong nháy mắt, tia sáng nhỏ đột nhiên bị xé ra, nứt một lỗ lớn. Ánh sáng trắng lóa tràn vào giống như cánh cửa thiên đường.
Giây tiếp theo cô được kéo ra khỏi đầm lầy, bất ngờ đụng vào một lồng ngực quen thuộc, được siết chặt vững vàng.
Thậm chí không kịp liếc nhìn nhau, Ngôn Tố liền ôm lấy Chân Ái nhanh nhẹn lách vào phía sau bàn làm thí nghiệm ngồi xuống, còn không quên cúi đầu vội vàng hôn lên trán cô theo thói quen, rất dùng sức, mang theo sự trấn an tràn đầy.
Anh thở gấp, trên người nóng rực, là chạy như điên tới.
Chân Ái trong nháy mắt yên lòng.
Đồng thời, một viên đạn bắn ra từ trong hành lang màu đen trúng bức tường.
Tô Kỳ mang súng!
Chân Ái bỗng chốc tỉnh táo, hỏi Ngôn Tố: “Anh vào bằng cách nào?”
Ánh mắt anh sắc bén, liếc nhìn hoàn cảnh xung quanh: “Cửa đều mở.”
Cơ thể Chân Ái trong nháy mắt lạnh buốt: “Anh không nên đến, có người đang thiết kế anh.”
Ngôn Tố không hề rung động, hết sức tập trung ước lượng bốn phía: “Nửa câu sau, anh biết; nửa câu đầu, anh phản đối.”
Chuyện cho đến bây giờ, anh rất chắc chắn người bí ẩn phía sau Tô Kỳ là ai.
Lúc nghe được tâm ngôi sao năm cánh ở núi Prince, Ngôn Tố dù biết ý nghĩa đại diện sâu xa của ốc anh vũ, cũng không thể đè nén lo lắng Chân Ái sẽ gặp nguy hiểm.
Lái xe lao vụt tới, anh biết rõ đây là một cái bẫy, Chân Ái chính là mồi nhử cho anh.
Sau khi sự khẩn trương và lo lắng ban đầu qua đi, Ngôn Tố biết, người kia nhìn chằm chằm Chân Ái, cô nhất định sẽ không chết, Tô Kỳ không giết được cô. Nhưng Chân Ái sẽ rơi vào tay kẻ khác, từ đó biến mất khỏi cuộc đời anh.
Ảo tưởng tình dục trong đoạn video kia vẫn còn trong đầu anh, anh không thể nào tưởng tượng được sau khi bị mang đi Chân Ái sẽ phải chịu những tổn thương gì. Anh không có cách nào giải thích vì sao mình lo lắng như vậy, nhưng anh nhất định phải nhìn thấy cô thật tốt mới yên tâm.
Trên sàn nhà sạch sẽ, tiếng bước chân của Tô Kỳ từ từ đến gần: “Anh S. A., tôi không cần giết anh. Giao cô ta cho tôi, anh có thể an toàn rời khỏi.”
Chân Ái cũng muốn để Ngôn Tố đi, nhưng anh hoàn toàn không nghe lời Tô Kỳ, chuyên tâm quét mắt nhìn xung quanh. Cánh cửa gần nhất trên dưới mười mét, thông qua phòng làm việc bên ngoài.
Cuối cùng Chân Ái không nói ra. Cô biết rõ, cho dù là người bình thường, Ngôn Tố cũng không thể nào làm như không thấy mà vứt bỏ, huống chi là cô.
Cái tên không hề biết quý trọng sinh mạng!
Cô theo bản năng nắm chặt tay anh.
Ngôn Tố kéo cô lên, khom người dọc theo bàn thí nghiệm rẽ qua đầu bên kia, còn đặc biệt lễ phép nói chuyện với Tô Kỳ: “Có thể hỏi một chút, tại sao cô muốn giết cô ấy không?”
Tô Kỳ vòng qua bàn thí nghiệm, không có người. Tiếp tục tiến lên: “Cô ta là người thuộc vị trí cấp cao trong câu lạc bộ, cùng một bọn với những tên ác ma kia. Những tên ác ma đó coi mạng người như trò chơi, ngân hàng đường Maple trước đây chính là như vậy. Anh S. A., tôi từng nghe nói anh là một người đàn ông chính trực.”
Nói tới đây, cô ta cười lạnh một tiếng: “À, đàn ông cuối cùng vẫn là đàn ông, vẫn sẽ bị phụ nữ mê hoặc chết mê chết mệt, nhất là người phụ nữ có nội tâm ban ngày là thiên thần ban đêm là ác quỷ.”
Chân Ái không lên tiếng. Cô không biết tại sao Tô Kỳ có loại ấn tượng này với cô, nói chuyện càng lúc càng khó nghe. Cô thì không có vấn đề gì cả, nhưng cùng Ngôn Tố nghe người ta mắng cô, có chút xấu hổ.
“Trong mấy kiểu phụ nữ chết kia, kiểu phù hợp người yêu nhỏ của anh nhất là bề ngoài giống người hầu gái, nội tâm giống diễn viên. Hai kiểu này quả nhiên là thứ đàn ông thích nhất, người yêu nhỏ của anh là thiên thần và ma quỷ, cởi mở lại không cần chịu trách nhiệm, nhu nhược lại mặc cho đàn ông chà đạp. Người đàn ông dù tốt hơn nữa cũng không có cách nào cưỡng lại loại mê hoặc này nhỉ?” Tô Kỳ từ từ đi tới, cho rằng Ngôn Tố ít nhất phải tức giận.
Nhưng Ngôn Tố đang ngồi dưới bàn không thay đổi sắc mặt, tám gió thổi cũng không thay đổi, trả lời một câu: “Anh Miller là một người đàn ông rất tốt!”
Chân Ái lấy mu bàn tay che miệng, gương mặt không biểu lộ cảm xúc, nhưng kì thực muốn cười.
Sắc mặt Tô Kỳ biến đổi. Nếu cô ta không nghe ra sự châm biếm của Ngôn Tố thì mới lạ. Một tràng cô ta vừa nói kia đều là đang nói Miller và bản thân cô ta.
Điều đáng giận nhất lúc hai quân đánh nhau là, anh khua chiên gõ trống đánh ầm ầm, người ta bình tĩnh ung dung, một mũi tên bằng lông chim bắn hạ cờ chiến của anh.
Tô Kỳ đến gần góc bàn hình vuông, áp sát lại chỗ thanh âm Ngôn Tố. Phía sau bàn đột nhiên vụt ra thứ gì đó nhanh chóng chạy về phía một cái bàn khác, Tô Kỳ phản xạ có điều kiện ngắm thẳng nổ súng. Hai tiếng súng vang lên, một mặt tường kính bỗng nứt ra, vỡ vụn lốp bốp xuống đất.
Thứ lăn ra ngoài là vài cuộn giấy.
Ngôn Tố liếc mắt một cái. Anh biết được từ chỗ Ryan bên kia tường kính là nhà kho.
Tiếng súng trong nháy mắt, anh không hề dừng lại kéo Chân Ái chạy hướng ngược lại, đi đến trốn dưới một bàn thí nghiệm khác.
Tô Kỳ đi tới, thấy cái bàn họ trốn cách cửa không quá năm mét, đoán ra đường chạy trốn của họ, nở nụ cười: “Nếu anh đã không chịu đi, vậy thì đi chết đi!”
Người nào đó thật thật giả giả giơ đòn: “Trước khi tôi chết, có thể hỏi cô một chút tâm trạng của cô lúc giết chết Miller không?”
Gương mặt Tô Kỳ co rúm.
Tâm trạng gì? Tâm trạng đau đớn lại áy náy!
Cô ta chỉ muốn hành hạ mấy người phụ nữ kia, nhưng nửa đường Miller xuất hiện. Miller lương thiện chính trực như vậy, không thể nào tha thứ cho hành vi của cô ta, cũng không thể nào làm ngơ bỏ mặc. Cô ta nghe lời mê hoặc của Boss câu lạc bộ, trói anh ta lại, anh ta không phản kháng. Cô ta chỉ ngược đãi anh ta đôi chút, nhưng lại đạt được khoái cảm tối đa.
Bây giờ ngẫm lại, có lẽ giống như người kia nói, cô ta trời sinh chính là một kẻ cuồng ngược đãi.
Cuối cùng cô ta một phát kết thúc mạng sống anh ta. Cô ta không đành lòng ném anh ta ở đống rác, hết lòng tắm rửa sạch sẽ cho anh ta bỏ vào túi ngủ. Cô ta móc tim anh ta là vì cảm thấy sạch sẽ muốn giữ lại; nhưng cô ta lại nghe nói người mất đi trái tim không thể nào lên thiên đường, vội vàng hoảng hốt chạy đi trả lại cho anh ta.
Ngôn Tố thấy bóng Tô Kỳ dưới đất không nhúc nhích, thản nhiên tiếp tục: “Miller không có gì có thể sám hối, anh ta nói đã giết chết một cậu bé, là cô đã từng mang thai. Nhưng vì nguyên nhân cơ thể và tâm lý của cô, anh ta bảo cô bỏ đứa bé trai kia đi. Anh ta nói là anh ta giết chết, là không hi vọng cô khó chịu và tự trách mình.”
Ngón tay Tô Kỳ siết chặt súng, móng tay bóp trắng bệch, cảm giác bị lột ra từng chút một khiến cô ta đau đến mức không muốn sống: “Anh là ai! Anh biết được bao nhiêu!!”
Một bóng đen khổng lồ trượt ra khỏi bàn, Tô Kỳ bị chọc tức nhào về phía cánh cửa nổ súng bắn, bắn trúng lại là một cái xe đẩy nhỏ.
Trong nháy mắt này, Ngôn Tố và Chân Ái nhanh như chớp chạy về hướng ngược lại, chạy vào trong động thủy tinh vừa rồi Tô Kỳ bắn nát, biến mất ở nhà kho không thấy đâu nữa.
Ngay từ đầu họ đã không có suy nghĩ chạy trốn từ cửa chính!
Tô Kỳ nhanh chóng đuổi theo. Bên trong sáng trưng, xếp rất nhiều hàng kệ lưu trữ. Cũng không biết cất giữ thứ gì, trong không khí đều là mùi formaldehyde gay mũi.
Ngôn Tố và Chân Ái vừa vào trong, viên đạn của Tô Kỳ liền đuổi theo vào.
Phát súng thứ năm.
Chân Ái được Ngôn Tố ôm, chạy nhanh giữa những mảnh giấy và đồ lặt vặt bị bắn bay. Cô có thể tự mình chạy, nhưng anh nhất định muốn giữ tư thế hoàn toàn bao bọc lấy cô này, bởi vì trước khi viên đạn đụng vào cô, ít nhất có anh ngăn cản.
Cô biết không lay chuyển được anh, dứt khoát không giãy giụa, ngoan ngoãn phối hợp. Cô phân tâm đếm đạn, chờ bắn xong chín phát, có lẽ có thể chế ngự Tô Kỳ.
Tô Kỳ đuổi theo hướng ánh đèn hiện lên bóng người. Lại một phát, cái hộp trên kệ lưu trữ rớt xuống, mảnh giấy bay loạn xạ.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi nhắc lại: “Anh là ai! Anh biết được bao nhiêu!!”
Thanh âm thanh đạm của Ngôn Tố vang lên, không nhanh không chậm, quy củ trả lời: “Tôi là S. A. Yan, tôi biết rất nhiều.”
Tô Kỳ suýt chút nữa giận đến ói máu. Con ngươi vừa chuyển, cười một cách hung ác: “Anh S. A., chẳng lẽ anh đang đếm đạn của tôi sao? Chờ tôi bắn hết đạn lại đi ra ngoài? Tôi nói cho anh biết, trong súng ngắn có chín viên, còn lại ba viên. Anh nói, cái này có đủ bắn chết anh không?”
“Không đủ.” Ngôn Tố lạnh nhạt nói, “Nhưng cô mang theo băng đạn trên người, còn rất nhiều đạn.”
Chân Ái sửng sốt. Tô Kỳ cố ý nhắc Ngôn Tố đếm đạn, là muốn dụ anh sau khi xong phát thứ chín đi ra ngoài?
Suy nghĩ của Tô Kỳ bị nhìn thấu, càng tức giận hơn, men theo thanh âm của anh bắn lần nữa. Viên đạn trúng cái hộp bên cạnh Ngôn Tố, một đống đồ vật lớn lăn xuống, cũng không biết đụng vào cái gì, băng chuyền dưới đất bắt đầu chuyển động.
Tô Kỳ đi tới cuối cái kệ, nhìn thấy một cái ao lớn, ngâm đủ loại xương kì quái.
Mùi gay mũi, là formalin.
Bên kia, Ngôn Tố nhặt một quả cầu sắt rỗng ruột lên, né tránh cùng Chân Ái.
Tô Kỳ quay trở lại, cũng không thấy họ, chỉ nghe thanh âm của Ngôn Tố lúc ẩn lúc hiện trong hành lang nhỏ giữa kệ, hoàn toàn không tìm ra phương hướng cụ thể:
“Lúc cô đi tìm tôi lần đầu tiên, nói giáo viên từng bị câu lạc bộ bắt, trong quá trình giải cứu bất ngờ trốn thoát. Chuyện này, cô nói dối. Giải thích hợp lý nhất chắc là, cô lấy hình thức cảnh sát chìm gia nhập vào nội bộ Holy Gold, có lẽ giáo viên được cứu ra dưới sự giúp đỡ của cô.”
Ngôn Tố dừng một giây: “Nhưng thật không may, cô bị nhốt.”
Tô Kỳ cứng đờ, không nói lời nào.
Một lúc sau, cô ta đanh mặt, tháo đổi băng đạn lạch cạch. Tiếng đồ sắt va chạm vang vọng trong nhà kho yên lặng.
Chân Ái kề vào ngực Ngôn Tố, trong nháy mắt không hề chớp mắt. Tô Kỳ từng chịu những đối xử kia? Cô ấy là người nằm vùng, chỉ sợ cảnh ngộ lúc đó càng thê thảm hơn?
Chân Ái chợt nhớ tới lúc Luis chất vấn Ngôn Tố, nói một đặc công ưu tú như Tô Kỳ có động cơ gì bị điều khiển giết người, Ngôn Tố nói: “Tôi có thể đoán được, nhưng tôi không thể nói.”
Thì ra là chuyện này?
Tô Kỳ đã lắp súng xong.
Sau khi yên lặng như chết, lại nở nụ cười: “Thật thông minh. Biết không? Mơ ước lớn nhất lúc nhỏ của tôi là làm cảnh sát, nhưng bây giờ, chuyện cuộc đời này tôi hối hận nhất chính là làm cảnh sát.”
Cô ta nhẹ nhàng nói mê mỉm cười, nhưng trong nụ cười mang theo sự căm hận và đau khổ khắc cốt ghi tâm: “Từ nhỏ đến lớn tôi đều là một đứa con ngoan trong nhà, vào đại học tốt nhất, làm công việc tốt nhất, chưa từng làm chuyện xấu. Tôi đã từng là một người kiêu hãnh lại tự tôn dường nào, lại bị bọn chúng coi như công cụ chà đạp như búp bê. Là một đặc công, tôi đã chịu đựng sự huấn luyện và hành hạ chuyên nghiệp, nhưng nơi đó đã phá hủy mọi thứ. Ngày qua ngày không ngày không đêm! Hành hạ mãi mãi không có bờ bến, muốn chết cũng không được!”
Thanh âm cô ta run rẩy, nghiến răng nghiến lợi,
“Tôi vì bảo vệ phụ nữ và trẻ em của cái đất nước này mà dâng hiến mọi thứ! Nhưng lúc tôi tuyệt vọng bất lực nhất, đất nước này, không có một ai bảo vệ tôi!”
“À, không đúng,” cô ta lại cười, giống như một người điên, “Những người hành hạ tôi kia là tinh anh của đất nước này, có lẽ tôi còn từng bảo vệ họ nữa! Các người nói có buồn cười không?”
Trong mắt cô ta cười ra nước mắt, chẳng mấy chốc liền biến mất.
Quá mức buồn cười. Ở nơi mãi mãi không có mặt trời đó, không có ai đến cứu cô ta. Cô ta từng thề, nếu ai cứu cô ta ra ngoài, từ nay về sau cô ta sẽ đi theo người đó. Nhưng người thả cô ta đi là Boss, một người đàn ông trầm lặng đeo mặt nạ đen chưa bao giờ chạm vào cô ta, chỉ ở một bên thưởng thức.
Cô ta trở lại cuộc sống bình thường, nhưng tất cả long trời lở đất, tiếp xúc vuốt ve hôn hít tình dục, tất cả đều là bóng ma đối với cô ta.
Cơ thể cô ta, tinh thần cô ta, tín ngưỡng của cô ta, chịu đựng đủ tàn phá.
Trái tim hoàn toàn lạnh lẽo, lạnh đến mức Miller dùng thời gian mấy năm chăm sóc cô ta, bảo vệ cô ta, yêu cô ta vẫn không nóng lên được.
Có lẽ cô ta vẫn yêu Miller, nhưng lại hận anh ta không thể cứu cô ta thành công. Mà trong đầu cô ta nghĩ nhiều nhất lại là một người đàn ông khác. Vô số lần, hắn cúi người kề sát bên tai cô ta, giọng nói êm tai lại mê hoặc: “Susie, đau thì kêu ra đi.”
Trong những ngày không thấy ánh mặt trời đó, chỉ có một người đàn ông như vậy nói chuyện với cô ta, nhìn cô ta khóc.
Cô ta hoài nghi, có phải mình đã thất vọng mà mắc hội chứng Stockholm không.
* Hội chứng Stockholm: là thuật ngữ mô tả một trạng thái tâm lý, trong đó người bị bắt cóc lâu ngày chuyển từ sợ hãi và căm ghét sang thông cảm và quý mến chính kẻ bắt cóc mình.
Chân Ái nghe Tô Kỳ nói, có thể tưởng tượng địa ngục mà cô ta chịu đựng. Nhưng có chuyện cô không thể nào hiểu được, cho nên cô vẫn luôn trầm mặc không nhịn được lên tiếng:
“Tô Kỳ, có một điểm tôi rất khó hiểu. Cô bị ngược đãi tàn bạo, nhưng tại sao cô không đi trả thù người đàn ông tổn thương cô, mà lại dùng sự đau đớn giống như vậy lên trên người phụ nữ vô tội? Điều càng khiến tôi không hiểu được là, cô và người trước kia tổn thương cô đã trở thành đồng bọn thật sao? Bởi vì một điểm này, tôi tuy thông cảm cho cô, nhưng không thể nào hiểu được cô.”
Tô Kỳ lại bị cô đâm vào chỗ đau, bùng nổ gào lên: “Chưa từng chịu sự đau đớn thê thảm của tôi, cô sẽ không có tư cách dạy tôi làm thế nào, cũng không có tư cách nói những lời đường đường chính chính này!”
Có lẽ thực ra Chân Ái có tư cách, nhưng cô không chủ tâm tranh cãi với cô ta. Dù sao, chuyện trong quá khứ của Tô Kỳ không có cách nào tưởng tượng.
Tô Kỳ nói chuyện, vẫn không quên đến gần con mồi.
Mà trong khoảng thời gian cô ta nói chuyện, Ngôn Tố không nhàn rỗi, tìm được một thanh gỗ phẳng và cốc đong đo trên kệ, dựng ngược cái cốc tạo thành giá đỡ, để quả cầu rỗng ruột lên.
Bố trí xong nháy mắt với Chân Ái.
Chân Ái ngầm hiểu trong lòng, trốn bên cạnh Tô Kỳ theo hướng của cô ta, kích động cô ta: “Tô Kỳ, tôi đoán, cô đã nảy sinh tình cảm phức tạp với người điều khiển cô.”
Tô Kỳ nổi giận, lần này nghe được thanh âm Chân Ái gần trong gang tấc, lập tức xoay qua nhắm súng vào cô.
Chân Ái trong nháy mắt né tránh.
Còn Ngôn Tố đứng trên góc vuông, nhắm ngay tay Tô Kỳ, đánh tới một gậy golf!
Tô Kỳ liếc mắt nhận thấy không đúng, không kịp xoay người, quả cầu sắt rỗng ruột đánh tới, chuẩn xác không sai lầm đụng vào cổ tay cô ấy.
Sức mạnh khổng lồ.
Tô Kỳ kêu đau một tiếng, súng ngắn rơi xuống đất.
Chân Ái trong nháy mắt nhào tới đoạt được súng. Tô Kỳ quỵ người muốn mò súng trên chân, họng súng đen như mực đã chống trên trán cô ta.
Chân Ái lẳng lặng nhìn cô ta: “Giơ tay lên, không được cử động.”
Tô Kỳ hung ác quay lại trừng cô, nhưng làm theo.
Chân Ái cúi đầu tháo súng dưới chân cô ta. Tô Kỳ nhắm ngay thời cơ, giơ tay lên liền muốn tóm cô. Không ngờ Chân Ái sớm đoán được ý đồ của cô ta, nhanh như gió rút súng trên đùi cô ta ra. Một tay kia chống hông cô ta, bóp cò.
“Pằng” một tiếng, cả người Tô Kỳ cứng ngắc, sắc mặt trắng bệch.
Nhưng không có cảm giác đau, cúi đầu nhìn, hoàn toàn không bị thương. Viên đạn xuyên qua áo khoác cô ta.
Chân Ái đang cảnh cáo cô ta: “Tôi đã nói không được cử động!”
Lúc này Tô Kỳ mới biết Chân Ái không yếu đuối như cô ta tưởng tượng. Sắc mặt cô ta rất khó nhìn, giống như nhìn kẻ thù, hận không thể nuốt sống Chân Ái.
Chân Ái lần lượt tháo trang bị khác trên người cô ta, đứng lên, bảo cô ta đứng lên.
Tô Kỳ không cam lòng nhìn Ngôn Tố sau lưng Chân Ái một cái, lại có lòng dạ khen ngợi: “Anh S. A., tài chơi bóng không tệ.”
Ngôn Tố không để ý tới.
Cô ta hừ một tiếng: “Anh S. A., tôi đã gặp cô bạn gái nhỏ này của anh ở câu lạc bộ Holy Gold, cô ta không tốt như anh nghĩ.”
Ngôn Tố không mặn không nhạt nhìn cô ta: “Yên tâm, tôi hiểu cô ấy rõ hơn cô.”
Mà Chân Ái thản nhiên, không có bất kì biểu cảm gì.
Tô Kỳ cứng lên, thấy hai người họ tín nhiệm lẫn nhau như vậy, vẻ mặt phức tạp, không hoàn toàn là oán hận.
Ngôn Tố không chịu chạm vào Tô Kỳ, Chân Ái cũng không muốn có tiếp xúc cơ thể với cô ta; vì vậy, Tô Kỳ dưới họng súng của Chân Ái, ngoan ngoãn xoay người đi ở phía trước. Không tới vài bước, không quay đầu lại, tay lại đưa ra phía sau.
Trong tay áo cô ta còn có súng bỏ túi!
Ngôn Tố chưa từng thả lỏng, phản ứng cực nhanh ôm lấy Chân Ái lách vào hành lang bên cạnh. Chân Ái lập tức nổ súng về phía Tô Kỳ. Viên đạn bắn đồ vật trên kệ bay lung tung.
Súng bỏ túi chỉ có một viên đạn, Tô Kỳ nắm lấy cơ hội lập tức chạy đi.
Không ngờ cô ta không thấy rõ đường, một chân đạp lên băng chuyền kim loại hoạt động cực nhanh, vướng vào trong dây xích sắt cố định trên băng, người bị kéo ngã lên băng nhanh chóng bị kéo đi.
Đầu cuối băng kim loại là ao formalin nồng độ cao.
Ngôn Tố rất nhanh tìm được nguồn điện băng chuyền, nhưng công tắc lỏng, không làm sao tắt nguồn được;
Chân Ái đuổi theo Tô Kỳ tới, thấy tình huống này, phản ứng đầu tiên lại là nhào tới túm chặt tay Tô Kỳ muốn nắm cô ấy lại; nhưng băng chuyền kia giống như cảm ứng được gì đó, đột nhiên gia tăng mã lực, thực sự kéo Tô Kỳ và Chân Ái về phía ao.