Mục lục
Binh Vương và Bảy Chị Gái Cực Phẩm
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 307 Cơn thịnh nộ của Long gia

Khi Long Xuyên và những người khác đang đợi bên ngoài phòng, mỗi giây mỗi phút dài như hàng thế kỷ.

Long Thuyên là cây đại thụ của Long gia, không thể sụp đổ được.

Vì vậy sau khi Lục Vân mở cửa, bọn họ liền nóng lòng chạy vào.

Nhìn thấy Long Thuyên vẫn nằm bất động trên giường, trong lòng không khỏi có một dự cảm không tốt.

Khi đến gần, bọn họ phát hiện Long Thuyên không những không thể cử động mà ngay cả nhịp tim và hơi thở cũng ngừng. Hiển nhiên ông ấy…không còn sức sống.

Sắc mặt của các thành viên Long gia vốn tràn đầy mong đợi bỗng tối sầm lại.

Giây phút đó, cả căn phòng bị bao trùm bởi bầu không khí u ám và ngột ngạt.

m thanh cũng im lặng đến đáng sợ.

Thứ duy nhất có thể nghe thấy là hơi thở của các thành viên Long gia dần trở nên nặng nề hơn, sự hận thù trong mắt họ cũng dần trở nên điên cuồng.

“Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?”

Long Xuyên nắm chặt nắm đấm, khí tức của Hóa Cảnh Tông Sư bộc phát khiến cho bầu không khí lại càng thêm ngột ngạt hơn.

Ông ấy gầm lên với Long Diệc Tuyết.

Vốn dĩ Long Diệc Tuyết muốn giải thích nhưng khi bị cha mắng, cô ấy cảm thấy choáng váng và trong lòng cũng cảm thấy vô cùng oan ức.

Cô ấy biết rõ cha mình không dám chọc giận Lục Vân vì hắn là học trò của đạo trưởng Thiên Huyền Tử nên ông ấy đã trút giận lên cô ấy.

Long Xuyên chỉ cây dâu mắng cây hòe.

Vừa rồi ở bên ngoài ông ấy còn dặn dò Long Tế không được vô lễ với Lục Vân, không thể đo lường y thuật của đồ đệ Thiên Huyền Tử bằng tuổi tác nhưng ông ta không ngờ mình lại bị vả mặt nhanh đến thế.

Long Xuyên không chỉ cảm thấy đau buồn và tức giận khi mất đi cha mà còn cảm thấy khó chịu sau cú vả mặt.

Thế nhưng đúng như Long Diệc Tuyết dự đoán.

Lục Vân là đồ đệ của Thiên Huyền Tử nên Long Xuyên không dám nói quá đáng. Ông ấy chỉ có thể dùng cách này để tra hỏi Long Diệc Tuyết. Thật ra chính ông ấy muốn hỏi Lục Vân rằng: Cậu chữa bệnh như thế nào, tại sao cha tôi lại chết?

Nếu như hành động và lời nói của Long Xuyên vẫn còn kiềm chế thì hành động của Long Tế rõ ràng hơn nhiều.

Ông ta lao thẳng đến trước mặt Lục Vân với đôi mắt đỏ hoe và hét lớn: “Không phải cậu tự xưng là đồ đệ của Thiên Huyền Tử sao? Mau nói cho tôi biết, tại sao cha tôi lại trở nên như vậy? Có phải cậu cố ý hại cha tôi không?”

Mục đích rất rõ ràng.

Long Tế trực tiếp đổ tội cho Lục Vân về cái chết của cha mình.

Có lẽ Lục Vân chỉ là hàng giả.

Cùng với tiếng gầm của Long Tế, các thành viên khác của Long gia cũng hướng ánh mắt đầy hận thù về phía Lục Vân.

Như thể hắn là kẻ giết người.

Rõ ràng trước khi để Lục Vân chữa trị, ông cụ vẫn có thể chớp mắt nhưng sau khi chữa trị xong, ông cụ thậm chí còn không thể chớp mắt được nữa. Vậy thì kẻ giết người không phải Lục Vân thì là ai?

Đối mặt với sự tức giận của các thành viên Long gia, Lục Vân chỉ thờ ơ đáp lại: “Ai quy định tôi là đồ đệ của Thiên Huyền Tử thì nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho ông cụ của mấy người? Hơn nữa, ông cụ đã nguy kịch lắm rồi cho nên tôi có lỗi trong cái chết của ông ấy ư?”

“Cậu…Nếu như cậu không chắc chắn có thể chữa khỏi, vậy tại sao cậu lại ra tay?” Long Tế bất đắc dĩ gầm lên.

Lục Vân nhìn ông ta như một kẻ ngốc. nói: “Giống như ông đến bệnh viện làm phẫu thuật thôi. Bác sĩ nói với ông rằng cơ hội thành công chỉ có 30%, muốn hỏi ông có làm hay không?”

“……”

Vẻ mặt của Long Tế cứng đờ, dường như không tìm được chỗ phát tác cơn giận nên trong lòng cảm thấy vô cùng khó chịu.

Vừa rồi ông ta tức giận tới mức mất trí trong giây lát, nếu như muốn nói đạo lý thì ông ta cũng không thể nói Lục Vân được.

Vốn dĩ ông cụ đã nguy kịch lắm rồi.

Nếu chỉ vì cho rằng Lục Vân là đồ đệ của Thiên Huyền Tử mà khỏi bệnh, cho rằng không chữa khỏi là lỗi của hắn, đây gọi là bắt ép.

Nhất thời Long Tế không nói nên lời.

Lục Vân chế nhạo: “Tôi cho ông một đề nghị như thế này. Thay vì ở đây truy cứu trách nhiệm của tôi, ông nên dành nhiều thời gian hơn để suy nghĩ xem chỗ đứng của Long gia sẽ như thế nào nếu không có Long Thuyên.”

Ngay khi vừa dứt lời, sắc mặt của các thành viên Long gia lập tức thay đổi.

Tại sao bọn họ lại tức giận như vậy?

Bởi vì bọn biết ông cụ chính là gốc rễ để bọn họ có chỗ đứng ở thủ đô. Bây giờ gốc rễ đã mất, sau này bước đi của Long gia sẽ vô cùng khó khăn.

Lẽ nào phải rời khỏi thủ đô và tới xưng vương ở thành phố khác?

Làm sao bọn họ có thể cam tâm?

Lời nói của Lục Vân chẳng khác nào đòn chí mạng đâm vào chỗ đau của đám người Long gia.

“Cậu…Tạm thời, cậu không thể rời đi được. Trước tiên phải nghĩ cách đối phó đã.”

Long Tế không biết nên nói gì. Mặc dù biết vừa rồi Lục Vân nói có lý nhưng ông ta thực sự không muốn hắn rời đi như vậy nên chỉ có thể nói thế.

Sắc mặt của Lục Vân lạnh lùng. Hắn không nói gì mà đi thẳng qua một bên, tìm một cái ghế và ngồi xuống.

Hắn là người ngay thẳng, không cần chạy trốn.

Lúc này, Long Xuyên cũng lấy lại tinh thần. Ông ấy hít một hơi thật sâu rồi nói với Long Diệc Tuyết: “Diệc Tuyết, đừng trách ba, vừa rồi là do ba quá kích động.”

Long Diệc Tuyết cảm thấy phiền lòng, cô ấy cắn chặt đôi môi đỏ, không muốn nói chuyện.

Long Xuyên thở dài nói: “Diệc Tuyết, ba biết con tức giận nhưng mà lời nói của ba không nhằm vào con…Diệc Tuyết, con nói thật cho ba biết, người đó thực sự là đồ đệ của Thiên Huyền Tử đạo trưởng ư?

Hiện tại ông ấy có chút nghi ngờ về danh tính của Lục Vân.

Long Diệc Tuyết vẫn thờ ơ.

Long Xuyên cầu xin nói: “Diệc Tuyết, ba xin lỗi con. vừa rồi ba không nên làm con tổn thương nhưng câu trả lời của con có liên quan đến vận mệnh tương lai của Long gia, xin con hãy trả lời có được không?”

Thậm chí Long Xuyên còn dùng từ cầu xin.

Mặc dù Long Diệc Tuyết cảm thấy đau lòng .Khi nhìn thấy dáng vẻ của Long Xuyên, trong lòng cô cũng dịu lại: “Con có thể thề rằng đây là lời Tiêu Thấm nói với con, nếu như con nói dối thì sẽ bị sấm sét đánh…”

Long Xuyên vội vàng bịt miệng cô lại: “Được rồi, đừng nói nữa, ba tin con.”

Long Xuyên cũng biết Tiêu Thấm, cảm thấy cô không phải là người phụ nữ độc ác nên sẽ không thể nào nói dối để lừa gạt Long gia.

Long Xuyên suy nghĩ một chút, đột nhiên đi tới trước mặt Lục Vân, cúi đầu cung kính nói: “Lục tiên sinh, vừa rồi tôi là do tôi quá kích động, không nên đắc tội ngài.”

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.
Chương 308 Đại thụ ngã xuống, giáng yêu sẽ xuất hiện

"Anh cả, anh đang làm gì vậy..."

Thấy Long Xuyên đối xử cung kính với Lục Vân như vậy, Long Tế cảm thấy rất buồn bực, nhưng vừa mới mở miệng, lại nghe thấy Long Xuyên quát một tiếng: "Câm miệng!"

Long Tế đành phải ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Lục Vân thì nhìn chằm chằm Long Xuyên, nói: "Sao đột nhiên anh lại xin lỗi tôi? Anh không trách tôi giết cha anh sao?”

Long Xuyên lắc đầu nói: "Vừa rồi Lục tiên sinh giáo huấn rất đúng, tính mạng của cha vốn dĩ ngàn cân treo sợi tóc, thời gian không còn dài, Lục tiên sinh đã dốc hết sức cứu ông ấy, nhưng cuối cùng vẫn không thể xoay chuyển tình thế, có lẽ đây chính là số mệnh, không thể trách Lục tiên sinh."

Nghe thấy lời này, đám người Long Tế nhất thời cảm giác càng thêm buồn bực.

Đã là lúc nào rồi mà anh cả còn tìm đường cho Lục Vân lui như vậy chứ? Rốt cuộc hắn có dốc hết sức cứu hay không ai biết được chứ?

Long Xuyên dừng một chút, tiếp tục nói: "Lục tiên sinh, tôi mạo muội hỏi một câu, sư phụ ngài, Thiên Huyền Tử đạo trưởng, hiện tại đang ở nơi nào?"

Long Xuyên hiện tại cũng đã hoàn toàn tỉnh táo.

Có lẽ cơ duyên mà Thiên Huyền Tử đạo trưởng nói, căn bản không phải Lục Vân có thể chữa khỏi lão gia tử, mà là một cơ duyên khác.

Làm sao Lục Vân có thể không hiểu ý nghĩ của Long Xuyên, nhưng hắn vẫn vô tình tạt cho ông ta một chậu nước lạnh: "Sư phụ tôi đang du ngoạn bên ngoài, trong vòng hai năm tới sẽ không đến kinh thành."

Đây đương nhiên là Lục Vân bịa ra. Hm, cũng không thể nói là hoàn toàn bịa đặt, ít nhất cho tới bây giờ lão già vô lương tâm kia thực sự vẫn chưa lộ diện.

Long Xuyên nghe vậy thì sắc mặt hơi biến đổi.

Hai năm, không biết đến lúc đó Long gia sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.

Long Xuyên không cam lòng, tiếp tục hỏi: "Đạo trưởng kia, từng nói gì về Long gia chúng tôi không?"

Lục Vân làm bộ suy tư một hồi, nói: "Không có, ngay cả bệnh của cha ông, cũng là do Long Diệc Tuyết nói cho tôi biết, căn bản là tôi không biết cơ duyên mà sư phụ tôi nói là gì, có lẽ ông ấy chỉ là thuận miệng nói ra vậy thôi!"

Thuận miệng nói...

Cơ bắp trên mặt Long Xuyên co giật vài cái.

Long gia bọn họ vẫn luôn chờ cơ duyên này, kết quả hiện tại Lục Vân lại nói cơ duyên chỉ là Thiên Huyền Tử thuận miệng nói ra.

Chuyện này đối với Long gia mà nói là một đả kích cực kỳ tàn khốc.

Con đường dựa dẫm Thiên Huyền Tử đạo trưởng bị chặn tại đây rồi sao?

Trong lòng Long Xuyên sinh ra một cảm giác vô lực.

Long Tế nói: "Anh cả, em sớm nói người này không đáng tin cậy, vậy mà anh còn còn ngây thơ tin tưởng hắn..."

"Im miệng!"

Long Xuyên lại quát một tiếng, sau đó nói: "Trước tiên vẫn nên nghĩ cách giải quyết đi!""

Căn phòng lập tức chìm vào im lặng.

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất

Một lát sau.

Long Tế nói: "Anh cả, thật ra em có một ý tưởng."

Trong nháy mắt, tất cả mọi người nhanh chóng chuyển tầm mắt lên người ông ta.

Long Tế do dự một lát, nói: "Thật ra chúng ta có thể làm giống Đàm gia, tìm một chỗ dựa vững chắc, ví dụ như Bạch Long Vương, theo em được biết, Bạch Long Vương đã chấm dứt hợp tác với Đàm gia cho nên em nghĩ..."

Những lời tiếp theo không cần phải nói nữa, tất cả mọi người đều hiểu.

Long Tế hy vọng Long gia đi tìm Bạch Long Vương về làm một chỗ dựa vững chắc.

Sắc mặt mọi người Long gia tối sầm lại, hiển nhiên là không hài lòng gì với đề nghị này của Long Tế.

Long Xuyên thấp giọng nói: "Em hai, chẳng lẽ em đã quên tại sao cha mình lại biến thành như vậy? Bạch Long Vương là kẻ thù của Long gia chúng ta!"

Mặc dù nguyên nhân căn bệnh của Long Thuyên là do trúng độc, nhưng nhân tố trực tiếp dẫn đến chuyện đó chính là cuộc giao thủ với Bạch Long Vương.

Trong lần giao tranh đó liền bị trọng thương, Long Thuyên mới không có cách nào ngăn chặn độc tố trong cơ thể, dẫn đến bệnh tình càng ngày càng nghiêm trọng.

Nói Bạch Long Vương là kẻ thù của Long gia, cũng không phải không có đạo lý.

Đây cũng là nguyên nhân mà mọi người Long gia không cách nào chấp nhận đề nghị này.

Long Tế lại nói: "Chỉ có lợi ích vĩnh viễn, không có kẻ thù vĩnh viễn, sở dĩ trước kia Bạch Long Vương giao thủ với cha là bởi vì ông ta đang đứng bên Đàm gia, hiện tại ông ta đã phân rõ ranh giới với Đàm gia, đương nhiên sẽ không còn là kẻ thù của Long gia chúng ta nữa."

Mọi người lại trầm mặc.

Thật sự là như vậy, nhưng Bạch Long Vương đả thương lão gia tử cũng là một sự thật không thay đổi.

Vừa nghĩ đến sau này, người Long gia cung phụng chính là hung thủ gián tiếp hại chết lão gia tử, trong lòng mọi người Long gia nhất định sẽ không thoải mái.

Long Xuyên nói: "Đề nghị này tạm thời gác sang một bên, những người khác có đề nghị nào tốt hơn không?"

"Anh cả."

Người lúc này lên tiếng là vợ của Long Tế, Phương Mẫn, chỉ nghe bà ta nói: "Em cảm thấy việc này nên bắt đầu từ trên người Diệc Tuyết, các người còn nhớ Lâm Kiến hay không?

Cha của Lâm Kiến là một vị chấp sự ở Vũ Minh ở kinh thành, có Vũ Minh làm chỗ dựa, cho nên Lâm gia mới có thể sừng sững không ngã, em cảm thấy, chi bằng gả Diệc Tuyết cho Lâm Kiến, như vậy chúng ta cũng có chỗ dựa là Vũ Minh."

Lời này của bà ta vừa nói ra, mẹ của Long Diệc Tuyết nhất thời không vui, nói: "Sao em không nói gả con gái em đi?"

Phương Mẫn cười nhạo nói: "Thật ra em cũng muốn lắm chứ, đáng tiếc người ta coi trọng Diệc Tuyết chứ không phải con gái em, bằng không em đã sớm khuyên con em gả đi rồi."

Mắt của Long Tế cũng sáng ngời, nói: "Em cảm thấy đề nghị của Phương Mẫn rất khả thi, nếu không muốn mời Bạch Long Vương tới làm chỗ dựa, vậy chỉ có thể để Diệc Tuyết hy sinh một chút, như vậy đối với tất cả chúng ta đều tốt."

Ngoại trừ vợ chồng Long Xuyên, những người còn lại của Long gia đều dùng ánh mắt sáng quắc nhìn Long Diệc Tuyết.

Rõ ràng.

Họ cảm thấy đề xuất này rất là khả thi.

Long Diệc Tuyết cười lạnh, nói: "Con từ chối, nếu như ông nội còn sống, tuyệt đối sẽ không đồng ý với cách làm của các người."

Hiện tại Long Diệc Tuyết rốt cục cũng hiểu được vì sao ông nội rõ ràng đã khỏi bệnh, nhưng lại dặn cô tạm thời không nói ra, thì ra, đại thụ vừa đổ, thật sự sẽ có giáng yêu xuất hiện. (*Tương tự câu 'giậu đổ bìm leo')

Long Tế nói: "Diệc Tuyết, con không thể nói như vậy được, chúng ta đều biết lão gia tử yêu thương con nhất, cho nên lúc trước đã không đồng ý hy sinh hạnh phúc của con, đổi lấy sự an ổn cho Long gia

Nhưng bây giờ thì khác.

Lão gia tử đã vì bệnh qua đời, nếu chúng ta không kịp thời tìm được chỗ dựa vững chắc, sau này phải gặp chuyện gì rất khó lường trước được."

Phương Mẫn thêm mắm dặm muối: "Đúng vậy Diệc Tuyết, lúc lão gia tử còn sống, con là người được thương yêu nhất, giờ con cũng nên hiểu chuyện một chút đi, tìm cơ hội báo đáp lão gia tử.

Chẳng lẽ con thật sự nhẫn tâm, nhìn cơ nghiệp lão gia tử vất vả tích góp được, từng chút từng chút bị các gia tộc khác ăn mất sao?

Huống hồ.

Tuy Lâm Kiến kia bộ dạng xấu xí một chút, nhưng gia sản hùng hậu, lại còn thích con như vậy, gả cho cậu ta chưa chắc sẽ không hạnh phúc.

Vì tương lai Long gia chúng ta, coi như thím cầu xin con được không?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK