Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 167 Thiên nga trắng

Lý Vệ Bình bị sốc!

Bởi vì thông thường khi bệnh nhân tìm đến bác sĩ, bác sĩ sẽ hỏi bệnh nhân có gì khó chịu trong khi bắt mạch. Đồng thời, bác sĩ cũng phải quan sát lưỡi của bệnh nhân, bla bla… để chẩn đoán toàn diện. Đó chính là cái gọi là nhìn, nghe và hỏi. Toàn bộ đều phải thực hiện, không thể thiếu bất cứ bước nào.

Thế nhưng vừa rồi Lục Vân không hỏi gì mà hắn chỉ yên lặng bắt mạch cho Lý Vệ Bình, sau đó giải thích nguyên nhân và triệu chứng.

Điều quan trọng nhất chính là tất cả các triệu chứng mà hắn nói đến đều ăn khớp.

Vì thế, Lý Vệ Bình hoàn toàn tôn trọng vị thần y trẻ tuổi trước mặt. Dù sao ông ta cũng đã làm đến mức này nên đương nhiên ông ta cũng hy vọng bệnh của mình sẽ sớm được chữa khỏi. Ông ta nói: “Lục thần y, bệnh này của tôi là sao?”

Lục Vân hiểu ý của ông ta, hắn nói: “Không thành vấn đề, tôi sẽ kê cho ông một đơn thuốc cộng trừ* gồm thiên ma, câu đằng ẩm. Ông chỉ cần mang đơn tới tiệm thuốc bắc gần đó để lấy thuốc mang về nấu uống là được.”

*Là thêm bớt liều lượng thuốc tùy theo tình trạng bệnh và triệu chứng!

“Ôi chao, cảm ơn thần y.”

Lý Vệ Bình cảm kích nhưng Thẩm Tĩnh Nghi ở bên cạnh không quên nhắc nhở: “Hiệu trưởng, hy vọng ngài đừng quên mục đích chúng ta mời Lục thần y tới đây. Hắn tới đây không phải là để chữa bệnh cho ngài.”

Trong ánh mắt cô gái tràn ngập ý cười và hạnh phúc khi thấy biểu hiện bị thuyết phục của Lý Vệ Bình trước Lục Vân.

“Đúng đúng đúng, không nên quên việc chính. Tôi đã đặc biệt phê duyệt một chứng chỉ dành riêng cho cậu nên từ giờ trở đi, cậu có thể tự do ra vào khuôn viên trường đại học Giang Nam và giảng dạy cho sinh viên của trường…”

Lý Vệ Bình giải thích tất cả mọi thứ cho Lục Vân.

Lục Vân đáp lại từng lời một. Cuối cùng khi hắn định rời đi, Lý Vệ Bình mới nhớ ra và nói: “Lục thần y, xem trí nhớ của tôi này, vì quá phấn khích mà tôi quên mất điều quan trọng nhất.”

“Có chuyện gì vậy?” Lục Vân khó hiểu hỏi.

“Đương nhiên là về tiền lương rồi!”

Trong lòng Lý Vệ Bình cũng cảm thấy hơi kỳ quái. Hai bên nói chuyện lâu như vậy mà lại quên mất chuyện lương bổng, đây không phải là vấn đề đáng được quan tâm nhất hay sao?

Lục Vân khoát tay nói: “Thôi bỏ đi, tôi không có hứng thú với tiền.”

“……”

Sau khi Lý Vệ Bình sửng sốt một hồi, ông ta không thể không bày tỏ sự kính trọng đối với Lục Vân: “Lục thần y thật sự là người tài đức và lương thiện, cậu chính là hình mẫu mà tôi hướng đến!”

Tuy nhiên cả Lục Vân và Thẩm Tĩnh Nghi đều đã rời khỏi văn phòng nên không nghe thấy lời nói của ông ta.

Trên đường đi, Thẩm Tĩnh Nghi không giấu được nụ cười.

Lục Vân tò mò hỏi: “Cô Thẩm, có chuyện gì mà vui vậy?”

“Không có gì, chỉ tự nhiên cảm thấy vui mà thôi…Đúng rồi, Lục thần y, sau này đừng gọi tôi là cô Thẩm nữa. Nghe có chút kỳ quái, anh cứ gọi tôi là Tĩnh Nghi là được.”

Lục Vân suy nghĩ một chút rồi nói: “Không thành vấn đề. Mặc dù một tuần chỉ có 2 tiết nhưng dù sao chúng ta cũng được coi là đồng nghiệp. Sau này cô cũng cứ gọi tôi bằng tên là được!”

“Ừm!”

Thẩm Tĩnh Nghi gật đầu rồi nhẹ nhàng thì thầm: “Lục Vân…”

Gọi như vậy có chút không quen!

Có điều dù sao đây cũng là một bước tiến lớn trong mối quan hệ giữa hai người. Cô ta tin rằng chỉ cần thêm thời gian thì nhất định có thể gọi nhau thân mật hơn.

Trong lòng Thẩm Tĩnh Nghi như nở hoa.

“Cô Thẩm!”

Trong khi hai người đang trò chuyện, đột nhiên có một người đàn ông cường tráng mặc đồng phục bóng rổ xuất hiện trước mặt họ và nhiệt tình chào hỏi với Thẩm Tĩnh Nghi.

Người đàn ông này tên là Dương Quân, là giáo viên dạy thể dục.

Anh ta đã từng theo đuổi Thẩm Tĩnh Nghi.

Tại sao lại nói là đã từng?

Bởi vì kể từ khi Mã Trạch xuất hiện và nói Thẩm Tĩnh Nghi là người phụ nữ của anh ta thì bất cứ người đàn ông nào đến gần Thẩm Tĩnh Nghi đều bị coi là chống đối Mã Trạch.

Mã Trạch lại là con trai của ông vua thế giới ngầm Mã Tam gia và cũng là thiếu gia của Hắc Long Hội nên Dương Quân làm sao dám đắc tội với anh ta!

Không chỉ Dương Quân mà còn có nhiều giáo viên nam khác tại Đại học Giang Nam cũng từng bày tỏ tình cảm với Thẩm Tĩnh Nghi.

Dù sao Thẩm Tĩnh Nghi cũng là mỹ nữ chân dài, hơn nữa cô ta còn là con gái của Thẩm gia. Nếu như cô ta không đến giảng dạy tại Đại học Giang Nam vì hứng thú thì những giáo viên nam như bọn họ sẽ chẳng bao giờ có cơ hội được tiếp xúc với một người như vậy.

Đây chính là thiên nga trắng mà!

Nếu như có ai có thể hạ gục được con thiên nga trắng này thì chẳng khác nào một bước lên mây. Cho dù chỉ làm con rể của Thẩm gia thôi, bọn họ cũng mãn nguyện lắm rồi.

Thế nhưng đáng tiếc là Thẩm Tĩnh Nghi vô cùng kiêu ngạo nên cô ta coi thường những giáo viên nam như bọn họ.

Cộng thêm sự xuất hiện sau đó của Mã Trạch, bọn họ càng không dám mơ tưởng đến Thẩm Tĩnh Nghi.

Cả Dương Quân cũng vậy.

Vì thế, chẳng qua lần này anh ta tình cờ Thẩm Tĩnh Nghi và chào hỏi thôi.

Vì lễ phép nên Thẩm Tĩnh Nghi cũng đáp lại lời chào của Dương Quân. Hai bên cứ như vậy lướt qua nhau nhưng đột nhiên Dương Quân hỏi thêm: “Cô Thẩm, đây là sinh viên của cô sao?”

Thấy Lục Vân còn trẻ, anh ta tưởng rằng hắn là sinh viên trong lớp của Thẩm Tĩnh Nghi.

Vốn dĩ Thẩm Tĩnh Nghi không định trả lời nhưng cô ta sợ Lục Vân phiền lòng nên đành nói: “Lục Vân không phải là sinh viên của tôi. Kể từ bây giờ, anh ấy sẽ trở thành đồng nghiệp của chúng ta.”

Đồng nghiệp?

Ánh mắt của Dương Quân đột nhiên đóng băng.

Câu trả lời này là lời hồi đáp cho câu Lục Vân là sinh viên của Thẩm Tĩnh Nghi!

Nếu như chỉ là quan hệ thầy trò thì còn có thể hiểu là hai người đi cùng nhau, Thẩm Tĩnh Nghi hướng dẫn cho Lục Vân nhưng nếu như là đồng nghiệp thì lại là chuyện lớn rồi!

Dương Quân muốn hỏi xem Lục Vân dạy môn gì nhưng lại thấy cả hai đang đi cạnh nhau. Và những gì anh ta trông thấy tiếp theo lại khiến cho khuôn mặt anh ta tối sầm lại.

Anh ta trông thấy hai người ngày càng gần nhau hơn, thậm chí cánh tay còn dính vào nhau. Quan trọng nhất là Thẩm Tĩnh Nghi chủ động tới gần, thỉnh thoảng cô ta còn dùng ngón tay khẽ véo vào ống tay của Lục Vân rồi còn khẽ lắc lắc vài lần trông giống như một cô gái nhỏ đang làm nũng.

Thằng nhãi chết tiệt! Chúng ta không dám lại gần người phụ nữ của Mã thiếu gia. Còn mày thì hay rồi, nhân lúc chúng ta nhường đường thì mày lại nhân cơ hội xông vào hưởng lợi!

Dương Quân rời khỏi Đại học Giang Nam với vẻ ghen tị.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 168 Vượt lên chính mình

Hắc Long Hội được thành lập bởi Mã Tam gia. Có thể nói đây là thế lực ngầm lớn nhất ở Giang Nam.

Sau khi Dương Quân rời khỏi Đại học Giang Nam, anh ta vội vã tới Hắc Long Hội chỉ để thông báo cho Mã Trạch.

Thằng nhãi chết tiệt, dám nhân cơ hội lẻn vào à. Để xem Mã thiếu gia xử trí mày thế nào.

Dương Quân cười khẩy trong lòng.

Khi Mã Trạch biết tin, anh ta im lặng một hồi rồi nói với Dương Quân: “Anh làm rất tốt. Nếu như sau này anh gặp phải bất kì rắc rối nào, Hắc Long Hội chúng tôi nhất định sẽ giải quyết giúp anh.”

“Cảm ơn Mã thiếu gia.”

Tuy ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng Dương Quân lại khác.

Phản ứng của Mã thiếu gia có gì đó không đúng!

Trước đây Dương Quân cũng từng đến báo tin một lần, người đàn ông tiếp cận Thẩm Tĩnh Nghi vô cùng khốn khổ. Chỉ trong một ngày mà chân tay đứt đoạn.

Theo như dự đoán của Dương Quân, lẽ ra khi Mã Trạch hay tin, anh ta sẽ lập tức đứng dậy đi cùng với một nhóm Hắc Long Hội lao đến cổng trường Đại học Giang Nam chặn Lục Vân lại.

Thế nhưng lần này Mã Trạch lại không làm gì cả.

Thậm chí còn có chút do dự.

Đương nhiên là Dương Quân không hề biết rằng Mã Trạch đã từ bỏ Thẩm Tĩnh Nghi từ lâu. Vì dù sao cũng là do Thẩm Tĩnh Nghi mà anh ta đã động đến một người vô cùng đáng sợ khiến cho ba anh ta mất đi một cánh tay.

Anh ta làm gì còn cái gan đi khiêu khích Thẩm Tĩnh Nghi nữa chứ.

Lý do tại sao Mã Trạch lại nói với Dương Quân rằng anh ta làm rất tốt là vì Mã Trạch có ý tưởng khác.

Mặc dù anh ta không còn tơ tưởng đến Thẩm Tĩnh Nghi nữa nhưng ba anh ta, Mã Tam gia đã nói rằng nếu như sau này còn gặp lại tu luyện giả đó nữa thì phải tôn trọng hắn. Cho dù có phải làm một con chó bên cạnh hắn thì cũng là một niềm vinh dự.

Hơn nữa, Thẩm Tĩnh Nghi lại còn rất thân thiết với tu luyện giả đó nữa.

Hôm nay, lại có một người đàn ông không biết sống chết tới gần Thẩm Tĩnh Nghi. Điều đó cũng có nghĩa là đào góc tường của tu luyện giả kia. Nếu như đem tin tức này báo cáo cho tu luyện giả kia thì cũng tính là một thành tựu lớn.

Tu luyện giả đó chính là Lục Vân.

Vì thế, Mã Trạch vội vã quay lại để thảo luận vấn đề này với ba mình là Mã Tam gia.

Sau khi nghe xong, Mã Tam gia cũng nghĩ rằng đây là một cơ hội.

Ông ta đã muốn trở thành một con chó của Lục Vân từ lâu rồi. Cho nên ông ta đã vất vả đi tìm thông tin liên lạc của Lục Vân và gọi điện thoại cho hắn: “Tiền bối, là tôi, Tiểu Mã đây.”

Ông ta không dám xưng mình là Mã Tam gia trước mặt Lục Vân mà chỉ dám xưng là Tiểu Mã.

“Mã Tam gia?”

Lục Vân sửng sốt một hồi, sau đó nói với giọng điệu kỳ lạ: “Tại sao ông lại có số của tôi?”

“Tôi xin số từ Triệu Lôi. Xin lỗi vì đã gọi điện thoại cho tiền bối đột ngột như thế này.” Mã Tam gia cung kính nói.

“Có gì nói đi!”

“Tiền bối à, chuyện là như vậy. Hôm nay tôi ngoài ý muốn phát hiện ra được một chuyện đó chính là có một tên không có mắt dám lại gần người phụ nữ của tiền bối.”

“Người phụ nữ của tôi?”

Lục Vân tự hỏi, chẳng lẽ có con ruồi nào dám le ve xung quanh các chị gái?

Thấy hắn nghi ngờ, Mã Tam gia cho rằng Lục Vân có quá nhiều phụ nữ nên nhất thời không biết đó là ai, ông ta lập tức nói: “Đó là con gái của Thẩm gia, Thẩm Tĩnh Nghi.”

“Thẩm Tĩnh Nghi?”

Lục Vân liếc nhìn cô gái bên cạnh với vẻ kỳ quái, hắn lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra nên lập tức giả vờ cả giận nói: “Ai? Rốt cuộc là thứ mù quáng nào dám đánh chủ ý lên người phụ nữ của tôi?”

“Nghe nói là giảng viên mới đến Đại học Giang Nam.”

“Thật là to gan. Đáng tiếc là hiện giờ tôi đang không ở tỉnh. Mau đánh cho tên đó một trận nhừ tử để hắn ta biết thế nào là lợi hại.”

“Được! Tiền bối cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ khiến tiền bối hài lòng.”

Mã Tam gia cúp điện thoại với nụ cười hạnh phúc trên môi.

Ha ha, đây là cơ hội tốt để bày tỏ lòng thành với Lục tiền bối. Mình nhất định phải đích thân đánh cái thứ thiển cận đó một trận mới được.

Mã Tam gia rất hào hứng và đích thân chuẩn bị ra ngoài.

Tất nhiên là Dương Quân chịu trách nhiệm dẫn đường.

Lúc đầu khi Dương Quân nói tin tức với Mã Trạch thì thấy anh ta không có phản ứng lớn nào nên Dương Quân cứ tưởng mình không thể dạy cho Lục Vân một bài học. Làm sao anh ta biết được đích thân Mã Tam gia ra mặt.

Mã Tam gia là người như thế nào chứ?

Vua của thế lực ngầm ở Giang Nam là một võ tu giả!

“Hừ, thằng nhãi, đừng trách tao độc ác. Muốn trách cũng chỉ có thể trách mày không có mắt, dám động đến người đáng sợ như vậy. Ha ha, với chuyện mình làm ngày hôm nay, chắc chắn Mã thiếu gia sẽ cho rằng mình là người có trình độ, tiền đồ của mình chắc chắn sẽ rộng mở.”

Tâm trạng của Dương Quân có thể nói là giống với Mã Tam gia. Ngoại trừ việc anh ta muốn thể hiện trước mặt Mã Trạch còn Mã Tam gia thì lại muốn thể hiện trước mặt Lục Vân.

Bên này, sắc mặt Thẩm Tĩnh Nghi đỏ bừng nhưng trong mắt lại lộ ra ý cười.

Bạn trai tương lai của mình thật thú vị, để người khác đến đánh. Sau này ở bên cạnh một người như vậy có lẽ sẽ không bao nhàm chán đâu nhỉ?

Khi Lục Vân đang nghe điện thoại, Thẩm Tĩnh Nghi đang đứng bên cạnh nhưng cô ta không phát ra âm thanh.

Tất nhiên là cô ta nghe rõ nội dung cuộc điện thoại. Đặc biệt là câu nói ‘tên nào có mắt như mù, dám đánh chủ ý lên người phụ nữ của tôi’ của Lục Vân khiến cho Thẩm Tĩnh Nghi rất vui lòng. Cô ta thực sự hy vọng những gì Lục Vân nói là sự thật.

Càng nghĩ lại càng thấy vui, càng nghĩ lại càng thấy đỏ mặt, đôi chân dài miên man mềm nhũn!

Thẩm Tĩnh Nghi nắm lấy cánh tay Lục Vân và nói với khuôn mặt đỏ bừng: “Nếu như anh muốn diễn thì cần phải đóng vai thực tế một chút!”

Lục Vân nhìn cô ta đầy ẩn ý, nhếch mép cười nói: “Còn tôi thì đang nghĩ cô nhân cơ hội diễn xuất mà muốn thành thật đúng không?”

Mặt của Thẩm Tĩnh Nghi lại càng đỏ hơn. Sau khi bị Lục Vân nói trúng, cô ta vô cùng thẹn thùng. Ngay khi cô ta định buông tay ra, đột nhiên cô ta cảm thấy có một bàn tay ấm áp đặt lên tay mình.



“Như cô đã nói, muốn diễn như thật thì cần phải hành động thực tế.”

Mặt của Thẩm Tĩnh Nghi đỏ như sắp nhỏ máu tới nơi rồi.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK