Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 321 Chị gái của anh chính là tiên nữ

Long Tế sửng sốt.

Trong lòng đột nhiên nảy ra nghi vấn.

Tại sao gặp người nào cũng là người ông không thể nào chọc được vậy?

Cái quái gì vậy chứ!

"Lục tiên sinh, tôi..."

Long Tế nào dám bất mãn với Lục Vân, sau khi biết mình gây họa lập tức sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

Muốn xin lỗi.

Nhưng.

Lục Vân căn bản không rảnh nhiều lời với ông ta, nhìn về phía thanh niên ở cửa nói: "Diệp Vô Địch, anh không ở trường đi chạy tới đây làm gì?”

Thanh niên kia chính là Diệp Vô Địch.

Em trai ruột của Diệp Khuynh Thành.

Hiện tại đang theo học tại Đại học Kinh Thành.

Diệp Vô Địch vô cùng kích động nói: "Anh rể, sao anh cũng tới kinh thành rồi?"

"Tôi đang hỏi anh đấy."

"Khà khà, cái kia, anh rể, có thể để tôi vào rồi nói không?"

Diệp Vô Địch nhìn bốn phía, cảm thấy bên cạnh có quá nhiều người nên cũng ngại nói ra miệng.

Lục Vân tức giận liếc cậu ta một cái, nói: "Vào đi!"

Nhân viên phục vụ cũng biết đây là hiểu lầm, hoặc là nói, đây là trùng hợp, cho nên hết sức biết điều mà nói lời xin lỗi với Diệp Vô Địch, không ngăn cản cậu ta nữa.

Hai người cùng tiến vào phòng tiệc trên tầng hai.

Long Tế đi theo phía sau, ôm khuôn mặt sưng vù, ho cũng không dám ho lên một tiếng.

"Lục tiên sinh, vị này là?"

Đám người Long lão gia và Long Xuyên cũng đồng loạt tò mò nhìn về phía Diệp Vô.

Lục Vân thuận miệng nói: "Là người quen cũ không có việc gì, các người tiếp tục dùng bữa đi."

Nói xong liền đưa Diệp Vô Địch đến một cái bàn không có người trong góc.

"Vừa nãy anh nói, anh tới đây tìm bạn gái là sao?" Lục Vân hỏi.

Diệp Vô Địch nuốt nước miếng: "Anh rể, em có thể vừa ăn vừa nói không, giờ em cũng có chút đói bụng."

"Không ngờ, xem ra người bạn gái này của anh cũng không quan trọng như tôi tưởng!" Lục Vân nhịn không được trêu chọc một câu.

"Bạn gái tôi tên là Lưu San San, cô ấy vừa cho tôi cao thêm vài tấc đấy."

Diệp Vô Diệp liên tục gắp thức ăn vào miệng, nhưng nói ra lại đem Lục Vân lôi lại.

"Bạn gái anh cắm sừng anh?"

Lục Vân hào hứng hỏi.

"Ừm, chuyện mới xảy ra mấy ngày trước, tôi còn rất khổ sở đây này. Ực, đây là cá gì vậy, nướng lên ngon quá, anh rể có muốn thử một ngụm không?”

“......”

"Là như vậy, tôi và Lưu San San đã qua lại gần một năm, nhưng gần đây tôi phát hiện cô ấy có gì đó sai sai, thường xuyên lén tôi nói chuyện phiếm với người đàn ông khác, cô ấy còn tưởng rằng tôi không biết!

Hai ngày trước, tôi nghe anh em cùng ký túc xá nói, nhìn thấy Lưu San San đi cùng một người đàn ông rất xấu, thật ra chính tôi cũng biết điều đó, nhưng hỏi Lưu San San thì cô ấy chịu không thừa nhận.

Hôm nay Lưu San San nói với tôi, cô ấy muốn đi dạo phố với bạn thân, nhưng tôi đi theo mới phát hiện, đó là một người đàn ông..."

"Cho nên anh đã đi theo một mạch tới nhà hàng này?"

Lục Vân thấy cậu ta lại vội vàng nhét hải sản vào miệng, hắn thật sự không biết nói gì cho phải, hỏi.

"Ừm!" Diệp Vô Địch gật đầu.

Lục Vân không nhịn được buông lời chỉ trích: "Diệp Vô Địch à Diệp Vô Địch, anh thật sự không dính được chút khí chất nào của chị anh sao, không phải chỉ là một người phụ nữ thôi à, nếu cô ấy đã cắm sừng anh thì sớm ngày chia tay đi, chuyện này cũng đâu có gì to tát, chẳng lẽ anh còn muốn quỳ xuống níu kéo?”

"Không phải là vấn đề không chia tay, tôi chỉ không cam lòng." Diệp Vô Địch nói.

"Có cái gì không cam lòng?"

"Bởi vì người đàn ông kia, bộ dạng thật sự rất xấu, tôi không cam lòng bị như vậy."

Dù sao tên nhóc Diệp Vô Địch này cũng là em trai ruột của Diệp Khuynh Thành, chị gái xinh đẹp động lòng người như vậy, cậu ta là em trai đương nhiên cũng không thua kém gì.

Có khi ngay cả Lục Vân cũng chịu thua kém cậu ta.

Chính vì vậy, Diệp Vô Địch nghĩ mãi không ra tại sao Lưu San San lại thay lòng tìm một người đàn ông xấu xí.

Lục Vân nói: "Chuyện này còn tùy mắt thẩm mỹ của mỗi người, có lẽ anh cảm thấy người đàn ông kia xấu xí, nhưng bạn gái anh lại cảm thấy hắn ta không tệ thì sao?”

"Không thể nào! Hoàn toàn không thể!”

Diệp Vô Địch nói rất chắc chắn: "Tôi có thể cam đoan với anh, chỉ cần là người nhìn thấy người đàn ông đó, tuyệt đối sẽ không ai nói hắn ta không xấu. Nếu có, thì chắc chắn là người đó trái lòng."

Vốn dĩ hắn cũng không hứng thú lắm, thậm chí còn thấy chuyện này thật máu chó, giờ nghe Diệp Vô Địch nói năng quả quyết như vậy thì hắn hắn bắt đầu có chút hứng thú người đàn ông đã đào góc tường* nhà Diệp Vô Địch. (Đào góc tường: Giành người của người khác)

Tò mò một chút cũng là chuyện bình thường!

"Rốt cuộc là xấu đến mức nào kể tôi nghe thử xem." Lục Vân tò mò hỏi.

Diệp Vô Địch suy nghĩ một chút, nói: "Mặt ngựa, mũi củ tỏi, mắt hí, miệng nhỏ hơn người bình thường một nửa... Lúc ấy tôi chỉ liếc nhìn mặt mày của hắn ta một cái, chưa kịp nhận xét gì nhiều, chỉ biết cảm giác đầu tiên nhìn vào đã cảm thấy ngũ quan của người này nhỏ đến kì lạ."

Nghe Diệp Vô Địch miêu tả xong, trên mặt Lục Vân lộ ra biểu tình không thể tưởng tượng nổi: "Thật sự là như vậy?"

Hắn cũng không phải là người quan trọng vẻ bề ngoài, dù sao diện mạo là do cha mẹ cho, không thể tùy tiện cười nhạo.

Lục Vân chỉ hơi kinh ngạc, nếu người kia thật sự có bộ dáng như vậy mà vẫn đào được góc tường nhà Diệp Vô Địch, thì chắc chắn phải có thực lực rất hùng hậu!

Diệp Vô Địch dùng vẻ mặt buồn bã nói: "Bây giờ anh biết em không cam lòng bao nhiêu rồi chứ, anh rể anh nghĩ thử xem, nếu ngày nào đó chị tôi cũng đi tìm một người đàn ông như vậy, cắm sừng..."

Bốp!

Lục Vân tát vào đầu Diệp Vô Địch, vô cùng phẫn nộ nói: "Bớt gây thêm phiền phức cho lão tử, chị gái cậu tuyệt đối không có khả năng làm ra chuyện như vậy."

Diệp Vô Địch vuốt đầu ủy khuất nói: "Tôi chỉ đưa ra một ví dụ để anh đồng cảm với tôi thôi mà..."

"Ví dụ cũng không được!"

Lục Vân trợn mắt nhìn:

"Chị anh là người có thể tùy tiện đem ra đùa giỡn vậy à?"

"Lưu San San gì đó có thể sánh ngang hàng với chị anh sao?"

"Chị anh chính là tiên nữ trên trời, là một tồn tại hoàn mỹ thuần khiết, là thần thánh không thể khinh nhờn, kẻ nào dám nói xấu chị anh thì lão tử tuyệt đối sẽ chém chết người đó, kể cả anh cũng không ngoại lệ!"

Nhìn bộ dáng nổi bão của Lục Vân, Diệp Vô Địch cực kỳ sợ hãi, nhưng vẫn nhịn không được nói thầm một câu: "Chị tôi còn chưa thừa nhận anh mà..."

Diệp Vô Địch thật không ngờ, chỉ một tiếng "anh rể" xã giao của cậu ta lại làm bành trướng như vậy, hai người còn chưa xác nhận chính xác đã bắt đầu hóa thân thành cuồng ma nghiện vợ.

"Anh lẩm bẩm cái gì đó?"

Lục Vân hung ác trừng mắt nhìn Diệp Vô Địch một cái, lần thứ hai dọa tên nhãi này sợ hãi, vội vàng run rẩy nói: "Không... Không có gì, nếu chị tôi biết anh che chở mình như vậy, nhất định sẽ bị anh làm cảm động chết luôn, anh rể ruột của tôi!"
Chương 322 Vương thiếu gia

“Vì cậu đã thành thật nhận sai nên lần này tôi sẽ tha thứ cho cậu nhưng sau này đừng để tôi nghe những lời như thế nữa.” Lục Vân ra vẻ nghiêm khắc.

“Ha ha, em hiểu rồi, hiểu rồi. Anh rể, anh có thể giúp em lấy lại công bằng không?” Diệp Vô Địch nháy mắt nói với vẻ ngượng ngùng.

“Tại sao cậu lại cho rằng tôi có thể lấy lại công bằng cho cậu?” Lục Vân hỏi với vẻ mặt vui tươi.

Diệp Vô Địch buột miệng nói: “Bởi vì anh là Vân Thiên Thần Quân!”

Lục Vân sửng sốt, tò mò hỏi: “Chị của cậu nói cho cậu biết chuyện này sao?”

“Không phải anh tự nói ra sao?”

“Tôi tự nói?”

“Ừm, chính anh đã nói vậy khi ở nhà chú u Dương ở Giang Nam mà.” Diệp Vô Địch đáp.

Vừa dứt lời, Lục Vân mới nhớ ra dường như chính hắn nói ra thật.

Khi cả nhà Diệp Hướng Vinh được mời đến u Dương gia ăn tối, Lục Vân cũng được mời tới cùng. Bọn họ nói rằng muốn xin lỗi Lục Vân nhưng thực ra, u Dương Minh Hạo đã tìm một người Nhật Bản tới để dạy cho Lục Vân một bài học.

Không ngờ Lục Vân chỉ tùy tiện ra tay đã khiến cho tên Nhật Bản sợ chạy mất dép.

Lúc đó, cả Diệp Khuynh Thành và Diệp Vô Địch đều có mặt.

Lục Vân đã nói với Diệp Khuynh Thành rằng mình chính là Vân Thiên Thần Quân. Hắn hỏi cô có tin mình không, cô chỉ làm ngơ còn Diệp Vô Địch lập tức nói mình tin.

Lục Vân cứ tưởng Diệp Vô Địch nói đùa nhưng không ngờ cậu nhóc này lại nghiêm túc.

“Cậu thực sự tin tôi là Vân Thiên Thần Quân sao?” Lục Vân hỏi với vẻ mặt kỳ quái.

“Tin chứ, tại sao lại không tin? Người như Vân Thiên Thần Quân có thể đem ra làm trò đùa được sao? Hơn nữa anh lợi hại như thế nên em đương nhiên tin.”

Trong lòng Lục Vân cảm động.

Chị Khuynh Thành, chị nhìn xem tên nhóc này đúng là đơn thuần đáng yêu, em chỉ nói một lần mà cậu ấy đã tin rồi.

Lục Vân nhớ lại hắn đã từng nói với Diệp Khuynh Thành rằng mình là Vân Thiên Thần Quân không dưới một lần nhưng cô vẫn không tin. Mãi cho đến khi hắn dần dần bộc lộ thực lực thì cô mới tin.

Diệp Vô Địch là người đầu tiên tin dễ dàng tin tưởng hắn là Vân Thiên Thần Quân như vậy!

Nên không lý gì mà Lục Vân lại không cảm động.

Mặc dù hắn cảm động thật nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc: “Thân phận của tôi là bí mật. Cậu nhớ kỹ, dù thế nào cũng đừng để lộ ra ngoài.”

Diệp Vô Địch gật đầu như gà mổ thóc: “Em hiểu mà, đại lão như các anh đều thích giả trư ăn thịt hổ như thế này. Nếu như em có bản lĩnh như anh rể thì nhất định còn kiêu ngạo hơn cả anh.”

“……”

Nếu như cậu ấy đã nghĩ vậy thì cứ kệ đi!

Lục Vân không muốn giải thích nhiều, hắn quay lại chủ đề: “Nếu như cậu đã gọi tôi là anh rể, vậy thì tôi không thể khoanh tay đứng nhìn chuyện của cậu được…”

Dừng một chút, Lục Vân lại hỏi: “Cậu vừa nói dung mạo của kẻ đó rất đặc biệt?”

“Đúng vậy, chắc chắn là kiểu gặp phải sẽ không bao giờ quên.”

“Vậy thì đơn giản thôi, cứ chờ đi.”

Lục Vân mỉm cười đầy tự tin. Hắn gọi quản lý nhà hàng tới và nói với Diệp Vô Địch: “Nói lại với quản lý về những đặc điểm mà cậu vừa nhắc tới.”

“Mặt ngựa, mũi củ tỏi, mắt lác…”

Vừa dứt lời, sắc mặt của quản lý nhà hàng chợt thay đổi. Nhất là khi nói đến dung mạo, quản lý không khỏi hoảng hốt nói: “Cậu nhóc, tôi biết cậu đang nói đến ai nhưng xin cậu hãy nhỏ tiếng lại một chút. Nếu như có người nghe thấy thì sẽ gây ra tai họa mất.”

“Tai họa?”

Lục Vân rất hứng thú, hắn nghĩ rằng người đó có bối cảnh lớn.

“Tôi rất có hứng thú với vị đó, hãy nói cho tôi biết đi!” Lục Vân nói.

Người quản lý do dự một lát rồi nói: “Người mà cậu vừa nhắc đến chính là Vương Đào, con trai Vương gia. Tuy rằng nhìn qua anh ta…có hơi đặc biệt hơn so với người bình thường nhưng không thể làm gì được vì anh ta có bối cảnh quá vững chắc.”

“Tư chất của Vương Đào tầm thường, không tu võ nhưng lại có một người anh trai tên là Vương Húc, là thiên tài của Học viện võ thuật kinh thành. Chưa đến 23 tuổi đã đạt đến Hóa Cảnh, gần như sắp đuổi kịp tiên nữ Lạc Tiên Tử.”

“Đương nhiên đây vẫn chưa phải là điều đáng sợ nhất. Đáng sợ nhất chính là Vương Nguyên, ông nội của Vương Đào là Đại hộ pháp của Vũ Minh kinh thành.”

Người quản lý nhà hàng nắm rõ trong lòng bàn tay, từ từ kể về lai lịch của Vương Đào.

Người làm kinh doanh như bọn họ nhớ rõ thân phận của những nhân vật lớn như vậy hơn ai hết, chỉ vì họ sợ một ngày nào đó lỡ có mắt không tròng đắc tội phải với một trong số các nhân vật đó.

Những điều mà quản lý nói không khơi dậy sự hứng thú của Lục Vân, chỉ có một câu cuối cùng khiến mắt hắn sáng lên.

Hộ pháp của Vũ Minh kinh thành.

Thân phận này đúng là đủ khiến người khác sợ hãi.

Lục Vân đang tìm cơ hội náo động, gây ra sóng to gió lớn ở kinh thành nhưng không ngờ cơ hội lại tìm đến tận cửa sớm như vậy.

Cái này có lẽ được gọi là ý trời.

Lục Vân hạ quyết tâm bắt đầu từ Vương Đào, hỏi: “Bây giờ Vương Đào có đang ở nhà hàng không?”

Người quản lý lập tức cảnh giác, nói: “Người anh em, cậu định làm gì?”

“Không có gì, chỉ là cậu em vợ của tôi có xảy ra chút hiểu lầm với Vương Đào. Vừa rồi nghe những lời anh nói, biết được thân phận của Vương Đào lớn như vậy nên tôi muốn nhân cơ hội này đưa em vợ tới bồi tội với Vương Đào ấy mà.”

Người quản lý liếc nhìn Diệp Vô Địch, sau đó lại đưa mắt về phía Lục Vân và nói: “Nếu như trước đó có hiểu lầm thì nên xin lỗi đàng hoàng, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt!”

Quản lý nhà hàng nghĩ thầm, mình đã giải thích thân phận và lai lịch của Vương Đào chi tiết như vậy, chỉ cần là người thông minh sẽ không tới chọc tức anh ta.

Hơn nữa, nếu như hai chàng trai trẻ này xuất hiện ở phòng tiệc tầng hai tức là họ có quan hệ họ hàng xa gì đó với Long gia. Phải biết rằng Long gia không cùng đẳng cấp với Vương gia.

Vì thế, tóm lại người quản lý nhà hàng đưa ra kết luận khả năng cao hai chàng trai trẻ này muốn thành thật xin lỗi nên nói: “Vương thiếu gia đang ở phòng tiệc trên tầng ba, Đoàn tiên sinh cũng ở trong đó.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK