“Người dẫn chương trình dáng rất cao, chỉ có người cao bằng hoặc cao hơn anh ta một chút mới có thể nghĩ tới việc dùng dây thừng siết anh ta từ sau lưng. Trong tất cả mọi người, chỉ duy nhất có luật sư cao hơn thỏa mãn điều kiện này.
Quá trình gây án đã biểu hiện ra ở hiện trường, anh ta siết người dẫn chương trình, người dẫn chương trình ra sức giãy giụa, nhưng cuối cùng vẫn tắt thở. Luật sư lo anh ta không chết, nắm đầu anh ta hung hăng đập vào góc bàn. Nhưng trên người luật sư không có vết máu bắn tung tóe, đoán chừng là dùng chăn của người dẫn chương trình để chắn.”
Khóe môi Ngôn Tố khẽ nhếch: “Thật trùng hợp, chúng ta nghĩ giống nhau.”
Nói cái gì mà “Thật trùng hợp”, khiến cô không khỏi áy náy.
Chân Ái xì một tiếng, trừng anh một cái, tinh tế suy nghĩ kĩ lại một lần, lại có thắc mắc:
“Nhưng A Tố, mặc dù hiện trường giết người dẫn chương trình không giống mấy vụ trước, nhưng cũng tồn tại khả năng này: Cùng một hung thủ có thể lộ ra đặc trưng và thông tin khác nhau trong một chuỗi vụ án liên tiếp.”
Trong mắt Ngôn Tố lóe lên chút ý cười: “Vì sao?”
Cô vạch ngón tay giải thích:
“A: Luật sư là hung thủ giết chết người dẫn chương trình,
B: Hiện trường người dẫn chương trình chết không có điểm tương đồng với mấy hiện trường trước,
Từ đó suy ra C: Luật sư không phải là hung thủ giết chết mấy người trước.
Quá trình suy luận này là sai lầm.”
“Ồ?” Anh nâng mày, sắc mặt tái nhợt nhưng nhuộm vài phần vui vẻ. Nghe người phụ nữ yêu dấu tự suy luận dùng ngành học anh yêu mến để chứng minh vấn đề, trên đời không có chuyện khiến anh cảm thấy mãn nguyện hơn nữa, biết rõ còn hỏi, “Tại sao sai?”
Anh thuần túy chỉ thích nghe từ miệng cô nói ra chuyện anh nghĩ trong lòng.
Giống như vô tình gặp gỡ, giống như ngẫu nhiên, lần này đến lần khác, cuối cùng cho anh sự ngạc nhiên bất ngờ, trăm lần không sai.
“Thông thường, mọi người nhìn thấy hiện trường giết người có chỗ giống nhau, ấn tượng đầu tiên giữ vai trò chủ đạo, cho rằng đó là giết người liên hoàn; ngược lại thì cho rằng không phải một hung thủ; nhưng đây là điều sai lầm. Hiện trường giết người có điểm giống nhau hay không, và có phải là giết người liên hoàn hay không, giữa hai cái này không tồn tại mối quan hệ tương quan tuyệt đối.”
Cô nâng má, rất nghiêm túc, “Anh xem, nếu em là hung thủ, em lập kế hoạch trước, thế là em giết mấy người gọn gàng sạch sẽ. Nhưng việc này không thể đảm bảo lúc em nhất thời bỗng nhiên nổi lên ý muốn đi giết người dẫn chương trình cũng ổn thỏa như vậy.”
Ý cười nơi đáy mắt Ngôn Tố lặng lẽ phóng đại, hài lòng lại thỏa mãn, bổ sung một câu: “Cái này trong logic học phạm vào lỗi suy luận không liên quan và nhảy luận chứng.
Đây cũng là lý do vì sao anh chưa từng cho rằng mấy vụ án ở khắp mọi nơi này là giết người liên hoàn, mà là phân tích riêng từng cái một. Mấy vụ án trước quả thực không thể loại trừ hiềm nghi luật sư.”
Chân Ái nằm sấp bên cạnh anh, nghe xong lời này, đột nhiên vui vẻ. Cô thực sự thích tính cách nghiêm khắc cẩn thận và chuyên nghiệp của anh. Trong mắt cô, chỉ có người đàn ông như vậy mới gọi là hấp dẫn.
Diễn viên nói cái gì mà “Người đàn ông tồi càng khiến phụ nữ thích,” đó là lời nói không có logic cỡ nào!
Cô vô thức nhích lại gần anh, rất nhẹ, sợ đụng vào vết thương, ôm một tư thế thoải mái, mới mời anh: “Vậy chúng ta cùng phân tích riêng từng cái một đi.
Bắt đầu từ bác sĩ trước. Mười mấy giây tối đen, hung thủ liền giết bác sĩ, kéo anh ta xuống dưới bàn ăn, võ sĩ quyền anh và giáo viên mầm non bên cạnh không hề hay biết, quả là không có khả năng phạm tội!”
Ngôn Tố nghe nói, chống người ngồi dậy, Chân Ái lập tức đỡ anh: “Sao vậy?”
“Phối hợp em!” Anh đi đến ngồi trên sofa, hơi yếu ớt dựa vào tấm nệm, ánh mắt sáng láng, “Anh là bác sĩ, em suy nghĩ một chút, phải như thế nào mới có thể trong mười mấy giây giết anh thần không biết quỷ không hay.”
Dùng cách suy nghĩ của hung thủ?
Chân Ái cảm thấy kích thích, tim không khỏi đập nhanh hơn, hứng thú càng cao hơn.
Nhưng trước khi chính thức đóng vai hung thủ, cô theo bản năng lo Ngôn Tố sẽ lạnh, đặc biệt đắp chăn cho anh. Cô cẩn thận dùng vạt thảm đắp chân anh, lại nhẹ nhàng dùng chăn ôm lấy cổ anh, nhét vào một chút.
Ngôn Tố hơi ngơ ngác, vẫn còn không quen với sự thân mật dịu dàng của cô gái nhỏ này, nhưng nghĩ đơn giản một hồi, đáy lòng liền nở nụ cười.
Chỉ sau một giây, cô thay đổi sắc mặt bình tĩnh, trong nháy mắt đi vào trạng thái:
“Em muốn giết anh, cách thức rất đơn giản. Dùng khăn ăn quấn lấy dao phẫu thuật đâm vào tim là được rồi. Nhưng mà,”
Cô hơi híp mắt lại, trước mặt hiện ra cảnh tượng trong phòng ăn lúc đó. Bác sĩ ngồi giữa võ sĩ quyền anh và giáo viên mầm non, sau ghế là tượng sáp,
“Nhưng anh chết rồi sẽ ngã xuống, sẽ đập vào ghế và tượng sáp, phát ra âm thanh lớn, có thể lại đập trúng người bên cạnh. Vậy, em làm thế nào yên lặng giết anh, lại kéo anh xuống dưới bàn?”
Chân Ái nhíu mày, khó hiểu. Cô nhìn về phía Ngôn Tố, đột nhiên ôm vai anh: “Chẳng lẽ sau khi giết anh, em nhanh chóng ôm lấy anh như ôm công chúa vậy?”
Khóe môi Ngôn Tố cong lên một chút.
Chân Ái lườm anh một cái, trách anh không nghiêm túc, trong đầu tiếp tục phân tích. Cô kề bên đầu anh, tự lẩm bẩm: “Trong bóng tối em không nhìn thấy vị trí trái tim anh, đương nhiên phải dùng tay đo một chút trước.”
Lúc nói, ngón tay mảnh khảnh bò rất rất nhẹ nơi ngực trái Ngôn Tố, vì chú ý đến vết thương của anh nên chỉ chạm đến rồi dừng.
Ngôn Tố nhìn đầu ngón tay trắng ngần của cô như chuồn chuồn lướt nước đánh đàn trên ngực anh, bỗng cảm thấy sự đau đớn nhức nhối nơi ngực biến mất, thay vào đó là một loại khiêu khích đến ngứa ngáy không thể làm sao được.
Cô thực sự là thuốc giảm đau tốt nhất!
Anh phân tâm một giây, mạch suy nghĩ lại bị thanh âm của cô kéo về: “Đo ngực anh, động tác kì lạ như vậy, tại sao anh không trách em? Lúc em giết anh, tại sao anh không kêu cứu mạng? Tại sao không gào lên đau đớn…”
Lời còn chưa dứt, trong đầu Chân Ái lóe lên một vệt sáng, gần như là phản xạ có điều kiện:
“Bởi vì miệng anh bị chặn.”
Trước mắt đột nhiên hiện ra một màn cô khoét đầu mũi tên cho Ngôn Tố cách đó không lâu, anh đau đến mức cả người căng lên, nhưng cô chặn miệng anh, cho dù trong cổ anh có nặng nề rên một chút, cũng sẽ bị nụ hôn sâu của cô thu nhận.
Chân Ái kinh ngạc mở to hai mắt: “Giết anh ta là một người phụ nữ!”
Chỉ có phụ nữ mới có thể hôn miệng anh ta, khiến anh ta không phát ra được âm thanh nào; chỉ có phụ nữ mới có thể thân mật sờ ngực anh ta mà không làm cho anh ta bài xích.
Ngôn Tố cười nhạt, không hề keo kiệt khen ngợi: “Ừ, không sai.”
Chân Ái rất kinh ngạc vui mừng phát hiện của mình, nhưng nghĩ tới vấn đề tiếp theo, lại không hiểu: “Nhưng đàn ông cũng rất khó ôm thi thể bác sĩ xuống dưới bàn trong không gian chật hẹp như vậy, dưới tình huống không đụng vào người bên cạnh, tượng sáp và ghế; phụ nữ thì càng khó làm được điểm này hơn!”
Ngôn Tố thấy cô gặp phải góc chết, liền sờ sờ đầu cô: “Ai, mới vừa rồi em còn nói, không được để ấn tượng đầu tiên giữ vai trò chủ đạo.”
Không được để ấn tượng đầu tiên giữ vai trò chủ đạo?
Ý của câu này là…
Sau khi cô được chỉ bảo, trong nháy mắt sáng tỏ thông suốt.
Bởi vì hung thủ là phụ nữ, cho nên vụ án giết người này mới trở nên vô cùng đơn giản.
Cô mím môi cười: “Em biết rồi. Lần này, chúng ta khôi phục hiện trường đi.”
Cô buông anh ra, nhảy xuống từ trên sofa, ngồi xổm bên chân anh, ngước đầu nghiêm túc lại hưng phấn nhìn anh.
Anh đột nhiên nhận ra không ổn, muốn ngăn cản, cô đã bắt đầu nói: “Giết anh rồi lại kéo anh xuống, quá phiền phức. Chi bằng anh xuống đáy bàn tìm em đi.”
Cô ngoẹo đầu, giọng nói lười biếng lại ngây thơ, mang theo chút ý quở trách.
Cô rất nhập vai, mà anh cũng vậy.
Cúi đầu nhìn cô bên chân như vậy, ngồi giữa hai chân anh, anh thực sự có một loại kích động muốn nghe lời cô trượt từ sofa xuống dưới hôn cô.
Cùng lúc đó, cánh tay nhỏ bé mềm mại như không có xương của cô luồn vào ống quần anh, dọc theo chân anh, nhẹ nhàng như một con kiến sờ một mạch lên trên.
Ngôn Tố giật mình nhìn cô chằm chằm.
Đôi mắt cô đen nhánh như quả nho, gương mặt trắng nõn ngây thơ, đẹp đến mức khiến người khác không dời ánh mắt sang chỗ khác được. Trên tay rõ ràng làm động tác dụ người, nhưng trên mặt không mang theo một chút ý tứ suồng sã hoặc dụ dỗ nào, ngược lại đang thăm dò rất nghiêm túc.
Hai loại đối lập như vậy hiện ra trên gương mặt cô, bản thân chính là một sự mê hoặc mãnh liệt.
Cô không tự biết, dường như sờ lên thành nghiện, toàn bộ cánh tay mảnh khảnh luồn vào trong quần anh, quấn quýt một chỗ với chân anh, vòng qua đầu gối, còn muốn dò lên trên.
Ngôn Tố đỏ mặt, trực giác bụng dưới giống như bốc cháy, nóng bỏng, cơ thể hơi giống như cây cung bị đánh thức, bất an mà lại khó chịu đựng, sắp bắt đầu sa sầm mặt.
Nhưng mà, trời, anh thực sự thích sự vuốt ve thân mật này; không gian trong ống quần có hạn, chỉ có tay cô dịu dàng vuốt ve chân anh, riêng tư lại thân mật khiến anh say đắm.
Lúc anh do dự có cần ngăn cản cô tiếp tục thăm dò đến chỗ sâu hay không, tay cô dừng lại.
Ban đầu Chân Ái chỉ định sờ một chút mang tính tượng trưng, bày ra quá trình nữ hung thủ dụ dỗ người chết xuống đáy bàn, nhưng bàn tay nhỏ bé luồn vào liền chạm phải những sợi lông mềm mại và làn da xúc cảm cực tốt của anh, còn có cơ chân chắc nịch và trôi chảy.
Sự ấm áp trong quần anh, cánh tay mảnh khảnh của cô kề sát chân anh, quá thân mật!
Cô giống như nghiện, quỷ thần xui khiến muốn sờ sâu hơn, thực sự muốn đưa toàn bộ cánh tay mình vào ôm anh cùng một chỗ mới phải. Nhưng anh ngồi trên sofa, cong chân, phạm vi hoạt động có hạn, cô không thể tiến thêm bước nữa.
Trong lòng Chân Ái nóng lên, lấy lại bình tĩnh, nhìn anh, tiếp tục trở về trạng thái cũ: “Em ở dưới, ra hiệu ngầm cho anh. Cho nên anh chủ động chui xuống đáy bàn.”
Ngôn Tố nhìn cô chằm chằm, tim đập như trống mà trầm mặc.
Cô chậm rãi rút tay từ trong ống quần lại, đứng lên quỳ trên sofa, bàn tay nhỏ bé vòng sau cổ anh nắm lấy gáy anh, sáp lại gần môi anh:
“Anh xuống đáy bàn hẹn hò với em. Chúng ta hôn nhau điên cuồng và nhiệt liệt, tay của em bò đến ngực anh, anh đương nhiên sẽ không để ý, bởi vì đây là sự vuốt ve thân mật.” Cô kiêng dè vết thương của anh, chỉ đặt tay trên vai anh,
“Nhưng ngay lúc anh lơ là nhất, em tìm đúng vị trí ngực anh, dao trong tay đâm vào trái tim anh, mà anh không phát ra thanh âm nào, cứ như vậy, đột nhiên chết đi.”
Ngôn Tố mím mím môi, lặng lẽ điều hòa hơi thở.
Chân Ái nói xong, lập tức buông anh ra, bản thân ngồi ngay ngắn, vẻ mặt hưng phấn và chờ mong giống như một đứa trẻ đợi được khen: “Thế nào? Thế nào? Điều em nghĩ cũng đúng chứ?”
Ngôn Tố sững sờ, hồi lâu lúng túng ho khan một cái, giọng nói khàn khàn: “Ừ, rất đúng.” Anh nhanh chóng chỉnh đốn tốt tâm trạng, “Hung thủ là phụ nữ, nhưng có phụ nữ có thể loại trừ.”
Bốn người phụ nữ. Làm sao loại trừ?
Chân Ái ôm chân ngồi trên sofa, từ từ, lại nghiêm túc nhớ lại tình hình lúc đó lần nữa, vị trí của từng người, tình huống thi thể…
Ngẫm nghĩ một lần, cô thu xếp rõ ràng:
“Thi thể bác sĩ không có bất kì chỗ kì lạ nào khiến người khác chú ý, nếu là diễn viên, lớp trang điểm dày trên mặt cô ta và son môi sẽ để lại dấu vết trên miệng bác sĩ, vậy chúng ta sẽ nhìn ra sự khác thường ngay tại chỗ.”
Nói chỗ này, cô ngước mắt nhìn Ngôn Tố một cái, trong ánh mắt anh mang theo sự khích lệ, ý bảo cô tiếp tục,
“Tiếp đó là người hầu gái. Cô ấy ngồi cuối bàn, nếu cô ấy bò ở dưới bàn đến bên cạnh bác sĩ, cách này rất không an toàn, trên đường có thể đụng vào chân những người khác. Cho nên, cũng không phải cô ấy.”
“Bác sĩ chủ động chui xuống đáy bàn là do anh ta biết người kia là ai, giữa hai người có sự hẹn ngầm thân mật. Nếu là giáo viên mầm non, cô ấy ngồi cạnh anh ta, nếu muốn hôn anh ta, hoàn toàn không cần chui xuống đáy bàn. Dùng cách này sẽ khiến bác sĩ cảm thấy đột ngột lại kì lạ, sự kinh ngạc và tốc độ phản ứng của anh ta sẽ làm tiêu hao mất vài giây.”
Thì ra vụ án không có khả năng giải quyết, trong nháy mắt này trở nên thật đơn giản,
“Chỉ có người mẫu không trang điểm ngồi chéo đối diện anh ta.”