Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 438 Đây là một tấm màng mỏng!​


Tại sao cuộc sống lại khó khăn như vậy?



Không biết đã qua bao lâu.



Diệp Khuynh Thành đột nhiên từ trong phòng ngủ đi ra.



Cô đứng dậy đi vệ sinh vì tối qua trước khi đi ngủ, cô đã uống hơi nhiều sữa.



“Hửm? Sao đèn trong phòng khách lại bật nhỉ? Tiểu Lục Vân, đêm hôm sao lại ngủ trên ghế sô pha? Em làm chị giật cả mình!” Diệp Khuynh Thành ôm chặt con gấu bông, tức giận nói.



Sắc mặt của Lục Vân hốc hác, hắn nói: “Chị Khuynh Thành, em không ngủ được. Mấy đêm rồi, em không được ngủ một giấc ngon nào.”



Diệp Khuynh Thành hơi sửng sốt, sau đó cười lạnh nói: “Không ngủ được? Chị còn tưởng em rất hưởng thụ nữa chứ. Có mỹ nữ như Vương Băng Ngưng ngủ cùng, làm sao có thể mất ngủ được?”



Làm sao cô có thể không biết tình hình của Lục Vân.



Nhìn mà lại không ăn được, đây mới là điều giày vò nhất.



Nếu như Vương Băng Ngưng chỉ ngủ bên cạnh hắn thì không sao, chí ít cô sẽ không suy nghĩ lung tung. Thế nhưng Vương Băng Ngưng lại muốn ôm hắn ngủ, cho dù chỉ là ôm ngủ nhưng vẫn có thể sờ mó được mà.



Như thế ai mà chịu được!



Lục Vân đau lòng, nói: “Chị, tại sao em lại cảm thấy chị đang cười trên nỗi đau của người khác thế nhỉ?”



“Bỏ cái suy nghĩ đó đi, chỉ là chị thấy hả hê mà thôi. Chị thấy rằng em tu luyện công pháp này rất đỉnh nhưng đối với em, như thế chẳng khác nào thái giám, à không vẫn còn tốt hơn thái giám nhiều. Ha ha…”



Diệp Khuynh Thành không che giấu cảm xúc của mình, lời nói ra vô cùng tàn nhẫn.



“Rõ ràng là chị ghen tị.” Lục Vân nói.



“Em nói gì cơ?”



Nụ cười của Diệp Khuynh Thành chợt tắt, cô nhìn thẳng vào Lục Vân.



Lục Vân cũng cảm thấy mình nên thẳng thắn một lần. Không thể lần nào cũng chịu khuất phục trước Diệp Khuynh Thành được. Vì thế hắn nói: “Chị đừng tưởng rằng em không nhìn r, chỉ là chị đang ghen tị mà thôi, lần nào cũng vậy. Mỗi lần em thảo luận chuyện quan trọng với chị Yên Nhi là chị đều tới can thiệp. Đó không phải là ghen tị sao?”



“Còn chuyện chị tư khiến em mất ngủ nữa. Chị cười trên nỗi đau của người khác cũng là ghen tị. Nếu như em đoán không lầm, nếu như không phải chị tư bị thương thì chị nhất định đã kéo chị ấy ra khỏi phòng của em rồi.”



“Chị Khuynh Thành, chỉ là tình cảm của chị dành cho em đã vượt qua tình cảm chị em rồi.”



Sau khi Lục Vân nói xong, phòng khách rơi vào im lặng.



Càng yên lặng như vậy lại càng chứng tỏ hắn đã nắm được tâm tư của Diệp Khuynh Thành.



Lục Vân nhìn về phía Diệp Khuynh Thành với vẻ đắc ý.



Cho chị dám cười em này.



Lần này em trực tiếp đánh thẳng vào tâm tư của chị khiến cho chị xấu hổ để xem chị còn cười em nữa hay không!



Đây là một tấm màng mỏng!



Hầu hết các cô gái đều cảm thấy hoảng sợ khi bị người đàn ông mình thích chọc thủng tấm màng này!



Đặc biệt là người phụ nữ như Diệp Khuynh Thành. Nhìn bề ngoài thì lạnh lùng nhưng bên trong lại yếu đuối. Chắc chắn cô sẽ cảm thấy ngại ngùng khi bị Lục Vân bóc trần thẳng thừng ra như vậy.



Quả nhiên, đôi mắt đẹp của Diệp Khuynh Thành thoáng qua một tia hoảng sợ.



Thế nhưng chẳng mấy chốc cô đã bình tĩnh lại.

Dù sao cũng đã thân thiết với Lục Vân lâu như vậy nên trong lòng cô đã hình thành một lòng khoan dung mạnh mẽ đối với đứa trẻ này.



Diệp Khuynh Thành im lặng một lúc, sau đó cô đi đến bên cạnh Lục Vân và thì thầm vào tai hắn: “Đúng vậy, chị rất thích em. Chị ước gì có thể trao thân cho em ngay bây giờ nhưng lỡ như em bị phá công thì phải làm sao đây?”


Chương 439 Chị có dám thử không?”​


Diệp Khuynh Thành cũng không chịu thua kém.



Biết rằng Lục Vân không thể phá công nên cô cố tình sử dụng cách này để kích thích hắn.



Bên tai Lục Vân truyền đến một cảm giác tê dại ngứa ngáy khiến hắn không khỏi động lòng.



Khi quay đầu lại, hắn vừa vặn bắt gặp ánh mắt của Diệp Khuynh Thành.



Ngay cả khi ở khoảng cách gần như vậy, Lục Vân vẫn không nhìn thấy bất cứ khuyết điểm nào trên khuôn mặt của Diệp Khuynh Thành, dường như khuôn mặt này là kiệt tác hoàn hảo nhất trên thế gian.



Hàng mi mảnh mai khẽ run, đôi mắt to tròn xinh đẹp như bảo thạch, trong veo như nước…



Lục Vân thực sự đỏ mặt.



Hắn vội nhìn đi chỗ khác. Nhưng ánh mắt hắn vô tình lại nhìn xuống đường viền cổ áo mở rộng của Diệp Khuynh Thành, phong cảnh tuyết trắng bên trong gần như làm mù mắt chó của hắn.



Trông vừa trắng lại vừa tròn.



Diệp Khuynh Thành hiển nhiên đã chú ý tới ánh mắt của Lục Vân nhưng lần này, cô không hề đưa tay ra che lại mà nhìn hắn với vẻ khiêu khích: “Hừ, em đang nhìn gì đây hả ‘đại thái giám’!”



Thái giám đã đành, lại còn thêm cả từ đại.



Thật đáng ghét!



Lục Vân thẹn quá hóa giận, tức đến nghiến răng nghiến lợi. Hắn chuyển mắt sang chỗ khác, cười nói: “Hây, chị Khuynh Thành, chị có dám chơi một trò chơi thú vị với em không?”



“Trò chơi gì?”



“Hỗ trợ tu luyện.”



“Chậc, cái này thì có gì mới. Chị đã chịu được qua 20 phút, chiêu này vô dụng đối với chị thôi.” Diệp Khuynh Thành khinh thường nói.



“Phải không?”



Lục Vân khẽ nhếch miệng cười, nói: “Lần này, chúng ta sẽ thực hiện hỗ trợ tu luyện ngay bên cạnh chị tư đang ngủ say. Chị có dám thử không?”



“……”



“Không phải chị nói chiêu này vô dụng với chị sao? Nếu như sức chịu đựng của chị mạnh như vậy, nhất định có thể cam đoan sẽ không phát ra tiếng động đánh thức chị tư nhỉ?”



“……”



“Xem ra chị không dám. Chị Khuynh Thành, chị nhát gan quá đấy.”



“Sao cơ? Em dám nói chị nhát gan. Chỉ là trò chơi thôi mà, chẳng qua chị không muốn nhìn bản mặt lưu manh của em thôi!”



Dưới sự khiêu khích của Lục Vân, quả nhiên Diệp Khuynh Thành không phục.



Đầu tiên cô vào phòng tắm để giải quyết vấn đề cá nhân của mình, sau đó đi theo Lục Vân về phòng hắn.



“Suỵt! Chị Khuynh Thành, chị đi nhẹ thôi, đừng đánh thức chị tư.”



“Hừ!”



Trông bộ dạng lén lút của hai người rất giống với cặp vợ chồng trẻ âm thầm làm chuyện xấu sau lưng cha mẹ.



Lên giường ngủ.



Bắt đầu thực hiện hỗ trợ tu luyện.


Chương 440 “Đổ máu của bọn chúng vào thùng máu!”​


Để không cho Lục Vân coi thường mình, Diệp Khuynh Thành cố hết sức kiềm chế giọng nói của mình, kiên quyết không để Vương Băng Ngưng nằm bên cạnh nghe thấy.



Mười phút đầu tiên vẫn bình thường.



Diệp Khuynh Thành hoàn toàn chịu đựng được, cô không hề phát ra âm thanh nào, chỉ là hô hấp hơi nhanh.



Bây giờ đã đến phút thứ 15.



Diệp Khuynh Thành cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa nụ cười của Lục Vân lúc nãy.



Vương Băng Ngưng chết tiệt đột nhiên lật người. Sau khi lật người, hai tay bắt đầu cào, cuối cùng đè lên chỗ cao chót vót của Diệp Khuynh Thành.



“Ưm.”



Diệp Khuynh Thành lập tức gục ngã.



Đêm nay, cuối cùng Lục Vân vẫn phải ngủ trên ghế sô pha vì Diệp Khuynh Thành đã chiếm giường của hắn và không chịu ra ngoài. Vì thế khi Vương Băng Ngưng tỉnh dậy vào sáng hôm sau, cô cảm thấy khó hiểu.



Ấy, không phải cô ngủ với tiểu Lục Vân sao? Sao lại biến thành chị cả rồi?



Thế nhưng Diệp Khuynh Thành lại không nói gì mà trực tiếp đẩy Vương Băng Ngưng ra. Sau đó, cô vội vàng cuộn ga trải giường và ném nó vào máy giặt như thể cô có bí mật nào sợ bị phát hiện.



Ngày hôm nay, Lục Vân quyết định lặng lẽ tới tỉnh lị..



Trên danh nghĩa, hắn tới Đại học Giang Nam để giảng bài nhưng thực chất là muốn tránh mặt Vương Băng Ngưng.



Hắn đã mất ngủ suốt 4 đêm!



Cứ tiếp tục như thế này thì sớm muộn gì cũng sụp đổ thôi.



Vì thế, tốt nhất là nên tránh xa.



Trong tiết học Trung y ngày hôm nay, Lục Vân đã gặp lại Thẩm Tĩnh Nghi.



Cô gái tội nghiệp này vẫn chưa ngưng tụ được chân khí. Lục Vân thấy lo lắng cho cô ta, muốn nói thẳng ra: Cô gái, đừng tự giày vò mình nữa, hãy tìm người kết hôn đi!



Sau khi tan học, hắn tới chung cư Liễu Giang.



Lục Vân vốn tưởng rằng cuối cùng mình cũng có thể ngủ một giấc ngon lành nhưng ai ngờ vừa mới tắm xong, hắn đã nhìn thấy một người phụ nữ cao ráo xinh đẹp, dáng vẻ mê người ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách. Cô nhìn thẳng vào hắn rồi nhếch miệng cười.



“Tiểu Lục Vân, mấy ngày nay, Vương Băng Ngưng luôn bám lấy em nên chị không có cơ hội tìm em để thực hiện hỗ trợ tu luyện. Đêm nay rốt cuộc có thể chiếm lấy em được rồi, ha ha…”



“Cút!”



Một nơi nào đó ở tình Giang Nam.



Bên trong một đại điện mờ tối, không có ánh đèn. Xung quanh chỉ có rải rác vài ngọn đuốc, chính giữa điện là một tế đàn. Xung quanh tế đàn có hơn chục cái thùng lớn màu đen, bên trong chứa đầy chất lỏng màu đỏ tươi.



Đây chính là máu người.



Một trong số những thùng máu người đó có một người đàn ông trần truồng, toàn thân ướt sũng vì xung quanh toàn là máu.



“Đúng là một đám phế vật, ngay cả một cô gái cũng không bắt được! Thêm cả mấy tên canh mộ đó cũng vô dụng, mộ của lão giáo chủ bị trộm mà cũng không biết. Đi bắt bọn chúng rồi giết đi, sau đó hiến tế cho ta!”



Người đàn ông tắm trong thùng máu nói.



“Vâng, thưa giáo chủ!”



Đại hộ pháp của Tà Linh giáo đi ra ngoài một chuyến. Khi trở về, hắn ta mang theo mấy giáo đồ khác của Tà Linh giáo đang run rẩy.



Họ đều là những người chịu trách nhiệm canh giữ ngôi mộ.



“Giáo chủ, xin tha mạng!”



Những người vừa đi vào đã lập kinh hãi quỳ rạp xuống đất, cầu xin giáo chủ tha mạng.



“Hừ, tha mạng? Tha cho các người thi sau này, ta làm gì còn mặt mũi đi gặp lão giáo chủ?”



Người đàn ông giận dữ hét lên. Hắn ta duỗi một cánh tay ra khỏi thùng máu và bóp chặt trong khoảng không. Ngay sau đó, một đạo huyết long hư ảnh bắn ra xuyên thủng lồng ngực của những người đang quỳ trên mặt đất.



“Đổ máu của bọn chúng vào thùng máu!”



“Vâng!”



Một lúc sau, một người đàn ông mặc áo choàng đen khác đi vào và nói: “Giáo chủ, chúng tôi đã tìm ra tung tích của kẻ trộm mộ. Tên đó ở một nơi gọi là chung cư Liễu Giang ở Giang Thành.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK