Lần cuối cùng là ở một nhà trẻ công lập.
Dọc đường đi, Chân Ái vô cùng lo lắng. Ngôn Tố làm việc phục vụ cộng đồng quả thực rất nghiêm túc, nhưng mà, quá nghiêm túc rồi.
Ở viện bảo tàng, anh phục vụ hai giờ, tốn ba giờ để chỉ ra toàn bộ sai lầm trên biển giải thích, phê bình lời chú giải trên đó, như thế thích hợp sao?
Ở thư viện, anh cho rằng cách tìm sách của thủ thư quá cũ, thay đổi hệ thống truy vấn hoàn toàn mới áy tính, khiến thủ thư hoàn toàn mờ mịt, như vậy thích hợp sao?
Nhiều không kể xiết.
N người phụ trách đen mặt, anh còn dè dặt mà đắc ý, cho rằng anh đã cứu vãn lĩnh vực phục vụ cộng đồng.
Nhưng mà, lần này là đi chăm sóc trẻ em, chắc sẽ không xảy ra bao nhiêu chuyện rắc rối đâu nhỉ?
Chân Ái cầu nguyện trong lòng.
Sau khi đến, bất ngờ gặp được người quen, giáo viên mầm non trong lâu đài lại đang đi làm trong nhà trẻ công lập của thành phố. Cô ấy nhìn thấy Ngôn Tố và Chân Ái cũng vô cùng kinh ngạc, thân thiện tiến tới chào hỏi.
Chân Ái trả lời vài câu.
Ngôn Tố từ đầu đến cuối đều lạnh nhạt, biểu cảm không biến đổi. Cho đến lúc đi theo hiệu trưởng và giáo viên vào phòng chơi, nhìn thấy các vật nhỏ chạy lung tung đầy đất, anh mới nhíu mày trong nháy mắt, xoay người đi ra ngoài: “Một đám khoai tây nhỏ lăn đầy đất. Anh không thích, giao cho em.”
Chân Ái lập tức tóm anh lại: “Không được phép bỏ chạy.”
Ngôn Tố rõ ràng không thích cách cô dùng từ, nhướng mày: “Không phải bỏ chạy, là tự vệ.”
“Anh sợ trẻ con?”
Trên mặt anh không nén được giận: “Không phải sợ, là bài xích.”
“Ngôn ngữ của em thật nghèo nàn, luôn luôn không tìm được từ thích hợp.” Giọng Ngôn Tố lạnh nhạt, khôi phục biểu cảm người máy,
“Mệnh đề A: Trẻ con là sinh vật kém logic nhất trên thế giới;
Mệnh đề B: Ngôn Tố bài xích mọi sinh vật không có logic;
Kết luận: Ngôn Tố bài xích trẻ con nhất.
Suy luận xong!”
Dứt lời quay đầu, rất là bất mãn nhìn Chân Ái, có vẻ như oán trách cô không nhìn ra tâm tình của mình.
Đám khoai tây nhỏ vây một chỗ trong phòng chơi trong nháy mắt yên lặng như tờ, toàn bộ ngửa cái đầu nhỏ lên, con ngươi tròn vo như quả nho, nhìn Ngôn Tố, tò mò lại ngây thơ.
Hiệu trưởng nhà trẻ mang một vẻ mặt sợ hãi: Thượng Đế ơi, người thanh niên này đang nói lời nghiệp chướng gì trước mặt bọn trẻ vậy!
Chân Ái cứ như cảm giác được cô hiệu trưởng muốn đập đầu Ngôn Tố, vội vàng kéo anh sang bên cạnh, áy náy liếc mắt nhìn vẻ mặt ngơ ngác của các bé đậu đỏ trong phòng, giải thích với cô ấy: “ ‘Yansu’(*) anh ấy nói là một con chó con anh ấy nuôi trong nhà, vì bị trẻ con đá mông nên sợ trẻ con. Nhưng ‘S. A.’ của chúng tôi, anh ấy rất thích trẻ con!”
(*) Yansu: phiên âm tiếng Anh của tên Ngôn Tố.
Vừa nói, đẩy Ngôn Tố một cái.
Ngôn Tố nghe cô nói “Yansu” là chó con, đã rất bất mãn, mặt xám xịt nhìn Chân Ái: “Anh thích trẻ con sao? Sao anh không biết?”
Chân Ái hung hăng chọc anh, lúc này anh mới quy củ, nghiêm mặt nhìn hiệu trưởng: “Đúng thế, hiệu trưởng.”
Lúc này hiệu trưởng mới yên tâm, bảo giáo viên ở lại trông coi.
Chân Ái xoay người, trừng Ngôn Tố một cái: “Anh quy củ một chút cho em.”
Ngôn Tố nhíu mày, cảm thấy oan uổng: “Anh vẫn rất quy củ.”
Chân Ái không nói được mà thở dài: “Anh tốt với bọn trẻ một chút được không? Sau này anh cũng sẽ có con của mình, coi như huấn luyện trước không tốt sao?” Vừa nói, người đã đi tới chơi với mấy bạn nhỏ.
Ngôn Tố nhìn bóng lưng gầy yếu lại yên tĩnh của cô, ngẩn người, cô nói lời này là có ý gì?
Ừm…
Đây là một chuyện rất nghiêm túc.
Nếu anh kéo tay một cô gái, nếu anh hôn môi một cô gái, nếu anh thấy được cơ thể một cô gái, nếu anh và một cô gái vuốt ve nhau, nếu anh ngủ cùng một cô gái…
Xét theo thói quen sạch sẻ kép trên phương diện cơ thể và tinh thần của anh, anh sẽ không làm mấy chuyện kể trên với một cô gái khác.
Như vậy, đây phải là cùng một cô gái, mà chuyện tiếp theo rất có thể sẽ phát triển thế này – anh kết hôn với cô gái này, sau đó cùng cô gái này sinh một đứa trẻ.
Thế là, trẻ con xuất hiện, có lẽ tên tiếng Trung là Tiểu Tiểu Tố, tên tiếng Anh là S. A. Junior.
Cái này, anh quả thực không thể bài xích; cho nên, anh phải luyện tập trước.
Ừm, chắc chắn cô cũng nghĩ như vậy. Đúng, nhất định nghĩ như vậy.
Ngôn Tố gật đầu, lấy đàn ghi-ta từ trong tủ, ngồi xếp bằng, ho nhẹ một tiếng: “Mấy bạn tí hon, tôi hát ấy đứa nhé.”
Chân Ái nghi ngờ nhìn anh, người này sao đột nhiên thay đổi 360 độ vậy?
Người nghiêm túc nào đó nói tiếp: “Hát ấy đứa một bài hát vô cùng có ý nghĩa giáo dục, nó sẽ dạy mấy đứa nhận biết bộ mặt thật của thế giới này.”
Sao nghe giống kênh Discovery vậy? Chân Ái càng tò mò hơn.
Những người bạn nhỏ lập tức chạy đến trước mặt Ngôn Tố, quây từng vòng quanh anh, lúc lắc cái đầu nhỏ vỗ tay, giống như từng hàng đầu nấm ngay ngắn chỉnh tề.
Ngôn Tố không quen lắm, vẻ mặt hơi lúng túng, cúi đầu khẽ gảy đàn ghi-ta một cái, đàn hai cái liền bắt đầu hát.
Chân Ái ngồi một bên, mỉm cười nghe. Nghĩ thầm trong bụng, anh ở bên ngoài luôn lạnh nhạt ngạo mạn, thực ra vẫn đầy lòng tốt mà. Hơn nữa đây là lần đầu cô nghe anh hát, chất giọng trầm thấp thuần túy lành lạnh giống như dòng suối trong khe núi, hòa cùng tiếng đàn ghi-ta nhẹ nhàng, có một sự êm tai dễ nghe không nói ra được.
Giáo viên cũng rất vui vẻ, suýt nữa không nhịn được khẽ lúc lắc đầu, nhưng mà…
Lời bài hát này sao càng nghe càng là lạ?
“Đừng tin bố mẹ, cũng đừng tin cô giáo,
Bởi vì họ đều là kẻ lừa đảo;
Mẹ nói đưa chó con đến nhà bà nội,
Thực ra nó đáng thương đã sớm ốm chết rồi;
Bố nói bà nội đã lên thiên đường,
Bà đã biến thành tro bụi chôn dưới đất;
Mẹ nói ông già Noel thích đứa bé ngoan,
Mẹ lặng lẽ để vớ Giáng Sinh làm ở Trung Quốc trên giường bạn;
Bố nói nàng tiên răng sẽ mang chiếc răng rụng của bạn đi,
Thực ra bố lén lút để tiền trong chăn của bạn…”
Cằm của giáo viên suýt nữa rơi xuống đất: Xong rồi, ngày mai tuyệt đối sẽ có một làn sóng lớn phụ huynh tức giận đến trách cứ!
Chân Ái lại không cảm thấy, vui tươi hớn hở nghe, mãi đến lúc cô phát hiện sắc mặt của mấy người bạn nhỏ không đúng lắm, tất cả đều là vẻ mặt ngây ngô lo lắng nhìn Ngôn Tố, con ngươi đủ loại màu sắc xoay tròn, cái đầu nho nhỏ đều đang hoang mang suy nghĩ.
Vừa nhìn sắc mặt giáo viên cũng tối đen, lúc này mới phát hiện, chẳng lẽ Ngôn Tố đã gây họa?
Nhưng Chân Ái từ nhỏ đến lớn không có mẹ yêu thương nói: Không thấy chó con là do đưa đến nông trường vui vẻ, không thấy bố là do lên thiên đường, đứa bé ngoan sẽ nhận được quà của ông già Noel, chiếc răng rụng có nàng tiên răng lấy nó đi, sau đó kín đáo đưa cho con 10 đô-la…
Đều không có.
Cho nên cô không biết đối với trẻ con mà nói, những lời nói dối có thiện ý này đáng yêu biết bao.
Ngược lại, cô rất rõ, không thấy chó con là do mẹ lấy đi làm thí nghiệm; không thấy bố là do bị người ta bắn thành tro tàn rải xuống Thái Bình Dương; ngoài ra, nhìn từ người theo chủ nghĩa duy vật trung thành, những thứ như ông già râu bạc kéo xe trượt tuyết bay trên trời, và nàng tiên vỗ cánh đến trộm răng là không thể nào tồn tại.
Cho nên, từ mức độ nào đó mà nói, cô cảm thấy Ngôn Tố hát rất tốt, chỉ là nội dung có chút thiểu năng, đều là chuyện của đã biết từ nhỏ!
Cô không biết, thời thơ ấu của cô không bình thường.
Mà bài hát thiểu năng dưới cái nhìn của cô của Ngôn Tố, đối với mấy bạn nhỏ ở nhà trẻ mà nói, quả thực là vượt quá sự vỡ lòng của nhà trẻ!
Cho nên, những người bạn nhỏ đều sợ ngây người.
Ngôn Tố hát xong, vỗ nhè nhẹ lên đàn ghi-ta, nhìn bọn trẻ giống như từng củ khoai tây nhỏ không hề phản ứng, nhíu mày: “Này, lúc này mấy đứa phải vỗ tay!”
Bọn trẻ vẫn rất nghe lời, lập tức vỗ tay rào rào.
Chân Ái: “…”
Anh cũng có thể không cần tích cực với bọn trẻ như vậy…
Ngôn Tố hài lòng, lười biếng hỏi: “Bình thường tôi đều không để lại thời gian cho người nghe đặt câu hỏi, nhưng thấy mấy đứa, vẻ ngoài rất, nhỏ bé, ừm, mấy đứa có thể đặt câu hỏi.”
Chân Ái còn định nói anh cho rằng anh đang diễn thuyết ở đại học hả, bọn trẻ mới mặc kệ anh. Không ngờ bọn trẻ ngồi dưới đất từng đứa một giơ tay, chen lấn: “Em hỏi, em hỏi.”
Câu hỏi chỉ là điều bố mẹ từng nói với bọn chúng trong cuộc sống, tất cả đều hỏi Ngôn Tố, có phải bố mẹ chúng đang nói dối không.
Lúc chờ phục vụ cộng đồng kết thúc, hiệu trưởng suýt nữa không đuổi người, giáo viên cũng hết sức khó xử.
Hai người đi ra lớp học trong ánh mắt hung dữ của cô hiệu trưởng, mới ra khỏi tòa lầu nhỏ, nghe thấy phía sau có thanh âm giòn giã của trẻ con: “S. A.!”
Quay đầu lại thấy vài đứa trẻ đang cầm một món quà nhỏ gói vội chạy tới, xấu hổ nhón chân lên, giơ cánh tay nhỏ bé lên thật cao.
Ngôn Tố không biểu lộ cảm xúc gì, nhìn về phía Chân Ái, nói bằng tiếng Trung: “Xuất hiện tình huống không hề có logic, anh từ chối đối mặt. Em hỏi bọn chúng, cái thứ xấu xí này là cái gì?”
Chân Ái trừng anh, hỏi đứa nhóc kia: “Đây là cái gì?”
Bọn trẻ đỏ mặt, cô bé tên Alice giành trả lời: “Quà tặng, cảm ơn anh ấy đã nói rất nhiều lời thật.”
Chân Ái cảm thấy bất ngờ, Ngôn Tố lại cúi người, nhận món đồ trên tay đứa trẻ, bình tĩnh đánh giá: “Đóng gói quá độ, lãng phí tài nguyên xã hội.”
Lần này anh nói tiếng Anh, nhưng từ vựng của đứa trẻ có hạn, nghe không hiểu.
Chân Ái nhìn vẻ mặt có vẻ 囧囧 của bọn trẻ, cười hì hì hai tiếng.
Ngôn Tố nắm chặt cái hộp trong tay, lắc lắc, không hề che giấu chút nào mà nhíu mày: “Mấy đứa nhóc này, lại có thể gói đồng hồ báo thức trong lớp lại? Biết không, ở Trung Quốc là không thể tặng đồng hồ cho người khác. Hơn nữa, tôi thức dậy không cần đồng hồ báo thức…”
Chân Ái nhìn bọn trẻ há to miệng, lập tức ngắt lời Ngôn Tố: “Mấy bạn nhỏ, ý của anh ấy thực ra là nói cảm ơn.”
Ngôn Tố quay đầu nhìn cô, hơi khinh bỉ: “Năng lực phân tích quá kém! Ý của anh là vậy sao?”
Chân Ái hung hăng chọc anh một cái, tức giận nói: “Nói!”
Ngôn Tố khẽ nhướng mày, một lúc lâu sau, nhìn về phía mấy bạn nhỏ, ngay ngắn gật đầu: “Cảm ơn mấy đứa đã tặng đồng hồ cho tôi, tôi vô cùng thích.”
Song ngữ Trung Anh.
Chân Ái: “…”
Nếu cô không nghe ra sự châm biếm của anh mới là lạ!
Bọn trẻ lại không biết, hi hi ha ha chạy về.
Lúc này Ngôn Tố mới rời khỏi, xoay người lại thấy ánh mắt bất mãn của mấy cô trong nhà trẻ.
Ngôn Tố: “Cô giáo trong nhà trẻ vẫn chán ghét anh như vậy.”
Chân Ái nghe được ý khác trong lời này, cười trêu chọc anh: “Lúc nhỏ anh không khiến cô giáo trong nhà trẻ thích?”
“Có lẽ anh hỏi nhiều lắm.”
Chân Ái không nhịn được tưởng tượng trong đầu: “À, anh cũng có lúc có nhiều câu hỏi? Em nghĩ thử xem, anh ở trong nhà trẻ, một viên nho nhỏ, mỗi ngày đuổi theo phía sau người lớn một trăm ngàn cái tại sao, chắc chắn rất đáng yêu.”
Ngôn Tố không nói gì, không cảm thấy chuyện này có cái gì đáng yêu.
Cô lại giống như rất có hứng thú, khó được cười thoải mái.
Ánh mặt trời rất tốt, chiếu vào trong con ngươi đen như mực của cô, sáng long lanh.
Anh nhìn nụ cười trên gương mặt trắng nõn của cô, trong lòng có sự yên bình không thể giải thích, cũng không muốn phản bác lại gì, chỉ cảm thấy, làm cho cô cười như vậy, thực sự rất tốt.
Chân Ái vui vẻ tưởng tượng xong, lại nói: “Giáo viên ở nhà trẻ là một loại sinh vật kì lạ, chúng ta không cần để ý đến cô ấy. Ví dụ như bài hát thiếu nhi anh hát vừa rồi, em cảm thấy rất hay.”
“Nhưng người nghe hình như không thể chấp nhận, còn tặng anh một giờ!” Ngôn Tố cầm cái hộp gói lộn xộn trong tay kia, lắc lắc.
Chân Ái nhảy lên, chạy đến trước mặt anh, đối mặt với anh, chắp tay sau lưng lùi từng bước ra sau: “Em chấp nhận là được rồi, em là người hâm mộ của anh!”
Ngôn Tố ngẩn người, một lúc lâu sau, quay đầu nhìn sang chỗ khác, nói một từ: “Tầm thường!”
Nói xong, lại không nhịn được nở nụ cười trong ánh mặt trời.
#
Khi giáo viên về đến nhà, phát hiện một cái đồng hồ cát đặt ở cửa, nhặt lên nhìn một cái, hạt cát xám trắng chậm rãi chảy trong bình thủy tinh nho nhỏ, thật xinh đẹp.
Nhìn xung quanh không có ai, cũng không biết là ai đặt ở cửa nhà cô.
Đẩy cửa đi vào trong, chìa khóa trong tay lạch cạch một tiếng rơi xuống đất, đồng hồ cát lăn leng keng.
Cửa, chậm rãi khép lại.