Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi Lục Vân đi lên tầng thứ sáu liền cảm thấy không thích hợp.

Tâm tình của hắn rất bực bội, tựa như đêm hôm đó.

Thậm chí còn mãnh liệt hơn cả đêm hôm đó

Lục Vân suy đoán có lẽ là liên quan đến nhiệt độ mà ngọn lửa kia toả ra.

Nhiệt độ đó truyền đến từ phía trên nên càng lên cao thì càng nóng, phiền não trong lòng Lục Vân lại tăng thêm một chút.

Kết hợp với những lời nói hành động kỳ quái trước khi vào tháp của Cốc Thanh Sơn, Lục Vân không khó đoán ra ý đồ của ông.

Cốc Thanh Sơn muốn mượn ngọn lửa trong Đan Dương Tháp để kiểm tra mình có phải là tu ma giả hay không.

Làm sao để kiểm tra ra?

Nhất định là có liên quan đến cảm xúc bây giờ của mình.

Tâm tình đột nhiên trở nên bực bội làm Lục Vân cũng cảm thấy rất hoang mang, chẳng lẽ mình thật sự là tu ma giả?

Nhưng lão đạo sĩ sư phụ không đứng đắn rõ ràng vỗ ngực cam đoan hắn tu luyện không phải ma công, hắn căn bản không phải là tu ma giả.

Chẳng lẽ lão già kia bịa chuyện?

Lục Vân lại sinh ra hoài nghi.

Hiện tại sở dĩ hắn dừng ở tầng thứ sáu là vì do dự, vừa muốn biết thần công vô danh của mình có phải là ma công không lại vừa sợ biết được kết quả.

Bởi vì lúc này cảm giác mà ngọn lửa kia mang đến cho hắn càng nghiêng về hướng bất lợi.

Lục Vân do dự thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định leo lên tầng thứ bảy xem thử.

Dù thế nào thì cũng phải có kết quả, trốn tránh không giải quyết được vấn đề gì.

Khi đi vào cánh cửa tầng thứ bảy.

Lục Vân giẫm lên bậc thang đi lên, mỗi khi tăng lên một bậc thì tâm tình lại bực bội thêm một chút.

Rốt cục cũng bước vào tầng thứ bảy, hắn đã không rảnh để xem Đan Đỉnh của tầng này.

Trong chốc lát, Lục Vân biến sắc, phiền não trong lòng lập tức dâng lên tới cực hạn, một khí tức thô bạo không ức chế nổi mà tiết ra ngoài, thuận theo Đan Dương Tháp khuếch tán xuống phía dưới.

Lúc này Cốc Thanh Sơn ở tầng thứ nhất đã không cần hỏi Lưu Lão nữa, trong mắt ông bỗng hiện ra sát khí mà nói: "Quả nhiên là tu ma giả, Mộc trưởng lão, lập tức theo tôi đi mở đại trận hộ sơn ra, Tru Ma!"

"Vâng!"

Mộc Bình lộ ra vẻ mặt nghiêm túc, tự nhiên cũng phát giác được khí tức thô bạo giống với đêm hôm đó y như đúc.

Tu ma giả, trời tru đất diệt!

"Chờ một lát..."

Ngay khi hai người vội vàng chuẩn bị rời khỏi Đan Dương Tháp thì giọng nói của Lưu Lão bỗng vang lên, lão vẫn giữ dáng vẻ nhắm mắt dưỡng thần, không quan tâm thiệt hơn.

Cốc Thanh Sơn không hiểu mà hỏi: "Lưu Lão, không phải đã xác định hắn là tu ma giả sao, còn cần chờ cái gì?"

Lưu Lão chậm rãi nói: "Hắn đã leo lên tầng thứ tám, xem thử ma tính của hắn lớn bao nhiêu rồi quyết định có nên tru sát hay không."

Nếu như ma tính của Lục Vân không lớn, chỉ cần hắn chịu từ bỏ tu luyện ma công thì kỳ thật vẫn có khả năng cứu vớt.

Mà muốn biết rốt cuộc ma tính của Lục Vân lớn đến mức nào thì cần để hắn triệt để mất khống chế, càng tiếp cận linh hỏa thì càng dễ làm hắn mất kiểm soát.

Cốc Thanh Sơn trầm mặc một lát.

Kỳ thật ông không tán thành cách làm của Lưu Lão, ông cảm thấy chỉ cần là tu ma giả thì dù ma tính như thế nào cũng phải chém giết mới đảm bảo không có hậu hoạn.

Nhưng thân phận của Lưu Lão không đơn giản.

Trước khi Cốc Thanh Sơn trở thành Tông Chủ Đan Dương Tông thì người giữ tháp đã tồn tại, nói cách khác vai vế của Lưu Lão còn cao hơn Cốc Thanh Sơn.

Cốc Thanh Sơn trầm ngâm một lát rồi nói với Mộc Bình bên cạnh: "Cô đi thông báo với mấy trưởng lão khác, chuẩn bị sẵn sàng mở ra đại trận hộ sơn, tôi đợi ở đây thêm một lát."

Điều này đã cho thấy thái độ của ông, lại không đến mức bất kính với Lưu Lão.

"Đã rõ!" Mộc Bình biết việc này không thể trì hoãn nên cấp tốc rời khỏi Đan Dương Tháp rồi báo chuyện này cho mấy vị trưởng lão khác, chuẩn bị sẵn sàng Tru Ma vào bất cứ lúc nào.

Tầng thứ tám Đan Dương Tháp.

Hai mắt Lục Vân hiện lên từng điểm đỏ rực, trên người toả ra khí tức thô bạo, mạnh hơn ở tầng thứ bảy không chỉ mười lần.

Hắn vẫn không chú ý đến Đan Đỉnh của tầng này, bởi vì không có hứng thú.

Điều thật sự hấp dẫn Lục Vân leo lên là ngọn lửa kia, càng đến gần thì khát vọng trong lòng hắn càng mạnh.

Hắn có dự cảm ngọn lửa kia có tác dụng rất lớn đối với mình.

Cho nên rất nhanh Lục Vân đã từ tầng thứ tám leo đến tầng thứ chín, sau đó lại từ tầng thứ chín đến tầng thứ mười, khí tức thô bạo suýt đã làm hắn mất khống chế.

Tầng thứ mười chỉ có một cái Đan Đỉnh tản ra hào quang màu đỏ thắm, phẩm chất cao hơn Đan Đỉnh ở tầng thứ chín gấp trăm lần.

Đây đã là cái đỉnh có phẩm chất cao nhất trong Đan Dương Tháp.

Nhưng Lục Vân vẫn không thèm nhìn đến.

Hắn chỉ một lòng nghĩ đến tầng mười một, bởi vì ngọn lửa kia đến từ tầng mười một.

Sự thô bạo và khát vọng trong lòng Lục Vân cùng bộc phát, cấp tốc dâng lên tới cực điểm.

Ầm!

Khi hắn bước vào tầng mười một của Đan Dương Tháp thì bước chân đột nhiên lắc lư một cái, thân thể cũng không ngừng run rẩy.

Xuyên qua đôi mắt đỏ ké, Lục Vân trông thấy trước mặt lơ lửng một ngọn lửa màu đỏ, nhiệt độ của nơi này cực kỳ khủng bố, cho dù là Kim Đan Kỳ đại viên mãn cũng không chịu nổi.

Nhưng Lục Vân lại leo lên một cách quỷ dị.

Trên người hắn sớm đã không còn mảnh vải che thân, cả người đỏ bừng.

Mỗi một tấc làn da đều đang rướm máu ra ngoài, cơn đau như bị xé rách và thiêu đốt điên cuồng cắn nuốt Lục Vân, nhưng hắn lại không cảm giác được gì mà chỉ nhìn chằm chằm vào ngọn lửa kia.

Tâm tình của hắn sớm đã mất khống chế, so với đau đớn thì khát vọng trong lòng đối với ngọn lửa kia giống như một ly nước ngọt lành trong chốn sa mạc, cực kỳ cực kỳ mãnh liệt.

"Tới!" Lục Vân gầm nhẹ một tiếng, so với ngày thường thì giọng của hắn đã trở nên khàn đặc, nhưng vẫn rất bá đạo.

Ngay sau đó, Lục Vân làm ra một hành động doạ người, chỉ thấy hắn dùng tay không bắt lấy linh hỏa kia.

Quỷ dị là Lục Vân thật sự bắt được.

Càng quỷ dị là hắn không chỉ bắt được mà còn bá đạo hút linh hỏa này vào trong cơ thể.

Oanh!

Trong nháy mắt linh hỏa biến mất, toàn bộ nhiệt lượng trong Đan Dương Tháp giống như thủy triều hạ thấp xuống.

Cùng lúc đó, một khí tức áp lực cực kỳ khủng bố lấy tầng mười một làm trung tâm, lan tràn ra bốn phía như mây đen trước đêm giông bão, gần như triệt để bao phủ cả Đan Dương Tông.

Lão giả vốn luôn thờ ơ ở tầng thứ nhất Đan Dương Tháp đột nhiên mở mắt ra.

Mái tóc bạc của lão tung bay, ánh mắt trở nên ngơ ngác.

"Ma! Cự Ma! ! Thao Thiên Cự Ma! ! !"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK