Ngô Thiên Bưu đang giận dữ thì một tộc nhân của Ngô gia đột nhiên vội vã chạy vào.
"Gia chủ, tình hình có gì đó không đúng!"
"Cái gì không đúng?"
"Vừa rồi khi tôi làm nhiệm vụ ở phòng giám sát an ninh thì thấy có người mở khóa cửa vào của Ngô gia, tin tức điện tử biểu hiện là Ngô Tam, nhưng tôi nhìn hình thể của người kia căn bản không giống Ngô Tam."
"Chẳng lẽ Ngô Tam đã xảy ra vấn đề?"
Sắc mặt Ngô Thiên Bưu lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Ngô Tam là do ông ta phái ra đi bắt Ngô Xảo Xảo, hiện tại có người cầm thẻ bài thân phận của Ngô Tam mà xông vào, chứng minh Ngô Tam nhất định đã xuất hiện ngoài ý muốn.
Nếu không mang Ngô Xảo Xảo về, làm lỡ thời gian hiến tế quy định thì Ma Lang đại nhân nhất định sẽ tức giận.
Đến lúc đó sẽ xảy ra cái gì, không ai có thể đoán trước.
"Đồ đáng chết!" Ngô Thiên Bưu lộ vẻ hung ác, đá một chân vào người của Ngô Minh Xương.
Nếu không phải do tên tội nhân của Ngô gia này thả chạy Ngô Xảo Xảo thì căn bản không xuất hiện nhiều phiền toái như vậy.
Tuy Ngô Minh Xương trúng một chân của Ngô Thiên Bưu, nhưng nghe nói Ngô Tam không mang Ngô Xảo Xảo về thì trong lòng lập tức sinh ra một tia may mắn.
Ngô Thiên Bưu âm trầm nói: "Lập tức đi phòng giám sát an ninh, tìm ra người kia, tôi cũng muốn xem là ai ăn gan hùm mật gấu dám xen vào chuyện của Ngô gia!"
"Tuân lệnh!"
"Không cần." Đúng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng bỗng vang lên.
Chỉ thấy một thanh niên chậm rãi đi vào từ ngoài cửa.
Mũ lưỡi trai, kính râm, khẩu trang đã che chắn kín dáng vẻ của hắn.
Đó chính là Lục Vân.
Trên người Ngô Thiên Bưu đột nhiên ngưng tụ ra một luồng huyết khí nồng nặc, cảnh giác nhìn chăm chú vào Lục Vân và nói: "Mày là người nào? Tại sao thẻ bài thân phận của Ngô Tam lại nằm trên người mày? Đến Ngô gia là vì chuyện gì?"
Ngô Thiên Bưu liên tục hỏi ra ba vấn đề.
Lục Vân nói: "Ngô Tam đã bị tao giết, Ngô Xảo Xảo nằm trên tay tao, còn thân phận của tao thì mày không cần biết."
Lục Vân không tháo kính và khẩu trang xuống, cũng không tính bại lộ thân phận.
Trước đó khi đối mặt với Ngô Tam, Lục Vân vốn định dùng thân phận Thiên Sáp Vương đi đàn áp hắn ta, kết quả không những không thành công mà còn bị Ngô Tam hung hăng giễu cợt.
Rốt cục Lục Vân cũng nhận rõ một sự thật.
Trong mắt một số thế lực thần bí thì thân phận Thiên Sáp Vương của hắn thuần túy chỉ là một chuyện tiếu lâm.
Một khi đã như vậy, hắn không cần để lộ thân phận, để tránh lại chịu trào phúng, cũng tránh đưa tới phiền toái.
Ngô Thiên Bưu nheo hai mắt lại, nói: "Mày muốn cái gì, tiền? Mày có thể giết được Ngô Tam chứng minh cũng là tu luyện giả, thứ như tiền tài chắc chẳng là gì đối với mày đúng không?"
Hắn căn bản không để ý Ngô Tam đã chết chưa, chỉ quan tâm là Ngô Xảo Xảo nằm trên tay của Lục Vân.
Theo Ngô Thiên Bưu thấy, lần này Lục Vân xông vào Ngô gia nhất định là muốn bàn điều kiện với Ngô gia, là điều kiện trao đổi Ngô Xảo Xảo.
Lục Vân lắc lắc đầu, nói: "Không phải, tao tới là vì dẫn cha của Ngô Xảo Xảo đi, mặt khác, thuận tiện gặp lại Ma Lang đại nhân mà tụi mày nói đến."
"Làm càn!" Ngô Thiên Bưu gầm lên một tiếng, sau đó cười lạnh và nói: "Người trẻ tuổi, mày có biết mình đang nói gì không?"
Ông ta chưa từng gặp qua người cuồng vọng như vậy.
Một mình xông vào Ngô gia, nói muốn dẫn tội nhân của Ngô gia bọn họ đi, không chỉ như thế mà còn tuyên bố muốn gặp Ma Lang đại nhân.
Không phải là đang nói chuyện cười sao?
Ma Lang đại nhân cao quý đến cỡ nào, há là thứ nhãi nhép như hắn nói gặp là có thể gặp?
Ngay cả tộc nhân của Ngô gia, trừ lúc hiến tế ra thì bình thường cũng không dám tuỳ tiện đi quấy nhiễu Ma Lang đại nhân, nhiều nhất chỉ thông qua phương thức gọi về để gặp hư ảnh của Ma Lang đại nhân một lần.
Thanh niên này thật là hài hước.
Ngô Thiên Bưu đè nén lửa giận trong lòng, nghiền ngẫm nói: "Kỳ thật tao thật tò mò, tại sao mày phải giúp Ngô Xảo Xảo, tại sao muốn gặp Ma Lang đại nhân? Chẳng lẽ mày có giao tình gì với cha con tụi nó?"
Không chỉ Ngô Thiên Bưu tò mò, cả Ngô Minh Xương cũng tò mò.
Tuy người thanh niên này che giấu tướng mạo, nhưng Ngô Minh Xương có thể khẳng định trước kia mình chưa từng quen biết hắn.
Người đã từng quen biết thì cho dù đeo khẩu trang, ông ấy cũng có thể nhận ra được.
Ngô Minh Xương cũng rất nghi hoặc.
Lục Vân nhìn lướt qua Ngô Minh Xương quỳ trên mặt đất, đoán ông ấy chính là cha của Ngô Xảo Xảo nên nói: "Tao không quen biết cha con họ, đơn thuần chỉ cảm thấy Ma Lang đại nhân của tụi mày quá tàn nhẫn."
Còn có một nguyên nhân Lục Vân chưa nói.
Hắn muốn tới xem thử mâm món chính này có hợp khẩu vị của mình không.
Sự khát vọng đến từ sâu trong huyết mạch làm Lục Vân biến thành một khách hàng bụng đói kêu vang, rất rất rất muốn nhìn thấy con Ma Lang màu máu đỏ kia.
Coi như gặp cho quen mặt, tương lai cắn nuốt cũng có thêm chút cảm giác thân thiết đúng không?
Nhưng hắn làm sao nói ra được ý tưởng kinh người này?
Nói ra làm sợ mấy bạn nhỏ thì làm sao?
Cho nên Lục Vân rất tự nhiên dán lên cho mình một nhãn mác giúp đỡ chính nghĩa.
Hắn vốn thật sự đang giúp đỡ chính nghĩa.
Cách nói này cũng không có gì không ổn.
Ngô Thiên Bưu lại như nghe thấy một trò cười lớn, dùng ánh mắt nhìn tên điên mà nhìn Lục Vân, không kiếm nén được mà châm biếm nói: "Cho nên mày một mình chạy tới nơi này, thuần túy là thích xen vào việc của người khác?"
Lục Vân ngẫm nghĩ rồi nghiêm túc gật đầu nói: "Có thể nói như thế!"
"Con mẹ nó mày thật coi mình là cứu thế chủ ? !"
Ngô Thiên Bưu lập tức thu lại vẻ châm biếm trên mặt, sau đó quát một tiếng, chân khí và huyết khí hùng hồn trong cơ thể lập tức trộn lẫn rồi trào ra mãnh liệt.
Oanh ——
Ngô Thiên Bưu ra tay như lôi đình, chuẩn bị trực tiếp đánh phế Lục Vân, sau đó ép hỏi ra tung tích của Ngô Xảo Xảo.
"Chờ ta đánh quỳ gia chủ Ngô gia này, ta không tin con súc sinh kia không đi ra!"
Lục Vân không chút yếu thế mà đẩy cái kính râm trên sống mũi một cái, sau đó nắm tay ngưng tụ sức mạnh cuồng bạo mà đập thẳng về hướng Ngô Thiên Bưu.
Chương 514: Linh hỏa, khắc tinh
Chương 514: Linh hỏa, khắc tinh
Súc sinh?
Câu súc sinh này của Lục Vân lập tức làm Ngô Thiên Bưu nổi trận lôi đình, phẫn nộ quát: "To gan lớn mật, dám bất kính với Ma Lang đại nhân như thế, chết cho tao!"
Cho dù Lục Vân mắng ông ta là súc sinh thì Ngô Thiên Bưu cũng không tức giận như vậy.
Nhưng dám nhục mạ Ma Lang đại nhân thì tuyệt đối không thể tha thứ.
Nếu không phải là Ngô Xảo Xảo còn nằm trên tay Lục Vân thì Ngô Thiên Bưu thật muốn bộc phát ra toàn bộ sức mạnh để đánh gục hắn ngay.
Sức mạnh cuồng bạo điên cuồng trào ra.
Trong không khí vang lên từng âm thanh như tiếng sấm.
Lục Vân lại như bắt được điểm yếu của Ngô Thiên Bưu, chẳng những không thu bớt m còn càng phách lối nói: "Làm người đàng hoàng không làm, không nên đi làm chó cho súc sinh, thật là làm tao mở rộng tầm mắt."
Lại là một câu súc sinh.
Ngô Thiên Bưu phẫn nộ đến vẻ mặt vặn vẹo, không nói lời nào đã công kích vào người Lục Vân.
Phanh!
Hai nắm đấm đánh vào nhau.
Mặt Ngô Thiên Bưu đanh lại.
Cư nhiên không đánh gãy cánh tay của Lục Vân?
Đâu chỉ không đánh gãy, Lục Vân căn bản không lui về phía sau chút nào.
"Quả nhiên có chút năng lực, khó trách dám một mình xông vào Ngô gia."
Ngô Thiên Bưu lại phát lực đấm ra một cú.
Quyền này gần như dùng hết toàn bộ sức mạnh của ông ta.
Trước đó Ngô Thiên Bưu còn lo sức mạnh của mình quá lớn, sẽ một quyền đánh chết Lục Vân, hiện tại thử ra Lục Vân không đơn giản, Ngô Thiên Bưu không nương tay nữa.
Nhưng mà, làm Ngô Thiên Bưu không nghĩ tới là trong nháy mắt quyền này đánh ra, lại nghe Lục Vân nở nụ cười và nói: "Chút thực lực ấy của mày còn chưa đủ xem, mau bảo con súc sinh kia đi ra."
Ngô Thiên Bưu nhíu mày, tiếp theo thì lộ ra vẻ mặt hoảng sợ.
Bởi vì quả đấm của ông ta đột nhiên truyền đến một sức mạnh cực kỳ đáng sợ, trong nháy mắt đã làm hai cánh tay ông ta run lên.
Đùng!
Ngô Thiên Bưu chật vật văng ra ngoài.
Hai tay ông ta run rẩy, nắm tay đỏ bừng cả lên.
"Rốt cuộc là biến thái từ đâu chạy đến thế này?"
Ngô Thiên Bưu nhìn vào gương mặt Lục Vân, kính râm vẫn còn đeo, có thể thấy được giao thủ vừa rồi chỉ là chuyện cỏn con đối với Lục Vân.
Nhưng Ngô Thiên Bưu đau!
Cánh tay như sắp bị chặt đứt!
"Các hạ, hay anh là người của Côn Lôn?"
Ngô Thiên Bưu chưa từng gặp qua người có thực lực mạnh như vậy ở tuổi của Lục Vân.
Chỉ có thể đoán hắn đến từ Côn Lôn.
Cho dù là ở Côn Lôn, thiên phú tu luyện như vậy cũng là dạng thiên tài, tuyệt đối không phải dạng vô danh.
Lục Vân lắc lắc đầu, không nói nhiều lời.
Trong lòng Ngô Thiên Bưu càng kinh hãi.
Không phải tới từ Côn Lôn?
Thế tục còn có cao thủ như vậy sao?
Ánh mắt Ngô Thiên Bưu lóe sáng, trầm mặc một lát rồi nói: "Các hạ, hay là chúng ta đều lui một bước, anh trả Ngô Xảo Xảo lại cho Ngô gia, tôi có thể đáp ứng mọi điều kiện của anh. . . . . ."
Ông ta ngẫm nghĩ rồi lại bổ sung một câu: "Ngoại trừ chuyện của Ma Lang đại nhân."
Tuy rằng Lục Vân rất mạnh, nhưng hiển nhiên Ngô Thiên Bưu vẫn không muốn đi quấy rầy Ma Lang đại nhân vì hắn.
Lục Vân từ chối: "Thật có lỗi, tao không muốn bất kỳ điều kiện trao đổi nào, tao đến chỉ vì hai chuyện, thứ nhất, mang cha của Ngô Xảo Xảo đi, thứ hai, gặp con súc sinh kia một lần."
"Mày. . . . . ." Ngô Thiên Bưu thấy Lục Vân cứ liên tục gọi súc sinh, cực kỳ bất kính với Ma Lang đại nhân, ông ta vô cùng tức giận: "Mày thật sự không chịu lui bước?"
"Bảo súc sinh kia đi ra." Lục Vân trực tiếp cho thấy quyết tâm.
Hai mắt Ngô Thiên Bưu chợt bắn ra sát ý đáng sợ: "Thằng ranh, mà đừng khinh người quá đáng, cố chấp nữa thì kết quả của chúng ta chỉ có ôm nhau chết chung."
"Ôm nhau chết chung?" Lục Vân nhíu mày, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười đầy hứng thú: "Mày muốn làm gì để chúng ta ôm nhau chết chung?"
"Đây là mày tự tìm!"
Trong mắt Ngô Thiên Bưu bắn ra tia hung ác, hình như đã hạ quyết tâm, ở mi tâm chợt lóe tia sáng đỏ, quanh thân nhanh chóng ngưng tụ ra một hư ảnh Huyết Lang.
Ông ta đang mượn sức mạnh của Ma Lang.
Hơn nữa tài nghệ của ông ta mạnh hơn Ngô Tam nhiều, Ngô Tam còn cần triệu hồi hư ảnh của Ma Lang ra, sau khi tiến hành trao đổi mới có thể mượn sức mạnh này.
Ngô Thiên Bưu lại hoàn thành trong nháy mắt.
Ánh mắt ông ta đỏ lên một phần ba.
"Hôm nay ta dùng sức mạnh mà Ma Lang đại nhân ban cho để phế đi thằng ranh cuồng vọng là mày!"
Khí tức của Ngô Thiên Bưu càng cuồng bạo hơn trước đó mấy lần, Huyết Lang ngưng tụ ra nhìn chằm chằm Lục Vân, mắt sói bắn ra tia hung tàn.
Hô hấp của Lục Vân đột nhiên trở nên dồn dập.
Lại tới nữa, cảm giác muốn cắn nuốt này lại tới nữa.
Hơn nữa còn mãnh liệt hơn trước đó đụng phải Ngô Tam.
Điều này làm Lục Vân càng bức thiết, càng khát vọng muốn gặp bản thể của con Ma Lang kia.
"Ngao ——"
Huyết Lang ngưng tụ ra trên người Ngô Thiên Bưu đột nhiên phát ra một tiếng rống dài điếc tai, sau đó vồ tới ngay trước mặt Lục Vân với tốc độ cực nhanh.
Lục Vân nuốt nước miếng một cái, đè nén khát vọng trong lòng xuống, đôi mắt sáng loáng mà nói: "Đã sớm biết mày biết sử dụng chiêu này, nhưng muốn ôm nhau chết chung thì mày không khỏi quá tự tin."
Bởi vì có ví dụ của Ngô Tam ở phía trước nên Lục Vân không cảm thấy kinh ngạc gì.
Hắn vung cánh tay lên một cái, linh hỏa ngưng tụ thành trường kiếm lửa, gào thét đâm ra ngoài, trong nháy mắt đã xuyên vào hư ảnh của Huyết Lang rồi điên cuồng đan xen.
"Ngao ô ——" Huyết Lang lập tức gào lên thê lương.
Ngô Thiên Bưu lập tức hoảng sợ: "Linh hỏa! !"
Kỳ thật hư ảnh đồ đằng mà thế gia Đồ Đằng bọn họ ngưng tụ ra cũng giống như u hồn tộc, đụng vào linh hỏa như đụng phải khắc tinh.
Linh hỏa vừa xuất hiện, Huyết Lang liên tục kêu rên, hư ảnh nhanh chóng biến mất, căn bản không phát huy ra chút sức mạnh nào cả.
Ngô Thiên Bưu lảo đảo, sắc mặt tái nhợt.
Hư ảnh Huyết Lang này là ông ta ngưng tụ ra, Huyết Lang bị đốt cháy thì ông ta cũng bị thương.
Oanh!
Nhưng vào lúc này, một khí tức tràn đầy mùi máu tanh nồng đậm lập tức bao trùm lên cả tòa trang vườn của Ngô gia.
"Thằng ranh gan chó, nếu không phải thân thể của bổn tọa bị nhốt thì nhất định đã xông ra xé xác ngươi ra!"