Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 422: Phát tiết

Mộc Bình chỉ một ngón tay ra.

Đừng nhìn bà ta là phụ nữ, nhưng bàn về năng lực đơn đả độc đấu thì thực lực của bà ta còn mạnh hơn trưởng lão nam ở Đan Dương Tông gấp mấy phần.

Không phải tất cả mọi người đều có thể vừa nghiên cứu đan thuật vừa phân tâm tu luyện võ kỹ.

'Huyền Ngọc Chỉ' của Mộc Bình là một võ kỹ.

Trình độ đan thuật của bà ta rất cao mà cũng chưa từng lơ là tu luyện võ kỹ nên được xem là thiên tài hiếm có của Đan Dương Tông, cũng là người trẻ tuổi nhất trong tất cả các trưởng lão.

Trong lần giao thủ này, Lục Vân được chết dưới Huyền Ngọc Chỉ của bà ta cũng coi như vinh hạnh.

Mộc Bình thầm nghĩ như vậy, uy lực của Huyền Ngọc Chỉ cũng càng bùng nổ, chân khí thúc giục võ kỹ phóng ra tia sắc lạnh doạ người.

Xùy!

Tiếng lưỡi đao cắt vỡ không khí vang lên.

Đúng lúc này, chỉ thấy Lục Vân không tránh không né mà như một mãng phu đánh thẳng đến, cứ như hoàn toàn không ý thức được điểm đáng sợ của Huyền Ngọc Chỉ.

"Phá!" Lục Vân quát lạnh một tiếng, trong mắt hiện ra sát khí làm đôi màu đen của hắn xuất hiện từng điểm đỏ quỷ dị.

Bực bội!

Tâm tình của hắn cực kỳ bực bội!

Hắn có xúc động muốn một mình sát hại cả thành phố!

Bị loại cảm xúc kỳ quái này ảnh hưởng nên công kích của Lục Vân cũng trở nên vô cùng táo bạo, căn bản không nghĩ đến chuyện tránh né mà cứ tung ra một quyền.

Trong nháy mắt nắm đấm và ngón tay đụng vào nhau, chân khí điên cuồng khuấy động như sóng lớn mãnh liệt đánh vào đá ngầm, thanh thế như thủy triều cuồn cuộn.

Ầm ầm!

Trong thân thể Mộc Bình như có lôi đình nổ vang, chỉ thấy thân thể bà ta nhoáng lên một cái rồi lảo đảo lui về phía sau mấy bước.

Trên khuôn mặt bà ta toàn là vẻ kinh hãi.

Sao lại như vậy?

Mộc Bình ngơ ngác, trên ngón tay truyền đến đau nhức kịch liệt làm bà ta cực kỳ khó chịu.

Chỉ trong khoảnh khắc giao thủ ngắn ngủi vừa rồi mà bà ta đã cảm nhận được sự khủng bố của Lục Vân, sự khủng bố này rất có khả năng là bắt nguồn từ công pháp của hắn.

Thế là đồng tử của Mộc Bình co rụt lại, hỏi: "Cậu tu luyện loại công pháp gì?"

Bình thường một tu luyện giả chỉ chủ tu một bộ công pháp nội tại cộng thêm nhiều loại võ kỹ, cụ thể có thể học được bao nhiêu võ kỹ thì phải xem thiên phú và cơ duyên của từng cá nhân.

Cái gọi là võ kỹ chính là thông qua phương pháp đặc dị là dẫn đường kinh mạch ép công pháp đã học được ra, từ đó đạt tới uy lực gấp trăm lần nghìn lần.

Ví dụ như Huyền Ngọc Chỉ của Mộc Bình chính là thông qua phương thức đặc biệt này để hội tụ tất cả chân khí vào đầu ngón tay rồi bùng nổ ra.

Uy lực nhất định sẽ mạnh hơn công kích chân khí bình thường.

Nhưng làm Mộc Bình cảm thấy hoảng sợ là vừa rồi khi giao thủ, Lục Vân căn bản không thi triển võ kỹ mà chỉ thuần túy dùng nội công ngưng luyện ra chân khí bản nguyên để đối đầu với bà ta.

Kết quả hắn còn đẩy bà ta lui ra phía sau, ngón tay như muốn gãy xương.

Có thể thấy được công pháp mà Lục Vân tu luyện bá đạo đến cỡ nào.

Mộc Bình không thể không sợ.

Hỏi ra nghi ngờ trong lòng xong, bà ta căn bản không nhận được đáp án.

Lục Vân cũng không biết mình tu luyện công pháp gì thì làm sao trả lời Mộc Bình? Hơn nữa hiện tại hắn không có tâm tư đi cân nhắc vấn đề thần công vô danh.

Trong lòng hắn đang dâng trào sát khí, làm hắn trở nên cực kỳ bực bội.

"Các ngươi không nên đến trêu chọc tôi vào lúc này." Lục Vân lắc đầu, trong mắt hiện lên ánh đỏ, sau đó thân hình lại xông đến trước mặt Mộc Bình như gió, nhấc chưởng đập vào đầu bà ta.

"Mấy người đi trước, thằng ranh này có vấn đề!"

Mộc Bình đã nhìn ra Lục Vân không thích hợp, người bình thường không có khả năng hung ác tàn bạo đến như thế, thế là bà ta quay đầu rống lớn một tiếng với bọn người Hàn Nguyệt.

Mấy người Hàn Nguyệt đã triệt để trợn tròn mắt.

Họ còn muốn Mộc trưởng lão đến tiêu diệt Lăng Phong báo thù cho mình, ai biết Mộc trưởng lão cũng thất thế trước Lục Vân.

Từ khi nào mà tu luyện giả bên ngoài Côn Luân Sơn đã mạnh đến như vậy?

Không có thời gian nghĩ nhiều, khi nghe Mộc Bình hét lớn một tiếng thì bọn người Hàn Nguyệt bỗng lấy lại tinh thần rồi quay người nhanh chóng chạy đi.

Họ tin tưởng Mộc trưởng lão sẽ không vô duyên vô cớ bảo mình chạy trốn.

Lục Vân không để ý tới mấy người chạy trốn mà dùng đôi mắt đỏ ké đó nhìn chằm chằm Mộc Bình, thấy bà ta nghiêng đầu tránh thoát một chưởng của mình thì hắn lập tức tung thêm một chưởng ra.

Công kích của Lục Vân chẳng có kết cấu gì đáng nói, càng không cần bàn đến võ kỹ gì, bởi vì hắn căn bản chưa từng học võ kĩ nào mà hoàn toàn ỷ vào thần công vô danh để hoành hành bá đạo.

Cái này giống như một tay quyền anh có thần lực bẩm sinh không hiểu kỹ xảo cách đấu, lần nào cũng chỉ dùng sức mạnh để đàn áp tất cả.

Hắn cứ dùng ra hết sức, còn lại giao cho kỳ tích.

Hiện tại Lục Vân đang trong trạng thái này, công kích vừa nhanh vừa mạnh đã ép cho Mộc Bình không có sức đánh trả, trong lòng mắng to hắn là tên điên.

Ầm!

Mộc Bình không kịp né tránh làm ngực trúng chiêu, bà ta đau đến mức chửi ầm lên: "Tên điên đáng chết này, đánh với phụ nữ cũng mạnh tay như vậy sao?"

Khí huyết trong cơ thể Mộc Bình sôi trào, mặt nghẹn đỏ lên mấy phần.

Nếu là bình thường có thể Lục Vân sẽ phản bác một câu, vừa rồi khi bà muốn giết tôi sao không nói mình là phụ nữ, hiện tại đánh không lại thì bắt đầu lấy giới tính ra nói, đồ lão yêu bà!

Nhưng hiện tại Lục Vân không có tâm tình đó, hắn chỉ muốn phát tiết.

Mà cách phát tiết tốt nhất chính là ra tay không có kết cấu gì, tuỳ ý trút hết chân khí trong cơ thể ra ngoài.

Nhưng rất nhanh Lục Vân đã phát hiện tốc độ thần công vô danh trong cơ thể hắn tự động vận chuyển ngưng luyện ra chân khí còn nhanh hơn tốc độ hắn tiêu hao.

Thật là gặp quỷ!

Hiển nhiên Mộc Bình cũng phát hiện điểm này, bà ta vừa đố kị vừa khó chịu.

Đố kị là có loại công pháp bá đạo này thì vĩnh viễn không lo chân khí không đủ, đây quả thực là một thần công nghịch thiên.

Khó chịu là không hao tổn hết chân khí của Lục Vân thì bà ta không có cơ hội phản kích nào cả.

"Đan dược khôi phục chân khí không đủ." Sắc mặt của Mộc Bình đột nhiên trở nên rất khó coi.

Tốc độ chân khí của bà ta hồi phục kém xa Lục Vân nên chỉ có thể thông qua nuốt đan dược để tiếp sức, nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải cách.

Sẽ có lúc uống hết đan dược.

Mấu chốt là tên điên Lục Vân này cứ cắn chết không buông làm bà ta không có cả cơ hội chạy trốn, thật là xui xẻo tám đời.

"Tên điên, cậu đừng khinh người quá đáng!"
Chương 423: Càng ngày càng náo nhiệt

Kỳ thật trên người Mộc Bình có mang theo đan dược có thể kích phát tiềm năng, giúp tu vi tăng lên hai tiểu cảnh giới trong thời gian ngắn, nhưng tác dụng phụ rất lớn.

Không đến bước đường cùng thì bà ta cũng không muốn uống.

Nhưng Lục Vân lại không chịu buông tha, dáng vẻ như không giết được bà ta thì không bỏ qua nên Mộc Bình chỉ có thể dùng đến nó.

Tác dụng phụ lớn đến mấy cũng tốt hơn mất mạng.

Rắc!

Mộc Bình bóp nát một cái bình nhỏ bằng sứ men xanh lớn chừng ngón cái, đan dược bên trong bắn ra, bà ta đưa vào miệng, còn chưa nuốt xuống thì bỗng nghe thấy một giọng nói vang lên.

"Em trai, đừng!" Giọng nói của Lâm Thanh Đàn rất suy yếu, sắc mặt còn tái nhợt hơn bình thường mấy lần, trên vầng trán trơn bóng đã ứa đầy mồ hôi.

Vừa rồi cô nằm trong phòng đã nghe rõ được động tĩnh bên ngoài.

Khi Lục Vân và Lăng Phong xung đột thì cô đã muốn đi ra ngăn cản, nhưng lại không thể làm gì, cơn đau quá dữ dội làm cô không động đậy nổi.

Lúc này cảm giác đau đớn khó hiểu kia mới chịu biến mất, cô đã sống sót qua cơn đau giống như mấy đêm trước.

Thanh Đỉnh kia lại bị cô thu vào đan điền.

Nghe thấy tiếng gọi của Lâm Thanh Đàn, Lục Vân lập tức tỉnh táo lại, hào quang màu đỏ trong mắt cũng dần dần biến mất rồi khôi phục trong trẻo.

Nhớ lại vừa rồi, cả Lục Vân cũng giật mình nhảy dựng, không rõ khí tức hung ác tàn bạo trong lòng mình tới từ đâu.

Hắn chỉ biết khi nhìn thấy Lâm Thanh Đàn đau đớn mà mình lại bất lực thì tâm tình của hắn đột nhiên trở nên rất bực bội.

Tục ngữ nói người trong cuộc u mê.

Cộng thêm đám người của Đan Dương Tông cứ điên cuồng khiêu khích làm sự bực bội của Lục Vân trở thành một ngòi nổ lập tức kích nổ sự hung ác trong cơ thể, vì thế hắn mới giết Lăng Phong.

Nhưng Lục Vân có áy náy không?

Tuyệt đối không áy náy, ai bảo Lăng Phong khiêu khích trước chứ.

Mộc Bình thấy tên điên này rốt cục cũng không quấn chặt lấy mình thì hơi thở phào một hơi, sau đó phun ra viên đan dược đang ngậm trong miệng chưa nuốt.

Tiếp đó bà ta nhìn về phía Lâm Thanh Đàn với ánh mắt rất kinh ngạc.

Cô gái xinh đẹp này chính là người nắm giữ Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh sao? Nhìn tình hình thì hình như Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh đã nhận cô làm chủ, chỉ thỉnh thoảng xuất hiện tình huống mất khống chế thôi.

"Ha ha, đáng tiếc, còn tưởng rằng có thể xem trò hay, không ngờ nhanh như vậy đã kết thúc rồi, thật là làm người ta thất vọng mà!" Đột nhiên, một giọng đàn ông thâm trầm truyền tới từ bên cạnh.

Sắc mặt Mộc Bình đột nhiên trầm xuống.

Thông qua giọng nói của người này, bà ta đã nhận ra thân phận của gã.

Lục Vân thì nhìn lại hướng phát ra âm thanh, thấy là một người đàn ông áo trắng cầm quạt xếp đang chậm rãi đi về hướng bên này.

Trong lòng hắn cười lạnh, thật là càng ngày càng náo nhiệt, thú vị.

"Công Tử Vũ, cậu tới làm gì?" Mộc Bình nhìn về phía người đàn ông áo trắng rồi quát lạnh một tiếng, sắc mặt cực kỳ khó coi, hiển nhiên bà ta cũng không ưa gì Công Tử Vũ, thậm chí còn mang theo địch ý.

Công Tử Vũ phong độ nhẹ nhàng, mỉm cười nho nhã, khẽ mở quạt xếp trong tay ra rồi nói: "Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh xuất hiện, không chỉ Đan Dương Tông các người cảm thấy hứng thú mà Công Tử Vũ này cũng hiếu kì."

Lời này vừa nói ra thì sắc mặt Mộc Bình lập tức càng khó coi.

Hiển nhiên Công Tử Vũ này cũng đến vì Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh.

Công Tử Vũ không để ý tới Mộc Bình nữa mà nhìn về hướng Lục Vân, cẩn thận dò xét một hồi rồi vừa cười vừa nói: "Không ngờ bên ngoài Côn Luân Sơn còn có tu luyện giả như anh, thú vị."

Vừa rồi gã tận mắt nhìn thấy cuộc chiến của hai người, thật sự không ngờ người thanh niên này có thể ép cho trưởng lão Mộc Bình của Đan Dương Tông không đánh trả được.

Dưới tình huống chưa nuốt đan dược cấm kỵ thì Mộc Bình thật sự không phải đối thủ của hắn.

Công Tử Vũ cảm thấy khá hứng thú với Lục Vân.

Nhưng gã càng cảm thấy hứng thú với Lâm Thanh Đàn, từ thời khắc người phụ nữ này đi ra từ Hạnh Lâm Đường thì hai mắt Công Tử Vũ đã tỏa sáng.

Đẹp!

Còn đẹp hơn những nữ tu luyện giả trên Côn Luân Sơn mấy phần.

Người bình thường không có khả năng so sánh với khí chất của tu luyện giả, đây là một sự gia tăng khí chất.

Đưa ra một ví dụ, nếu như một người phụ nữ có dung mạo dáng người là 7 điểm, vậy sau khi tu luyện thì khí chất của cô ta sẽ tăng lên rất lớn, tổng thể đạt tới 8. 5 điểm cũng không thành vấn đề.

Công Tử Vũ có thể nhìn ra Lâm Thanh Đàn vừa trở thành tu luyện giả không lâu, nhưng mà tổng số điểm đã đạt đến 9. 6.

9. 6 điểm là một điểm số cực cao.

Ánh mắt của Công Tử Vũ rất hà khắc, có một bộ tiêu chuẩn cho điểm riêng, gã cũng thích thông qua cách cho điểm này để dán nhãn cho phụ nữ.

Trong tiêu chuẩn cho điểm của Công Tử Vũ thì 9 điểm đã là cấp bậc mỹ nữ đỉnh cao, có thể thấy được 9. 6 điểm cao đến mức nào.

Chờ tu vi cảnh giới của Lâm Thanh Đàn tăng lên thì điểm số này sẽ càng cao.

Công Tử Vũ mặt mỉm cười nhìn Lâm Thanh Đàn, nói: "Chắc cô là chủ nhân của Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh đúng không, tôi tên là Công Tử Vũ, rất vinh hạnh được gặp cô."

Lâm Thanh Đàn không trả lời.

Tính cách cô ôn hòa nên không biết từ chối người khác, nhưng lúc này cô không có tâm tình đi làm quen Công Tử Vũ, cách tốt nhất chính là giữ yên lặng.

Công Tử Vũ không tức giận mà nho nhã phẩy quạt, vừa cười vừa nói: "Tin tức cô nắm giữ Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh đã làm kinh động Côn Luân, e là tình cảnh sau này sẽ rất nguy hiểm!"

Gã hơi tạm dừng rồi tiếp tục nói: "Không bằng cô làm người phụ nữ của tôi đi, tôi sẽ phụ trách bảo vệ an toàn của cô, thế nào?"

"Hừ, Công Tử Vũ, cậu thật không biết xấu hổ, người khác tìm bảo vật thôi, còn cậu vừa tìm bảo vật vừa tìm người đẹp, sao Vân Sơn Thư Viện lại bồi dưỡng ra loại người vô liêm sỉ như cậu vậy." Công Tử Vũ vừa dứt lời thì đột nhiên có một giọng nói khác vang lên.

Chỉ thấy người đi tới là một lão già gầy gò mặc áo vải, sau lưng vác một thanh trường kiếm.

Bên cạnh lão có mấy nam nữ thanh niên sắc mặt tái nhợt đi theo, đó là bọn người Hàn Nguyệt vừa chạy đi.

Họ bị lão già gầy gò này bắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK