Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mạc Thanh Uyển cảm thấy vô cùng chua xót.

Sự đối xử này quá khác biệt.

Lúc Lục Vân nhìn thấy cô thì chỉ tỏ vẻ lễ phép khách sáo mà thôi.

Nhưng nhìn thấy Vương Băng Ngưng thì như thay đổi thành một người khác vậy, vô cùng cưng chiều.

Hai người có vẻ ngoài tương tự, đều rất xinh đẹp nhưng lại bị Lục Vân đối xử khác biệt như vậy khiến Mạc Thanh Uyển cảm thấy không cân bằng.

Lữ Khinh Nga nhìn thấy cảnh này thì thầm hò hét trong lòng: Làm tốt lắm. Không có người đàn ông nào có thể chống cự lại một yêu tinh vừa xinh đẹp vừa dính người như thế.

“Mẹ, mặt mẹ bị sao vậy?”

Mạc Thanh Uyển phát hiện dấu tay trên mặt Lữ Khinh Nga, cô ngạc nhiên hỏi.

“Ha ha, không sao, vừa rồi mẹ tự tát mình ấy mà.” Lữ Khinh Nga hơi xấu hổ.

“Tự tát mình?”

Mạc Thanh Uyển càng thêm ngạc nhiên, từ khi nào mà mẹ cô lại có sở thích tự ngược vậy?

Xuyên qua bả vai của Lục Vân, Vương Băng Ngưng cũng nhìn thấy dấu tay đỏ tươi kia, lập tức trèo xuống người hắn, hung dữ nói: “Tiểu Lục Vân, em vừa làm gì mẹ chị vậy?”

Cô sẽ không tin chính mẹ mình tự tát bản thân.

Cho dù tự tát, khẳng định cũng liên quan đến Lục Vân.

Lục Vân nhìn chằm chằm cô nàng này, thầm nghĩ biến sắc nhanh thật, hắn giả vờ buồn rầu: “Haizz, quả nhiên dù thế nào cũng không hơn được quan hệ huyết thống.”

“Đừng diễn nữa, nếu mấy dấu tay này xuất hiện trên mặt em thì chị còn dữ hơn nữa kìa.”

“Nói mấy lời này trước mặt mẹ chị, thật sự ổn chứ?”

“Có gì mà không ổn, không ai được phép đánh em!”

Nghe những lời này khiến hắn cảm thấy rất thoải mái.

Lục Vân xoa đầu Vương Băng Ngưng, khen ngợi cô: “Chị đúng là đứa con có hiếu mà.”

“Đúng vậy… Tiểu Lục Vân, em tìm đánh hả?”

Lúc này Vương Băng Ngưng mới hiểu ra Lục Vân không phải đang khen ngợi cô, mà là đang châm chọc cô. Sắc mặt của cô càng đanh đá hơn, đấm nhẹ vào ngực của Lục Vân: “Suýt nữa bị em đổi sang đề tài khác, nói nhanh, chuyện gì đã xảy ra?”

Lục Vân liếc nhìn Lữ Khinh Nga, sau đó quay đầu nói: “Nếu chị cứ khăng khăng muốn hỏi thì em cũng nói luôn, vừa rồi mẹ chị cầu em cưới chị, còn nói nếu em không đồng ý thì bà ấy sẽ tự sát trước mặt em. Chị xem xem bộ dáng này khác gì ép hôn, đúng hay không?”

Vương Băng Ngưng trợn tròn mắt.

Mạc Thanh Uyển cũng như vậy.

Sau đó cùng nhìn về phía Lữ Khinh Nga, muốn nhận được câu trả lời của bà.

Lữ Khinh Nga vội gật đầu: “Đúng đúng đúng, Lục Vân nói đúng, chính là như vậy. Mẹ đã bảo là mẹ tự tát mình rồi mà.”

Đột nhiên cả hai không biết nên nói gì mới đúng.

Rốt cuộc mẹ của bọn họ hy vọng dính chặt lấy Lục Vân đến mức nào, vậy mà lại dùng cả cách này.

Vương Băng Ngưng im lặng một lúc rồi lớn tiếng nói: “Vậy em cưới đi, chẳng lẽ em thật sự nhẫn tâm nhìn mẹ chị tự sát trước mặt em hả?”

Fuck!

Lục Vân vô cùng chấn động.

Cô nàng này điên rồi?

Hắn dơ tay đặt lên trán của Vương Băng Ngưng, không phát sốt.

“Đúng vậy, cậu cưới đi chứ, chẳng lẽ cậu thật sự muốn tôi chết trước mặt cậu hay sao?”

Lữ Khinh Nga tranh thủ nắm bắt lấy cơ hội này, gió chiều nào theo chiều ấy, sau đó giơ tay tát liên tiếp lên mặt mình như muốn tát chết bản thân vậy.

Mạc Thanh Uyển vội ngăn lại bà: “Mẹ, mẹ đừng như vậy, còn tát tiếp sẽ xảy ra chuyện đó…”

Không thể ngăn được.

Mạc Thanh Uyển đành phải cầu xin: “Lục Vân, hay là… Anh đồng ý đi…”

“...”

Lục Vân không ngờ mình tự bịa ra một lý do lại dẫn đến vở kịch luân lý gia đình thế này.

Lúc trước chỉ có một mình Lữ Khinh Nga ép hôn, bây giờ cả ba mẹ con cùng ra trận.

Ai mà chịu nổi!

“Haizz, đúng là người đàn ông vô tình, chúng ta không nên ép cậu ấy. Cứ coi như hôm nay tâm trạng của mẹ không tốt, tự quạt chơi chơi.”

Bốp bốp bốp!

Lục Vân: “ĐM!”

Người đàn bà này quá ác độc!

Vương Băng Ngưng buồn bã nói: “Tiểu Lục Vân, chị hiểu rồi, em không muốn cưới chị chứ gì, nếu không tại sao mẹ chị tát như vậy rồi mà em vẫn còn thờ ơ như vậy?”

“Chị tư…”

“Không cần phải nói, chị hiểu rồi. Ở trong lòng em, chị kém xa những chị em khác, em không muốn cưới chị vào đầu tiên.”

“Chị tư…”

“Chị sẽ không làm khó em nữa, sau này chúng ta vẫn là chị em. Mẹ, mẹ đừng tát nữa, con không muốn làm khó Tiểu Lục Vân, người ta đã không muốn thì quên đi.”

“Không được, hôm nay mẹ phải tát chết chính mình.”

“...”

Lục Vân suýt nữa bật khóc.

Đáng lẽ không nên để Vương Băng Ngưng trở lại nhà họ Mạc, nhanh như vậy đã bị kỹ nữ tâm cơ Lữ Khinh Nga dạy hư.

“Chị tư, chị hiểu lầm em rồi…”

“Được rồi, không cần nhắc lại chuyện này nữa, chị không sao.”

Dáng vẻ mất mát buồn rầu này của Vương Băng Ngưng chọc trúng chỗ uy hiếp của Lục Vân.

Hắn rất muốn giải thích, cũng muốn nói chuyện của mình và Sở Dao cho cô biết, nhưng một khi con gái đã miên man suy nghĩ thì sẽ không cho bạn cơ hội giải thích.

Lục Vân cắn răng giữ chặt lại bả vai của Vương Băng Ngưng: “Chị tư, chị xác định không nói đùa chứ? Nếu em đồng ý cưới chị, có phải chị sẽ thật sự gả hay không?”

“Đúng vậy!”

Vương Băng Ngưng kiên định gật đầu.

Lúc này Lục Vân xác định Vương Băng Ngưng không nói đùa.

Tuy trước kia cô cũng nói những lời này, còn ép Lục Vân gọi là bà xã, nhưng phần lớn là đùa giỡn.

Thật ra Lục Vân đầu biết rất nhiều lời nói thật lòng của con gái thường được bộc lộ thông qua hình thức vui đùa.

Đây cũng coi như một cách thử.

Bởi vì Vương Băng Ngưng cũng không chắc chắn, hai người vẫn luôn lấy danh nghĩa chị em, cô cũng sợ Lục Vân chỉ nói đùa, cũng không biết lời thề muốn cưới bọn họ có phải là thật hay không.

Tranh thủ cơ hội hôm nay, Vương Băng Ngưng dứt khoát tỏ rõ thái độ của mình.

Thấy cô nghiêm túc, Lục Vân hít sâu nói: “Được, em cưới chị!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang