Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 301 Một đời một cơ hội.

Cao Phong cảm thấy sợ hãi vô cùng, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng sau lưng.

Dù là mơ hắn ta cũng chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ vô ý giao chiến với Thiên Sáp Vương như vậy.

Chẳng những là đánh nhau mà còn dám cười nhạo Thiên Sáp Vương.

Cao Phong thực sự muốn xé toạc miệng mình ra.

Rốt cục.

Chân khí này đã lưu lại trong cơ thể mình khi nào?

Đầu óc Cao Phong nhanh chóng hoạt động.

Chỉ chốc lát sau.

Hắn ta đã nghĩ ra.

Chắc chắn là từ lúc rời đi kia, Thiên Sáp Vương có vỗ vào vai hắn ta một cái.

Khi vừa bị vỗ, Cao Phong không hề cảm thấy gì cả, thậm chí còn rất kiêu ngạo yêu cầu Lục Vân bỏ bàn tay bẩn thỉu của hắn ra.

Bây giờ nhớ tới, hắn ta lại sợ hãi không thôi.

Lực khống chế chân khí của Thiên Sáp Vương quá đáng sợ, có thể ẩn giấu không kẽ hở, thu phóng tùy ý.

Chẳng trách hắn có thể trở thành nhân vật tôn quý của Long Quốc.

Sau khi nghe Cao Phong nói xong, da đầu của Bạch Long Vương lập tức tê dại, nỗi sợ trong cơ thể ông ta bắt đầu bùng nổ, điên cuồng dâng cao như thủy triều.

Dường như mỗi một tế bào trong cơ thể của ông ta đều đang run lên!

"Lý Lộ đáng chết! Tiện nhân!! Tiện nhân này!!!"

Bạch Long Vương rống to về phía cửa, nội lực phun trào như núi lửa va vào cửa lớn, đập chúng thành nhiều mảnh, hiện ra hai bóng người run rẩy nấp ngoài cửa.

Nếu nói.

Người chống lưng cho Lục Vân là Lạc Tiên Tử thì Bạch Long Vương tối đa cũng chỉ cảnh cáo Lý Lộ đừng giết Lục Vân nữa, ông ta không thể vì Đàm gia mà đắc tội với Vũ Minh.

Độc thiện kỳ thân. (* tức là tu thân, giữ mình, không màng thế sự, hay còn khác là chỉ lo cho mình mà không màng đến người khác)

Nhưng tình hình hiện tại là Lục Vân hoàn toàn không cần người chống lưng, bởi vì chính hắn đã là chỗ dựa lớn nhất.

Thiên Sáp Vương đã là sự tồn tại khủng bố hơn Vũ Minh không biết bao nhiêu lần!

Bạch Long Vương không độc thiện kỳ thân được nữa.

Ông ta sợ rồi!

Sợ Đàm gia và Lý Lộ chọc giận Thiên Sáp Vương xong sẽ khiến hắn giận lây sang cả ông ta.

Cho nên tâm trạng của Bạch Long Vương lúc này kinh hãi nhiều hơn là tức giận, chỉ hận không thể dùng một chưởng tát chết Lý Lộ.

"Tiện nhân! Tiện nhân khốn kiếp!! Muốn chết cũng đừng lôi tôi xuống nước chứ!!!"

Bạch Long Vương vừa mở miệng lại chửi một trận.

Vẽ mặt hung ác.

Giống như một con dã thú phát cuồng, nhìn chằm chằm vào Lý Lộ, vương tay về phía trước, nội lực đáng sợ trong nháy mắt hóa thành một bàn tay khổng lồ, túm lấy tóc Lý Lộ, ném cô ta ra xa hơn 10 mét.

Lý Lộ trực tiếp sợ đến tè ra quần.

Để lại một vệt ướt dài trên mặt đất.

Đàm Trí Minh cũng sợ hãi.

Anh ta chưa từng thấy Bạch Long Vương giận dữ đến mất bình tĩnh như vậy, phải biết rằng trước đây mỗi lần anh ta nhìn thấy Bạch Long Vương, ông ta vẫn luôn giữ thái độ kiêu ngạo.

Rốt cuộc hôm nay đã có chuyện gì vậy?

Đàm Trí Minh không dám hỏi, chỉ biết bất lực nhìn người phụ nữ của mình bị một lực lượng đáng sợ quăng đi hơn chục mét.

Ầm…

Sau khi dạy cho Lý Lộ một bài học.

Ánh mắt cực kỳ sắc bén của Bạch Long Vương bất ngờ đâm thẳng vào Đàm Trí Minh, khiến đôi chân của Đàm Trí Minh sợ hãi đến mềm nhũn, anh ta kinh hãi quỳ rạp xuống đất.

"Long Vương đại nhân, xin hãy tha cho tôi!"

Đàm Trí Minh vội vàng dập đầu.

May mắn là.

Bạch Long Vương không có công kích anh ta, mà là nén giận nói: “Đàm Trí Minh, Đàm gia sớm muộn gì cũng chết trong tay cậu thôi, từ nay về sau, hợp tác của chúng ta chấm dứt!"

Hợp tác, chấm dứt!

Ngay khi những lời này vừa thốt ra, đầu óc Đàm Trí Minh hoàn toàn trống rỗng, toàn bộ sức lực trong cơ thể anh ta như bị rút cạn.

Người chống lưng cho Đàm gia là Bạch Long Vương.

Bây giờ Bạch Long Vương nói muốn chấm dứt hợp tác với Đàm gia, đồng nghĩa với việc từ nay Đàm gia sẽ không còn chỗ dựa ở kinh thành này nữa.

Từ đó sụp đổ là chuyện khó tránh khỏi.

Bạch Long Vương hừ lạnh một tiếng nói: "Đừng nói tôi thất tín, khi cha cậu cầu tôi đến chống lưng cho Đàm gia, tôi có đồng ý giúp cậu ba việc, trước kia đã giúp cậu một lần. Hiện tại, tôi chừa lại hai cái mạng hèn của cậu và Lý Lộ, coi như đã xài hết hai cơ hội còn lại."

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Không giết tức là giúp.

Một mạng đổi một cơ hội, thế là hết.

Đàm Trí Minh nhất thời choáng váng cả người.

Như vậy cũng được sao?

Trong lòng của anh ta đương nhiên là không cam tâm.

Nhưng không cam lòng thì làm gì được chứ, Bạch Long Vương là Tôn giả một phương, bản tính bá đạo, Đàm gia không có cách nào khống chế được ông ta.

Sắc mặt Đàm Trí Minh lập tức tái nhợt, trầm mặc hồi lâu, hắn anh ta đột nhiên đưa ra quyết định, buông lời cầu xin: "Long Vương đại nhân, xin hãy cho Đàm gia một cơ hội nữa, mạng của Lý Lộ sẽ giao lại cho ngài."

Nếu thực sự một mạng bằng một cơ hội, thì mạng của Đàm Trí Minh anh nhất định phải đổi về, còn Lý Lộ thì...

Bạn của cô ta làm sao có thể so với sự bảo vệ của Bạch Long Vương?

Nói thẳng ra, không có Lý Lộ, Đàm Trí Minh vẫn có thể tìm được những người phụ nữ khác, nhưng nếu không có Bạch Long Vương làm chỗ dựa, Đàm gia sẽ diệt vong!

Đàm Trí Minh không ngần ngại giao Lý Lộ ra, bằng bất cứ giá nào anh ta cũng phải giữ lấy cơ hội cuối cùng này.

"Chồng...chồng à, anh không thể đối xử với em như vậy...anh đã nói sẽ đối xử tốt với em cả đời mà!"

Lý Lộ bị quăng ra ngoài hơn chục mét, đầu gối và lòng bàn tay bê bết máu, đau đến nhe răng nhếch miệng. Sau khi nghe Đàm Trí Minh nói vậy thì cô ta đã cố nén đau bò trở lại trước mặt Đàm Trí Minh.

Một mùi nước tiểu xộc thẳng vào người Đàm Trí Minh.

Anh ta cau mày nói: "Không phải cô cũng nói một khi gả vào Đàm gia thì cả đời đều là người Đàm gia sao? Bây giờ đúng lúc có chuyện cần cô hy sinh cho Đàm gia đây…."

Trong mắt anh ta hiện lên một tia kiên quyết, anh ta đột nhiên đứng dậy và đá Lý Lộ ra, tiếp tục nói: "Huống hồ, chuyện này vốn là do cô gây ra, tôi còn vì cô mà lãng phí một cơ hội được Long Vương đại nhân che chở, như thế cũng coi như đã tận tình tận nghĩa với cô rồi."

Lý Lộ bị Đàm Trí Minh đá như một con chó, lăn liền vài vòng trên mặt đất, đến khi ngẩng đầu lên thì trưng ra vẻ oán hận nhìn chằm chằm vào Đàm Trí Minh, nói: "Anh… anh thật độc ác!"

Đàm Trí Minh phớt lờ cô ấy, đá Lý Lộ ra cái nữa rồi lại quỳ xuống trước mặt Bạch Long Vương và cầu xin: "Long Vương đại nhân nhân, mạng của Lý Lộ đã giao cho ngài, chỉ cầu ngài hãy cho Đàm gia chúng tôi một cơ hội nữa."

Ai ngờ, lúc này Bạch Long Vương lại cười lạnh nói: "Có cho cơ hội nữa không, không phải do cậu nói là được, có muốn lấy mạng Lý Lộ không cũng không phải do cậu quyết định."
Chương 302 Lý Lộ mất trí

Ngay từ khi biết người mà Đàm gia chọc phải là Thiên Sáp Vương, Bạch Long Vương đã quyết định vạch rõ ranh giới với Đàm gia.

Có lẽ Thiên Sáp Vương không phải là người có lòng dạ hẹp hòi như vậy.

Hoặc có lẽ Thiên Sáp Vương không có ý định đuổi cùng giết tận Đàm gia.

Thế nhưng Bạch Long Vương không dám đánh cược.

Nếu bất cứ ai gặp phải tình huống này, bọn họ cũng sẽ không dám đánh cược.

Ai dám chạy tới bảo hộ một gia tộc đắc tội với Thiên Sáp Vương?

Lỡ như khiến cho Thiên Sáp Vương hiểu lầm tưởng rằng ông ta cũng khiêu khích uy nghiêm của ngài thì hỏng.

Cho nên có cơ hội tốt như vậy để vạch rõ ranh giới với Đàm gia, Bạch Long Vương tuyệt đối sẽ không bỏ qua. Một mạng bù đắp cho một cơ hội bảo hộ, lỡ có bị truyền ra ngoài cũng sẽ không hủy hoại thanh danh.

Ông ta thật nhanh trí.

Bạch Long Vương giả nhân giả nghĩa nói: “Nếu Lý Lộ chỉ là tiểu tình nhân của cậu thì có lẽ tôi sẽ đáp ứng yêu cầu của cậu nhưng nếu như Lý Lộ đã gả cho cậu, là người của Đàm gia thì cô ta cũng xứng đáng có một một cơ hội.”

“Cô ấy đáng giá!”

Trong lòng Đàm Trí Minh điên cuồng gào thét nhưng anh ta không dám nói ra.

Anh ta làm gì có gan hét lên!

Đàm Trí Minh không ngu ngốc, sao anh ta có thể không nhìn ra Bạch Long Vương quyết tâm vạch rõ ranh giới với Đàm gia. Lại còn nói Lý Lộ là người Đàm gia, e rằng chỉ là muốn lập đền thờ mà thôi!

Cho dù Đàm Trí Minh không cưới Lý Lộ vào nhà, Bạch Long Vương cũng sẽ lấy lý do khác.

Chi Bằng cứ giữ lời trong lòng. Lỡ như nói ra đắc tội với Bạch Long Vương khiến cho ông ta đổi ý thì sẽ tổn thất lớn.

Ngày hôm đó, Đàm Trí Minh vừa mới trở về chưa được bao lâu, Bạch Long Vương đã tuyên bố từ nay sẽ không còn là chỗ dựa cho Đàm gia nữa, quan hệ hợp tác giữa hai bên sẽ chấm dứt.

Có vẻ như ông ta định nói với bên ngoài rằng: Không phải là tôi không giữ lời mà là ba cơ hội hứa ban đầu đã sử dụng hết. Nếu như những gia tộc khác muốn gửi tiền cho tôi… Nếu như muốn tôi trở thành chỗ dựa vững chắc, có thể yên tâm mạnh dạn tới, chúng tôi đều hợp tác một cách thiện chí.

Khi biết tin, những thế gia hào môn ngang cơ với Đàm gia ở thủ đô đều rất vui mừng.

Đàm gia mất đi chỗ dựa là Bạch Long Vương, sau này chỉ có thể sống khép nép. Sau một thời gian dài, đương nhiên sẽ bị những hào môn khác ở thủ đô chèn ép.

Đàm Trí Minh vô cùng tức giận!

Tên Bạch Long Vương này đúng là quá đáng!

Ban đầu, Đàm Trí Minh nghĩ rằng chỉ cần chuyện Bạch Long Vương chấm dứt quan hệ hợp tác với Đàm gia không bị lộ thì người bên ngoài sẽ không biết chuyện.

Cùng lắm là khi Đàm gia bàn chuyện làm ăn ở thủ đô, bọn họ hạ thấp mình một chút là được.

Nhưng ai mà ngờ rằng Đàm Trí Minh vừa rời khỏi, Bạch Long Vương đã lập tức truyền tin. Đây chẳng khác nào giậu đổ bìm leo?

Đàm Trí Minh cũng không thể nói rằng Bạch Long Vương sai, chỉ có thể nói rằng Bạch Long Vương không tử tế.

Tuy nhiên cho dù Bạch Long Vương sống không tử tế thì đã sao, Đàm Trí Minh cũng không dám nói gì.

Đàm Trí Minh chỉ đành trút hết cơn giận lên Lý Lộ, đánh cô ta một trận tơi bời rồi đuổi khỏi Đàm gia.

Sau khi Lý Lộ bị đuổi ra khỏi nhà, cô ta hồn bay phách lạc.

Bây giờ cô ta không còn gì cả.

Sắc trời dần trở nên u ám, sấm sét ầm ầm. Mỗi lần có tiếng sấm vang lên, dường như trong lòng Lý Lộ lại bị rạch một đường.

Cô ta không cam tâm!

Một trận mưa lớn ập xuống, Lý Lộ ướt như chuột lột. Cô ta đi chân trần trên đường, nhìn những người cầm ô xung quanh mà cảm thấy mình thật khác lạ.

“Tiêu Thấm, đều tại cô!”

Lý Lộ nghiến răng nghiến lợi, đúng lúc một tia chớp xẹt ngang qua bầu trời chiếu rõ vẻ mặt căm hận của cô ta.

Nếu như không phải do Tiêu Thấm thì cô ta sẽ không chọc vào Lục Vân. Nếu như không chọc vào Lục Vân thì Bạch Long Vương sẽ không tức giận. Nếu như Bạch Long Vương không tức giận thì cô ta sẽ không bị đuổi khỏi Đàm gia và sẽ không sa sút tới mức này.

Mọi chuyện đều bắt nguồn từ Tiêu Thấm!

Đúng!

Là do Tiêu Thấm!

Chính cô ta đã khiến cho mình trở thành như bây giờ!

Lý Lộ không hề nghĩ rằng trong suốt thời gian qua, chính cô ta là người luôn chọc vào Tiêu Thấm còn Tiêu Thấm chưa bao giờ để tâm tới cô ta. Mọi chuyện ngày hôm nay đều do cô ta mà ra.

Làm sao Lý Lộ có thể suy nghĩ rằng đó là lỗi của mình?

Nếu như cô ta có thể suy nghĩ lại thì đã nghĩ đến chuyện này từ lâu rồi. Đáng lẽ hiện tại cô ta nên an phận làm vợ của Đàm Trí Minh, thay vì những chuyện cũ mà bám lấy Tiêu Thấm.

Càng nghĩ về điều đó, Lý Lộ lại càng không cam tâm, càng ghen tị với Tiêu Thấm.

“Không cần biết dùng cách nào. Tôi muốn cậu tìm mấy người bắt Tiêu Thấm, luân phiên cưỡng hiếp cô ta rồi quay phim đăng lên mạng. Tôi muốn cô ta thanh bại danh liệt!”

Lý Lộ gọi điện thoại và hét lên với vẻ điên loạn.

Cô ta đã hoàn toàn mất trí.

Vì sử dụng những cách thông thường không thể bôi đen Tiêu Thấm được nên phải sử dụng các phương pháp cực đoan.

Giờ không còn gì để mất.

Cho dù có phải chết, cô ta cũng phải kéo Tiêu Thấm chôn cùng!

“Chị Lý, chị điên rồi sao? Chưa nói đến Long gia, hiện tại sau lưng Tiêu Thấm còn có tu đạo giả. Bọn em làm gì dám tới gần cô ta, như vậy chẳng phải tìm chết sao?”

Khi nghe những lời của Lý Lộ ở đầu điện thoại bên kia, A Tổ bị sốc.

Không ngờ lời thuyết phục của A Tổ chẳng những không có tác dụng mà còn khiến cho Lý Lộ càng thêm kích động, cô ta hét lên: “Cậu nói ai điên? Vừa rồi, cậu nói ai điên?”

“Chị Lý, đừng kích động. Chị bình tĩnh nghe em nói đã…”

“Câm mồm!”

Lý Lộ lau nước mưa trên mặt, lớn tiếng quát: “Đừng quên, cậu chỉ là một con chó, một con chó tôi nuôi. Mấy năm nay, tôi cho cậu ăn xương, bây giờ cậu lại dám làm trái lệnh tôi!”

Ở đầu bên kia điện thoại im lặng.

Chỉ có tiếng sấm ầm ầm vang lên từ bên Lý Lộ.

Một lúc sau, giọng của A Tổ trầm trầm vang lên: “Chị Lý, đương nhiên là em sẽ nghe theo lệnh của chị nhưng chuyện này quá hệ trọng, không tiện nói qua điện thoại. Chúng ta cần phải cùng nhau thảo luận biện pháp đối phó đã.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK