Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 263 Một công bằng vạn tội

Ban đầu Lâm Thanh Đàn rất tức giận, cô nghĩ rằng cho dù Lục Vân nói gì thì cô cũng sẽ không bao giờ tin nữa nhưng khi nghe hắn nói chuyện này, cô vẫn sững người trong giây lát.

Lục Vân đã giết người Nhật Bản đó?

Lâm Thanh Đàn đã đoán được câu trả lời này nhưng cô chưa từng dám nghĩ sâu hơn về nó.

Đối với người có đầu óc đơn giản như cô, giết người là một chuyện vô cùng kinh khủng. Cô chưa bao giờ dám nghĩ rằng một ngày nào đó em trai mình sẽ trở thành kẻ giết người.

Lâm Thanh Đàn sững người một lúc và nói: “Em…Em nói thật chứ?”

Lục Vân gật đầu.

Lâm Thanh Đàn nhún vai, hít một hơi thật sâu. Sau đó đột nhiên nở một nụ cười buồn bã, vỗ nhẹ vào người Lục Vân rồi nói: “Em trai, em đang đùa chị đúng không? Người đàn ông đó đã trở về Nhật Bản rồi.”

“Chị hai, em…”

“Câm miệng!”

Lâm Thanh Đàn đột nhiên hét lên một tiếng, không để Lục Vân nói tiếp về chuyện này nữa.

Lúc này, Lục Vân mới nhận ra chị hai đang bảo vệ mình, hắn cười nói: “Chị hai, thật ra chị rất thông minh, dù như vậy cũng không lừa được chị. Người đàn ông đó đã thực sự quay trở về Nhật Bản rồi.”

Đương nhiên hắn không thể phụ lòng tốt của chị hai được.

Lâm Thanh Đàn giả vờ xoa xoa trán, trong mắt hiện lên một tia lo lắng nhưng cô vẫn nói: “Được rồi, sau này không được phép nhắc đến ba chữ người Nhật Bản đó nữa, càng không được phép giở trò đùa giỡn nữa.”

“Em hiểu rồi.”

Một nụ cười hạnh phúc xuất hiện trên khuôn mặt của Lục Vân.

Dù sao chị hai cũng đã giảng hòa với hắn.

Cả ngày hôm đó, tâm trạng của Lục Vân rất tốt nhưng Lâm Thanh Đàn lại luôn lơ đãng.

Cô biết rằng những gì Lục Vân nói rất có thể là sự thật.

Cô cũng không biết mình có thể giữ được bí mật bao lâu.

Lâm Thanh Đàn lo lắng cả ngày, cuối cùng cô đưa ra một quyết định táo bạo đó là một khi phát hiện ra tình hình không ổn, cô sẽ chủ động đứng ra nhận tội thay Lục Vân.

Em trai đã làm nhiều chuyện để bảo vệ cô.

Vì thế, bất kể có chuyện gì, không thể để em trai gặp nạn được.

Buổi tối trở về biệt thự Lục Vân.

Lâm Thanh Đàn do dự một lúc lâu, cuối cùng cô bước vào phòng của Diệp Khuynh Thành. Cô đóng cửa lại và nói chuyện với Diệp Khuynh Thành về điều đó.

Sau khi nghe xong, trên khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Khuynh Thành không có gì ngạc nhiên.

Khi Lâm Thanh Đàn mới bắt đầu nói, cô đã đoán trước được kết quả.

Tiểu Lục Vân là người như thế nào chứ?

Bá đạo!

Mạnh mẽ!

Quan trọng nhất chính là bao che khuyết điểm!

Chỉ cần ai đó dám có ý nghĩ xấu xa với người hắn quan tâm thì hắn sẽ giáng một đòn sấm sét cho đối phương ngay tức khắc!

Đó chính là tính cách của Lục Vân.

Diệp Khuynh Thành hiểu khá rõ về hắn nên trong lòng cô cảm thấy rất ấm áp.

Có một người em trai như vậy, đời này thực sự không có gì hối tiếc.

Lẳng lặng nghe Lâm Thanh Đàn nói xong, tâm tình của Diệp Khuynh Thành cũng không có gì thay đổi nhiều. Ngược lại, cô hỏi: “Nếu như bên trên thật sự điều tra ra chuyện này thì em sẽ làm thế nào?”

Lâm Thanh Đàn không chút do dự nói: “Vì bảo vệ em mà em trai đã giết người, vì vậy em sẽ nhận tội thay em ấy và nói rằng em đã giết người đàn ông Nhật Bản đó bằng cách hạ độc.”

Cô đã suy nghĩ về chuyện này cả ngày cho nên cô rất chắc chắn về câu trả lời của mình.

Diệp Khuynh Thành chớp mắt nói: “Em tốt với tên nhóc xấu xa đó thật. Dù sao thì hắn ngày nào cũng gào lên đòi cưới chị gái làm vợ. Hay là sau khi cơn phong ba này qua đi, em gả cho hắn được không?”

“Chị cả!”

Sắc mặt của Lâm Thanh Đàn trầm xuống, cô nói: “Em đang nói chuyện nghiêm túc với chị, vậy mà chị lại đùa giỡn như vậy?”

“Được rồi, chị không đùa nữa.”

Diệp Khuynh Thành cố nén cười, cô nói: “Nếu như em thật sự muốn nhận tội thay hắn thì chị nghĩ em nên chủ động tự thú trước khi bên trên điều tra.”

Lâm Thanh Đàn cau mày.

Một lúc sau, cô lấy điện thoại di động ra và nói: “Chị, chị nói đúng. Em nên chủ động tự thú. Bây giờ em sẽ gọi 110 và giải thích tình hình cho họ.”

Đúng lúc này, Diệp Khuynh Thành đột nhiên giật lấy điện thoại di động của Lâm Thanh Đàn, cô trợn mắt nói: “Lâm Thanh Đàn, em đúng là ngực to não phẳng. Em không biết là chị đang nói đùa hả?”

“Ý của chị là?” Lâm Thanh Đàn khó hiểu.

Diệp Khuynh Thành khẽ thở dài một tiếng, sau đó nói với giọng điệu phức tạp: “ Em đã từng nghe đến cái tên Vân Thiên Thần Quân chưa?”

“Vân Thiên Thần Quân?”

Vẻ mặt của Lâm Thanh Đàn đông cứng lại.

Đương nhiên là cô từng nghe qua cái tên này. Chỉ cần là người Long quốc, không, chỉ cần cô là người có tai thì chắc hẳn đã nghe qua cái tên này.

Chỉ là đối với đại đa số mọi người, cái tên này quá thần bí và xa vời. Thậm chí nhiều người còn coi cái tên này như một kiểu tín ngưỡng, chôn sâu trong lòng.

Diệp Khuynh Thành gật đầu, tiếp tục nói: “Vân Thiên Thần Quân là anh hùng vĩ đại của Long quốc chúng ta. Đó là một sự tồn tại của một công bằng vạn tội. Hơn nữa, Vân Thiên Thần Quân sẽ không giết người một cách tùy tiện, những người mà ngài giết đều là trừng trị kẻ ác.”

“Chị cả, em đồng ý với những gì chị nói. Dù sao thì Vân Thiên Thần Quân cũng đồng nghĩa với công lý ở Long quốc nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến tiểu Lục Vân?” Lâm Thanh Đàn khó hiểu hỏi.

Diệp Khuynh Thành nhìn chằm chằm vào chỗ đáng kiêu ngạo của Lâm Thanh Đàn.

Chẳng lẽ thứ này quá lớn sẽ ảnh hưởng đến IQ thật sao?

May mà chỉ số IQ của cô vẫn bình thường.

Diệp Khuynh Thành kỳ quái nói: “Em không hiểu ý của chị sao? Em trai Lục Vân của chúng ta chính là Vân Thiên Thần Quân. Ở Long quốc, làm gì có ai có tư cách trừng phạt Vân Thiên Thần Quân chứ?”

Rõ ràng là thân phận của Lục Vân đã bị lộ nhưng không hiểu mấy chị gái xinh đẹp này đang nghĩ gì mà không chịu thổ lộ với nhau.

Nếu như chị hai biết được thân phận của hắn sớm hơn thì chị ấy đã không lo lắng về chuyện tên Nhật Bản đó lâu như vậy. Đương nhiên là cũng không vì chuyện nhỏ đó mà tức giận với hắn.

Đối với Vân Thiên Thần Quân, giết một tên Nhật Bản có dã tâm chỉ là chuyện nhỏ.

Đó không phải là giết người mà đó là công lý!

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất
Chương 264 Đậu bỉ

Em trai là Vân Thiên Thần Quân?

Đôi mắt của Lâm Thanh Đàn đột nhiên mở to cô nói: "Chị cả, chị có chắc là chị không nói đùa em không?"

"Vân Thiên Thần Quân là nhân vật tôn quý như thế, làm sao chị dám tùy tiện lấy ra nói đùa chứ."

"Nhưng mà, điều này quá khó tin."

Đôi đỉnh kiêu hãnh trên ngực Lâm Thanh Đàn không ngừng run rẩy, sóng gió cuồn cuộn, chứng tỏ cô kinh ngạc đến dường nào.

Liên tục hỏi đi hỏi lại Diệp Khuynh Thành.

Diệp Khuynh Thành không còn lựa chọn, đành duỗi ba ngón tay ra đưa lên cao, nói: "Tôi, Diệp Khuynh Thành, thề với bóng đèn, chỉ cần tôi nói ra nửa câu giả dối, cả đời sẽ thủ tiết chờ chồng, đời này chỉ được làm bạn với dưa chuột và cà tím."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Trong lòng Lâm Thanh Đàn kỳ thật đã tin đến bảy, tám phần.

Kể từ khi em trai trở về, mọi thứ đã trở nên không còn bình thường nữa, khó khăn đến đâu chỉ cần em trai ra tay, mọi chuyện đều được nhanh chóng giải quyết.

Ngay cả lão Dư, một bậc thầy về Trung Y, cũng chạy đến đây tỏ lòng thành để bái sư.

Hơn nữa còn có một bộ kỳ môn châm pháp...

Trước đây, Lâm Thanh Đàn không dám tưởng tượng xa thêm về những chuyện này.

Mà tất cả những dấu hiệu này cho thấy Lục Vân hoàn toàn không phải là một người bình thường.

Vì vậy Lâm Thanh Đàn không thể không tin vào điều đó.

Lục Vân là Vân Thiên Thần Quân!

Sở dĩ cô hỏi đi hỏi lại Diệp Khuynh Thành, đó thực ra chỉ là bày tỏ cảm giác kinh ngạc mà thôi.

Một lúc lâu sau.

Lâm Thanh Đàn mới hoàn hồn lại sau cú sốc, hỏi: "Chị cả, việc em trai là Vân Thiên Thần Quân, chị và những chị em khác đều đã biết chuyện này rồi sao, tại sao chỉ có em là không được biết?"

Diệp Khuynh Thành nói: "Có lẽ là..!"

"Các người sớm đã biết, còn không nói cho em biết, thật quá đáng!"

Đôi mắt của Lâm Thanh Đàn đột nhiên hiện lên một chút oán giận.

Thảo nào lúc trước bản thân nói về việc mất tích của cậu người Nhật, những người chị em này đều tỏa vẻ bình tĩnh, còn nói thêm nên tin tưởng tiểu Lục Vân vô điều kiện. Nhưng không ai nói cho cô biết sự thật cả, khiến cô lo lắng bấy lâu nay.

Thực quá tệ mà!

Đôi mắt Lâm Thanh Đàn lóe lên, đột nhiên cười ranh mãnh nói: "Chị cả, em cảm thấy đề nghị vừa rồi của chị cũng không tệ."

"Đề nghị gì?" Diệp Khuynh Thành khó hiểu nói

"Không phải chị nói, sau khi cơn bão này kết thúc, em có thể gả cho em trai, em cảm thấy có thể cân nhắc lại một chút, dù sao em cũng không còn trẻ, gả cho Vân Thiên Thần Quân hẳn là chuyện mà vô số cô gái nằm mơ cũng không dám nghĩ tới mà đúng không?"

"Không được!" Diệp Khuynh Thành thẳng thừng cự tuyệt.

"Tại sao không?"

"Hai người là chị em."

"Không có quan hệ huyết thống."

"Chị là chị cả, lại còn chưa lập gia đình, em vội vàng như vậy làm gì?"

"Ai quy định là chị cả phải lấy chồng trước, nếu cả đời chị không lấy chồng, chẳng lẽ chị muốn sáu chị em chúng em cùng làm bà già cô đơn với chị sao?"

"Phì, em mới là bà già. Tóm lại chị nói không được là không được!!"

"Chị muốn độc chiếm em trai một mình thì cứ nói thẳng đi!"

"Lâm Thanh Đàn, em có tin là chị chọc thủng túi khí của em không?" Hai chị em không ai nhường ai, sau đó lại bắt đầu một trận chiến đẫm máu.

Ngoài phòng

Trước sảnh.

Liễu Yên Nhi mang vẻ mặt âm trầm nói: "Không biết chị cả và chị hai ở trong phòng làm cái gì, bọn họ còn khóa cửa lại nữa."

Lục Vân buột miệng nói: "Hai người đều là nữ thì có thể làm được gì, đương nhiên là đậu bỉ rồi!" (hài hước nhưng lại ngốc nghếch, ý của main ám chỉ hai người họ là bách hợp)

"Hả?"

Liễu Yên Nhi chưa kịp phản ứng.

Vương Băng Ngưng lập tức ghé vào tai cô nói: "Chuyện này em biết, hơn nữa em còn biết rất rõ, hai người nam thì gọi là đấu kiếm, cho nên hai người nữ đương nhiên là. . ."

Trong lòng Liễu Yên Nhi có một thái độ quyến rũ, sau khi nghe Vương Băng Ngưng giải thích, nhịn không được mà đỏ mặt, nghiêng đầu nhìn Lục Vân nói: "Tiểu Lục Vân, em thật to gan, dám nói chị cả và chị hai như vậy sao."

"Chị cũng giống vậy … mà chị còn đậu bỉ hơn nữa, bởi vì chị ngủ với chị Khuynh Thành lâu nhất."

"Tên tiểu hỗn đản này, đáng bị đánh!"

Liễu Yên Nhi kiều mị hừ một tiếng, giơ nắm đấm nghênh ngang trước mặt Lục Vân, chửi rủa: "Chị bị chị cả coi là đối tượng quan sát trọng điểm, tất cả không phải là nhờ em sao, tiểu khốn kiếp đã bảo không có việc gì thì đừng quyến rũ chị mày."

"Em quyến rũ chị?"

Lục Vân lập tức mở to hai mắt, phản bác lại: "Rốt cuộc ai quyến rũ ai đây? Chị Yên Nhi, chị xem lại chính mình đi. Chị có một khuôn mặt quyến rũ đủ loại mê hoặc, còn cơ thể chị lại quyến rũ không sao che đậy. Nếu chị nói chị là một con hồ ly tinh chuyển sinh, chắc chắn em sẽ tin ngay đấy."

"Em gọi ai là hồ ly tinh hả? Có bản lĩnh thử nói lại nữa xem!" Liễu Yên Nhi không vui nói.

Lục Vân liền đổi lời: "Được rồi, chị không phải là hồ ly tinh, chị là vỏ ốc xà cừ, bề ngoài thì đẹp đẽ, áp vào tai còn nghe được âm thanh của biển cả."

Vương Băng Ngưng vừa nghe đã hiểu, nhanh chóng thêm dầu vào lửa: "Chị ba, Tiểu Lục Vân muốn nói chị là kỹ nữ đó."

"Chị sẽ giết em, tiểu hỗn đản này!”

Liễu Yên Nhi trong nháy mắt bỏ chạy.

Nghiễm nhiên Vương Băng Ngưng ngồi ăn dưa.

Trong phòng khách và trong phong ngủ.

Hai trận chiến không có thuốc súng nhưng hết sức kịch liệt lại nổ ra cùng một lúc.

Nó kéo dài hơn mười phút.

Cửa phòng mở ra.

Diệp Khuynh Thành đầu tóc rối bời, tiêu sái bước ra ngoài.

Lâm Thanh Đàn vẫn cuộn tròn trong phòng.

Bởi vì chỉ có người chiến thắng mới có quyền tắm trước, Diệp Khuynh Thành thắng nên cô ra trước, Lâm Thanh Đàn bị cô đẩy xuống giường.

Tuy nhiên.

Nhìn thấy Diệp Khuynh Thành quần áo xốc xếch, đầu tóc rối bù, bộ dạng thở dốc, ba người trong phòng khách lập tức im bặt.

Liễu Yên Nhi cũng nới lỏng móng vuốt nhỏ của mình khỏi cơ thể của Lục Vân.

Họ đồng loạt nhìn về phía Diệp Khuynh Thành.

Đôi mắt dần trở nên kỳ quái.

Diệp Khuynh Thành khó hiểu hỏi: "Sao các em lại nhìn chị như vậy? Lâm Thanh Đàn dám thách thức chị, chị chỉ dạy cho em nó một bài học thì có gì sai à?"

"Khục khục, không có việc gì không có việc gì, rất bình thường, chị Khuynh Thành giáo huấn rất đúng." Lục Vân vội vàng dời ánh mắt đi, cười nói.

Vương Băng Ngưng có chút thất vọng, nói: "Ồ, em nghĩ các chị rất đậu bỉ, nhưng có vẻ như em kỳ vọng quá cao."

"Đậu bỉ gì?" Diệp Khuynh Thành ngày càng nghi ngờ hơn.

"Ha…ha!"

Liễu Yên Nhi cười xấu xa, sau đó đột nhiên chạy đến bên Diệp Khuynh Thành, thì thầm với cô vài lời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK