Sau khi giải cơn nghiện một hồi, Lục Vân đưa Tôn Tiểu Sở trở về Tôn gia.
Vào thời khắc ly biệt, cô lại nhón mũi chân hôn Lục Vân một cái.
Lần này không phải hôn trên mặt Lục Vân, mà là trên miệng, hương thơm thanh nhã trên đôi môi thiếu nữ vươn vấn không thể tan đi.
Lục Vân đột nhiên giật mình.
Con mẹ nó! Nụ hôn đầu đời của ông đây!
Nhưng sau đó hắn lại cười khổ, mình như vậy có tính là tên thả lửa trái tim thiếu nữ không?
Không cẩn thận đã bắt cóc mất trái tim cô gái này rồi.
Nhưng nếu như vậy có thể làm Tôn Tiểu Sở tập trung học tập, Lục Vân cảm thấy mình hy sinh một chút cũng không đáng kể.
Sớm biết vậy nên bảo Tôn Tiểu Sở giới thiệu thêm mấy bạn nữ xinh đẹp cho hắn quen, như vậy cũng có thể dựng lên cho các cô một mục tiêu to lớn, chờ tương lai thi đậu trường nổi tiếng của Long Quốc thì mình cũng coi như lập một công đức.
Vì bồi dưỡng nhân tài cho tổ quốc, Vân Thiên Thần Quân thật là hao tổn tâm huyết!
Khi trở lại biệt thự Lục Nhân, Liễu Yên Nhi đang luyện yoga.
Thân thể cô rất mềm mại, bày ra tư thế chữ Mã yêu cầu cao độ, khi Liễu Yên Nhi chuẩn bị ép người lên phía trước thì Lục Vân xung phong chạy tới, "Em tới em tới, chị Yên Nhi, em tới giúp chị cho."
Nói xong hắn liền đè lại hai bên vai ngọc của Liễu Yên Nhi, giúp cô đè nửa người trên xuống, vừa thử hỏi, "Chị Yên Nhi, chị biết hiện tại chị bảy làm gì không?"
"Thế nào, cảm thấy ba bà chị này không tốt với em nên gấp không chờ nổi muốn đi gặp bà chị kia sao?" Liễu Yên Nhi vừa cầm khăn lông lau mồ hôi trên người, vừa trêu ghẹo Lục Vân.
"Hi hi, chỉ tò mò hỏi một chút mà thôi." Lục Vân cười mỉa mà nói.
Liễu Yên Nhi trừng hắn một cái, nói, "Thôi, nói cho tên không lương tâm như em cũng không sao, chị năm Sở Dao và chị bảy Lạc Ly đều thần thần bí bí, nhưng hình như chị từng nghe Lạc Ly nhắc đến, nói là đang làm việc cho bên trên, cụ thể là gì thì chị không biết.".
Quả nhiên!
Các chị đều không biết chị bảy là minh chủ khu Hoa Trung của Võ Minh, có lẽ chị bảy cảm thấy không cần thiết nên không nói cho họ biết!
Dù sao khoảng cách giữa tu võ giả và người dân bình thường vẫn có chút xa xôi. Chỉ là những người chị của mình thật là người dân tầm thường sao?
Lục Vân không khỏi có chút hoài nghi.
Chỉ sợ mỗi người bọn họ đều là đại lão che giấu thân phận, nhưng lại nghĩ đối phương là người thường?
Cứ nhìn chị Yên Nhi đi, nếu không phải mình đột nhiên trở về thì ai biết được thân phận của cô lại là một sát thủ.
Càng không cần phải nói đến chị năm Sở Dao thần thần bí bí, đến bây giờ còn không biết đang lêu lỏng ở nơi nào.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Lục Vân tưởng chị Khuynh Thành hoặc là chị Thanh Đàn trở lại, mở cửa nhìn lại thì phát hiện đó là Trương Bình và Kim Chí Thành đi theo phía sau cô ta.
"Các người tới làm gì?" Ánh mắt Lục Vân rất lạnh lùng.
Từ lần trước hai người này bày ra vỡ Hồng Môn Yến ở Tụ Hương Lâu, muốn tổn thương chị Khuynh Thành, Lục Vân đã không ưa gì bọn họ.
Trương Bình cười làm lành mà nói, "Cái kia… Tiểu Diệp Tử không có ở nhà sao?"
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
"Cô còn có mặt mũi gọi chị tôi là Tiểu Diệp Tử? Cả bạn cùng phòng đại học của mình mà cũng gài bẫy, cô thật đủ ác độc."
Trương Bình hối hận nói, "Tôi tới xin lỗi Tiểu Diệp Tử, lần trước tôi thật là tội đáng chết vạn lần."
"Cô biết là được rồi."
"Tôi...".
Trương Bình còn muốn nói cái gì thì Kim Chí Thành phía sau cô ta đã không kiên nhẫn, lập tức túm cô ta ra, sau đó thình thịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Lục Vân.
Phanh phanh phanh!
Không nói hai lời, dập đầu mười cái trước đã.
"Lục tiên sinh, thực xin lỗi, là tôi háo sắc mắt mù, không nên nhắm vào Lâm tiểu thư, tôi sai rồi, khẩn cầu ngài tha thứ cho tôi." Kim Chí Thành dập đầu xong thì sám hối nói.
Gần đây anh ta thật sự quá thảm, không dám tới gần phụ nữ, cả nghĩ cũng không dám nghĩ.
Khó chịu nhất là, mỗi buổi tối về đến nhà không giao thuế nổi cho vợ, vì thế hai người đã cãi nhau rất nhiều lần.
Hơn nữa, Kim Chí Thành đã chạy khắp các bệnh viện lớn nhỏ của tỉnh Giang Nam, thậm chí còn đặc biệt đến kinh thành một chuyến, tìm thánh thủ nam khoa nổi tiếng nhất xem bệnh cho mình, nhưng đều không có hiệu quả.
Rơi vào đường cùng, Kim Chí Thành chỉ có thể da mặt dày tới khẩn cầu Lục Vân tha thứ, bởi vì anh ta biết chỉ có Lục Vân mới chữa khỏi bệnh của mình được.
Lục Vân vốn không muốn phản ứng Kim Chí Thành, nhưng Kim Chí Thành lập tức lấy ra một xấp văn kiện, nói, "Lục tiên sinh, đây là hợp đồng quyền chuyển nhượng tập đoàn Kim thị, tôi bằng lòng chuyển dời không điều kiện tất cả cổ phần trên tay mình vào danh nghĩa của Lâm tiểu thư, chỉ hy vọng Lục tiên sinh có thể tha cho tôi một lần."
"Chuyển dời tất cả cổ phần vào danh nghĩa của chị tôi?".
"Đúng, tất cả!" Kim Chí Thành gật đầu thật mạnh.
Anh ta không muốn tiếp tục chịu đựng đau khổ này, chỉ cần Lục Vân có thể giúp mình khôi phục thì dù đưa hết toàn bộ tập đoàn Kim thị, anh ta cũng không tiếc.
Lục Vân trầm mặc.
Vài ngày trước đó, chị Khuynh Thành vẫn luôn nghĩ cách khai thác thị trường tỉnh thành bên kia, nếu có thể nhận lấy tập đoàn Kim thị thì thật sự là một điểm đột phá rất lớn.
Nhưng vấn đề rất lớn trước mắt chính là, có lẽ không xử lý tốt được Diệp gia ở tỉnh thành.
Gần đây Lục Vân có nghe chị Khuynh Thành oán giận nói hình như thị trường mỹ phẩm dưỡng da Giang Thành đã bị đánh sâu vào, mà nguồn gốc là một ít công ty mỹ phẩm dưỡng da tỉnh thành.
Lục Vân hoài nghi là Diệp gia đang âm thầm tạo áp lực, chỉ cần nắm giữ thị trường của tập đoàn Khuynh Thành ở Giang Thành, làm chị Khuynh Thành cùng đường thì cuối cùng chỉ có thể xin Diệp gia giúp đỡ, như vậy vợ chồng Diệp Hướng Vinh sẽ đạt được mục đích.
Nếu thật là như vậy, chỉ sợ dù mở ra điểm đột phá là tập đoàn Kim thị thì Diệp gia cũng sẽ âm thầm làm khó dễ.
Trải qua một hồi nghiêm túc tự hỏi, Lục Vân vẫn quyết định đi thử thái độ của Diệp gia trước, vì thế nói với Kim Chí Thành, "Tôi có thể giúp anh trị bệnh, anh cũng có thể giữ lại tập đoàn Kim thị, nhưng con đường tiêu thụ của công ty các anh phải mở ra vô điều kiện cho tập đoàn Khuynh Thành."
Kim Chí Thành vui mừng quá đỗi mà nói, "Cảm ơn Lục tiên sinh!"
Chương 103: Du học sinh Âu Dương Minh Hạo
Bệnh của Kim Chí Thành không khó trị. Nói đúng ra đây căn bản không phải là bệnh nhưng huyệt đạo của anh ta đã bị Lục Vân phong bế nên mỗi khi máu tụ lại, anh ta sẽ cảm thấy vô cùng đau đớn.
Đây là lý do tại sao dù Kim Chí Thành đã đi gặp rất nhiều bác sĩ nổi tiếng nhưng không một ai trong số họ có thể chẩn đoán anh ta mắc bệnh gì.
Lục Vân ấn thêm một châm để mở các huyệt đạo bị phong bế và các cơn đau cứ thế biến mất.
Kim Chí Thành vô cùng biết ơn còn Trương Bình cũng không còn mặt mũi nào ở lại thêm nữa.
Hai người vừa rời đi chưa được bao lâu thì Diệp Khuynh Thành quay trở lại. Cô cúi người cởi đôi giày cao gót, đặt lên kệ để giày ở cửa và xỏ một đôi dép màu hồng.
Lục Vân cũng không có ý định che giấu bất cứ chuyện gì nên hắn lập tức nói với cô về chuyện Kim Chí Thành.
Sau khi nghe xong, Diệp Khuynh Thành không lộ ra chút kinh ngạc nào, trái lại khóe miệng có chút chua xót nói: “Gần đây, các nhãn hiệu chăm sóc da khác nhau đang đổ vào thị trường Giang Thành. Nếu như chúng ta không còn giữ được thị trường gốc của mình thì làm sao đủ sức phát triển thị trường ở tỉnh đây?”
Diệp Khuynh Thành thật sự rất chán nản.
Lục Vân do dự một lúc, sau đó đột nhiên nghĩ đến điều gì đó và hỏi: “Chị Khuynh Thành, tại sao chúng ta luôn tìm đến các nhà phân phối mà không phải các nhà phân phối tự đến tìm chúng ta?”
“Mọi chuyện không dễ như vậy đâu.”
Diệp Khuynh Thành lắc đầu nói: “Hiện tại có rất nhiều nhãn hiệu chăm sóc da ở Trung Quốc nên nếu như sản phẩm của chúng ta không thể đánh bại các nhãn hiệu cùng loại khác thì các nhà phân phối sẽ không chủ động tìm đến bởi vì bọn họ có nhiều sự lựa chọn.”
Trước đây, tập đoàn Khuynh Thành chỉ là một công ty nhỏ ở Giang Thành. Các sản phẩm được phát triển chỉ có thể nói là khá khả quan. Công ty chỉ thực sự bứt phá sau khi có những đơn đặt hàng khổng lồ từ Nam Giang Vương và những người khác. Tuy nhiên so với các sản phẩm chăm sóc da cùng loại, khả năng cạnh tranh sản phẩm của tập đoàn Khuynh Thành không nổi bật.
“Hóa ra đây là căn nguyên của vấn đề.”
Lục Vân vỗ đầu, nghĩ rằng mình đúng là đầu gỗ. Rõ ràng hắn nắm trong tay rất nhiều công thức Trung y nhưng lại quên đưa cho chị Khuynh Thành.
Nói thẳng ra, công thức của các sản phẩm chăm sóc da thực ra chỉ là một trong những công thức của Trung y.
Lục Vân có rất nhiều công thức như vậy.
Liếc nhìn chiếc cổ thiên nga trắng như tuyết và thon thả của chị Khuynh Thành, Lục Vân chủ động ấn vai và cổ của cô, cười nói: “Chị, chị cứ tin vào em. Em nhất định sẽ tạo cho chị một bất ngờ cực lớn.”
Diệp Khuynh Thành cũng không để ý lắm mà chỉ nhắm mắt lại và hưởng thụ sự xoa bóp của Lục Vân. Mặc dù vai và cổ của cô không còn đau nhức nhưng vì kỹ thuật xoa bóp của Lục Vân rất tốt nên mỗi khi được xoa bóp, cô sẽ cảm thấy rất thoải mái. Sắc mặt của Diệp Khuynh Thành trở nên hồng hào hơn hẳn.
“Tiểu Lục Vân, ngày mai em cùng chị…Em cùng chị đi ăn cơm với ba mẹ nhé!”
Khi nhắc đến hai từ “ba mẹ”, giọng điệu của cô có hơi lúng túng, có vẻ như cô vẫn chưa quen với nó.
Mấy ngày này, Diệp Khuynh Thành vẫn luôn tiếp xúc với vợ chồng Diệp Hướng Vinh vì dù sao bọn họ cũng là ba mẹ ruột của cô. Chỉ cần bọn họ không ép cô từ bỏ cuộc sống hiện tại thì cô vẫn rất vui vẻ trò chuyện với bọn họ.
Lục Vân sửng sốt nói: “E rằng đây không phải là ý của bọn họ?”
“Đây là ý của chị.” Diệp Khuynh Thành nói.
Ý định ban đầu của vợ chồng Diệp Hướng Vinh hẳn là muốn Diệp Khuynh Thành tới đó một mình nhưng Diệp Khuynh Thành quyết định đưa Lục Vân đi cùng chỉ để bày tỏ thái độ với bọn họ rằng cô có thể nhận họ làm ba mẹ nhưng cô cũng không muốn từ bỏ cuộc sống hiện tại của mình.
Ngày hôm sau, Diệp Hướng Vinh và vợ đã ngồi đợi trong phòng riêng trong một khách sạn cao cấp ở tỉnh.
Cùng đi với họ còn có một chàng thanh niên lịch sự nhã nhặn..
Chàng thanh niên tên là u Dương Minh Hạo, anh ta vừa đi du học ở Nhật Bản về.
u Dương gia và Diệp gia là bạn lâu năm. Vì thế vợ chồng Diệp Hướng Vinh rất thích anh chàng này. Họ nhân cơ hội này giới thiệu anh ta với Diệp Khuynh Thành.
“Minh Hạo, đợi khi nào Khuynh Thành đến, con phải biểu hiện thật tốt nhé.” Khương Lam nói.
u Dương Minh Hạo gật đầu, trong lòng anh ta có chút chờ mong. Vì cả hai vợ chồng Diệp Hướng Vinh đều trông rất đẹp nên đoán chừng cô con gái xa cách hơn 25 năm của bọn họ cũng không kém.
Ba người đợi một lúc, cuối cùng người phục vụ cũng dẫn Diệp Khuynh Thành vào.
Ánh mắt của u Dương Minh Hạo đột nhiên sáng lên.
Khi còn học ở Nhật Bản, anh ta đã từng quen rất nhiều phụ nữ ở đó. Mặc dù bọn họ ngoan ngoãn nhưng anh ta luôn cảm thấy thiếu gì đó.
Hôm nay khi nhìn thấy Diệp Khuynh Thành, khí chất lạnh lùng cộng thêm gương mặt xinh đẹp đó khiến u Dương Minh Hạo lập tức mê mẩn, trong lòng anh ta không khỏi rung động.
Vợ chồng Diệp Hướng Vinh rất vui khi nhìn thấy vẻ mặt của u Dương Minh Hạo. Điều đó chứng tỏ u Dương Minh Hạo rất hài lòng với ngoại hình của con gái bọn họ.
Có điều điều này cũng nằm trong dự liệu của bọn họ.
Khương Lam vội vàng đứng dậy đi tới chỗ Diệp Khuynh Thành, cười nói: “Khuynh Thành, con tới rồi…”
Nhưng vừa mới nói được mấy câu, thanh âm và nụ cười của bà lập tức đông cứng lại. Bởi vì sau khi nhìn thấy phía sau Diệp Khuynh Thành còn có một bóng người khác đi theo vào chính là Lục Vân khiến Khương Lam không vui.
“Cậu tới đây làm gì?”
Chỉ trong nháy mắt, sắc mặt của Khương Lam trở nên lạnh lùng. Bà nhìn chằm chằm Lục Vân với vẻ không vui.
Lục Vân còn chưa kịp nói gì thì Diệp Khuynh Thành đã nói thay hắn: “Chính con bảo Tiểu Vân tới đây cùng con.”
“Khuynh Thành, như vậy không hay lắm. Hôm nay cả nhà chúng ta ăn cơm với nhau, cậu ta là người ngoài…”
Khương Lam đã coi u Dương Minh Hạo là người nhà của mình từ lâu, vì thế bà không do dự sử dụng từ “cả nhà”. Không ngờ Diệp Khuynh Thành lại cắt ngang lời bà, nói: “Tiểu Lục Vân là người nhà của con. Nếu như mẹ không chào đón em ấy thì chúng con sẽ đi ngay.”
Khi Diệp Khuynh Thành bước vào phòng riêng và nhìn thấy u Dương Minh Hạo, cô đã đoán được ngay ý định của vợ chồng Diệp Hướng Vinh và cảm thấy không hài lòng.
Khi thấy thái độ không tốt của Khương Lam đối với Lục Vân, Diệp Khuynh Thành nghĩ rằng mình có thể quay người rời đi ngay lập tức.
“Khuynh Thành, là mẹ sai, con đừng giận. Mẹ đồng ý để cậu ta ở lại có được không?”
Thấy Diệp Khuynh Thành xoay người định rời đi, Khương Lam vội tiến lên nắm lấy cánh tay cô và xin lỗi.
Chữ “mẹ” vang lên dường như chạm đến nơi mềm yếu nhất trong lòng Diệp Khuynh Thành, toàn thân cô run lên.
Sau khi do dự một chút, cô gật đầu nói: “Chúng con có thể ở lại ăn cơm nhưng mẹ không được nhắm vào tiểu Lục Vân nữa, càng không được phép nói xấu em ấy.”
“Mẹ sẽ không làm vậy đâu.”
Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất