Chân Ái ngồi bên mạn thuyền, nằm bò trên lan can đung đưa chân, dưới bàn chân là nước biển trong vắt, ánh sáng vàng nhảy tung tăng. Ngôn Tố đứng bên cạnh cô, hai tay đút trong túi, trong gió biển se lạnh, thân hình anh thẳng tắp giống như một cái cây.
Một cái cây trên biển.
Anh đứng, cô ngồi; nhìn mặt trời rơi từ đỉnh đầu vào trong biển, yên lặng ở cùng nhau không nói gì, ngắm cảnh thổi gió biển như vậy cũng thật ấm áp mãn nguyện.
Thỉnh thoảng anh rũ mắt nhìn đôi chân đung đưa trên mặt biển của cô, trong lòng cũng thả lỏng và vui vẻ theo.
Anh nghĩ, anh thật hi vọng mình có thể cho cô một cuộc sống bình yên và hạnh phúc, chỉ hai người họ, nhìn cô mãi mãi vui vẻ vô lo.
Mặt trời lặn xuống phía tây, anh cúi đầu, nhàn nhạt đề nghị: “Đến phòng tiệc ăn tối không?”
“Ừm.” Cô đứng lên, “Lên thuyền lâu như vậy mà không tham gia hoạt động gì cả, thật đáng tiếc.”
Ngôn Tố và Chân Ái đi khá chậm, bàn ăn hai người và bàn ăn nhỏ đều đã kín chỗ. Ngôn Tố vốn nói kêu đầu bếp gọi thức ăn đưa đến khoang thuyền, nhưng Chân Ái cho rằng tiệc buffet cũng rất tốt.
Trên bàn tròn lớn còn có mấy người khác.
Chân Ái mới ngồi xuống, liền phát hiện người ngồi cùng bàn quan sát mình và Ngôn Tố mấy lần. Chân Ái cảm thấy khó hiểu, nhìn về phía Ngôn Tố, người sau đang mở khăn ăn cho cô, hoàn toàn không nhìn người xung quanh.
Chưa tới mấy giây, một người đàn ông khoảng 30 tuổi có vóc dáng cao bên cạnh Ngôn Tố nhiệt tình bắt chuyện: “Hai người là hành khách 1003 nhỉ?”
Ngôn Tố không để ý, nhưng Chân Ái tò mò: “Sao anh biết?”
Người kia toét miệng cười: “Chúng ta ở cùng một tầng trong khoang sang trọng. Này, từ 1001 đến 1010 đều ở đây, mọi người chơi mấy ngày đều quen nhau rồi, chỉ có 1003 hai người, trừ ngày đầu tiên lên thuyền ra, cho đến giờ cũng chưa từng xuất hiện.”
Anh ta thầm than tướng mạo Chân Ái không tầm thường, đẹp đến kinh tâm.
Anh ta thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô tái nhợt hơi yếu đuối, ánh mắt trở nên đầy vẻ hứng thú sâu xa: “Nếu tôi có người đi cùng thì cũng sẽ mấy ngày không ra khỏi khoang thuyền. Phong cảnh bên ngoài thuyền nào có đẹp hơn bên trong thuyền?”
Ngồi cùng bàn có người xem thường mà nâng mày, dường như khinh thường anh ta dung tục, lại có vẻ như cảm thấy chướng mắt đối với sự triền miên của đôi tình nhân trẻ này.
Nhưng Chân Ái không hiểu, nghi hoặc: “Tại sao phong cảnh bên ngoài thuyền không đẹp bằng bên trong thuyền? Tôi cho rằng biển cả rất đẹp!”
Người trên bàn khẽ mỉm cười.
Ngôn Tố dịu dàng nắm tay Chân Ái, nhưng ánh mắt lại sắc bén và yên lặng, ngước mắt nhìn người đàn ông kia: “Anh là người dẫn chương trình trên mạng?”
Người kia thụ sủng nhược kinh: “Anh biết tôi?”
“Không biết.” Ngôn Tố lạnh nhạt nói, “Mỉm cười khoa trương theo thói quen, đều là cười giả; nói quá nhiều, người quá niềm nở, quá chủ động quá nhiệt tình, xem việc làm sôi động bầu không khí là nhiệm vụ của mình; hoặc là nhân viên chào hàng, hoặc là người dẫn chương trình.”
Những người khác trên bàn ăn tỏa ra ánh mắt kinh ngạc; Chân Ái liền biết Ngôn Tố đã nói đúng.
Trên mặt người dẫn chương trình không nén được giận, nhưng rất biết tìm ình đường lui: “Ha ha, xem ra tôi không phải là nhân viên chào hàng chọc giận làm phiền người khác.”
Lời nói lạnh lùng của Ngôn Tố vẫn chưa xong: “Nhân viên chào hàng nói chuyện có sức thuyết phục hơn.” Hàm ý là…
“Vả lại nhân viên chào hàng biết lễ phép hơn, nói chuyện thường sẽ không quá thô tục.”
Gương mặt người dẫn chương trình sụp đổ.
Chân Ái vui vẻ nghe xong, phát hiện mình rất thích giọng điệu suy luận này của Ngôn Tố, nhưng… có vẻ như không khí lạnh đi một chút, cô nhận ra được, nhưng vẫn vui tươi hớn hở, không để tâm.
Người đàn ông bên cạnh người dẫn chương trình hỏi: “Vậy anh nhìn ra được tôi làm nghề gì không?”
“Tác giả.” Ngôn Tố cũng không ngẩng đầu lên, đưa ly nước tới trước mặt Chân Ái.
Chân Ái nào còn lo lắng uống nước, phấn khởi cùng những người khác nhìn anh biểu diễn.
Anh có trật tự mở khăn ăn ình, ngữ tốc rất nhanh, không mang theo cảm xúc:
“Nhìn tuổi của anh, 30 tuổi? Mấy phút vừa rồi, anh nhiều lần vặn cổ vặn lưng, xương cổ, xương sống thắt lưng rất không tốt, là do ngồi im không vận động trong thời gian dài; viền mắt rất đen, thức đêm thời gian dài; cổ tay cố sức, đánh máy cầm chuột quá thường xuyên, dẫn đến khớp xương cổ tay không tốt; hoặc là thành phần trí thức hoặc là tác giả. Nhưng anh vô cùng yên lặng, không trao đổi ánh mắt và ngôn ngữ với người bên cạnh, anh có đôi chút chướng ngại trong quan hệ cá nhân; đi ăn bên tay cũng để quyển sổ tay, anh muốn ghi chép lại chuyện nghe được gặp phải hằng ngày.”
“Ngoài ra, thành phần trí thức khá coi trọng quần áo, nhưng anh hơi, xin lỗi cho tôi nói thẳng, nhếch nhác. Những điều này đã đủ chưa?”
Tác giả sửng sốt hai giây, đôi mắt sau tròng kính dày lập tức lộ ra ánh sáng rực rỡ, vội vàng cuống quít cầm quyển sổ tay lên ghi chép, khen ngợi: “Anh thật lợi hại! Gần đây tôi đang viết tiểu thuyết trinh thám, hi vọng có cơ hội học tập với anh một…”
“Tôi nhìn giống như thầy giáo công cộng sao?” Một câu nói của Ngôn Tố lạnh lùng chặn anh ta lại.
Một người phụ nữ đẹp đối diện vẫn nhìn đầy hứng thú, nghe xong lời này, đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên, lấy tay nâng gò má, dịu dàng quyến rũ hỏi: “Vậy anh nhìn ra được tôi làm nghề gì không?”
Chân Ái theo tiếng nhìn sang, người phụ nữ trang điểm dày, rất đẹp, quần áo rất đẳng cấp, chỉ là có chút lộ liễu, hai con thỏ trắng trước ngực lộ nửa cái đầu, căng tròn.
Chân Ái ngây ngẩn nhìn chằm chằm mấy giây, phát hiện ánh mắt hứng thú sâu xa của người phụ nữ rơi trên đầu mình mới lúng túng thu ánh mắt.
Người phụ nữ nhìn Chân Ái, làm so sánh tâm lý cùng giới tính mờ ám, rất không thoải mái. Chân Ái không trang điểm nhưng vô cùng xinh đẹp, trên thuyền này gần như không ai có thể bằng nửa phần cô.
Nhưng cô ta vẫn kiêu ngạo ưỡn ngực, ánh mắt mềm mại duyên dáng nhìn Ngôn Tố.
Ngôn Tố nhìn bằng nửa mắt: “Diễn viên.” Dứt lời, hết sức chuyên chú cắt thịt bò bít tết.
“Tại sao?” Người phụ nữ nháy nháy mắt, mặc dù Ngôn Tố hoàn toàn không nhìn.
Ngôn Tố cũng không ngẩng đầu: “Cô rất biết bày tư thế, phô ra mặt đẹp nhất của mình, vẻ mặt mỉm cười và ánh mắt đều có dấu vết biểu diễn. Xét chiều cao của cô, không phải là người mẫu.”
Người phụ nữ nghe đến chỗ này, liếc Chân Ái một cái, hơi lộ ra vẻ đắc ý, nở nụ cười: “Thật khâm phục!”
Nhưng Chân Ái không hề cảm thấy lời của Ngôn Tố có gì không ổn, có rất rõ anh chỉ trình bày sự thật khách quan, thực sự không phải là từ góc độ thưởng thức khen ngợi vẻ đẹp của cô ta.
Hơn nữa, anh vẫn chưa nói xong,
“Quần áo và mỹ phẩm của cô rất đắt tiền, nhưng cử chỉ không đủ tao nhã, không phải là tiểu thư quý tộc. Cho nên cô không phải là gái điếm hạng sang mà là diễn viên.”
…
Vẻ mặt nữ diễn viên hơi cứng, cách nửa giây cười rộ lên: “Anh mong tôi là gái điếm hạng sang sao?”
Ngôn Tố tĩnh mịch: “Cô hạng sang hay hạng thấp có quan hệ với tôi?”
Diễn viên nhún nhún vai, cắn môi lại cười: “Vậy sao anh đoán ra được tôi là diễn viên? Khí chất?”
Ngôn Tố khẽ nhíu mày, giống như cảm thấy logic của người phụ nữ này lộn xộn đến vô cùng thê thảm: “Không phải tự cô thừa nhận trước sao?”
Diễn viên chẳng kéo được vỏ bọc, nhưng đáy lòng cho rằng người đàn ông lạnh lùng cự tuyệt cô ta này rất có ý tứ, ngọt ngào cười nói: “À, vậy thật đúng là tôi đã lộ bài tẩy trước.”
Lời nói này hoàn toàn mang ý ám chỉ tình dục.
Chân Ái như thường lệ nghe không hiểu bất cứ từ mang ý đồi trụy, Ngôn Tố không biết nghe hiểu không, không có bất kì phản ứng nào, vẫn cẩn thận cắt bít tết, từng miếng nhỏ thật chỉnh tề giống như máy cắt.
Những người đàn ông khác xung quanh cảm thấy bị cướp sự nổi trội, không mấy vui vẻ. Người đàn ông bên cạnh diễn viên nghi hoặc: “Hay là ngay từ đầu anh đã biết nghề của chúng tôi?”
“Đây là lần đầu tiên tôi thấy các người, là các người biểu hiện quá rõ ràng.”
Người đàn ông nâng mày: “Ồ? Vậy tôi làm nghề gì?”
“Bác sĩ ngoại khoa.” Mâu quang Ngôn Tố lạnh lẽo quét anh ta một cái, “Anh lau tay không dưới năm lần, coi trọng sự sạch sẽ; da tay của anh rất xấu, hơi nhăn rất khô, là do dùng nước khử trùng trong thời gian dài; trên ngón tay có vết sợi chỉ hằn lên, bởi vì lúc khâu vết mổ phải thắt chỉ. Lúc anh nói chuyên với người xung quanh lộ rõ cảm giác kiêu ngạo rất mạnh mẽ, địa vị xã hội của anh khá cao. Có khả năng lớn nhất chính là bác sĩ ngoại khoa.”
Bác sĩ há miệng, rất thất bại.
Một người phụ nữ ăn mặc tao nhã bên cạnh bác sĩ vỗ tay: “Thật lợi hại! Tôi nữa tôi nữa.”
“Giáo viên mầm non.” Ngôn Tố liếc cô ấy một cái, “Khoảng chừng 30 tuổi, nụ cười ấm áp chân thành, ăn mặc tao nhã lại mang theo tính trẻ con đáng yêu, giọng nói êm ái, rất trẻ con, động tác vỗ tay có đặc trưng của giáo viên mầm non rõ rệt. Ở chung với đám con nít, cô có vẻ như trẻ hơn so với bạn cùng tuổi.”
Trong mắt giáo viên mầm non lóe lên tia sáng vui vẻ, loại khen ngợi chân thành và nghiêm túc này khiến cô ấy rất thoải mái.
Chân Ái vui vẻ nhìn, cảm thấy Ngôn Tố thật lợi hại. Chơi cùng anh rất vui, bất cứ lúc nào cũng không thấy nhàm chán.
Một người phụ nữ khác còn lại trên bàn rất cao, trang điểm thuần khiết, bộ ngực đầy đặn, quần áo đẹp nhưng không lộ liễu, hoàn toàn trái ngược với diễn viên.
Cô ấy mỉm cười: “Tôi thì không cần nói nữa, vừa nhìn chính là người mẫu… Người còn lại, anh nhìn ra được không?”
“Luật sư, tay đua, võ sĩ quyền anh.” Ngôn Tố quét mắt qua ba người đàn ông còn lại.
Mọi người trên bàn không khỏi thầm bái phục, luật sư hỏi: “Có thể hỏi nghề của anh một chút không?”
Chân Ái nghe xong, nghĩ thầm, nhà logic học, chuyên gia giải mã, phân tích hành vi, tâm lý… Anh nhất định sẽ chọn…
“Nhà logic học.” Ngôn Tố không mặn không nhạt trả lời.
Chân Ái mỉm cười, cô biết đây là ngành học anh yêu mến nhất.
“Logic?” Võ sĩ quyền anh có vóc dáng cường tráng cười rộ lên, “Logic có ích lợi gì? Có thể bán lấy tiền làm cơm ăn?”
Nghe nói thế, người ngồi cùng bàn làm ra vẻ khinh thường sự thô lỗ của anh ta.
Ngôn Tố không hề để ý, liếc anh ta, thấy trên mu bàn tay của anh ta có vết thương nhỏ, hỏi: “Nhà anh nuôi chó con?”
Võ sĩ quyền anh sửng sốt, trả lời: “Có nuôi.”
Ngôn Tố tiếp tục: “Nhìn sự hứng thú của anh, nhất định không phải anh nuôi.”
“Là vợ tôi.”
“Nuôi chó con cần khá nhiều thời gian rảnh, hoặc vợ anh là bà chủ gia đình, hoặc nhà anh thuê người giúp việc.”
“Đúng, vợ tôi là bà chủ gia đình, nhà chúng tôi cũng có người giúp việc.”
“Nuôi chó cũng cần không gian tương đối lớn, nhà anh rất có thể có sân riêng.”
“Đúng, gia đình tôi có biệt thự ở ngoại ô.”
“Nói như vậy, kinh tế nhà anh rất tốt, sự nghiệp quyền anh của anh khá thành công.”
“Đúng.”
“Vợ anh không có nghề nghiệp, hoàn toàn dựa vào anh. Sự nghiệp của anh rất tốt, bình thường dưới tình huống này, quan hệ vợ chồng cũng rất tốt.”
“Rất thân mật.”
“Cho nên, anh một tuần có lẽ có thể có 4-5 lần làm tình.”
“Phải.” Võ sĩ quyền anh hoàn toàn xấu hổ.
Ngôn Tố đưa thịt bò bít tết đã cắt gọn tới trước mặt Chân Ái, lại lấy cái đĩa của cô qua, thờ ơ nói: “Từ nhà anh nuôi chó con suy luận ra anh một tuần có 4-5 lần làm tình, đây chính là logic.”
Võ sĩ quyền anh và toàn bộ người trên bàn đều trợn to hai mắt.
“Quá thần kì!” Võ sĩ quyền anh sửng sốt rất lâu mới liên tục cảm thán, tâm phục khẩu phục.
Lúc này, người phục vụ đến đổi đĩa, võ sĩ quyền anh mới học được kiến thức, lập tức tràn đầy phấn khởi hỏi người phục vụ: “Nhà anh nuôi chó con sao?”
Mặc dù người phục vụ cảm thấy kinh ngạc, nhưng lễ phép trả lời: “Không nuôi, thưa ngài.”
Võ sĩ quyền anh cảm thấy rất đáng tiếc thở dài: “Ôi, đời sống tình dục của anh không hài hòa.”
Trên bàn có người phì cười, Chân Ái cũng cảm thấy võ sĩ quyền anh thật là đần.
Ngôn Tố nhíu mi tâm, nghiêm túc sửa đúng cái sai của anh ta: “Thưa ngài võ sĩ quyền anh, nói một cách logic, loại nghịch đảo này không thể suy ra mệnh đề đúng!”
Trên đầu võ sĩ quyền anh một chuỗi dấu chấm hỏi: “Cái gì?”
Ngôn Tố trầm mặc, có loại cảm giác vô lực sâu sắc: “Never mind! (Không có gì!)”
Anh cúi đầu, mất hứng lẩm bẩm, “Mình thực sự là đầu óc không bình thường mới thảo luận về ngành học mình yêu mến nhất với cái người đầu óc đơn giản này.”
Chân Ái đang cắn thịt bò anh cắt cho cô, nghe thấy anh không vui, để dao nĩa xuống, nắm tay anh, hưng phấn nhỏ giọng khen: “Nhưng em đều hiểu, em cảm thấy anh rất thông minh!”
Sắc mặt Ngôn Tố dịu xuống, làm ra không them để ý mà hừ nhẹ một tiếng, kiêu ngạo nói: “Không cần em nói anh cũng biết.”
Diễn viên phía đối diện nhìn sâu kín, cảm thấy người đàn ông này ngồi ở đây lâu như vậy, chỉ duy nhất lúc đưa nước đưa đĩa cho Chân Ái mới có thể lộ ra sự dịu dàng nhè nhẹ, mà bây giờ nụ cười vô cùng nhạt và biểu cảm trên gương mặt anh thực sự là mê người muốn chết.
Cô ta cười khẽ, thanh âm rất quyến rũ: “Nhà logic học, logic của anh thực sự là hoàn mỹ.”
Ngôn Tố vốn đang cười nói với Chân Ái, nghe xong lời này, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn cô ta:
“Không, logic hoàn toàn không hoàn mỹ. Ngược lại, ‘Chứng cứ của Godel’ cho thấy, trong ngành học logic lúc nào cũng tồn tại một mệnh đề là “thật” nhưng “không có cách nào chứng minh”, hệ thống logic có khuyết điểm.” Anh vô cùng chăm chú, gần như thành kính, “Nhưng chuyện này không hề ảnh hưởng đến việc nó là ngành học hoàn mỹ nhất trong lòng tôi.”
Nhưng mà, mọi người cầm dao nĩa, trầm mặc. Trừ Chân Ái ra, không ai hiểu anh đang nói gì.
Nhưng nghe vào nội dung cao cấp như vậy, mọi người cũng không muốn lộ ra mình không hiểu, từng người nghiêm trang gật đầu.
Đối với phái nữ ngồi cùng bàn mà nói, nghe không hiểu không ảnh hưởng việc các cô hoàn toàn cảm nhận được sức hấp dẫn nghiêm túc và thuần túy của người đàn ông này.
Nữ diễn viên chậm rãi nháy nháy mắt, kìm lòng không được khen ngợi: “Ôi trời, anh thật đáng yêu.” Tiếng thở dài đó quả thực lộ liễu.
Chân Ái phát hiện được không đúng, khó hiểu nhìn cô ta, nhưng lại không nghĩ ra không đúng chỗ nào.
Ngôn Tố khẽ thu con ngươi. Mặc dù EQ anh thấp, nhưng IQ cao đủ để anh phân tích ra tính ám chỉ tình dục mập mờ từ trong giọng nói và ngôn ngữ tay chân của nữ diễn viên.
Anh lạnh nhạt thu ánh mắt: “Tôi không cảm thấy.”
Nữ diễn viên không hề bị đả kích mà nhún nhún vai: “Ngày mai chúng ta đều phải đi Silverland, hi vọng mọi người đi cùng vui vẻ.”
Ngôn Tố và Chân Ái đồng thời sửng sờ, người trên bàn này là người cùng lên đảo với họ?