Tiếng rống động trời vang dội cả tòa trang viên.
Tất cả mọi người trong Ngô gia đang run rẩy.
Là Ma Lang đại nhân!
Trước kia chưa từng nghe thấy Ma Lang đại nhân tức giận như vậy.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Rất nhiều người của Ngô gia không rõ tại sao Ma Lang đại nhân tức giận, chỉ biết đây là lần đầu tiên họ nghe thấy Ma Lang đại nhân phát ra tiếng rống như thế.
Rốt cục là người nào ăn gan hùm mà dám chọc Ma Lang đại nhân tức giận như thế?
Trong cấm địa trang viên.
Hơn mười bóng người lập tức thương lượng rồi gào thét lao ra, chạy như bay về cùng một hướng.
Mà giờ khắc này, Lục Vân trong đại sảnh suýt đã không nhịn được!
Khi khí tức vô cùng uy nghiêm đối với người của Ngô gia xuất hiện, nhưng Lục Vân lại cảm nhận hoàn toàn khác.
Hắn không hoảng sợ như người của Ngô gia, ngược lại còn rất phấn khởi.
Hắn càng xác định đó là thứ mình muốn.
Giống như một khách hàng bụng đói kêu vang, đột nhiên nhìn thấy một bàn Mãn Hán Toàn Tịch, không nhịn được muốn càn quét nuốt vào bụng.
Nhưng thực đáng tiếc, dạ dày của khách hàng này còn chưa được khai phá, căn bản không chứa nổi những thức ăn này.
Tình huống hiện tại của Lục Vân chính là như vậy.
Hắn có thể khẳng định mình nhất định có biện pháp cắn nuốt hết khí tức mà súc sinh này tản mát ra, tựa như lúc trước cắn nuốt Huyết Long Hồn ở ngục giam Long Hồn.
Nhưng hắn tạm thời còn không biết nên vây khốn chúng như thế nào.
Lục Vân sợ hãi đánh rắn động rừng nên chỉ có thể liều mạng kiếm nén xúc động trong lòng, làm thân thể không ngừng run rẩy kịch liệt.
Nhưng trong mắt Ngô Thiên Bưu, dáng vẻ này lại như Lục Vân đang sợ hãi, ông ta hả hê lớn tiếng quát: "Tên to gan lớn mật, hiện tại biết sợ rồi sao?"
Lục Vân không trả lời ông ta mà thu linh hỏa lại.
Đồng thời hắn nâng Ngô Minh Xương đang quỳ trên mặt đất lên, gầm nhẹ một tiếng: "Đi!"
Hai người nhanh chóng phóng ra ngoài trang viên.
Lục Vân lo lắng tiếp tục ở lại chỗ này sẽ nhịn không được muốn lập tức nuốt con súc sinh kia, vậy sẽ rút dây động rừng.
Cho nên chỉ có thể tạm thời rời đi.
Chờ mình tìm được phương pháp thì nhất định sẽ trở về tìm con Ma Lang đó.
Sưu vèo vèo!
Khi Lục Vân mang Ngô Minh Xương rời đi không bao lâu thì hơn mười cái bóng đã xuất hiện ở đại sảnh.
Bọn họ mặt không đổi sắc, hai mắt đỏ bừng.
Ngay cả Ngô Thiên Bưu nhìn thấy bọn họ cũng cảm thấy trong lòng rung động, ngực bị đè nén, không thở nổi.
Trước kia những người này đều là tộc nhân của Ngô gia, sau khi hiến tế toàn bộ linh hồn cho Ma Lang đại nhân thì hiện tại đã mất đi ý thức tự chủ, hoàn toàn bị ý thức của Ma Lang đại nhân thao túng.
Ngô Thiên Bưu cũng không sai khiến được bọn họ.
Hơn nữa sau khi bọn họ hiến tế toàn bộ linh hồn thì thực lực thế còn mạnh hơn lúc họ có ý thức tự chủ đích gấp vài phần.
Bởi vì trạng thái bây giờ của bọn họ có thể hoàn mỹ bộc phát ra sức mạnh mà Ma Lang đại nhân ban cho.
Trong đó có mấy người trước kia là Trúc Cơ hậu kỳ, mà bây giờ thực lực đã lên đến Kim Đan kỳ.
Kinh khủng hơn chính là một ông lão tóc bạc, không biết cụ thể là khi nào hiến tế toàn bộ linh hồn, chỉ biết thực lực bây giờ của ông ta cực kỳ đáng sợ, đủ sánh ngang với Kim Đan kỳ hậu kỳ.
Đây là một vũ khí cực mạnh của Ngô gia.
Chỉ tiếc Ngô Thiên Bưu không sai khiến được ông ta.
Không khí trong đại sảnh cực kỳ áp lực, Ngô Thiên Bưu không dám thở mạnh lấy một tiếng.
May mắn là những người này không ở lâu, thấy nơi này đã mất đi mục tiêu của bọn họ thì lập tức xông ra ngoài, chia nhau ra truy kích Lục Vân.
Lục Vân đang kéo theo một người nên nhất định trốn không xa được.
Ngô Minh Xương miễn cưỡng hoàn hồn nói: "Các hạ, ngài vừa nói Xảo Xảo đang nằm trên tay ngài, là thật sao?"
"Phải" Lục Vân bình tĩnh trả lời.
Ngô Minh Xương lo lắng hỏi: "Tôi không biết rốt cục ngài có dụng ý gì, nhưng Xảo Xảo là một đứa nhỏ đáng thương, xin ngài đừng tổn thương nó được không?"
Kỳ thật ông ấy hơi hoài nghi Lục Vân.
Trên đời này làm sao lại có người tốt như vậy, không quen không biết, căn bản không cần phải giúp họ.
Nhất là tu luyện giả, đại đa số tính cách của họ đều khá ích kỷ, vì tranh đoạt tài nguyên tu luyện mà có thể tàn sát cả bạn bè, càng khỏi phải nói đến thương hại người khác.
Tu luyện giả luôn coi ích lợi là hàng đầu.
Đại thánh nhân căn bản không thể tồn tại.
Đương nhiên Lục Vân biết suy nghĩ trong lòng Ngô Minh Xương.
Trong hoàn cảnh sinh tồn của Ngô gia, hàng năm hiến tế một sinh mệnh cho con súc sinh kia, hơn nữa sinh mệnh này còn là tộc nhân của họ, vậy mà họ lại thờ ơ không quan tâm, có thể thấy được máu lạnh đến mức nào.
Lần này nếu không phải hiến tế con gái của Ngô Minh Xương thì ông ấy nhất định cũng duy trì thái độ máu lạnh này.
Với loại người này, nếu nói mình thật sự gặp chuyện bất bình rút dao tương trợ thì phỏng chừng đánh chết ông ấy cũng không tin.
Lục Vân lười giải thích, chỉ nói giản lược rằng: "Tôi đến Ngô gia là do có lợi ích, nhưng không liên quan đến ông, tôi cứu ông là vì đã hứa với Ngô Xảo Xảo."
"Ngài. . . Ngài thật sự sẽ không tổn thương Xảo Xảo?" Ngô Minh Xương còn chưa tin tưởng lắm.
"Chờ ông nhìn thấy con bé thì sẽ hiểu." Lục Vân không giải thích nữa.
Lúc này, phía sau bỗng truyền đến một tiếng xé gió vang dội.
"Thằng nhãi gan chó, mạo phạm bổn tọa còn muốn bình yên rời đi, trên đời này có chuyện hời như vậy sao?"
Đuổi theo họ là một ông lão tóc bạc vẻ mặt chết lặng, nhưng tiếng gầm lên lại tràn đầy phẫn nộ, giống tiếng rống động trời lúc nãy Lục Vân nghe thấy ở Ngô gia như đúc.
Không cần phải nói, đây là một con rối của Ma Lang.
Ngô Minh Xương thấy ông lão tóc trắng đuổi theo thì lập tức sợ hãi, nói: "Các hạ, giúp tôi tháo bỏ xiềng xích trên tay, tôi đi chặn người nọ lại, chờ ngài chạy thoát thì giúp tôi chăm sóc cho Xảo Xảo."
Ông ấy biết ông lão tóc trắng này khủng bố đến mức nào, thực lực sánh ngang Kim Đan kỳ hậu kỳ.
Ngô Minh Xương chỉ có thể quên mình đi kéo chân ông ta, chừa cho Lục Vân thời gian chạy trốn.
Hiện tại ông ấy không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tin tưởng Lục Vân sẽ không làm tổn thương con gái mình.
Nhưng ngay khi Ngô Minh Xương đã sẵn sàng phải chết mà quyết tâm nói xong câu đó, Lục Vân đột nhiên quỷ dị dừng bước, nghi hoặc hỏi: "Trốn? Tại sao phải trốn?"
Chương 516: Huyết Trì hiến tế
Tại sao phải trốn?
Vấn đề này hỏi rất bất hợp lý, làm Ngô Minh Xương nhất thời không biết trả lời như thế nào, không phải chúng ta vẫn luôn trốn sao? Không phải sợ bị những người đó đuổi theo sao?
Hiện tại kẻ lợi hại nhất đã đuổi tới, hắn lại đột nhiên ngừng lại, còn hỏi tại sao phải trốn.
Ngô Minh Xương thực hoang mang!
Sao ông ta hiểu được suy nghĩ của Lục Vân.
Lục Vân chạy ra khỏi Ngô gia đâu phải do sợ những người đó, hắn sợ là mình không khống chế được làm con Ma Lang kia sợ thôi.
Khí tức bản thể của Ma Lang dễ làm hắn không khống chế được, hiện tại rời khỏi trang viên kia đã khá hơn nhiều.
Tuy rằng trên người ông lão tóc trắng đuổi theo phía sau cũng có khí tức của Ma Lang, nhưng vẫn còn trong phạm vi khắc chế của Lục Vân, cho nên hắn căn bản không cần tiếp tục chạy.
Việc này không cần phải giải thích với Ngô Minh Xương, Lục Vân sẽ không nói với ông ấy, bởi vì đây là bí mật của hắn.
"Thằng nhãi gan chó, để mạng của ngươi lại cho bổn tọa!"
Ông lão tóc trắng đã mặt không đổi sắc mà đánh tới, hai mắt hiện lên tia sáng đỏ, giống như tiếng nói vừa rồi của ông ta không phải phát ra từ cổ họng, mà là từ ánh mắt.
Hoàn toàn là một con rối.
"Các hạ, thực lực của người kia ngang v Kim Đan kỳ hậu kỳ, ngài mang theo trói buộc là tôi thì không trốn thoát được. . . . . ."
Ngô Minh Xương không biết tại sao Lục Vân lại đột nhiên dừng lại, còn hỏi lại câu kỳ quái như vậy, ông ấy hơi sửng sốt, lòng nóng như lửa đốt, chuẩn bị dùng thân thể níu giữ ông lão tóc trắng.
Nhưng ông ấy còn chưa nói hết thì bên tai lại đột nhiên nổi lên một cơn gió xoáy.
Lục Vân đã vọt về hướng ông lão tóc trắng.
Ầm ầm!
Một quyền không thể tưởng tượng nổi chợt đập tới.
Trong cơ thể ông lão tóc trắng lập tức bộc phát ra một tiếng rống vô cùng động: "Đáng chết ——"
Sụp đổ!
Ông lão tóc trắng mặt không đổi sắc mà sụp đổ!
Chỉ có tiếng gầm giận dữ kia còn quanh quẩn giữa không trung.
Ngô Minh Xương trực tiếp choáng váng.
Ông lão tóc trắng kia có thể sánh ngang với Kim Đan kỳ hậu kỳ, lại bị một đấm của Lục Vân đánh nát như vậy sao?
Thực lực của thanh niên này lại khủng bố như vậy?
Trước đó hắn chưa dùng hết toàn lực. . . . . .
Nhưng nếu thực lực của hắn kinh khủng như vậy thì vừa rồi cần gì phải chạy trốn nhanh thế?
Hoàn toàn không cần!
Ngô Minh Xương không ngừng suy nghĩ, rất nhanh đã cho ra một kết luận, sở dĩ Lục Vân bỏ chạy có lẽ là bị khí thế của Ma Lang đại nhân làm khiếp sợ.
Nhưng bản thể của Ma Lang đại nhân đã bị phong ấn, căn bản không ra được, chỉ có thể dùng hình thức hư thể hiện thân, khí thế tuy khủng bố nhưng hoàn toàn không làm gì được Lục Vân.
Đây là bí mật của thế gia Đồ Đằng.
Ngô Minh Xương suy tư một lúc rồi không tính nói bí mật này cho Lục Vân.
Tuy rằng ông ấy không vâng lời Ngô gia, tự tiện để Ngô Xảo Xảo chạy, nhưng trong xương tủy vẫn vô cùng sợ hãi Ma Lang đại nhân.
Ngô gia còn đang phải gánh chịu áp lực kinh khủng, giống như sấm chớp mưa bão buông xuống.
Tất cả mọi người cảm thấy rất áp lực.
Hơn nữa loại áp lực này càng ngày càng mãnh liệt, tất cả mọi người có thể cảm nhận được sự phẫn nộ của Ma Lang đại nhân đang không ngừng tăng lên.
Khủng bố đến cực điểm!
"Ngô Thiên Bưu, lập tức cút đến cấm địa Huyết Trì cho ta!" Tiếng rống giận dữ của Ma Lang đột nhiên nổ vang.
Cả người Ngô Thiên Bưu run như cầy sấy, biết những người đuổi theo nhất định đã xảy ra chuyện bất trắc, nếu không Ma Lang đại nhân không có khả năng tức giận như vậy, còn chủ động gọi ông ta đến cấm địa Huyết Trì.
Ngô Thiên Bưu không dám chậm trễ giây nào.
Cấm địa Huyết Trì nằm trong một đại điên trang nghiêm, bình thường không ai dám tới gần, nếu không chính là bất kính đối với Ma Lang đại nhân.
Ngô Thiên Bưu lảo đảo đi tới cấm địa Huyết Trì.
Mùi máu gay mũi đập vào mặt.
"Ngô Thiên Bưu, cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được, ngươi thật rác rưởi!" Tiếng nói của Ma Lang làm chấn động cả đại điện.
Ngô Thiên Bưu suýt bị hù tiểu ra quần, liều mạng dập đầu xuống bên cạnh Huyết Trì: "Ma Lang đại nhân tha mạng! Ma Lang đại nhân tha mạng! Là thuộc hạ làm việc bất lực, thuộc hạ rác rưởi. . . . . ."
"Mang mười tộc nhân lại đây, lập tức hiến tế!"
Mười người?
Ngô Thiên Bưu lập tức hoảng sợ.
Trước kia hàng năm chỉ cần hiến tế một người, nhưng những người đó đều là Ma Lang đại nhân chọn lựa kỹ càng, huyết mạch cực kỳ thuần khiết.
Năm nay đến phiên Ngô Xảo Xảo.
Ai biết lại xuất hiện ngoài ý muốn như vậy.
Hiện tại Ngô Xảo Xảo chạy mất, cần dùng mười người của Ngô gia để thay thế hiến tế.
Ngô Thiên Bưu nói: "Ma Lang đại nhân, xin ngài cho tôi thêm một chút thời gian, tôi nhất định sẽ bắt Ngô Xảo Xảo trở lại, hoàn thành hiến tế trong thời gian quy định."
"Bổn tọa không này kiên nhẫn chờ đợi thêm nữa, lập tức làm theo lời ta nói, nếu không ta bắt ngươi hiến tế đầu tiên!"
"Vâng vâng, thuộc hạ đi làm ngay!"
Ngô Thiên Bưu hoảng sợ muốn chết, thoát khỏi đại điện thật nhanh, lấy hiệu suất làm việc cực cao mang mười tộc nhân Ngô gia về.
Bọn họ đã đoán ra cái gì nên đều run rẩy kịch liệt .
Trong đó có một số người là tín đồ cuồng nhiệt của Ma Lang, cảm thấy có thể hiến tế mình cho Ma Lang đại nhân là một loại vinh dự, cho nên bọn họ đang kích động run rẩy.
Mà đa số là đang sợ hãi.
Bình thường có thể sẽ hô hào khẩu hiệu, nói có thể trở thành con cưng của Ma Lang đại nhân là vinh quang lớn lao, nhưng thật sự đến phiên bọn họ thì cả đám đều sợ muốn chết.
Ngô Thiên Bưu mặc kệ bọn họ đang kích động hay là đang sợ hãi, vô tình nói: "Nhảy!"
Bang bang phanh!
Mấy tín đồ cuồng nhiệt không chút do dự thả người nhảy vào Huyết Trì, mà trong nháy mắt bọn họ tiến vào phạm vi Huyết Trì thì thân thể lập tức bị một sức mạnh quỷ dị đập nát, hóa thành sương máu mà bay lả tả xuống.
Những người còn lại thì thật sự cảm thấy sợ hãi, thấy cảnh này sợ tới mức nhũn ra, gan muốn nứt ra.
"Đi xuống!" Ngô Thiên Bưu không chút lưu tình mà ném từng người bọn họ xuống.
Tiếng kêu thảm thiết vang lên liên tục.
Nhưng không kéo dài bao lâu thì sương máu đã tan đi.
Tất cả trở lại yên lặng.
Dưới đáy Huyết Trì có một thứ gì đó hình tròn, xung quanh có khắc đầy phù văn quỷ dị, phù văn đều đang thắp sáng, chỉ còn lại một cái cuối cùng.
Khi những người này bị hiến tế, rốt cục phù văn cuối cùng kia cũng sáng lên.
Ngay chính giữa vòng tròn, một đôi mắt sói hung tàn từ từ hiện lên.
Chương 517: Tạo ra mặt nạ mới
"Hơn hai mươi năm qua, hàng năm chỉ có thể cởi bỏ một phong ấn, hôm nay rốt cục phong ấn cuối cùng cũng phá được chín phần, bổn tọa sắp phá tan Huyết Trì rồi! Ha ha ha ——" Ma Lang miệng phun tiếng người, cười điên cuồng lên, cả đại điện đang run rẩy kịch liệt.
Ngô Thiên Bưu quỳ rạp trên mặt đất: "Cung nghênh Ma Lang đại nhân trở về!"
"Trong thời gian gần đây, dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng không được tới quấy rầy bổn tọa, bổn tọa cần ngưng tụ tất cả tinh lực, hoàn toàn phá vỡ lớp phong ấn cuối cùng!"
"Thuộc hạ đã hiểu!" Ngô Thiên Bưu cung kính lui ra.
Tâm tình ông ta cũng rất kích động.
Ma Lang đại nhân của bọn họ bị một cường giả tuyệt thế phong ấn trong Huyết Trì này vào hơn hai mươi năm trước.
Hàng năm hiến tế một con cưng là để cởi bỏ phong ấn Huyết Trì.
Năm nay chính là lớp cuối cùng.
Nếu lần này hiến tế là Ngô Xảo Xảo thì phong ấn có thể lập tức được phá vỡ, nhưng đáng tiếc lại xuất hiện sự cố này.
Nhưng sau khi vừa hiến tế mười người kia, lớp phong ấn cuối cùng đã mở ra chín phần, chỉ còn thiếu một chút nữa thì Ma Lang có thể dựa vào sức của chính nó mà phá tan.
Đại khái còn cần mười ngày nửa tháng.
. . . . . .
Lúc này Lục Vân đã về tới tỉnh Giang Nam, chưa về nhà.
Tuy hắn hứa với Ngô Xảo Xảo sẽ cứu Ngô Minh Xương ra, nhưng hắn lại không tin tưởng Ngô Minh Xương.
Không thể mang ông ấy về nhà được.
Vì thế hắn đến thành phố kế bên, sau đó bảo Liễu Yên Nhi mang Ngô Xảo Xảo tới gặp mặt hắn.
Khi nhìn thấy Ngô Xảo Xảo, rốt cục Ngô Minh Xương cũng tin Lục Vân quả thật không có ác ý với hai cha con bọn họ.
"Cám ơn, cám ơn. . . . . ." Ngô Minh Xương vô cùng cảm kích.
Ngô Minh Xương do dự một lát rồi vẫn quyết định nhắc nhở Lục Vân, nói: "Các hạ, nếu về sau không cần thiết thì tốt nhất đừng đi trêu chọc Ngô gia."
Ông ấy biết thực lực của Lục Vân rất mạnh, đủ để quét ngang Ngô gia bây giờ.
Nhưng điều kiện tiên quyết chính là bản thể của Ma Lang đại nhân còn bị phong ấn trong Huyết Trì.
Một khi Ma Lang đại nhân xông ra khỏi phong ấn thì nhất định kinh khủng hơn Lục Vân gấp trăm lần ngàn lần.
Nếu Lục Vân còn dám đi trêu chọc Ngô gia thì sẽ không dễ dàng chạy trốn ra ngoài giống như hôm nay.
Ngô Minh Xương cũng không tiện nói quá nhiều bí mật về Ma Lang đại nhân, chỉ có thể nhắc nhở đến nước này, đây là nề mặt Lục Vân đã cứu hai cha con bọn họ.
Ông ấy không nói thì Lục Vân cũng đoán được đại khái, cười nói: "Ma Lang đại nhân kia của các người bị nhốt ở một chỗ nào đó trong Ngô gia đúng không?"
Ngô Minh Xương biến sắc.
Lục Vân nói: "Không cần kinh ngạc, cái này không khó đoán, nếu không phải bị vây khốn thì tôi quấy rối Ngô gia thành như vậy, nó đã sớm hiện thân, mà không phải chỉ phái con rối đuổi giết tôi."
"Các hạ thực thông minh." Ngô Minh Xương liếc nhìn Lục Vân với ánh mắt phức tạp.
Không muốn lại tiếp tục đàm luận cái đề tài này, lại cảm kích Lục Vân vài câu sau, liền mang theo nữ nhi của hắn ly khai nơi này.
Liễu Yên Nhi nói: "Tiểu Lục Vân, em nói thế gia Đồ Đằng gì đó sẽ dễ dàng buông tha cho hai cha con bọn họ như vậy sao?"
Lục Vân lắc đầu: "Không biết, nhưng chúng ta chỉ có thể giúp họ tới đây."
"Cô bé kia thật đáng thương. . . . . ."
"Chị Yên Nhi làm sao vậy, không phải là dâng trào tình thương của mẹ đó chứ? Một khi đã như vậy thì không bằng hai chúng ta tìm cái khách sạn nhỏ nói chuyện nhân sinh đi, hắc hắc!"
Lục Vân lộ ra nụ cười xấu xa, ánh mắt đê tiện cực kỳ càn rỡ nhìn lướt qua dáng người nóng bổng của Liễu Yên Nhi.
Kể từ khi biết vị chị ba là hồ ly tinh, Lục Vân nhìn thế nào cũng thấy cô ấy không thích hợp.
Thật sự là không đứng đắn nổi!
Rất muốn trải nghiệm mùi vị bị hồ ly tinh quyến rũ.
Liễu Yên cười cong cong đôi mắt đẹp, ôm lấy Lục Vân và nói: "Được thôi, hơn nữa đã rất lâu rồi chị không tìm em phụ trợ tu luyện, nhịn rất rất khó chịu luôn đó!"
Cô uốn éo cà cà lên người Lục Vân, phỏng chừng không người đàn ông nào có thể chịu được dáng vẻ quyến rũ kia.
Đương nhiên Lục Vân cũng miệng khô lưỡi đắng.
Nhất là phần bên ngoài cánh tay truyền tới xúc cảm mềm mại co dãn làm Lục Vân nhịn không được hết sức thỏa mãn.
Nhưng rất nhanh hắn đã nghĩ đến một chuyện.
Trước đó ở tỉnh Vân Quý, khi hắn đi bái tế với Liễu Yên Nhi thì Diệp Khuynh Thành có gọi đến, nói với Lục Vân sau khi trở lại tỉnh Giang Nam thì tốt nhất đừng lộ ra khí tức tu luyện giả.
Người của Chu gia thư viện Vân Sơn đang tìm hắn.
Đương nhiên hiện tại Chu gia không biết Lục Vân chính là hung thủ giết chết Công Tử Vũ.
Nhưng điều này cũng nhắc nhở Lục Vân.
Hắn cần một cái mặt nạ hoàn toàn mới để che giấu thân phận, như vậy có thể hạn chế rất nhiều phiền toái, không đến mức liên lụy các chị.
Bởi vì hắn không có khả năng luôn đeo khẩu trang và kính râm.
Bình thường ăn mặc như vậy không có gì, cũng giống như những minh tinh đi trên đường phố, nhưng đụng phải tu luyện giả, khi đang giao thủ với bọn họ thì đeo kính râm quá bất tiện.
Lần này ở Ngô gia chính là như thế.
Hắn vừa giao thủ với Ngô Thiên Bưu, còn phải vừa giữ cho cái kính không rơi xuống, rất phiền toái.
Nếu có mặt nạ thì có thể không kiêng nể gì, muốn làm gì thì làm.
Dù sao sau khi chọc đại họa, tháo mặt nạ xuống thì không ai biết mình làm, dĩ nhiên sẽ không đưa phiền toái về nhà.
Lục Vân quyết định làm như vậy, tạo ra một cái mặt nạ mới tương tự với mặt nạ Long Thủ.
Không, không phải một cái, phải chế tạo ra mười cái mặt nạ kiểu dáng khác nhau, mỗi ngày căn cứ vào tâm tình mà đổi một cái, không vì nguyên nhân gì khác, chỉ thích mới mẻ vậy thôi.
Nếu nghĩ được ra cách thay đổi cả hình thể của hắn. . . . . .
Nghĩ thôi đã cảm thấy kích thích.
Cuối cùng Lục Vân không giúp Liễu Yên Nhi tu luyện, để tránh lộ ra khí tức tu luyện giả, rước lấy một số phiền toái không cần thiết.
Sau khi tìm người tạo ra cái mặt nạ, Lục Vân trực tiếp đến Côn Lôn.
Bởi vì hắn nghe Diệp Khuynh Thành nói Lữ Khinh Nga muốn gặp mình, rất rất muốn gặp, hơn nữa nhờ Diệp Khuynh Thành chuyển lời rằng chỉ cần hắn trở lại thì lập tức đến thư viện Vân Sơn một chuyến.
Đương nhiên Lục Vân biết người phụ nữ kia có tâm tư gì.
Hơn nữa hắn đã hứa với Vương Băng Ngưng sẽ đến thư viện Vân Sơn thăm cô, cho nên rất nhanh hắn đã vui vẻ đi đến đó.
Chương 518: Tôi thích bị động
Sau khi tiến vào Côn Luân, Lục Vân đi đến Đan Dương Tông, từ chỗ Cốc Thanh Sơn biết được Lâm Thanh Đàn đang lĩnh ngộ tâm pháp, vì vậy hắn không làm phiền nữa.
Chẳng mấy chốc đã đến thư viện Vân Sơn.
Nhà họ Mạc.
Lữ Khinh Nga đã nhận được tin tức, lập tức tung tăng chạy từ trường về nhà, đích thân đón tiếp Lục Vân.
Nhìn là biết nhiệt tình đến mức nào.
So với lần ở Đan Dương Tông thì khác nhau như trời với đất.
“Lục Vân à, trước kia bác gái hiểu lẩm cháu, nhưng đó đã là chuyện của quá khứ, chắc cháu sẽ không trách bác gái chứ?” Lữ Khinh Nga tỏ vẻ rất thân quen, cười nói.
“Nếu tôi nói có thì bác gái có để ý không?”
“À, không sao không sao, bất cứ ai gặp phải chuyện như vậy cũng sẽ oán trách. Trước kia bác gái làm sai cho nên bác gái sẽ bồi thường cho cháu.”
“Bồi thường cho tôi?”
Lục Vân cười nói: “Vậy bác gái định bồi thường cho tôi kiểu gì?”
“Hay là… Tôi gả Băng Ngưng cho cháu nhé, hay gả Thanh Uyển cho cháu cũng được, hay là gả cả hai đứa cho cháu. Chỉ cần cháu đồng ý, tôi lập tức chuẩn bị đám cưới cho mấy đứa.”
Lữ Khinh Ngữ lại gần Lục Vân, nháy mắt, tỏ vẻ ta đây rất hiểu đàn ông các cậu, với đàn ông thì càng nhiều vợ càng tốt.
Trước khi đến nhà họ Mạc thì Lục Vân cũng đoán được người phụ nữ này có ý định gì. Nhưng hắn không ngờ bà lại hào phóng như vậy, cũng không ngờ bà lại gấp gáp như vậy.
Rõ ràng muốn thông qua lễ cưới để ăn mặc của mình.
Lục Vân đánh giá Lữ Khinh Nga với ánh mắt quái dị, nói đùa: “Bác gái, thật ra tôi thích càng thích phụ nữ trưởng thành, rụt rè và bị động hơn.”
Thích bị động?
Thích bị động với phụ nữ trưởng thành có liên quan gì với nhau?
Lữ Khinh Nga sửng sốt, rất nhanh đã hiểu ra hàm nghĩa trong lời của Lục Vân.
Lại thấy hắn nhìn chằm chằm mình…
Tuy Lữ Khinh Nga từng trải qua rất nhiều chuyện nhưng cũng phải đỏ mặt, khuôn mặt vượt qua tháng năm của bà hiện lên sự quyến rũ chết người.
Lục Vân hờn dỗi trừng mắt nhìn Lục Vân: “Lục Vân, tôi đã lớn tuổi rồi, cậu đừng đùa với tôi như vậy. Nếu cậu với tôi bằng tuổi nhau…”
Lữ Khinh Nga vội dừng lại.
Bà biết nếu nói thêm nữa sẽ không ổn.
Sẽ ngược với luân thường đạo lý!
Lục Vân này thật là, chính mình là trưởng bối mà hắn lại dám đùa giỡn mình như vậy.
Hơn nữa khả năng cao sau này mình sẽ trở thành mẹ vợ của hắn, nói mấy lời mờ ám như vậy, sau này gặp mặt sẽ rất xấu hổ.
Không được không được!
Tuyệt đối không được!
Lữ Khinh Nga cố làm bản thân tỉnh táo lại, kéo khoảng cách: “Lục Vân, tôi rất nghiêm túc bàn bạc với cậu, cậu có muốn kết hôn hay không? Hai con gái của tôi đẹp như vậy, cậu tuyệt đối không bị thiệt.”
Bà nhìn Lục Vân với ánh mắt chờ mong.
Thấy Lục Vân im lặng, còn nói thêm: “Không phải cậu từng nói muốn cưới Băng Ngưng làm vợ hay sao?”
“Ngay cả chuyện này mà Vương Băng Ngưng cũng nói cho bà?”
Lục Vân chột dạ, sau đó lắc đầu. Ô Yêu Vương kia không chỉ tư tưởng không khỏe mạnh, còn không giữ được mồm mép, không có gì mà cô không thể nói.
Ngay cả những lời vui đùa hồi nhỏ của bọn họ mà cô cũng nói cho Lữ Khinh Nga.
Lữ Khinh Nga bình tĩnh nói: “Lục Vân, thật ra vào lần đầu gặp cậu, tuy ấn tượng của tôi về cậu không tốt lắm, nhưng sau lại phát hiện ra cậu dũng cảm thừa nhận sai lầm, dám làm dám chịu, vì vậy tôi cảm thấy cậu rất đáng tin cậy.”
Lục Vân ra vẻ ngạc nhiên: “Chẳng lẽ không phải bởi vì bà thấy được thực lực của tôi cùng với tôi là người thừa kế ý chí của Thanh Đế, nên bà mới thay đổi cái nhìn về tôi hay sao?”
Lữ Khinh Nga trừng mắt nhìn hắn: “Nói vớ vẩn, tôi là loại người hám lợi như vậy sao, rõ ràng tôi coi trọng nhân phẩm của cậu.”
“Bà chính là người hám lợi.”
“...”
“Xin lỗi, lỡ nói lời trong lòng ra, chắc bà sẽ không để ý chứ?” Lục Vân cười xin lỗi.
“...”
Sao Lữ Khinh Nga lại không biết Lục Vân đang đối đầu với mình chứ, vì thế bà nghiêm túc hơn: “Cậu chỉ cần nói cậu có kết hôn hay không?”
Bà bắt đầu nóng nảy.
Bắt đầu ép cưới.
Lục Vân kiên trì lắc đầu: “Tạm thời chưa cưới được.”
Tuy hắn từng nói phải cưới hết 7 chị gái, cũng nảy sinh ra ý muốn tham lam này, nhưng tuyệt đối không phải bây giờ.
Trên người Lục Vân có quá nhiều bí mật, còn chưa giải quyết tai họa ngầm của tộc U Hồn, còn có người cha máu lạnh vẫn chưa có tin tức gì của hắn.
Quá nhiều gánh nặng.
Hơn nữa, cho dù thật sự cưới, người đầu tiên mà Lục Vân nghĩ đến là chị năm Sở Dao. Bởi vì cô ấy mới là người phụ nữ đầu tiên của hắn.
“Được, cậu không chịu cưới đúng không?”
Lữ Khinh Nga thấy Lục Vân từ chối, đành phải thi triển một chút thủ đoạn: “Nếu cậu không chịu cưới, vậy tôi đành phải để Băng Ngưng gả cho người đàn ông khác.”
Vừa dứt lời, ánh mắt của Lục Vân lạnh như băng.
Lữ Khinh Nga lại vờ như không thấy, cố ý kích thích: “Dù sao thư viện Vân Sơn chúng tôi có rất nhiều sinh viên xuất sắc, có vô số người muốn leo lên nhà họ Mạc chúng tôi. Cậu không cưới nhưng có rất nhiều người muốn cưới.”
“Bà xác định không nói đùa với tôi?”
“Hừ, cậu cảm thấy tôi đang nói đùa với cậu hả? Băng Ngưng đã đến tuổi kết hôn, không có khả năng lãng phí thời gian để chờ cậu.”
Lữ Khinh Nga ra vẻ kiên quyết.
Lục Vân tạm dừng rồi tự tin nói: “Chiêu khích tướng này không có tác dụng với tôi. Chị tư không có khả năng đồng ý gả cho người đàn ông khác, ít nhất bây giờ cô ấy sẽ không đồng ý.”
Tuy nói vậy nhưng câu này của bà đã chọc chúng tâm sự của Lục Vân.
Hắn không thể để bọn họ chờ mãi được!
Nhưng hắn đâm thủng lớp màng này kiểu gì đây?
Ngay cả người đã tiếp xúc cự ly âm với Lục Vân như Sở Dao, xong việc cả hai đều vờ như chưa xảy ra chuyện gì cả, không ai chủ động nhắc đến chuyện hôm đó.
Sợ nói ra cả hai lại xấu hổ.
Lại nhắc đến Diệp Khuynh Thành.
Cô đã biểu hiện tình yêu vượt qua tình chị em với Lục Vân rất nhiều lần, nhưng vẫn luôn có ngăn cách.
Muốn vượt qua sự ngăn cách này không chỉ cần mỗi dũng khí, còn phải cần cơ hội. Một tình huống đặc biệt giống như lúc xảy ra quan hệ với Sở Dao.
Hơn nữa cơ hội này cần phải rất tự nhiên.
Ngày đó chuyện giữa Lục Vân và Sở Dao là do hai lão không đứng đắn kia bắt tay tạo ra một cơ hội cho họ, nhưng ngược lại lại dẫn đến cục diện xấu hổ kia.
Không giúp được gì cả.
Lục Vân thầm thở dài.
Chuyện tình cảm vốn rất phức tạp, nói gì đến cả bảy đoạn tình yêu…
Lục Vân cũng rất đau đầu.