Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 430: Tâm pháp Thanh Đế

Từ miêu tả của Mộc Bình có thể nghe ra một điểm mấu chốt, đó là tâm pháp Thanh Đế.

Sở dĩ chị Thanh Đàn bị đau đớn là bởi vì không tiếp thu được ý thức còn sót lại của Thanh Đế, mà không tiếp thu được là do cô không hiểu tâm pháp Thanh Đế.

Nói cách khác, mấu chốt nằm ở chỗ tâm pháp Thanh Đế.

Lục Vân cảm thấy nếu người khai sáng Đan Dương Tông chính là vị Thanh Đế kia thì Đan Dương Tông nhất định có ghi chép khẩu quyết tâm pháp, đây là điều hiển nhiên rồi.

Mộc Bình cũng không định giấu diếm nên gật đầu nói: "Đan Dương Tông có một vách đá ghi lại tâm pháp Thanh Đế, nhưng có thể lĩnh ngộ hay không phải xem ngộ tính của mỗi người."

Mộc Bình nói rồi liếc nhìn Lâm Thanh Đàn một cái.

Nếu Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh nguyện ý nhận cô gái này làm chủ thì chứng tỏ cô có điểm hơn người, lĩnh ngộ tâm pháp Thanh Đế cũng không phải vấn đề quá lớn.

"Ha ha, quyết định như vậy đi, ngày sau tôi nhất định dẫn theo chị hai đến Côn Luân thăm hỏi Đan Dương Tông." Tâm tình của Lục Vân rất tốt nên vừa cười vừa nói.

Mộc Bình thì im lặng, tôi đâu có nói để các người đến Đan Dương Tông, sao lại quyết định như vậy rồi?

Thật là một người đàn ông bá đạo!

Nhưng Mộc Bình cũng biết mình không chịu cũng phải chịu, ai bảo thực lực của Lục Vân khủng bố như vậy!

"Được rồi, hiện tại các người có thể đi, rất xin lỗi do trước đó tôi giết một đệ tử của Đan Dương Tông, nhưng nếu ai dám nói chuyện hôm nay ra thì tôi không ngại giết thêm vài người."

Lục Vân lạnh như băng nhìn quét qua Mộc Bình và đám người Hàn Nguyệt, trong nháy mắt đã làm họ ớn lạnh.

Mộc Bình hơi bất ngờ.

Không ngờ Lục Vân thật sự nói được thì làm được, chịu thả bọn họ đi.

Hay hắn thật sự không phải tu ma giả?

Mộc Bình trầm ngâm một lát rồi bỗng đưa ra một quyết định to gan, bà ta tiến lên một bước và nói: "Tiền bối, kỳ thật lần này chúng tôi tới cũng không có ác ý gì."

"Nói muốn giết tôi mà còn không có ác ý à? Vậy các người có ác ý thì thế nào nữa, rút gân lột da? Nghiền xương thành tro?" Lục Vân châm chọc mà nói.

Mộc Bình giải thích: "Tôi chỉ thấy Lăng Phong bị giết nên nhất thời lửa giận xông lên não mới nói như vậy."

"Ha ha, tôi thấy không phải vì tôi giết Lăng Phong, mà là do tôi làm bà mất mặt trước đám đệ tử tông môn đúng không?"

"Ây..." Tâm tư bị Lục Vân chọc thủng làm Mộc Bình lộ ra vẻ mặt xấu hổ.

Nhưng rất nhanh bà ta đã nói tiếp: "Tông Chủ của chúng tôi đã dặn dò nếu như thực sự không được thì có thể mời cô gái này gia nhập Đan Dương Tông, sẽ được bồi dưỡng trọng điểm."

Lời nói này có ý nghĩa khác.

Một bên là giết người đoạt bảo, một bên chỉ vì muốn Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh trở về Đan Dương Tông, đây là hai khái niệm khác nhau.

Có hai cách để Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh trở về, một là giết người đoạt bảo nói ở trên, hai là để Lâm Thanh Đàn trở thành đệ tử của Đan Dương Tông.

Ít nhất nói rõ Đan Dương Tông này biết chút đạo lý.

Trước đó Lục Vân cũng sinh ra một hiểu lầm, cho rằng đám người của Đan Dương Tông ngang ngược đoạt bảo vật, nhưng bây giờ xem ra không phải như thế.

Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh vốn là bảo vật của tông môn họ, phái người đến tìm cũng không có gì đáng trách.

Cái này phải trách tên cứt chuột Lăng Phong, nếu không phải ban đầu hắn ta nhắm vào Ngự Linh Thần Kiếm thì Lục Vân cũng không đến mức có ác ý lớn với đám người Côn Luân Sơn như vậy.

Cho nên Lăng Phong vẫn đáng giết.

Hiểu lầm được xoá bỏ, giọng nói của Lục Vân cũng dịu đi không ít: "Tôi sẽ thương lượng kỹ với chị hai vấn đề này."

Dù sao nhất định cũng phải đến Đan Dương Tông, không thì Lâm Thanh Đàn sẽ luôn chịu đau đớn tra tấn, còn có nên trở thành đệ tử của Đan Dương Tông hay không thì đến lúc đó tính.

Mộc Bình thầm vui mừng, cảm thấy người đàn ông bá đạo này cũng không phải vô lý quá.

Kỳ thật Lục Vân vẫn luôn là đứa nhỏ biết nói lý, chỉ là đám người Mộc Bình có ấn tượng xấu về hắn, đứng ở góc độ của họ tất nhiên sẽ cho rằng Lục Vân bá đạo hung hăng.

Mộc Bình chủ động đưa ra một tấm ngọc bài và nói: "Tiền bối, đây là thẻ bài thân phận của Đan Dương Tông, bên trong có khắc hoạ trận pháp, liên thông với đại trận hộ sơn của tông môn chúng tôi, đợi ngài tiến vào Côn Luân Sơn thì nó có thể chỉ dẫn phương hướng."

"Vẫn là bà suy xét chu đáo, tạ ơn!" Lục Vân tiếp nhận ngọc bài.

Tiếng tạ ơn này trực tiếp làm trong lòng Mộc Bình dao động, giống như một người bà ta cho rằng là đại ma đầu lạnh lẽo lại đột nhiên lễ phép nói một tiếng cảm ơn.

Tâm tình bà ta phức tạp không biết nên biểu đạt như thế nào.

Mộc Bình lại cám ơn ân không giết của Lục Vân, sau đó dẫn mấy người Hàn Nguyệt rời khỏi nơi đây rồi bảo: "Đi mang thi thể của Lăng Phong về, còn nữa, chuyện hôm nay phải giữ kín đấy!"

Không cần bà ta nhắc nhở thì bọn người Hàn Nguyệt cũng đã bị thực lực kinh khủng của Lục Vân làm khiếp sợ rồi.

Ai dám nói lung tung?

Sau khi bọn người Mộc Bình rời đi, Lục Vân dọn dẹp thi thể xung quanh Hạnh Lâm Đường, cách xử lý cũng đơn giản, trực tiếp tung một ngọn lửa màu xanh ra đốt sạch.

Ông Lão Quỷ, Công Tử Vũ và người hầu trung niên của Công Tử Vũ như chưa từng xuất hiện.

Sau khi xử lý xong, Lục Vân lo lắng Lâm Thanh Đàn sẽ nghĩ ngươiều nên tri kỷ an ủi một câu: "Chị Thanh Đàn, thế giới của tu luyện giả rất tàn khốc, những người này chết chưa hết tội."

Sắc mặt Lâm Thanh Đàn hơi tái nhợt, gật đầu nói: "Chị hiểu, mặc kệ em làm gì thì chị cũng ủng hộ em."

Cô là người thiện lương, nhưng thiện lương không có nghĩa là Thánh Mẫu.

Lâm Thanh Đàn biết rõ để lại mấy người này thì sau này sẽ trêu chọc phiền toái càng lớn.

Cho nên khi Lục Vân giết những người này thì cô không lên tiếng, cũng không ngăn cản, cô ủng hộ tất cả quyết định của Tiểu Lục Vân.

Thấy Lâm Thanh Đàn nghĩ thoáng, Lục Vân cũng thở phào một hơi.

Dù sao trước đêm nay Lâm Thanh Đàn vẫn là một bác sĩ trị bệnh cứu người, nhưng vừa rồi lại trơ mắt nhìn Lục Vân cướp đi ba sinh mệnh.

Cộng thêm Lăng Phong trước đó là bốn.

Áp lực tâm lý của Lâm Thanh Đàn nhất định rất lớn.

"Chị Thanh Đàn, vừa rồi trưởng lão của Đan Dương Tông nói bảo chị trở thành đệ tử của Đan Dương Tông, ý chị thế nào?" Để phân tán sự chú ý của Lâm Thanh Đàn, Lục Vân mở miệng hỏi.
Chương 431: Chị em thì thầm

"Trở thành đệ tử của Đan Dương Tông... Chị cũng không rõ lắm." Lâm Thanh Đàn hơi rối rắm.

Trước kia cô không nghĩ nhiều, trước khi Lục Vân trở về thì cô luôn cảm thấy tu võ giả xa không thể chạm đến, càng đừng nói là tu luyện giả.

Hiện tại cô không chỉ trở thành một tu luyện giả mà còn được mời gia nhập Đan Dương Tông.

Lâm Thanh Đàn rất do dự, lúc trước sở dĩ cô chọn trở thành một tu luyện giả là vì Khí Vận Châm, sau khi có được chân khí thì trình độ châm pháp của cô sẽ tăng vọt về chất.

Trên bản chất vẫn là vì trị bệnh cứu người.

Lâm Thanh Đàn chưa từng nghĩ tới chuyện gia nhập tông môn, không kịp chuẩn bị gì nên bây giờ hỏi cô đáp án thì cô cũng nói không ra được.

Lục Vân cũng không thúc giục mà an ủi: "Không có gì đâu chị hai, em hỏi như vậy thôi, chờ chị đến Đan Dương Tông một chuyến mới quyết định cũng không muộn."

Nhất định phải đi đến Đan Dương Tông, cũng nhất định phải lấy được tâm pháp Thanh Đế, hơn nữa còn phải nhanh.

Một là vì Lục Vân không đành lòng nhìn Lâm Thanh Đàn đau đớn nữa.

Hai là vì nếu là mỗi lúc trời tối Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh đều chạy ra thì khó tránh khỏi sẽ hấp dẫn càng nhiều tu luyện giả, đây là một phiền toái lớn.

Còn đến lúc đó muốn trở thành đệ tử của Đan Dương Tông không thì phải xem ý của Lâm Thanh Đàn, nếu cô không chịu thì Đan Dương Tông cũng không dám làm gì cô.

Có Sát Thần Lục Vân này che chở thì ai dám ép chị hắn làm chuyện gì trái ý muốn chứ?

Jesus đến cũng không được!

Lâm Thanh Đàn trở về đã báo chuyện xảy ra đêm nay cho Diệp Khuynh Thành, mỗi lần cô không quyết định chắc chắn được điều gì thì sẽ trưng cầu ý kiến của chị cả.

Lúc này Diệp Khuynh Thành mới biết thì ra mấy đêm nay Lâm Thanh Đàn ở lại Hạnh Lâm Đường không phải vì nghiên cứu phương thuốc mới, mà là do Thanh Đế Huyền Hỏa đỉnh làm mình đau đớn quá, không nghĩ để các chị em lo lắng.

Diệp Khuynh Thành trầm mặt, đau lòng mắng một câu: "Lâm Thanh Đàn, em thật là đần! Về sau nếu xảy ra chuyện như vậy nữa mà dám gạt chị thì đừng trách chị không nhận em là em."

Lâm Thanh Đàn vội vàng nói xin lỗi, dỗ dành thật lâu mới khiến sắc mặt Diệp Khuynh Thành hơi đẹp lên một chút.

Hai người lại bàn tới vấn đề Đan Dương Tông.

Diệp Khuynh Thành trầm mặc một hồi rồi đột nhiên kéo Lâm Thanh Đàn đến phòng, đóng cửa lại để tránh bị Lục Vân nghe lén.

Chị em các cô muốn nói tâm sự mỏng với nhau.

"Chị cả, chị muốn nói gì với em mà thần thần bí bí vây?"

Sau khi vào phòng, Lâm Thanh Đàn kinh ngạc hỏi Diệp Khuynh Thành, chỉ thấy Diệp Khuynh Thành nghiêm túc hỏi ngược lại: "Em cảm thấy Tiểu Lục Vân thế nào?"

"Ừm?" Vấn đề này làm Lâm Thanh Đàn sửng sốt, Tiểu Lục Vân luôn đứa em trai các cô thích nhất, đương nhiên cái gì cũng là ưu điểm.

Sao chị cả đột nhiên hỏi vấn đề kỳ quái như thế?

Diệp Khuynh Thành nói: "Chị đang nói đến phương diện thiên phú tu luyện."

"Thiên phú tu luyện..." Lâm Thanh Đàn nhăn mày liễu lại rồi trả lời: "Thiên phú tu luyện của em trai rất lợi hại, chúng ta có thể trở thành tu luyện giả cũng là nhờ phúc của em ấy."

Mặc dù các cô trở thành tu luyện giả không lâu, nhưng có thể cảm giác được thiên phú tu luyện của Lục Vân cực kỳ đáng sợ, nếu không không có khả năng đạt tới thành tựu như vậy khi mới hơn hai mươi tuổi.

Nhất là đêm qua Lục Vân dễ dàng đánh giết tu luyện giả Kim Đan Kỳ đã chứng minh thực lực của hắn vô cùng vô cùng mạnh.

Sao Lâm Thanh Đàn lại nhìn không ra được chứ.

"Vậy thì đúng rồi." Diệp Khuynh Thành bỗng nói: "Em cũng biết Tiểu Lục Vân có thiên phú tu luyện rất lợi hại, tương lai em ấy có thể đạt được thành tựu ra sao thì không ai thể dự đoán được, nhưng mà —— "

Cô ngừng lại một chút.

Đôi mắt cô lấp lóe rồi nói tiếp: "Tuyệt đối đừng dừng bước ở hiện tại."

Kỳ thật Diệp Khuynh Thành luôn có một lo lắng, lo lắng này đã sinh ra từ lúc nhìn thấy Tiểu Lục Vân đánh giết Thần cảnh Wilson đầu tiên của nước Mỹ.

Tiểu Lục Vân là một con giao long, tương lai của hắn nên thuộc về biển sao, nhưng lại vì bảo vệ đám chị em các cô mà cam tâm nhốt mình trong đầm nước nho nhỏ.

Có lẽ Tiểu Lục Vân không oán trách không hối hận, nhưng Diệp Khuynh Thành không làm được, cô cảm thấy hổ thẹn trong lòng.

Giao long nên vào biển, mà không phải lặn trong ao giống như bây giờ,.

Như vậy sẽ dẫn đến một vấn đề là khi Tiểu Lục Vân thật sự bay lên thì chị em các cô có thể theo kịp bước chân của Tiểu Lục Vân không.

Trước đó Diệp Khuynh Thành nói với Lục Vân là mình cũng muốn gia nhập Thiên Đạo Tông không phải là đang nói đùa, cô chỉ muốn cố gắng không làm chậm trễ bước chân của Lục Vân, rút ngắn khoảng cách với hắn thôi.

Dù chỉ giúp hắn làm việc vặt, tâm sự, sinh bé con cho Tiểu Lục Vân... Còn chuyện gia nhập tông môn gì đó căn bản không quan trọng.

Quan trọng chính là đuổi theo bước chân của Tiểu Lục Vân.

Diệp Khuynh Thành đã sớm muốn nói vấn đề này với mấy chị em, xem rốt cuộc các cô muốn sống an ổn ở hiện trạng hay chuẩn bị cùng Tiểu Lục Vân tiến lên.

Nếu hôm nay Lâm Thanh Đàn đã chủ động tìm tới cô trò chuyện đề tài này thì Diệp Khuynh Thành cũng tiện thể nói ra suy nghĩ của mình.

Lâm Thanh Đàn rơi vào trầm tư.

Cô hiểu ý Diệp Khuynh Thành.

Hơn nữa còn có một điểm, chính là công pháp của các cô và Lục Vân có cùng nguồn gốc, khi tu vi của các cô tăng lên thì Giả Đan trong đan điền của Lục Vân cũng sẽ lớn mạnh theo.

Điều này tương đương với trợ giúp Lục Vân tăng cường thực lực, dù sao chị em các cô sẽ không để ý Lục Vân dùng chân khí của mình.

"Em hai, kỳ thật chị rất hâm mộ em, em vừa trở thành tu luyện giả đã có được một con bảo đỉnh, hiện tại lại có tông môn mời em gia nhập, chị muốn cũng không có được cơ duyên to lớn này."

Từ trước đến nay Diệp Khuynh Thành luôn giữ vẻ cao ngạo lạnh lùng, tính cách hiếu thắng, nhưng lúc này lại không nhịn được lộ ra đôi mắt ảm đạm, mơ hồ toả ra chút mất mát.

Nhìn chị cả như vậy, Lâm Thanh Đàn nhất thời không biết phải an ủi thế nào, chỉ có thể nói: "Chị cả, chúng ta nhất định có thể đuổi theo bước chân của em trai mà."

Trong lòng cô đã đưa ra quyết định.

Cô sẽ gia nhập Đan Dương Tông, trở thành đệ tử của Đan Dương Tông.

Điều kiện tiên quyết là Đan Dương Tông không thể can thiệp vào tự do của cô, bởi vì mục đích cuối cùng của cô là đến càng gần Tiểu Lục Vân mà không phải chia lìa với hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK