“Bà muốn cưỡng ép chị ấy?”
Sắc mặt của Lục Vân càng lạnh hơn.
“Đây cũng không thể coi là cưỡng ép, nếu cậu không chịu cưới, vậy tôi sẽ lựa chọn rể hiền cho Băng Ngưng. Cậu cũng biết về mặt tu luyện thì Băng Ngưng kém hơn những người khác quá nhiều, gả cho một người đàn ông xuất sắc có thể giúp được cho con bé rất nhiều, tôi chỉ muốn tốt cho con bé.”
Lữ Khinh Nga vừa quan sát sắc mặt của Lưu Vân, vừa thử thăm dò.
Lục Vân biết người phụ nữ tâm cơ này đang sử dụng phép khích tướng, nhưng nghe thấy những lời này của bà thì hắn vẫn rất khó chịu.
“Lữ Khinh Nga, tôi không quan tâm bà muốn làm gì, nhưng nếu để tôi biết bà cưỡng ép chị tư làm chuyện mà chị ấy không thích, tôi không ngại để bà chứng kiến sự tàn độc của tôi.”
Dứt lời, một dòng khí lạnh đáng sợ lan tràn.
Một hơi thở vô cùng mạnh mẽ cũng bùng nổ, rõ ràng là Kim Đan kỳ đại viên mãn.
Lục Vân đang uy hiếp cho nên không hề cất giấu thực lực của mình, hắn muốn Lữ Khinh Nga nhớ kỹ, không cần thử điểm mấu chốt của hắn.
Lữ Khinh Nga vô cùng khiếp sợ.
Kim Đan kỳ đại viên mãn!
Cảnh giới chân thật của Lục Vân lại là Kim Đan kỳ đại viên mãn?
Lúc trước bà tận mắt nhìn thấy Lục Văn nghiền áp Ông Chính Nguyên, biết hắn rất mạnh. Nhưng bà cho rằng Lục Vân cùng lắm cũng chỉ hơn Ông Chính Nguyên một tiểu cảnh giới, tức là Kim Đan kỳ hậu kỳ.
Ai mà ngờ được lại là Kim Đan kỳ đại viên mãn.
Bởi vì linh khí loãng nên khi đạt đến Kim Đan kỳ, mỗi một tiểu cảnh giới chênh lệc như trời với đất.
Kim Đan kỳ hai mươi mấy tuổi là thiên tài; Kim Đan kỳ hậu kỳ hai mươi mấy tuổi là yêu nghiệt; mà Kim Đan kỳ đại viên mãn hai mươi mấy tuổi là yêu nghiệt trong yêu nghiệt.
Thảo nào lại được Thanh Đế lựa chọn!
Lữ Khinh Nga vội vàng cười làm lành: “Lục Vân hiền chất đứng tức giận, tôi chỉ nói đùa thôi mà.”
“Đùa này cũng không hề vui đâu.”
“Đúng đúng đúng, đùa này không hề vui, nếu hiền chất không thích thì tôi không bao giờ đùa vậy nữa. Lần này tôi sai rồi, tự vả ba cái đền tội.”
Bốp bốp bốp!
Lữ Khinh Nga thật sự tự vả ba cái, làn da trắng nõn hiện lên mấy dấu tay đỏ tươi.
Trong lòng lại mừng như điên.
Vừa rồi bà chỉ đang thử thái độ của Lục Vân mà thôi, cũng không thật sự ép hắn kết hôn. Lục Vân đồng ý thì càng tốt, cho dù không đồng ý cũng không sao.
Thông qua cuộc trò chuyện vừa rồi, Lẽ Khinh Nga đã biết được Lục Vân vô cùng để ý Vương Băng Ngưng, vậy là đủ rồi.
“Không có lần sau.”
“Tôi cam đoan với cậu, tuyệt đối sẽ không có lần sau. Chỉ cần trong lòng cậu có Băng Ngưng, dù các ngươi có kết hôn hay không, khi nào kết hôn, tôi đều không quan tâm.”
Lữ Khinh Nga thề thốt đảm bảo.
“Lục… Lục Vân?”
Hai người đang nói chuyện thì một bóng hình xinh đẹp đi vào, nhìn thấy Lục Vân thì hơi mất tự nhiên.
Chính là Mạc Thanh Uyển.
Hiện tại Mạc Thanh Uyển đang cảm thấy rất rối rắm, cô còn đang hạ quyết tâm phải tìm được Lục Vân, sau đó nghĩ cách kết bạn với hắn, còn sau này thế nào thì thuận theo tự nhiên thôi.
Dù sao Lục Vân đã từng chủ động làm quen với cô, tỷ lệ thành công chắc rất cao.
Nhưng sau đó Mạc Thanh Uyển mới phát hiện thì ra chuyện lúc trước chỉ hiểu lầm. Lục Vân làm ra hành động tùy tiện như vậy là vì tưởng cô là Vương Băng Ngưng.
Cho nên lúc này gặp lại Lục Vân, Mạc Thanh Uyển cảm thấy không được tự nhiên.
Lục Vân lại rất tự nhiên, cười chào hỏi: “Cô Mạc, xin chào!”
Lúc trước Lục Vân nhận sai Mạc Thanh Uyển và Vương Băng ngưng vì hai người bọn họ quá giống. Nhưng giờ sẽ không, bởi vì hắn đã phát hiện ra sự khác nhau giữa hai người.
Sự khác nhau về khí chất thì không nói, về sự đặc thù của bề ngoài, mặt của Mạc Thanh Uyển thon hơn, Vương Băng Ngưng mang theo chút núng nính của trẻ con, nhìn càng thêm đáng yêu.
“Xin chào…”
Mạc Thanh Uyển chua xót đáp lại.
Sau Mạc Thanh Uyển thì bên ngoài lại vang lên giọng nói vui vẻ khác.
“Tiểu Lục Vân, cuối cùng em cũng đến gặp chị!”
Một bóng người hoạt bát chạy vào, nhảy chồm lên trên người Lục Vân, ôm lấy cổ hắn, hai đùi ngọc thon dài quấn lấy eo của Lục Vân.
Ngoại trừ Vương Băng Ngưng thì còn ai nữa.
“Sao chị tư vẫn dính người như thế chứ, nhanh xuống đi, đừng để người ta cười chê.” Lục Vân nói.
Chị tư thật là, trước kia ở trong nhà thì không nói, bây giờ đến học viện Vân Sơn rồi mà còn làm ra động tác mờ ám như vậy với mình.
“Không, chị cứ thích quấn lấy đấy, thành thật nói cho chị, dạo này em và Liễu Yên Nhi đã bỏ trốn đến đâu?” Vương Băng Ngưng nói.
“Không phải đã gọi điện nói cho mọi người, em cùng chị Yên Nhi đi tế bái cha mẹ cô ấy hay sao?”
“Thật sự chỉ đi tế bái cha mẹ?”
“Không thì sao?”
“Có phải lén làm chuyện mờ ám sau lưng chị đúng không?”
“Không có.”
“Chị không tin!”
“...”
“Chị tư, em thấy chị đi xuống trước đi đã, đừng động tay động chân.”
“Không! Còn có, đừng gọi chị là chị tư, gọi là bà xã!”
Vương Băng Ngưng không chịu buông tay, còn ôm chặt hơn, không quan tâm bên cạnh còn hai người đang nhìn.
Lục Vân đành phải thỏa hiệp: “Được rồi bà xã, chị thích ôm thì ôm đi, dù sao em không phải là người mất mặt.”
Lục Vân cưng chiều nói.
Mạc Thanh Uyển đứng cạnh nhìn, trong lòng càng thêm hụt hẫng.